Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không?

Chương 36



Nghi phạm tên Tần Thiên Hữu. Trước khi phát động chiến dịch lục soát núi, Cố Kỳ Châu liên hệ với ủy ban thôn, tìm trưởng thôn xin một bản đồ đường núi chi tiết. Trong thôn họ Tần còn có một người đàn ông tên Tần Giang Hà tương đối quen thuộc địa hình trong núi, anh ta lớn gan lại nhiệt tình nên bọn họ chủ động mời anh dẫn đường cho đội cảnh sát đặc nhiệm.

Thời điểm đầu thu chính là lúc núi rừng tươi tốt, khắp nơi cành lá sum suê, một bụi cây hoặc một trũng thấp bất kỳ đều có thể trở thành nơi ẩn náu của bọn tội phạm, vì vậy việc cứu hộ tăng thêm không ít khó khăn.

Trước khi vào núi, Cố Kỳ Châu cầm đèn pin cẩn thận nghiên cứu bản đồ một lần, anh phát hiện khu rừng núi này không chỉ có một ngọn núi mà anh nhìn thấy, phía sau còn có một số ngọn núi chưa được khai phá, có thể xem nơi này như những khu rừng rậm có núi nguyên thủy nhất.

“Có khi nào Tần Thiên Hữu đưa ông cụ nhà họ Tần ra núi sau khống chế không?” Lúc Cố Kỳ Châu kiểm tra bản đồ, Tần Giang Hà người dẫn đường cho bọn họ lo lắng nói: “Rừng ở núi sau rất sâu, đường đi cũng bất ổn, nếu hắn trốn ở đó thì không dễ tìm chút nào. “

Cố Kỳ Châu: “Chắc không đâu, hắn bắt con tin sẽ không đi nhanh được, hơn nữa Tần Thụ Lý cũng sẽ không nghe lời hắn.” Ban nãy anh đã trao đổi với người nhà, biết chắc ông cụ nhà họ Tần là người cứng đầu lại không thích chịu thua, nếu ông thật sự bị Tần Thiên Hữu bắt cóc thì chắc chắn sẽ không chịu nghe lời hắn.

Tần Giang Hà: “Có nghĩa là khả năng cao hắn vẫn còn ở núi trước?”

Cố Kỳ Châu gật đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm bản đồ trong tay.

Ai ngờ Tần Giang Hà thêm lo lắng: “Ông cụ nhà họ Tần không nghe lời liệu có khi nào chọc giận Tần Thiên Hữu không? Tần Thiên Hữu sẽ không đụng vào ông ấy chứ? Tần Thiên Hữu bây giờ như kẻ điên, hắn thật sự điên rồi! Thấy ai cũng giết! “

Cố Kỳ Châu bình tĩnh phân tích: “Có lẽ tạm thời hắn sẽ không động vào ông cụ đâu, trừ khi hắn ta muốn đẩy con trai mình vào đường chết.”

Con trai của Tần Thiên Hữu tên là Tần Chí Bằng, hắn ta đã sa lưới vào chiều nay.

Lúc Tần Chí Bằng bị bắt còn rất càn rỡ, vừa cười vừa khiêu khích anh: “Anh cứ bắt thoải mái đi, chắc chắn bố tôi sẽ tới cứu tôi, nếu ông ấy cứu không được tôi thì sẽ giết thêm vài người chôn cùng tôi.”

Cố Kỳ Châu dựa theo những lời này suy luận ra: Tần Thiên Hữu chắc chắn sẽ tìm mọi cách cứu Tần Chí Bằng, cho nên trước khi động vào Tần Thụ Lý thì hắn ta sẽ muốn đàm phán với cảnh sát.

Phía đội cảnh sát hình sự cũng đã điều tra được một số chứng cứ xác thực để chứng minh suy luận của anh là đúng:

Tần Thiên Hữu và vợ mình là Lý Lan lớn lên cùng nhau, tình cảm cũng không hẳn là quá sâu đậm, nhưng thời gian Lý Lan mang thai thì Tần Thiên Hữu lại nhiễm thói xấu: hắn bắt đầu đắm chìm trong cờ bạc. Lúc Lý Lan mang thai tám tháng, chủ nợ mang theo người tìm đến quậy phá làm Lý Lan sinh non, thêm cả vị trí thai nhi bị lệch nên bà ta băng huyết khó sinh, sau khi sinh con xong thì mất.

Tần Thiên Hữu đau lòng hối hận nên đã bỏ cờ bạc, một mình nuôi lớn con trai của ông ta và Lý Lan  là Tần Chí Bằng. Theo lời dân làng, Tần Thiên Hữu chiều chuộng đứa con trai này cực kì, gần như là dùng hết sự áy náy với vợ để bù đắp cho con trai. Tần Chí Bằng từ nhỏ đã được chiều tới mức ngu dốt mà nghĩ mình hay ho, coi trời bằng vung, hắn ta trở thành một tai họa lớn trong thôn.

Nhà máy phân bón cũng là do Tần Chí Bằng muốn mở. Không biết hắn ta nghe theo bè lũ vây cánh nào bảo rằng nhà máy phân bón dễ kiếm tiền. Hơn nữa ngoài thôn hắn ra, kể cả mấy thôn lân cận cũng không có người mở nhà máy phân bón, cho nên sau khi mở sẽ không có đối thủ cạnh tranh, lợi nhuận thu về chắc chắn sẽ không ít. Vì vậy hắn ta nóng lòng nghe theo, cũng chẳng thèm quan tâm vì sao xung quanh đây không có người nào mở nhà máy phân bón.

Nhưng Tần Chí Bằng là một tên lông bông suốt ngày chơi bời, lấy đâu ra tiền?

Không có tiền thì đi tìm bố mình để đòi.

Thái độ Tần Thiên Hữu với con trai là kiểu “chỉ cần con dám đòi thì bố sẽ dám cho”. Mặc dù hắn cũng biết trong thôn đều là khoán hộ, nhưng hắn vẫn chấp nhận táng gia bại sản, vay mượn chung quanh cho con trai mình gom đủ tiền mở nhà máy phân bón. Hơn nữa còn bịa đặt giấu giếm người trong thôn chuyện bọn họ muốn xây dựng nhà xưởng, cứ tiền trảm hậu tấu, gạo nấu thành cơm trước đã.

Hai bố con tưởng rằng sau khi nhà máy xây xong sẽ thuận lợi khởi công, ai ngờ dân làng lại tẩy chay hết mức, hơn nữa bộ phận bảo vệ môi trường và công thương địa phương cũng phát hiện. Hai bố con bọn họ dù có dốc hết sức lực cũng không thể làm gì, cuối cùng vẫn phải đóng cửa nhà máy.

Nhưng tiền đã bỏ hết vào rồi, còn nợ bên ngoài rất nhiều, nhìn thấy cách việc “kiếm tiền” chỉ còn lại một bước cuối cùng, vậy mà lại bị đám người kia quấy phá, hai bố con sao có thể nhịn được? Thế là họ bắt đầu một “nghi lễ” trả thù bằng cách giết người.

Cố Kỳ Châu và Trịnh Thường của đội cảnh sát hình sự nhất trí rằng chủ mưu vụ báo thù này chắc chắn là con trai Tần Chí Bằng, ông bố Tần Thiên Hữu là đồng lõa. Bây giờ Tần Chí Bằng sa lưới, Tần Thiên Hữu là người coi con trai như tính mạng của mình không thể để mặc hắn ta như thế. Hơn nữa theo kinh nghiệm nhiều năm làm cảnh sát anh phán đoán, nếu là cha con đồng lõa gây án, sau khi người cha sa lưới thì phần lớn con trai sẽ chạy trốn, nhưng sau khi con trai sa lưới thì phần lớn người cha sẽ tự thú.

Tần Thiên Hữu không tự thú, chắc hẳn ông ta muốn chọn một cách khác: bắt giữ con tin, đe dọa cảnh sát. Cho nên ông cụ nhà họ Tần hiện tại tính mạng thì không đáng lo, nhưng với tính cách cứng đầu của ông thì bị đánh đập mắng chửi là điều chắc chắn.

Người lớn tuổi sao có thể chịu nổi sự giày vò này, hơn nữa ai cũng không dám cam đoan điều xấu sẽ không xảy ra, cho nên anh vẫn phải mau chóng giải cứu con tin mới được.

Cố Kỳ Châu chăm chú nhìn bản đồ. Sau đó anh chỉ vào một điểm nhất định ở  ngọn núi phía trước: “Đây là gì?”

Tần Giang Hà chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra: “Đây là một ngôi chùa trong núi xây từ lâu rồi, ở trong núi sâu không tiện thờ cúng nên mọi người đã xây một ngôi chùa mới dưới chân núi.”

Cố Kỳ Châu: “Vậy nơi này không dùng tới?”

Tần Giang Hà: “Đúng vậy, đã bao nhiêu năm không có ai lui tới rồi.”

Cố Kỳ Châu lại hỏi thêm: “Có nơi nào khác trên núi mà kẻ tình nghi có thể ẩn náu nhưng lại không được đánh dấu trên bản đồ không?” Anh đưa ra thêm một vài ví dụ, “Chẳng hạn như hang núi, sông cạn hay lăng mộ gì đó.”

Tần Giang Hà suy nghĩ: “Đúng là có một cái. Nó ở trên đỉnh núi. Đó là một hang núi rất nhỏ, lối vào còn rất hẹp. Mỗi lần chỉ có thể cho người đi vào lần lượt, mà còn phải nghiêng mình lách người mãi mới qua được. Ai béo quá thì không vào được.”

Cố Kỳ Châu: “Trong động đó có thể chứa bao nhiêu người?”

Tần Giang Hà: “Cỡ khoảng ba bốn người.”

Nếu Tần Thiên Hữu mang Tần Thụ Lý đến nơi này thì sẽ không dễ hành động… Cố Kỳ Châu nhìn chằm chằm vào sườn núi trên bản đồ, vẻ mặt nghiêm túc.

Tần Giang Hà bỗng nhiên lại nghĩ đến: “Có điều cái động này không phải là động kín, ở trong vẫn có nguồn nước chảy.”

Sau khi xác nhận xong kế hoạch tìm kiếm cứu nạn, Cố Kỳ Châu chia đội thành mấy tổ, một tổ mang theo đội tìm kiếm cứu nạn, một tổ mang theo cảnh khuyển, cùng lúc tỏa ra lục soát các hướng khác nhau.

Buổi chiều anh đã cho lục soát tất cả vườn trên núi, nhưng không phát hiện ra bất kỳ manh mối nào, cũng không xuất hiện bất kỳ dấu vết xô xát nào, cho nên chắc hẳn là ông cụ nhà họ Tần là trên đường lên núi hoặc xuống núi gặp phải Tần Thiên Hữu.

Cố Kỳ Châu dẫn theo Hà Tất, Triệu Đông Nam cùng mấy đội viên khác một đường tìm kiếm.

Ban đêm núi rừng lạnh lẽo u tối, nếu chỉ dùng mắt thường sẽ rất khó phán đoán địa thế và phương hướng, cũng may đội cảnh sát đặc nhiệm đã trang bị đầy đủ, không chỉ có thiết bị nhìn đêm, còn có cảnh khuyển dẫn đường phía trước.

Càng đi sâu vào lòng núi thảm thực vật càng tươi tốt, màn đêm càng lúc càng tối, bóng tối bao quanh đội cảnh sát đặc nhiệm như mực dày.

Đi vào rừng khoảng một tiếng rưỡi, cảnh khuyển bỗng nhiên hưng phấn lên, sủa hai tiếng liên tiếp rồi chạy về phía một gốc cây lớn cách đó không xa, một đội viên nhanh chóng theo sau: “Đội trưởng Cố! Có máu! “

Cố Kỳ Châu lập tức dẫn theo mấy đội viên còn lại chạy tới.

Vết máu không phải ở trên mặt đất mà là ở trên thân cây, nửa dấu tay máu, vết máu đã khô biến thành màu nâu sẫm, gần như hợp thành một với  thân cây, nếu không phải cảnh khuyển phát hiện ra thì mấy người bọn họ cũng khó phát hiện vết máu này.

Dấu máu là dấu tay trái, nhưng nếu chỉ dựa vào nửa vệt tay máu thì hoàn toàn không cách nào suy đoán ra là ai bị thương, bị thương ở đâu, nghiêm trọng hay không nghiêm trọng.

Cố Kỳ Châu quỳ gối ngồi xổm trên mặt đất, bật đèn pin cẩn thận quan sát dấu vết mặt đất.

Trên mặt đất ẩm ướt trải một lớp lá dày rơi từ cây, trừ phi là người điều tra tìm kiếm cứu hộ được huấn luyện chuyên nghiệp thì có lẽ sẽ rất khó nhận ra tung tích.

“Dấu chân của hai người, hướng nam.” Cố Kỳ Châu đứng lên, nhìn về phía rừng sâu xa xa. Con đường phía trước đen kịt sâu thẳm, nhưng vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh kiên định như trước.

Bọn họ lại đi về hướng về phía nam tầm hai mươi phút, cảnh khuyển lại hưng phấn chạy tới một cây lớn, lần này phát hiện giống như lần trước, trên thân cây in dấu tay máu, nhưng không còn là nửa vệt nữa mà chỉ có hai ngón tay thôi, thoạt nhìn giống như là quá mệt mỏi, trong lúc lơ đãng dựa vào thân cây nghỉ một chút.

Triệu Đông Nam phân tích: “Hẳn là dấu hiệu Tần Thụ Lý cố tình để lại cho chúng ta.” Vừa nói anh ta cũng vừa ngạc nhiên, “Ông ấy quả thật rất thông minh. “

Cố Kỳ Châu gật đầu: “Tiếp tục tìm, phía trước chắc hẳn vẫn còn dấu vết. “

Mọi việc đều có tính hai mặt, tính cách con tin cũng như vậy, có vài người nhát gan sợ chuyện nên không dám trêu chọc bọn bắt cóc, bọn chúng nói gì nghe nấy, tuy nghe có vẻ yếu đuối bất lực nhưng đây mới là biện pháp bảo vệ chính xác nhất, hơn nữa còn hạ thấp cảnh giác của bọn bắt cóc, nhờ vậy mới có cơ hội chạy trốn, nếu không rất có thể chọc giận bọn bắt cóc ấy rồi bị giết hại. Lại có vài người tính tình nóng nảy, còn cứng đầu không sợ chết giống như ông cụ Tần Thụ Lý này, ông ấy không nghe lời rất dễ chọc giận Tần Thiên Hữu rồi nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chính bởi vì ông ấy không sợ, cho nên mới dám mạo hiểm lưu lại dấu vết.

Có điều bọn họ cũng không biết ông ấy rốt cuộc bị thương như thế nào, có nghiêm trọng hay không.

Bọn họ đi thêm mấy chục phút, cảnh khuyển lại phát hiện vết máu, có điều lúc này không còn là in trên thân cây mà là dính vào nửa lá cây.

Lá cây chỉ còn có một nửa, không giống như tự nhiên rụng mà giống như bị một người nào đó đột ngột kéo cành cây rồi xé rách, phía trên có một dấu tay máu mờ nhạt.

Cố Kỳ Châu đoán Tần Thiên Hữu nhận ra việc Tần Thụ Lý cố tình lưu lại dấu vết, nên canh giữ ông chặt chẽ hơn, Tần Thụ Lý không thể tiếp tục ấn dấu tay lên cây, đành phải lưu lại dấu vết theo cách này.

Đội viên đội cảnh sát hình sự tiếp tục đi về phía trước, nhưng không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu nào nữa, thế nhưng Cố Kỳ Châu đã phân tích suy luận, chắc chắn Tần Thiên Hữu đưa Tần Thụ Lý đi đến hang núi kia.

Hang núi ban đêm càng âm u rét lạnh, trong không gian bức bách không có một tia sáng lại không ngừng tiếng róc rách của nước chảy.

Trên vách núi ở phía đông của hang có một khe hở rộng khoảng một sải tay, nước suối chảy vào từ đường này.

Tần Thụ Lý nằm ngang trước vách núi bên cạnh, hai tay bị trói ngược lại, hai chân cũng bị trói, cánh tay trái bị Tần Thiên Hữu làm bị thương, nửa đoạn tay áo màu xám đều bị máu nhuộm thành màu nâu sẫm.

Đầu tóc ông bù xù, khuôn mặt hằn lên những nếp nhăn hằn sâu như dao khắc, sống lưng không tự chủ được uốn cong, vừa nhìn đã biết là một ông lão lớn tuổi, nhưng trong ánh mắt của ông  lại không có chút khiếp đảm hay sợ hãi, đồng tử đen nhánh sáng ngời, ánh mắt hay tinh thần đều phấn chấn, thoạt nhìn như một con sói cô độc bị thương nhưng không nhận mệnh cũng không chịu thua.

Tần Thiên Hữu ngồi xếp bằng giữa hang núi, chăm chú lau súng không nói một lời.

Đây là một khẩu súng đen thui, đạn cũng rải rác xung quanh. Toàn bộ thân súng lóe lên ánh sắc lạnh trong bóng tối.

Bằng Bằng đã bị bắt, sau khi xét xử chắc chắn sẽ bị tử hình, nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn con trai chết, nếu không hắn sẽ rất hổ thẹn với Lý Lan, hắn không còn mặt mũi đối mặt với bà ta kể cả khi cả hai đều đã chết.

Bằng Bằng không nên bị bắt, Bằng Bằng vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện!

Tất cả nguyên nhân đều là do thằng già Tần Thụ Lý này quậy phá! Nếu không phải do thằng già này dẫn dắt thôn dân kháng nghị, nhà máy phân bón sẽ không bị niêm phong. Nếu nhà máy phân bón không bị niêm phong, Bằng Bằng sẽ không tức giận như thế kia nữa.

Hắn còn nghe Bằng Bằng nói, thằng già này là một người rất rất có tiền, còn quen biết rất nhiều người làm lãnh đạo, chắc chắn thằng già này thông đồng với đám lãnh đạo chó má kia niêm phong nhà máy phân bón của hắn! Những thôn dân đi theo thằng già này nhất định cũng được cho nhiều thứ lợi lộc.

Đều là do thằng già này ép Bằng Bằng thành kẻ xấu như vậy!

Hắn vẫn còn nhớ rõ đêm đó Bằng Bằng khóc rồi nói với hắn: “Bố, bố nói xem ông ta giàu có như vậy rồi, sao vẫn muốn chống đối con? Sao còn muốn gây khó dễ cho con! Con ghét những đám người giàu có! Con hận ông già Tần Thụ Lý kia! Con sẽ giết hắn ta! Con sẽ giết tất cả những người trong ngôi làng này!”

Lúc ấy, hắn còn tưởng rằng con trai mình chỉ là tức giận mạnh miệng, không ngờ tới nửa đêm hôm sau con trai cả người đầy máu trở về nhà…

Bằng Bằng thật sự đi giết người, người bị giết là bạn gái của con trai, bởi vì chuyện nhà máy phân bón nên người phụ nữ kia cười nhạo Bằng Bằng, còn muốn chia tay với con trai.

Hắn sợ hãi, hoảng loạn không biết làm thế nào: Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, giết người là phải đền mạng!

Đầu tiên hắn muốn khuyên con trai đi tự thú, như vậy có khi vẫn còn mạng mà sống, nhưng Bằng Bằng lại không muốn đi tự thú mà còn quỳ gối ở trước mặt hắn khóc lóc mong hắn giúp mình, nói mình không muốn chết, còn nói sau khi chết không dám đối mặt với mẹ.

Một khắc kia hắn lại nghĩ đến Lý Lan. Hắn mềm lòng, nghe theo lời con trai.

Nhưng ai ngờ được Bằng Bằng còn đi tìm đám bạn xấu xa cờ bạc ngày xưa của hắn đặt làm một khẩu súng… Nhưng mà, nhưng mà Bằng Bằng của hắn từ xưa đến giờ đều là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, làm sao có thể làm ra mấy thủ đoạn độc ác thế này? Nó phải bị ép buộc quá mức nên mới làm như thế! Đều là Tần Thụ Lý, là do thằng già này hại con trai thành như vậy!

Nghĩ tới đây, Tần Thiên Hữu lại lần nữa giận dữ cực độ, chỉ hận không thể một súng bắn chết Tần Thụ Lý, bắn đầu ông nở ra hoa, nhưng hắn lại không dám tùy hứng phát tiết lửa giận, bởi vì hắn còn muốn dùng cái mạng của Tần Thụ Lý đổi lấy mạng Bằng Bằng.

Hắn cũng đã nghĩ kỹ, tạm thời bắt cóc Tần Thụ Lý giấu ở trong hang núi hẻo lánh này, chờ trời sáng thì đến đồn cảnh sát tự thú, nhận hết toàn bộ tội ác vào mình, Bằng Bằng sẽ được vô tội, nếu bọn họ không thả Bằng Bằng thì hắn sẽ lấy Tần Thụ Lý ra đàm phán với đám người đó.

Tần Thiên Hữu lau xong súng, lại nhặt dao rựa từ trên mặt đất lên.

So với súng, hắn cầm dao thuận tay hơn nhiều.

Sau khi mài dao cạnh dòng suối, hắn đứng dậy, cầm dao đến trước mặt Tần Thụ Lý, giận đến mức mặt mày xanh mét, nửa muốn giết chết thằng già này, nửa không dám để cho ông chết, nên đá mạnh vào đùi ông, nổi giận mắng to: “Đều do mày, thằng già chó chết! Do mày đã ép con trai tao làm thế! Sao mày không chết đi? Mày sẽ không được chết tử tế! Cả nhà mày sẽ không có ai được chết tử tế cả!”

Sau khi mắng xong, hắn xoay người rời khỏi hang núi, chuẩn bị đi ra ngoài chặt một ít cành cây che cửa động. Thế nhưng vừa bước chưa được mấy bước, trong rừng rậm cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng chó sủa gầm gừ cùng với tiếng bước chân vội vã.

Cố Kỳ Châu nhìn thấy bóng người màu đen đứng ở cửa động, anh vừa mang theo người bao vây hang núi vừa hét lớn: “Cảnh sát đây! Không được nhúc nhích!”

Tội phạm bình thường đều bị những lời này đe dọa rồi từ đó mất đi năng lực hành động, Tần Thiên Hữu cũng cứng đờ thân thể, trong ánh mắt hắn toát ra kinh hoảng và sợ hãi khó nén.

Đầu hàng đi… Nhưng trong khoảnh khắc ý nghĩ này hiện lên trong đầu, hắn lại nghĩ đến con mình của mình.

Không được, chắc chắn hắn phải cứu Bằng Bằng!

Hắn xoay người vọt về hang núi, xách Tần Thụ Lý từ trên mặt đất lên, thân thể chắn trước cửa động, kề dao rựa vừa mài xong nên vô cùng sắc bén lên cổ Tần Thụ Lý. Hắn nói năng lộn xộn, kinh hoảng hét lớn về phía cảnh sát bên ngoài: “Không, Không được tới đây! Không được đến gần, bước thêm một bước nữa là tao sẽ giết chết ông ta.”

Cố Kỳ Châu dừng bước ở trước động khoảng ba bước, nhưng anh không buông súng trong tay xuống, họng súng đen ngòm chỉ thẳng vào cửa động. Ánh mắt anh kiên nghị, thần sắc trầm ổn bình tĩnh, giọng điệu lạnh lùng cứng rắn mà không mất đi sức mạnh: “Tần Thiên Hữu, ông đã bị cảnh sát bao vây, thả con tin ra, không chống cự nữa là con đường sống duy nhất của ông, nếu không ông và con trai mình chỉ có thể chết mà thôi!”

Toàn thân Tần Thiên Hữu run rẩy, hơi thở khẩn trương dồn dập, nắm chặt đao rựa trong tay, cuồng loạn hô to: “Thả con trai tao ra, nếu không thả nó, tao sẽ giết thằng già này!”

Cố Kỳ Châu tuyên bố chắc nịch: “Không thể, nếu ông thật sự muốn cứu con trai thì phải lập tức đầu hàng!” Khi đàm phán với bọn tội phạm, chắc chắn phải lợi dụng thông tin hiện có để kích động tâm tình bọn chúng, làm dao động tâm lý chống cự của chúng, “Nghĩ về vợ ông đi, nghĩ về Lý Lan đi, nghĩ lại trước khi lâm chung bà ấy đã dặn dò ông thế nào, lại nghĩ lại nếu bà ấy còn sống, bà ấy nhìn thấy hai cha ông đều đi vào một con đường không có lối ra thế này thì bà ấy sẽ thế nào đây!”

Tinh thần Tần Thiên Hữu căng như dây đàn, đã ở bên bờ vực sụp đổ, sau khi nghe thấy cái tên “Lý Lan”, hắn đã hoàn toàn sụp đổ, mồ hôi trên trán và nước mắt cùng nhau chảy xuống má, tay trái nắm lấy Tần Thụ Lý, tay phải cầm súng run rẩy, khóc to: “Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Câm miệng lại! Đừng nhắc đến A Lan… A Lan…”

Cố Kỳ Châu vững vàng cầm súng, ngữ khí trước sau như một lạnh lùng kiên quyết: “Nếu ông lập tức tự thú, tòa án có thể sẽ khoan hồng, giữ lại mạng sống của bố con ông. Nếu ông vẫn cứ cứng đầu không đầu hàng, vậy con trai ông chết chắc rồi.”

Nội tâm Tần Thiên Hữu bắt đầu dao động, nhưng vẫn không tin tưởng cảnh sát, hắn vẫn không muốn đầu hàng: “Mày, mày lừa tao, nếu bị mày bắt chắc chắn sẽ phải chết!”

Cố Kỳ Châu mặt không đổi sắc đáp: “Tôi lừa ông làm gì? Cơ quan cảnh sát luôn sẵn sàng khoan hồng cho những người chủ động ra đầu thú, bây giờ tự thú là lối thoát duy nhất của hai bố con ông.” Anh lại nói tiếp, “Lý Lan lúc trước là vì ông mà chết, trước khi lâm chung còn khuyên ông cải tà quy chính, nuôi nấng con trai thật tốt, cuối cùng ông lại chiều chuộng khiến anh ta đi vào con đường không cách nào quay lại nữa.” Cuối cùng, anh đột nhiên cao giọng hỏi ngược Tần Thiên Hữu một câu, “Tần Thiên Hữu, ông có thấy mình đã làm đúng với lời Lý Lan chưa?”

Câu nói này vô cùng chấn động, tựa như cọng rơm cuối cùng đè nát lạc đà, phòng tuyến tâm lý của Tần Thiên Hữu hoàn toàn sụp đổ, hắn gào khóc ngồi liệt trên mặt đất. Tần Thụ Lý đứng không vững, thân thể ông cụ bất giác ngã về phía trước, Cố Kỳ Châu nhanh chóng xông lên kéo ông ra khỏi hang núi, đưa ông đến nơi an toàn. Các đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm còn lại xông vào hang núi bắt Tần Thiên Hữu, tịch thu vũ khí.

Hà Tất lấy bộ đàm ra báo tin Triệu Đông Nam: “Đã đầu hàng, rút lui.”

Ở phía sau hang núi nhỏ này còn có một hang núi lớn hơn một chút, chỉ cách một vách tường.

Người dẫn đường Tần Giang Hà kia nói trên vách núi có một ngọn núi rất nhỏ, nước suối chảy vào hang núi lớn này rồi thông khe hở này chảy tiếp vào hang núi nhỏ.

Khi tiếp cận hang núi nhỏ, Cố Kỳ Châu ra lệnh cho Triệu Đông Nam với một vị đội viên khác đi trước vào hang núi lớn phía sau, chờ thời cơ hành động. Nếu Tần Thiên Hữu sống chết không đầu hàng thì nhân lúc hắn mất cảnh giác ném bom khói thông qua khe hở, cưỡng chế bắt giữ.

Cố Kỳ Châu ngồi xổm, nhanh chóng rút dao găm tùy thân ra cởi dây thừng đang trói tay chân ông cụ họ Tần, lại sơ cứu đơn giản vết thương trên cánh tay cho ông ấy một chút rồi hỏi thăm: “Ông còn bị thương chỗ nào nữa không? Có nơi nào trên người thấy khó chịu không?”

Chân đau do ban nãy vừa bị đạp, nhưng Tần Thụ Lý là một người quật cường, kiên quyết không nói chân mình đau: “Không có, tôi đã ổn rồi!” Hơn nữa ông chỉ muốn quan tâm một chuyện duy nhất: “Làm sao các cậu tìm ra tôi? Các cậu có thấy được không? Thấy mấy cái manh mối tôi để lại cho các cậu ấy.”

Cố Kỳ Châu vô cùng buồn cười, cuối cùng anh cũng biết cái kiểu ra vẻ của cô giáo Trần là di truyền từ ai rồi. Anh cố nén cười, nghiêm túc trịnh trọng gật đầu: “Bọn cháu đã thấy rồi, nhờ lần theo manh mối ông lưu lại nên mới tìm tới được đấy ạ.” Anh còn giơ ngón tay cái cổ vũ ông, “Ông vô cùng lợi hại, gặp nguy nan cũng không loạn!”

Ông cụ cũng vui vẻ, tâm tình vốn buồn bực cả đêm lại trở nên vui sướng: “Ầy, chuyện nhỏ, khi còn trẻ tôi còn lợi hại hơn!” Nhưng ông cũng không quên khen ngợi cậu thanh niên trước mắt này: “Cháu cũng rất lợi hại đấy, không để mất một người nào đã làm hắn ta buông súng đầu hàng, tuổi trẻ tài cao!”
Chương trước Chương tiếp