Gặp Đông
Chương 3
Mạnh Đông kiểm tra xong một hạng mục, đang mặc áo khoác, bên cạnh bác sĩ trẻ tuổi không nhịn được lòng tò mò hỏi: "Nghe nói Dụ Kiến đến bệnh viện chúng ta? Anh đã gặp cô ấy chưa?"
Mạnh Đông chỉnh áo, liếc đối phương một cái, không quá để ý "Ừ" một tiếng.
Bác sĩ trẻ tuổi thấy anh đáp lại, ánh mắt sáng lên: "Ngoài đời cô ấy thế nào, có phải giống như trong TV vô cùng văn nghệ im lặng?"
Một bác sĩ kiểm tra khác hỏi: "Cô ấy có dễ nói chuyện không, có tỏ ra chảnh chọe?"
Bác sĩ trẻ tuổi nói: "Dụ Kiến rất khiêm tốn, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói cô ấy chảnh chọe."
Bác sĩ kiểm tra nói: "Ngôi sao luôn biết giả vờ, không thấy khoảng thời gian trước hotsearch weibo nói cô......"
Bác sĩ trẻ tuổi không để ý tới anh ta, ngắt lời đối phương, chỉ nhìn chằm chằm Mạnh Đông chờ đáp án: "Ngoài đời cô ấy thế nào?"
Mạnh Đông không nói cô văn nghệ im lặng, anh chỉ cười, kéo cửa phòng, khẽ đáp một câu: "Rất được."
Đóng cửa lại, anh thấy người đại diện của Dụ Kiến ngồi ở ghế đối diện.
"Anh Mạnh, kiểm tra xong rồi?" Thái Tấn Đồng đứng dậy tiến lên.
Mạnh Đông chỉ tờ giấy trong tay: "Vẫn còn."
Thái Tấn Đồng vừa thấy, hạng mục kiểm tra rất nhiều, không biết có phải là bởi vì không phải chi trả, cho nên đối phương nhân cơ hội làm một lần kiểm tra sức khoẻ toàn thân.
Thái Tấn Đồng nói: "Tôi lo lắng tình huống sức khỏe anh, vẫn là nên đi cùng anh."
"Cô Dụ đâu?" Mạnh Đông hỏi.
"Cô ấy ở phòng bệnh chờ, anh biết đấy, trong bệnh viện nhiều người lắm, cô ấy không quá tiện đi lại."
Mạnh Đông sao cũng được, tùy Thái Tấn Đồng đi theo anh.
Đi xong một vòng đã giữa trưa, báo cáo kiểm tra phải buổi chiều mới có, nhưng đã có kết quả kiểm tra mấy hạng mục, Mạnh Đông ngoài đầu bị thương và có chút tụ máu, tình hình sức khỏe vô cùng tốt.
Bác sĩ nói anh ngày thường nhất định có thói quen tập thể hình, tố chất cơ thể mạnh hơn rất nhiều người cùng lứa tuổi, nếu buổi chiều báo cáo không có vấn đề, anh có thể xuất viện bất cứ lúc nào.
Thái Tấn Đồng nói với Mạnh Đông: "Vậy anh Mạnh không cần lo lắng."
Mạnh Đông lật báo cáo nói: "Chỉ mong trí nhớ của tôi có thể từ từ khôi phục."
Thái Tấn Đồng cảm thấy chính mình nghe ra lời ngầm, đối phương thời khắc đều nhắc nhở anh ta, chuyện này không để yên.
Nếu kiểm tra chấm dứt thì nên ăn cơm trưa, Mạnh Đông phải về phòng bệnh thay quần áo, hai người đi về tầng mười hai, cửa phòng bệnh bị khóa trái, Mạnh Đông không thể mở ra.
"Hả?" Thái Tấn Đồng kinh ngạc.
Mạnh Đông trực tiếp gõ cửa, gõ hai cái, cửa không mở, Thái Tấn Đồng lấy điện thoại cầm tay ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Dụ Kiến.
Mạnh Đông không để ý, liên tục gõ cửa, gõ đến lần thứ năm cửa mới mở ra. Tín hiệu không tốt, điện thoại của Thái Tấn Đồng còn chưa gọi được.
Dụ Kiến mở cửa xong xoay người, vừa đi vừa lấy tay vuốt lại tóc.
Thái Tấn Đồng hỏi: "Sao lại khóa trái, có phóng viên?"
"Vừa đang ngủ." Tối hôm qua ở nhà không thể ngủ ngon, cô vừa rồi nhân cơ hội ngủ bù. Cầm lấy di động, Dụ Kiến nói, "Hiện tại đi ăn cơm?"
Thái Tấn Đồng không dự đoán được Dụ Kiến sẽ ngủ ở trong phòng bệnh này, không nói gì, anh ta cảm thấy chính mình đến nay ngay cả hai phần tính tình của Dụ Kiến cũng không sờ thấu.
Mạnh Đông dường như không có việc gì cầm quần áo đi thẳng vào buồng vệ sinh thay.
Cách không xa bệnh viện còn có một quán mì khá nổi tiếng, đi bộ qua cầu là đến nơi, cho nên không cần phải lái xe. Dụ Kiến cầm lấy túi, dẫn hai người đi.
Rõ ràng trên đường toàn là đèn xe, loại tình huống này rất hiếm gặp, hoặc là nói Thái Tấn Đồng chưa từng gặp qua. Anh ta thuận tay tìm hiểu về thời tiết, nói với hai người: "Tầm nhìn quá kém."
Người trên cầu vượt đông như mắc cửi, thang máy bị hỏng, trước thang bộ để tấm biển. Thái Tấn Đồng đang muốn đi thang bộ, đảo mắt đã thấy Dụ Kiến vượt qua, Mạnh Đông nhanh hơn so với anh ta thu chân lại đi theo.
Dụ Kiến đi đến cửa kính thang máy, ấn nút, đợi một lát cửa mở ra, ba người đi thang máy lên cầu.
Xuống cầu vượt, quán mì ở ngay tầm mắt.
Vào giờ ăn trưa, trong quán không còn chỗ ngồi, Thái Tấn Đồng đang muốn hỏi có cần phòng bao không, Dụ Kiến đã đưa tên tuổi và số điện thoại của Thái Tấn Đồng, khi hai người đi kiểm tra cô đã đặt xong chỗ.
Gọi mì và thêm mấy món, Dụ Kiến hỏi Mạnh Đông còn cần gì không, Mạnh Đông hỏi: "Có trà không?"
Dụ Kiến nói: "Chỉ có trà miễn phí."
Thái Tấn Đồng kêu nhân viên phục vụ mang một bình trà.
Mạnh Đông cởi áo khoác, để áo lên lưng ghế, áo khoác hơi dính chút bẩn và vết rách, áo len trên người anh vẫn bình thường.
Thái Tấn Đồng nhìn ra sau nói: "Tí nữa tôi giúp anh đi mua mấy bộ quần áo tắm rửa."
"Tôi sẽ không khách sáo." Mạnh Đông uống trà, nói thẳng.
Thái Tấn Đồng cười: "Đương nhiên, chuyện này vốn chính là chúng tôi phải làm. Thật ra ở chung với anh đến buổi trưa, tôi cảm thấy anh cũng là người sảng khoái, chúng ta có thể biết nhau cũng coi như là duyên phận, tôi thấy chúng ta không bằng đừng quá khách sáo, đừng cả ngày anh nọ cô kia, gọi thẳng tên là được. Tôi và anh bằng tuổi, anh gọi tôi Tiểu Thái là được."
Mạnh Đông hỏi Dụ Kiến ngồi ở bên kia: "Nơi công cộng có thể gọi thẳng tên cô Dụ?"
Cô vẫn là trạng thái võ trang hạng nặng, cũng không biết có vẻ mặt gì, chợt nghe cô đáp một câu: "Có lẽ ngài sẽ không lớn tiếng."
Mạnh Đông nhìn về phía Thái Tấn Đồng: "Vậy hai người cũng đừng dùng "ngài", rất khách sáo."
Thái Tấn Đồng nói theo: "Trung Quốc ta chính là nước lễ nghi, thế nào cũng phải dùng "ngài" và "anh", vậy bắt đầu từ lúc này chúng ta sẽ bỏ sự rối loạn này." Lại đứng dậy châm trà, "Hôm nay có thể quen biết với anh Mạnh, tôi kính anh trước một ly!"
Thực tế tuổi Thái Tấn Đồng còn lớn hơn hai tuổi so với Mạnh Đông, gọi người ta "Anh Mạnh" mặt cũng không đỏ.
Chờ mì và đồ ăn đã lên, Dụ Kiến tháo khăn quàng cổ xuống nói: "Quán mì này rất nổi tiếng, đã ba thế hệ mở, nguyên liệu rất cẩn thận."
Thái Tấn Đồng hỏi: "Trước kia cô thường đến?"
"Thỉnh thoảng đến, tay nghề cha tôi không hề kém so với người này."
"Suýt thì quên tiệm ăn nhà cô cũng đã có tuổi đời."
Dụ Kiến ăn mì, nhìn về phía Mạnh Đông: "Hương vị thế nào?"
Mạnh Đông nói: "Cũng không tệ lắm."
"À, suýt chút nữa quên ——" Dụ Kiến cắn đứt mì, cầm lấy bình dấm chua trên bàn, "Có lẽ anh có thói quen này, thử xem có thể gợi lên chút gì không."
Thái Tấn Đồng nói: "Đúng đúng, nhắc tới tỉnh S phải nghĩ đến dấm chua, tôi nhớ lúc ấy còn đi học cha mẹ tôi đi chỗ đó du lịch, lúc trở về mỗi người ôm một bình dấm chua, đều là đoàn du lịch đưa tặng."
Bình dấm chua rất nhỏ, cũng chỉ dư một nửa, nghiêng bình, toàn bộ dấm chua vào trong bát Mạnh Đông.
Mạnh Đông ngoáy đũa.
Anh ăn mì miếng to, nhưng không thể hiện sự thô lỗ, lúc cắn đứt mì cũng sẽ không rơi vào trong bát, mà là dùng đũa kẹp lấy, sau khi nuốt xuống tiếp tục ăn trên đũa.
So sánh với người nhai chậm nuốt nhã nhặn, anh ăn càng sạch sẽ hơn.
"Không thêm dấm chua cũng rất tốt." Mạnh Đông ngước mắt.
"Vậy tôi gọi thêm cho anh bát nữa?" Dụ Kiến hỏi.
"Không cần, không cần cẩn thận như vậy."
Dụ Kiến ở bên lỗ tai Thái Tấn Đồng nói mấy câu, nói xong tiếp tục ăn mì. Thái Tấn Đồng đứng lên nói: "Hai người ăn đi, tôi đi toilet."
Dụ Kiến nói rất "Quang minh chính đại", nhưng Mạnh Đông một chữ cũng không nghe thấy, anh đoán Thái Tấn Đồng có lẽ đi gọi mì cho anh, nhưng lại không quá xác định.
Anh nhìn về phía Dụ Kiến, Dụ Kiến vùi đầu ăn, lại đổ thêm tương ớt, ăn càng hăng say.
Mạnh Đông cảm thấy không thể nếm ra vị gì.
Thái Tấn Đồng trở về thật sự nhanh, trên tay mang theo một túi to, đưa vào trong tay Mạnh Đông, nói: "Không nghĩ tới bên cạnh còn có một cửa hàng di động, không phải di động cậu đã mất rồi sao, dù sao cũng không tiện, nên tôi mua cho cậu một cái, như vậy chúng ta cũng dễ liên hệ."
Mạnh Đông nói lời cảm ơn nhận lấy.
Thái Tấn Đồng nói tiếp: "Anh Mạnh, chúng ta cũng là bạn bè, Dụ Kiến cũng nói, chuyện của anh chúng tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Hiện tại bên ngoài có một số anti chỉ chờ hắt nước bẩn cho chúng tôi, nên chúng tôi đương nhiên phải chịu trách nhiệm, nhưng có một số việc cũng không cần phải làm quá phức tạp, anh nói có phải không?" Cho nên mất trí nhớ tính ngược chiều vân vân, không cần thiết nói ra.
Mạnh Đông không chút để ý nói: "Tôi không quan tâm chuyện linh tinh."
Dụ Kiến ăn xong no rồi, hai người đàn ông đều còn hơn nửa bát. Cô buông đũa, rút tờ giấy lau miệng, nhìn người đối diện nói: "Anh không cần quá lo lắng, buổi sáng tôi gọi điện thoại cho bên kinh doanh, chỉ cần mang theo CMND, quên số di động cũng không sao, bọn họ có thể tra giúp dãy số anh sử dụng. Di động, liên lạc, tin nhắn, các nơi đều có thông tin về số của anh. Sim di động sẽ được cấp lại sau một thời gian chứ không phải chờ người thân và bạn bè liên hệ với anh. Đăng nhập mã xác minh trực tiếp của Wechat, anh có thể liên hệ trực tiếp với bạn bè trên Wechat của mình."
Tầm mắt Mạnh Đông dừng ở trên mặt cô, ngay cả Thái Tấn Đồng cũng buông chiếc đũa xuống, hiển nhiên không nghĩ tới.
"Trực tiếp hơn, tài khoản taobao cũng có thể đăng nhập, anh luôn cần mua đồ, trên đó nhất định có địa chỉ của anh, đợi xong việc, chúng tôi có thể đưa thẳng anh về nhà." Dụ Kiến vo khăn tay, lười nhác dựa vào lưng ghế, mỉm cười nói, "Đợi khi tìm được người thân bạn bè của anh, tất cả sẽ trở nên đơn giản hơn."
Thái Tấn Đồng hoàn toàn vui vẻ: "Ôi đầu óc tôi, sao không sớm nghĩ tới chứ!"
Dụ Kiến nhìn Mạnh Đông: "Cho nên may mà anh không mất ví tiền, CMND vẫn còn."
Mạnh Đông cười, tiếng cười rất khẽ, nhưng ý cười trong mắt thực rõ ràng. Ngũ quan anh thâm sâu, hình dáng rõ nét, hơn nữa thân hình cao lớn, luôn luôn có chút không giận tự uy.
Thế nhưng lúc anh cười rộ lên làm nhạt đi vài phần kiên quyết, người có vẻ dễ dàng thân cận không ít.
Thái Tấn Đồng thấy anh nghe được tin tức tốt trên nét mặt lộ rõ vui mừng, cảm thấy đối phương có lẽ không tính lừa người, có lẽ anh ta thực sự mất trí nhớ.
Mạnh Đông thu lại ánh mắt, ăn xong mì, cho đến khi rời khỏi tiệm, cũng không thấy nhân viên phục vụ bưng lên một bát mì mới.
Không biết trung tâm thương mại ở đâu, Dụ Kiến không có ấn tượng, nhưng tóm lại tùy ý có thể thấy được. Dụ Kiến nói về bệnh viện trước lấy xe, cô cũng không để ý ở tại chỗ gọi xe.
Thái Tấn Đồng đang nói: "Cô đưa chìa khóa xe cho tôi, để tôi lái lại đây, hai người cũng không tốn sức."
Đúng lúc này di động Dụ Kiến vang lên.
Điện thoại là em họ gọi tới, công việc đối ngoại đều là cô ấy và chồng hỗ trợ xử lý, bàn bạc với đồn công an.
"Đồn công an bên kia tra xong rồi, nói Mạnh Đông không có ghi chép về phạm tội, cũng không tra được công tác, nhưng anh ta có ghi chép thuê phòng, là hôm kia vào ở, còn chưa trà phòng."
Cho nên đồ của anh ta nhất định ở tại khách sạn.
Trùng hợp chính là khách sạn năm sao kia ngay gần nhà họ Dụ, bình thường đi bộ là đến, hai tháng trước hôn lễ em họ cũng tổ chức ở đó.
Có vật phẩm tư nhân càng trực quan hơn, tất nhiên là đi khách sạn trước, trên đường nếu thấy trung tâm thương mại, cũng có thể đi làm sim cho Mạnh Đông.
Cho nên Thái Tấn Đồng lái xe đến, tiếp hai người, cũng không đổi sang Dụ Kiến lái xe, anh ta đi theo hướng dẫn.
Dụ Kiến và Mạnh Đông đều ngồi ghế sau, Mạnh Đông thắt dây an toàn, Dụ Kiến không thắt. Cô kéo khóa áo ra, lại điều chỉnh một chút mũ ngồi cho thoải mái.
Thái Tấn Đồng lái xe nói: "Tôi đoán anh tới chỗ này đi công tác, nhìn cách anh ăn mặc, ở khách sạn, có lẽ anh là tấng lớp trung, nói không chừng anh còn đi cùng đồng nghiệp, vậy thì dễ rồi."
Thái Tấn Đồng chờ Dụ Kiến tiếp một câu, vậy ngay cả tài khoản taobao cũng không cần đăng nhập, có thể đưa thẳng anh ta đến công ty.
Thế nhưng lần này Dụ Kiến không hé răng, Thái Tấn Đồng từ kính chiếu hậu nhìn, Dụ Kiến đang cúi đầu ấn di động.
Mạnh Đông nói: "Có lẽ tôi đến du lịch."
Thái Tấn Đồng lắc đầu: "Không giống."
Trên đường đi không nhanh, dù sao tầm nhìn kém, tới khách sạn, ba người đi vào sảnh.
Trong ví không có thẻ phòng, thẻ phòng cũng có thể là khi gặp sự cố đã mất, Mạnh Đông hỏi lễ tân, sau khi lễ tân xác minh thân phận của anh, lập tức đưa thẻ cho anh.
Đáng tiếc anh ở một mình, không có đồng bạn.
Một cô lễ tân khác thấy thế, hỏi Mạnh Đông: "Là ngài Mạnh phòng 1005 sao? Phía trước có vị họ Lữ bên bất động sản tính lại đây tìm ngài, nói di động của ngài vẫn không gọi được, ngài lại không ở trong phòng, ngài ấy nói có chuyện gấp tìm ngài, bảo ngài nhanh chóng gọi lại."
Mạnh Đông nói: "Tôi đã đánh mất di động, không có số của anh ta. Vị khách kia là nam hay nữ?"
Lễ tân nói: "Là nam, đúng rồi, ngài ấy để lại danh thiếp." Lễ tân đưa cho anh.
Thái Tấn Đồng ghé sát vào nhìn, hỏi: "Chẳng lẽ anh làm bên bất động sản?"
Dụ Kiến ban đầu ngồi ở sô pha cách đó không xa, không biết cô đã đi tới từ khi nào, đúng lúc nghe được, lập tức nói: "Anh gọi điện thoại cho anh ấy."
Thái Tấn Đồng đưa điện thoại cho Mạnh Đông: "Tự anh gọi nhé?"
"Anh nói không cần làm mọi chuyện quá phức tạp?" Mạnh Đông không cầm.
Thái Tấn Đồng lúc này mới ý thức được, Mạnh Đông không thể nói với đối phương, tôi mất trí nhớ, anh là ai, tìm tôi làm gì.
Lấy xong thẻ phòng, ba người lên lầu, Thái Tấn Đồng vừa đi vừa ấn dãy số.
Đối phương tiếp rất nhanh.
"Xin chào, là ngài Lữ sao?"
"Đúng, anh là?"
"Tôi là bạn của Mạnh Đông."
Đối phương vừa nghe, vội nói: "Anh Mạnh đã quay về khách sạn? Di động của anh ấy vẫn không gọi được, người đâu?"
"Anh ấy có việc, tạm thời còn chưa về, tôi nghe lễ tân khách sạn nói ngài tìm anh ấy có việc gấp."
"Đúng, không phải anh ấy muốn mua nhà sao, bên này tôi dựa theo yêu cầu của anh ấy, cuối cùng đã tìm được mấy căn nhà tốt, thật sự là rất dễ bán hết, tôi sợ lập tức sẽ không có, lúc này mới vội vã muốn tìm anh Mạnh." Đối phương hỏi, "Anh Mạnh còn ở nơi này không? Anh ấy còn muốn mua nhà không?"
"Ngài đợi một lát——"
"Anh muốn mua nhà?" Thái Tấn Đồng che microphone hỏi Mạnh Đông, lại giải thích một câu với Dụ Kiến, "Người đại lý bất động sản, nói anh ấy tìm mua nhà."
Thái Tấn Đồng lại nói: "Là lừa đảo à, anh ở nơi này không đơn vị cũng không có công ty, sao mua nhà được?"
Đầu óc anh ta xoay chuyển rất nhanh, gần đây anh ta bắt đầu tìm hiểu đầu tư bất động sản, cho nên hơi hiểu biết về phương diện này.
Anh ta không đợi Mạnh Đông trả lời, đúng lúc ra khỏi thang máy, xung quanh không người, anh ta mở loa ngoài, dùng giọng không quá xác định nói: "Tôi nhớ anh ấy không công tác ở chỗ này, anh ấy có đơn vị ở đây? Hay là mở công ty? Không phải anh ấy muốn mua nhà hạ giá chứ?"
Người đại lý có lẽ không có tính nhẫn nại: "Nếu anh ấy thật sự không rảnh, không bằng anh đưa phương thức liên hệ với vợ anh ấy cho tôi, anh giúp tôi hỏi xem anh Mạnh còn muốn mua nhà không."
"Vợ anh ấy?"
Ba người đồng thời dừng bước.
"Anh ấy vốn không có tư cách mua nhà, anh ấy nói vợ mình là người địa phương, nhà sẽ viết tên vợ anh ấy. Cho nên tôi thấy hiện tại không bằng để cho tôi trực tiếp liên hệ với vợ anh ấy, căn nhà này rất tốt, bỏ lỡ nó không biết sẽ phải chờ bao lâu." Người đại lý nói.
"Anh có vợ?" Cúp điện thoại, Thái Tấn Đồng kinh ngạc nhìn về phía Mạnh Đông, "Chẳng lẽ vợ anh đang ở trong phòng khách sạn."
Tới phòng Mạnh Đông rồi.
Mạnh Đông chỉnh áo, liếc đối phương một cái, không quá để ý "Ừ" một tiếng.
Bác sĩ trẻ tuổi thấy anh đáp lại, ánh mắt sáng lên: "Ngoài đời cô ấy thế nào, có phải giống như trong TV vô cùng văn nghệ im lặng?"
Một bác sĩ kiểm tra khác hỏi: "Cô ấy có dễ nói chuyện không, có tỏ ra chảnh chọe?"
Bác sĩ trẻ tuổi nói: "Dụ Kiến rất khiêm tốn, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói cô ấy chảnh chọe."
Bác sĩ kiểm tra nói: "Ngôi sao luôn biết giả vờ, không thấy khoảng thời gian trước hotsearch weibo nói cô......"
Bác sĩ trẻ tuổi không để ý tới anh ta, ngắt lời đối phương, chỉ nhìn chằm chằm Mạnh Đông chờ đáp án: "Ngoài đời cô ấy thế nào?"
Mạnh Đông không nói cô văn nghệ im lặng, anh chỉ cười, kéo cửa phòng, khẽ đáp một câu: "Rất được."
Đóng cửa lại, anh thấy người đại diện của Dụ Kiến ngồi ở ghế đối diện.
"Anh Mạnh, kiểm tra xong rồi?" Thái Tấn Đồng đứng dậy tiến lên.
Mạnh Đông chỉ tờ giấy trong tay: "Vẫn còn."
Thái Tấn Đồng vừa thấy, hạng mục kiểm tra rất nhiều, không biết có phải là bởi vì không phải chi trả, cho nên đối phương nhân cơ hội làm một lần kiểm tra sức khoẻ toàn thân.
Thái Tấn Đồng nói: "Tôi lo lắng tình huống sức khỏe anh, vẫn là nên đi cùng anh."
"Cô Dụ đâu?" Mạnh Đông hỏi.
"Cô ấy ở phòng bệnh chờ, anh biết đấy, trong bệnh viện nhiều người lắm, cô ấy không quá tiện đi lại."
Mạnh Đông sao cũng được, tùy Thái Tấn Đồng đi theo anh.
Đi xong một vòng đã giữa trưa, báo cáo kiểm tra phải buổi chiều mới có, nhưng đã có kết quả kiểm tra mấy hạng mục, Mạnh Đông ngoài đầu bị thương và có chút tụ máu, tình hình sức khỏe vô cùng tốt.
Bác sĩ nói anh ngày thường nhất định có thói quen tập thể hình, tố chất cơ thể mạnh hơn rất nhiều người cùng lứa tuổi, nếu buổi chiều báo cáo không có vấn đề, anh có thể xuất viện bất cứ lúc nào.
Thái Tấn Đồng nói với Mạnh Đông: "Vậy anh Mạnh không cần lo lắng."
Mạnh Đông lật báo cáo nói: "Chỉ mong trí nhớ của tôi có thể từ từ khôi phục."
Thái Tấn Đồng cảm thấy chính mình nghe ra lời ngầm, đối phương thời khắc đều nhắc nhở anh ta, chuyện này không để yên.
Nếu kiểm tra chấm dứt thì nên ăn cơm trưa, Mạnh Đông phải về phòng bệnh thay quần áo, hai người đi về tầng mười hai, cửa phòng bệnh bị khóa trái, Mạnh Đông không thể mở ra.
"Hả?" Thái Tấn Đồng kinh ngạc.
Mạnh Đông trực tiếp gõ cửa, gõ hai cái, cửa không mở, Thái Tấn Đồng lấy điện thoại cầm tay ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Dụ Kiến.
Mạnh Đông không để ý, liên tục gõ cửa, gõ đến lần thứ năm cửa mới mở ra. Tín hiệu không tốt, điện thoại của Thái Tấn Đồng còn chưa gọi được.
Dụ Kiến mở cửa xong xoay người, vừa đi vừa lấy tay vuốt lại tóc.
Thái Tấn Đồng hỏi: "Sao lại khóa trái, có phóng viên?"
"Vừa đang ngủ." Tối hôm qua ở nhà không thể ngủ ngon, cô vừa rồi nhân cơ hội ngủ bù. Cầm lấy di động, Dụ Kiến nói, "Hiện tại đi ăn cơm?"
Thái Tấn Đồng không dự đoán được Dụ Kiến sẽ ngủ ở trong phòng bệnh này, không nói gì, anh ta cảm thấy chính mình đến nay ngay cả hai phần tính tình của Dụ Kiến cũng không sờ thấu.
Mạnh Đông dường như không có việc gì cầm quần áo đi thẳng vào buồng vệ sinh thay.
Cách không xa bệnh viện còn có một quán mì khá nổi tiếng, đi bộ qua cầu là đến nơi, cho nên không cần phải lái xe. Dụ Kiến cầm lấy túi, dẫn hai người đi.
Rõ ràng trên đường toàn là đèn xe, loại tình huống này rất hiếm gặp, hoặc là nói Thái Tấn Đồng chưa từng gặp qua. Anh ta thuận tay tìm hiểu về thời tiết, nói với hai người: "Tầm nhìn quá kém."
Người trên cầu vượt đông như mắc cửi, thang máy bị hỏng, trước thang bộ để tấm biển. Thái Tấn Đồng đang muốn đi thang bộ, đảo mắt đã thấy Dụ Kiến vượt qua, Mạnh Đông nhanh hơn so với anh ta thu chân lại đi theo.
Dụ Kiến đi đến cửa kính thang máy, ấn nút, đợi một lát cửa mở ra, ba người đi thang máy lên cầu.
Xuống cầu vượt, quán mì ở ngay tầm mắt.
Vào giờ ăn trưa, trong quán không còn chỗ ngồi, Thái Tấn Đồng đang muốn hỏi có cần phòng bao không, Dụ Kiến đã đưa tên tuổi và số điện thoại của Thái Tấn Đồng, khi hai người đi kiểm tra cô đã đặt xong chỗ.
Gọi mì và thêm mấy món, Dụ Kiến hỏi Mạnh Đông còn cần gì không, Mạnh Đông hỏi: "Có trà không?"
Dụ Kiến nói: "Chỉ có trà miễn phí."
Thái Tấn Đồng kêu nhân viên phục vụ mang một bình trà.
Mạnh Đông cởi áo khoác, để áo lên lưng ghế, áo khoác hơi dính chút bẩn và vết rách, áo len trên người anh vẫn bình thường.
Thái Tấn Đồng nhìn ra sau nói: "Tí nữa tôi giúp anh đi mua mấy bộ quần áo tắm rửa."
"Tôi sẽ không khách sáo." Mạnh Đông uống trà, nói thẳng.
Thái Tấn Đồng cười: "Đương nhiên, chuyện này vốn chính là chúng tôi phải làm. Thật ra ở chung với anh đến buổi trưa, tôi cảm thấy anh cũng là người sảng khoái, chúng ta có thể biết nhau cũng coi như là duyên phận, tôi thấy chúng ta không bằng đừng quá khách sáo, đừng cả ngày anh nọ cô kia, gọi thẳng tên là được. Tôi và anh bằng tuổi, anh gọi tôi Tiểu Thái là được."
Mạnh Đông hỏi Dụ Kiến ngồi ở bên kia: "Nơi công cộng có thể gọi thẳng tên cô Dụ?"
Cô vẫn là trạng thái võ trang hạng nặng, cũng không biết có vẻ mặt gì, chợt nghe cô đáp một câu: "Có lẽ ngài sẽ không lớn tiếng."
Mạnh Đông nhìn về phía Thái Tấn Đồng: "Vậy hai người cũng đừng dùng "ngài", rất khách sáo."
Thái Tấn Đồng nói theo: "Trung Quốc ta chính là nước lễ nghi, thế nào cũng phải dùng "ngài" và "anh", vậy bắt đầu từ lúc này chúng ta sẽ bỏ sự rối loạn này." Lại đứng dậy châm trà, "Hôm nay có thể quen biết với anh Mạnh, tôi kính anh trước một ly!"
Thực tế tuổi Thái Tấn Đồng còn lớn hơn hai tuổi so với Mạnh Đông, gọi người ta "Anh Mạnh" mặt cũng không đỏ.
Chờ mì và đồ ăn đã lên, Dụ Kiến tháo khăn quàng cổ xuống nói: "Quán mì này rất nổi tiếng, đã ba thế hệ mở, nguyên liệu rất cẩn thận."
Thái Tấn Đồng hỏi: "Trước kia cô thường đến?"
"Thỉnh thoảng đến, tay nghề cha tôi không hề kém so với người này."
"Suýt thì quên tiệm ăn nhà cô cũng đã có tuổi đời."
Dụ Kiến ăn mì, nhìn về phía Mạnh Đông: "Hương vị thế nào?"
Mạnh Đông nói: "Cũng không tệ lắm."
"À, suýt chút nữa quên ——" Dụ Kiến cắn đứt mì, cầm lấy bình dấm chua trên bàn, "Có lẽ anh có thói quen này, thử xem có thể gợi lên chút gì không."
Thái Tấn Đồng nói: "Đúng đúng, nhắc tới tỉnh S phải nghĩ đến dấm chua, tôi nhớ lúc ấy còn đi học cha mẹ tôi đi chỗ đó du lịch, lúc trở về mỗi người ôm một bình dấm chua, đều là đoàn du lịch đưa tặng."
Bình dấm chua rất nhỏ, cũng chỉ dư một nửa, nghiêng bình, toàn bộ dấm chua vào trong bát Mạnh Đông.
Mạnh Đông ngoáy đũa.
Anh ăn mì miếng to, nhưng không thể hiện sự thô lỗ, lúc cắn đứt mì cũng sẽ không rơi vào trong bát, mà là dùng đũa kẹp lấy, sau khi nuốt xuống tiếp tục ăn trên đũa.
So sánh với người nhai chậm nuốt nhã nhặn, anh ăn càng sạch sẽ hơn.
"Không thêm dấm chua cũng rất tốt." Mạnh Đông ngước mắt.
"Vậy tôi gọi thêm cho anh bát nữa?" Dụ Kiến hỏi.
"Không cần, không cần cẩn thận như vậy."
Dụ Kiến ở bên lỗ tai Thái Tấn Đồng nói mấy câu, nói xong tiếp tục ăn mì. Thái Tấn Đồng đứng lên nói: "Hai người ăn đi, tôi đi toilet."
Dụ Kiến nói rất "Quang minh chính đại", nhưng Mạnh Đông một chữ cũng không nghe thấy, anh đoán Thái Tấn Đồng có lẽ đi gọi mì cho anh, nhưng lại không quá xác định.
Anh nhìn về phía Dụ Kiến, Dụ Kiến vùi đầu ăn, lại đổ thêm tương ớt, ăn càng hăng say.
Mạnh Đông cảm thấy không thể nếm ra vị gì.
Thái Tấn Đồng trở về thật sự nhanh, trên tay mang theo một túi to, đưa vào trong tay Mạnh Đông, nói: "Không nghĩ tới bên cạnh còn có một cửa hàng di động, không phải di động cậu đã mất rồi sao, dù sao cũng không tiện, nên tôi mua cho cậu một cái, như vậy chúng ta cũng dễ liên hệ."
Mạnh Đông nói lời cảm ơn nhận lấy.
Thái Tấn Đồng nói tiếp: "Anh Mạnh, chúng ta cũng là bạn bè, Dụ Kiến cũng nói, chuyện của anh chúng tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Hiện tại bên ngoài có một số anti chỉ chờ hắt nước bẩn cho chúng tôi, nên chúng tôi đương nhiên phải chịu trách nhiệm, nhưng có một số việc cũng không cần phải làm quá phức tạp, anh nói có phải không?" Cho nên mất trí nhớ tính ngược chiều vân vân, không cần thiết nói ra.
Mạnh Đông không chút để ý nói: "Tôi không quan tâm chuyện linh tinh."
Dụ Kiến ăn xong no rồi, hai người đàn ông đều còn hơn nửa bát. Cô buông đũa, rút tờ giấy lau miệng, nhìn người đối diện nói: "Anh không cần quá lo lắng, buổi sáng tôi gọi điện thoại cho bên kinh doanh, chỉ cần mang theo CMND, quên số di động cũng không sao, bọn họ có thể tra giúp dãy số anh sử dụng. Di động, liên lạc, tin nhắn, các nơi đều có thông tin về số của anh. Sim di động sẽ được cấp lại sau một thời gian chứ không phải chờ người thân và bạn bè liên hệ với anh. Đăng nhập mã xác minh trực tiếp của Wechat, anh có thể liên hệ trực tiếp với bạn bè trên Wechat của mình."
Tầm mắt Mạnh Đông dừng ở trên mặt cô, ngay cả Thái Tấn Đồng cũng buông chiếc đũa xuống, hiển nhiên không nghĩ tới.
"Trực tiếp hơn, tài khoản taobao cũng có thể đăng nhập, anh luôn cần mua đồ, trên đó nhất định có địa chỉ của anh, đợi xong việc, chúng tôi có thể đưa thẳng anh về nhà." Dụ Kiến vo khăn tay, lười nhác dựa vào lưng ghế, mỉm cười nói, "Đợi khi tìm được người thân bạn bè của anh, tất cả sẽ trở nên đơn giản hơn."
Thái Tấn Đồng hoàn toàn vui vẻ: "Ôi đầu óc tôi, sao không sớm nghĩ tới chứ!"
Dụ Kiến nhìn Mạnh Đông: "Cho nên may mà anh không mất ví tiền, CMND vẫn còn."
Mạnh Đông cười, tiếng cười rất khẽ, nhưng ý cười trong mắt thực rõ ràng. Ngũ quan anh thâm sâu, hình dáng rõ nét, hơn nữa thân hình cao lớn, luôn luôn có chút không giận tự uy.
Thế nhưng lúc anh cười rộ lên làm nhạt đi vài phần kiên quyết, người có vẻ dễ dàng thân cận không ít.
Thái Tấn Đồng thấy anh nghe được tin tức tốt trên nét mặt lộ rõ vui mừng, cảm thấy đối phương có lẽ không tính lừa người, có lẽ anh ta thực sự mất trí nhớ.
Mạnh Đông thu lại ánh mắt, ăn xong mì, cho đến khi rời khỏi tiệm, cũng không thấy nhân viên phục vụ bưng lên một bát mì mới.
Không biết trung tâm thương mại ở đâu, Dụ Kiến không có ấn tượng, nhưng tóm lại tùy ý có thể thấy được. Dụ Kiến nói về bệnh viện trước lấy xe, cô cũng không để ý ở tại chỗ gọi xe.
Thái Tấn Đồng đang nói: "Cô đưa chìa khóa xe cho tôi, để tôi lái lại đây, hai người cũng không tốn sức."
Đúng lúc này di động Dụ Kiến vang lên.
Điện thoại là em họ gọi tới, công việc đối ngoại đều là cô ấy và chồng hỗ trợ xử lý, bàn bạc với đồn công an.
"Đồn công an bên kia tra xong rồi, nói Mạnh Đông không có ghi chép về phạm tội, cũng không tra được công tác, nhưng anh ta có ghi chép thuê phòng, là hôm kia vào ở, còn chưa trà phòng."
Cho nên đồ của anh ta nhất định ở tại khách sạn.
Trùng hợp chính là khách sạn năm sao kia ngay gần nhà họ Dụ, bình thường đi bộ là đến, hai tháng trước hôn lễ em họ cũng tổ chức ở đó.
Có vật phẩm tư nhân càng trực quan hơn, tất nhiên là đi khách sạn trước, trên đường nếu thấy trung tâm thương mại, cũng có thể đi làm sim cho Mạnh Đông.
Cho nên Thái Tấn Đồng lái xe đến, tiếp hai người, cũng không đổi sang Dụ Kiến lái xe, anh ta đi theo hướng dẫn.
Dụ Kiến và Mạnh Đông đều ngồi ghế sau, Mạnh Đông thắt dây an toàn, Dụ Kiến không thắt. Cô kéo khóa áo ra, lại điều chỉnh một chút mũ ngồi cho thoải mái.
Thái Tấn Đồng lái xe nói: "Tôi đoán anh tới chỗ này đi công tác, nhìn cách anh ăn mặc, ở khách sạn, có lẽ anh là tấng lớp trung, nói không chừng anh còn đi cùng đồng nghiệp, vậy thì dễ rồi."
Thái Tấn Đồng chờ Dụ Kiến tiếp một câu, vậy ngay cả tài khoản taobao cũng không cần đăng nhập, có thể đưa thẳng anh ta đến công ty.
Thế nhưng lần này Dụ Kiến không hé răng, Thái Tấn Đồng từ kính chiếu hậu nhìn, Dụ Kiến đang cúi đầu ấn di động.
Mạnh Đông nói: "Có lẽ tôi đến du lịch."
Thái Tấn Đồng lắc đầu: "Không giống."
Trên đường đi không nhanh, dù sao tầm nhìn kém, tới khách sạn, ba người đi vào sảnh.
Trong ví không có thẻ phòng, thẻ phòng cũng có thể là khi gặp sự cố đã mất, Mạnh Đông hỏi lễ tân, sau khi lễ tân xác minh thân phận của anh, lập tức đưa thẻ cho anh.
Đáng tiếc anh ở một mình, không có đồng bạn.
Một cô lễ tân khác thấy thế, hỏi Mạnh Đông: "Là ngài Mạnh phòng 1005 sao? Phía trước có vị họ Lữ bên bất động sản tính lại đây tìm ngài, nói di động của ngài vẫn không gọi được, ngài lại không ở trong phòng, ngài ấy nói có chuyện gấp tìm ngài, bảo ngài nhanh chóng gọi lại."
Mạnh Đông nói: "Tôi đã đánh mất di động, không có số của anh ta. Vị khách kia là nam hay nữ?"
Lễ tân nói: "Là nam, đúng rồi, ngài ấy để lại danh thiếp." Lễ tân đưa cho anh.
Thái Tấn Đồng ghé sát vào nhìn, hỏi: "Chẳng lẽ anh làm bên bất động sản?"
Dụ Kiến ban đầu ngồi ở sô pha cách đó không xa, không biết cô đã đi tới từ khi nào, đúng lúc nghe được, lập tức nói: "Anh gọi điện thoại cho anh ấy."
Thái Tấn Đồng đưa điện thoại cho Mạnh Đông: "Tự anh gọi nhé?"
"Anh nói không cần làm mọi chuyện quá phức tạp?" Mạnh Đông không cầm.
Thái Tấn Đồng lúc này mới ý thức được, Mạnh Đông không thể nói với đối phương, tôi mất trí nhớ, anh là ai, tìm tôi làm gì.
Lấy xong thẻ phòng, ba người lên lầu, Thái Tấn Đồng vừa đi vừa ấn dãy số.
Đối phương tiếp rất nhanh.
"Xin chào, là ngài Lữ sao?"
"Đúng, anh là?"
"Tôi là bạn của Mạnh Đông."
Đối phương vừa nghe, vội nói: "Anh Mạnh đã quay về khách sạn? Di động của anh ấy vẫn không gọi được, người đâu?"
"Anh ấy có việc, tạm thời còn chưa về, tôi nghe lễ tân khách sạn nói ngài tìm anh ấy có việc gấp."
"Đúng, không phải anh ấy muốn mua nhà sao, bên này tôi dựa theo yêu cầu của anh ấy, cuối cùng đã tìm được mấy căn nhà tốt, thật sự là rất dễ bán hết, tôi sợ lập tức sẽ không có, lúc này mới vội vã muốn tìm anh Mạnh." Đối phương hỏi, "Anh Mạnh còn ở nơi này không? Anh ấy còn muốn mua nhà không?"
"Ngài đợi một lát——"
"Anh muốn mua nhà?" Thái Tấn Đồng che microphone hỏi Mạnh Đông, lại giải thích một câu với Dụ Kiến, "Người đại lý bất động sản, nói anh ấy tìm mua nhà."
Thái Tấn Đồng lại nói: "Là lừa đảo à, anh ở nơi này không đơn vị cũng không có công ty, sao mua nhà được?"
Đầu óc anh ta xoay chuyển rất nhanh, gần đây anh ta bắt đầu tìm hiểu đầu tư bất động sản, cho nên hơi hiểu biết về phương diện này.
Anh ta không đợi Mạnh Đông trả lời, đúng lúc ra khỏi thang máy, xung quanh không người, anh ta mở loa ngoài, dùng giọng không quá xác định nói: "Tôi nhớ anh ấy không công tác ở chỗ này, anh ấy có đơn vị ở đây? Hay là mở công ty? Không phải anh ấy muốn mua nhà hạ giá chứ?"
Người đại lý có lẽ không có tính nhẫn nại: "Nếu anh ấy thật sự không rảnh, không bằng anh đưa phương thức liên hệ với vợ anh ấy cho tôi, anh giúp tôi hỏi xem anh Mạnh còn muốn mua nhà không."
"Vợ anh ấy?"
Ba người đồng thời dừng bước.
"Anh ấy vốn không có tư cách mua nhà, anh ấy nói vợ mình là người địa phương, nhà sẽ viết tên vợ anh ấy. Cho nên tôi thấy hiện tại không bằng để cho tôi trực tiếp liên hệ với vợ anh ấy, căn nhà này rất tốt, bỏ lỡ nó không biết sẽ phải chờ bao lâu." Người đại lý nói.
"Anh có vợ?" Cúp điện thoại, Thái Tấn Đồng kinh ngạc nhìn về phía Mạnh Đông, "Chẳng lẽ vợ anh đang ở trong phòng khách sạn."
Tới phòng Mạnh Đông rồi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương