Gặp Em Vừa Hay, Trời Nắng Đẹp
Chương 19
Ngọc Châu chào tạm biệt anh ở trước cổng. Đợi cho đến khi Nhật Thiên rời đi khuất bóng, cô mới tàn tàn từng bước chân đi bộ về.
Vậy là chuyến du lịch đến Hà Nội kết thúc trong suôn sẻ.
Không có người đến tiễn, cũng chẳng có nước mắt bịn rịn lúc chia tay.
Đợt này cả Bảo Huy và Ngọc Châu đều quay về trước, sắp xếp một vài thủ tục rồi xin nghỉ học giúp An Đông, không biết là đến bao giờ cơ mà có lẽ cậu ấy sẽ sớm ổn lại ngay thôi. Hy vọng là như thế.
Cuối năm 2006, miền Bắc đường như đã trở nên lạnh hơn. Từ lần nói chuyện cuối cùng của cả hai đứa, Ngọc Châu vẫn đều đặn mỗi tháng gọi đến nhà Nhật Thiên, đúng vào ngày hai mươi bốn. Trong bốn cuộc gọi ấy, có hai cuộc gọi Nhật Thiên không nghe máy.
Cuối năm công việc làm thêm bận rộn, Ngọc Châu cũng không trách anh. Chẳng qua cô chỉ buồn chút chút rồi lại thôi, đành để dành kể hết vào cuộc gọi tới vậy.
Trong quá trình cả hai liên lạc, luôn là Ngọc Châu nói câu xin chào trước. Có mười câu thì Ngọc Châu đã xung phong nói hết cả chín, tuy Nhật Thiên không nói nhiều nhưng cô biết ở đầu dây bên kia anh vẫn luôn lắng nghe.
Dương từ sớm đã mang đến vài giỏ trái cây, chất thành đống ở trên bàn. Cậu vừa cởi khăn quàng vừa dòm ngó xung quanh:
- Giáng sinh tôi qua nhà cậu ngủ hai hôm nha?
Dứt câu thì Dương liền mở giấy gói hàng, lấy ra mấy thứ đồ trang trí đỏ xanh. Nhật Thiên lắc đầu:
- Qua làm gì? Hôm đó tôi không ở nhà, lễ người ta đi chơi nhiều lắm nên chắc nhà hàng sẽ đắt khách.
Dương bĩu môi:
- Cũng có phải cậu đi chơi đâu mà sao hào hứng dữ vậy. Nhắc đến làm thêm là sáng rỡ.
Nhật Thiên đứng dậy, cướp lấy trái châu trong tay của Dương:
- Trang trí làm gì tốn tiền, cũng có phải lễ của nước mình đâu.
Dương giành lại, còn chê Nhật Thiên không biết hưởng thụ gì cả:
- Nhưng em gái cậu thích.
Nhật Thiên thở dài, Mai Nguyệt thích thì đành chịu vậy. Anh không tranh cãi thêm với đứa bạn về vấn đề này nữa. Dương chỉ tay vào mấy chiếc hộp được xếp ngay ngắn kế giỏ trái cây:
- Thuốc và băng dán giảm đau, tiêu nhức mỏi. Làm gì cũng vừa vừa thôi. Cấm mở miệng ra kêu tốn tiền.
Dương nói, giọng điệu còn ẩn chứa mấy phần hăm dọa. Nhật Thiên nhìn một chút rồi lại quay sang nhìn đồng hồ, anh ngồi thêm mười lăm phút nữa mới đứng dậy mặc áo khoác. Dương đang bận trang trí ở bên này cũng phải ngoái đầu nhìn ra:
- Tôi đi làm, một lát Mai Nguyệt về thì ăn cơm với con bé và bà nội nha?
Dương gật đầu, chuyện này cũng là chuyện cơm bữa. Cậu còn không quên phủi phủi tay biểu thị đuổi người mau mau đi nhanh. Nhật Thiên rời nhà, đạp xe thoáng chốc cũng đã đến nơi, mùa này lạnh nên không khí cũng thoải mái hơn, đủ để khiến đầu óc anh tỉnh táo hơn. Nhật Thiên gửi xe, hít sâu vào một hơi.
Hình như hôm nay là ngày hai mươi bốn, anh chợt nhớ đến, lại nhớ về khoảng thời gian Ngọc Châu sẽ gọi cho mình. Nhật Thiên dời sự chú ý vào bên trong nhà hàng, trông thấy từng đợt người nườm nượp ra vào.
Có lẽ hôm nay sẽ lại lỡ hẹn với cô.
Nhật Thiên xoay người cũng theo đó mà bước vào bên trong, mặc kệ vậy, dù gì hôm nay cũng là ngày lễ giáng sinh, tuy rằng không phải là ngày lễ chính thức của Việt Nam nhưng suy cho cùng vẫn là dịp để có thể ra ngoài vui chơi, Ngọc Châu chắc là cũng sẽ đi chơi cùng bè bạn.
Cả nhà hàng vang lên giai điệu âm thanh giáng sinh quen thuộc, những thứ đồ trang trí đến cây thông noel cũng trông thật là bóng bẩy. Đến cả khăn trải bàn mới hôm qua vẫn còn trắng tinh tươm thì hôm nay cũng đã được đổi thành một diện mạo khác. Nhật Thiên nhớ lại hồi lúc ba mẹ vẫn chưa ly hôn, tuy rằng Dương vẫn đến trang trí giáng sinh như mọi năm nhưng chưa có lúc nào mọi người thật sự đón giáng sinh đúng nghĩa. Dù có thì cũng là cùng thằng Dương, bà nội và Mai Nguyệt ăn lấy vài miếng bánh kem.
Xem ra năm nay cũng chẳng thay đổi là bao, chỉ khác là năm nay Nhật Thiên không thể ở nhà.
Nhật Thiên mặc tạp dề, kéo cao hai ống tay áo của mình để làm việc cho thuận tiện. Mặc dù trong nhà hàng ấm hơn ở bên ngoài rất nhiều nhưng mũi của Nhật Thiên vẫn đỏ lên vì cái rét vào dịp cuối năm ở Hà Nội.
Ái Hà - cô bé nhỏ hơn Nhật Thiên một tuổi cũng mới bắt đầu làm phục vụ bàn vào đầu tháng nay đi đến chỗ của anh:
- Hôm nay anh không đi chơi hả?
Nhật Thiên gật đầu, Ái Hà lại tiếp tục:
- Vậy... một lát nữa tan ca, anh có muốn đi tụ họp cùng mọi người không? Giáng sinh mà không đi đâu cũng buồn lắm.
Nhật Thiên lắc đầu:
- Tan ca tôi còn phải về nhà, ngày mai thứ hai cũng phải đến trường.
Ái Hà ôm lấy một cánh tay của Nhật Thiên lay lay vài cái:
- Nhưng lâu lâu mới có một lần mà anh, cũng đâu phải nhậu nhẹt gì đâu.
Nhật Thiên hít sâu vào một hơi với vẻ mặt mệt mỏi, anh nhanh chóng kéo Ái Hà ra khỏi cánh tay của mình:
- Không được. Nói tới đây thôi, tôi phải đi làm việc.
Vậy là chuyến du lịch đến Hà Nội kết thúc trong suôn sẻ.
Không có người đến tiễn, cũng chẳng có nước mắt bịn rịn lúc chia tay.
Đợt này cả Bảo Huy và Ngọc Châu đều quay về trước, sắp xếp một vài thủ tục rồi xin nghỉ học giúp An Đông, không biết là đến bao giờ cơ mà có lẽ cậu ấy sẽ sớm ổn lại ngay thôi. Hy vọng là như thế.
Cuối năm 2006, miền Bắc đường như đã trở nên lạnh hơn. Từ lần nói chuyện cuối cùng của cả hai đứa, Ngọc Châu vẫn đều đặn mỗi tháng gọi đến nhà Nhật Thiên, đúng vào ngày hai mươi bốn. Trong bốn cuộc gọi ấy, có hai cuộc gọi Nhật Thiên không nghe máy.
Cuối năm công việc làm thêm bận rộn, Ngọc Châu cũng không trách anh. Chẳng qua cô chỉ buồn chút chút rồi lại thôi, đành để dành kể hết vào cuộc gọi tới vậy.
Trong quá trình cả hai liên lạc, luôn là Ngọc Châu nói câu xin chào trước. Có mười câu thì Ngọc Châu đã xung phong nói hết cả chín, tuy Nhật Thiên không nói nhiều nhưng cô biết ở đầu dây bên kia anh vẫn luôn lắng nghe.
Dương từ sớm đã mang đến vài giỏ trái cây, chất thành đống ở trên bàn. Cậu vừa cởi khăn quàng vừa dòm ngó xung quanh:
- Giáng sinh tôi qua nhà cậu ngủ hai hôm nha?
Dứt câu thì Dương liền mở giấy gói hàng, lấy ra mấy thứ đồ trang trí đỏ xanh. Nhật Thiên lắc đầu:
- Qua làm gì? Hôm đó tôi không ở nhà, lễ người ta đi chơi nhiều lắm nên chắc nhà hàng sẽ đắt khách.
Dương bĩu môi:
- Cũng có phải cậu đi chơi đâu mà sao hào hứng dữ vậy. Nhắc đến làm thêm là sáng rỡ.
Nhật Thiên đứng dậy, cướp lấy trái châu trong tay của Dương:
- Trang trí làm gì tốn tiền, cũng có phải lễ của nước mình đâu.
Dương giành lại, còn chê Nhật Thiên không biết hưởng thụ gì cả:
- Nhưng em gái cậu thích.
Nhật Thiên thở dài, Mai Nguyệt thích thì đành chịu vậy. Anh không tranh cãi thêm với đứa bạn về vấn đề này nữa. Dương chỉ tay vào mấy chiếc hộp được xếp ngay ngắn kế giỏ trái cây:
- Thuốc và băng dán giảm đau, tiêu nhức mỏi. Làm gì cũng vừa vừa thôi. Cấm mở miệng ra kêu tốn tiền.
Dương nói, giọng điệu còn ẩn chứa mấy phần hăm dọa. Nhật Thiên nhìn một chút rồi lại quay sang nhìn đồng hồ, anh ngồi thêm mười lăm phút nữa mới đứng dậy mặc áo khoác. Dương đang bận trang trí ở bên này cũng phải ngoái đầu nhìn ra:
- Tôi đi làm, một lát Mai Nguyệt về thì ăn cơm với con bé và bà nội nha?
Dương gật đầu, chuyện này cũng là chuyện cơm bữa. Cậu còn không quên phủi phủi tay biểu thị đuổi người mau mau đi nhanh. Nhật Thiên rời nhà, đạp xe thoáng chốc cũng đã đến nơi, mùa này lạnh nên không khí cũng thoải mái hơn, đủ để khiến đầu óc anh tỉnh táo hơn. Nhật Thiên gửi xe, hít sâu vào một hơi.
Hình như hôm nay là ngày hai mươi bốn, anh chợt nhớ đến, lại nhớ về khoảng thời gian Ngọc Châu sẽ gọi cho mình. Nhật Thiên dời sự chú ý vào bên trong nhà hàng, trông thấy từng đợt người nườm nượp ra vào.
Có lẽ hôm nay sẽ lại lỡ hẹn với cô.
Nhật Thiên xoay người cũng theo đó mà bước vào bên trong, mặc kệ vậy, dù gì hôm nay cũng là ngày lễ giáng sinh, tuy rằng không phải là ngày lễ chính thức của Việt Nam nhưng suy cho cùng vẫn là dịp để có thể ra ngoài vui chơi, Ngọc Châu chắc là cũng sẽ đi chơi cùng bè bạn.
Cả nhà hàng vang lên giai điệu âm thanh giáng sinh quen thuộc, những thứ đồ trang trí đến cây thông noel cũng trông thật là bóng bẩy. Đến cả khăn trải bàn mới hôm qua vẫn còn trắng tinh tươm thì hôm nay cũng đã được đổi thành một diện mạo khác. Nhật Thiên nhớ lại hồi lúc ba mẹ vẫn chưa ly hôn, tuy rằng Dương vẫn đến trang trí giáng sinh như mọi năm nhưng chưa có lúc nào mọi người thật sự đón giáng sinh đúng nghĩa. Dù có thì cũng là cùng thằng Dương, bà nội và Mai Nguyệt ăn lấy vài miếng bánh kem.
Xem ra năm nay cũng chẳng thay đổi là bao, chỉ khác là năm nay Nhật Thiên không thể ở nhà.
Nhật Thiên mặc tạp dề, kéo cao hai ống tay áo của mình để làm việc cho thuận tiện. Mặc dù trong nhà hàng ấm hơn ở bên ngoài rất nhiều nhưng mũi của Nhật Thiên vẫn đỏ lên vì cái rét vào dịp cuối năm ở Hà Nội.
Ái Hà - cô bé nhỏ hơn Nhật Thiên một tuổi cũng mới bắt đầu làm phục vụ bàn vào đầu tháng nay đi đến chỗ của anh:
- Hôm nay anh không đi chơi hả?
Nhật Thiên gật đầu, Ái Hà lại tiếp tục:
- Vậy... một lát nữa tan ca, anh có muốn đi tụ họp cùng mọi người không? Giáng sinh mà không đi đâu cũng buồn lắm.
Nhật Thiên lắc đầu:
- Tan ca tôi còn phải về nhà, ngày mai thứ hai cũng phải đến trường.
Ái Hà ôm lấy một cánh tay của Nhật Thiên lay lay vài cái:
- Nhưng lâu lâu mới có một lần mà anh, cũng đâu phải nhậu nhẹt gì đâu.
Nhật Thiên hít sâu vào một hơi với vẻ mặt mệt mỏi, anh nhanh chóng kéo Ái Hà ra khỏi cánh tay của mình:
- Không được. Nói tới đây thôi, tôi phải đi làm việc.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương