Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không?
Chương 2
Trong bữa trưa, Trần Nhiễm Âm cứ liên tục dụi mi mắt.
Từ sáng sớm vừa mở mắt, mí mắt của cô cứ giật liên tục, không phải chỉ một mí mà là hai mí xen kẽ giật, làm cô không biết đây rốt cuộc là tiền vào hay là tai họa.
“Mắt con bị sao vậy?” Mẹ cô là Tần Vi không nhịn được hỏi: “Sao con cứ dụi mắt hoài thế?”
Trần Nhiễm Âm bỏ tay xuống: “Nó cứ giật giật suốt ạ.”
Tần Vi ngây người, lo lắng nhíu mày: “Có phải dị ứng không? Hay là đi bệnh viện khám thử xem?”
Trần Nhiễm Âm bất lực: “Không sao đâu.” Mẹ cô lúc nào cũng chuyện bé xé ra to, “Chắc là không nghỉ ngơi đủ thôi.”
Cha cô là Trần Hồng Bác cũng khuyên mẹ cô: “Mệt mỏi sẽ gây ra tình trạng chuột rút ở mắt, ngủ một giấc là ổn thôi, bà đừng có nghĩ đến mặt xấu hoài như thế.”
Tần Vi trừng mắt nhìn hai cha con, tức giận nói: “Đúng vậy, tôi là người khoa trương nhất nhà. Tôi thích lo lắng thiên hạ, tôi rách việc kiếm chuyện!” Bà thở dài một hơi rồi bắt đầu phàn nàn, “Trường của các con cũng thật là, thân là trường cấp hai trọng điểm, vậy mà chỉ mới công tác một năm đã bắt con làm chủ nhiệm lớp 9 rồi. Thật sự yên tâm tới mức vậy sao? Đúng là làm người ta lo lắng chết đi được! “
Trần Nhiễm Âm: “…”
Thật ra cô không hề căng thẳng gì cả, còn có chút háo hức muốn thử, tối hôm qua cô ngủ rất ngon, nói câu “Con nghỉ ngơi không tốt” hoàn toàn là muốn trấn an mẹ mình thôi.
Nhưng cô không thể nói sự thật, nếu không mẹ cô thực sự có thể kéo cô đến bệnh viện.
Cô thở dài trả lời: “Nhà trường tin tưởng con mới cho làm giáo viên chủ nhiệm lớp 9 đấy.” Thực ra là do lớp đó hết cứu nổi rồi. Các thầy cô có kinh nghiệm không muốn tiếp quản, nên nhà trường mới ‘vò đã mẻ lại sứt’ sắp xếp cho cô làm giáo viên chủ nhiệm, xem như rèn luyện tân binh.
Tần Vi khịt mũi: “Bớt nói thay cho lãnh đạo trường mấy người đi, khoai lang nóng phỏng tay không ai cầm mới ném cho con.” Bà lại bắt đầu lải nhải, “Làm giáo viên chủ nhiệm cấp hai thật sự mệt chết. Hồi đó nếu con nghe lời mẹ và cha con, làm trong Sở Học vụ của đại học Đông Phụ thì đã tốt hơn rồi, có biên chế còn nhàn rỗi, nghỉ hè nghỉ đông đủ cả, nói ra ngoài còn dễ nghe. Đâu giống như bây giờ, nghỉ hè mới được có một nửa đã phải đi làm.”
Trần Hồng Bác là lãnh đạo trường Đại học Đông Phụ, việc đưa con gái vào Sở Học vụ rất dễ dàng, nhưng ông sẵn sàng tôn trọng sự lựa chọn của con gái: “Được rồi được rồi, đừng nói nữa, cứ để con nó muốn làm gì thì làm, người trẻ có lý tưởng, có nhiệt huyết là chuyện tốt.”
Tần Vi: “Rồi có lúc nó sẽ hối hận!”
Trần Nhiễm Âm nhướng mắt, nhìn mẹ mình nói: “Con sẽ không hối hận.”
Tần Vi bĩu môi hỏi lại, “Buổi tối mấy giờ mới về?”
Trần Nhiễm Âm: “Hôm nay có lẽ sẽ về sớm, vào học chính thức thì sẽ muộn hơn chút.”
Tần Vi hỏi: “Muộn là mấy giờ?”
Trần Nhiễm Âm: “Tiết tự học cuối cùng buổi tối kết thúc lúc chín giờ.”
Tần Vi trợn to mắt: “Muộn như vậy sao?” Bà lại nghĩ tới điều gì đó, “Có phải còn một buổi tự học sáng nữa không? Trời còn chưa sáng đã phải đi rồi sao? Trên đường không an toàn đâu!”
Trần Nhiễm Âm không nói nên lời: “Con lái xe có gì không an toàn chứ?”
Tần Vi thản nhiên: “Hay là mua một căn nhà gần trường con nhé? Chúng ta dọn qua đó ở, con đi làm tan làm cũng an toàn. Mẹ có thể đưa con đến trường.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Mẹ cô luôn quan tâm cô quá mức như vậy.
Sự quan tâm thái quá này khiến cô cảm thấy như bị gông cùm, nhưng cô không thể phá bỏ sợi xiềng xích này, bởi vì cô hiểu rõ hơn ai hết vì sao mẹ cô lại thành như thế này … Nếu năm lớp Mười Hai cô không kéo Lâm Vũ Đường trốn học, có lẽ cũng không làm cho mẹ cô trở thành chim sợ cành cong.
Ngay sau đó, cô lại nghĩ đến Lâm Vũ Đường, hoặc là nói, bất cứ khi nào mẹ cô có biểu hiện quan tâm quá mức với cô, cô đều nghĩ đến Lâm Vũ Đường, hai việc này dường như liên quan mật thiết với nhau.
Nhưng chuyện đó đều là lỗi của cô, không phải do Lâm Vũ Đường
Lầm Vũ Đường cũng là một nạn nhân.
Trần Nhiễm Âm vô thức cắn đũa, cảm giác tội lỗi và tự trách đã đi cùng cô trong nhiều năm lại bao trùm lấy trái tim cô, giống như một làn sương mù dày đặc nuốt chửng cô.
Cô thực sự có lỗi với Lâm Vũ Đường.
Nếu có thể gặp lại Lâm Vũ Đường, cô nhất định sẽ xin lỗi anh, và cô sẽ không bao giờ truy trách nhiệm anh vì đã bỏ đi mà không nói lời từ biệt trong nhiều năm, ừm, nhất định là không, cô là một giáo viên, rất rộng lượng, và đã tám năm qua đi rồi, những tình cảm non nớt năm ấy đã tan biến theo thời gian từ lâu.
Tần Vi vẫn đang lẩm bẩm: “Mẹ đã quyết định rồi, sẽ mua một căn nhà ở gần chỗ con làm, gia đình chúng ta sẽ chuyển đến đó ở để con thuận tiện đi làm.”
Trần Nhiễm Âm tỏ ra mệt mỏi, nhìn cha cô cầu cứu.
Trần Hồng Bác lập tức nói với vợ mình: “Bà đừng nghĩ bậy bạ nữa, con nó đã hơn hai mươi tuổi đầu rồi, còn không biết chú ý an toàn sao? Hơn nữa, học sinh mười bốn mười lăm tuổi còn học sớm về muộn kìa. Con nó đã trưởng thành rồi còn không bằng học sinh hay sao?” Lại thêm một câu nhấn mạnh trọng điểm,” Con nó đã lớn rồi, tự lo được cho bản thân rồi.”
Tần Vi căn bản chẳng nghe lọt chữ nào: “Không phải thịt rớt ra từ người ông, đương nhiên ông có thể đứng nói chuyện mà không đau thắt lưng rồi!”
Trần Hồng Bác á khẩu không trả lời được.
Trần Nhiễm Âm cũng không còn gì để nói, nhanh chóng và hết cơm trong bát, gần như đứng bật dậy khỏi ghế: “Con ăn no rồi.” Sau đó cô nhanh chóng trở về phòng ngủ, thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị đến trường.
Hôm nay là ngày gặp mặt lũ hỗn thế ma vương lớp 9/2 lần đầu tiên, cô nhất định phải đi sớm một chút mới được.
Trong trận chiến đầu tiên, cô phải ở thế thượng phong áp đảo bọn họ, nếu đi quá muộn, khí thế của cô sẽ giảm đi hơn một nửa.
Trường trung học cũng có những yêu cầu khắt khe về ngoại hình của giáo viên: không được mặc áo hai dây, quần ngắn và các loại áo quần kỳ quặc, không được đeo dây chuyền và trang sức, không được nhuộm tóc, không được tóc tai bù xù, không được để lộ hình xăm, không được trang điểm đậm.
Trước tiên, Trần Nhiễm Âm thay một chiếc đầm trắng, nhưng sau đó cảm thấy chiếc váy quá dịu dàng và thiếu khí thế, nên cô lại cởi ra rồi thay một chiếc áo ngắn tay màu đen và quần jeans gọn gàng. Mái tóc đen nhánh buộc đuôi ngựa cao sau đầu; không trang điểm đậm, trang điểm sơ một chút, cuối cùng đứng trước gương cổ vũ bản thân một phen, tinh thần phấn chấn ra khỏi cửa.
Mẹ cô Tần Vi đưa cô đến tận hầm để xe, như thể lo lắng rằng cô sẽ bị cướp ở bãi đậu xe tầng hầm không bằng.
Thực ra, Trần Nhiễm Âm rất muốn nói với mẹ cô rằng nếu bà không nhất quyết mua cho cô chiếc Mercedes nhập khẩu này, khả năng cô bị cướp sẽ giảm đi rất nhiều.
Cô lấy bằng lái xe trước khi tốt nghiệp thạc sĩ, ngay khi tốt nghiệp bố mẹ cô bắt đầu thu xếp mua ô tô cho cô, ý định của bố cô là mua một chiếc ô tô với giá khoảng 200.000 nhân dân tệ để lái trước, đợi cô lái xe quen rồi thì sau đó đổi chiếc khác xịn hơn. Nhưng mẹ cô kiên quyết không đồng ý, cho rằng chiếc xe trị giá hơn 200.000 tệ không an toàn không chống xốc, mà cô lại là người mới, dễ bị tai nạn nên phải mua loại tốt, đắt tiền, vì thế bà mua cho cô một chiếc Mercedes-Benz nhập khẩu, cô bỗng chốc trở thành giai cấp tư sản độc ác trong mắt đồng nghiệp và bạn bè. Cô không thể từ chối mẹ, dù sao cũng là xe mẹ mua cho, nếu từ chối thì chính là không biết tốt xấu, hơn nữa, giám đốc Tần có tiền mà, Mercedes-Benz nhập khẩu không phải lo.
Nơi cô sống cách trường cấp hai Nhị Trung không quá xa, chỉ cần lái xe mười mấy phút là đến.
Lái xe trên đường cảm thấy nhàm chán, cô bật dàn âm thanh trên xe hơi lên, phát một bài hát của Lý Tông Thịnh,.
Cô thích bài này từ hồi cấp ba, có thể vừa đàn ghi-ta vừa hát. Cô thích nhất câu này: Lời thề ước tình xưa ôi sao giống quá một bạt tai. Mỗi lần nghĩ đến câu này như chịu một cái tát, rồi tận mấy năm sau cũng không còn nghe thấy, nghe thấy mùi hương cô gái…
Cho đến hôm nay, cô luôn cảm thấy câu này được viết thật tuyệt vời: Đây phải là một người phụ nữ vô cùng hấp dẫn, vô cùng ghê gớm mới có thể khiến người đàn ông mỗi lần nghĩ đến đều đứt ruột đứt gan, những mấy năm cũng không ngửi được hương thơm người phụ nữ khác?
Khi còn học cấp ba, cô đã quyết tâm trở thành kiểu phụ nữ này, phải phong tình vạn chủng, mị lực vô hạn, phải khác biệt, khiến những người đàn ông từng yêu cô phải thần hồn điên đảo, vài năm sau này cũng không thể nào ngửi được hương thơm của phụ nữ.
Vì vậy vào thời điểm đó, mỗi khi ở bên cạnh Lâm Vũ Đường cô thường hát bài hát này, và cụ thể hơn mà nói thì chỉ hát lời bài hát này thôi.
Cô cũng không nói rõ mục đích mình hát, dù sao cũng cứ hát hết lần này đến lần khác, không ngừng khắc sâu vào ấn tượng của anh, cố gắng tinh tế biến mình thành người phụ nữ đau khổ mà anh không thể quên được, cho dù chia tay cũng phải để anh trong vòng mấy năm sau đó cũng không thể ngửi được hương thơm phụ nữ
Cô tin rằng Lâm Vũ Đường có thể hiểu ý cô, dù sao thì anh cũng là một người thông minh như vậy, lại là người đứng đầu lớp trong mọi kỳ thi, làm sao anh có thể không hiểu ý của cô được?
“Rồi tận mấy năm sau cũng không còn nghe thấy, nghe thấy mùi hương cô gái…” Ngân nga lời bài hát, Trần Nhiễm Âm lái xe vào bãi đậu xe của trường trung học Nhị Trung.
Lúc đến khu vực lớp học còn chưa đến hai giờ, Trần Nhiễm Âm lên văn phòng trước, đem hồ sơ và tư liệu đã phân loại xong vào chiều hôm qua đến phòng học của lớp 9/2.
Đúng như cô dự đoán, không có bất kỳ ai trong lớp học.
Để thể hiện lòng thành của mình với hỗn thế ma vương, cô đã lấy phấn màu viết mấy chữ “Rất vui được gặp các bạn” thật lớn thật đẹp trên bảng đen, sau đó cô đứng trên bục giảng và đợi mười mấy phút, vẫn không một ai đến.
Theo lý mà nói thì hơi bất hợp lý, đã hai giờ mười lăm rồi, các lớp khác ít nhiều gì cũng đã có vài người, tại sao lớp 9/2 đến một học sinh đi sớm cũng chẳng thấy đâu thế?
Trần Nhiễm Âm có một suy đoán: đám nhãi con này muốn ra oai phủ đầu cô đây mà.
Đứng đợi thế này không phải cách, giống y như kẻ khờ mặc cho người khác sắp đặt, nên cô quyết định quay trở lại văn phòng – không phải chỉ là so cơ thôi à, mình còn không kiên nhẫn được như lũ nhóc con này chắc?
Khi quay lại văn phòng một lần nữa, cô nhìn thấy bạn thời đại học của mình, Lý Tư Miên.
Trần Nhiễm Âm có chút kinh ngạc: “Cậu sao lại đến đây?”
Lý Tư Miên học bằng chuyên nghiệp lúc còn thạc sĩ, đến trường Nhị Trung sớm hơn cô một năm, là giáo viên tiếng Anh của lớp 9/2. Cô ấy không đảm nhiệm làm giáo viên chủ nhiệm của bất kỳ lớp nào, chiều hôm nay căn bản không cần đến.
Lý Tư Miên: “Tớ sợ cậu không trị được bọn nhóc đó, cho nên tới đây làm trợ thủ của cậu.”
Trần Nhiễm Âm rất xúc động, vừa đi về phía bàn làm việc của mình vừa nói: “Cậu thật là một người tốt.”
Bàn làm việc của cô và Lý Tư Miên tình cờ cạnh nhau: “Sao cậu lại trở về thế? Có phải lớp không có ai đến không?”
Trần Nhiễm Âm nhướng mày: “Sao cậu biết?” Cô kéo ghế ngồi xuống, nhìn chằm chằm Lý Tư Miên, hơi nheo mắt, “Có phải cậu biết chuyện gì không?”
Lý Tư Miên vội vàng giơ hai tay đầu hàng nói: “Tớ không biết một thứ gì hết!”
Trần Nhiễm Âm: “Vậy thì làm sao cậu biết lớp bọn tớ không một ai đến?”
Lý Tư Miên: “Tớ đoán.” Cô ấy lại nói, “Tớ đã sớm dự phòng trước cho cậu rồi, người lớp 9/2 chẳng có ai bình thường”.
Trần Nhiễm Âm “Xời” với vẻ khinh khỉnh: “Khẳng định là muốn ra oai phủ đầu tớ.” Cô nói thêm, “Phải có đứa cầm đầu”.
Cô không tin một lớp năm mươi hai người không có nổi một học sinh ngoan ngoãn nghe lời nào, khẳng định có kẻ cầm đầu tổ chức hành động đi trễ tập thể lần này.
Bắt giặc phải bắt vua trước!
Lý Tư Miên: “Nếu đó thực sự là một hành động có tổ chức thì cầm đầu nhất định là Cố Biệt Đông.”
Trần Nhiễm Âm: “Chính là đứa một phát đá cô Lý vào bệnh viện đó à?”
Lý Tư Miên gật đầu: “Ừ, chính là tên tiểu bá vương này.” Lại hỏi, “Lý Phấn Phương chắc đã giới thiệu nó cho cậu nghe rồi đúng không?”
Quả thật có nói qua, từ đầu đến cuối không hề nói một lời tốt đẹp nào về cậu học sinh này, cả cuộc nói chuyện phân tích chỉ xoay quanh triển khai ý chính là “tính cách của đứa trẻ này không tốt và không được dạy dỗ”, như thể cậu bé vừa tròn mười bốn tuổi này là một thứ cặn bã tội ác tày đình vậy.
Nhưng nó là một đứa trẻ chỉ vừa tròn mười bốn tuổi, không giết người cũng chẳng phóng hỏa, chỉ là nghịch ngợm một chút, nếu phá phách thì phá tới cỡ nào chứ? Đến nỗi phải nâng lên tới cấp độ “nhân phẩm và giáo dưỡng”?
Nếu để cô nói thì Lý Phấn Phương mới là thứ cặn bã, người thì đã ngoài bốn mươi, vậy mà lải nhải mắng mỏ một đứa trẻ, uổng phí làm thầy người khác.
Đạo đức tốt đẹp, tài học bạt ngàn làm gương tốt cho người, trước có đức dày sau mới học rộng, Lý Phấn Phương có thể nói là không có đạo đức nhà giáo.
Nhưng Trần Nhiễm Âm không thể nói những lời này một cách rõ ràng, vì dù gì thì cô và Lý Phân Phương cũng làm việc trong cùng một đơn vị, nên cô chỉ có thể uyển chuyển bày tỏ: “Cô Lý cũng không nên nói những lời như vậy.” Cô mở ngăn kéo lấy ra sổ điểm danh có ghi chép thông tin học sinh: “Mắng chửi cả nhà người ta ở nơi công cộng thì ai mà không tức giận?”
Lý Tư Miên gật đầu: “Tớ cũng cho rằng Lý Phấn Phương không tốt, thật sự không có tố chất, ngày nào cũng luôn mồm luôn miệng văng tục chửi rủa.”
Trần Nhiễm Âm liếc nhìn chỗ bà ta một cái rồi nhỏ giọng nói: “Về sau trong trường nói chuyện uyển chuyển một chút, truyền đến tai của Lý Phấn Phương lại là một chuyện khác.”
Lí Tư Miên không chút sợ hãi: “Không phải chỉ có hai người chúng ta trong phòng làm việc sao, cậu sợ cái gì, cậu còn có thể tới trước mặt Lý Phương Phương tố cáo tớ à?”
Thế nhưng, cô ấy vừa dứt lời, cửa phòng làm việc lại đột nhiên bị đẩy ra.
Người đến là giáo viên chủ nhiệm của lớp 9/1, giáo viên Ngữ Văn Chu Lệ Hồng, đã ngoài bốn mươi tuổi, chị em thân thiết của Lý Phấn Phương.
Lý Tư Miên tức thì ngậm miệng, trong lòng còn hơi căng thẳng, vì sợ những gì mình vừa nói sẽ bị bà ta nghe thấy.
Nhưng cũng may, hôm nay Chu Lệ Hồng không có hứng thú nghe trộm, bà ta cũng không đến làm phiền Lý Tư Miên, mà nói với Trần Nhiễm Âm, “Giờ đã mấy giờ rồi, sao không có ai trong lớp của cô cả thế?”
Bà ta xụ mặt nhíu mày, mặt mày giọng điệu mang theo vẻ khiển trách và giận dữ.
Nhưng bà ta hẳn là vì cậy lớn tuổi, chứ không chỉ là chủ nhiệm của một lớp.
Xã hội là như vậy, dù bạn ở chỗ nào đi chăng nữa thì cũng có người cậy già lên mặt. Trần Nhiễm Âm trong lòng thở dài một hơi, ôn hòa vui vẻ trả lời: “Không phải vẫn chưa đến “rưỡi” sao?”
Chu Lệ Hồng dùng ngón trỏ bên phải chỉ vào đồng hồ đeo bên tay trái: “Đã hai giờ hai mươi mốt phút rồi! Thế này cũng quá quắt quá rồi đấy!”
Không biết là đang nói những học sinh đó quá quắt hay là nói Trần Nhiễm Âm cô quá quắt.
Lại bồi thêm một câu, “Hồi cô Lý còn ở đây chưa bao giờ thế này cả!”
Trần Nhiễm Âm cũng không phản bác, vừa lật lại bảng danh sách một cách bình tĩnh, vừa chậm rãi trả lời, “Đang chuẩn bị gọi điện thoại đây.”
Chu Lệ Hồng nhìn cô chằm chằm, sau đó hồng hộc bỏ đi.
Trần Nhiễm Âm ngẩng đầu nhìn lên khung cửa trống không rồi bĩu môi khinh bỉ.
Lí Tư Miên đi về phía Trần Nhiễm Âm, nhỏ giọng nói: “Chu Lệ Hồng giống y như Lý Phấn Phương, ỷ mình ở trường Nhị Trung này lâu ngày nên đối với ai cũng ra vẻ chỉ tay năm ngón, đặc biệt là với loại giáo viên mới đến như chúng ta đây, rất thích khoa chân múa tay, tuổi càng lớn càng ngạo mạn”.
Trần Nhiễm Âm lật đến trang cuối cùng của sổ điểm danh: “Bà ta nói chuyện của bà ta, chúng ta không nghe là…” Lời còn chưa nói xong đã ngừng lại, bởi vì cô nhìn thấy bức ảnh được dán ở trang cuối cùng của sổ điểm danh.
Cuốn sổ điểm danh này là một cuốn sổ ghi chép thông tin học sinh, mỗi học sinh một trang, được sắp xếp theo thành tích.
Ở góc trên bên phải của trang cuối, có một bức ảnh hai inch với phông nền màu xanh lam. Nam sinh mặc đồng phục học sinh trong bức ảnh cực giống với một người trong trí nhớ của cô…
Lâm Vũ Đường.
Cô nhanh chóng nhìn cột người liên lạc, trong ô lẽ ra điền “mẹ” hoặc “cha”, lại điền “cậu”…
Cố Kỳ Châu, nghề nghiệp, cảnh sát đặc nhiệm.
Trong ô dài phía sau ghi thông tin liên hệ.
Trần Nhiễm Âm nhấc máy, gọi vào số lạ.
Từ sáng sớm vừa mở mắt, mí mắt của cô cứ giật liên tục, không phải chỉ một mí mà là hai mí xen kẽ giật, làm cô không biết đây rốt cuộc là tiền vào hay là tai họa.
“Mắt con bị sao vậy?” Mẹ cô là Tần Vi không nhịn được hỏi: “Sao con cứ dụi mắt hoài thế?”
Trần Nhiễm Âm bỏ tay xuống: “Nó cứ giật giật suốt ạ.”
Tần Vi ngây người, lo lắng nhíu mày: “Có phải dị ứng không? Hay là đi bệnh viện khám thử xem?”
Trần Nhiễm Âm bất lực: “Không sao đâu.” Mẹ cô lúc nào cũng chuyện bé xé ra to, “Chắc là không nghỉ ngơi đủ thôi.”
Cha cô là Trần Hồng Bác cũng khuyên mẹ cô: “Mệt mỏi sẽ gây ra tình trạng chuột rút ở mắt, ngủ một giấc là ổn thôi, bà đừng có nghĩ đến mặt xấu hoài như thế.”
Tần Vi trừng mắt nhìn hai cha con, tức giận nói: “Đúng vậy, tôi là người khoa trương nhất nhà. Tôi thích lo lắng thiên hạ, tôi rách việc kiếm chuyện!” Bà thở dài một hơi rồi bắt đầu phàn nàn, “Trường của các con cũng thật là, thân là trường cấp hai trọng điểm, vậy mà chỉ mới công tác một năm đã bắt con làm chủ nhiệm lớp 9 rồi. Thật sự yên tâm tới mức vậy sao? Đúng là làm người ta lo lắng chết đi được! “
Trần Nhiễm Âm: “…”
Thật ra cô không hề căng thẳng gì cả, còn có chút háo hức muốn thử, tối hôm qua cô ngủ rất ngon, nói câu “Con nghỉ ngơi không tốt” hoàn toàn là muốn trấn an mẹ mình thôi.
Nhưng cô không thể nói sự thật, nếu không mẹ cô thực sự có thể kéo cô đến bệnh viện.
Cô thở dài trả lời: “Nhà trường tin tưởng con mới cho làm giáo viên chủ nhiệm lớp 9 đấy.” Thực ra là do lớp đó hết cứu nổi rồi. Các thầy cô có kinh nghiệm không muốn tiếp quản, nên nhà trường mới ‘vò đã mẻ lại sứt’ sắp xếp cho cô làm giáo viên chủ nhiệm, xem như rèn luyện tân binh.
Tần Vi khịt mũi: “Bớt nói thay cho lãnh đạo trường mấy người đi, khoai lang nóng phỏng tay không ai cầm mới ném cho con.” Bà lại bắt đầu lải nhải, “Làm giáo viên chủ nhiệm cấp hai thật sự mệt chết. Hồi đó nếu con nghe lời mẹ và cha con, làm trong Sở Học vụ của đại học Đông Phụ thì đã tốt hơn rồi, có biên chế còn nhàn rỗi, nghỉ hè nghỉ đông đủ cả, nói ra ngoài còn dễ nghe. Đâu giống như bây giờ, nghỉ hè mới được có một nửa đã phải đi làm.”
Trần Hồng Bác là lãnh đạo trường Đại học Đông Phụ, việc đưa con gái vào Sở Học vụ rất dễ dàng, nhưng ông sẵn sàng tôn trọng sự lựa chọn của con gái: “Được rồi được rồi, đừng nói nữa, cứ để con nó muốn làm gì thì làm, người trẻ có lý tưởng, có nhiệt huyết là chuyện tốt.”
Tần Vi: “Rồi có lúc nó sẽ hối hận!”
Trần Nhiễm Âm nhướng mắt, nhìn mẹ mình nói: “Con sẽ không hối hận.”
Tần Vi bĩu môi hỏi lại, “Buổi tối mấy giờ mới về?”
Trần Nhiễm Âm: “Hôm nay có lẽ sẽ về sớm, vào học chính thức thì sẽ muộn hơn chút.”
Tần Vi hỏi: “Muộn là mấy giờ?”
Trần Nhiễm Âm: “Tiết tự học cuối cùng buổi tối kết thúc lúc chín giờ.”
Tần Vi trợn to mắt: “Muộn như vậy sao?” Bà lại nghĩ tới điều gì đó, “Có phải còn một buổi tự học sáng nữa không? Trời còn chưa sáng đã phải đi rồi sao? Trên đường không an toàn đâu!”
Trần Nhiễm Âm không nói nên lời: “Con lái xe có gì không an toàn chứ?”
Tần Vi thản nhiên: “Hay là mua một căn nhà gần trường con nhé? Chúng ta dọn qua đó ở, con đi làm tan làm cũng an toàn. Mẹ có thể đưa con đến trường.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Mẹ cô luôn quan tâm cô quá mức như vậy.
Sự quan tâm thái quá này khiến cô cảm thấy như bị gông cùm, nhưng cô không thể phá bỏ sợi xiềng xích này, bởi vì cô hiểu rõ hơn ai hết vì sao mẹ cô lại thành như thế này … Nếu năm lớp Mười Hai cô không kéo Lâm Vũ Đường trốn học, có lẽ cũng không làm cho mẹ cô trở thành chim sợ cành cong.
Ngay sau đó, cô lại nghĩ đến Lâm Vũ Đường, hoặc là nói, bất cứ khi nào mẹ cô có biểu hiện quan tâm quá mức với cô, cô đều nghĩ đến Lâm Vũ Đường, hai việc này dường như liên quan mật thiết với nhau.
Nhưng chuyện đó đều là lỗi của cô, không phải do Lâm Vũ Đường
Lầm Vũ Đường cũng là một nạn nhân.
Trần Nhiễm Âm vô thức cắn đũa, cảm giác tội lỗi và tự trách đã đi cùng cô trong nhiều năm lại bao trùm lấy trái tim cô, giống như một làn sương mù dày đặc nuốt chửng cô.
Cô thực sự có lỗi với Lâm Vũ Đường.
Nếu có thể gặp lại Lâm Vũ Đường, cô nhất định sẽ xin lỗi anh, và cô sẽ không bao giờ truy trách nhiệm anh vì đã bỏ đi mà không nói lời từ biệt trong nhiều năm, ừm, nhất định là không, cô là một giáo viên, rất rộng lượng, và đã tám năm qua đi rồi, những tình cảm non nớt năm ấy đã tan biến theo thời gian từ lâu.
Tần Vi vẫn đang lẩm bẩm: “Mẹ đã quyết định rồi, sẽ mua một căn nhà ở gần chỗ con làm, gia đình chúng ta sẽ chuyển đến đó ở để con thuận tiện đi làm.”
Trần Nhiễm Âm tỏ ra mệt mỏi, nhìn cha cô cầu cứu.
Trần Hồng Bác lập tức nói với vợ mình: “Bà đừng nghĩ bậy bạ nữa, con nó đã hơn hai mươi tuổi đầu rồi, còn không biết chú ý an toàn sao? Hơn nữa, học sinh mười bốn mười lăm tuổi còn học sớm về muộn kìa. Con nó đã trưởng thành rồi còn không bằng học sinh hay sao?” Lại thêm một câu nhấn mạnh trọng điểm,” Con nó đã lớn rồi, tự lo được cho bản thân rồi.”
Tần Vi căn bản chẳng nghe lọt chữ nào: “Không phải thịt rớt ra từ người ông, đương nhiên ông có thể đứng nói chuyện mà không đau thắt lưng rồi!”
Trần Hồng Bác á khẩu không trả lời được.
Trần Nhiễm Âm cũng không còn gì để nói, nhanh chóng và hết cơm trong bát, gần như đứng bật dậy khỏi ghế: “Con ăn no rồi.” Sau đó cô nhanh chóng trở về phòng ngủ, thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị đến trường.
Hôm nay là ngày gặp mặt lũ hỗn thế ma vương lớp 9/2 lần đầu tiên, cô nhất định phải đi sớm một chút mới được.
Trong trận chiến đầu tiên, cô phải ở thế thượng phong áp đảo bọn họ, nếu đi quá muộn, khí thế của cô sẽ giảm đi hơn một nửa.
Trường trung học cũng có những yêu cầu khắt khe về ngoại hình của giáo viên: không được mặc áo hai dây, quần ngắn và các loại áo quần kỳ quặc, không được đeo dây chuyền và trang sức, không được nhuộm tóc, không được tóc tai bù xù, không được để lộ hình xăm, không được trang điểm đậm.
Trước tiên, Trần Nhiễm Âm thay một chiếc đầm trắng, nhưng sau đó cảm thấy chiếc váy quá dịu dàng và thiếu khí thế, nên cô lại cởi ra rồi thay một chiếc áo ngắn tay màu đen và quần jeans gọn gàng. Mái tóc đen nhánh buộc đuôi ngựa cao sau đầu; không trang điểm đậm, trang điểm sơ một chút, cuối cùng đứng trước gương cổ vũ bản thân một phen, tinh thần phấn chấn ra khỏi cửa.
Mẹ cô Tần Vi đưa cô đến tận hầm để xe, như thể lo lắng rằng cô sẽ bị cướp ở bãi đậu xe tầng hầm không bằng.
Thực ra, Trần Nhiễm Âm rất muốn nói với mẹ cô rằng nếu bà không nhất quyết mua cho cô chiếc Mercedes nhập khẩu này, khả năng cô bị cướp sẽ giảm đi rất nhiều.
Cô lấy bằng lái xe trước khi tốt nghiệp thạc sĩ, ngay khi tốt nghiệp bố mẹ cô bắt đầu thu xếp mua ô tô cho cô, ý định của bố cô là mua một chiếc ô tô với giá khoảng 200.000 nhân dân tệ để lái trước, đợi cô lái xe quen rồi thì sau đó đổi chiếc khác xịn hơn. Nhưng mẹ cô kiên quyết không đồng ý, cho rằng chiếc xe trị giá hơn 200.000 tệ không an toàn không chống xốc, mà cô lại là người mới, dễ bị tai nạn nên phải mua loại tốt, đắt tiền, vì thế bà mua cho cô một chiếc Mercedes-Benz nhập khẩu, cô bỗng chốc trở thành giai cấp tư sản độc ác trong mắt đồng nghiệp và bạn bè. Cô không thể từ chối mẹ, dù sao cũng là xe mẹ mua cho, nếu từ chối thì chính là không biết tốt xấu, hơn nữa, giám đốc Tần có tiền mà, Mercedes-Benz nhập khẩu không phải lo.
Nơi cô sống cách trường cấp hai Nhị Trung không quá xa, chỉ cần lái xe mười mấy phút là đến.
Lái xe trên đường cảm thấy nhàm chán, cô bật dàn âm thanh trên xe hơi lên, phát một bài hát của Lý Tông Thịnh,.
Cô thích bài này từ hồi cấp ba, có thể vừa đàn ghi-ta vừa hát. Cô thích nhất câu này: Lời thề ước tình xưa ôi sao giống quá một bạt tai. Mỗi lần nghĩ đến câu này như chịu một cái tát, rồi tận mấy năm sau cũng không còn nghe thấy, nghe thấy mùi hương cô gái…
Cho đến hôm nay, cô luôn cảm thấy câu này được viết thật tuyệt vời: Đây phải là một người phụ nữ vô cùng hấp dẫn, vô cùng ghê gớm mới có thể khiến người đàn ông mỗi lần nghĩ đến đều đứt ruột đứt gan, những mấy năm cũng không ngửi được hương thơm người phụ nữ khác?
Khi còn học cấp ba, cô đã quyết tâm trở thành kiểu phụ nữ này, phải phong tình vạn chủng, mị lực vô hạn, phải khác biệt, khiến những người đàn ông từng yêu cô phải thần hồn điên đảo, vài năm sau này cũng không thể nào ngửi được hương thơm của phụ nữ.
Vì vậy vào thời điểm đó, mỗi khi ở bên cạnh Lâm Vũ Đường cô thường hát bài hát này, và cụ thể hơn mà nói thì chỉ hát lời bài hát này thôi.
Cô cũng không nói rõ mục đích mình hát, dù sao cũng cứ hát hết lần này đến lần khác, không ngừng khắc sâu vào ấn tượng của anh, cố gắng tinh tế biến mình thành người phụ nữ đau khổ mà anh không thể quên được, cho dù chia tay cũng phải để anh trong vòng mấy năm sau đó cũng không thể ngửi được hương thơm phụ nữ
Cô tin rằng Lâm Vũ Đường có thể hiểu ý cô, dù sao thì anh cũng là một người thông minh như vậy, lại là người đứng đầu lớp trong mọi kỳ thi, làm sao anh có thể không hiểu ý của cô được?
“Rồi tận mấy năm sau cũng không còn nghe thấy, nghe thấy mùi hương cô gái…” Ngân nga lời bài hát, Trần Nhiễm Âm lái xe vào bãi đậu xe của trường trung học Nhị Trung.
Lúc đến khu vực lớp học còn chưa đến hai giờ, Trần Nhiễm Âm lên văn phòng trước, đem hồ sơ và tư liệu đã phân loại xong vào chiều hôm qua đến phòng học của lớp 9/2.
Đúng như cô dự đoán, không có bất kỳ ai trong lớp học.
Để thể hiện lòng thành của mình với hỗn thế ma vương, cô đã lấy phấn màu viết mấy chữ “Rất vui được gặp các bạn” thật lớn thật đẹp trên bảng đen, sau đó cô đứng trên bục giảng và đợi mười mấy phút, vẫn không một ai đến.
Theo lý mà nói thì hơi bất hợp lý, đã hai giờ mười lăm rồi, các lớp khác ít nhiều gì cũng đã có vài người, tại sao lớp 9/2 đến một học sinh đi sớm cũng chẳng thấy đâu thế?
Trần Nhiễm Âm có một suy đoán: đám nhãi con này muốn ra oai phủ đầu cô đây mà.
Đứng đợi thế này không phải cách, giống y như kẻ khờ mặc cho người khác sắp đặt, nên cô quyết định quay trở lại văn phòng – không phải chỉ là so cơ thôi à, mình còn không kiên nhẫn được như lũ nhóc con này chắc?
Khi quay lại văn phòng một lần nữa, cô nhìn thấy bạn thời đại học của mình, Lý Tư Miên.
Trần Nhiễm Âm có chút kinh ngạc: “Cậu sao lại đến đây?”
Lý Tư Miên học bằng chuyên nghiệp lúc còn thạc sĩ, đến trường Nhị Trung sớm hơn cô một năm, là giáo viên tiếng Anh của lớp 9/2. Cô ấy không đảm nhiệm làm giáo viên chủ nhiệm của bất kỳ lớp nào, chiều hôm nay căn bản không cần đến.
Lý Tư Miên: “Tớ sợ cậu không trị được bọn nhóc đó, cho nên tới đây làm trợ thủ của cậu.”
Trần Nhiễm Âm rất xúc động, vừa đi về phía bàn làm việc của mình vừa nói: “Cậu thật là một người tốt.”
Bàn làm việc của cô và Lý Tư Miên tình cờ cạnh nhau: “Sao cậu lại trở về thế? Có phải lớp không có ai đến không?”
Trần Nhiễm Âm nhướng mày: “Sao cậu biết?” Cô kéo ghế ngồi xuống, nhìn chằm chằm Lý Tư Miên, hơi nheo mắt, “Có phải cậu biết chuyện gì không?”
Lý Tư Miên vội vàng giơ hai tay đầu hàng nói: “Tớ không biết một thứ gì hết!”
Trần Nhiễm Âm: “Vậy thì làm sao cậu biết lớp bọn tớ không một ai đến?”
Lý Tư Miên: “Tớ đoán.” Cô ấy lại nói, “Tớ đã sớm dự phòng trước cho cậu rồi, người lớp 9/2 chẳng có ai bình thường”.
Trần Nhiễm Âm “Xời” với vẻ khinh khỉnh: “Khẳng định là muốn ra oai phủ đầu tớ.” Cô nói thêm, “Phải có đứa cầm đầu”.
Cô không tin một lớp năm mươi hai người không có nổi một học sinh ngoan ngoãn nghe lời nào, khẳng định có kẻ cầm đầu tổ chức hành động đi trễ tập thể lần này.
Bắt giặc phải bắt vua trước!
Lý Tư Miên: “Nếu đó thực sự là một hành động có tổ chức thì cầm đầu nhất định là Cố Biệt Đông.”
Trần Nhiễm Âm: “Chính là đứa một phát đá cô Lý vào bệnh viện đó à?”
Lý Tư Miên gật đầu: “Ừ, chính là tên tiểu bá vương này.” Lại hỏi, “Lý Phấn Phương chắc đã giới thiệu nó cho cậu nghe rồi đúng không?”
Quả thật có nói qua, từ đầu đến cuối không hề nói một lời tốt đẹp nào về cậu học sinh này, cả cuộc nói chuyện phân tích chỉ xoay quanh triển khai ý chính là “tính cách của đứa trẻ này không tốt và không được dạy dỗ”, như thể cậu bé vừa tròn mười bốn tuổi này là một thứ cặn bã tội ác tày đình vậy.
Nhưng nó là một đứa trẻ chỉ vừa tròn mười bốn tuổi, không giết người cũng chẳng phóng hỏa, chỉ là nghịch ngợm một chút, nếu phá phách thì phá tới cỡ nào chứ? Đến nỗi phải nâng lên tới cấp độ “nhân phẩm và giáo dưỡng”?
Nếu để cô nói thì Lý Phấn Phương mới là thứ cặn bã, người thì đã ngoài bốn mươi, vậy mà lải nhải mắng mỏ một đứa trẻ, uổng phí làm thầy người khác.
Đạo đức tốt đẹp, tài học bạt ngàn làm gương tốt cho người, trước có đức dày sau mới học rộng, Lý Phấn Phương có thể nói là không có đạo đức nhà giáo.
Nhưng Trần Nhiễm Âm không thể nói những lời này một cách rõ ràng, vì dù gì thì cô và Lý Phân Phương cũng làm việc trong cùng một đơn vị, nên cô chỉ có thể uyển chuyển bày tỏ: “Cô Lý cũng không nên nói những lời như vậy.” Cô mở ngăn kéo lấy ra sổ điểm danh có ghi chép thông tin học sinh: “Mắng chửi cả nhà người ta ở nơi công cộng thì ai mà không tức giận?”
Lý Tư Miên gật đầu: “Tớ cũng cho rằng Lý Phấn Phương không tốt, thật sự không có tố chất, ngày nào cũng luôn mồm luôn miệng văng tục chửi rủa.”
Trần Nhiễm Âm liếc nhìn chỗ bà ta một cái rồi nhỏ giọng nói: “Về sau trong trường nói chuyện uyển chuyển một chút, truyền đến tai của Lý Phấn Phương lại là một chuyện khác.”
Lí Tư Miên không chút sợ hãi: “Không phải chỉ có hai người chúng ta trong phòng làm việc sao, cậu sợ cái gì, cậu còn có thể tới trước mặt Lý Phương Phương tố cáo tớ à?”
Thế nhưng, cô ấy vừa dứt lời, cửa phòng làm việc lại đột nhiên bị đẩy ra.
Người đến là giáo viên chủ nhiệm của lớp 9/1, giáo viên Ngữ Văn Chu Lệ Hồng, đã ngoài bốn mươi tuổi, chị em thân thiết của Lý Phấn Phương.
Lý Tư Miên tức thì ngậm miệng, trong lòng còn hơi căng thẳng, vì sợ những gì mình vừa nói sẽ bị bà ta nghe thấy.
Nhưng cũng may, hôm nay Chu Lệ Hồng không có hứng thú nghe trộm, bà ta cũng không đến làm phiền Lý Tư Miên, mà nói với Trần Nhiễm Âm, “Giờ đã mấy giờ rồi, sao không có ai trong lớp của cô cả thế?”
Bà ta xụ mặt nhíu mày, mặt mày giọng điệu mang theo vẻ khiển trách và giận dữ.
Nhưng bà ta hẳn là vì cậy lớn tuổi, chứ không chỉ là chủ nhiệm của một lớp.
Xã hội là như vậy, dù bạn ở chỗ nào đi chăng nữa thì cũng có người cậy già lên mặt. Trần Nhiễm Âm trong lòng thở dài một hơi, ôn hòa vui vẻ trả lời: “Không phải vẫn chưa đến “rưỡi” sao?”
Chu Lệ Hồng dùng ngón trỏ bên phải chỉ vào đồng hồ đeo bên tay trái: “Đã hai giờ hai mươi mốt phút rồi! Thế này cũng quá quắt quá rồi đấy!”
Không biết là đang nói những học sinh đó quá quắt hay là nói Trần Nhiễm Âm cô quá quắt.
Lại bồi thêm một câu, “Hồi cô Lý còn ở đây chưa bao giờ thế này cả!”
Trần Nhiễm Âm cũng không phản bác, vừa lật lại bảng danh sách một cách bình tĩnh, vừa chậm rãi trả lời, “Đang chuẩn bị gọi điện thoại đây.”
Chu Lệ Hồng nhìn cô chằm chằm, sau đó hồng hộc bỏ đi.
Trần Nhiễm Âm ngẩng đầu nhìn lên khung cửa trống không rồi bĩu môi khinh bỉ.
Lí Tư Miên đi về phía Trần Nhiễm Âm, nhỏ giọng nói: “Chu Lệ Hồng giống y như Lý Phấn Phương, ỷ mình ở trường Nhị Trung này lâu ngày nên đối với ai cũng ra vẻ chỉ tay năm ngón, đặc biệt là với loại giáo viên mới đến như chúng ta đây, rất thích khoa chân múa tay, tuổi càng lớn càng ngạo mạn”.
Trần Nhiễm Âm lật đến trang cuối cùng của sổ điểm danh: “Bà ta nói chuyện của bà ta, chúng ta không nghe là…” Lời còn chưa nói xong đã ngừng lại, bởi vì cô nhìn thấy bức ảnh được dán ở trang cuối cùng của sổ điểm danh.
Cuốn sổ điểm danh này là một cuốn sổ ghi chép thông tin học sinh, mỗi học sinh một trang, được sắp xếp theo thành tích.
Ở góc trên bên phải của trang cuối, có một bức ảnh hai inch với phông nền màu xanh lam. Nam sinh mặc đồng phục học sinh trong bức ảnh cực giống với một người trong trí nhớ của cô…
Lâm Vũ Đường.
Cô nhanh chóng nhìn cột người liên lạc, trong ô lẽ ra điền “mẹ” hoặc “cha”, lại điền “cậu”…
Cố Kỳ Châu, nghề nghiệp, cảnh sát đặc nhiệm.
Trong ô dài phía sau ghi thông tin liên hệ.
Trần Nhiễm Âm nhấc máy, gọi vào số lạ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương