Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật

Chương 42



Tần Hội Nguyên "Rầm" một tiếng quỳ trước linh đường lão Vương gia, khóc rống lên: "Ta nào có muốn vậy? Ta chỉ không muốn lão Vương gia ra đi mà lòng còn bất an, cho nên mới làm theo di nguyện của người, để hai đứa nhỏ được đối đãi công bằng."

Tần Hội Nguyên một mặt khóc, một mặt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Thư tay của Lâu Khải Minh bà đã tự mình xem qua, trong đó mọi thứ đều an bài thập phần rõ ràng, tước vị cho Lâu Duẫn, Kỳ vương lệnh cũng cho Lâu Duẫn, thậm chí hầu hết gia sản đều là cho Lâu Duẫn.

Lâu Khải Minh đem gia sản chia làm hai phần, trong đó một nửa là cho một mình Lâu Duẫn kế thừa, nửa còn lại là Lâu Nguyễn, Lâu Hiên với Lâu Yến chia ba, bà không có bất luận cái gì.

Bà cuối cùng chỉ có đúng của hồi môn của mình.

Lão Vương gia bất công, Tần Hội Nguyên hận.

Làm phu thê nhiều năm như vậy, thế mà lão Vương gia không để lại bất cứ thứ gì cho bà, Tần Hội Nguyên càng hận.

Tần Hội Nguyên dập đầu trước linh đường: "Lão Vương gia, khi sinh thời, người luôn nói với ta muốn hai đứa nhỏ được đối đãi công bằng, như vậy thì huynh đệ mới không nảy sinh mâu thuẫn, thế mà người nhìn xem, người vừa đi, Lâu Duẫn liền chiếm hết, tước vị là của nó, Kỳ vương lệnh cũng là của nó, lão Vương gia, người sinh thời không hề nói như vậy, người nói cho ta, nói cho mọi người, có phải Lâu Duẫn đã chiếm đoạt đồ thuộc về Lâu Yến hay không? Phải không? Người nói đi! Người nói đi!"

Lâu Yến khóc òa, nam nhi mười lăm tuổi nhưng lại quỳ trên mặt đất, khóc như một tiểu hài tử.

Liễu Ngân Tuyết hít vào một hơi, nói: "Mẫu phi, người muốn chứng cứ, sẽ có."

Tần Hội Nguyên ngẩng đầu, mày nhăn lại.

Thư tay của lão Vương gia đêm qua đã bị bà đốt đi, bà không tin Liễu Ngân Tuyết còn có thể lấy ra một lá khác, chỉ cần Liễu Ngân Tuyết không đưa ra được, gia sản của lão Vương gia sẽ chia đều cho các con, Lâu Duẫn sẽ không nhận được nhiều chỗ tốt như vậy.

Lâu Duẫn nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Liễu Ngân Tuyết một cái thật sâu.

Có gã sai vặt tiến vào bẩm: "Vương phi, Thế tử, Hữu tướng tới rồi."

Đương triều Hữu tướng Thẩm Tùng Lâm là người đứng đầu quan văn, được Hoàng thượng cực kỳ tin trọng, quan hệ với Lâu Khải Minh cũng rất thân thiết, lúc Lâu Khải Minh bệnh nặng, Thẩm Tùng Lâm từng nhiều lần đến thăm, nếu nói, lão Vương gia còn lưu lại một nước cờ thì khả năng lớn nhất là ở chỗ Thẩm Tùng Lâm, Liễu Ngân Tuyết mím môi, phát hiện chính mình thế nhưng có chút khẩn trương.

Lâu Duẫn nhấc chân, tự mình đi nghênh đón Hữu tướng Thẩm Tùng Lâm.

Liễu Ngân Tuyết khá bất ngờ, nàng cho rằng Lâu Duẫn khinh thường để ý những việc này, nhưng hắn bỗng dưng lại có biểu hiện đoan chính như một Thế tử Kỳ vương nên có.

Mọi người đều nhìn Lâu Duẫn.

Lâu Duẫn chắp tay hành lễ với Thẩm Tùng Lâm: "Phụ vương đi xa, chất nhi không thể nghênh đón từ xa, mong Thẩm bá phụ xá tội."

Thẩm Tùng Lâm nhìn tiểu tử gương mặt tái nhợt trước mắt, lòng cảm khái, ông với Lâu Khải Minh là tri kỉ từ thời ấu thơ, cũng có duyên gặp mẫu thân Lâu Duẫn là Khương Tố Tâm vài lần, đó là một nữ nhân thông minh lương thiện, khi ông gặp khúc mắc, Khương Tố Tâm còn từng đưa ra vài chủ ý hay giúp ông, năm đó Kỳ vương phủ thật hòa thuận vui vẻ, nhưng sau đó Khương Tố Tâm khó sinh mà chết, mọi thứ đều thay đổi.

Nhìn tiểu tử trước mắt, Thẩm Tùng Lâm không khỏi sinh ra vài phần thương xót, ông vỗ vỗ vai Lâu Duẫn, không nói gì.

Lâu Duẫn đưa Thẩm Tùng Lâm vào linh đường, tự mình đốt nhang đưa tới tay Thẩm Tùng Lâm, Thẩm Tùng Lâm chắp tay tế bái, sau đó đem nhang cắm vào lư hương.

Thẩm Tùng Lâm nói với Lâu Duẫn: "Phụ vương con khi còn sống, từng nhiều lần nhắc tới con trước mặt ta, giờ ông ấy đi rồi, hy vọng con có thể nghe theo di nguyện của Phụ vương con, xử lý thỏa đáng chuyện trên dưới trong Kỳ vương phủ, đường đường chính chính làm người."

Lâu Duẫn nói: "Phụ vương đã tin tưởng, chất nhi sẽ không làm ông thất vọng."

Tần Hội Nguyên đứng lên từ đệm quỳ, chạy đến chỗ Thẩm Tùng Lâm, đỏ mắt nói với ông: "Hữu tướng, ngài tới đúng lúc lắm, ngài là người đứng đầu quan văn, ngài đã tới thì hãy giúp ta phân xử, hỏi xem Thế tử vì sao bá chiếm Kỳ vương lệnh nhất định không buông."

Hữu tướng ngoài ý muốn: "Còn có chuyện này?"

Lâu Duẫn không nói gì.

Liễu Ngân Tuyết giải thích: "Kỳ Vương lệnh chính là Phụ vương tự nguyện để Thế tử kế thừa, không phải Thế tử bá chiếm, Mẫu phi nháo từ hừng đông đến bây giờ, rốt cuộc người muốn thế nào?"



Tần Hội Nguyên oán hận trừng mắt nhìn Liễu Ngân Tuyết: "Nói miệng không bằng chứng, lão Vương gia không ưa Thế tử, sao có thể truyền Kỳ vương lệnh cho nó? Liễu Ngân Tuyết, ta là mẹ chồng ngươi, ngươi ba lần bốn lượt chống đối ta, ngươi biết sai chưa?"

Liễu Ngân Tuyết từ tốn cười: "Mẫu phi, mẫu từ tử hiếu, mẫu từ xếp trước, người muốn Tuyết nhi hiếu kính, trước tiên người phải là mẫu từ trước đã, người làm con dâu này mới có thể cam tâm tình nguyện hiếu kính người."

Tần Hội Nguyên tức giận đến mức nghiến răng kèn kẹt.

"Ngươi lắm đạo lý, ta không nói lại ngươi, mà ta cũng lười nói với ngươi, chỉ thỉnh Hữu tướng làm chủ giúp ta, bảo Thế tử giao Kỳ vương lệnh ra đây." Tần Hội Nguyên nói.

Lâu Lan sốt ruột nói: "Thẩm bá phụ, Kỳ vương lệnh thật sự là Phụ vương tự nguyện đưa cho Tứ đệ."

Thẩm Tùng Lâm giơ tay, Lâu Lan đang muốn nói thêm lập tức ngậm miệng.

"Lâu huynh thây cốt chưa lạnh, lại có người bởi mấy vật ngoài thân này mà làm ồn ào khiến Lâu huynh không thể an nghỉ, thật là lòng người lạnh lẽo." Thẩm Tùng Lâm thở dài, bộ dáng cực kỳ thất vọng, tiếp tục nói: "Hết thảy những việc này, Lâu huynh khi còn sống đã an bài thỏa đáng, chính miệng Lâu huynh từng nói với ta, nếu sau khi huynh ấy đi, Kỳ vương phủ có người làm loạn, Thái hậu nương nương sẽ giải quyết."

Nếu hỏi trên thế gian này người Lâu Khải Minh tin tưởng nhất là ai, đương nhiên là đương triều Thái hậu, là mẫu thân của ông, mà vị Thái hậu cao cao tại thượng này, tất cả người của Kỳ vương phủ, không ai dám ngỗ nghịch.

Mặt Lâu Duẫn vô cảm, không ai biết hắn đang nghĩ gì.

Lâu Lan nói: "Để Thẩm bá phụ chê cười rồi, chỉ là Mẫu phi một hai bắt Tứ đệ giao Kỳ vương lệnh ra nên mới nháo thành như vậy, theo lời Thẩm bá phụ, nếu Hoàng tổ mẫu đã có quyết định, trên dưới Kỳ vương phủ đương nhiên không dám nói thêm gì, nhất định sẽ làm theo di nguyện của Phụ vương."

Thẩm Tùng Lâm nói: "Nếu sự việc đã đến nước này, không bằng hôm nay liền biết rõ ràng, để tránh sau này lại nháo ra sự tình."

"Lời của Thẩm bá phụ thật chí lý, chất nhi sẽ lập tức phái người tiến cung bẩm báo tình hình với Hoàng tổ mẫu." Lâu Duẫn nói.

Tần Hội Nguyên tức khắc luống cuống, thế nhưng muốn kinh động Thái Hậu?

Nàng dám náo loạn trước linh đường Lâu Khải Minh là vì biết Thái hậu đang bị bệnh, căn bản không có khả năng chống lưng cho Lâu Duẫn, còn Hoàng thượng với Hoàng hậu tuy rằng tôn quý, nhưng rốt cuộc không phải người Kỳ Vương phủ, không thể danh chính ngôn thuận quản sự tình của Kỳ vương phủ bọn họ.

Nhưng mà, Lâu Duẫn lại để Tần Hội Nguyên kịp ngăn cản, lập tức phái người tiến cung.

"Thỉnh Thẩm bá phụ tới thiên thính nghỉ ngơi, người là tri kỉ của Phụ vương, còn phải nhờ Thẩm bá phụ vất vả chút, giúp chất nhi ổn định tình hình." Lâu Duẫn giơ tay thỉnh Thẩm Tùng Lâm tới thiên thính.

Lâu Duẫn rốt cuộc tuổi còn trẻ, so với huynh muội Tần thị là phận vãn bối, không thể trực tiếp đối kháng cùng Tần thị, nhưng nếu có Thẩm Tùng Lâm đứng giữa giúp điều hòa thế cục, đối với Lâu Duẫn chỉ lợi vô hại.

Thẩm Tùng Lâm liếc mắt nhìn Lâu Duẫn có thâm ý khác, rồi đi đến thiên thính nghỉ ngơi.

Người Lâu Duẫn phái đi chính là Bạch tổng quản của Kỳ vương phủ, Bạch tổng quản đi theo lão Vương gia từ khi còn trẻ, cũng luyện một thân công phu, hành động cực nhanh, tiến cung một chuyến mất chưa đến một canh giờ.

Thái hậu còn mệt không thể xuống giường, Bạch tổng quản mang một phong thư tay khác của lão Vương gia lưu lại trước khi lâm chung, kính cẩn nộp cho Thẩm Tùng Lâm.

"Thái hậu nương nương nói, biết Hữu tướng đang ở đây nên chắc chắn không thể có điều gì nhiễu loạn, lão nhân gia thân thể không tốt không thể tự mình tới đây, lệnh cho tiểu nhân giao phong thư tay này tới tận tay Hữu tướng, thỉnh Hữu tướng tuyên đọc công khai." Bạch tổng quản nói.

Sắc mặt Tần Hội Nguyên nháy mắt trắng bệch.

Như thế nào còn có một phong thư tay khác?

Lão Vương gia rốt cuộc chuẩn bị nhiều đến đâu? Ông ấy muốn một hai bức chết bọn họ hay sao!

Liễu Ngân Tuyết thở phào nhẹ nhõm, đây cũng là lời vừa nãy nàng chưa nói xong, lão Vương gia mưu tính sâu xa, chứng cứ hẳn là không chỉ có phong thư tay trong tay nàng, hóa ra đúng là nàng sở liệu không sai.

Thẩm Tùng Lâm tiếp nhận bức thư từ tay Bạch tổng quản, mở ra.

"Lâu Khải Minh ta chuẩn bị chết, để phòng sau khi ta chết có người gây chuyện, ta an bài tất cả sự tình Kỳ vương phủ như sau:



"Đệ nhất, nhi tử ta Lâu Duẫn sẽ kế thừa Kỳ vương lệnh và Kỳ vương vị, nếu có bất luận kẻ nào dị nghị, Lâu Duẫn có tư cách trục xuất kẻ đó ra khỏi Kỳ vương phủ."

Lâu Duẫn híp mắt, sống lưng bỗng dưng cứng đờ.

"Đệ nhị, về việc phân chia gia sản......" Trong điều thứ hai này viết cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ về vấn đề phân chia gia sản, ruộng đất chỗ nào phân cho ai, phủ viện nào phân cho ai, cửa hàng nào phân cho ai, bạc trong nhà phân cho ai nhiều ít thế nào đều viết rõ ràng, cuối cùng còn nói, những thứ không nói rõ phân cho ai thì đều do Lâu Duẫn kế thừa.

Liễu Ngân Tuyết không biết Kỳ Vương phủ rốt cuộc giàu có đến đâu, nàng chỉ biết, số ruộng đất, cửa hiệu, phủ viện mà lão Vương gia phân cho nhị phòng, tam phòng và Lâu Yến đã là núi vàng núi bạc.

"Đệ tam, trước khi Tần thị chết, quyết không thể phân gia, nếu Tần thị khăng khăng phân gia thì chỉ có thể mang đi của hồi môn của nàng, tất cả gia sản đã phân cho Lâu Yến sẽ thuộc về Lâu Duẫn, đến khi Tần thị chết, không được táng nhập vào phần mộ tổ tiên của Lâu thị."

Câu "không được táng nhập vào phần mộ tổ tiên của Lâu thị" cuối cùng kia cực kỳ lãnh liệt, trực tiếp phá vỡ ý niệm phân gia của Tần Hội Nguyên.

Liễu Ngân Tuyết không thể không bội phục lão Vương gia, Tần Hội Nguyên năm đó khiến cho Lâu Duẫn bị người ta bắt đi, chắc hẳn bà ta nghĩ rằng từ đó về sau Kỳ vương phủ chính là thiên hạ của mình, nhi tử của bà sẽ kế thừa Kỳ vương vị và Kỳ vương lệnh, tương lai bà có thể ở Kỳ vương phủ hô mưa gọi gió.

Nhưng mà cuộc sống sao có thể thỏa mãn lòng người?

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, từ nay về sau, Tần Hội Nguyên sẽ phải sống dưới mí mắt của Lâu Duẫn, bà sống trong Kỳ vương phủ phải nhìn sắc mặt Lâu Duẫn, so với một đao giết chết bà ta chắc hẳn còn khó chịu hơn.

Mà lão Vương gia lưu lại di nguyện muốn Lâu Duẫn đối xử tử tế với Tần thị, chẳng lẽ lão Vương gia không thể lường được, đối xử tử tế của Lâu Duẫn, cùng lắm chính là không ngược đãi hay sao? Muốn Lâu Duẫn khom lưng uốn gối với Tần Hội Nguyên trừ phi hắn không phải Lâu Duẫn.

Đây là lão Vương gia đang trừng phạt Tần thị.

"Đệ tứ, sau khi ta chết, nhi tử ta Lâu Duẫn có quyền xử lý toàn bộ sự tình nội ngoại viện của Kỳ vương phủ, bất luận kẻ nào cũng không có quyền xen vào."

Tần Hội Nguyên suy sụp ngã ngồi trên mặt đất.

Phương Huệ Mẫn nghe xong yêu cầu không thể phân gia, cả người choáng váng, nàng tâm tâm niệm niệm chỉ muốn phân gia, không nghĩ phong thư tay lão Vương gia lưu lại này đã trực tiếp đánh gãy mong muốn của nàng.

Thẩm Tùng Lâm khép lại thư tay, vỗ vỗ vai Lâu Duẫn: "Con còn trẻ, đường đi còn dài, con nhất định không được cô phụ sự tín nhiệm của Phụ vương con, đoạn đường phía trước, hãy thận trọng mà đi."

Lâu Duẫn từ trong cảm giác kinh ngạc không thể tin nổi phục hồi tinh thần, rũ mi chắp tay với Thẩm Tùng Lâm: "Đa tạ Thẩm bá phụ đề điểm."

Thẩm Tùng Lâm vừa lòng gật đầu.

Lâu Yến đỡ Tần Hội Nguyên dậy: "Mẫu phi, người không sao chứ?"

Tần Hội Nguyên không để ý đến hắn, nhìn Thẩm Tùng Lâm nói: "Hữu tướng, ta không tin lão Vương gia sẽ đối xử với mẫu tử ta như vậy, phong thư tay này, ta muốn kiểm nghiệm rốt cuộc có phải chữ viết của lão Vương gia hay không, ta không tin lão Vương gia sẽ nhẫn tâm như vậy."

Lời Tần Hội Nguyên vừa nói ra, tất cả mọi người đều không tin nổi.

Chưa nói đến việc bà đang nghi ngờ đương triều Hữu tướng giở trò bịp bợm, phong thư này còn chính là Thái hậu sai người đưa tới, bà ta là đang nghi ngờ Thái hậu sao, loại yêu cầu cuồng vọng vô lý này thực sự là chưa từng nghe qua.

Nhưng mà, Hữu tướng rốt cuộc vẫn là Hữu tướng, đối với nghi ngờ của Tần Hội Nguyên, ông không chút hoang mang nói: "Có thể."

Thẩm Tùng Lâm thỉnh đại học sĩ Lam Trạm, trương quốc công Văn Thạc, để công bằng, một người khác sẽ do Tần Hội Nguyên tự mình thỉnh, Tần Hội Nguyên thỉnh Mậu Quốc Công, vì Mậu Quốc Công với phụ thân bà Tần Khào giao tình rất tốt.

Chờ đợi ba vị quan rất lâu, Liễu Ngân Tuyết đứng đến mức tê chân, ba vị đức cao vọng trọng kia mới khoan thai tới, ba người xem xét rất kỹ phong thư kia, từ con dấu đến chữ viết rồi loại giấy loại mực, tất cả đều kiểm tra tỉ mỉ, để Tần Hội Nguyên tâm phục khẩu phục, kết quả sẽ do Mậu Quốc Công công bố.

Phong thư này, thực sự là do lão Vương gia tự tay viết.

Tần Hội Nguyên nghe xong, cũng không quá ngạc nhiên.

Bà chỉ ôm một tia hy vọng cuối cùng, mà khi tia hy vọng này bị đánh gãy, bà gần như không đững vững, thân hình lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ, may mà Lâu Yến kịp thời đỡ bà.

Tần Hội Nguyên dựa vào người Lâu Yến, ha hả cười, như phát điên.
Chương trước Chương tiếp