Giam Cầm Trong Đêm Dài

Chương 13



Trong điện thoại không có bất kỳ cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào chưa đọc, dường như Trần Thư Hồi không hề quan tâm gì đến chuyện cậu cả đêm không về. Về đến nhà, sau khi dì Phương nghe thấy tiếng mở cửa thì sốt ruột ra khỏi phòng: "Nhiên Nhiên về rồi à, cả đêm dì lo lắng muốn chết luôn, dì bảo bà chủ gọi điện cho con, bà ấy lại bảo không sao. Ôi, may mà con không sao."

"Hôm qua làm xong chút chuyện mà muộn quá nên con mới không về." Ôn Nhiên nói, "Lần sau chắc chắn sẽ gọi điện về nhà, khiến dì lo lắng rồi."

"Không sao không sao, đã ăn sáng chưa? Dì đi làm cho con."

"Con có mang bữa sáng về, không cần làm đâu, cảm ơn dì Phương. Con lên lầu tắm trước đây, dì cứ nghỉ ngơi tiếp đi ạ."

"Được được, vậy con muốn ăn gì nữa thì cứ nói với dì nhé."

"Vâng."

Sau khi tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân, Ôn Nhiên lau hơi nước trên gương đi, nhìn vào cổ mình, đang không đeo vòng cổ, cậu cố gắng ngửi đi ngửi lại nhưng vẫn không ngửi được mùi pheromone của mình.

Sấy tóc xong ngồi xuống bàn học, Ôn Nhiên mở túi giấy ra, ăn trên xe hơi xấu hổ nên sau khi về đến nhà bánh đã nguội rồi, thế nhưng vẫn rất thơm, vừa giòn lại vừa mềm. Ôn Nhiên ăn hết năm cái bánh sừng bò, bánh sandwich ăn không nổi nữa nên mang xuống nhà cho vào tủ lạnh.

Đúng lúc Trần Thư Hồi về nhà, Ôn Nhiên lại lấy bánh sandwich trong tủ lạnh ra: "Mẹ." Cậu gọi bà, "Đã ăn sáng chưa?"

"Ăn rồi." Trần Thư Hồi đặt túi lên ghế sofa, "Con qua đêm ở nhà Cố Quân Trì à?"

"Vâng, con vô tình ngủ quên mất, không xảy ra chuyện gì cả."

AO với độ xứng đôi 97.5% qua đêm với nhau trong cùng một phòng nhưng lại không có chuyện gì xảy ra, Trần Thư Hồi ngược lại có thể hiểu được: "Đương nhiên, loại người không biết trèo cao như con, mẹ cũng không mong đợi con có thể xảy ra chuyện gì với cậu ta."

Thật ra cho dù có muốn trèo cao cũng sẽ bị Cố Quân Trì đạp xuống một phát... Ôn Nhiên nói: "Con có thể ngửi thấy mùi pheromone của Cố Quân Trì rồi, cậu ấy cũng có thể ngửi thấy của con, hơn nữa pheromone của con dường như có thể khiến cho bệnh của cậu ấy mau khoẻ hơn một chút."

"Vậy sao?" Biểu cảm của Trần Thư Hồi cuối cùng cũng hiện lên sự ngạc nhiên và hài lòng, "Chủ tịch Cố có biết không?"

"Biết ạ, ý của bọn họ là... bảo con sau này lúc Cố Quân Trì bị bệnh sẽ ở bên cậu ấy nhiều nhất có thể."

Trần Thư Hồi hơi bất ngờ cười một tiếng: "Xem ra điều chỉnh cho được độ xứng đôi cao quả nhiên vẫn rất hữu dụng." Bà đi tới bên cạnh Ôn Nhiên, dùng ngón tay gõ nhẹ vào mặt cậu, "Vẫn là câu nói đó, con chỉ cần nắm chặt Cố Quân Trì, tốt nhất là khiến cho cậu ta không rời xa con được, để nhà họ Cố biết rằng con là omega phù hợp nhất với cậu ta, có hiểu chưa?"

Bà vừa nói vừa đi rót nước, Ôn Nhiên áp mu bàn tay lên gò má mà bà vừa chạm vào, nơi đó có cảm giác tê tê. Cậu nói: "Con hiểu rồi ạ."

Cuối tuần trôi qua, sáng sớm thứ hai, trường dự bị công bố kết quả, Ôn Nhiên đã vượt qua kỳ thi viết và nhận được tư cách vào trường. Thứ ba là có thể lên lớp học, vì vậy hôm nay có lẽ là ngày cuối cùng cậu học kèm ở nhà Cố Quân Trì.

Việc ngủ cùng nhau một đêm vào thứ sáu tuần trước dường như đã làm Cố Quân Trì buồn nôn, sau khi lên lớp buổi sáng xong hắn đã đứng dậy bỏ đi, không ở lại phòng học tiếp tục làm đề như trước đây. Buổi trưa Ôn Nhiên xuống lầu, nhận ra hắn đã ăn xong đi chơi game rồi, buổi chiều cũng vậy, nói chung là kỵ việc ở chung một không gian với Ôn Nhiên, viết hẳn chữ "chán ghét" lên mặt.

Khiến cho Ôn Nhiên tưởng rằng đêm đó mình đã lấy đi trinh tiết của tên biến thái siêu dâm loạn này trong khi mơ ngủ.

"Không cần để ý, cậu ấy cũng không phải chỉ ghét một mình cậu, thật ra cậu ấy ghét cả thế giới, chỉ là cậu ở gần cậu ấy quá nên mới chịu trận nặng thôi..." 339 an ủi Ôn Nhiên.

Ôn Nhiên cúi người quỳ trên mặt đất, cẩn thận ấn cánh gió trực thăng lên rồi lắp vào, siết chặt đai ốc, cậu có chút vui vẻ ngẩng đầu lên, cười với 339: "Lắp ráp xong rồi."

"Wow... Cậu thật sự giỏi quá đi, một chiếc máy bay to như vậy mà có thể tháo nó ra rồi lặp lại từ đầu."

Ôn Nhiên tìm thấy một miếng vải lau trong hộp dụng cụ, cậu cẩn thận lau sạch bụi và dấu vân tay trên bề mặt ngoài của mô hình. Vào lúc hoàng hôn, ánh sáng màu vàng cam chiếu vào cửa sổ kính sát đất, bao trùm lấy cơ thể Ôn Nhiên, đó là quầng sáng dịu dàng và ôn hoà như gốm sứ. 339 nhìn góc nghiêng của cậu, vừa nhìn vừa tìm kiếm rất nhiều hình ảnh búp bê sứ xinh đẹp để so sánh, cuối cùng kết luận đều không đẹp bằng Ôn Nhiên.

Mô hình bóng loáng như mới, Ôn Nhiên cầm điện thoại lên chụp ảnh, có hơi không nỡ. Cho dù Cố Quân Trì cực kỳ không chào đón cậu nhưng với chuyện này lại hào phóng không ngờ. Ôn Nhiên có thể tạm thời thoát khỏi căn phòng ngủ phụ nhỏ quanh năm không có ánh sáng mặt trời của nhà họ Ôn, không cần phải giấu giếm Trần Thư Hồi lén học lớp cơ khí và vẽ hình, có được một căn nhà an toàn nhờ vào địa bàn nhỏ do Cố Quân Trì bố thí, hoàn thành một công trình mà người khác cho là vô vị nhàm chán nhưng lại có ý nghĩa rất lớn đối với cậu.



Ôn Nhiên đã chụp rất nhiều ảnh, cậu thậm chí còn nảy sinh một suy nghĩ khá hoang đường, muốn in ảnh ra, photo thêm một bản vẽ tay rồi đốt cho Ôn Ninh Uyên xem.

"Sau này cậu sẽ làm kỹ sư chứ!" 339 đột nhiên hỏi.

Ôn Nhiên đang thu dọn giấy tờ dưới đất, nghe vậy thì khựng lại: "Có lẽ là không đâu."

"Tại sao? Tôi cảm thấy cậu rất có năng khiếu, hơn nữa cậu cũng thích những thứ này mà."

"Không tại sao hết." Ôn Nhiên trả lời. Không tại sao hết, cậu chỉ có thể làm những gì Trần Thư Hồi yêu cầu cậu làm, từ trước đến nay vẫn luôn như vậy.

"Được rồi! Nhưng tôi vẫn hy vọng mọi ước mơ của cậu đều sẽ thành hiện thực." 339 nói, "Bảo vệ đã gửi chuyển phát nhanh đến rồi, tôi đi quét kiểm tra một lát."

"Ừm."

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Ôn Nhiên đứng dậy, cúi đầu nhìn mô hình vài giây. Cậu suy nghĩ một lát rồi đi đến phòng đồ chơi, thấy tủ kính kia vẫn còn trống, vẫn chưa bổ sung món đồ mới nào vào cả.

Ôn Nhiên không chắc Cố Quân Trì có cho người đặt mô hình trực thăng trở lại hay không, nhớ lại lời hắn nói rằng thích cùng một món đồ chơi với mình sẽ thể hiện gu của hắn rất kém, thế thì chắc là sẽ không đâu.

Lẽ ra nên nhìn một cái thôi rồi đi ngay nhưng ánh mắt cậu lại rơi vào chỗ ngoặt ở phía cuối, lần trước chưa kịp tham quan hết. Ôn Nhiên do dự một lát rồi đi về phía trước, đi vòng qua tủ trưng bày phía trước, cậu nghiêng đầu nhìn sang, là một căn phòng nho nhỏ không có cửa.

Khi đến gần, ánh đèn tự động sáng lên, bước chân của Ôn Nhiên dừng lại, một bên là tủ kính khổng lồ đựng rất nhiều thứ trông có vẻ như những món đồ chơi và đồ lưu niệm cũ, một bên là bức tường đầy ảnh, các quốc gia và các mùa khác nhau, mỗi bức ảnh đều có đánh dấu địa điểm và thời gian, là nét bút của Cố Quân Trì.

Vịnh biển núi tuyết, rừng cây đồng cỏ, có những bức ảnh phong cảnh đơn giản, cũng có những bức ảnh kỷ niệm Cố Quân Trì trượt tuyết, leo núi hoặc ôm động vật. Các bức ảnh được sắp xếp không có quy luật, đóng đinh ngẫu nhiên trên tường nhưng có thể thấy được từ ngày chụp rằng các bức ảnh ở vòng ngoài là mới nhất, càng đi vào vòng trong thì thời gian càng lâu hơn, từ ảnh phong cảnh và ảnh một người của Cố Quân Trì chuyển thành ảnh chụp chung của một cặp vợ chồng và ảnh cả gia đình.

Ở ngay trung tâm của vô số bức ảnh là một bức ảnh gia đình có kích thước khoảng mười bốn inch, alpha nhỏ trẻ tuổi đang đứng trước một alpha đẹp trai và một omega xinh đẹp, chính là Cố Quân Trì và ba mẹ hắn.

Khung ảnh bằng gỗ đã cũ rồi, được treo trên đinh bằng một sợi dây thừng mỏng có đường viền thô ráp, có lẽ là chưa từng trải qua bất kỳ sự thay mới lần hai hay sửa đổi nào nên vẫn giữ được hình dáng ban đầu.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Ôn Nhiên nhìn chăm chú, ngóc ngách này quá đỗi đặc biệt trong toàn bộ căn nhà, giống như một trái tim đang đập chậm rãi. Thế mà lại do chính tay Cố Quân Trì xây dựng, thật không thể tin nổi.

Ôn Nhiên nhớ lại một lần 339 từng nói Cố Quân Trì rất ghét chụp ảnh, một người rất ghét chụp ảnh lại để lại ảnh chụp của mình trong những chuyến đi, giống như hắn đã sưu tầm vô số món đồ chơi, đồ lưu niệm và ảnh chỉ để ba mẹ trong bức ảnh chụp chung có thể chứng kiến ​​thế giới mà mình đã trải qua.

Lại gần hơn một chút, Ôn Nhiên nhìn bức ảnh cả gia đình kia, sạch sẽ và rõ ràng đến mức như thể chỉ mới chụp ngày hôm qua, Cố Quân Trì trong ảnh đang nắm tay mẹ, cả người ghé sát vào chân ba, hơi nở nụ cười trên môi.

Im lặng đến mức chỉ có tiếng thở của mình, ánh mắt Ôn Nhiên di chuyển từ bức ảnh lên sợi dây thừng đang kéo căng kia, không hiểu vì sao lại bắt đầu lo lắng, cảm thấy vẫn nên gia cố thêm một chút mới vững chắc hơn được. Trong lúc nghĩ như vậy, cậu nghe thấy một tiếng 'cạch' rất khẽ, rất khẽ, giống như chuyện ma vậy, không có lý do gì, một đầu sợi dây thừng đột nhiên tách ra khỏi khung ảnh, bức ảnh cả gia đình đổ ụp xuống rơi trên đất, tiếng kính vỡ chói tai và gây sốc.

Một bức ảnh quý giá và quan trọng như vậy—— Không kịp đề phòng, Ôn Nhiên vẫn sững sờ nhìn bức tường, một lúc sau mới cứng nhắc cúi đầu xuống, đầu óc không thể suy nghĩ được, chỉ còn lại tiềm thức thúc giục cậu ngồi xổm xuống, định nhặt bức ảnh lên.

Một đôi chân xuất hiện ở cửa, Ôn Nhiên hoảng sợ và thất thần ngẩng đầu lên, ánh sáng không hiểu sao đột nhiên trở nên chói mắt, cậu nhìn Cố Quân Trì, nói: "Xin lỗi, nó... đột nhiên rơi xuống." Mỗi một từ đều nghe thấy nhưng lại không biết mình đã nói gì, tất cả đều trống rỗng.

Cậu nhìn thấy Cố Quân Trì đưa tay về phía mình, còn tưởng sẽ bị cho một bạt tai, dù có như vậy cậu cũng sẽ không né tránh. Thế nhưng ngón tay của Cố Quân Trì lại xuyên qua vòng cổ của cậu một cách chuẩn xác, xách toàn bộ cơ thể cậu lên.

Vòng cổ được đặt làm theo yêu cầu riêng với cổ của từng omega, độ bó sát với cổ cực kỳ cao. Một ngón, hai ngón... ba ngón tay của Cố Quân Trì móc vào vòng cổ đè lên cổ họng Ôn Nhiên, đốt ngón tay ấn lên yết hầu của cậu. Tuyến thể đau nhức dữ dội, thái dương giật nảy lên, ngay cả kêu đau Ôn Nhiên còn không kêu được, chỉ có thể ép ra vài tiếng rít khàn đặc từ cổ họng, hai chân mềm nhũn, không đứng vững được khuỵu xuống.

Cố Quân Trì để cậu ngã dưới chân, nhấc vòng cổ của Ôn Nhiên, buộc cậu ngẩng đầu nhìn vào mắt mình. Vẻ mặt của hắn bình tĩnh hơn bao giờ hết, không tức giận cũng không hung dữ, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh: "Bọn họ không muốn nhìn thấy cậu."

Vòng cổ chịu tác động quá lớn từ bên ngoài, bắt đầu phát ra tiếng bíp bíp báo động. Sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, Ôn Nhiên rơi nước mắt túm lấy cánh tay của Cố Quân Trì, há miệng hít thở như con cá mắc cạn, tiếng ù tai ong ong vang lên, trong lúc bần thần, cậu nghi ngờ máu đã trào ra từ tuyến thể và đang chảy xuống sau gáy.

"Xin lỗi..." Ôn Nhiên khàn giọng, chỉ có thể phát ra một chút hơi tàn.



"Lần thứ hai rồi." Cố Quân Trì nhìn cậu từ trên xuống, giọng nói vẫn thờ ơ trong tiếng báo động, bình tĩnh hỏi, "Xúc phạm bọn họ sẽ khiến cậu vui sướng lắm à?"

Lần thứ hai... Lần thứ hai ở đâu ra, Ôn Nhiên hoàn toàn không hiểu, chỉ có thể lắc đầu thật mạnh để đưa ra một câu trả lời phủ định.

Cố Quân Trì nhìn cậu vài giây rồi rút tay ra. Không khí tràn vào cổ họng, một tay Ôn Nhiên chống xuống đất quỳ xuống, một tay giữ lấy sau gáy, không ngừng ho khan. Tuyến thể đau như xát muối, vẫn chưa kịp bình tĩnh lại thì Cố Quân Trì lại túm lấy sau đầu cậu, bàn tay của alpha rất lớn, khe ngón cái và ngón trỏ giữ lấy gò má cậu, ngón cái đè lên vị trí dưới mắt cậu, buộc Ôn Nhiên phải ngẩng đầu lên lần nữa.

Hắn ngồi xổm trước mặt Ôn Nhiên, đối mặt với đôi mắt đỏ hoe đang chảy nước mắt kia: "Dáng vẻ giả ngốc vờ vô hại đó của cậu khiến người khác chán ghét lắm, không muốn xem cậu diễn kịch nên mới lười tính toán với cậu, thấy đủ rồi thì dừng khó lắm sao."

Hóa ra châm chọc mỉa mai đã được xem là nhẫn nhịn rồi, hóa ra mô hình máy bay không phải là hào phóng, chỉ là dùng một món đồ chơi không đáng tiền đưa cho người đáng ghét chút chuyện để làm, để cậu câm miệng và an phận thôi. Cổ họng Ôn Nhiên hơi cử động, những giọt nước mắt còn sót lại trượt xuống mu bàn tay của Cố Quân Trì theo đầu ngón tay.

"Phát hiện pheromone của cậu có ích với tôi có phải đắc ý lắm không?" Cố Quân Trì buông tay ra, đứng dậy, lau nước mắt trên mu bàn tay đi, cụp mắt nhìn xuống từ trên cao, "Lần sau nhân lúc tôi bị bệnh lại nhả pheromone ra nữa, sẽ không có chuyện đơn giản như ném cậu ra khỏi phòng đâu."

Ôn Nhiên lau nước mắt, khàn giọng "Ừm" một tiếng, cậu có thể phản bác được gì chứ, cậu chỉ có thể thừa nhận hết thảy. Ôn Nhiên đứng dậy khỏi mặt đất, cúi đầu nói: "Tôi về trước đây."

Cậu đi ngang qua Cố Quân Trì, bước ra khỏi căn phòng nhỏ. Mặt trời còn chưa lặn, Ôn Nhiên cầm cặp sách lên, mô hình trực thăng vẫn nằm im lặng trên thảm, món đồ mà trước đây nhìn mãi không chán, giờ đây chỉ có thể vội vàng liếc nhìn một cái.

Cậu đẩy cửa ra, giọng nói của 339 vang lên từ phía sau: "Cậu phải đi rồi hả? Cậu sao vậy?"

Ôn Nhiên không quay đầu lại, chỉ nói: "Tôi về nhà đây."

339 lo lắng gọi cậu lại nhưng Ôn Nhiên cứ đi về phía trước, không lâu sau có một chiếc xe đuổi theo, là 339 đã liên lạc với tài xế. Cửa xe mở ra, Ôn Nhiên dùng cánh tay lau mặt, nói cảm ơn rồi cúi người chui vào trong xe.



Gin: cùng là móc tay vào vòng cổ bên kia anh Lục làm nó hỏ ni bao nhiêu thì bên đây anh Cố vũ phu bấy nhiêu =)))) cơ mà huhu biết phản ứng chán ghét của anh Cố là đúng nhma em vẫn thương con em quá bé Nhiên ơiiii

Dịch 1 đoạn cảm nhận của người đọc cho mọi người suy chung

"Giữa bọn họ ngăn cách nhau bởi hiểu lầm trùng trùng

Cách nhau bởi hiểu lầm rằng Cố Quân Trì cho rằng Ôn Nhiên rất tâm cơ, học đánh bài "Đêm vùng cực ngày 19" và xúc phạm ba mẹ cậu ấy (tôi đoán đây là xúc phạm "lần thứ nhất")

Cách nhau bởi hiểu lầm rằng Cố Quân Trì cho rằng Ôn Nhiên bò lên giường, giả ngốc vờ vô hại.

Cách nhau bởi hiểu lầm rằng Ôn Nhiên cảm thấy Cố Quân Trì đôi khi miệng cứng tim mềm nhưng thật ra lại chán ghét cậu.

Cách nhau bởi hiểu lầm rằng ngay giây trước Ôn Nhiên còn cảm thấy nhà Cố Quân Trì có lẽ là nhà an toàn của cậu, ngay giây sau đã bị nghẹt thở và thù ghét phá vỡ.

Thật ra điều Cố Quân Trì bất lực nhất và thù hận nhất có lẽ là độ xứng đôi cao như vậy của bọn họ. Cậu ấy cảm thấy Ôn Nhiên dùng thứ này để nắm thóp cậu ấy, dùng thiếu sót và khiếm khuyết là nỗi khổ riêng cả đời của cậu ấy để nhắc nhở cậu ấy và đâm vào nỗi đau của cậu ấy, khiến cho Cố Quân Trì không thể rời xa cậu.

Nhưng thật ra là hoàn toàn không phải.

Hai người bọn họ đều mong muốn một căn nhà an toàn, một sự rung động chầm chậm, một trái tim an ổn và an toàn. Hai người cần tình yêu nhưng vẫn luôn im lặng, sẽ nhìn nhau trong căn phòng tràn ngập thù hận.

Sẽ nhìn nhau qua hiểu lầm.

Cho dù có cách nhau bởi hiểu lầm thì vẫn sẽ nhìn nhau.

(Chương này tôi đọc mà tim xót quá nên viết một ít lý giải khi đọc. Chỉ là cách lý giải cá nhân thôi, hiểu sai thì xin lỗi.)"
Chương trước Chương tiếp