Giả Ngoan, Xấu Lắm Nha!

Chương 42: Rất rất thích



Ăn cháo xong, Lạc Minh Sơn mở hòm thuốc cá nhân lấy bình xịt mà Tháp Trắng cung cấp ra.

Trước đó Triệu Hành đấm vào tường nên xương mu bàn tay sưng đỏ. Vết thương không nghiêm trọng mấy, nếu Lạc Minh Sơn không nhắc chắc Triệu Hành cũng quên bén đi rồi. Mà Lạc Minh Sơn thì rất để ý, cậu cẩn thận cầm bàn tay Triệu Hành thổi nhè nhẹ, xịt thuốc lên vết thương.

“Anh Triệu, còn đau không?” Lạc Minh Sơn hỏi nhỏ.

Triệu Hành lắc đầu.

Đồ trên mặt đất quả nhiên rất xịn, xịt thuốc xong Triệu Hành không thấy đau mà chỉ thấy mát lạnh thôi.

“Vậy tốt rồi.” Lạc Minh Sơn cười, cất bình xịt vào hộp.

“Cậu không cần sao?” Triệu Hành đột nhiên mở miệng, ánh mắt quét qua những vết bầm trên người Lạc Minh Sơn.

Lạc Minh Sơn ngẩng đầu nhìn hắn, dáng vẻ ngoan ngoãn thản nhiên: “Em làm sai, phải đau dài mới nhớ lâu được ạ.”

Triệu Hành sửng sốt.

Đây là lời mà hắn từng nói với Lạc Minh Sơn. Triệu Hành rũ mắt, duỗi tay cầm lấy bình xịt trong tay cậu.

Lạc Minh Sơn: “Anh Triệu?”

Triệu Hành kéo Lạc Minh Sơn ngồi xuống đối diện, cầm mắt cá chân cậu đặt lên đầu gối mình. Sau đó xịt thuốc lên vết thương cho Lạc Minh Sơn.

Trông hẳn rất nghiêm túc, dáng vẻ tập trung tựa như đứa trẻ đang cẩn thận sửa chữa con búp bê yêu thích nhưng mang đầy vết thương của mình.

Bàn tay Triệu Hành lần lượt lướt qua những vết bầm tím trên chân Lạc Minh Sơn, hắn nhẹ nhàng ấn vào vết bầm xanh tím lớn nhất, lòng thấy hối hận xót thương… hắn ra tay quá nặng rồi.

Bỗng nhiên Triệu Hành chợt ngưng tay, tự giễu mà cười thành tiếng.

Quả nhiên bị sắc đẹp mê hoặc rồi sao?

Triệu Hành mê tập võ, lúc quạu lên đấm một cú có thể gãy hai cái xương sườn, nhưng không biết do Lạc Minh Sơn chịu đòn giỏi hay chưa trúng chỗ hiểm, hắn đánh cậu lên bờ xuống ruộng vậy mà chỉ bị trầy ngoài da.

Dù thế hắn vẫn đau lòng, nhưng cũng dễ hiểu thôi mà.

Đầu ngón tay của Triệu Hành như có như không lướt qua làn da mịn màng của Lạc Minh Sơn. Không phải là bây giờ hắn cũng đang thèm muốn thân thể mỹ nhân sao?

Đau lòng khi người đẹp bị hủy hoại có gì là lạ đâu?

Triệu Hành bình tĩnh chấp nhận sự thay đổi trong tâm lý mình. Tựa như lúc trong tù hắn cũng chấp nhận bản thân phải thấy Lạc Minh Sơn khóc thút thít thì lòng mới được vui, thậm chí còn như thằng biến thái hở tý là ghẹo cậu khóc, thì bây giờ hắn cũng chấp nhận mình đang ôm dục vọng muốn chiếm đoạt Lạc Minh Sơn.

Hừm… Lạc Lạc ở trên giường khóc chắc sẽ càng đẹp hơn nhỉ?

“Anh, anh Triệu…” Lạc Minh Sơn đột nhiên cẩn thận gọi nhỏ, đánh gãy dòng suy nghĩ đang bay cao bay xa của Triệu Hành.

Giọng cậu rụt rè, hơi lùi về sau, cố gắng né tránh cái chạm của Triệu Hành.

Triệu Hành cúi đầu mới phát hiện hắn đã vô tình sờ đùi Lạc Minh Sơn, tay nhém chạy vào vùng cấm. Lạc Minh Sơn nắm chặt mép quần đùi, cậu cúi đầu nên không nhìn thấy vẻ mặt nhưng lỗ tai và cổ đỏ bừng, chắc bị doạ sợ rồi.

Triệu Hành thản nhiên rút tay về, sau đó đặt chân cậu xuống, ra vẻ đàng hoàng đứng đắn mà tiếp tục dùng bình xịt y tế xử lý vết thương trên người cậu. Tuy lòng đã xác định nhưng Triệu Hành vẫn không định ra tay với Lạc Minh Sơn quá sớm.

Dù sao tuổi Lạc Minh Sơn cũng còn quá nhỏ, tính tình ngây thơ khờ dại, Triệu Hành không muốn dọa cậu, cũng không muốn ép buộc cậu… Cho nên hắn đang định mưa dầm thấm lâu.

Phạm vi xử lý vết thương của bình xịt nhanh chóng chuyển từ cổ đến mặt, Lạc Minh Sơn ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Thuốc xịt y tế lần lượt xịt lên trán, má và khóe mắt của Lạc Minh Sơn, cuối cùng dừng lại trên môi.

Màu môi Lạc Minh Sơn trước giờ là màu hồng nhạt nhưng hiện tại lại đỏ ửng khả nghi, môi dưới còn hằn rõ vết cắn lẳng lặng minh chứng cho hành vi xúc động của Triệu Hành cách đây không lâu.

Triệu Hành chợt dừng tay, nhướng mày rồi cất bình xịt.

Đầu ngón tay hắn hờ hững mơn trớn vết cắn kia, cay nghiệt nói: “Tôi nghĩ vẫn nên để lại một vết thương, bằng không cậu sẽ chóng quên bài học.”

Lông mi Lạc Minh Sơn khẽ run, cậu lí nhí: “… Vâng ạ.”

Đêm khuya.

Sau khi Triệu Hành biết mình hết thẳng rồi, cũng nhanh chóng chấp nhận cuộc đời mới, mơ ngay một giấc mơ kiều diễm.

Có lẽ vì thiếu kinh nghiệm và ít hiểu biết về giới đồng tính nên giấc mơ của Triệu Hành tuy có tình nhưng hơi thiếu sắc, giống như lạc vào trong biển sương mù, mông lung không rõ ràng.

Triệu Hành đang ngủ say cũng phải nhíu mày bất mãn.

Một ngón tay lành lạnh trắng như ngọc nhẹ nhàng chạm vào giữa trán hắn. Sau khi xoa tan nếp nhăn giữa hai lông mày, ngón tay trượt xuống sống mũi cao của hắn, cuối cùng do dự một chút lại nhẹ nhàng đặt lên đôi môi.

Thật là mềm.



Thật là nóng.

Lạc Minh Sơn rút tay về như thể bị bỏng.

Một lúc sau, cậu cũng không kiềm được, cúi người xuống áp môi mình lên môi Triệu Hành.

… Rất thích.

Sao lại sướng như vậy chứ? So với cọ mặt còn sướng hơn nữa cơ.

Lạc Minh Sơn gần như u mê.

Cậu không kiềm chế nổi ham muốn thân mật với Triệu Hành, từ môi dán môi dần chuyển sang liếm mút khẽ cắn, đầu lưỡi cạy mở hàm răng, động tác mất kiểm soát trở thành cướp đoạt và xâm phạm.

“Ứm…”

Triệu Hành cau mày, nom sắp bị đánh thức bởi động tác thô bạo này.

Lạc Minh Sơn cứng đờ như bị ấn nút pause.

Thẳng đến khi lông mày Triệu Hành giãn ra, lần nữa chìm vào trong giấc mộng, Lạc Minh Sơn mới lưu luyến dời môi, chỉ là trước đó không quên liếm sạch vệt nước bóng loáng đọng trên môi Triệu Hành.

Cực kỳ thích.

Nếu hôm nay Triệu Hành không hôn cậu, cậu cũng sẽ không biết hôn anh A Hành là một chuyện vui sướng đến vậy.

6h sáng, Triệu Hành thức dậy đúng giờ.

Lúc Triệu Hành thay quần áo bảo hộ và ra khỏi phòng, Lạc Minh Sơn đang chuẩn bị bữa sáng cho hắn.

Lạc Minh Sơn vẫn mặc bộ quần áo ở nhà đơn giản đó, vết thương đã mờ đi rất nhiều trên làn da trắng như sứ.

Cậu đang mặc một chiếc tạp dề màu trắng sữa, tập trung bày bữa sáng lên bàn.

Ánh nắng mai nhẹ nhàng chiếu lên người cậu, toát lên khí chất yên tĩnh dịu dàng như cô vợ hiền thục xinh đẹp mới được Triệu Hành cưới về nhà vậy.

Giọng Triệu Hành hơi khàn: “Lạc Lạc, lại đây.”

Lạc Minh Sơn lập tức ngoan ngoãn bước tới, mắt mang theo ý cười lấp lánh: “Anh Triệu, anh dậy rồi ạ?”

Trong lòng Triệu Hành ngứa ngáy, muốn kéo cậu qua hôn nhưng sợ doạ cậu sợ nên chỉ ôm vào lòng, lơ đãng sờ môi cậu rồi hỏi: “Đang ăn vụng gì đấy? Sao môi đỏ thế này?”

Lạc Minh Sơn thoắt cái cứng đờ.

Tuy hỏi chơi thôi nhưng Triệu Hành cũng thấy môi Lạc Minh Sơn đúng là đỏ đến bất thường.

… Xem ra hôm qua hắn cắn quá mạnh, qua một đêm rồi mà vẫn chưa hết sưng, lại còn sưng trầm trọng hơn nữa. Có điều màu đỏ hơi sưng này, càng khiến người ta nghĩ ngợi nhiều thêm.

Triệu Hành không khỏi nhớ đến giấc mộng đêm qua.

Đêm qua hắn nằm mơ, ban đầu hơi mơ hồ, sau thì mập mờ thấy mình hôn Lạc Minh Sơn thật sâu, kỹ thuật thành thạo, mạnh mẽ tấn công, hôn đến người ta thở không kịp, nước mắt rơi lã chã, thật là đáng thương, thật là…

Triệu Hành ho nhẹ một tiếng, buông Lạc Minh Sơn ra: “Tôi vào nhà vệ sinh.”

Bởi vì có nhiệm vụ mới nên các tuyển thủ đã rời Tháp Trắng lúc 4h sáng, Triệu Hành và Lạc Minh Sơn lề mề đến bảy giờ mới ra khỏi cửa.

Trước khi đi, Triệu Hành còn bỏ 10 điểm để mua một bộ đồ bảo hộ màu trắng tinh cho Lạc Minh Sơn.

Mỗi phòng trong tháp Trắng đều có cuốn sách mua sắm điện tử, miễn chịu tiêu điểm thì ngay cả đồ tránh thai người máy cũng ship tận cửa, nói chi là đồ bảo hộ.

Mà đồ bảo hộ mua trên đảo bắt buộc phải in mã số cá nhân, ví dụ như bộ L mua cho Triệu Hành in F101. Chẳng qua Lạc Minh Sơn không phải người chơi mà là ‘phần thưởng’, nên đồ bảo hộ của cậu trống trơn không có mã số.

Triệu Hành giúp cậu mặc quần áo vào, nhưng khi định đội mũ trùm đầu lên thì gặp phải sự cố.

Đồ bảo hộ của Lạc Minh Sơn là đồ liền thân, nếu kéo mũ trùm lên hết cỡ, tóc sẽ bị cuốn vào bên trong khiến phần lưng gồ lên không ôm sát, còn nếu không đội mũ thì sẽ dính độc…

Đợi đã!

Triệu Hành chợt nhớ hôm qua Lạc Minh Sơn không đeo mặt nạ.

Ban đầu Triệu Hành còn tưởng tổ tiết mục chúc phúc cho Lạc Minh Sơn nhưng khi hỏi kĩ mới biết, Lạc Minh Sơn rời khỏi lòng đất thì phát hiện mình miễn nhiễm với sương độc. Nhưng khi hỏi cậu nhận được chúc phúc khi nào thì Lạc Minh Sơn không biết gì cả.

Hắn sực nhớ đến cái hôm cơ chế chống bạo động kích hoạt dưới lòng đất, Lạc Minh Sơn chỉ hơi choáng một chút chứ không ngất xỉu khi dính thuốc mê, phải chăng cũng là nhờ tác dụng của chúc phúc?



Chẳng lẽ khu K13 có đại gia Lam Tinh nào đó phát chúc phúc miễn phí cho con nít sao?

Triệu Hành thấy khó mà tin được.

Nghĩ mãi không ra hắn dứt khoát không nghĩ nữa, cũng từ bỏ ý định đeo mặt nạ cho Lạc Minh Sơn.

Dù sao đeo mặt nạ cũng sướng gì cho cam, Triệu Hành cũng chả thích đeo tý nào.

Sửa sang quần áo xong, Triệu Hành đưa khẩu súng laser Z35 cho Lạc Minh Sơn nhưng cậu không nhận: “Vũ khí xịn vậy để anh xài đi, đưa em cũng như không à.”

Triệu Hành thấy cũng đúng, nên lấy những vũ khí khác ra để Lạc Minh Sơn tự chọn.

Lạc Minh Sơn chọn một khẩu súng lục rất thông thường, điểm đặc biệt duy nhất là lúc bắn không có âm thanh.

Ra khỏi tháp Trắng, Triệu Hành đi thẳng đến bảng điện tử gần nhất xem nhiệm vụ tiếp theo là gì.

Tuy hôm qua hắn có 100 điểm nhưng giết người, mua thẻ phòng, quần áo bảo hộ… cộng hết lại giờ chỉ còn 81,4 điểm. Nếu muốn ở phòng đôi với Lạc Minh Sơn thì số điểm này còn chả đủ tiêu trong 4 ngày.

Nghĩ đến đây, Triệu Hành cảm thấy áp lực tăng gấp bội.

Khi đến bảng điện tử, trên màn hình quả nhiên nhốn nháo đống spam bình luận.

[Má 7h mới chịu ra, ghê đấy!]

[Sao môi của Lạc Lạc bị rách z?]

[Hu hu hu mỹ nhân bị gã đàn ông kia bạo lực rồi…]

[Bậy, hôm qua đánh người ta lên bờ xuống ruộng, chẳng lẽ tối lại ngủ chung à?]

[Haiz, đồn ang !]

[…]

[Mà 2 người này quẩy cỡ nào mà môi rách bươm thế kia nhỉ…]

[Môi ai cũng đỏ mới hay chứ ]

Lạc Minh Sơn nhìn chằm chằm bình luận kia, vành tai cậu từ từ đỏ lên.

Dòm Lạc Minh Sơn dần hiểu ra thì Triệu Hành mở cờ trong bụng, nhưng hắn lại đưa tay che mắt cậu ra vẻ nghiêm túc: “Ngoan, đừng nhìn bọn họ nói xàm.”

Hai má Lạc Minh Sơn càng thêm nóng, ngoan ngoãn ‘dạ’ một tiếng.

Triệu Hành quay đầu, đống bình luận đập vào mắt.

[A, a, a cíu, sao tui thấy ngọt dữ vầy nè ]

[Thôi nha, k đẩy thuyền trai bạo lực à!]

[Anh ta nói ‘ngoan’ kìa, xỉu đâyyy.]

[Mỹ nhân Lạc Lạc cẩn thận nhe, gã đàn ông ăn no xong dịu dàng với cậu, chưa hẳn là đàn ông tốt đâu ]

[Ủa có mình tui thấy đây là tình iu à???]

[Tuy mị thấy cp này hơi toxic nhưng vẫn đậm mùi tình nha!]

Tình yêu ư?

Triệu Hành chợt nhớ đến cuộc trò chuyện với Hoa Linh về biển hoa, bướm và tình nhân cách đây không lâu.

Triệu Hành cười khẩy.

Cái gì mà yêu với không yêu, ghen với không ghen chứ?

Hắn chả có hứng thú đi tìm hiểu, giờ hắn chỉ hứng thú với Lạc Minh Sơn thôi.

Triệu Hành kệ tía bình luận, mở thông báo nhiệm vụ ở góc dưới bên phải.

Nội dung nhiệm vụ chính thứ hai xuất hiện trước mặt hắn…

[Bạn hãy tìm ra nguyên nhân Người sinh học làm tổn thương con người, hoặc giết chết nó.]

Phần thưởng nhiệm vụ: 300 điểm tích luỹ.
Chương trước Chương tiếp