Em Thay Chị Ấy Trả Nợ Cho Anh
Chương 5: Ai mới là chủ của các người
Ở biệt thự của nhà họ Hoàng trong phòng làm việc của Bảo Long, anh đang ngồi nhìn vào tấm ảnh mà anh tìm thấy trong "Nhật Ký" của Bảo Nam, tấm ảnh này có lẽ được chụp lâu rồi.
Bởi vì gương mặt của cô gái trong hình nhìn trẻ hơn bây giờ một chút, với lại chiếc áo cô ấy mặc là đồng phục của sinh viên khoa Mỹ thuật năm nhất.
Thì ra cô ta và Bảo Nam học cùng khóa, không ngờ một người có tính cách kêu căn khinh người như cô ta lại thích vẻ vời, nghệ thuật thật giả tạo.
Bảo Long mở tập hồ sơ ra người của anh đã đều trả và đưa cho anh, trong đó có ảnh của cô gái này cùng với người đàn ông trung niên đi trung tâm thương mại, và ông ấy cũng chính là người đứng đầu của tập đoàn Đỗ thị.
Vậy mà cô ta lại nói mình không phải con gái nhà đó còn bảo bản thân tên là Uyên Vy không phải Tường Vy, nếu dùng tên khác để gạt người cũng nên chọn cái tên hoàn toàn khác mới khiến người ta tin tưởng được chứ.
Nhưng người có tính cách xấu xa như vậy tại sao tình trường lại trong sạch thế chứ? Đúng thật là biết cách gạt người.
Anh tiếp tục xem đến thành tích học tập của cô, nhìn như vậy mà lại là học sinh giỏi vào trường đại học với học bổng toàn phần, xem ra cũng có một chút năng lực.
...****************...
Lúc này ở tại Đỗ gia người hầu cả ngày hôm qua không thấy Uyên Vy về nhà, họ liền lo lắng đi tìm Tường Vy báo cáo với cô:
-Thưa tiểu thư ngươi có biết cô Uyên Vy đi đâu không ạ?
Tường Vy vừa trang điểm để ra ngoài chơi với bạn vừa nói:
-Nó đi đâu là chuyện của nó mắc gì tôi phải quan tâm.
-Dạ bởi vì cô Uyên Vy không khi nào ra ngoài mà không về nhà hết, mà tối hôm qua cô ấy không về cả ngày hôm qua cũng không thấy người, tiểu thư người có nên....
Người hầu còn chưa kịp nói hết câu thì Tường Vy nói:
-Sao tôi mệt quá à, nó đi đâu là chuyện của nó liên quan gì đến tôi mà cứ nói với tôi hoài.
Tường Vy quay qua cô người hầu quát:
-Nếu tôi mất tích các người có xoắn lên đi tìm vậy không? Tôi hay nó là chủ của cô hả?
-Dạ thưa... nhưng mà Uyên Vy cô ấy chưa từng ra ngoài mà không gọi về như vậy, cô ấy...
Tường Vy bực mình khi nghe người hầu cứ một tiếng là lo lắng cho Uyên Vy, hai tiếng là sợ con nhỏ đó gặp nguy hiểm, cô ta tức giận nói:
-Thôi mệt quá à, đi tới đây tìm chiếc váy màu đỏ cho tui đi chứ lo chuyện bao đồng hoài, nó lớn rồi muốn đi đâu kệ nó.
-Dạ tiểu thư.
Người hầu bị Tường Vy la rồi cũng im lặng làm việc mà không hỏi gì thêm, mặc dù họ rất lo lắng cho Uyên Vy nhưng tiểu thư của họ đã nói như vậy rồi thì họ cũng đành thôi vậy.
Trong nhà Uyên Vy lúc nào cũng giúp đỡ mọi người, nên người hầu ai cũng thương cô còn người tiểu thư Tường Vy này của họ tính cách kêu căn, người hầu sợ bị đuổi việc thôi chứ không ai thật lòng thích cô ta hết.
Hiện tại ông bà chủ của họ cũng đang đi du lịch, chủ nhà chỉ còn lại Tường Vy mà cô ấy đã nói như vậy rồi thì phận người hầu như họ cũng đành thôi vậy.
...****************...
Trong khi đó ở trong rừng ở tại con suối nhỏ Uyên Vy đang bị cột ở dưới nước, vừa lạnh vừa mệt mỏi và sợ hãi bởi vì nước càng ngày càng nhiều, nước chảy xiết và đã lên đến bụng của cô rồi.
Ở trên bờ người của Bảo Long đang đứng canh cô Uyên Vy là lớn:
-Các người đang làm trò gì vậy hả? Màu thả tôi ra.
Nhưng những người đó giống như tượng không cảm xúc, không trả lời cô cũng không nhút nhít gì hết, chỉ đứng nhìn cô chằm chằm mà thôi.
Bởi vì gương mặt của cô gái trong hình nhìn trẻ hơn bây giờ một chút, với lại chiếc áo cô ấy mặc là đồng phục của sinh viên khoa Mỹ thuật năm nhất.
Thì ra cô ta và Bảo Nam học cùng khóa, không ngờ một người có tính cách kêu căn khinh người như cô ta lại thích vẻ vời, nghệ thuật thật giả tạo.
Bảo Long mở tập hồ sơ ra người của anh đã đều trả và đưa cho anh, trong đó có ảnh của cô gái này cùng với người đàn ông trung niên đi trung tâm thương mại, và ông ấy cũng chính là người đứng đầu của tập đoàn Đỗ thị.
Vậy mà cô ta lại nói mình không phải con gái nhà đó còn bảo bản thân tên là Uyên Vy không phải Tường Vy, nếu dùng tên khác để gạt người cũng nên chọn cái tên hoàn toàn khác mới khiến người ta tin tưởng được chứ.
Nhưng người có tính cách xấu xa như vậy tại sao tình trường lại trong sạch thế chứ? Đúng thật là biết cách gạt người.
Anh tiếp tục xem đến thành tích học tập của cô, nhìn như vậy mà lại là học sinh giỏi vào trường đại học với học bổng toàn phần, xem ra cũng có một chút năng lực.
...****************...
Lúc này ở tại Đỗ gia người hầu cả ngày hôm qua không thấy Uyên Vy về nhà, họ liền lo lắng đi tìm Tường Vy báo cáo với cô:
-Thưa tiểu thư ngươi có biết cô Uyên Vy đi đâu không ạ?
Tường Vy vừa trang điểm để ra ngoài chơi với bạn vừa nói:
-Nó đi đâu là chuyện của nó mắc gì tôi phải quan tâm.
-Dạ bởi vì cô Uyên Vy không khi nào ra ngoài mà không về nhà hết, mà tối hôm qua cô ấy không về cả ngày hôm qua cũng không thấy người, tiểu thư người có nên....
Người hầu còn chưa kịp nói hết câu thì Tường Vy nói:
-Sao tôi mệt quá à, nó đi đâu là chuyện của nó liên quan gì đến tôi mà cứ nói với tôi hoài.
Tường Vy quay qua cô người hầu quát:
-Nếu tôi mất tích các người có xoắn lên đi tìm vậy không? Tôi hay nó là chủ của cô hả?
-Dạ thưa... nhưng mà Uyên Vy cô ấy chưa từng ra ngoài mà không gọi về như vậy, cô ấy...
Tường Vy bực mình khi nghe người hầu cứ một tiếng là lo lắng cho Uyên Vy, hai tiếng là sợ con nhỏ đó gặp nguy hiểm, cô ta tức giận nói:
-Thôi mệt quá à, đi tới đây tìm chiếc váy màu đỏ cho tui đi chứ lo chuyện bao đồng hoài, nó lớn rồi muốn đi đâu kệ nó.
-Dạ tiểu thư.
Người hầu bị Tường Vy la rồi cũng im lặng làm việc mà không hỏi gì thêm, mặc dù họ rất lo lắng cho Uyên Vy nhưng tiểu thư của họ đã nói như vậy rồi thì họ cũng đành thôi vậy.
Trong nhà Uyên Vy lúc nào cũng giúp đỡ mọi người, nên người hầu ai cũng thương cô còn người tiểu thư Tường Vy này của họ tính cách kêu căn, người hầu sợ bị đuổi việc thôi chứ không ai thật lòng thích cô ta hết.
Hiện tại ông bà chủ của họ cũng đang đi du lịch, chủ nhà chỉ còn lại Tường Vy mà cô ấy đã nói như vậy rồi thì phận người hầu như họ cũng đành thôi vậy.
...****************...
Trong khi đó ở trong rừng ở tại con suối nhỏ Uyên Vy đang bị cột ở dưới nước, vừa lạnh vừa mệt mỏi và sợ hãi bởi vì nước càng ngày càng nhiều, nước chảy xiết và đã lên đến bụng của cô rồi.
Ở trên bờ người của Bảo Long đang đứng canh cô Uyên Vy là lớn:
-Các người đang làm trò gì vậy hả? Màu thả tôi ra.
Nhưng những người đó giống như tượng không cảm xúc, không trả lời cô cũng không nhút nhít gì hết, chỉ đứng nhìn cô chằm chằm mà thôi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương