Gả Vai Ác

Chương 49: Mứt hoa quả



Ngu Hoán Thần một mình trở về từ trong bóng đêm.

Tô Hoàn lập tức đứng dậy, tiến lên khẩn trương nói: "Phu quân, tìm được Tuế Tuế rồi sao?"

Sắc mặt Ngu Hoán Thần cứng lại, lắc đầu nói: "Ngu Tân Di vẫn còn đang dẫn thị vệ đi tìm kiếm. Cha nương thế nào rồi?"

"Nương nghe được tin tức, bệnh cũ tái phát, uống thuốc xong mới miễn cưỡng ngủ thiếp đi."

Tô Hoàn rót cho hắn chén trà, cúi đầu nói: "Cha đi Triệu phủ một chuyến, còn chưa trở về."

Ngu Hoán Thần tiếp nhận chén trà, như có điều cần suy nghĩ gật đầu.

Kẻ xấu ở cầu Vĩnh Ninh ngang nhiên hành thích xe ngựa của võ tướng trong triều, người tuần tra duy trì an nguy kinh thành lại khoan thai đến muộn, cẩu thả khi kết án việc người Mạn Bắc báo thù, lại có phần qua loa lỳ lạ...

Trừ khi là có người phía trên bày mưu tính kế.

Ngu Hoán Thần kiểm tra qua vũ khí mà thích khách sử dụng, đều có bôi kịch độc. Mà muội muội bị thương trên cánh tay, lần này còn bị Vệ Thất mang đi hai canh giờ, không biết không chết ra sao.

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên phát hiện thê tử bên cạnh hồi lâu cũng không có động tĩnh.

Ngu Hoán Thần nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Tô Hoàn cúi đầu ngồi ở sau bàn, chóp mũi đỏ bừng, mười ngón tay tinh tế đều sắp xoắn nát khăn trong tay. Ngu Hoán Thần cúi đầu đến gần, nhìn đôi mắt to lấp lánh đẫm lệ của nàng ấy, không được tự nhiên hỏi: "Làm sao vậy?"

Hắn đột nhiên tiến lại gần, Tô Hoàn vội vàng quay mặt lau nước mắt, áy náy nói: "Đều do thiếp không tốt. Nếu như thiếp không gọi Tuế Tuế ra khỏi phủ, cũng sẽ không làm liên lụy nàng bị thương..."

Khi nói giọng nàng ấy nghẹn ngào, đầu cúi thấp xuống chỉ nhìn thấy cằm hơi run rẩy.

Ngu Hoán Thần thoáng chốc có loại cảm giác như bị đao chém xuống, ngón tay co lại, có chút vụng về lau đi nước mắt cho thê tử.

"Không trách nàng, thích khách là muốn đến tìm ta."

Ngu Hoán Thần giải thích: "Muốn trách cũng là trách ta, không nên để cho các người cưỡi xe ngựa của ta rời khỏi phủ."

Trước mắt chỉ có thể xem Vệ Thất có thể đối xử tử tế với muội muội của hắn hay không.

......

Thời điểm Ngu Linh Tê tỉnh lại, thì đã là ban đêm.

Màn lụa đỏ đập vào mắt, nến hoa, làm cho nàng ngẩn ngơ trong giây lát.

Nếu không phải cơn đau từ vết thương do mũi tên được băng bó trên cánh tay, nàng gần như nghĩ rằng mình vẫn đang ở trong một giấc mơ của kiếp trước.

Có lẽ là đã giải độc rồi nên đầu óc của Ngu Linh Tê rất tỉnh táo. Hơi nghiêng đầu nhìn sang một bên nàng chỉ thấy Ninh Ân đã thay một chiếc áo choàng màu tuyết, khoanh chân ngồi trên cái ghế bên cạnh cạnh giường, chống đỡ thái dương, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Ngày thường đã quen nhìn thấy hắn mặc binh phục màu tối, nhưng khi thay đổi một phong cách khác, lại có vẻ đẹp của vị thần núi cao. Ánh sáng chiếu vào sườn mặt của hắn, sống mũi cao thẳng cùng đôi môi tái nhợt, lông mi dày khẽ khép lại, che đi đôi mắt quá mức lạnh lẽo kia, cả người trở nên mềm mại hơn.

Ký ức trước khi hôn mê từng chút từng chút hiện lên, Ngu Linh Tê nhớ tới lúc thần trí của mình mơ hồ đã nói rất nhiều chuyện vớ vẩn, càng nhớ rõ đôi mắt đỏ sậm của Ninh Ân.

Hắn cứ như vậy, vẫn luôn trông coi mình sao?

Trái tim Ngu Linh Tê khẽ động, ánh mắt nhu hòa.

Đang muốn nhìn thêm vài lần, đã thấy đôi môi mỏng kia khẽ mở ra, chậm rãi nói: "Tiểu thư còn sức để nhìn trộm, xem ra khôi phục không tệ."

Trong lúc nói chuyện, Ninh Ân mở mí mắt ra, lộ ra một đôi mắt so với bóng đêm càng sâu hơn.

Ngu Linh Tê hoài nghi, hắn nhất định là có con mắt thứ ba.

Nàng nén đau nhẹ ngồi dậy, nhìn xung quanh lại hỏi: "Nơi này là ở đâu?"

"Thanh lâu." Ninh Ân nói.

Ngu Linh Tê chớp mắt mấy cái, chiếc chăn bông yếu ớt tuột khỏi ngực nàng, làm lộ ra áo lót mỏng có thể xuyên thấu da thịt. Trên áo còn có bức tranh ái tình nam nữ chồng lên nhau bằng những bông hoa trắng muốt...

Ngu Linh Tê nhìn đi chỗ khác, vẻ mặt nhỏ bé không che giấu được ánh mắt của Ninh Ân.

Hắn nhướng mày: "Những món đồ ở đây mặc dù có hơi lớn hơn một chút, nhưng tất cả đều sạch sẽ."

"Vậy quần áo này..."

"Quần áo đương nhiên cũng là ta tự mình thay cho tiểu thư."

Khóe môi Ninh Ân khẽ nhếch lên: "Tay người ngoài bẩn, không xứng hầu hạ tiểu thư."

Ngu Linh Tê không thể tỉnh táo được, không phải vì nàng cảm thấy xấu hổ, mà là nàng không thể tưởng tượng được Ninh Ân, người giẫm thiên hạ dưới lòng bàn chân sẽ có tâm trạng như thế nào khi hầu hạ người khác thay quần áo tháo dây lưng.

Trước đây hắn không muốn làm loại chuyện này.

Chất liệu vải mỏng manh trên người dường như nóng lên, nàng "Ồ" một tiếng, nói: "Đa tạ."

Không ngờ vết thương trên cánh tay lại đau đến mức làm nàng "hít" một tiếng.

Ninh Ân nhíu mày, đứng dậy cầm một cái gối thêu đặt sau lưng nàng, sau đó đẩy cửa ra, dặn dò người chờ ngoài cửa một câu gì đó.

Lúc bưng chén thuốc trở về, liền thấy Ngu Linh Tê đang nhíu mày quỳ ở trên giường lục lọi tìm tòi cái gì đó.

Tầm mắt Ninh Ân nhìn theo mái tóc đen mềm mại của nàng, dừng một chút ở cái eo lõm xuống, ôm nàng ngồi lại lên giường, hỏi: "Đang tìm cái gì vậy?"

"Ngọc thạch của ta đâu?" Ngu Linh Tê kéo chăn lại, chịu đựng đau đớn của miệng vết thương khoa tay múa chân: "Chính là miếng ngọc bội màu đen lúc trước ta để ở trong hộp đàn hương."

Cái món đồ chơi bảo bối đó đáng để nàng nhớ thương như vậy?

Nhớ tới bộ dáng nàng nắm lấy cái hộp kia vô lực bơi dưới nước, Ninh Ân lấy thìa sứ khuấy chén thuốc, lạnh lùng nói: "Mất rồi. "

"A..."

Ngu Linh Tê khẽ thở dài một tiếng, không nén được tiếc hận: "Khối ngọc kia, vốn là muốn tặng cho ngươi."

Bàn tay khuấy thìa sứ hơi dừng lại.

"Nhưng mà cũng không có gì đáng ngại, lần sau ta lại tặng ngươi một món tốt hơn."

Sống sót sau tai nạn là chuyện may mắn lớn nhất, Ngu Linh Tê cũng không tính toán được mất như vậy.

Nàng nhìn chén thuốc nâu sẫm trong tay Ninh Ân, cổ họng nghẹn lại cuối cùng vươn tay phải không bị thương ra, nhu thuận nói: "Ta tự uống."

Đầu ngón tay trắng nõn, dưới ánh nến hiện ra ánh sáng óng ánh như ngọc.

Nào còn cần tặng ngọc khác?

Ninh Ân hơi nhướng mày: Ngọc tốt nhất không phải ở ngay trước mắt sao.

Hắn làm như không thấy đối với tay phải đang vươn ra của Ngu Linh Tê, chỉ chậm rãi múc một muỗng thuốc thổi cho nguội một chút, đưa đến bên môi nàng.

Ngu Linh Tê kinh ngạc, lập tức cười nhạt: "Nơi này không có người khác, điện hạ không cần như thế."

Ninh Ân nhướng mắt.

Sau đó nhớ tới cái gì, gật đầu nói: "Ngược lại quên mất, tiểu thư không thích ta dùng tay đút, phải đổi phương thức khác."

Dứt lời, làm bộ thu hồi thìa sứ, đưa vào miệng mình.

Hắn cố ý xuyên tạc ý tứ của mình, Ngu Linh Tê cũng không có cách nào khác.

Chỉ đành nghiêng người uống thìa thuốc do hắn đút, dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai ngậm thuốc đắng vào trong miệng.

Bởi vì động tác nhào tới quá vội vàng, một ít thuốc trào ra dọc theo khóe môi Vu Linh Tê chảy xuống quần áo Ninh Ân, làm hiện lên vết ướt màu nâu nhạt.

Trong con ngươi nặng nề của Ninh Ân lộ ra một tia sáng rất nhạt, dùng tay áo lau khóe miệng cho nàng.

"Ai, đừng làm bẩn quần áo của ngươi."

Ngu Linh Tê muốn tránh nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Ninh Ân trầm xuống, liền ngoan ngoãn không động đậy nữa.

Ninh Ân chậm lau khóe miệng cho nàng, không thèm để ý nói: "Miệng tiểu thư lại không bẩn."

Sớm đã nếm thử, rất ngọt mềm.

Lau miệng xong lại bắt đầu cho uống thuốc.

Ngu Linh Tê giống như là ngày đầu tiên quen biết Ninh Ân, không chớp mắt nhìn hắn ngay cả vị đắng của thuốc cũng quên mất.

Xưa nay nàng sợ đắng, trước kia uống thuốc đều là véo mũi buồn bực uống từng ngụm, lần này được Ninh Ân đút cho từng muỗng từng muỗng, vừa khó chịu, nhưng cũng không cảm thấy khó chịu cho lắm.

Không biết có phải do ảo giác hay không, nàng cảm thấy tính tình Ninh Ân lúc này rất tốt.

Nhưng mà nhớ tới người này tâm tư của hắn vô cùng thâm sâu, càng bình tĩnh thì nội tâm càng không khống chế được, lại sợ trong lòng hắn kìm nén chuyện gì mà không biểu hiện ra.

Nàng ở bên này lo lắng hồi lâu, Ninh Ân lại cho rằng nàng thấy đắng miệng, liền lấy một hạt mứt hoa quả từ trong đĩa nhỏ bên cạnh, nhét vào đôi môi đang khó chịu của nàng.

Ngu Linh Tê sửng sốt, ngậm lấy hạt mứt hoa quả kia, ngọt ngào lan tỏa từ đầu lưỡi đến tận đáy lòng.

Nàng ôm đầu gối, để mặc cho mái tóc đen dài buông xuống trên vai, lẳng lặng thưởng thức vị ngọt ngào lúc này.

"Biết được thân phận thích khách không?" Ninh Ân cầm lấy khăn tay, chậm rãi lau sạch vết đường dính ở ngón tay.

Nghe vậy, Ngu Linh Tê nhớ lại tình hình trước khi bị ám sát.

Khi bị chặn ở trên cầu, thích khách cải trang đã bí mật âm thầm quan sát xe ngựa của Ngu phủ. Sau đó hành thích, tên thích khách cầm đầm dường như do dự một lúc khi nhìn thấy nàng và Tô Hoàn.

"Bọn ta ngồi xe ngựa mà huynh trưởng hay dùng lúc lên triều, thích khách chắc đã nhầm bọn ta thành huynh trưởng."

Ngu Linh Tê suy nghĩ một chút, nói: "Trong triều có không ít người kiêng kỵ huynh trưởng, nhưng có năng lực điều động cao thủ hành thích trên đường phố như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay."

Dám dùng phương thức thô bạo trực tiếp động thủ như vậy, chẳng qua là có người ỷ vào có hoàng quyền che chở.

Ninh Ân nở nụ cười, còn không tính là quá ngu ngốc.

Hắn tùy ý ném khăn tay lên bàn, rũ mắt nói: "Mới qua giờ tý, ngủ thêm một lát nữa đi."

Ngu Linh Tê rời khỏi dòng suy nghĩ của mình, lắc đầu nói: “Ta vừa mới tỉnh dậy, còn chưa buồn ngủ."

"Giải độc cần phải nghỉ ngơi, trong thang thuốc có thảo mộc an thần."

Ninh Ân cúi người, đưa tay nhẹ nhàng phủ lên mắt nàng, giọng nói nhẹ nhàng: "Nhắm mắt lại."- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Tầm mắt một mảnh tối đen, mi mắt Ngu Linh Tê ở lòng bàn tay hắn bất an run rẩy, một lát sau cảm giác buồn ngủ thật sự ập đến.

Nàng chầm chậm nhắm mắt lại, một lúc sau hơi thở dần dần nhẹ hơn, nàng chìm vào một giấc mộng tối tăm và ngọt ngào.

Đợi nàng ngủ say, Ninh Ân chậm rãi buông bàn tay ra, thay nàng kéo góc chăn.

Sau đó đứng dậy, đẩy cửa ra ngoài.

Khoảnh khắc bước ra từ trong ánh sáng ấm áp, tia sáng trong mắt Ninh Ân cũng bị mất đi, lộ ra vẻ tối tăm u ám.

Sương mù tản đi, trăng sao mờ mịt, trong màn đêm yên tĩnh, Chiết Kích đã dẫn theo thuộc hạ quỳ trước bậc thềm.

......

Giờ Mão, Đông cung.

Sắp đến giờ tiến cung vấn an vào buổi sáng, quần áo Ninh Đàn trải ra trên giường, hùng hùng hổ hổ ném đồ đạc.

"Rác rưởi! Tất cả đều là một đám rác rưởi! "

Hắn ta tức giận đến sắc mặt tím tái: "Một nữ nhân cũng nhận sai, giết người cũng giết không được, đây đã là lần thứ mấy rồi? Nuôi một đám phế vật này có ích lợi gì!"

Cung nữ cùng nội thị quỳ một chỗ, duy chỉ có ảnh vệ được nuôi dưỡng lại không thấy đâu.

"Ảnh Nô đâu?" Ninh Đàn lớn tiếng gọi tên Ảnh vệ: "Thôi Ám, ngươi đi gọi hắn tới đây cho ta! Mầm tai họa Ngu gia này cùng lão Thất là cùng một giuộc, tuyệt đối không thể lưu lại!"

Thôi Ám khom người, lĩnh mệnh lui ra.

Thôi Ám khinh thường chạy việc cho Ninh Đàn, chỉ là lần này thật sự cảm thấy kỳ quái.

Ảnh vệ dựa theo đêm tối mà hành sự, thay Đông cung làm hết tất cả thủ đoạn mà không thể đưa ra ánh sáng, đây là lần đầu tiên trời gần sáng còn chưa thấy Ảnh Nô trở về phục mệnh.

Chẳng lẽ là nhiệm vụ thất thủ, bỏ chạy? Không đời nào.

Thôi Ám nhanh chóng phủ định suy nghĩ này, đám ảnh vệ kia là tử sĩ do Ninh Đàn bỏ ra số tiền lớn để nuôi dưỡng, nuôi mười năm cũng coi như trung thành.

Ninh Đàn ở Đông Cung nhiều năm như vậy, cũng chỉ có một đội ngũ hoàn toàn nghe lệnh của hắn ta, rất được coi trọng.

Một lần sai lầm, không đến nỗi phải trốn thoát.

Viện ảnh vệ được ẩn nấp ở cửa Quang Trạch tiếp giáp Đông cung, một tiếng đồng hồ là đến.

Thôi Ám hạ kiệu, chậm rãi đi tới trước cửa Viện ảnh vệ, liền cảm thấy có gì đó không đúng.

Cửa lớn Viện ảnh vệ đóng chặt, không một người trực, lại truyền ra một mùi máu tươi nồng đậm.

Mùi máu tươi nồng nặc như vậy, lần trước ngửi thấy cũng đã là năm sáu năm trước.

Ánh mắt Thôi Ám tối sầm lại, ra hiệu cho thuộc hạ cảnh giác, sau đó giơ tay đẩy mạnh cửa một cái.

Cánh cửa cót két mở ra, màu đỏ tươi sền sệt từ trên xà ngang nhỏ xuống.

Nhìn về phía trước, ánh ban mai mờ ảo.

Hơn tám mươi thi thể của sở Viện ảnh vệ treo ngay ngắn và đẫm máu dưới hành lang, khi gió thổi qua, tất cả đều đung đưa nhẹ nhàng.

Tâm huyết Đông cung nuôi dưỡng mười năm, trong một đêm, bị giết sạch sẽ.
Chương trước Chương tiếp