Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật

Chương 134



Mệnh Nguyệt ở đây, vậy người ngồi trong xe ngựa hẳn là Lâu Duẫn, không biết vì sao bỗng nhiên nàng muốn thở dài.

Xe ngựa Liễu Ngân Tuyết càng lúc càng xa, trong chiếc xe ngựa còn lại, Độc Lang Trung nhìn Lâu Duẫn với tấm băng bịt mắt màu đen, nói: "Vương phi luôn sống ở Tây Sơn biệt viện, sắp tới trung thu chắc là về nhà đoàn tụ cùng gia đình."

Lâu Duẫn không nói gì, hắn dựa vào thùng xe, mặt không biểu tình.

Kể cả Độc Lang Trung lúc này cũng không đoán được Lâu Duẫn đang nghĩ gì, nhưng hắn hiểu Lâu Duẫn chắc hẳn đang rất khó chịu, người mình yêu nhất ở ngay trước mặt mà bản thân lại nhìn không thấy sờ không được.

Ngay cả việc nói với Liễu Ngân Tuyết vài câu hắn cũng không có dũng khí.

Đã từng là một nam tử cao ngạo kiêu hùng, giờ lại biến thành bộ dáng gầy yếu tự ti, thật khiến người ta nuối tiếc, Độc Lang Trung hỏi: "Vương gia, nếu mắt người không gặp vấn đề thì người có hòa li với Vương phi không?"

Lâu Duẫn dựa vào thùng xe, cười khổ: "Nàng đáng giá với những thứ tốt nhất thế gian, ta một kẻ tàn phế sao có thể xứng với nàng, chi bằng thả nàng đi để nàng sống cuộc sống nàng mong muốn."

Như vậy câu trả lời chính là sẽ không.

Độc Lang Trung chưa từng hưởng qua tư vị tình yêu, nhưng có một minh chứng sống như Lâu Duẫn Đó bày ra trước mặt, thời thời khắc khắc đều đang nhắc nhở hắn tình yêu là thứ có thể mang đến thống khổ vô cùng, vì an toàn của chính mình, tốt nhất đừng nên đụng đến.

"Tỷ tỷ, tỷ đang nhìn gì vậy?" Liễu Ngân Sương khó hiểu, nàng cũng xốc lên màn xe, nhìn về phía chiếc xe ngựa màu đen kia, khó hiểu nói: "Xe ngựa kia có gì đặc biệt sao?"

Liễu Ngân Tuyết lắc đầu: "Không."

Ánh mắt Liễu Ngân Sương dao động, sau đó lộ ra nụ cười tinh nghịch: "Vậy thì là người trong xe ngựa có chỗ đặc biệt."

Liễu Ngân Tuyết buông màn xe, dùng ngón tay chọc chọc trán Liễu Ngân Sương, nói: "Quỷ linh tinh."

"Xem ra muội nói đúng rồi, người trong xe ngựa đó là ai vậy?" Liễu Ngân Sương tò mò hỏi, "Là ai có thể khiến tỷ tỷ luôn tĩnh lặng như nước của muội lại đi nhìn chằm chằm một chiếc xe ngựa vậy?"

Liễu Ngân Tuyết cũng không giấu giếm, trả lời nói: "Là tỷ phu cũ của muội."

"Kỳ vương?" Liễu Ngân Sương kinh ngạc nói, "Cũng đúng, sắp đến trung thu rồi, Kỳ vương cũng nên hồi phủ, tổ phụ nói Thành vương thập phần xem trọng Kỳ vương, tương lại muốn ủy thác nhiều trọng trách cho Kỳ vương."

"Tổ phụ đã bắt đầu cùng muội nói mấy chuyện đó rồi à?" Liễu Ngân Tuyết cười hỏi.

"Muội cũng không còn nhỏ nữa, những lời này tỷ tỷ nghe được muội đương nhiên cũng nghe được, Lâu Dật đã chết, Hoàng thượng có ý lập Thành vương làm trữ quân, những việc này muội cũng hiểu biết chút ít, theo muội thì muộn nhất là cuối nắm, chiếu thư sắc lập trữ quân sẽ được ban xuống."

Muội muội mình thông tuệ như vậy, Liễu Ngân Tuyết đương nhiên cao hứng, nàng nhắc nhở nói: "Vậy muội có biết những lời này nếu truyền ra ngoài thì hơi sơ sảy sẽ gặp thị phi, tuyệt đối không thể nói với người ngoài không?"

"Tỷ yên tâm, điều này muội biết rồi ạ." Liễu Ngân Sương nói.

Liễu Ngân Tuyết vừa lòng cười cười.

Thương thế trên người Lâu Duẫn chưa khỏi hẳn, vừa hồi phủ đã lập tức trở về phòng ngủ Thanh Sơn Viện nghỉ ngơi, hắn ngồi xe ngựa vài canh giờ, cả người thập phần mỏi mệt, hoàn toàn không có sức lực, nằm lên giường một lát đã ngủ thiếp đi.

Một giấc này hắn ngủ trực tiếp đến sáng hôm sau, hắn ngủ lâu nên tỉnh dậy đầu mê mê mang mang, Lai Phúc hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu xong, Lai Bảo liền bưng đồ ăn sáng tiến vào.

Hắn hiện tại đã miễn cưỡng có thể ăn chút đồ ăn khác ngoài đồ lỏng nhưng không được ăn nhiều nên cháo vẫn là món chủ yếu, Lâu Duẫn ăn sáng xong, Lai Phúc đặt một chiếc ghế trong sân để hắn nằm phơi nắng.



Ánh mặt trời nhẹ nhàng giúp toàn thân hắn ấm áp lên.

Trong viện hương hoa phiêu tán, những cây hoa đó đều là do Liễu Ngân Tuyết sai người gieo trồng, Lâu Duẫn nằm như vậy, hương hoa quẩn quanh chóp mũi, hắn giật mình tưởng Liểu Ngân Tuyết còn đang ở đây.

Nàng đang hỏi hắn thích bày hoa gì trong phòng.

Bên môi Lâu Duẫn chậm rãi tràn ra ý cười, Lai Bảo đi tới, thấy hắn đang cười, cảm thấy kỳ quái, nhưng có chuyện khẩn cấp không thể không bẩm báo nên vẫn căng da đầu nói ra: "Vương gia, có chuyện rồi ạ."

Lâu Duẫn vẫn chưa ngủ, nghe được thanh âm, hắn hỏi: "Chuyện gì?"

"Có người tới Liễu phủ cầu hôn," Lai Bảo nhìn sắc mặt Lâu Duẫn, thật cẩn thận nói.

Lâu Duẫn chau mày, hắn không khỏi nắm chặt tay vịn ghế, trầm giọng hỏi: "Là ai?"

"Là đại công tử Lâm gia, Lâm Uy" Lai Bảo nói xong không nhịn được "phi" một tiếng, "Cái tên Lâm Uy đó là cái thá gì chứ, thế mà cũng dám tới cầu hôn Vương phi, hắn không tự tiểu một bãi ra rồi soi sương xem bản thân là cái giống quỷ gì!"

Sắc mặt Lâu Duẫn âm trầm.

Mà lúc này tại Liễu phủ, Liễu Ngân Tuyết đang bồi lão thái thái nói chuyện phiếm trong phòng, đang nói dở thì bị Liễu Kỳ Sơn gọi đến ngoại viện.

Trong phòng khách ngoại viện có một nam tử đang ngồi, nam tử kia béo tròn mập mạp, cao hơn nàng khoảng một cái đầu, mặc hoa phục màu xanh ngọc, tai to mặt lớn, một bộ như bị tẩm bổ quá đà.

Nàng cũng không biết Liễu Kỳ Sơn với Lý Mạn gọi mình tới làm gì, hành lễ với song thân xong, hỏi: "Vị công tử đây là...?"

Lý Mạn cười: "Vị này là đại công tử Lâm gia Lâm Uy."

Mắt Lâm Uy sáng rực, bị mỹ mạo của Liễu Ngân Tuyết làm cho khiếp sợ đến mức cả buổi chưa tỉnh nổi, nhìn đến mức hai mắt sắp rơi ra ngoài, trong phủ của hắn có vài tiểu thiếp nhưng không ai đẹp bằng một nửa Liễu Ngân Tuyết.

Nữ nhân này đã từng gả chồng, sao mà vẫn đẹp như vậy chứ!!!

Liễu Ngân Tuyết thấy trong phòng khách còn bày mấy cái rương hòm, cảm thấy kỳ quái, Liễu Kỳ Sơn tiếp lời Lý Mạn: "Lâm đại công tử tới cầu hôn con."

"Lâm đại công tử vốn đã cưới thê tử nhưng mùa đông năm ngoái thê tử không may nhiễm phong hàn, không qua khỏi, trong phủ công tử còn có sáu tiểu thiếp, có một nhi tử con vợ cả cùng bốn năm con vợ lẽ, Lâm đại công tử nói nếu con gả qua đó thì sẽ làm chính thê, không ai dám gây khó dễ cho con." Lý Mạn cười nói.

Nghe là biết những lời này là đang trêu Liễu Ngân Tuyết.

Nhưng lại khiến Lâm Uy cảm thấy Liễu Ngân Tuyết phương hoa tuyệt đại thì cũng chỉ đến thế, hắn đứng dậy chắp tay nói: "Tại hạ bái kiến Liễu đại tiểu thư."

Liễu Kỳ Sơn giả vờ ho khan, nói: "Mẫu thân con sợ con ở trong phủ rảnh rỗi sinh buồn nên cố ý gọi con đến đây xem một chút, chỉ là nhìn thôi, không có ý gì khác, con hiểu chưa?"

Liễu Ngân Tuyết cười nói: "Nữ nhi đương nhiên hiểu ạ."

Lâm Uy cảm thấy khó hiểu, xưa nay chuyện hôn nhân đều theo ý cha mẹ, làm gì có nhà ai giống phu thê Liễu Kỳ Sơn, trước mặt mọi người gọi nữ nhi nhà mình ra xem mặt nam nhân, chẳng lẽ phu thê Liễu Kỳ Sơn có ý để Liễu Ngân Tuyết tự mình quyết định?"

Lâm Uy cười hỏi: "Vậy ý Liễu đại tiểu thư thế nào?"



"Phu nhân công tử còn chưa mãn tang, công tử đã sốt ruột nạp thê tử mới? Công tử không sợ phu nhân chết không nhắm được mắt sao?" Liễu Ngân Tuyết thu lại ý cười, liếc mắt nhìn Lâm Uy một cái, "Công tử đối xử với phu nhân như vậy sao?"

Ý cười trên mặt Lâm Uy có chút không giấu được, hắn nói: "Tại hạ tới cầu hôn còn hôn lễ thì chờ đến năm sau làm."

"À, vậy sao Lâm đại công tử lại đến Liễu phủ ta cầu hôn? Vì ta là người đã qua một đời phu quân sao? Nếu ta chưa từng gả chồng thì Lâm đại công tử có đến đây cầu hôn không?" Liễu Ngân Tuyết hỏi.

Lâm Uy nói: "Liễu đại tiểu thư phương hoa chính mậu, nếu chưa gả qua hẳn là sẽ chướng mắt kẻ từng một đời thê tử như ta, tại hạ đương nhiên không dám tự rước lấy nhục."

"Vậy là hiện tại công tử dám đến là bởi vì cảm thấy ta không còn đáng giá nữa đúng không?"

Lâm Uy cảm thấy Liễu Ngân Tuyết nói câu nào cũng ẩn dao găm, hắn nói: "Liễu đại tiểu thư dù sao cũng đã qua một đời phu quân, cả thành Biện Kinh này người nguyện ý cưới tiểu thư làm chính thê sợ là cũng không nhiều, tiểu thư gả cho tại hạ, vào phủ được là chủ mẫu đã là tốt nhất rồi."

Liễu Ngân Tuyết cầm lấy quạt trên bàn, tự phe phẩy chút gió, mắt phượng hơi nhướng lên, ẩn trong đó vài tia lạnh buốt, nàng chậm rì rì nói: "Lâm đại công tử, ngươi trong phủ đã có vài thiếp thất, ta không ghét bỏ ngươi thì thôi còn đến phiên ngươi chê ta à? Ngươi ở đâu đến thì quay về đó đi."

Ý cười trên mặt Lâm Uy hoàn toàn sụp xuống, hắn sinh giận, nói: "Ngươi ghét bỏ ta? Ngươi dựa vào cái gì mà ghét bỏ ta? Biết người ta gọi nữ nhân đã qua một đời phu quân là gì không? Là giày rách! Giày rách như ngươi mà còn dám chê ta?"

"Đúng vậy," Liễu Ngân Tuyết cũng không tức giận, nàng cười nhẹ, "Ngươi cũng không soi gương xem bộ dáng mình thế nào, có xứng đôi với ta không? Ngươi đang nằm mơ hả?"

Nguyên bản nàng cũng chỉ định trực tiếp cự tuyệt Lâm Uy để những kẻ cũng mang ý muốn tới cầu hôn Lâm Uy như hắn từ bỏ ý niệm, không định công kích gì hắn, nhưng nếu Lâm Uy đã mở miệng mắng nàng trước thì cũng đừng trách nàng không khách khí.

"Ngươi......" Lâm uy tức giận đến mức nói lắp.

"Ngươi cái gì mà ngươi, Lâu Duẫn không có nữ nhân nào khác, còn đem ta phủng trong lòng bàn tay, chưa kể Kỳ vương phủ giàu đến chảy mỡ mà ta còn hòa li, ngươi dựa vào đâu mà nghĩ ta sẽ chấp nhận ngươi? Đầu ngươi bị lừa đá à?"

Liễu Ngân Tuyết đối với kẻ tự cho là mình hay, nghĩ nữ nhân phải sống phụ thuộc vào nam nhân như thế này chưa từng có nửa điểm hảo cảm, nàng đuổi khách: "Cầm đồ của ngươi, rời khỏi đây ngay."

Lâm Uy khó hiểu: "Ngươi một cái nữ nhân đã gả qua, có cái gì mà kiêu ngạo?"

Liễu Ngân Tuyết khinh miệt cười cười: "Ta không có gì đáng kiêu ngạo, sao ngươi còn đến cửa cầu hôn? Ngươi hạ mình tới cầu hôn ta, ngươi nói xem ta có gì đáng kiêu ngạo?"

Lâm Uy: "......"

Liễu Ngân Tuyết ngáp một cái, đi ra ngoài cửa: "Phụ thân, mẫu thân, về sau mấy mặt hàng này không cần dẫn vào trong phủ, không phải tự khiến mình ngột ngạt sao? Loại người này cũng có thể cưới con thì cũng thật oan uổng cho Lâu Duẫn!"

Lâm Uy: "......"

Liễu Ngân Tuyết đi rồi, Lý Mạn cười mỉa, nói với Lâm Uy: "Lâm đại công tử, tiểu nữ nhà ta tính tình ngay thẳng, nói chuyện không quá lưu tình, thỉnh đại công tử đừng so đo với tiểu nữ."

Sắc mặt Lâm Uy đen thui, nhưng rốt cuộc cũng không dám đắc tội với Liễu gia, hắn chắp tay nói: "Thứ lỗi cho tại hạ quấy rầy, xin cáo từ."

Liễu Kỳ Sơn ngồi bất động, nói: "Lâm đại công tử lại nhà."

Lâm Uy ôm một bụng lửa giận rời đi, trên đường về nhà, hắn chọn đường tắt để đi cho nhanh nhưng ai ngờ nửa đường bỗng nhiên vụt ra vài tên hắc y nhân, những tên hắc y nhân đó che kín mặt, cầm đao nhanh chóng trấn áp đám thị vệ bên người Lâm Uy, thấy hắn muốn chạy liền nhanh chóng đuổi theo, cầm một cái bao tải trùm đầu hắn lại rồi liên tục đấm đá, Lâm Uy bị đánh đến mức kêu la oai oái, nằm sõng xoài trên đất cả buổi chưa bò dậy được.

Đám hắc y nhân đánh một hồi, kẻ dẫn đầu vung tay, tất cả đồng loạt rút lui.

Lúc này Lâu Duẫn còn đang nằm trên ghế phơi nắng, Lai Bảo nhận tin, vội vàng tiến vào bẩm: "Vương gia, mọi chuyện đã xử lý thỏa đáng, tên họ Lâm kia mang theo rương hòm rời Liễu phủ nên chắc chắn là bị Liễu phủ cự tuyệt rồi."
Chương trước Chương tiếp