Gặp Em Vừa Hay, Trời Nắng Đẹp

Chương 57



- Mọi người mau vào đi.

Ngọc Châu đẩy cửa ló đầu ra bên ngoài. Buổi tiệc sinh nhật được tổ chức ngay tại nhà hàng của Gia Ninh. Đây cũng là lần đầu tiên Mai Nguyệt đến nơi này, mặc dù trước đây Nhật Thiên từng có một khoảng thời gian làm việc ở đây. Bước vào trong, Mai Nguyệt không khỏi ngỡ ngàng trước không gian ấm cúng nhưng đầy vẻ sang trọng.

Chỉ có khu vực của chiếc bàn dài được mở đèn thắp sáng, tạo nên một điểm nhấn ở giữa trung tâm của nhà hàng.

Ánh đèn vàng nhẹ nhàng, lờ mờ bao phủ xung quanh, không gian ở trước mắt như cuốn hút mọi người vào một thế giới khác, tách biệt khỏi sự ồn ào và náo nhiệt bên ngoài.

Cả ba người chậm rãi bước theo phía sau của Ngọc Châu, ánh mắt của Mai Nguyệt không ngừng nhìn quanh như muốn ghi lại từng chi tiết. Cô cảm thấy như đang khám phá một điều gì đó đặc biệt, một phần trong cuộc sống của anh trai mà Mai Nguyệt chưa từng được biết đến trước đây. Khách mời ở đây cũng chỉ có vỏn vẹn vài gương mặt quen thuộc. Khi đến gần bàn tiệc, Nhật Thiên kéo ghế ra giúp Mai Nguyệt rồi tự mình cũng ngồi xuống.

Nhật Thiên lặng lẽ quan sát xung quanh, lòng ngập tràn cảm giác hoài niệm với nơi này. Anh không nghĩ rằng sẽ có một ngày mình sẽ trở lại đây, không phải với vai trò của một nhân viên phục vụ, mà là một vị khách đến đây dùng bữa. Anh Duy đi đến vỗ nhẹ vào vai Nhật Thiên chào hỏi:

- Lâu quá không gặp em, vẫn khỏe chứ? Xem mái tóc khoai tây này cũng bảnh quá đi.

Nhật Thiên bật cười một cách thoải mái trước câu nói của anh Duy, cảm nhận được sự thân thuộc và gần gũi trong giọng điệu của anh:

- Tận hưởng buổi tiệc nhé.

Anh Duy nói, xong xoa mạnh đầu của Nhật Thiên một cách thân thiết. Nhật Thiên gật đầu. Buổi tiệc mở màn bằng một chiếc bánh kem trắng hai tầng cỡ lớn, được trang trí bằng đủ thứ các loại trái cây màu đỏ tươi như dâu tây và dâu tằm. Bảo Huy tiến lên, cẩn thận cắm xuống một cây nến que trên đỉnh chiếc bánh. Anh Duy bật hộp quẹt, ánh lửa từ cây nến mảnh mai nhưng sáng rực rỡ. Bảo Huy trở về chỗ ngồi của mình, nhường vị trí trung tâm lại cho em gái, dù gì thì mấy chuyện như thổi nến và ước nguyện, anh cũng chẳng ham hố gì cho cam.

Ngọc Châu đứng dậy, nở nụ cười rạng rỡ trên gương mặt khi mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai anh em của cô.

Ngọc Châu cúi người xuống, hai tay chắp lại trước ngực, mắt nhắm hờ như đang thầm thì cầu mong một điều ước.

Không gian như lắng đọng, chỉ còn lại âm thanh nhỏ nhẹ của ngọn nến cháy lách tách và tiếng thở đều của mọi người xung quanh:

- Sinh nhật vui vẻ Bảo Huy! Sinh nhật vui vẻ Ngọc Châu!

Mọi người đồng loạt hô lên khi Ngọc Châu mở mắt và nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến. Tiếng vỗ tay vang lên không ngừng, ai nấy cũng cười nói tạo nên một bầu không khí vui vẻ. Ngay sau đó, những món ăn ngon cũng được bắt đầu phục vụ trên bàn tiệc. Các món ăn được bày biện đẹp mắt, từ những đĩa hải sản tươi sống, các món thịt nướng thơm lừng, đến những món rau củ tươi xanh và salad mát lạnh. Đồ uống cũng được chuẩn bị đầy đủ, với những ly rượu vang, cocktail và các loại nước trái cây đa dạng khác.

Buổi tiệc này thật sự khiến cho người ta phải choáng ngợp mà. Mọi người bắt đầu lấy thức ăn, trò chuyện và thưởng thức những món ăn ngon. Mai Nguyệt trông có vẻ rất là thích thú với sự phong phú của các món ăn, ánh mắt cô sáng lên khi nếm thử những món ăn mới lạ chưa từng được ăn qua bao giờ.

Nhật Thiên cũng không kém phần vui vẻ khi chứng kiến sự hào hứng của Mai Nguyệt. Anh quay sang nhìn

Dương đang ngồi ở bên cạnh của mình:

- Sao vậy?

Nhật Thiên lên tiếng hỏi sau khi thấy Dương đang ngồi nhìn chăm chăm vào màn hình di động. Dương ngẩng đầu lên, cậu bạn có vẻ như là mới vừa trở lại từ một thế giới khác. Dương nhướn mày, nở nụ cười gượng gạo và nói:

- À không có gì, thông báo câu lạc bộ gửi qua mail thôi. Sắp tới lễ hội nên cũng nhiều việc lắm. Họ bắt tôi sửa đàn đến đau hết cả tay. Mười ngón không ngón nào lành lặn.

Dương than thở, tự mình cũng thở dài một tiếng. Nhật Thiên lúc này cũng hơi cảm thấy ngạc nhiên, từ trước đến giờ, cụ thể hơn là từ nhỏ tới lớn, Nhật Thiên chưa từng nghe thấy Dương phàn nàn về điều gì. Huống hồ Dương còn là người có sở thích đối với các loại nhạc cụ. Nhật Thiên lên tiếng nói:

- Gì vậy? Cả một câu lạc bộ mấy chục người như thế mà chỉ có mình cậu biết sửa à? Đình công đi chứ, sao để mình chịu thiệt vậy?

Dương chỉ cười khấy, có vẻ như không quá bận tâm đến mấy vấn đề này:

- Có lẽ vậy.

Nói rồi Dương với tay cầm ngay một ly rượu vang từ bàn tiệc. Cậu đưa ly rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ, như để làm dịu đi những căng thẳng và mệt mỏi từ công việc. Dương quay sang Nhật Thiên, nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhấp nháy mắt như thể mọi chuyện đều đã được giải quyết bằng một ly rượu:



- Tuy có rượu nhưng uống ít thôi đấy, uống nhiều nước trái cây vào. Lỡ có say rồi thì không được đập phá đồ.

Gia Ninh lên tiếng nhắc nhở, mọi người cũng vì thế mà cười ầm lên, ai ngồi ở đây cũng đã bước qua tuổi mười tám hết cả rồi, Gia Ninh cứ như là đi giữ trẻ vậy:

- Tôi nói rồi đấy nhé.

An Đông nhìn sang Bảo Huy nhún vai, khẽ lắc lắc đầu:

- Thôi thì cứ coi như là chúng ta có thêm một người giám sát vậy.

Bảo Huy gật đầu, cười với sự đồng tình. Buổi tiệc tiếp tục diễn ra trong không khí vui vẻ và thoải mái. Ngọc Chân chống cằm nhìn về phía của Nhật Thiên cùng với đó là gương mặt vô cùng mãn nguyện. Cô từ sớm cũng đã chuẩn bị sẵn máy ảnh chờ đợi thời điểm hoàn hảo để lưu lại những khoảnh khắc đáng nhớ trong buổi tiệc. Nhưng ngời đưc Ngọc Chu hưng ng kínhđn nhiều nhất vn lun là Nhận Thin, từng n cời đn từng ánh mắt của anh đều được cô chụp lại một cách trọn vẹn.

Nhật Thiên như đã nhận ra được gì đó, anh quay sang phía của Ngọc Châu, ánh mắt hướng thẳng về phía ống kính, Nhật Thiên cười nhẹ rồi đưa tay của mình làm thành hình chữ V. Như vậy xem như là Ngọc Châu cũng đã đường đường chính chính được Nhật Thiên cho phép chụp ảnh rồi.

Bữa tiệc tiếp tục trôi qua trong không khí ấm áp và vui vẻ, người muốn biểu diễn tiết mục thì biểu diễn, người muốn hát thì hát. Ngọc Châu khe khẽ vỗ nhẹ vào vai của Nhật Thiên, thu hút sự chú ý của anh rồi chỉ chỉ tay về phía cửa sau của nhà hàng, trên tay của cô còn không quên xách theo chiếc ba lô lớn. Ngọc Châu đi trước, Nhật Thiên sau đó cũng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi của mình.

Cánh cửa quen thuộc mở ra, đưa họ thoát ra khỏi sự ồn ào của buổi tiệc. Không gian yên tĩnh hơn, ánh sáng mờ ảo và không khí cũng trở nên dễ chịu hơn. Nơi này là con hẻm nhỏ có thể nhìn ra được đường lớn cùng với chiếc cột điện thắp đèn cao chót vót, chỉ khác có điều, ánh đèn nơi này đã sáng hơn và không còn nhấp nháy như trước

ทนีล.

Ngọc Châu hít thở sâu một hơi, con hẻm nhỏ này chứa đựng rất nhiều kỷ niệm giữa cô và Nhật Thiên. Nhớ cái lúc cả hai vừa mới quen biết, hình như mỗi lần chỉ cần đến nơi này là Ngọc Châu liền có thể gặp được anh. Cô cười cười, nghĩ lại thích thật:

- Tụi mình trao đổi quà với nhau đi.

Ngọc Châu lên tiếng, Nhật Thiên gật đầu đáp lại cô. Cô mỉm cười đưa quà của mình ra trước, một hộp quà được buộc dải ruy băng đỏ xinh đẹp ghi năm 2008 trao đổi lấy món quà được gói ghém theo kiểu cách vintage của

Nhật Thiên. Tiếp đó họ trao đổi từng món quà một cách từ tốn từng món từng món được trao đổi qua lại, có bao gồm cả quà nhân dịp Giáng sinh, lễ Tết,... không món quà nào được mở cho đến hộp quà đặc biệt dành cho sinh nhật vào năm 2009. (1

Ngọc Châu mân mê hộp quà nhỏ trong tay:

- Vậy tôi mở ra trước nhé?

Cô hỏi, Nhật Thiên lúc này đã bắt đầu có phần hơi ngại ngùng, anh gật đầu. Nằm ở giữa chiếc hộp chính là món trang sức lấp lánh đã được Nhật Thiên chọn lựa vô cùng kỹ càng. Ngọc Châu chạm nhẹ vào chiếc charm mang hình dáng của đóa hoa sữa, cô vô cùng thích món quà này, thích đến mức muốn khóc ngay lập tức. Cảm xúc của cô dâng trào, làm cho đôi mắt dần trở nên long lanh:

- Nhật Thiên đeo giúp tôi nha?

Ngọc Châu ngỏ ý hỏi, Nhật Thiên ngay sau đó đã rất nhanh đồng ý. Anh nhận lại chiếc vòng tay, cẩn thận đeo vào cổ tay của Ngọc Châu:

- Đẹp quá. Tôi rất thích, tôi sẽ đeo và trân trọng nó, cảm ơn nhiều nha. À, phải rồi, cậu cũng mở quà ra xem đi.

Thứ mà Ngọc Châu dành tặng cho Nhật Thiên cũng vừa hay trùng hợp là một chiếc vòng tay trơn bằng bạc, thanh thoát và tinh tế. Nhật Thiên nhận lấy món quà, anh lướt nhẹ ngón tay lên bề mặt mượt mà của chiếc vòng tay với cảm xúc vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt. Ngọc Châu cảm thấy yên tâm hẳn khi trông Nhật Thiên có vẻ rất thích món quà mà cô tặng cho anh.

Nhật Thiên đeo chiếc vòng vào tay mình:

- Cảm ơn. Nó rất đẹp.

Ngọc Châu nghe đến đây không kìm được mà bật cười, phải chi khoảnh khắc hiếm hoi này có thể dừng lại mãi mãi. Khoảnh khắc Nhật Thiên nở nụ cười hiền, là một người con trai gần gũi cùng với những hành động và đỗi dịu dàng.

Ngay lúc này đây, Ngọc Châu muốn được ôm Nhật Thiên thật chặt.

Cảm xúc bây giờ thật kỳ lạ.



Ngọc Châu tự hỏi, liệu rằng Nhật Thiên có thích cô thêm được một chút nào hay không? Dù chỉ là một phần trăm ít ỏi.

Cô nhìn Nhật Thiên đang ở trước mắt của mình, tự nhủ rằng phải nói gì đó để kiềm cảm xúc của mình lại thôi.

Ngọc Châu mang ba lô lên vai, chắp tay ra phía sau, nở nụ cười như thường lệ:

- Nghe nói tặng vòng tay thì chính là mong muốn gắn kết và không bao giờ xa rời, không bao giờ buông bỏ. Là một món quà vô cùng ý nghĩa đó. Bên cạnh đó nó còn giống như sợi chỉ đỏ nữa.

Nhật Thiên ngẩng người, anh thậm chí còn không biết ý nghĩa của việc tặng vòng tay là như thế này. Vốn dĩ anh mua chiếc lắc kia là bởi vì nó gợi nhớ lại lần đầu tiên Nhật Thiên nhìn thấy Ngọc Châu mà thôi. Anh lúc này cũng chẳng thể ậm ừ mà cũng nói được thêm câu gì. Chỉ biết ngơ ngơ đáp lại hai chữ "vậy à?" với cô nàng.

Ngọc Châu lại tiếp tục bật cười, đúng là phản ứng của Nhật Thiên luôn luôn thú vị như vậy. Cô mở cửa ra:

- Đi thôi, cùng mọi người chụp một tấm ảnh tập thể để lưu lại kỷ niệm nào.

Tiếng cửa đóng cạch lại, vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Ở bên ngoài, ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn đường len lỏi qua khe hở của cánh cửa gỗ, chiếu những vệt sáng mờ ảo trên sàn phòng. Trong khoảnh khắc yên tĩnh đó, chỉ còn lại một mình Nhật Thiên đứng lặng lẽ cùng với lòng rối như tơ vò.

Nhật Thiên sau đó cũng nhanh chóng xách ba lô lên, mở cửa và bước vào trong, quay trở lại buổi tiệc.

Mọi người đứng lại với nhau ở vị trí ngang bàn tiệc, máy ảnh cũng đã được nhân viên cầm sẵn ở trên tay:

- Nào mọi người, đếm 1 2 3 thì mọi người nói từ panda nhé.

Ai nấy cũng đều gật đầu đồng ý, dưới ánh đèn lung linh cùng không khí của buổi tiệc. Mọi người chỉnh trang lại trang phục của mình rồi cùng nhau đồng thanh đếm:

- 1..2..3... Panda!

Ánh đèn flash lóe lên, bắt trọn khoảnh khắc hào hứng cũng như nụ cười rạng rỡ của cả nhóm. Đây cũng chính là lúc mà buổi tiệc sinh nhật kết thúc. Hết hôm nay, ngày mai cả nhóm Ngọc Châu đều phải quay lại trường để tiếp tục việc học. Cô cười cười:

- Vậy... tạm biệt.

Ngọc Châu lấy hết dũng cảm ôm Nhật Thiên một cái, động tác của cô chứa đựng sự chân thành và mong mỏi.

Tay cô nhẹ nhàng đặt lên lưng anh, thỉnh thoảng vỗ vỗ như thể muốn gửi gắm tất cả những lời mà bản thân chưa kịp nói ra. Cô ôm chầm lấy anh, cảm nhận từng nhịp thở, từng mùi hương quen thuộc và hơi ấm từ cơ thể Nhật Thiên. Cô thì thầm:

- Về nhà cẩn thận nhé. Hẹn gặp lại.

Nhật Thiên có hơi bất ngờ vì hành động này nhưng rồi anh cũng ngập ngừng đặt từng ngón tay chạm nhẹ vào

Ngọc Châu, đầu anh nghiêng nghiêng có phần tựa vào cô. Cảm giác ấm áp và sự gần gũi từ cái ôm của Ngọc Châu làm anh cảm thấy lòng mình như dịu lại:

- Về nhà cẩn thận, đến nơi rồi thì báo cho tôi biết một tiếng nhé.

Ngọc Châu gật đầu, mặc dù vẫn còn lưu luyến nhưng cô vẫn phải buông Nhật Thiên ra. Mắt cô lướt qua những gương mặt quen thuộc và bản thân mình đang phải chuẩn bị rời đi, cảm giác chia tay không dễ dàng chút nào. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh, hệt như mọi khi vẫn thường hay làm. Đợi cho mọi người chất hành lý lên xe taxi, Gia Ninh và Bảo Huy lúc này mới vỗ vào vai của Nhật Thiên, cười đùa một chút:

- Tụi tôi đi đây. Hẹn gặp lại.

Nói rồi từng chiếc xe bắt đầu lăn bánh, chở những người bạn lâu ngày không gặp về nhà của họ. Nhật Thiên đứng tại chỗ, ánh mắt dõi theo từng chiếc xe khi chúng dần khuất khỏi tầm nhìn, anh lúc này mới xoay người, choàng tay qua vai của Mai Nguyệt và Dương, kéo họ lại gần mình hơn:

- Tụi mình cũng về nhà thôi.

Cả ba người cùng bước đi dưới ánh đèn đường sáng cùng với tiếng xe cộ nườm nượp không dứt.
Chương trước Chương tiếp