Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không?

Chương 81: Chương 81






Lại đến một mùa thi đại học.

Tám giờ sáng ngày bảy tháng sáu, Trần Nhiễm Âm lái xe đưa cháu trai đến điểm thi, bạn nhỏ Trần Hữu Lâm cũng đi theo.

Bây giờ nhóc con này đã một tuổi chín tháng, trông trắng trẻo mịn màng hệt như một con búp bê tinh xảo đáng yêu bằng bột.

Suy nghĩ đến việc hôm nay là một ngày trọng đại, Trần Nhiễm Âm cố ý chọn cho cô nhóc một bộ trang phục thời Đường màu đỏ, lúc chải đầu cho cô bé còn cố ý dùng dây buộc màu đỏ, để cô bé đỏ từ trên xuống dưới đưa anh trai đến điểm thi, chúc anh trai chiến thắng giòn giã.

Có thể là vì sáng hôm nay ăn bánh ngon nên bạn nhỏ Trần Hữu Lâm rất vui vẻ, từ lúc ra cửa cho đến khi ra khỏi thang máy đến bãi đỗ xe, cô bé luôn ngâm nga hát: “Đoàn kết là sức mạnh, đoàn kết là sức mạnh, sức mạnh này là sắt, sức mạnh này là thép! Cứng hơn cả sắt, mạnh hơn cả thép!”
Tuổi còn nhỏ nhưng giọng thì vang, rất nội lực, ngắt câu rất chuẩn, vang vọng trong bãi đỗ xe là giọng hát non nớt nhưng đầy hào khí anh hùng.

Hát xong còn hỏi anh trai và mẹ với vẻ đầy mong đợi: “Bé hát có hay không?”
Cố Biệt Đông rất nể mặt em gái, lập tức giơ ngón cái lên: “Hay lắm! Hay cực kỳ! Sau này em chính là Ca Vương trong đội cảnh sát!”
Bạn nhỏ Trần Hữu Lâm vui vẻ cong khóe môi, khóe mắt đuôi mày đều lộ vẻ đắc ý và háo hức khó mà giấu được.

Trần Nhiễm Âm thầm thở dài: Lại là “Đoàn kết là sức mạnh”, ngày nào cũng hát… Cô hơi bất lực, cũng hơi sầu não: Rõ ràng là sinh con gái nhưng lại có cảm giác như đang ở ký túc xá nam… Tại Cố Kỳ Châu hết! Bố của người ta thì hát nhạc thiếu nhi cho con nghe, còn anh cứ ở nhà là hát nhạc quân đội cho con gái nghe, chẳng dịu dàng chút nào cả! Còn nữa, làm gì có đứa trẻ nào vừa biết đi đã cho đứng nghiêm chứ? Định cho con bé vào quân đội huấn luyện khi chưa được hai tuổi à? Quan trọng là bây giờ ngay cả tấm bằng mẫu giáo con bé còn không có, làm gì có đội cảnh sát nào muốn con bé? Haiz, học vấn vẫn có sức cạnh tranh số một!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, con gái giống bố thật sự, không chỉ giống nét mặt mà tính cách cũng giống, đặc biệt là khoảng thời gian con bé tập đi, đúng là tính cách y hệt.

Con nhà người ta học cách tự đi, ngã thì có thể sẽ sợ, có thể sẽ khóc, có thể sẽ sợ hãi thử lại lần thứ hai, nhưng Trần Hữu Lâm thì không thế, cho dù cô bé có ngã đau cũng không khóc, cho dù mắt đã rơm rớm nước cũng sẽ cắn răng nhịn, vẻ mặt bướng bỉnh đứng lên đi tiếp, cho đến khi thành công tự đi được mới thôi, cũng là một đứa nhóc cứng đầu chết cũng không chịu khuất phục.

Người ta nói ba tuổi đã thấy dáng vẻ khi già, cô bé này còn chưa được ba tuổi mà đã nhìn ra được không phải là một người dễ chọc.

Nhưng mà cũng tốt, bé gái thì nên có khí phách một chút!
Mở cửa xe, Trần Nhiễm Âm cúi người bế bé con dưới đất lên, đặt vào ghế em bé, bỗng dưng lúc này Trần Hữu Lâm hỏi: “Mẹ ơi, hôm nay bố làm gì ạ?”
Mặc dù bố không hay ở nhà, nhưng cô bé vẫn rất nhớ bố.


Trần Nhiễm Âm vừa thắt dây an toàn cho bạn nhỏ vừa trả lời bằng những câu đơn giản mà cô bé có thể nghe hiểu: “Bố đi chấp hành nhiệm vụ, vì hôm nay có một kỳ thi vô cùng quan trọng, là kỳ thi mà tất cả thí sinh trên cả nước cùng tham gia, hôm nay anh trai phải tham gia kỳ thi này đấy.

Có rất nhiều người thi, cũng sẽ ảnh hưởng đến số phận của rất nhiều người, thế nên kỳ thi này không thể xảy ra bất cứ việc ngoài ý muốn nào.

Nhiệm vụ hôm nay của bố là đảm bảo kỳ thi này không xảy ra bất trắc, với cả giúp đỡ những thí sinh và phụ huynh gặp khó khăn.”
Cố Kỳ Châu không thể đưa cháu trai đi thi đại học là vì phải bảo vệ cho kỳ thi, Trần Nhiễm Âm theo cháu trai đi thi được là vì trường trung học cơ sở số Hai Đông Phụ cũng là một trong các điểm thi, trường học rất có tình người, đã cân nhắc đến giáo viên có người nhà là thí sinh, thế nên không sắp xếp nhiệm vụ coi thi cho cô.

Nghe mẹ nói xong, bạn nhỏ Trần Hữu Lâm gật đầu rồi lại hỏi với vẻ đầy mong đợi: “Đợi anh trai thi xong thì bố về nhà sao mẹ?”
Trần Nhiễm Âm: “Chắc vậy.”
Bạn nhỏ Trần Hữu Lâm siêu vui: “Yeah yeah yeah!”
Trần Nhiễm Âm cũng cười, dịu dàng xoa đầu con gái, sau đó đóng cửa xe sau rồi đi đến ghế lái.

Trên đường đến điểm thi, bầu không khí trong xe thoải mái nhưng cũng căng thẳng, người thoải mái là bạn nhỏ Trần Hữu Lâm, vừa nhàn nhã ngoảnh mặt ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ không ngừng lùi ra sau, vừa vui vẻ lắc hai cái chân nhỏ buông thõng.

Người căng thẳng là mẹ cô bé, vừa lái xe vừa quan sát cảm xúc của cháu trai qua gương chiếu hậu, nhưng cô hoàn toàn không nhận ra cậu có căng thẳng hay không.

Bảo cậu căng thẳng thì vẻ mặt của cậu rất tự nhiên, không lộ ra chút cảm xúc căng thẳng nào, nhưng nếu bảo cậu không căng thẳng, thì từ lúc sáng thức dậy cậu đã im lặng không nói gì, trông không bình thường cho lắm.

Cô nghĩ ngợi rồi nói: “Bạn nhỏ Trần Hữu Lâm, anh trai sắp đến điểm thi rồi, con không có gì muốn nói với anh trai sao?”
Bạn nhỏ Trần Hữu Lâm ngừng ngắm cảnh bên ngoài nữa, nhìn sang anh trai mình, đôi mày nhỏ cau lại suy nghĩ chốc lát rồi lên tiếng, giọng nói non nớt lanh lảnh: “Anh, anh vui không? Anh sắp gặp được chị Tiểu Hứa rồi.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Không ngờ con nhóc bé xíu như con hóng hớt đến thế!
Cố Biệt Đông mím môi, trả lời đầy thâm thúy: “Vẫn ổn.”
Trần Hữu Lâm: “Vẫn ổn là sao?”
Cố Biệt Đông: “Haiz, là cảm giác trăng sáng chiếu trên người anh nhưng lại không bắt được.”
Bạn nhỏ Trần Hữu Lâm cau mày, vẻ mặt sầu khổ: “Anh, anh đang nói gì thế? Bé không hiểu.”
Trần Nhiễm Âm thầm nghĩ: Đừng nói một bạn nhỏ không có cả bằng mẫu giáo như con, một nghiên cứu sinh đã tốt nghiệp như mẹ đây còn chẳng hiểu.


Cố Biệt Đông lại thở dài: “Lớn lên em sẽ hiểu.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Mợ đã lớn thế này rồi mà còn không hiểu đây này.

Haiz, thằng nhóc này đúng là vẫn sến như trước.

Cố Biệt Đông được phân đến điểm thi trường trung học số 7.

Chưa đến thời gian vào điểm thi nên điểm thi chưa mở cửa, trước cổng trường có rất nhiều thí sinh và phụ huynh, cả con đường đều bị tắc, trông vô cùng lộn xộn, hơn nữa tâm trạng mọi người đều căng thẳng và lo lắng, bất cẩn giẫm phải chân người khác là có thể xảy ra xích mích.

Trong sự kiện lớn thế này, nếu không có công an cảnh sát làm nhiệm vụ thì khó đảm bảo sẽ không xảy ra tình huống gì đó ngoài ý muốn.

Mật độ dân số của thành phố Đông Phụ cao, thí sinh năm nay cực kỳ đông, để đảm bảo kỳ thi đại học được diễn ra suôn sẻ, Cục cảnh sát đã điều động toàn bộ lực lượng cảnh sát có thể điều động, bên ngoài mỗi điểm thi đều có những nhóm cảnh sát thi hành nhiệm vụ.

Trần Nhiễm Âm đỗ xe trong bãi đỗ ở bên ngoài siêu thị cách trường trung học số 7 một ngã tư, sau đó một nhà ba người xuống xe, đi vào điểm thi.

Mắt của bạn nhỏ Trần Hữu Lâm rất tinh, mới đi tới ngã tư cô bé đã vươn thẳng cánh tay, kích động gọi: “Bố! Là bố!”
Trần Nhiễm Âm và Cố Biệt Đông lập tức nhìn về phía cô bé chỉ.

Giữa đường lớn là một cảnh sát giao thông mặc đồng phục màu vàng.

Đối diện với đường cái là một chiếc xe chỉ huy của cảnh sát đặc nhiệm màu đen, hai đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm mặc đồng phục màu đen, súng thật đạn thật đứng trước xe, hệt như Định Hải Thần Châm bảo vệ một phương yên ổn.

Một trong số đó là Cố Kỳ Châu.

Thực ra nhiệm vụ hôm nay của Cố Kỳ Châu không phải canh ở cổng điểm thi mà ở lại đội để chuẩn bị nhiệm vụ, đề phòng xảy ra chuyện.

Nhưng hôm nay cháu trai thi đại học, là một trận chiến quan trọng trong đời, anh cứ cảm thấy mình nên làm chút gì đó, nếu không thì thực sự có lỗi với chị gái.

Thế nên anh đã nộp đơn xin điều động lên cấp trên, điều đi làm nhiệm vụ canh giữ bên ngoài điểm thi trường trung học số 7 Đông Phụ.

Nắng như thiêu đốt, trên khuôn mặt nghiêm nghị của anh đã lấm tấm mồ hôi, thế nhưng anh vẫn cẩn thận đứng nghiêm chấp hành nhiệm vụ.

Bạn nhỏ Trần Hữu Lâm rất vui, luôn miệng gọi “bố”, mặc dù bố đang làm việc, không thể trả lời cô bé.

Cố Biệt Đông cũng rất vui, không ngờ cậu mình cũng có thể đến đợi cậu thi đại học!
Trái tim Trần Nhiễm Âm cũng khó nén cảm giác an tâm và hạnh phúc, dưới ánh mặt trời nóng rực, cô nhìn thẳng vào người đàn ông cách đó không xa, trong mắt toát lên tình yêu và cả kiêu ngạo.

Kết hôn ba năm, cô thường bầu bạn với cô đơn, nhưng cô không hề hối hận khi kết hôn với anh.

Anh có sứ mệnh và lòng tin của anh, cô cũng có kiên trì và tự hào của cô.

Tình yêu của họ là song phương, tác thành cho nhau.

Đến giờ, điểm thi mở cổng, Cố Biệt Đông đứng thẳng người, giơ tay chào cậu mình một cách đầy tiêu chuẩn rồi cầm túi hồ sơ thi đi vào điểm thi, mãn nguyện nghĩ: Đợi bốn năm nữa là cháu cũng có thể chấp hành nhiệm vụ giống cậu rồi!
Sau khi vào cổng trường, trong đám đông phía trước xuất hiện một bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc, Cố Biệt Đông lập tức bước nhanh hơn, chân dài sải rộng, chẳng mấy bước đã tới bên cạnh Hứa Từ Thoại.

Cậu ra vẻ ngạc nhiên: “Ô, cậu cũng ở điểm thi này à, trùng hợp thật!”
Hứa Từ Thoại biết cậu đang diễn, nhưng không vạch trần mà chỉ hỏi: “Cậu ở tòa nào?”
Cố Biệt Đông vươn tay chỉ vào tòa nhà màu trắng bên phải: “Tòa này.”
Hứa Từ Thoại: “À, tớ ở bên trái.” Sau đó lại nói: “Cũng không trùng hợp lắm.”
Cố Biệt Đông: “…”
Haiz, trăng sáng soi trên người, nhưng tôi lại không bắt được!
Cậu thầm thở dài, đút tay vào túi quần, siết thành nắm đấm, sau đó đưa tới trước mặt Hứa Từ Thoại rồi xòe ra: “Cố lên!”
Trong lòng bàn tay cậu có một viên kẹo sữa, vỏ gói được thiết kế đặc biệt cho thí sinh thi đại học, nền đỏ, bên trên in bốn chữ “Bảng vàng đề tên” màu vàng.


Cố Biệt Đông nói tiếp: “Hôm qua đi siêu thị tớ chọn lâu lắm mới chọn được đấy.”
Hứa Từ Thoại nhận lấy viên kẹo sữa, nói “cảm ơn” rồi lại nói tiếp: “Tớ đi trước đây, bye.” Nói xong, cô ấy đi về phía tòa nhà dạy học bên trái.

Cố Biệt Đông nhìn bóng lưng cô, thở dài một hơi, bất lực đi về phía tòa nhà bên phải, đi được vài bước thì chợt nghe thấy Hứa Từ Thoại gọi cậu: “Cố Biệt Đông.”
Cậu lập tức dừng lại, xoay người nhìn cô ấy.

Hứa Từ Thoại đứng trước tòa nhà dạy học, nhìn thẳng vào cậu qua các thí sinh dự thi qua qua lại lại: “Cậu cũng phải cố lên, thi thật tốt, chúng ta… gặp lại ở Đại học Công an.”
Cố Biệt Đông vui sướng, gật mạnh đầu: “Ừm!”
Bên ngoài điểm thi tấp nập người qua lại, Trần Nhiễm Âm bế con gái lên.

Cô nhóc cứ nhìn bố mãi, còn học theo anh trai, giơ bàn tay nhỏ xíu mũm mĩm lên chào bố, mặc dù không chuẩn nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc.

Trần Nhiễm Âm bế con, nhìn sang bên kia đường bằng ánh mắt dịu dàng, trong mắt chỉ có mỗi anh.

Cố Kỳ Châu nhìn thấy tất cả, trong ánh mắt kiên nghị hiện lên ý cười dịu dàng, sự dịu dàng của người đàn ông mạnh mẽ.

Cách đám đông, họ bốn mắt nhìn nhau, trong mắt chất chứa đầy tình yêu, quý trọng và ỷ lại dành cho đối phương.

Khoảnh khắc này, Trần Nhiễm Âm cảm thấy mình rất hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc, thầm nghĩ: Đội trưởng Cố à, nhất định phải bình an nghỉ hưu, nhất định phải cùng em sống đến đầu bạc, đến lúc đó hai ta còn phải cùng đi du lịch, cùng nhảy quảng trường.

Chỉ cần người yêu vẫn còn, cô không sợ cuộc sống bình thường vô vị.

Dù năm tháng luôn lặp đi lặp lại như tiếng ve ngày hè, ngày qua ngày, đơn điệu nhưng vô tận.

Nhưng với hai người họ mà nói, những điều này đã là hạnh phúc lớn nhất rồi.

Họ biết nhau từ thời niên thiếu, trải qua sinh ly tử biệt, vượt qua ngàn khó khăn mới được ở bên nhau.

Gian khổ nửa đời, họ đã không còn chạy theo vinh hoa phú quý nữa, cũng không còn tham vọng trời cao đất rộng, có thể bình yên tay trong tay đi hết cuộc đời này đã là cái kết đẹp nhất rồi.
——Toàn văn hoàn——.






Chương trước Chương tiếp