Gặp Đông
Chương 36
Chờ không khí trầm tĩnh xuống, Dụ Kiến đã nửa hôn mê.
Chăn rơi xuống mặt đất, ga giường nhăn nhúm.
Mạnh Đông xuống giường nhặt chăn, nhẹ nhàng đắp lên người Dụ Kiến. Trong lúc vô ý liếc thấy trong cánh tay Dụ Kiến có một vết máu, anh dừng một chút, buông chăn ra, nâng cánh tay Dụ Kiến.
Không có vết thương, vết máu rất nhạt, là từ đâu ra, anh nhìn mu bàn tay phải mình.
Dấu răng sâu, chung quanh vết thương cũng có vết máu nhạt.
Là máu anh quét tới cánh tay Dụ Kiến.
Anh cúi người cắn cô một cái, sau một lúc lâu rời đi, cánh tay cô đã trơn bóng trắng nõn.
Mạnh Đông đắp chăn cẩn thận cho cô, đi đến phòng khách, lấy ra một chai nước lạnh, anh uống hết nửa chai, lại lấy ra một chai nhiệt độ bình thường.
Trước khi quay về phòng ngủ anh nhặt di động lên, mặc kệ quần áo hỗn độn trên mặt đất, anh bước qua, vào phòng ngủ để chai nước bên tủ đầu giường phía Dụ Kiến.
Anh suy nghĩ, bỏ di động xuống, mở chai nước ra lại đóng vào.
Anh vòng đến đến bên kia giường, nệm lún xuống. Dụ Kiến từ từ nhắm hai mắt, dường như chưa tỉnh chút nào.
Mạnh Đông tắt đèn, để lại đèn đầu giường, sau đó nghiêng người, tay cách chăn, vòng lên lưng Dụ Kiến.
Anh ở sau lưng cô hôn cô, thấp giọng nói: “Tỉnh?”
Dụ Kiến vẫn nhắm mắt lại, mu bàn tay lại vung về sau, đúng lúc đập vào mặt Mạnh Đông.
Mạnh Đông gạt tay cô, lướt qua cô, cầm di động bên tủ đầu giường.
Không phải chiếc của anh, mà là chiếc cũ của Dụ Kiến.
Trên người bị đè nặng, nhưng một lúc lâu cũng không có động tĩnh, Dụ Kiến chậm rãi mở mắt ra.
Cô trước tiên nhìn đến bên gối có một bàn tay to của đàn ông, từ vị trí này có thể nhìn thấy được dấu răng thật sâu, tiếp đó cô chú ý tới bàn tay này đang cầm di động của mình.
Cô đang muốn cử động, người này mặt dán lên mặt cô, cô căn bản không đẩy được đối phương ra.
Cô vươn tay cướp lại.
Tay Mạnh Đông đặt di động vào lòng bàn tay cô, để mặc Dụ Kiến cầm ngón tay anh, anh hỏi: “Khi nào thì dùng lại?”
Lời anh không đầu không đuôi, nhưng anh biết Dụ Kiến có thể nghe hiểu.
Dụ Kiến gạt tay anh nói: “Không liên quan đến anh.”
Mạnh Đông nói: “Anh nạp tiền sáu năm.”
“Em trả cho anh.”
“Được.”
Dụ Kiến dừng tay, mắt liếc anh.
Môi Mạnh Đông dán lên cằm cô, thấp giọng nói: “Em trả lại cho anh rồi.”
Cô trả lại cho anh.
Dụ Kiến lúc này mới nghe hiểu nghĩa khác.
Cô muốn cãi lại nói cô cũng thật rẻ, năm đó tiền phí di động một tháng hình như là 67 đồng, tính 70 đồng đi, một năm 840 đồng, sáu năm 5040 đồng.
Sáu năm......
Đã qua sáu năm.
Người này tồn tại tựa như một cái bóng, nhân viên công tác bên cạnh cô đều biết đến anh. Ánh mắt cô không xem, lỗ tai lại luôn có thể nghe được cuộc sống và công tác của anh.
Giống như hơn hai tháng trước, cô trở về tham gia hôn lễ em họ, chị Thấm gọi điện thoại nói với cô: “Đúng rồi, Mạnh Đông nói với chị mấy ngày nay cậu ấy sẽ ở trong nước.”
Cô đội mũ, “Ừ” một tiếng, chậm rãi đi về phía khách sạn.
Chị Thấm nói: “Chị nói em về nhà, chị không đi cùng.”
Bên cạnh có họ hàng đập bả vai cô, không tiếng động thúc giục cô đi nhanh lên, cô gật đầu, di động còn dán lỗ tai.
Cuối cùng chị Thấm chế nhạo: “Em nói xem chị không ở đó, lần này cậu ấy tìm được em như thế nào?”
Mấy đóa hoa quế rơi trên bậc thang, vẫn là màu vàng nhạt, cô bất giác bước tránh đi: “Không nói nữa, tiệc cưới sắp bắt đầu rồi.”
Đi vào cửa khách sạn, cô cúp điện thoại, mùi hoa quanh quẩn chóp mũi. Hai giờ sau tiệc cưới kết thúc, cô rời khỏi khách sạn lên xe, còn nói với mẹ: “Mẹ hái mấy đóa hoa quế để trong nhà đi.”
Mẹ nói: “Hoa quế đều gần rụng hết rồi, ngày mai con trở về Bắc Kinh, lại không ở trong nhà, ta và cha con cũng không thích, con muốn để nực mùi hoa à?” Lại nói, “Đài phun nước khách sạn này đẹp thật.”
Dụ Kiến quay đầu lại, xe sớm đã rời khỏi phạm vi khách sạn, cô không phát hiện đài phun nước.
Trước kia cô cảm thấy chính mình lao vào quá nhiều, yêu quá sâu, tựa như sau khi nhìn thấy Hoàng Hà cô liền trầm mê ở trong con sông hiểm trở tráng lệ, cô dễ dàng đắm chìm trong thế giới tình yêu.
Sau khi cô hơi tỉnh táo cảm thấy chính mình có vài phần tẩu hỏa nhập ma, rất không công bằng. Cô sớm bước vào bẫy rập, bị nhốt ở trong đó, mà thợ săn vẫn còn tự do.
Cô bứt ra, rồi lại cắt đứt không đủ sạch sẽ lưu loát, cô không muốn đợi nữa, nhưng cũng không thể chấp nhận người khác theo đuổi. Cô để người vào danh sách đen, thật ra nên xóa sô mới xem như bước đầu tiên chân chính kết thúc.
Cô cũng không lừa mình dối người, thật ra cô rất rõ ràng lúc ấy tại sao làm không đủ triệt để.
Tựa như năm đó một lần cuối cùng ở sân bay cô đưa tiễn người này đã nghĩ như vậy, thời gian qua đi, tình yêu sẽ phai nhạt, dãy số cô bỏ quên một ngày nào đó sẽ tự động biến thành số rác.
Chỉ là thời gian trôi qua, đến bây giờ, dãy số của cô vẫn còn nguyên, cô bắt đầu không thể xác định, rốt cuộc hai bọn họ là ai lún sâu hơn, ai yêu ai hơn.
Sắp bốn giờ, bóng đêm ngoài cửa sổ vẫn dày đặc, trong phòng tiếng hít thở rất khẽ.
Mạnh Đông không dồn toàn bộ sức nặng lên người cô, Dụ Kiến nghiêng đầu, không lên tiếng, anh dường như có thể thấy được lông mi cô khẽ chớp.
Mấy năm nay anh sử dụng chính là số ở Anh, Thái Tấn Đồng mang theo anh chạy đến ba nhà mạng di động lớn, đương nhiên không có cách nào tìm được dãy số thứ hai của anh.
Những mối quan hệ cũ của anh đã chẳng còn mấy, nhưng anh vẫn giữ dãy số trong nước.
Cho dù không có ai liên lạc, dãy số đã trở thành bài trí, nhưng tên Dụ Kiến vẫn còn ở đó, có lẽ anh luôn chờ đợi gì đó, cho nên nạp tiền cho Dụ Kiến đã sớm thành thói quen của anh.
Anh nạp nhiều nhất là nửa năm, hoặc hai ba tháng, số lần nạp thường xuyên, giống như anh vẫn còn liên lạc với cô bất cứ lúc nào.
Lần này trước khi về nước, anh lại nạp hai tháng cho cô. Anh biết Dụ Kiến mấy năm này quan tâm gia đình, trước khi qua năm mới kiểu gì cũng rút thời gian trở về vài ngày.
Mạnh Đông xoa di động, nhìn người bên dưới nói: “Tại sao vẫn không làm sáng tỏ?”
Dụ Kiến không hé răng.
Mạnh Đông lại nói: “Anh tính mấy ngày nay em sẽ trở về, cho nên anh đến tiệm ăn nhà em ăn mấy ngày.”
Dụ Kiến không nhìn anh, chỉ nói: “Không phải anh hẹn người sao?”
“Thật không, anh nói khi nào?”
Dụ Kiến nhớ tới hẹn người đều là Thái Tấn Đồng nói.
Mạnh Đông hôn mặt cô.
Hai người bọn họ hiếm khi nói lời tâm tình, lúc yêu đương nhiều nhất là nói nhớ nhau, Dụ Kiến cũng cũng không giống các cô gái khác để câu “Anh không yêu em” bên miệng, giữa bọn họ luôn giữ lại thói quen thời thiếu niên, khi nói chuyện vẫn còn tranh cãi.
Anh cũng rất ít nói lời tâm tình.
“Chỉ là anh rất muốn gặp em.” Môi Mạnh Đông xẹt qua khóe miệng Dụ Kiến, “Anh nhớ em, Kiến Kiến.”
Móng tay Dụ Kiến khẽ chạm vào âm lượng di động, bàn tay Mạnh Đông rời khỏi di động, chậm rãi đặt lên.
Mười ngón tay giao nhau, vừa chặt vừa nóng.
Hai người trải qua đêm đầu năm.
Buổi sáng mặt trời mọc, Thái Tấn Đồng bị chiếu tỉnh, tỉnh lại không thể ngủ tiếp.
Anh ta lăn qua lộn lại ở trên giường, lại vào buồng vệ sinh rửa mặt, nhìn đồng hồ, mắt thấy đã giữa trưa, ngày hôm qua ngủ muộn như vậy, hai người trên lầu có lẽ cũng đã tỉnh, lúc này anh ta mới gọi cho Mạnh Đông.
Tiếng chuông di động trên tủ đầu giường vang lên, Dụ Kiến nằm úp, mơ mơ màng màng sờ di động, cô cau mày, ánh mắt mở ra, thấy tên”Thái Tấn Đồng”, cô trực tiếp bắt máy.
Thái Tấn Đồng lớn giọng: “Không làm phiền anh chứ, đã dậy chưa? Nên ăn cơm trưa.”
Dụ Kiến từ từ nhắm hai mắt nói: “Chỉ có chuyện này? Không ăn.”
Cô nói xong, trong điện thoại một lúc lâu không có tiếng động, cô cũng không đợi, buông tay ra tiếp tục ngủ.
Dưới lầu Thái Tấn Đồng để di động ra xa tai, nhìn thoáng qua dãy số anh ta gọi, xác định đúng là của Mạnh Đông, anh ta lại dán lên lỗ tai, thử thăm dò gọi một tiếng: “Dụ Kiến?”
Mạnh Đông bị tiếng chuông di động đánh thức, anh nửa mở mắt, thấy Dụ Kiến tiếp điện thoại, anh không quan tâm, chờ Dụ Kiến buông tay, rõ ràng lại ngủ, cánh tay anh mới lướt qua phía sau lưng cô, cầm lấy di động.
Đúng lúc nghe thấy Thái Tấn Đồng gọi tên Dụ Kiến, anh nhắm mắt lại hỏi: “Còn có việc gì sao?”
Đợi vài giây, mới nghe thấy Thái Tấn Đồng nói: “Không có gì, tôi chỉ hỏi một chút khi nào thì có thể đi lên tìm hai người.”
“Tối nay sẽ gọi điện thoại cho anh.” Mạnh Đông nói.
Thái Tấn Đồng rõ ràng: “Được rồi, tôi đã biết.”
Mạnh Đông dán lên Dụ Kiến tiếp tục ngủ.
Có lẽ khoảng hơn mười phút sau, Dụ Kiến đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, cô mở mắt ra ngây người, sau đó chạm vào di động mình, mở nhật kí cuộc gọi.
Tiếp sai điện thoại.
Cô túm chăn từ trên giường ngồi dậy.
Mạnh Đông trở mình, tay vỗ trên người cô, buồn ngủ mông lung nói: “Nằm thêm một lát.”
Dụ Kiến gạt tóc, cầm chăn: “Anh nên trở về phòng.”
Xung quanh cũng không thấy quần áo mình, cô cũng không quan tâm Mạnh Đông còn đang ngủ, ôm chăn, bao lấy chính mình, chân trần ra khỏi phòng ngủ.
Trên mặt đất phòng khách quần áo nam nữ tán loạn, cô nhìn lướt qua, mở ra vòi nước nhà tắm bên cạnh.
Nhà tắm là hình thức mở ra, cô kéo tấm ngăn, nhưng không lên.
Cô tìm gần đó, chỉ có một cái chốt mở, có lẽ là đúng, cô lại ấn vài cái, tấm ngăn vẫn không dâng lên.
Mạnh Đông không mặc gì nằm ở trên giường.
Bên trong bật điều hòa, nhưng không có chăn vẫn hơi lạnh, anh không buồn ngủ, từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy di động, anh nhìn email công việc.
Ngày hôm qua có mấy email chưa trả lời, nghe ngoài phòng ngủ có tiếng nước, anh chậm rãi đánh chữ trả lời.
Trả lời xong một email, nghe được tiếng nước rõ ràng.
Trên tủ đầu giường chai nước còn một nửa, là Dụ Kiến uống thừa, anh cầm lấy uống nốt, đi đến bên ngoài, thấy Dụ Kiến bọc chăn ấn nút.
“Anh quay về phòng mình đi.” Dụ Kiến thấy Mạnh Đông đi ra, nói lại một lần.
Mạnh Đông hỏi: “Tấm ngăn bị hỏng?”
“Không kéo lên được.” Dụ Kiến nhìn dáng vẻ anh không nhanh không chậm, cô nói, “Em phải tắm rửa một cái, anh trở về đi.”
Mạnh Đông thử nhiệt độ nước trong bồn tắm, độ ấm vừa phải.
Anh để chai nước sang bên cạnh, đi đến trước mặt Dụ Kiến, kéo chăn cô ra.
“Làm gì!” Dụ Kiến bắt lại chăn.
Mạnh Đông ôm cô, xoay người vài bước, thả người vào bồn tắm, chính anh cũng theo vào, bọt nước bị văng ra khắp nơi.
Dụ Kiến đẩy anh: “Anh có biết xấu hổ hay không!”
Mạnh Đông ngồi xuống, đặt Dụ Kiến ở giữa hai chân anh, anh nói: “Không phải trước kia anh từng trả lời em?”
Mùa hè năm ấy, ở trong khách sạn Bangkok Thái Lan, bọn họ giành lần đầu tiên cho nhau. Sau khi anh tắm rửa, cô muốn đi, anh túm cô vào phòng tắm, lúc ấy cô nói da mặt anh quá dày, anh hỏi lại da mặt cô khi nào thì trở nên mỏng, cô nói cô đương nhiên không dày bằng anh, cuối cùng anh nói một câu cảm ơn.
Cô không quên, anh cũng không quên, mỗi một chuyện liên quan giữa bọn họ đều bị thời gian niêm phong cất vào kho.
Hơi nước bốc lên trong phòng, ấm áp làm cho người ta phóng túng, cũng làm cho người ta trầm luân.
Tới hơn một rưỡi chiều, gần hai giờ, Thái Tấn Đồng mới nhận được điện thoại của Mạnh Đông, bảo anh ta có thể lên lầu.
Thái Tấn Đồng quên nhìn thời gian, nhưng lần trước khi anh ta nhìn thấy hai người kia, đã qua mười hai tiếng.
Địa điểm chạm mặt đổi thành phòng Mạnh Đông, sau khi lên lầu Thái Tấn Đồng liếc phòng cách vách, thấy phòng cách vách đang quét dọn.
Anh ta không nói gì, vào cửa hỏi: “Ăn cơm trưa chưa?”
Mạnh Đông mở cửa, đang cạo râu, nói: “Còn chưa ăn, vừa gọi, có cả của anh.”
Thái Tấn Đồng muốn nói anh ta đã sớm ăn, chờ tới bây giờ anh ta đã đói chết, nào có tinh thần như bọn họ, nhưng lời này anh ta chỉ có thể nghẹn lại.
Dụ Kiến ngồi ở sô pha, vừa xem TV vừa ăn táo, Thái Tấn Đồng ngồi xuống hỏi: “Còn có hoa quả gì không?”
Dụ Kiến chỉ đĩa hoa quả trên quầy bar, ngoài táo còn có khế.
Thái Tấn Đồng cầm quả khế, vào buồng vệ sinh rửa, Mạnh Đông còn chưa cạo xong râu, Thái Tấn Đồng cười nói: “Hiện tại mới cạo râu?”
Cũng không nhận được trả lời, rửa xong khế anh ta đi ra.
Thái Tấn Đồng cắn hai miếng, lấy di động trong túi, vừa lục vừa nói: “Chị Thấm gửi video cho tôi, hai người cũng thật giỏi, có video còn giấu tôi đến bây giờ, để mình tôi sốt ruột, tôi vốn nghĩ sao cô có thể vô tâm vô phế được như vậy?”
Mạnh Đông đúng lúc từ buồng vệ sinh đi ra, nghe vậy nhìn Dụ Kiến.
Thái Tấn Đồng nói với Mạnh Đông: “Nào, cùng nhau nhìn xem.”
Anh ta bắn video lên TV.
Hình ảnh ban đầu hơi tệ, người quay có lẽ đang tìm vị trí tốt nhất, trong đó có người đang thảo luận chuyện đi chơi thu mấy ngày nữa.
Khi đó Dụ Kiến mới học trung học, vẻ mặt non nớt, tóc vừa qua bả vai, cô ôm đàn ghi-ta hát, nhưng kỹ xảo biểu diễn không thành thục bằng hiện giờ.
Màn ảnh bỗng nhiên kéo gần.
Cô thật sự xinh đẹp, mặt nhỏ nhắn, lông mi dài, mắt màu nâu, vừa trong sáng vừa linh động, cổ cúi đầu giống như thiên nga.
Ánh sáng vừa vặn từ ngoài cửa sổ chiếu vào, tiếng ca cô đơn giản mộc mạc, hình ảnh đẹp làm cho người ta mê muội.
Giọng Thái Tấn Đồng bất giác cũng khẽ đi: “Cũng không biết là ai quay, rất tốt, tôi thấy người này chỉ quay mặt cô, có lẽ căn bản không phải đang nghe cô ca hát.”
Mạnh Đông “Ừ” một tiếng.
Dụ Kiến cắn táo, liếc bên cạnh.
Lúc này Mạnh Đông ngồi ở bên cạnh cô, cô không quay đầu, chỉ có thể nhìn được chân đối phương.
Một bài hát chấm dứt, trong màn ảnh có người xông vào.
“Cậu hát tốt thật, ca khúc này thật sự là cậu tự viết sao? Tớ cũng muốn học, cậu dạy tớ đi.” Người nói chuyện là cô gái tầm tuổi Dụ Kiến.
Thái Tấn Đồng ấn tạm dừng: “Chính là cái này, sau khi nhận được video tôi xem đi xem lại mấy lần, cô nghe tiếng cô gái này đi.”
Anh ta lại ấn tiếp video.
Dụ Kiến dạy người, cô gái kia học theo cô, hát vài câu đều lệch tone.
Thái Tấn Đồng ấn tạm dừng: “Nghe cẩn thận chưa? Tôi nghe xong cảm thấy giọng nữ này cùng một loại với cô gái trên mạng kia, chẳng qua trên mạng cô ta ca hát chuẩn, chỗ này còn chưa chuẩn. Nếu thật sự là cùng người, vậy chứng cứ kia đã có thể hiểu được.”
Anh ta nhìn về phía Dụ Kiến, “Cô ta là bạn cô, chẳng lẽ không biết cô sao?”
Dụ Kiến cắn miếng táo, nói: “Cô ta tên Phương Ninh Huyên.”
Thái Tấn Đồng nghe tên này quen tai, suy nghĩ, tối hôm qua Dụ Kiến kể lại, xuất hiện cái tên này.
“Đệch!” Thái Tấn Đồng chỉ vào TV, “Là kẻ không biết xấu hổ này?!”
Dụ Kiến nhìn Thái Tấn Đồng.
Thái Tấn Đồng lại liếc Mạnh Đông.
Mạnh Đông nói với hai người: “Tôi không biết tình hình gần đây của cô ta, sau khi cha mẹ cô ta xé rách mặt với cha tôi, cha tôi nghe người ta nói nhà bọn họ làm ăn cũng không ra gì. Hai năm trước Cẩu Cường nửa đêm gọi điện thoại nói Phương Ninh Huyên lập gia đình, cậu ta phải kiếm tiền theo đuổi lại Phương Ninh Huyên.”
Dụ Kiến hỏi: “Vậy đã theo đuổi lại chưa?”
Mạnh Đông nói: “Năm ngoái Cẩu Cường kết hôn với đồng nghiệp trong công ty.”
Dụ Kiến ngậm hột táo.
Miệng cô hơi khô, trong lòng không thể nói rõ là cảm giác gì.
Hai tuần trước cô đã nghe ra giọng Phương Ninh Huyên.
Lúc trước cô mượn cô giáo thiết bị ghi âm, Phương Ninh Huyên muốn học, cô bắt tay dạy đối phương vài lần.
Khoảng thời gian kia cô ghi âm không thành công, cho đến sau mùa đông cô mới đăng lên mạng, không nghĩ tới Phương Ninh Huyên nhân dịp này đăng ca khúc của cô lên diễn đàn kia sớm hơn cô.
Cô không xác định được lúc trước Phương Ninh Huyên làm như vậy có mục đích gì, có lẽ đối phương có dụng tâm hiểm ác, có lẽ chỉ là cảm thấy chơi vui, nhưng qua mấy năm, video của Phương Ninh Huyên bị dân mạng đào ra, rốt cuộc làm cho cô gặp phải một đống ác ý.
Cô hỏi: “Anh nói xem liệu Phương Ninh Huyên có nhìn thấy tin tức của em?”
Mạnh Đông ngồi ở bên trái Dụ Kiến, không nhìn thấy tai phải của cô, anh nhìn lỗ tai cô, lấy hột táo trong tay cô, nói: “Cho dù cô ta thấy được, cũng sẽ chỉ coi như xem náo nhiệt, sẽ không nói giúp em.”
Anh ném hột vào thùng rác bên cạnh.
Dụ Kiến rút tờ giấy lau tay, nói với Thái Tấn Đồng: “Hôm nay đăng video lên đi.”
Thái Tấn Đồng nói: “Chị Thấm cũng bảo tôi buổi tối hôm nay đăng lên. Tiết mục biểu diễn cuối năm của cô bị xóa, ngày hôm qua toàn mạng sôi trào, hôm nay đăng video lên, thời gian hai ngày, toàn cục xoay ngược lại, tôi nghĩ cũng thấy kích động.”
Thấy Mạnh Đông nhìn mình, Thái Tấn Đồng giải thích với anh: “À, đây là chị Thấm ra chủ ý, chị ấy sớm nhận được video, cố ý chờ hôm nay mới đăng.”
Chủ ý này chị Thấm có thể nghĩ ra, nhưng Dụ Kiến sẽ không đồng ý.
Mạnh Đông trước khi vào đại học không thích nghe nhạc, cũng không chú ý tin tức giải trí, sau khi lên đại học anh mới bắt đầu chú ý giới giải trí.
Hai tuần trước tin tức Dụ Kiến vừa ra, nửa tiếng anh đã biết.
Anh gửi video cho chị Thấm, lại chậm chạp không đợi được kết quả, anh không có tính nhẫn nại, chỉ muốn nhìn thấy Dụ Kiến.
Mạnh Đông nhớ tới tối hôm qua anh hỏi cô tại sao vẫn không làm sáng tỏ, cô không trả lời, giờ phút này trong lòng anh dường như đã có đáp án.
Anh không hé răng, cầm tay bên cạnh.
Dụ Kiến vừa mới lau khô tay, cầm khăn, đột nhiên bị vùi vào trong bàn tay Mạnh Đông.
Đồ ăn đưa đến, Thái Tấn Đồng đi mở cửa, không thấy được màn này, lúc trở về hai người kia cử chỉ như thường.
Thái Tấn Đồng đặt đồ ăn lên bàn, bỗng nhiên chú ý tới có tấm ảnh trong hộp, anh ta rút ra, quả nhiên là tấm ảnh đó.
Anh ta nhướn mày cười: “À, tấm ảnh này tìm được rồi?”
Dụ Kiến thấy rõ ảnh chụp, liếc Mạnh Đông.
Mạnh Đông chia đũa nói: “Ân thôi.”
Không nói chuyện khác.
Hơn hai giờ mới ăn cơm trưa, bữa cơm trôi qua, rất nhanh đến tối, Thái Tấn Đồng vội vàng liên lạc với công ty, thân là đương sự Dụ Kiến lại hoàn toàn không để ở trong lòng.
Ánh trăng sáng, gần như chiếu tan sương mù.
Dụ Kiến đứng ở ban công, bất giác phát hiện sương mù bao phủ vài ngày bỗng nhiên sắp biến mất, cô với tay ra ban công, vẫn không bắt được gì, nhưng có một bàn tay vươn lên, sau đó nắm chặt cô.
Cô nhìn chằm chằm bàn tay to cầm lấy tay cô.
“Không lạnh?” Mạnh Đông đứng ở sau lưng cô hỏi.
“Không lạnh.” Dụ Kiến nói.
“Tay lạnh.”
“Mùa đông tay em luôn lạnh.”
“Trấn Vu Tùng lạnh hơn so với nơi này.”
“Đại học Bách khoa cũng lạnh hơn nơi này.” Dụ Kiến nói, “Chỗ em hiếm khi có tuyết.”
Mạnh Đông đặt cằm trên đỉnh đầu cô, không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên im lặng.
Dụ Kiến cũng không nói nữa, lặng lẽ nhìn ngọn đèn nơi xa.
Qua một lát, Mạnh Đông hôn đỉnh đầu cô.
Một cái, hai cái, ba cái, rất chậm, cũng rất dùng sức.
Dụ Kiến bị khóa ở trong lòng anh, muốn động cũng không động đậy nổi.
Tám giờ tối, video truyền lên trên mạng.
Dụ Kiến không nhìn náo nhiệt, cô đứng lâu cảm thấy cổ chân đau, bất giác cọ chân, Mạnh Đông ôm cô trở về phòng.
Mạnh Đông ngồi xổm trên mặt đất xoa cổ chân cô, Dụ Kiến rút về: “Qua hai ngày nữa là tốt rồi.”
Mạnh Đông ngồi xổm, ống quần bên chân phải hơi kéo lên.
Anh mặc quần màu đen, không nhìn ra được gì.
Dụ Kiến dừng một chút, nói: “Anh cho em xem đầu gối.”
Mạnh Đông ngước mắt nhìn cô: “Tối hôm qua không phát hiện?”
Dụ Kiến lắc đầu.
Mạnh Đông nói: “Lúc tắm cũng không phát hiện?”
Dụ Kiến rụt chân trở về: “Anh nên trở về phòng mình.”
Mạnh Đông ngồi lên bàn nói: “Trả phòng rồi.”
“À, hành lý anh đâu?” Dụ Kiến hỏi.
Mạnh Đông nói: “Để tạm bên đó.”
“Xem ra khách sạn vô cùng ưu đãi anh.” Trả phòng còn cho để hành lý.
“Vậy hiện tại anh đi lấy.” Mạnh Đông nói.
Dụ Kiến không nhịn được đá anh một cái.
Mạnh Đông dường như chờ lần này, anh tay mắt lanh lẹ kéo chân cô về.
Dụ Kiến phát hiện cô luôn có thể mắc mưu, trước kia Mạnh Đông bảo cô thổi ngọn nến sinh nhật cũng là như vậy, cô vĩnh viễn đều không nhớ được giáo huấn.
Mạnh Đông lại xoa cổ chân, Dụ Kiến thoải mái không ít.
“Dùng nước ấm ngâm chân, còn đau thì đi bệnh viện.” Mạnh Đông nói.
Dụ Kiến đặt chân lên bàn, xoa cổ chân nói: “Đến lượt anh.”
Mạnh Đông không lừa cô, anh kéo ống quần lên.
Một năm kia bị thương cơ thể anh héo rút tương đối nặng, sau mười hai tháng anh mới có thể chạy chậm, chạy không thể quá nhanh, cũng không thể lâu.
Thế nhưng mỗi ngày anh đều rèn luyện, từng tuần tiến hành chườm nóng và mát xa, lại qua nửa năm, chân anh cơ bản không nhìn ra dị thường.
Hiện giờ đinh thép và dây thép đã sớm lấy ra, chỉ có vết sẹo mới có thể chứng minh thời gian kia.
Buổi trưa khi Dụ Kiến tắm rửa thật ra đã thấy đầu gối anh, nhưng không cẩn thận bằng hiện tại.
Đầu gối anh hình dạng như thường, vết sẹo không khủng bố như ảnh chụp cô thấy, nhưng qua nhiều năm như vậy vẫn còn rõ ràng.
Năm đó ở Bắc Kinh, anh vừa mới đi được, vết sẹo chắc chắn dọa người hơn rất nhiều so với hiện tại, cho nên anh không để cho cô xem.
“Có bị viêm không?” Dụ Kiến hỏi.
“Có, nhưng không nghiêm trọng.” Mạnh Đông nói.
Không nghiêm trọng ư, nếu không sao đứng ở cửa khách sạn hai giờ, đầu gối đã đau.
Dụ Kiến khẽ sờ lên.
Bên trong bật điều hòa, tay cô đã ấm áp, bởi vì thường xuyên chơi nhạc cụ, ngón tay cô đã có vết chai mỏng.
Mạnh Đông sờ vào hơi ngứa, nhưng anh không lùi về sau, anh để mặc Dụ Kiến vuốt ve, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, cho đến khi Dụ Kiến hôn đầu gối, anh mới giữ cổ cô, hôn môi cô.
Di động trên bàn không ngừng truyền đến tiếng kêu, bọn họ cũng không quan tâm.
Dưới lầu Thái Tấn Đồng gửi xong tin vui, đợi một lúc lâu cũng ckhông thấy người trên lầu trả lời, trong lòng anh ta cũng biết, không còn quấy rầy người.
Anh ta bắt đầu trả lời không xuể điện thoại và Wechat, anh ta hưng phấn vùi vào công việc, chọn lựa vấn đề trả lời thuyết phục phóng viên, ghi nhớ các loại thăm hỏi, gameshow, tiết mục âm nhạc, anh ta chờ sau đó chậm rãi lựa chọn.
Anh ta đã muốn nhanh chóng đưa Dụ Kiến về Bắc Kinh, không biết khi nào cô sẽ đi.
Ngày hôm sau, Thái Tấn Đồng đợi đến trưa mới xông lên lầu, hỏi Dụ Kiến: “Đều đã sáu ngày, hiện tại chuyện này đã giải quyết, là thời điểm nên trở về Bắc Kinh?”
Dụ Kiến còn không đáp, Mạnh Đông trước tiên đã nói: “Tôi còn phải kiểm tra lại.”
Trong lòng Thái Tấn Đồng nói người này giả vờ đến nghiện, “Khi nào thì kiểm tra lại, tôi đi với anh.” Anh ta cũng đánh Thái Cực quyền.
Mạnh Đông nhìn về phía Dụ Kiến: “Ngày mai?”
Dụ Kiến hôm nay thức dậy muộn, tỉnh lại đã thấy Mạnh Đông đang làm việc, trạng thái và tinh thần đều tốt, cô nói: “Anh còn muốn kiểm tra lại?”
Mạnh Đông nói: “Chưa tháo băng gạc.”
Dụ Kiến hỏi: “Vậy anh mất trí nhớ xong rồi?”
Mạnh Đông nhìn cô cười: “Anh thực sự mất trí nhớ mà.”
Dụ Kiến rõ ràng không tin.
Thái Tấn Đồng nhìn hai người này nói chuyện hoàn toàn không tránh anh ta, anh ta muốn giả bộ không biết cũng không nổi nữa.
Anh ta lập tức hỏi: “Vậy còn bài “Đông” kia, cô tính khi nào thì lấy ra? Nếu không nhân dịp hiện tại có nhiệt độ?”
Dụ Kiến nói: “Chưa viết xong.”
Thái Tấn Đồng bị nghẹn, xoay người đi làm việc, nhắm mắt làm ngơ.
Dụ Kiến hôm nay vẫn không về nhà. Cô gọi điện thoại hỏi quản lý tiểu khu, biết ngoài biệt thự nhà cô hiện tại vọt tới còn nhiều phóng viên và người xem náo nhiệt hơn, cô yên tâm ở lại khách sạn, lại gọi điện thoại cho cha mẹ báo bình an.
Cha mẹ đã sớm nhìn tin tức trên mạng, sợ quấy rầy cô cho nên không chủ động gọi điện thoại, thấy cô gọi, cha mẹ hỏi: “Vậy hiện tại cha mẹ có thể về nhà không?”
Dụ Kiến nói: “Đợi thêm hai ngày đi, phóng viên rất ồn ào.”
“Được được, nghe lời con.” Cha mẹ lại hỏi, “Vậy con ở đó không chê ồn ào? Con cũng đến chỗ Giai Bảo ở đi.”
Mạnh Đông đưa một miếng quýt lại đây, Dụ Kiến há mồm ăn, nói: “Không ồn, hiện tại con ở bên ngoài.”
Cha mẹ hỏi cô: “Vậy con nói xem tiệm ăn của chúng ta hiện tại có thể mở không?”
“Có thể.” Dụ Kiến nói, “Cha mẹ muốn thì cứ mở.”
Cha mẹ hoàn toàn yên tâm.
Ngày hôm sau ăn sáng xong, Dụ Kiến và Thái Tấn Đồng đưa Mạnh Đông đi bệnh viện kiểm tra lại.
Dụ Kiến lại thay áo lông khăn quàng cổ màu đen, cô che kín người ngồi trên xe.
Mạnh Đông chỉnh hướng gió, nhìn cô, hỏi: “Sao không thắt dây an toàn?”
Dụ Kiến nhìn anh.
Anh thắt.
Vai diễn của bọn họ dường như đảo ngược, từ trước cô luôn tuân thủ quy tắc giao thông, ngồi ghế sau cũng thành thật thắt dây an toàn, Mạnh Đông mỗi lần đều đối nghịch với cô.
Sau đó sao cô lại thay đổi thói quen tốt này?
Có lẽ là có một lần cô làm việc thật sự quá mệt mỏi, sau khi lên xe cũng không tỉnh táo, cô bỗng nhiên nghĩ đến anh.
Lúc anh ngồi ghế sau luôn thoải mái.
Vì thế bắt đầu từ ngày đó, không phải lên cao tốc, cô ngồi ghế sau sẽ không thắt dây an toàn.
Xe khởi động, trước mắt bóng người lóe lên.
Mạnh Đông dựa vào lại gần, thắt dây an toàn cho cô.
Cô nhìn anh.
Mạnh Đông kéo khăn quàng cổ, lộ ra mũi cô nói: “Đừng để ngạt chết.”
Thái Tấn Đồng liếc gương chiếu hậu, chuyển tay lái, rời khỏi khách sạn.
Anh ta vừa nói với Dụ Kiến những lời mời, vừa nhấn mạnh thời gian và cát xê, Dụ Kiến “Ừ”, cũng không nói sẽ lập tức trở về đi làm.
Thái Tấn Đồng vắt hết óc, sau khi lái một đoạn anh ta thấy tiệm ăn đối diện đường cái, nói: “Cha mẹ còn tích cực hơn cô, nhanh như vậy đã đi làm trở lại.”
Anh ta ngừng xe vào lề: “Có muốn vào xem không?”
Dụ Kiến và Mạnh Đông nhìn ngoài cửa sổ xe.
Tiệm ăn mở cửa, xung quanh người đến người đi. Có người chuyển cầu thang treo biển hiệu, ông Dụ ở dưới chỉ huy, bà Dụ đang nói chuyện với chủ cửa hàng bên cạnh.
Dụ Kiến và Mạnh Đông tháo dây an toàn xuống xe.
Thái Tấn Đồng có cuộc gọi đến, anh ta tháo dây an toàn nghe.
Cách trăm mét, Dụ Kiến và Mạnh Đông chậm rãi đi qua.
Dụ Kiến kéo khăn quàng cổ lên, che khuất hơn nửa khuôn mặt.
Di động trong túi vang lên, là bà Dụ gọi.
Dụ Kiến nhìn thoáng qua tiệm ăn, chuyển điện thoại, dán sát vào tai trái.
Bà Dụ nói: “Kiến Kiến, tiệm ăn đã làm xong bảng hiệu, hôm nay cha mẹ đi qua treo lên, muốn mau chóng mở cửa hàng. Cái cậu bị biển nhà chúng ta đập trúng ấy, rốt cuộc thì khi nào con đưa đến cho chúng ta gặp? Trong lòng chúng ta thật sự lo lắng, muốn hỏi thăm cậu ấy xong mới mở cửa hàng.”
Đường cái tiếng người ồn ào, Mạnh Đông ở bên cạnh không nghe thấy nội dung điện thoại, Dụ Kiến nhìn thoáng qua Mạnh Đông, trả lời mẹ: “Hôm nay đi.”
Cúp điện thoại, Dụ Kiến hỏi Mạnh Đông: “Anh thực sự từng mất trí nhớ?”
Mạnh Đông nói: “Thật sự.”
“Vậy anh nhớ lại khi nào?”
“Chính em nghĩ xem.”
Dụ Kiến không biết anh rốt cuộc nói thật hay giả, giống như trước đó cô hỏi anh rốt cuộc có bơi qua Hoàng Hà đi mua bánh thủy tinh.
Mạnh Đông hỏi: “Còn em, bài “Đông” thật sự còn chưa viết xong?”
Dụ Kiến không hé răng.
Đi tới đèn giao thông, đèn đỏ còn sáu giây, Mạnh Đông nắm tay cô.
Ca khúc kia đã sớm viết xong.
Mùa đông năm ấy, cô đeo tai nghe, vừa khóc vừa không ngừng chỉnh máy tính, ngâm nga chính là ca khúc này.
Quá khứ và tương lai chính là một sợi dây kéo sang hai bên, khi anh kéo cô về phía trước, thật ra bọn họ vĩnh viễn đều dừng lại ở mùa đông năm kia.
Hết đèn đỏ, Mạnh Đông nắm tay Dụ Kiến đi về phía trước, phía sau Thái Tấn Đồng chạy đuổi theo: “Mạnh Đông, Mạnh Đông ——”
Mạnh Đông và Dụ Kiến quay đầu lại.
Thái Tấn Đồng thở hồng hộc: “Người đại lý bất động sản kia gọi điện thoại cho tôi, nói cậu ta lại tìm được hai căn phòng rất tốt, hỏi lúc này anh có thể đi xem không, bỏ lỡ thì thật sự không còn!”
Mạnh Đông nói với Dụ Kiến: “Vậy hai ngày nữa em hãy đi.”
Dụ Kiến nói: “Để xem.”
Thái Tấn Đồng sửng sốt, hét: “Xem phòng không cần tốn đến hai ngày, nếu không như thế này đi bệnh viện xong đi xem phòng, Dụ Kiến cô đã trở về bảy ngày, bảy ngày rồi đấy!”
Hai người không để ý đến anh ta, nắm tay nhau đi về phía trước.
Qua đường cái, bọn họ từ xa đã thấy bảng hiệu tiệm ăn treo xong, công nhân đang đi xuống.
Dụ Kiến và Mạnh Đông cùng ngẩng đầu, ánh nắng tươi sáng, bảng hiệu mới tinh, tên vẫn như cũ.
Tên là ——
“Tiểu Tứ Quý”.
(Hoàn chính văn)
Chăn rơi xuống mặt đất, ga giường nhăn nhúm.
Mạnh Đông xuống giường nhặt chăn, nhẹ nhàng đắp lên người Dụ Kiến. Trong lúc vô ý liếc thấy trong cánh tay Dụ Kiến có một vết máu, anh dừng một chút, buông chăn ra, nâng cánh tay Dụ Kiến.
Không có vết thương, vết máu rất nhạt, là từ đâu ra, anh nhìn mu bàn tay phải mình.
Dấu răng sâu, chung quanh vết thương cũng có vết máu nhạt.
Là máu anh quét tới cánh tay Dụ Kiến.
Anh cúi người cắn cô một cái, sau một lúc lâu rời đi, cánh tay cô đã trơn bóng trắng nõn.
Mạnh Đông đắp chăn cẩn thận cho cô, đi đến phòng khách, lấy ra một chai nước lạnh, anh uống hết nửa chai, lại lấy ra một chai nhiệt độ bình thường.
Trước khi quay về phòng ngủ anh nhặt di động lên, mặc kệ quần áo hỗn độn trên mặt đất, anh bước qua, vào phòng ngủ để chai nước bên tủ đầu giường phía Dụ Kiến.
Anh suy nghĩ, bỏ di động xuống, mở chai nước ra lại đóng vào.
Anh vòng đến đến bên kia giường, nệm lún xuống. Dụ Kiến từ từ nhắm hai mắt, dường như chưa tỉnh chút nào.
Mạnh Đông tắt đèn, để lại đèn đầu giường, sau đó nghiêng người, tay cách chăn, vòng lên lưng Dụ Kiến.
Anh ở sau lưng cô hôn cô, thấp giọng nói: “Tỉnh?”
Dụ Kiến vẫn nhắm mắt lại, mu bàn tay lại vung về sau, đúng lúc đập vào mặt Mạnh Đông.
Mạnh Đông gạt tay cô, lướt qua cô, cầm di động bên tủ đầu giường.
Không phải chiếc của anh, mà là chiếc cũ của Dụ Kiến.
Trên người bị đè nặng, nhưng một lúc lâu cũng không có động tĩnh, Dụ Kiến chậm rãi mở mắt ra.
Cô trước tiên nhìn đến bên gối có một bàn tay to của đàn ông, từ vị trí này có thể nhìn thấy được dấu răng thật sâu, tiếp đó cô chú ý tới bàn tay này đang cầm di động của mình.
Cô đang muốn cử động, người này mặt dán lên mặt cô, cô căn bản không đẩy được đối phương ra.
Cô vươn tay cướp lại.
Tay Mạnh Đông đặt di động vào lòng bàn tay cô, để mặc Dụ Kiến cầm ngón tay anh, anh hỏi: “Khi nào thì dùng lại?”
Lời anh không đầu không đuôi, nhưng anh biết Dụ Kiến có thể nghe hiểu.
Dụ Kiến gạt tay anh nói: “Không liên quan đến anh.”
Mạnh Đông nói: “Anh nạp tiền sáu năm.”
“Em trả cho anh.”
“Được.”
Dụ Kiến dừng tay, mắt liếc anh.
Môi Mạnh Đông dán lên cằm cô, thấp giọng nói: “Em trả lại cho anh rồi.”
Cô trả lại cho anh.
Dụ Kiến lúc này mới nghe hiểu nghĩa khác.
Cô muốn cãi lại nói cô cũng thật rẻ, năm đó tiền phí di động một tháng hình như là 67 đồng, tính 70 đồng đi, một năm 840 đồng, sáu năm 5040 đồng.
Sáu năm......
Đã qua sáu năm.
Người này tồn tại tựa như một cái bóng, nhân viên công tác bên cạnh cô đều biết đến anh. Ánh mắt cô không xem, lỗ tai lại luôn có thể nghe được cuộc sống và công tác của anh.
Giống như hơn hai tháng trước, cô trở về tham gia hôn lễ em họ, chị Thấm gọi điện thoại nói với cô: “Đúng rồi, Mạnh Đông nói với chị mấy ngày nay cậu ấy sẽ ở trong nước.”
Cô đội mũ, “Ừ” một tiếng, chậm rãi đi về phía khách sạn.
Chị Thấm nói: “Chị nói em về nhà, chị không đi cùng.”
Bên cạnh có họ hàng đập bả vai cô, không tiếng động thúc giục cô đi nhanh lên, cô gật đầu, di động còn dán lỗ tai.
Cuối cùng chị Thấm chế nhạo: “Em nói xem chị không ở đó, lần này cậu ấy tìm được em như thế nào?”
Mấy đóa hoa quế rơi trên bậc thang, vẫn là màu vàng nhạt, cô bất giác bước tránh đi: “Không nói nữa, tiệc cưới sắp bắt đầu rồi.”
Đi vào cửa khách sạn, cô cúp điện thoại, mùi hoa quanh quẩn chóp mũi. Hai giờ sau tiệc cưới kết thúc, cô rời khỏi khách sạn lên xe, còn nói với mẹ: “Mẹ hái mấy đóa hoa quế để trong nhà đi.”
Mẹ nói: “Hoa quế đều gần rụng hết rồi, ngày mai con trở về Bắc Kinh, lại không ở trong nhà, ta và cha con cũng không thích, con muốn để nực mùi hoa à?” Lại nói, “Đài phun nước khách sạn này đẹp thật.”
Dụ Kiến quay đầu lại, xe sớm đã rời khỏi phạm vi khách sạn, cô không phát hiện đài phun nước.
Trước kia cô cảm thấy chính mình lao vào quá nhiều, yêu quá sâu, tựa như sau khi nhìn thấy Hoàng Hà cô liền trầm mê ở trong con sông hiểm trở tráng lệ, cô dễ dàng đắm chìm trong thế giới tình yêu.
Sau khi cô hơi tỉnh táo cảm thấy chính mình có vài phần tẩu hỏa nhập ma, rất không công bằng. Cô sớm bước vào bẫy rập, bị nhốt ở trong đó, mà thợ săn vẫn còn tự do.
Cô bứt ra, rồi lại cắt đứt không đủ sạch sẽ lưu loát, cô không muốn đợi nữa, nhưng cũng không thể chấp nhận người khác theo đuổi. Cô để người vào danh sách đen, thật ra nên xóa sô mới xem như bước đầu tiên chân chính kết thúc.
Cô cũng không lừa mình dối người, thật ra cô rất rõ ràng lúc ấy tại sao làm không đủ triệt để.
Tựa như năm đó một lần cuối cùng ở sân bay cô đưa tiễn người này đã nghĩ như vậy, thời gian qua đi, tình yêu sẽ phai nhạt, dãy số cô bỏ quên một ngày nào đó sẽ tự động biến thành số rác.
Chỉ là thời gian trôi qua, đến bây giờ, dãy số của cô vẫn còn nguyên, cô bắt đầu không thể xác định, rốt cuộc hai bọn họ là ai lún sâu hơn, ai yêu ai hơn.
Sắp bốn giờ, bóng đêm ngoài cửa sổ vẫn dày đặc, trong phòng tiếng hít thở rất khẽ.
Mạnh Đông không dồn toàn bộ sức nặng lên người cô, Dụ Kiến nghiêng đầu, không lên tiếng, anh dường như có thể thấy được lông mi cô khẽ chớp.
Mấy năm nay anh sử dụng chính là số ở Anh, Thái Tấn Đồng mang theo anh chạy đến ba nhà mạng di động lớn, đương nhiên không có cách nào tìm được dãy số thứ hai của anh.
Những mối quan hệ cũ của anh đã chẳng còn mấy, nhưng anh vẫn giữ dãy số trong nước.
Cho dù không có ai liên lạc, dãy số đã trở thành bài trí, nhưng tên Dụ Kiến vẫn còn ở đó, có lẽ anh luôn chờ đợi gì đó, cho nên nạp tiền cho Dụ Kiến đã sớm thành thói quen của anh.
Anh nạp nhiều nhất là nửa năm, hoặc hai ba tháng, số lần nạp thường xuyên, giống như anh vẫn còn liên lạc với cô bất cứ lúc nào.
Lần này trước khi về nước, anh lại nạp hai tháng cho cô. Anh biết Dụ Kiến mấy năm này quan tâm gia đình, trước khi qua năm mới kiểu gì cũng rút thời gian trở về vài ngày.
Mạnh Đông xoa di động, nhìn người bên dưới nói: “Tại sao vẫn không làm sáng tỏ?”
Dụ Kiến không hé răng.
Mạnh Đông lại nói: “Anh tính mấy ngày nay em sẽ trở về, cho nên anh đến tiệm ăn nhà em ăn mấy ngày.”
Dụ Kiến không nhìn anh, chỉ nói: “Không phải anh hẹn người sao?”
“Thật không, anh nói khi nào?”
Dụ Kiến nhớ tới hẹn người đều là Thái Tấn Đồng nói.
Mạnh Đông hôn mặt cô.
Hai người bọn họ hiếm khi nói lời tâm tình, lúc yêu đương nhiều nhất là nói nhớ nhau, Dụ Kiến cũng cũng không giống các cô gái khác để câu “Anh không yêu em” bên miệng, giữa bọn họ luôn giữ lại thói quen thời thiếu niên, khi nói chuyện vẫn còn tranh cãi.
Anh cũng rất ít nói lời tâm tình.
“Chỉ là anh rất muốn gặp em.” Môi Mạnh Đông xẹt qua khóe miệng Dụ Kiến, “Anh nhớ em, Kiến Kiến.”
Móng tay Dụ Kiến khẽ chạm vào âm lượng di động, bàn tay Mạnh Đông rời khỏi di động, chậm rãi đặt lên.
Mười ngón tay giao nhau, vừa chặt vừa nóng.
Hai người trải qua đêm đầu năm.
Buổi sáng mặt trời mọc, Thái Tấn Đồng bị chiếu tỉnh, tỉnh lại không thể ngủ tiếp.
Anh ta lăn qua lộn lại ở trên giường, lại vào buồng vệ sinh rửa mặt, nhìn đồng hồ, mắt thấy đã giữa trưa, ngày hôm qua ngủ muộn như vậy, hai người trên lầu có lẽ cũng đã tỉnh, lúc này anh ta mới gọi cho Mạnh Đông.
Tiếng chuông di động trên tủ đầu giường vang lên, Dụ Kiến nằm úp, mơ mơ màng màng sờ di động, cô cau mày, ánh mắt mở ra, thấy tên”Thái Tấn Đồng”, cô trực tiếp bắt máy.
Thái Tấn Đồng lớn giọng: “Không làm phiền anh chứ, đã dậy chưa? Nên ăn cơm trưa.”
Dụ Kiến từ từ nhắm hai mắt nói: “Chỉ có chuyện này? Không ăn.”
Cô nói xong, trong điện thoại một lúc lâu không có tiếng động, cô cũng không đợi, buông tay ra tiếp tục ngủ.
Dưới lầu Thái Tấn Đồng để di động ra xa tai, nhìn thoáng qua dãy số anh ta gọi, xác định đúng là của Mạnh Đông, anh ta lại dán lên lỗ tai, thử thăm dò gọi một tiếng: “Dụ Kiến?”
Mạnh Đông bị tiếng chuông di động đánh thức, anh nửa mở mắt, thấy Dụ Kiến tiếp điện thoại, anh không quan tâm, chờ Dụ Kiến buông tay, rõ ràng lại ngủ, cánh tay anh mới lướt qua phía sau lưng cô, cầm lấy di động.
Đúng lúc nghe thấy Thái Tấn Đồng gọi tên Dụ Kiến, anh nhắm mắt lại hỏi: “Còn có việc gì sao?”
Đợi vài giây, mới nghe thấy Thái Tấn Đồng nói: “Không có gì, tôi chỉ hỏi một chút khi nào thì có thể đi lên tìm hai người.”
“Tối nay sẽ gọi điện thoại cho anh.” Mạnh Đông nói.
Thái Tấn Đồng rõ ràng: “Được rồi, tôi đã biết.”
Mạnh Đông dán lên Dụ Kiến tiếp tục ngủ.
Có lẽ khoảng hơn mười phút sau, Dụ Kiến đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, cô mở mắt ra ngây người, sau đó chạm vào di động mình, mở nhật kí cuộc gọi.
Tiếp sai điện thoại.
Cô túm chăn từ trên giường ngồi dậy.
Mạnh Đông trở mình, tay vỗ trên người cô, buồn ngủ mông lung nói: “Nằm thêm một lát.”
Dụ Kiến gạt tóc, cầm chăn: “Anh nên trở về phòng.”
Xung quanh cũng không thấy quần áo mình, cô cũng không quan tâm Mạnh Đông còn đang ngủ, ôm chăn, bao lấy chính mình, chân trần ra khỏi phòng ngủ.
Trên mặt đất phòng khách quần áo nam nữ tán loạn, cô nhìn lướt qua, mở ra vòi nước nhà tắm bên cạnh.
Nhà tắm là hình thức mở ra, cô kéo tấm ngăn, nhưng không lên.
Cô tìm gần đó, chỉ có một cái chốt mở, có lẽ là đúng, cô lại ấn vài cái, tấm ngăn vẫn không dâng lên.
Mạnh Đông không mặc gì nằm ở trên giường.
Bên trong bật điều hòa, nhưng không có chăn vẫn hơi lạnh, anh không buồn ngủ, từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy di động, anh nhìn email công việc.
Ngày hôm qua có mấy email chưa trả lời, nghe ngoài phòng ngủ có tiếng nước, anh chậm rãi đánh chữ trả lời.
Trả lời xong một email, nghe được tiếng nước rõ ràng.
Trên tủ đầu giường chai nước còn một nửa, là Dụ Kiến uống thừa, anh cầm lấy uống nốt, đi đến bên ngoài, thấy Dụ Kiến bọc chăn ấn nút.
“Anh quay về phòng mình đi.” Dụ Kiến thấy Mạnh Đông đi ra, nói lại một lần.
Mạnh Đông hỏi: “Tấm ngăn bị hỏng?”
“Không kéo lên được.” Dụ Kiến nhìn dáng vẻ anh không nhanh không chậm, cô nói, “Em phải tắm rửa một cái, anh trở về đi.”
Mạnh Đông thử nhiệt độ nước trong bồn tắm, độ ấm vừa phải.
Anh để chai nước sang bên cạnh, đi đến trước mặt Dụ Kiến, kéo chăn cô ra.
“Làm gì!” Dụ Kiến bắt lại chăn.
Mạnh Đông ôm cô, xoay người vài bước, thả người vào bồn tắm, chính anh cũng theo vào, bọt nước bị văng ra khắp nơi.
Dụ Kiến đẩy anh: “Anh có biết xấu hổ hay không!”
Mạnh Đông ngồi xuống, đặt Dụ Kiến ở giữa hai chân anh, anh nói: “Không phải trước kia anh từng trả lời em?”
Mùa hè năm ấy, ở trong khách sạn Bangkok Thái Lan, bọn họ giành lần đầu tiên cho nhau. Sau khi anh tắm rửa, cô muốn đi, anh túm cô vào phòng tắm, lúc ấy cô nói da mặt anh quá dày, anh hỏi lại da mặt cô khi nào thì trở nên mỏng, cô nói cô đương nhiên không dày bằng anh, cuối cùng anh nói một câu cảm ơn.
Cô không quên, anh cũng không quên, mỗi một chuyện liên quan giữa bọn họ đều bị thời gian niêm phong cất vào kho.
Hơi nước bốc lên trong phòng, ấm áp làm cho người ta phóng túng, cũng làm cho người ta trầm luân.
Tới hơn một rưỡi chiều, gần hai giờ, Thái Tấn Đồng mới nhận được điện thoại của Mạnh Đông, bảo anh ta có thể lên lầu.
Thái Tấn Đồng quên nhìn thời gian, nhưng lần trước khi anh ta nhìn thấy hai người kia, đã qua mười hai tiếng.
Địa điểm chạm mặt đổi thành phòng Mạnh Đông, sau khi lên lầu Thái Tấn Đồng liếc phòng cách vách, thấy phòng cách vách đang quét dọn.
Anh ta không nói gì, vào cửa hỏi: “Ăn cơm trưa chưa?”
Mạnh Đông mở cửa, đang cạo râu, nói: “Còn chưa ăn, vừa gọi, có cả của anh.”
Thái Tấn Đồng muốn nói anh ta đã sớm ăn, chờ tới bây giờ anh ta đã đói chết, nào có tinh thần như bọn họ, nhưng lời này anh ta chỉ có thể nghẹn lại.
Dụ Kiến ngồi ở sô pha, vừa xem TV vừa ăn táo, Thái Tấn Đồng ngồi xuống hỏi: “Còn có hoa quả gì không?”
Dụ Kiến chỉ đĩa hoa quả trên quầy bar, ngoài táo còn có khế.
Thái Tấn Đồng cầm quả khế, vào buồng vệ sinh rửa, Mạnh Đông còn chưa cạo xong râu, Thái Tấn Đồng cười nói: “Hiện tại mới cạo râu?”
Cũng không nhận được trả lời, rửa xong khế anh ta đi ra.
Thái Tấn Đồng cắn hai miếng, lấy di động trong túi, vừa lục vừa nói: “Chị Thấm gửi video cho tôi, hai người cũng thật giỏi, có video còn giấu tôi đến bây giờ, để mình tôi sốt ruột, tôi vốn nghĩ sao cô có thể vô tâm vô phế được như vậy?”
Mạnh Đông đúng lúc từ buồng vệ sinh đi ra, nghe vậy nhìn Dụ Kiến.
Thái Tấn Đồng nói với Mạnh Đông: “Nào, cùng nhau nhìn xem.”
Anh ta bắn video lên TV.
Hình ảnh ban đầu hơi tệ, người quay có lẽ đang tìm vị trí tốt nhất, trong đó có người đang thảo luận chuyện đi chơi thu mấy ngày nữa.
Khi đó Dụ Kiến mới học trung học, vẻ mặt non nớt, tóc vừa qua bả vai, cô ôm đàn ghi-ta hát, nhưng kỹ xảo biểu diễn không thành thục bằng hiện giờ.
Màn ảnh bỗng nhiên kéo gần.
Cô thật sự xinh đẹp, mặt nhỏ nhắn, lông mi dài, mắt màu nâu, vừa trong sáng vừa linh động, cổ cúi đầu giống như thiên nga.
Ánh sáng vừa vặn từ ngoài cửa sổ chiếu vào, tiếng ca cô đơn giản mộc mạc, hình ảnh đẹp làm cho người ta mê muội.
Giọng Thái Tấn Đồng bất giác cũng khẽ đi: “Cũng không biết là ai quay, rất tốt, tôi thấy người này chỉ quay mặt cô, có lẽ căn bản không phải đang nghe cô ca hát.”
Mạnh Đông “Ừ” một tiếng.
Dụ Kiến cắn táo, liếc bên cạnh.
Lúc này Mạnh Đông ngồi ở bên cạnh cô, cô không quay đầu, chỉ có thể nhìn được chân đối phương.
Một bài hát chấm dứt, trong màn ảnh có người xông vào.
“Cậu hát tốt thật, ca khúc này thật sự là cậu tự viết sao? Tớ cũng muốn học, cậu dạy tớ đi.” Người nói chuyện là cô gái tầm tuổi Dụ Kiến.
Thái Tấn Đồng ấn tạm dừng: “Chính là cái này, sau khi nhận được video tôi xem đi xem lại mấy lần, cô nghe tiếng cô gái này đi.”
Anh ta lại ấn tiếp video.
Dụ Kiến dạy người, cô gái kia học theo cô, hát vài câu đều lệch tone.
Thái Tấn Đồng ấn tạm dừng: “Nghe cẩn thận chưa? Tôi nghe xong cảm thấy giọng nữ này cùng một loại với cô gái trên mạng kia, chẳng qua trên mạng cô ta ca hát chuẩn, chỗ này còn chưa chuẩn. Nếu thật sự là cùng người, vậy chứng cứ kia đã có thể hiểu được.”
Anh ta nhìn về phía Dụ Kiến, “Cô ta là bạn cô, chẳng lẽ không biết cô sao?”
Dụ Kiến cắn miếng táo, nói: “Cô ta tên Phương Ninh Huyên.”
Thái Tấn Đồng nghe tên này quen tai, suy nghĩ, tối hôm qua Dụ Kiến kể lại, xuất hiện cái tên này.
“Đệch!” Thái Tấn Đồng chỉ vào TV, “Là kẻ không biết xấu hổ này?!”
Dụ Kiến nhìn Thái Tấn Đồng.
Thái Tấn Đồng lại liếc Mạnh Đông.
Mạnh Đông nói với hai người: “Tôi không biết tình hình gần đây của cô ta, sau khi cha mẹ cô ta xé rách mặt với cha tôi, cha tôi nghe người ta nói nhà bọn họ làm ăn cũng không ra gì. Hai năm trước Cẩu Cường nửa đêm gọi điện thoại nói Phương Ninh Huyên lập gia đình, cậu ta phải kiếm tiền theo đuổi lại Phương Ninh Huyên.”
Dụ Kiến hỏi: “Vậy đã theo đuổi lại chưa?”
Mạnh Đông nói: “Năm ngoái Cẩu Cường kết hôn với đồng nghiệp trong công ty.”
Dụ Kiến ngậm hột táo.
Miệng cô hơi khô, trong lòng không thể nói rõ là cảm giác gì.
Hai tuần trước cô đã nghe ra giọng Phương Ninh Huyên.
Lúc trước cô mượn cô giáo thiết bị ghi âm, Phương Ninh Huyên muốn học, cô bắt tay dạy đối phương vài lần.
Khoảng thời gian kia cô ghi âm không thành công, cho đến sau mùa đông cô mới đăng lên mạng, không nghĩ tới Phương Ninh Huyên nhân dịp này đăng ca khúc của cô lên diễn đàn kia sớm hơn cô.
Cô không xác định được lúc trước Phương Ninh Huyên làm như vậy có mục đích gì, có lẽ đối phương có dụng tâm hiểm ác, có lẽ chỉ là cảm thấy chơi vui, nhưng qua mấy năm, video của Phương Ninh Huyên bị dân mạng đào ra, rốt cuộc làm cho cô gặp phải một đống ác ý.
Cô hỏi: “Anh nói xem liệu Phương Ninh Huyên có nhìn thấy tin tức của em?”
Mạnh Đông ngồi ở bên trái Dụ Kiến, không nhìn thấy tai phải của cô, anh nhìn lỗ tai cô, lấy hột táo trong tay cô, nói: “Cho dù cô ta thấy được, cũng sẽ chỉ coi như xem náo nhiệt, sẽ không nói giúp em.”
Anh ném hột vào thùng rác bên cạnh.
Dụ Kiến rút tờ giấy lau tay, nói với Thái Tấn Đồng: “Hôm nay đăng video lên đi.”
Thái Tấn Đồng nói: “Chị Thấm cũng bảo tôi buổi tối hôm nay đăng lên. Tiết mục biểu diễn cuối năm của cô bị xóa, ngày hôm qua toàn mạng sôi trào, hôm nay đăng video lên, thời gian hai ngày, toàn cục xoay ngược lại, tôi nghĩ cũng thấy kích động.”
Thấy Mạnh Đông nhìn mình, Thái Tấn Đồng giải thích với anh: “À, đây là chị Thấm ra chủ ý, chị ấy sớm nhận được video, cố ý chờ hôm nay mới đăng.”
Chủ ý này chị Thấm có thể nghĩ ra, nhưng Dụ Kiến sẽ không đồng ý.
Mạnh Đông trước khi vào đại học không thích nghe nhạc, cũng không chú ý tin tức giải trí, sau khi lên đại học anh mới bắt đầu chú ý giới giải trí.
Hai tuần trước tin tức Dụ Kiến vừa ra, nửa tiếng anh đã biết.
Anh gửi video cho chị Thấm, lại chậm chạp không đợi được kết quả, anh không có tính nhẫn nại, chỉ muốn nhìn thấy Dụ Kiến.
Mạnh Đông nhớ tới tối hôm qua anh hỏi cô tại sao vẫn không làm sáng tỏ, cô không trả lời, giờ phút này trong lòng anh dường như đã có đáp án.
Anh không hé răng, cầm tay bên cạnh.
Dụ Kiến vừa mới lau khô tay, cầm khăn, đột nhiên bị vùi vào trong bàn tay Mạnh Đông.
Đồ ăn đưa đến, Thái Tấn Đồng đi mở cửa, không thấy được màn này, lúc trở về hai người kia cử chỉ như thường.
Thái Tấn Đồng đặt đồ ăn lên bàn, bỗng nhiên chú ý tới có tấm ảnh trong hộp, anh ta rút ra, quả nhiên là tấm ảnh đó.
Anh ta nhướn mày cười: “À, tấm ảnh này tìm được rồi?”
Dụ Kiến thấy rõ ảnh chụp, liếc Mạnh Đông.
Mạnh Đông chia đũa nói: “Ân thôi.”
Không nói chuyện khác.
Hơn hai giờ mới ăn cơm trưa, bữa cơm trôi qua, rất nhanh đến tối, Thái Tấn Đồng vội vàng liên lạc với công ty, thân là đương sự Dụ Kiến lại hoàn toàn không để ở trong lòng.
Ánh trăng sáng, gần như chiếu tan sương mù.
Dụ Kiến đứng ở ban công, bất giác phát hiện sương mù bao phủ vài ngày bỗng nhiên sắp biến mất, cô với tay ra ban công, vẫn không bắt được gì, nhưng có một bàn tay vươn lên, sau đó nắm chặt cô.
Cô nhìn chằm chằm bàn tay to cầm lấy tay cô.
“Không lạnh?” Mạnh Đông đứng ở sau lưng cô hỏi.
“Không lạnh.” Dụ Kiến nói.
“Tay lạnh.”
“Mùa đông tay em luôn lạnh.”
“Trấn Vu Tùng lạnh hơn so với nơi này.”
“Đại học Bách khoa cũng lạnh hơn nơi này.” Dụ Kiến nói, “Chỗ em hiếm khi có tuyết.”
Mạnh Đông đặt cằm trên đỉnh đầu cô, không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên im lặng.
Dụ Kiến cũng không nói nữa, lặng lẽ nhìn ngọn đèn nơi xa.
Qua một lát, Mạnh Đông hôn đỉnh đầu cô.
Một cái, hai cái, ba cái, rất chậm, cũng rất dùng sức.
Dụ Kiến bị khóa ở trong lòng anh, muốn động cũng không động đậy nổi.
Tám giờ tối, video truyền lên trên mạng.
Dụ Kiến không nhìn náo nhiệt, cô đứng lâu cảm thấy cổ chân đau, bất giác cọ chân, Mạnh Đông ôm cô trở về phòng.
Mạnh Đông ngồi xổm trên mặt đất xoa cổ chân cô, Dụ Kiến rút về: “Qua hai ngày nữa là tốt rồi.”
Mạnh Đông ngồi xổm, ống quần bên chân phải hơi kéo lên.
Anh mặc quần màu đen, không nhìn ra được gì.
Dụ Kiến dừng một chút, nói: “Anh cho em xem đầu gối.”
Mạnh Đông ngước mắt nhìn cô: “Tối hôm qua không phát hiện?”
Dụ Kiến lắc đầu.
Mạnh Đông nói: “Lúc tắm cũng không phát hiện?”
Dụ Kiến rụt chân trở về: “Anh nên trở về phòng mình.”
Mạnh Đông ngồi lên bàn nói: “Trả phòng rồi.”
“À, hành lý anh đâu?” Dụ Kiến hỏi.
Mạnh Đông nói: “Để tạm bên đó.”
“Xem ra khách sạn vô cùng ưu đãi anh.” Trả phòng còn cho để hành lý.
“Vậy hiện tại anh đi lấy.” Mạnh Đông nói.
Dụ Kiến không nhịn được đá anh một cái.
Mạnh Đông dường như chờ lần này, anh tay mắt lanh lẹ kéo chân cô về.
Dụ Kiến phát hiện cô luôn có thể mắc mưu, trước kia Mạnh Đông bảo cô thổi ngọn nến sinh nhật cũng là như vậy, cô vĩnh viễn đều không nhớ được giáo huấn.
Mạnh Đông lại xoa cổ chân, Dụ Kiến thoải mái không ít.
“Dùng nước ấm ngâm chân, còn đau thì đi bệnh viện.” Mạnh Đông nói.
Dụ Kiến đặt chân lên bàn, xoa cổ chân nói: “Đến lượt anh.”
Mạnh Đông không lừa cô, anh kéo ống quần lên.
Một năm kia bị thương cơ thể anh héo rút tương đối nặng, sau mười hai tháng anh mới có thể chạy chậm, chạy không thể quá nhanh, cũng không thể lâu.
Thế nhưng mỗi ngày anh đều rèn luyện, từng tuần tiến hành chườm nóng và mát xa, lại qua nửa năm, chân anh cơ bản không nhìn ra dị thường.
Hiện giờ đinh thép và dây thép đã sớm lấy ra, chỉ có vết sẹo mới có thể chứng minh thời gian kia.
Buổi trưa khi Dụ Kiến tắm rửa thật ra đã thấy đầu gối anh, nhưng không cẩn thận bằng hiện tại.
Đầu gối anh hình dạng như thường, vết sẹo không khủng bố như ảnh chụp cô thấy, nhưng qua nhiều năm như vậy vẫn còn rõ ràng.
Năm đó ở Bắc Kinh, anh vừa mới đi được, vết sẹo chắc chắn dọa người hơn rất nhiều so với hiện tại, cho nên anh không để cho cô xem.
“Có bị viêm không?” Dụ Kiến hỏi.
“Có, nhưng không nghiêm trọng.” Mạnh Đông nói.
Không nghiêm trọng ư, nếu không sao đứng ở cửa khách sạn hai giờ, đầu gối đã đau.
Dụ Kiến khẽ sờ lên.
Bên trong bật điều hòa, tay cô đã ấm áp, bởi vì thường xuyên chơi nhạc cụ, ngón tay cô đã có vết chai mỏng.
Mạnh Đông sờ vào hơi ngứa, nhưng anh không lùi về sau, anh để mặc Dụ Kiến vuốt ve, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, cho đến khi Dụ Kiến hôn đầu gối, anh mới giữ cổ cô, hôn môi cô.
Di động trên bàn không ngừng truyền đến tiếng kêu, bọn họ cũng không quan tâm.
Dưới lầu Thái Tấn Đồng gửi xong tin vui, đợi một lúc lâu cũng ckhông thấy người trên lầu trả lời, trong lòng anh ta cũng biết, không còn quấy rầy người.
Anh ta bắt đầu trả lời không xuể điện thoại và Wechat, anh ta hưng phấn vùi vào công việc, chọn lựa vấn đề trả lời thuyết phục phóng viên, ghi nhớ các loại thăm hỏi, gameshow, tiết mục âm nhạc, anh ta chờ sau đó chậm rãi lựa chọn.
Anh ta đã muốn nhanh chóng đưa Dụ Kiến về Bắc Kinh, không biết khi nào cô sẽ đi.
Ngày hôm sau, Thái Tấn Đồng đợi đến trưa mới xông lên lầu, hỏi Dụ Kiến: “Đều đã sáu ngày, hiện tại chuyện này đã giải quyết, là thời điểm nên trở về Bắc Kinh?”
Dụ Kiến còn không đáp, Mạnh Đông trước tiên đã nói: “Tôi còn phải kiểm tra lại.”
Trong lòng Thái Tấn Đồng nói người này giả vờ đến nghiện, “Khi nào thì kiểm tra lại, tôi đi với anh.” Anh ta cũng đánh Thái Cực quyền.
Mạnh Đông nhìn về phía Dụ Kiến: “Ngày mai?”
Dụ Kiến hôm nay thức dậy muộn, tỉnh lại đã thấy Mạnh Đông đang làm việc, trạng thái và tinh thần đều tốt, cô nói: “Anh còn muốn kiểm tra lại?”
Mạnh Đông nói: “Chưa tháo băng gạc.”
Dụ Kiến hỏi: “Vậy anh mất trí nhớ xong rồi?”
Mạnh Đông nhìn cô cười: “Anh thực sự mất trí nhớ mà.”
Dụ Kiến rõ ràng không tin.
Thái Tấn Đồng nhìn hai người này nói chuyện hoàn toàn không tránh anh ta, anh ta muốn giả bộ không biết cũng không nổi nữa.
Anh ta lập tức hỏi: “Vậy còn bài “Đông” kia, cô tính khi nào thì lấy ra? Nếu không nhân dịp hiện tại có nhiệt độ?”
Dụ Kiến nói: “Chưa viết xong.”
Thái Tấn Đồng bị nghẹn, xoay người đi làm việc, nhắm mắt làm ngơ.
Dụ Kiến hôm nay vẫn không về nhà. Cô gọi điện thoại hỏi quản lý tiểu khu, biết ngoài biệt thự nhà cô hiện tại vọt tới còn nhiều phóng viên và người xem náo nhiệt hơn, cô yên tâm ở lại khách sạn, lại gọi điện thoại cho cha mẹ báo bình an.
Cha mẹ đã sớm nhìn tin tức trên mạng, sợ quấy rầy cô cho nên không chủ động gọi điện thoại, thấy cô gọi, cha mẹ hỏi: “Vậy hiện tại cha mẹ có thể về nhà không?”
Dụ Kiến nói: “Đợi thêm hai ngày đi, phóng viên rất ồn ào.”
“Được được, nghe lời con.” Cha mẹ lại hỏi, “Vậy con ở đó không chê ồn ào? Con cũng đến chỗ Giai Bảo ở đi.”
Mạnh Đông đưa một miếng quýt lại đây, Dụ Kiến há mồm ăn, nói: “Không ồn, hiện tại con ở bên ngoài.”
Cha mẹ hỏi cô: “Vậy con nói xem tiệm ăn của chúng ta hiện tại có thể mở không?”
“Có thể.” Dụ Kiến nói, “Cha mẹ muốn thì cứ mở.”
Cha mẹ hoàn toàn yên tâm.
Ngày hôm sau ăn sáng xong, Dụ Kiến và Thái Tấn Đồng đưa Mạnh Đông đi bệnh viện kiểm tra lại.
Dụ Kiến lại thay áo lông khăn quàng cổ màu đen, cô che kín người ngồi trên xe.
Mạnh Đông chỉnh hướng gió, nhìn cô, hỏi: “Sao không thắt dây an toàn?”
Dụ Kiến nhìn anh.
Anh thắt.
Vai diễn của bọn họ dường như đảo ngược, từ trước cô luôn tuân thủ quy tắc giao thông, ngồi ghế sau cũng thành thật thắt dây an toàn, Mạnh Đông mỗi lần đều đối nghịch với cô.
Sau đó sao cô lại thay đổi thói quen tốt này?
Có lẽ là có một lần cô làm việc thật sự quá mệt mỏi, sau khi lên xe cũng không tỉnh táo, cô bỗng nhiên nghĩ đến anh.
Lúc anh ngồi ghế sau luôn thoải mái.
Vì thế bắt đầu từ ngày đó, không phải lên cao tốc, cô ngồi ghế sau sẽ không thắt dây an toàn.
Xe khởi động, trước mắt bóng người lóe lên.
Mạnh Đông dựa vào lại gần, thắt dây an toàn cho cô.
Cô nhìn anh.
Mạnh Đông kéo khăn quàng cổ, lộ ra mũi cô nói: “Đừng để ngạt chết.”
Thái Tấn Đồng liếc gương chiếu hậu, chuyển tay lái, rời khỏi khách sạn.
Anh ta vừa nói với Dụ Kiến những lời mời, vừa nhấn mạnh thời gian và cát xê, Dụ Kiến “Ừ”, cũng không nói sẽ lập tức trở về đi làm.
Thái Tấn Đồng vắt hết óc, sau khi lái một đoạn anh ta thấy tiệm ăn đối diện đường cái, nói: “Cha mẹ còn tích cực hơn cô, nhanh như vậy đã đi làm trở lại.”
Anh ta ngừng xe vào lề: “Có muốn vào xem không?”
Dụ Kiến và Mạnh Đông nhìn ngoài cửa sổ xe.
Tiệm ăn mở cửa, xung quanh người đến người đi. Có người chuyển cầu thang treo biển hiệu, ông Dụ ở dưới chỉ huy, bà Dụ đang nói chuyện với chủ cửa hàng bên cạnh.
Dụ Kiến và Mạnh Đông tháo dây an toàn xuống xe.
Thái Tấn Đồng có cuộc gọi đến, anh ta tháo dây an toàn nghe.
Cách trăm mét, Dụ Kiến và Mạnh Đông chậm rãi đi qua.
Dụ Kiến kéo khăn quàng cổ lên, che khuất hơn nửa khuôn mặt.
Di động trong túi vang lên, là bà Dụ gọi.
Dụ Kiến nhìn thoáng qua tiệm ăn, chuyển điện thoại, dán sát vào tai trái.
Bà Dụ nói: “Kiến Kiến, tiệm ăn đã làm xong bảng hiệu, hôm nay cha mẹ đi qua treo lên, muốn mau chóng mở cửa hàng. Cái cậu bị biển nhà chúng ta đập trúng ấy, rốt cuộc thì khi nào con đưa đến cho chúng ta gặp? Trong lòng chúng ta thật sự lo lắng, muốn hỏi thăm cậu ấy xong mới mở cửa hàng.”
Đường cái tiếng người ồn ào, Mạnh Đông ở bên cạnh không nghe thấy nội dung điện thoại, Dụ Kiến nhìn thoáng qua Mạnh Đông, trả lời mẹ: “Hôm nay đi.”
Cúp điện thoại, Dụ Kiến hỏi Mạnh Đông: “Anh thực sự từng mất trí nhớ?”
Mạnh Đông nói: “Thật sự.”
“Vậy anh nhớ lại khi nào?”
“Chính em nghĩ xem.”
Dụ Kiến không biết anh rốt cuộc nói thật hay giả, giống như trước đó cô hỏi anh rốt cuộc có bơi qua Hoàng Hà đi mua bánh thủy tinh.
Mạnh Đông hỏi: “Còn em, bài “Đông” thật sự còn chưa viết xong?”
Dụ Kiến không hé răng.
Đi tới đèn giao thông, đèn đỏ còn sáu giây, Mạnh Đông nắm tay cô.
Ca khúc kia đã sớm viết xong.
Mùa đông năm ấy, cô đeo tai nghe, vừa khóc vừa không ngừng chỉnh máy tính, ngâm nga chính là ca khúc này.
Quá khứ và tương lai chính là một sợi dây kéo sang hai bên, khi anh kéo cô về phía trước, thật ra bọn họ vĩnh viễn đều dừng lại ở mùa đông năm kia.
Hết đèn đỏ, Mạnh Đông nắm tay Dụ Kiến đi về phía trước, phía sau Thái Tấn Đồng chạy đuổi theo: “Mạnh Đông, Mạnh Đông ——”
Mạnh Đông và Dụ Kiến quay đầu lại.
Thái Tấn Đồng thở hồng hộc: “Người đại lý bất động sản kia gọi điện thoại cho tôi, nói cậu ta lại tìm được hai căn phòng rất tốt, hỏi lúc này anh có thể đi xem không, bỏ lỡ thì thật sự không còn!”
Mạnh Đông nói với Dụ Kiến: “Vậy hai ngày nữa em hãy đi.”
Dụ Kiến nói: “Để xem.”
Thái Tấn Đồng sửng sốt, hét: “Xem phòng không cần tốn đến hai ngày, nếu không như thế này đi bệnh viện xong đi xem phòng, Dụ Kiến cô đã trở về bảy ngày, bảy ngày rồi đấy!”
Hai người không để ý đến anh ta, nắm tay nhau đi về phía trước.
Qua đường cái, bọn họ từ xa đã thấy bảng hiệu tiệm ăn treo xong, công nhân đang đi xuống.
Dụ Kiến và Mạnh Đông cùng ngẩng đầu, ánh nắng tươi sáng, bảng hiệu mới tinh, tên vẫn như cũ.
Tên là ——
“Tiểu Tứ Quý”.
(Hoàn chính văn)
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương