Gameshow Vô Hạn
Chương 36: 36: Kẻ Truy Kích - 1
Chú thích nhỏ: Running Man – tập 151
Hứa Giai kéo tay áo Tề Viễn, hỏi nhỏ: "Nội dung trò chơi còn chưa biết, tranh với hắn làm gì?"
Tề Viễn buông người đàn ông to khỏe kia ra, cao giọng giải thích: "Căn cứ kinh nghiệm của tôi thì trò chơi lần này là trò chơi đồng đội.
Trình tự người chơi bị loại sẽ là từ 1 đến 8, hoặc từ 8 đến 1".
"Chọn số ở giữa, vậy thì cho dù là loại từ 1 hay từ 8 cũng không lập tức đến lượt mình".
"Nếu là trò chơi đồng đội, dưới tình huống chưa biết bắt đầu loại từ đâu thì đương nhiên người chơi càng mạnh càng phải lấy được số ở giữa".
Lúc này cả đám người mới hiểu ra.
Hứa Giai chớp chớp mắt.
Cậu dám đảm bảo đây đúng là trò chơi phải hợp tác chứ? Mà nếu đúng là hợp tác thật, vậy thì cậu có chắc chắn rằng cả đội sẽ chiến thắng, hay là chỉ người sống sót mới thắng?
Tề Viễn vô tội nhìn lại, đương nhiên là không chắc chắn rồi.
Chỉ đơn giản là cầm số ở giữa thì ổn định nhất, chuyện khác...!quan tâm làm gì!
Hứa Giai nghĩ thầm, tên này chỉ giỏi ăn nói lung tung! Dù sao sau khi sắp xếp xong rồi, cuối cùng phát hiện không có chuyện này, những người khác hối hận cũng không kịp.
Nhưng lời Tề Viễn nói ra lại không bị ai tỏ vẻ nghi ngờ.
Thậm chí có người chủ động nói: "Tôi biết cậu ấy, cậu ấy là Tề Viễn, là người chơi cao cấp.
Tôi cảm thấy chúng ta nên nghe lời cậu ấy".
Quen à? Hứa Giai tiếp tục dùng ánh mắt dò hỏi cậu bạn.
Tề Viễn nhìn trời, quỷ mới biết anh ta là ai!
Hứa Giai nghĩ thầm, lỡ đâu kết quả là tám người đấu nhau thì anh bạn đang nói chuyện lúc này chắc là sẽ có biểu hiện đặc sắc lắm.
Một lát sau, sáu người còn lại thương lượng xong, chọn ra thứ tự.
Dòng chữ to màu vàng lúc này mới tiếp tục thông báo: "Trò chơi vòng này có tên là Kẻ Truy Kích.
Nhóm chạy trốn bao gồm tám người chơi".
"Tòa nhà này có tổng cộng 10 tầng, bên trong có 108 chiếc CCTV, Kẻ Truy Kích đang theo dõi mọi người.
Trước khi tất cả CCTV bị tắt đi, Kẻ Truy Kích ở trong trạng thái vô địch.
Sau khi tắt tất cả CCTV, người chơi mới có thể tấn cống Kẻ Truy Kích.
Xé được bảng tên của Kẻ Truy Kích, nhóm người chơi chạy trốn giành được thắng lợi (những người đã bị loại cũng được nhận phần thưởng chiến thắng)".
"Người chơi hãy tìm ra CCTV, và cẩn thận tránh bị Kẻ Truy Kích tấn công".
"Chú ý: Kẻ Truy Kích sẽ tấn công người chơi theo thứ tự".
Tiếp theo là phần thưởng chiến thắng.
[Giành được thắng lợi trong trò chơi này, mỗi thành viên trong nhóm trốn chạy sẽ nhận được phần thưởng trị giá 300.000 tệ]
Nhìn thấy những dòng chữ này một cái, những người ở đây đều hiểu – đúng y như Tề Viễn nói, đây là trò chơi đồng đội, chữ số tượng trưng cho thứ tự bị loại bỏ.
Trước mắt căn cứ theo thực lực và sự phân chia của các người chơi, trong giai đoạn đầu tiên của trò chơi này, nhóm bọn họ đã chiếm được môt ưu thế nhỏ.
Con ngươi Hứa Giai hơi dao động, cô nghĩ, tất cả đúng như Tề Viễn suy đoán, như vậy thì sau này lời nói của Tề Viễn trong đoàn đội chắc chắn sẽ có sức nặng.
Quả nhiên, Tề Viễn hắng giọng một cái, không hề khách khí chỉ đạo mọi người: "Trước tiên mọi người hãy chia nhau ra, mau chóng tắt CCTV đi.
Đợi khi người đầu tiên bị loại bỏ xuất hiện thì chúng ta có thể đoán được trình tự bị loại, sau đó sẽ sắp xếp lại các mục tiêu".
Đồng thời, anh căn dặn số 1 và số 8: "Hai người có khả năng bị bắt sớm nhất.
Thế nên tôi không yêu cầu hai người đi tắt CCTV nữa, hãy cố chạy trốn, kéo dài thời gian hết mức có thể".
Số 1, số 8 đều gật đầu.
Trò chơi chính thức bắt đầu.
Tám người nhanh chóng chia ra, tranh thủ đi tìm CCTV.
Tề Viễn bước nhanh đến bên cạnh thanh mai, nhẹ nhàng nói: "Đừng lo..."
Không chờ anh nói xong, Hứa Giai đã nghiêng mặt sang, bình tĩnh nói: "Tớ chả lo chút nào".
"Kẻ Truy Kích có thể nhìn thấy hành động của nhóm người chạy trốn, cũng tìm ngay ra được mục tiêu ở chỗ nào.
Vậy nên nếu trình tự loại bỏ là từ số 1 đến số 8, thì lúc đến lượt tớ bị loại, tớ sẽ tắt hết CCTV của tầng này, để Kẻ Truy Kích không tìm được mình".
"Nếu trình tự là từ số 8 đến số 1, đến lượt cậu bị loại, chắc chắn cậu có thể khống chế đối phương.
Chỉ cần không xé được cậu thì Kẻ Truy Kích không thể tiếp tục loại người tiếp theo".
Vừa nói, Hứa Giai vừa nở nụ cười: "Nhiệm vụ kéo dài thời gian quan trọng nhất đã có tớ với cậu đảm nhiệm, những người chơi khác chỉ có nhiệm vụ đơn giản là đi tắt CCTV.
Tớ không hề cảm thấy trò chơi này khó chơi chút nào".
Tề Viễn nhìn thanh mai nhà mình một lúc lâu, bỗng nhiên thở dài một tiếng, cảm giác thất bại dâng lên – cô ấy suy nghĩ logic quá, chẳng có cơ hội cho mình thể hiện.
Hứa Giai vỗ vỗ bả vai đồng đội, khen ngợi: "Nhưng mà tớ thấy, chuyện quan trọng nhất chính là chia số rất tốt! Nhờ có cậu nên tránh được không ít phiền phức."
Tề Viễn vô thức nhếch môi, nghiêm túc thêm lời: "Tớ cũng thấy vậy".
Nói chuyện xong, hai người chia nhau ra, mỗi người tìm CCTV ở một hướng.
Trong phòng giám sát, hình ảnh từ 108 CCTV tập trung về đây, ba Kẻ Truy Kích nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười khổ.
Một người nói: "Cuối cùng tôi cũng biết, vì sao một nhóm người chạy trốn thế này mà cần đến 108 cái CCTV, lại còn cần đến ba người đi bắt.
Có Tề Viễn ở chỗ này, một người không thể nào giải quyết được".
Một người khác nói: "Bây giờ phải làm sao? Tôi cảm thấy ba người cũng không đủ.
Phải có tám Kẻ Truy Kích, ba người chạy trốn may ra mới đủ".
Người thứ ba không còn luyến tiếc gì cuộc đời này: "Có thể bỏ chơi không? Tôi không muốn chơi nữa".
Ba người cùng nhau thở dài.
Một người chủ động tự giới thiệu, "Làm quen chút chứ? Tôi là Chu Hành, người chơi lv.3, đã bị Tề Viễn lừa không ít lần.
Người này đúng là ôn thần, mỗi lần gặp phải là không có chuyện gì tốt cả.
Lần này có khi lại thua..."
Nói đến đây, Chu Hành lộ ra vẻ bất đắc dĩ, "Lần này thua nữa thì tỷ lệ thắng của tôi sẽ xuống dưới 30%, sau này lại phải đi hành hạ người khác để kéo tỷ lệ thắng lên.
Tới tới lui lui, không biết đã là lần thứ mấy rồi..."
Trịnh Tùng Dân cũng hiểu rõ, tự giới thiệu chính mình, "Trịnh Tùng Dân, người chơi lv2, sắp thăng cấp lên lv3.
Nhưng vì gặp phải Tề Viễn nên chắc chắn tốc độ thăng cấp sẽ chậm lại".
Người cuối cùng nghiêm mặt nói: "Lưu Nghị, người chơi lv2, tôi nghĩ tôi muốn xin ở lại phòng giám sát".
"Anh ở lại đây?" Chu Hành nhíu mày.
Lưu Nghị gật đầu, "Trong ba người, tôi là người yếu nhất, lại không giỏi xé bảng tên.
Nếu tôi ở lại chỗ này thì có thể kịp thời giám sát, chỉ chỗ mục tiêu cho các anh".
Trịnh Tùng Dân nghĩ một chút, cảm thấy ý này không tồi: "Trước khi toàn bộ CCTV bị đóng, chúng ta ở trạng thái vô địch, không cần sợ họ phản kích.
Vì để đẩy nhanh tốc độ, chúng ta có thể chia nhau ra".
"Ví dụ anh đi bắt người chơi đầu tiên, tôi sẽ đi tìm người chơi tiếp theo.
Như thế chỉ cần anh loại người chơi thứ nhất, thì tôi có thể ra tay với người chơi thứ hai".
"Thực tế thì, trò chơi lần này xem trọng tốc độ.
Chúng ta càng nhanh chóng loại bỏ người chạy trốn, thì số người đi tìm CCTV càng ít, tốc độ tắt CCTV cũng càng chậm.
Trái lại, nếu chúng ta chậm chạp không loại được người chơi, để mặc tám người họ tự do hoạt động thì không lâu sau, chúng ta sẽ thua".
Chu Hành không thể không thừa nhận, "Phân tích rất đúng".
Vừa dứt lời, loa phát thanh đã thông báo: "10 CCTV đã được loại bỏ".
Ba người: "!!!".
Sao mà tốc độ của đối phương lại nhanh đến vậy? Họ còn đang trao đổi cơ mà!!
Chu Hành quyết định nhanh, "Không có thời gian lề mề nữa, cứ làm thế đi".
Lưu Nghị thành thật nói lời không may: "Dù sao thua cũng là chuyện thường, thắng coi như may mắn".
"Lỡ đâu thắng thật thì sao?" Trịnh Tùng Dân lầm bầm một câu, vội vàng cùng Chu Hành đi ra ngoài.
Lỡ như gì chứ...!chẳng lẽ họ đang chân thành tha thiết chờ mong kỳ tích rơi xuống đầu thật hả?
Lưu Nghị than khẽ một tiếng, cầm bộ đàm bắt đầu chỉ huy, "Hệ thống yêu cầu loại từ người chơi số 8.
Hiện tại người chơi số 8 đang ở tầng 9, số 7 đang ở tầng 5.
Hai người thương lượng xem người nào bắt số 8, người nào bắt số 7".
"Đã hiểu".
Chu Hành và Trịnh Tùng Dân cùng đáp lời.
Sau khi thỏa thuận, Chu Hành sẽ đi bắt số 8, Trịnh Tùng Dân thì bắt số 7.
Hai người vào trong thang máy, dự định chia nhau ra hành động.
Đúng lúc này, loa phát thanh lại thông báo: "20 CCTV đã bị loại bỏ".
Cùng lúc đó, Lưu Nghị nặng nề thông báo: "Toàn bộ CCTV tầng 10 đã bị tắt".
Chu Hành không khỏi cười khổ, "Trò chơi này chơi thế nào được chứ? Vừa bắt đầu đã có cảm giác bị diệt cả đội".
Trịnh Tùng Dân vẫn bình tĩnh, "Làm hết sức mình, nghe theo ý trời." Dù sao anh ta cũng đã nghĩ đến tình huống xấu nhất.
"Thông báo lại, số 8 đã xuống tầng 7, số 7 vẫn ở tầng 5.
Thông báo lại, số 8 đã xuống tầng 7, số 7 vẫn ở tầng 5".
Lưu Nghị làm rất tốt công việc được giao, kịp thời cập nhật vị trí của số 8.
Thang máy đến tầng 7.
Chu Hành vẫy tay, thong dong bước ra khỏi thang máy.
Anh ta còn đang định đi tìm người chơi số 8, ai ngờ Lưu Nghị lại nói: "Thông báo lại, số 8 đã xuống tầng 3".
Chu Hành, "..."
Anh ta không nhịn được hoài nghi cuộc đời: "Tôi nói này, anh không phải gián điệp của bên kia phái tới đó chứ? Lúc thì tầng 9, lúc thì tầng 7, lúc lại tầng 3?"
Sắc mặt Lưu Nghị tối tăm: "Tôi cũng không biết.
Số 8 rất kỳ lạ, cậu ta không hề nghiêm túc tìm CCTV mà chạy tới chạy lui khắp nơi.
Nói chứ, số 1 cũng kỳ lạ không kém, giống y số 8 vậy, chạy lung tung".
Trịnh Tùng Dân giật mình, trong lòng sinh ra một dự cảm không tốt: "Không phải đã có ai dặn dò họ rồi chứ? Nhiệm vụ của số 8 không phải tắt CCTV mà là kéo dài thời gian.
Bởi vì họ không biết trình tự loại người chơi của chúng ta thế nào nên số 1 cũng có nhiệm vụ tương tự?"
Đậu má! Ai dặn họ? Đáng sợ quá rồi đấy! Lưu Nghị không nhịn được nổi da gà cả người.
"Là tác phong của Tề Viễn".
Chu Hành cười giễu một cái: "Từ khi trò chơi bắt đầu đã khống chế đối thủ, từng bước áp sát, không cho đối thủ cơ hội nào.
Anh ta rất ít khi để đến cuối mới lật bài, bởi vì anh ta không cần.
Từ khi bước vào trò chơi, anh ta đã chiếm ưu thế tuyệt đối, từ đầu đến cuối luôn áp đảo đối thủ".
Lặng im như chết.
Một lát sau, Lưu Nghị không nhịn được nhắc nhở: "Tôi nói này, chúng ta không phải đến đây để ca ngợi Tề Viễn, tranh thủ thời gian bắt người đi, có được không?"
Ánh mắt Chu Hành đau thương khác thường.
Số 8 có 10 tầng để trốn chạy, anh ta đi tìm người ở đâu bây giờ? Có sức mà không có chỗ dùng!
Nhưng, đôi khi kỳ tích vẫn tồn tại!!!.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương