Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không?

Chương 75: Chương 75



Nếu Cố Biệt Đông đã lựa chọn cum anh hùng, thì dù giả bộ cũng phải làm đến cùng. Triệu Béo và Ngô Nguyên đứng trướccuặt cậu còn rất ăn ý, một khi anh Đông bọn họ đã xung phong muốn đi gặp nữ quỷ thì lập tức di chuyển sang hai bên trái phải một bước, nhường đường cho anh Đông của bọn họ. Tên đã lên cung thì phải bắn, huống chi Tiểu Hứa vẫn luôn chú ý tới cậu, Cố Biệt Đông ccu đành kiên trì xuất phát. Bóng đèn trên đỉnh đầu còn lập lòe, trong phòng ngủ âm u lúc sáng lúc tối, Cố Biệt Đông nín thở ngưng thần, từng bước từng bước cuến về phía nữ quỷ đang đứng trên bàn kia, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Cô, cô đừng có động nha, tôi lấy một thứ rồi đi liền, cô động tôi thì tôi cũng sẽ động cô đấy…” Thật ra phòng ngủ này không lớn, chỉ cần vài bước là có thể đi tới đầu bên kia, nhưng Cố Biệt Đông lại cảm giác cunh như bị đày ải một hành trình dài và gian khổ. Thậm chí khi đi tới trước mặt nữ quỷ, adrenaline* bên trong cậu đã tăng vọt đến đỉnh điểm. Cậu gần như quên mất nên hô hấp như thế nào, sau lưng lạnh toát. Cậu không dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt giấu phía sau mái tóc dài của nữ quỷ rốt cuộc trông như thế nào, cầm lấy phong bì xong thì chạy về chỗ cũ. (*Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.) Phong bì da bò vừa nhẹ lại vừa mỏng, cảm giác bên trong gần như không có gì. Tiểu Hề là người đầu tiên mời tôi đi cùng. “Tớ biết rồi!” Cố Biệt Đông sau khi đọc xong thư, linh cảm xuất hiện: “Bé con cô đơn chính là nhân vật chính, A Viện!” Bốn người còn lại cũng đồng ý với lời nói của Cố Biệt Đông, vì thế, Cố Biệt Đông tự tin cầm phấn lên, viết trên bảng đen hai chữ “A Viện”. Tiếng hát ẩn giấu trên đỉnh đầu chợt vang lên, bài hát kinh dị tái hiện giang hồ: “Một bé con một mình đi; hai bé con nắm tay nhau; ba bé con tranh cãi không ngớt…”. Cùng lúc đó ngoài cửa đột nhiên truyền ra tiếng gào thét của quỷ, ngay sau đó trước cửa phòng học bị đập mạnh, có “quỷ” ở ngoài có ý đồ phá cửa xông vào. Năm bạn nhỏ trong nháy mắt bị dọa sợ. Cố Biệt Đông vừa sợ hãi vừa suy nghĩ: “Đáp án là A Viện? Rất hợp lý mà?! Trong nhật ký nói cô chỉ có một mình?” Triệu Béo: “Có lẽ, Vương Hề cũng chỉ có một mình? Cho nên chủ động mời A Viện cùng đi ăn cơm?” Ngô Nguyên: “Cũng có thể là ngài Lý chứ? Đàn ông cũng có thể là bé con mà.” Lý Phi Lâm: “Lỡ đâu ngài Lý là con gái thì sao?” Mọi người: “…” Trong mật thất khủng b0 thế này có phù hợp bàn mấy chuyện này không? Cố Biệt Đông không dám chắc nên nhìn về phía Hứa Từ thoại. Tiếng gầm cùng tiếng va chạm ngoài cửa đứt đoạn, Hứa Từ Thoại bình tĩnh nhìn chằm chằm giấy viết trong chốc lát, nói: “Hẳn là Vương Hề.” Cố Biệt Đông vô cùng tin tưởng cô ấy, cũng không hỏi lý do, lập tức viết hai chữ “Vương Hề” lên bảng đen. Ba giây trôi qua, bài đồng dao quỷ dị rốt cục dừng lại, ngoài cửa phòng học cũng dần dần yên tĩnh. Đột nhiên vang lên tiếng “lạch cạch”, cửa trước vẫn đóng chặt đã mở ra. Chắc chắn họ đã trả lời đúng. Nhưng cũng không ai dám ra khỏi phòng học, sợ lệ quỷ đập cửa kia còn chưa đi xa. Cuối cùng Cố Biệt Đông đứng cách cửa gần nhất, vì đang ở trước mặt Hứa Từ Thoại nên đành nén run rẩy mở cửa thò đầu ra nhìn. Ngoài cửa chính là hành lang sâu thẳm mà bọn họ nhìn thấy trước đó, nhưng đèn trên hành lang lại tắt, tối đến mức đưa tay không nhìn thấy năm ngón tay, thứ duy nhất có thể chiếu sáng chính là ngọn nến điện trong tay bọn họ. Cố Biệt Đông giơ nến dò xét vài giây rồi rụt đầu lại: “Không có ai, có thể ra ngoài rồi.” Sau đó năm người bạn nhỏ co cụm rời khỏi lớp học. Hai bên hành lang trái phải có sáu gian phòng, ngoại trừ phòng ngủ, phòng học, phòng ngủ đối diện phòng đang mở ra, phòng có in dấu tay máu ra, ba gian còn lại chỉ có một gian có thể mở ra. Tấm biển treo trên cánh cửa phòng có thể mở ra viết là “Văn phòng giáo viên”, nhưng vừa đẩy cửa ra thì năm bạn học nhỏ trong nháy mắt hoảng sợ, bên trong đâu phải là văn phòng, là điện thờ mới đúng! Vòng hoa trắng vây quanh, giữa đó còn đặt một cái quan tài lớn đen kịt, trên mặt đất rải một lớp tiền giấy hình tròn màu vàng, trên tường còn treo ảnh đen trắng của một cô gái, cô gái trong ảnh còn…! Càng nhìn càng quỷ dị… Năm bạn học nhỏ run rẩy đẩy cửa, da đầu cùng hai má đều tê dại, không ai dám đi vào. “Cái này, cái này, chuyện này làm sao được…” Ngô Nguyên khóc không ra nước mắt. Triệu Béo: “Các cậu nhìn bộ quan tài kia, cũng không khép lại, nửa che nửa mở, lát nữa chúng ta đi vào liệu có một nữ quỷ mặc áo liệm vẽ mặt trắng từ bên trong bật ra bắt chúng ta không?” Mọi người: “…” Cậu lại nữa rồi?! Làm ơn, xin cậu im đi! Lý Phi Lâm yếu đuối hỏi một câu: “Không đi vào được không?” Hứa Từ Thoại: “Chỉ có con đường này, các phòng khác đều bị khóa.” Lý Phi Lâm: “Vậy, làm thế nào đây? Tớ không dám vào…” Hứa Từ Thoại giơ ngọn nến trắng lên: “Tớ đi vào đây.” Cố Biệt Đông sửng sốt, vội vàng nói: “Vậy thì sao được?” Nhưng mà, cậu còn chưa nói xong câu tiếp theo “để tớ đi vào” thì Hứa Từ Thoại đã cướp lời: “Vậy được rồi.” Mấy người còn lại cũng dựa theo quy trình nói lời thoại. Ngô Nguyên: “Cố lên.” Triệu Mập: “Cố lên.” Lý Phi Lâm: “Cố lên.” Cố Biệt Đông: “…” Mấy người, thật sự quá đáng!!!.
Chương trước Chương tiếp