Gặp Đông

Chương 16



Cô híp mắt quan sát Tiểu Dương Xuân.

Phương Ninh Huyên vốn đang ăn mì, cũng không ăn nữa, bỗng nhiên nói: "Vậy tôi giúp cậu đổi bát khác."

Cô vừa nghe, ra hiệu Phương Ninh Huyên chờ một chút. Cô hỏi Tiểu Dương Xuân: "Vừa rồi cậu cắn đứt miếng mì kia sao?"

Tiểu Dương Xuân có lẽ không muốn phản ứng cô.

Cô hỏi Phương Ninh Huyên và Cẩu Cường: "Cậu ta cắn đứt sao?"

Hai người đều lắc đầu: "Không biết."

Tiểu Dương Xuân cầm đũa không ăn, ngồi nhìn cô.

Cô nghiêm túc nói: "Theo tôi vừa quan sát, cậu cắn đứt hai miếng mì không ném vào trong bát, có hai miếng cắn đứt sau đó ném vào trong bát. Nếu cậu đã ăn sạch sẽ như vậy, tôi đây cũng không cần lãng phí một bát mì."

Tiểu Dương Xuân nhếch khóe miệng, nói: "Không khéo, miếng tôi cắn đứt, vừa rồi cậu đã ăn."

Cô hít sâu, có lẽ là ván đã đóng thuyền, cô lại cầm lấy đũa, vừa lườm Tiểu Dương Xuân vừa ăn.

Cô vốn có kế hoạch hôm nay sẽ thu âm xong, không nghĩ tới buổi chiều Phương Ninh Huyên còn quấn quít lấy cô tiếp tục muốn học, thật vất vả đợi cô Phương đẩy mọi người ra ngoài, cuối cùng cô thu hai lần lại không vừa lòng.

Chuyện này kéo dài cho đến hôm chơi thu, cô vẫn chưa thu âm xong.

Trung học không phải tiểu học, vốn cũng không có phúc lợi chơi thu, cuối kì có học sinh áp lực học tập quá lớn gây họa, trường học mới quyết định thêm mấy hoạt động điều chỉnh không khí học tập, chơi thu chính là một trong số đó.

Ngọn núi kia cách nhà cô Khúc không xa, trước đó cô cũng đi theo Tiểu Dương Xuân đến đó chơi đùa, cô thích phong cảnh, chỉ là đường lên núi không thể thích được.

Trăm năm trước nơi đó là sơn trại, đường lên núi lúc đó là người dùng đá đục, bậc thang nhỏ không nói, độ rộng chỉ đủ cho một người qua, mấu chốt chính là một bên đường là vách núi đen không có gì che, nghe nói thiết kế như vậy là vì "dễ thủ khó công".

Cô cảm thấy có đạo lý, đổi lại là cô, giữ mệnh quan trọng hơn.

Cô không sợ độ cao, nhưng đi ở trên con đường núi này, cô luôn cảm thấy chính mình đang liều mạng, cho nên sau một lần tới, cô không lên núi nữa.

Lần này trường học tổ chức chơi thu, tự nhiên an toàn đứng thứ nhất, mang theo bọn họ vòng đường xa, đi từ quốc lộ lên, đi nửa hành trình cô thở hồng hộc, cuối cùng chỉ còn biết bám vào tảng đá.

Tiểu Dương Xuân rời khỏi lớp, đi cùng cô, cô tháo túi của mình xuống: "Cậu cầm giúp tôi."

Tiểu Dương Xuân khoác lên vai.

Lúc đi đường đá cô dính sát vào một bên, Tiểu Dương Xuân quay đầu lại cười nhạo cô: "Tiền đồ."

Cô cố ý dậm chân: "Hừ ——"

Cô thấy Tiểu Dương Xuân lảo đảo, sau đó vẻ mặt hoảng hốt.

Thế nhưng mặt Tiểu Dương Xuân không chút thay đổi, lù lù bất động, hiển nhiên cô không thể dọa được cậu.

Qua hai giây, Tiểu Dương Xuân đột nhiên giả vờ đẩy cô.

Cô"A" một tiếng, lui người về sau, Tiểu Dương Xuân một tay kéo cô trở về, cô tức giận đẩy cậu hai cái.

Bạn học phía sau còn chờ đi, bọn họ không gây trở ngại giao thông, Tiểu Dương Xuân bắt lấy tay cô đi về phía trước, nắm tay cô đi hết con đường này.

Cuối cùng đến đất bằng phẳng, mặt cô dán gần vai Tiểu Dương Xuân, tay còn túm cậu, giao toàn bộ sức nặng cho cánh tay cậu, cô nặng nề nói: "Tôi muốn học tập."

Tiểu Dương Xuân kéo cô, giống như tha bao tải.

Trên núi xây dựng đủ loại hầm trú ẩn cao thấp chằng chịt, đoàn người bọn họ tiến vào một chỗ nghỉ chân, cô và Tiểu Dương Xuân mới ngồi không bao lâu, Cẩu Cường và Phương Ninh Huyên cũng tìm lại đây, chia đồ ăn vặt tìm nước uống.

Có nam sinh tiến đến gần: "Có muốn uống nước không? Tôi mang theo hai bình."

Cô và Phương Ninh Huyên đều mang theo nước, Tiểu Dương Xuân và Cẩu Cường ngại phiền toái, hai người tay không lên núi.

Cẩu Cường không khách sáo, nhận lấy một bình nói: "Cảm ơn người anh em!"

Nam sinh bỗng nhiên chào hỏi cô và Phương Ninh Huyên: "Tôi là Hứa Hướng Dương."

Cô và Phương Ninh Huyên đang hưng phấn đánh giá quần áo phơi nắng trong sân, cũng tự giới thiệu.

Sân này là khu vực học tập của Học viện mĩ thuật, hàng năm đều có học sinh tới nơi này vẽ, mấy tháng này vào đợt vẽ, ba phòng ở đều chật cứng người, có cả trai lẫn gái, sân hành lang treo đầy loại quần áo, có cả nội y.

Cô và Phương Ninh Huyên nhìn trúng mấy kiểu dáng, vì thế châu đầu nói thầm.

Rất nhiều người, Tiểu Dương Xuân có lẽ cảm thấy nơi này đông đúc lại nhàm chán, kéo mũ cô nói: "Đi bên ngoài."

Phương Ninh Huyên nói: "Nơi này không phải rất thú vị sao."

Tiểu Dương Xuân nói: "Vậy cậu ở lại nơi này."

Phương Ninh Huyên đuổi theo cậu: "Một mình tớ rất chán, Cẩu Cường đâu?"

Tiểu Dương Xuân chỉ cửa trước: "Đang khoác lác."

Phương Ninh Huyên nói tiếp: "Cậu đừng kéo Dụ Kiến."

Cô bị kéo lảo đảo vài bước, khóa áo khoác đều trượt xuống dưới, lộ ra đồng phục thu đông bên trong.

Đúng lúc cảm thấy nóng, cô mở rộng áo khoác, nói: "Khoe khoang mình cao?" Cả ngày kéo cô qua lại.

Tiểu Dương Xuân cúi đầu nhìn cô: "Cô thiếu canxi."

Cô đẩy cậu.

Bước ra khỏi sân, cô hít thở không khí mới mẻ, lại quay đầu xem đại viện, bên trong người tấp nập.



Bên ngoài có gò đá dọc theo vách núi, giống vòng bảo hộ, chỉ là rất thấp, chỉ đến đầu gối, cô cảm thấy chả có tác dụng phòng hộ.

Cô dẫm lên gò đá, nhìn dãy núi phía xa và đáy vách đá gần đó.

Đáy vách đá cỏ dại mọc thành bụi, giống như gần trong gang tấc, hầm trú ẩn đất vàng tầng tầng lớp lớp, hòa hợp một thể với ngọn núi này.

Cô thích loại cảnh sắc bao la hùng vĩ này, giống như cô thích Hoàng Hà lớn dần mỗi ngày, cô còn nhớ rõ lời cô Khúc nói năm đó.

Sinh ở trong dạng phong cảnh này, cô còn nhỏ bé như thế.

Gió núi gào thét, cô há miệng, không tiếng động kẻ xướng người hoạ với gió.

Tiểu Dương Xuân không chê bẩn, cậu ngồi lên gò đá, có lẽ thấy hành động mờ ám của cô, cậu cười nhạo, mu bàn tay chỉ gò đá cô giẫm lên, nói: "Hiện tại không sợ ngã chết?"

"Cậu đừng miệng quạ đen." Cô bĩu môi nói.

Tiểu Dương Xuân sờ mắt cá chân cô, bàn tay thuận thế chạm vào trên mặt giày, chỉ vào đáy nói: "Có chim."

Cô cúi đầu nhìn, quả nhiên có con chim đứng ở trên nhánh cây khô, cô không biết là giống gì, nhưng có lẽ không gặp nhiều lắm.

Chờ chim giương cánh đi xa, cô và Tiểu Dương Xuân cũng không nói ra được tên, cô xoay người chuẩn bị đổi chỗ với Tiểu Dương Xuân, bỗng nhiên nghe thấy có giọng nữ phía xa kêu: "Bạn nhỏ đừng đi!"

Cô cho rằng chung quanh có trẻ con, nhìn lại, nào có.

"Người đẹp, người đẹp mặc áo khoác màu vàng!"

Lần này cô dừng lại, nhìn bên trái, quả nhiên là bên núi kia.

Nơi đó có mấy sinh viên ngồi hoặc đứng, có mấy bàn vẽ, cô hiểu được những người này đều là sinh viên mĩ thuật.

Gọi lại cô là cô gái tóc dài, đối phương đang vẽ, bảo cô đứng trong chốc lát.

Cô nghe lời đứng lại vài phút, chờ chấm dứt, cô và Tiểu Dương Xuân đi sang bên kia.

Nữ sinh tóc dài cười tủm tỉm cho bọn họ xem bức tranh, nói: "Chị đang sáng tác."

Tranh phong cảnh vẽ vật thực, một bên là vách núi đen, một bên là hầm trú ẩn, giữa hai nơi giao nhau, một người đứng, một người ngồi, tuy rằng không vẽ ngũ quan, nhưng đây chính là cô và Tiểu Dương Xuân.

Không biết tại sao, nhìn thấy bức tranh này giống như bị cắt thành hai nửa, rồi lại rõ ràng là một bức tranh, cô sinh ra một loại cảm giác thời không lần lượt thay đổi.

Cô đứng ở trước bức tranh say đắm nhìn, cho đến khi Tiểu Dương Xuân đè lại đầu cô thấp giọng nói: "Còn không xem đủ?"

Nữ sinh tóc dài tươi cười: "Không sao, muốn nhìn bao lâu cũng được."

Lại cẩn thận nhìn chằm chằm ánh mắt cô: "Hóa ra ánh mắt em là màu nâu, thật là đẹp mắt."

Cô cười rộ lên.

Chơi thu chấm dứt khi lá rụng bay tán loạn.

Bình thường đi học còn có tự học, đến thứ bảy, cô cõng đàn ghi-ta, chuẩn bị một mình lên núi.

Tiểu Dương Xuân gần đây đang vội thi đua, thứ bảy cũng phải đi học, cậu mang theo túi sách nhíu mày nhìn cô: "Mình cô đi?"

"Ừ." Cô cúi đầu lấy giày, chuẩn bị đổi một đôi giày thích hợp leo núi, hỏi cậu, "Cậu đã nghĩ ra học đại học ở đâu chưa?"

Tiểu Dương Xuân nói: "Cậu hỏi ít thôi."

"Cô Khúc bảo tôi hỏi."

Tiểu Dương Xuân mím môi.

Cô đi giày, ngẩng đầu nói: "Cậu không nói?"

Hôm trước cha Tiểu Dương Xuân gửi đến một đống tài liệu, tất cả đều là tin tức liên quan đại học ở Anh, ý cha mẹ Tiểu Dương Xuân là để cậu đi nước ngoài học, sang năm lên lớp mười hai, hiện tại đã có thể chuẩn bị.

Tiểu Dương Xuân còn không có quyết định, hai ngày này sắc mặt mây đen che kín.

Cô biết tâm trạng cậu không tốt, cũng không cố ý chọc cậu, vỗ cánh tay cậu nói: "Cậu phải nhanh chóng quyết định."

"Được rồi." Tiểu Dương Xuân hất tay cô, cầm chìa khóa xe nói, "Hôm nay cô đừng đi, chờ tôi rảnh mang cô đi."

"Không cần, tôi biết đường."

"Cô dám đi?"

"Tôi có gì không dám."

Tiểu Dương Xuân hừ: "Chúc cô may mắn."

Cô lên núi bằng đường đá, toàn bộ hành trình cũng không dài, chính là địa thế hiểm trở, lúc nhiều người cô còn dám nghịch ngợm, ít người chân cô như nhũn ra, cũng không dám nhìn vách núi đen.

Còn chưa đi đến sân mĩ thuật, đã thấy nữ sinh tóc dài, hai người nhìn nhau cười, cô và đối phương tay trong tay, tìm một chỗ phong cảnh, một người vẽ tranh, một người viết nhạc.

Nốt nhạc chảy ra, vách núi đen có đôi khi sẽ đáp lại cô, cô nhìn núi nghe tiếng chim, cảm nhận gió lạnh thổi qua.

Điều này làm cho cô lúc thì trầm luân, lúc thì tỉnh táo.

Cô mê muội không thôi.

Lần thứ hai một mình lên núi, bước chân cô đã trở nên thoải mái, lần thứ ba một mình lên núi, cô đã dám làm như không có việc gì vừa đi vừa nhìn vách núi đen.

Chuyện gì đều cần có bước đầu tiên, mới có thể có tiếp tục không sợ hãi.

Lần này cô còn đụng phải Hứa Hướng Dương lần trước chơi thu cống hiến nước, cô vốn đã không nhớ rõ đối phương, Hứa Hướng Dương chào hỏi cô, nói cậu ta đưa họ hàng đến du lịch, họ hàng trọ ở trên núi.



Lần thứ tư cô một mình đi, lại đụng phải Hứa Hướng Dương, cô ngồi xếp bằng mặt hướng về vách núi đen, bên cạnh là nữ sinh mĩ thuật, Hứa Hướng Dương ở phía xa nói chuyện phiếm với họ hàng, khi cô rời đi cậu ta theo cô xuống núi.

Cứ như vậy từ cuối mùa thu đến trời đông giá rét, cô ở nhà cô Phương thu âm ca khúc kia, ngọn núi kia cũng thành căn cứ thứ hai của cô.

Sinh viên mĩ thuật sắp về trường, hôm nay cô không mang đàn ghi-ta, ở trên núi đến khi bầu trời tối đen, trước tiên gọi điện thoại cho cô Khúc, nói ăn cơm với bạn bè, lại hỏi Tiểu Dương Xuân.

Cô Khúc nói: "Vẫn chơi trò chơi, ta thấy nếu để gói thuốc trong tay, nó cũng có thể rút ra chơi."

Cô cười nói: "Vậy cô thử xem?"

Cô Khúc nói: "Cháu về hỏi nó thử xem."

Cô hỏi: "Cô ủng hộ cậu ấy ra nước ngoài?"

Cô Khúc nói: "Ta tán thành, nhưng ủng hộ chính nó làm chủ."

Trong sân bày nướng BBQ, mọi người ăn ngay ở đó, bốn phía là quần áo của bọn họ, đã thu một nửa, còn lại một nửa ngày mai mới thu.

Bọn họ uống rượu, cô cũng uống một chén nhỏ, cuối cùng vẫn đổi thành nước trái cây, rượu thật sự khó uống.

Hứa Hướng Dương cũng ở trong đó, cậu ta thường xuyên lên núi với họ hàng, cũng quen đám sinh viên mĩ thuật, sau khi bữa cơm kết thúc cậu bật đèn pin di động, cùng cô rời đi.

Trên đường đi, Hứa Hướng Dương hỏi cô: "Năm mới cậu ở lại đây hay về quê?"

Cô trả lời: "Về quê."

"Sau đó có quay lại ngay không? Hay là chờ khai giảng?"

Cô nói: "Còn không xác định, đến lúc đó xem tình hình."

"Cậu đi xe hay là máy bay?"

"Ngồi tàu, tôi chưa từng đi máy bay."

"Tôi cũng chỉ từng đi hai lần." Hứa Hướng Dương hỏi, "Vậy cậu đã mua vé tàu chưa?"

"Hiện tại mua có phải quá sớm không?" Cô tính thời gian, "Để qua một hai tuần nữa."

Lúc đi đường đá chỉ có thể đi một trước một sau, ban đầu Hứa Hướng Dương ở phía sau, nhưng có lẽ đèn pin di động chiếu sáng không đủ mạnh, đi được một đoạn, khi đến một đoạn cậu ta chuyển tới phía trước, di động chiếu sáng phía sau cô.

Thật ra trời cũng không tối, một đường đều có ánh trăng, còn có ngọn đèn chiếu ra từ hầm trú ẩn.

Cô hỏi đối phương: "Họ hàng cậu cũng trở về?"

"Còn chưa trở về, lần này bọn họ ở lại chỗ này đón năm mới."

"Cậu tắt di động đi, có thể thấy rõ đường."

"Không sao, chiếu sáng sẽ tốt hơn."

"Cậu đừng run tay, nhỡ rơi cũng không tìm được."

Hứa Hướng Dương quay đầu lại cười: "Sẽ không."

Mới vừa nói xong một chữ cuối cùng, lòng bàn chân Hứa Hướng Dương đột nhiên trượt, người không vững, di động rơi xuống.

Hứa Hướng Dương theo bản năng lao xuống, cô không hề nghĩ ngợi lập tức túm lấy đối phương, may mà di động rơi trên tảng đá, Hứa Hướng Dương cũng không ngã xuống.

Cô vỗ ngực, Hứa Hướng Dương cúi đầu kiểm tra di động.

Cô hỏi: "Không bị hỏng chứ?"

Hứa Hướng Dương giơ cho cô xem: "Vỡ màn hình."

Cô ghé sát vào: "Có thể sửa chứ?"

"Đổi cái khác."

Bỗng nhiên có người gọi cô: "Dụ Kiến."

Cô ngẩng đầu, thấy Tiểu Dương Xuân xa xa, cô gọi: "Sao cậu lại lên đây?"

Tiểu Dương Xuân không nói chuyện.

Cô vỗ Hứa Hướng Dương, hai người đi xuống đường đá, Tiểu Dương Xuân cũng đi tới trước mặt bọn họ, cô đang muốn hỏi, Tiểu Dương Xuân đột nhiên túm áo Hứa Hướng Dương, không nói một tiếng, đấm luôn.

Cô hoảng hốt: "Cậu làm gì!"

Hứa Hướng Dương bất ngờ, bị đấm ngã xuống đất, Tiểu Dương Xuân đấm bụng cậu ta.

Người này không còn là cậu nhóc gầy gò lớp tám, thân hình cậu cao lớn, cánh tay rắn chắc có lực, một đấm có thể làm người đổ máu.

Cô túm cậu: "Cậu phát điên gì thế, mau buông cậu ấy ra!"

Tiểu Dương Xuân bỏ tay cô ra, quát: "Móa nó cô không biết cậu ta thích cô?!"

Đánh Hứa Hướng Dương xong, cậu đứng dậy bắt lấy cánh tay cô kéo đi.

Cô lúc ấy hoàn toàn không nhớ tới Hứa Hướng Dương là "Hứa gì đó" người từng nhờ Tiểu Dương Xuân đưa thư tình cho cô.

Cô bị Tiểu Dương Xuân túm đi, con đường nhỏ không chứa được hai người, Tiểu Dương Xuân quay đầu lại, cô bị hai mắt cậu như hổ rình mồi trừng đến hết hồn.

Vào lúc cô hoàn toàn không có phản ứng, Tiểu Dương Xuân ôm lấy cô, bước thẳng xuống bậc đá hiểm trở.
Chương trước Chương tiếp