Giả Ngoan, Xấu Lắm Nha!

Chương 47: Thích anh trai hôn em



Ra khỏi hang động, Triệu Hành mới thấy bình luận nói không nói sai.

Vách đá phía nam là nơi tập trung nhiều người nhất trên toàn đảo chiều nay. Có người đến hóng hớt, có người đến ngắm idol Yuleith, cũng có người tới coi X01 giá 100 củ trông như thế nào.

Thế mà giờ đây, bọn họ chỉ còn là đống xác nằm rải rác dưới đất.

Trên mỗi thi thể chỉ xuất hiện đúng một vết thương, không ở đầu thì cũng ở cổ, hoặc ngực. Một đòn chí mạng, xác chết ngổn ngang, máu chảy thành sông.

Chỗ Triệu Hành đứng có địa hình khá thấp, máu từ tám hướng chảy hết về đây muốn né cũng không né kịp.

Màu máu đỏ tươi gần như nhuộm đỏ cả mảnh đất này, trong không khí tràn ngập mùi tanh hôi thối, thính lực tai phải của Triệu Hành trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, rõ đến mức hắn có thể nghe thấy tiếng của X01 đang xuyên qua hộp sọ cùng tiếng gào khóc, tiếng thét chói tai hoảng loạn của những người khác cách đây vài cây số.

Lông tơ Triệu Hành bị tiếng hét thê lương của một người phụ nữ làm cho dựng đứng, khoảnh khắc giọng người phụ nữ bị chôn vùi thì sống lưng hắn lạnh toát. Lòng bàn tay ẩm ướt lạnh lẽo của hắn đột nhiên được một bàn tay khô ráo ấm áp nắm lấy.

Triệu Hành theo bản năng quay đầu nhìn Lạc Minh Sơn. Ánh mắt Lạc Minh Sơn sạch sẽ dịu dàng, nói nhỏ: “Anh Triệu, em hơi sợ.”

Nói xong cậu nhẹ nhàng sáp vào. Tay cậu nóng, cơ thể cũng ấm, lúc gần nhau một luồng nhiệt ấm áp bắt đầu lan tỏa từ nơi da thịt dán chặt, sự ấm áp đó dần dần xoa dịu cơn khủng hoảng trong lòng Triệu Hành, cũng lau khô mồ hôi lạnh buốt trên lưng hắn.

“Lạc Lạc đừng sợ, có anh Triệu đây.” Triệu Hành khàn giọng an ủi cậu, tâm trạng dần ổn định.

Yuleith cầm máy liên lạc đứng cách đó không xa, không biết đang liên lạc với ai, lúc thấy cảnh này thì anh ta khẽ tặc lưỡi, vẻ mặt phức tạp.

Cúp máy liên lạc, Yuleith đi về phía bọn họ.

Mặc dù lúc nãy gọi điện anh ta giận đến độ suýt chửi tục nhưng bây giờ ở trước ống kính, anh ta vẫn hoàn hảo duy trì hình tượng người nổi tiếng của mình. Anh ta mỉm cười, mặt hơi sượng: “Đảo bị phong tỏa rồi, tôi cũng bị nhốt ở đây, nếu được thì chúng ta vào chung nhóm nhé, tiện thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Triệu Hành từ chối thẳng: “Không được, chúng ta đâu có quen nhau”

Mấy khi Yuleith bị người khác khước từ thẳng thừng như này, giận không có chỗ xả, anh ta quay sang nhìn Lạc Minh Sơn.

Lạc Minh Sơn lắc đầu: “Không được, tôi nghe lời anh Triệu. Hơn nữa chúng ta có quen nhau đâu.”

Yuleith: “…”

Giỏi.

Yuleith nghiến răng, cười với hai người: “Vậy chúc hai cậu thuận buồm xuôi gió, bình an sống sót.”

Triệu Hành gật đầu: “Đương nhiên.”

Lúc này, Bạch Quang Vũ rụt rè hỏi: “Yu… Yuleith đại nhân, tôi theo ngài được không? Tôi cũng là người của Vũ tộc… tôi…”

“Dĩ nhiên là được rồi, bé đồng tộc của tôi.” Yuleith dịu dàng cười.

Mặt Bạch Quang Vũ đỏ rần.

Sau khi Bạch Quang Vũ tạm biệt Triệu Hành thì vỗ cánh bay theo Yuleith.

Lòng Triệu Hành nặng trĩu, bình tĩnh cẩn thận lắng nghe thật lâu mới dắt Lạc Minh Sơn đi về hướng ngược lại với những tiếng hét chói tai kia. Nhưng chưa đi được bao xa thì tai hắn không nhạy nữa. Mặc kệ hắn có xoa tai thế nào, cũng chỉ nghe được những âm thanh trong phạm vi bình thường.

Lạc Minh Sơn: “Sao thế ạ?”

“Không nghe được âm thanh ở xa nữa.” Triệu Hành hơi bồn chồn.

X01 đánh đâu thắng đó, đao thương bất nhập, gặp người giết người, gặp thần chém thần. Thật sự không có cách gì để đối đầu với đồ chơi này nên đành phải né nó càng xa càng tốt.

Mà giờ hắn không nghe được nữa thì né kiểu gì đây?

Lạc Minh Sơn nhíu mày, cậu khẽ sờ tai Triệu Hành truyền chút năng lượng sang nhưng Triệu Hành không có phản ứng. Lạc Minh Sơn không dám truyền nhiều, sợ cơ thể hắn không chịu nổi nên rụt tay về.



Đài phát thanh trên đảo bỗng phát thông báo.

[Các dũng sĩ xin chú ý, hiện tại trên đảo đang phát sinh tình huống khẩn cấp, mời các vị di chuyển đến chỗ bảng điện tử gần nhất để kiểm tra tình hình cụ thể.]

Bên cạnh Triệu Hành vừa khéo có bảng điện tử, góc trái dưới còn nhảy ra tin tức mới nhất.

Triệu Hành bước gần xem thử.

Người chơi trên đảo ngày càng ít, khán giả coi live thì lại tăng cao, bình luận phủ kín toàn bộ màn hình. Mặc dù trong đó có hơn 1/3 là fan Yuleith đang lo lắng cho idol nhà họ.

Triệu Hành gian nan tìm tin hệ thống trong đống bình luận lít nhít đấy. Tin hệ thống lần này rất dài, Triệu Hành đọc lướt qua rồi rút kết luận.

[Một, đang điều tra nguyên nhân X01 mất không chế, vẫn chưa kiểm tra xong, Lạc thị sẽ bồi thường sau khi trò chơi kết thúc.

Hai, trò chơi vẫn tiếp tục, nhiệm vụ mới vẫn sẽ phát như bình thường.

Ba, để đề phòng X01 xổng chuồng, BTC quyết định tăng lưới điện phòng hộ của đảo lên mức cao nhất, người Vũ tộc nhớ cẩn thận tránh bay quá cao kẻo bị điện giật chết.

Bốn, X01 là mẫu nạp điện bằng năng lượng mặt trời, sạc một ngày có thể hoạt động mười lăm ngày.

Năm, để ngăn chặn X01 tiếp tục sử dụng năng lượng mặt trời nạp điện, lưới điện trên không của đảo sẽ chuẩn dần sang chế độ màn đen, dự kiến 12 giờ sau sẽ hoàn thành việc chuyển đổi.

Cuối cùng, hy vọng các dũng sĩ chú ý an toàn, cố gắng vượt qua 15 ngày, BTC cổ vũ cho các cậu!]

Đọc xong tin tức, Triệu Hành nổi khùng đập nát cái bảng điện tử. Tiếng bảng điện tử vỡ tan tành nghe khá đã tai, Triệu Hành trút giận xong cũng thấy dễ chịu hơn.

Hắn quay đầu nói với Lạc Minh Sơn: “Mặt trời sắp lặn rồi, về tháp Trắng trước đã.”

Nếu lưới điện trên không có thể ngăn X01 xổng chuồng thì hàng rào điện bên ngoài tháp Trắng cũng có thể ngăn nó chạy vào. Âm thanh cuối cùng hắn nghe được trước khi mất đi siêu thính giác thì vị trí hiện tại của X01 cách tháp Trắng rất xa. Lạc Minh Sơn chưa từng phản đối quyết định của Triệu Hành, gật đầu rồi răm rắp theo hắn trở về tháp Trắng.

Tuy không ai dám chắc hàng rào điện có ngăn được X01 hay không, nhưng sau khi về căn phòng dễ chịu khoan khoái kia, tâm trạng của Triệu Hành khá hơn không ít.

Đến khi Triệu Hành ăn cơm, tắm rửa, lười biếng ngồi trên sofa mở tivi, tiện tay đổi kênh thì tâm trạng hắn càng tốt hơn nữa. Đỉnh điểm là lúc thấy Lạc Minh Sơn chỉ khoác mỗi áo choàng tắm sau khi tắm xong. Da Lạc Minh Sơn vốn đã trắng, hơi nước nóng bốc lên lúc tắm càng thêm trắng hồng khiến người ta nảy sinh dục vọng. Khi cậu nghiêng đầu lau tóc, cả đốt ngón tay cũng trắng trẻo hồng hào.

Triệu Hành liếm môi, cổ họng hơi khô. Rõ ràng X01 đang như thanh kiếm của Damocles treo trên đỉnh đầu, mà Triệu Hành lại bị sắc đẹp mê hoặc đến ngứa ngáy tim gan mất rồi.

Ôi, đàn ông!

Triệu Hành ra sức khinh bỉ bản thân, nhưng khinh thì khinh, tầm mắt Triệu Hành vẫn cứ dính chặt lên người Lạc Minh Sơn.

Triệu Hành nhìn Lạc Minh Sơn lấy máy sấy tóc không dây trên kệ thì ném luôn cái remote trong tay: “Lại đây, anh trai sấy tóc cho cậu.”

Lạc Minh Sơn cười với Triệu Hành, ngoan ngoãn đưa máy sấy tóc cho hắn. Sau đó cậu nhìn quanh, bê cái ghế nhỏ ngồi xuống trước mặt Triệu Hành để hắn ngồi trên sofa thoải mái sấy tóc cho cậu.

Máy sấy tóc trên mặt đất không chỉ không dây mà còn không ồn, vì vậy tiếng mập mờ trong TV chui trót lọt vào tai Triệu Hành. Hắn ngẩng đầu thấy TV chiếu cảnh hai người đàn ông đang hôn nhau, còn phát ra tiếng siêu vang dội, hôn không hề nể nang gì, hôn đến mức tai Triệu Hành và Lạc Minh Sơn đều đỏ au.

Bầu không khí trở nên lúng túng hết biết.

Triệu Hành nhớ tới chuyện sáng nay hắn với Lạc Minh Sơn chỉ vì ba điểm mà hôn nhau trước camera tận năm phút. Ừm, so ra thì bọn họ hôn tốt hơn cặp trên TV nhiều.

Triệu Hành muốn đổi kênh nhưng làm thế thì chẳng khác nào hắn đang giấu đầu lòi đuôi, thế là hắn ho khan, cất giọng thản nhiên: “Phim truyền hình trên mặt đất đúng là khác hẳn dưới lòng đất, cảnh này cũng cho chiếu luôn.”

Thật ra Lạc Minh Sơn cũng chưa xem được bao nhiêu bộ phim truyền hình dưới lòng đất, không chắc cái gì chiếu được cái gì không nhưng cậu vẫn gật đầu đồng ý.

Triệu Hành: “Trên mặt đất không chỉ người đồng tính có thể kết hôn, mà khác chủng tộc cũng được kết hôn, tôi vừa coi bộ phim, nam chính trong đấy là con người, nữ chính là người Lam Tinh cao cấp có sừng.”

Lạc Minh Sơn lại gật đầu như rất nghiêm túc nghe Triệu Hành kể chuyện. Triệu Hành muốn nói thêm nhưng nghẹn cứng mồm vì cảnh phim trên TV bắt đầu sai sai rồi.

Người đàn ông trên TV càng hôn càng quá trớn, bắt đầu cởi quần áo, mà thiếu niên kia thì trốn tránh lắc đầu kháng cự. Chẳng qua cậu ta càng chống cự thì đối phương càng hưng phấn. Sau đó chuyển cảnh thiếu niên la hét, rồi bị người đàn ông nhét cà vạt vào miệng…



Triệu Hành: “…”

Chờ đã… phim kiểu này cũng cho chiếu hả?!

Triệu Hành coi mà trợn mắt câm nín, máy sấy tóc cũng bị hắn vô tình tắt đi. Nhác thấy hai người trong TV sắp cởi cả xì líp, Lạc Minh Sơn lập tức xoay người che mắt Triệu Hành, cất giọng nỉ non: “Triệu, anh Triệu, đừng coi cái này được không?”

Triệu Hành giật mình ý thức được gì đó, hắn gỡ tay Lạc Minh Sơn rồi tắt TV.

Chợt một đoạn tin hiện về từ chốn sâu thẳm trong ký ức.

“Tội phạm đã dùng thủ pháp cực đoan để chống lại sự xâm phạm của người đàn ông họ Vương và họ Phạm, tội phạm vẫn chống đỡ cả quá trình dù bị gãy xương sườn, gãy xương quai xanh, bụng bị dao đâm, nhưng cũng…”

Triệu Hành hít thật sâu, chỉ hít thở thôi cũng thấy ngực đau nhói. Hắn ôm Lạc Minh Sơn nhưng không dám dùng sức, như sợ ôm chặt sẽ khiến cậu vỡ nát. Hắn ôm eo Lạc Minh Sơn, cằm tựa nhẹ lên vai cậu, giọng khàn đặc: “Xin lỗi, tôi không nên xem thứ này trước mặt cậu.”

Lạc Minh Sơn sửng sốt, não chưa load kịp.

Gì vậy nhỉ, có vẻ nghiêm túc quá rồi á?

Cậu chỉ không muốn anh A Hành coi người khác khỏa thân, cũng không muốn anh A Hành coi người khác làm chuyện đó thôi à…

Triệu Hành thấy mình sống tồi thật sự, sao lại để nạn nhân từng bị bạo hành coi phim bạo lực cơ chứ? Khác nào gợi lại cơn ác mộng của cậu ấy đâu?

Hắn nhẹ nhàng buông Lạc Minh Sơn ra, ánh mắt lại bị xương quai xanh của Lạc Minh Sơn thu hút. Dưới lớp áo choàng tắm trắng tinh là xương quai xanh đẹp đẽ tinh xảo như bạch ngọc không có vết sẹo nào, hồi phục rất tốt.

Nếu Triệu Hành không đọc tài liệu thì hắn khó mà tin nổi chỗ này từng bị gãy xương, còn bị tấm thép dày đâm thủng nữa.

Triệu Hành thấy lòng đau nhói. Hắn không kìm nổi cơn nghẹn đắng trong lòng mà cúi đầu hôn nhẹ lên đó.

Da Lạc Minh Sơn thoắt cái đỏ như tôm luộc.

Triệu Hành còn muốn cởi áo tắm để xem chỗ xương sườn và bụng bị đâm kia đã lành hẳn chưa, nhưng hắn vừa chạm nhẹ cổ áo Lạc Minh Sơn đã phát hiện mình mẩy cậu đỏ đến bất thường, còn hơi run rẩy.

Tay Triệu Hành cứng đờ, ý thức được hành vi của mình đã vượt quá giới hạn, không nên để nạn nhân suýt bị xâm hại xem phim rác kia, nhưng đòi cởi quần áo người ta coi xương quai xanh là nên sao!?

Đầu hắn bị kẹt vào cửa rồi chắc?

Triệu Hành ngẩng đầu nhìn Lạc Minh Sơn, mím môi, trong mắt đong đầy áy náy: “Xin lỗi, Lạc Lạc, thật sự rất xin lỗi, dọa cậu sợ rồi đúng không? Tôi không…”

Lạc Minh Sơn lắc đầu, giọng nhỏ xíu: “Không sợ ạ.”

Triệu Hành thở phào: “Vậy thì tốt, cậu yên tâm, sau này tôi không…”

Triệu Hành ngưng ngang, vì biết bản thân không nên hứa hẹn lời này, bởi ngày sau kiểu gì hắn cũng làm nữa thôi. Đương nhiên sẽ cân nhắc đến bóng ma tâm lý của Lạc Minh Sơn, hắn sẽ ra tay chậm hơn xíu… nhưng không có nghĩ hắn bỏ qua.

Triệu Hành bổ sung nốt nửa câu kia: “…Sau này tôi sẽ không làm chuyện cậu không thích nữa.”

Ừm, sau này mà Lạc Lạc không ghét, không sợ nữa thì hắn làm thôi…

Nhưng Lạc Minh Sơn lại đáp thẳng: “Em không ghét ạ.”

Triệu Hành sững sờ.

Khi hắn đang nghi mình có bị lãng tai không thì hàng mi của Lạc Minh Sơn run rẩy, thỏ thẻ: “…Em rất thích.”

Triệu Hành cảm giác pháo hoa đang nổ trong đầu mình. Tim hắn loạn nhịp, hơi thở dồn dập. Giọng hắn khàn khàn, bình tĩnh như đang cố gắng kiềm chế: “Thích gì?”

Tai Lạc Minh Sơn đỏ đến kỳ lạ nhưng đôi mắt lại long lanh, đơn thuần xen lẫn quyến rũ, cậu nhìn Triệu Hành khẽ nói: “Thích anh trai hôn em.”

Triệu Hành không kiềm nổi dục vọng của mình nữa, hắn ôm Lạc Minh Sơn lên sofa, cúi xuống hôn.
Chương trước Chương tiếp