Giam Cầm Trong Đêm Dài
Chương 54
img src="https://static.trumtruyen.vip/chapter-image/37212/5be2e6f476aaed4409b7faff3ebc515e.jpg" width="992" height="998" layout="responsive">
—
Ding Dong——
“Đã đến trạm Tinh Đảo, mở cửa bên phải, chú ý khoảng cách giữa tàu và sân ga.”
Cửa tàu điện ngầm mở ra, dòng người ùa ra như ong vỡ tổ, hầu hết là những gương mặt dạt dào tuổi trẻ. Quận Tinh Đảo là nơi tập trung đủ loại quán bar và hộp đêm lớn nhỏ, vẫn luôn là lựa chọn hàng đầu cho cuộc sống về đêm của giới trẻ ở thành phố S.
“Xin lỗi! Xin nhường đường một chút, cảm ơn!”
Omega đang đeo cặp sách gian nan vượt qua dòng người, khó khăn lắm mới ra khỏi nhà ga, chưa đi được mấy bước, vừa nhìn vào điện thoại đã lập tức bắt đầu cất bước chạy vào màn đêm.
Sau khi chạy qua vài quán bar và rẽ vào một hẻm nhỏ, cậu thở hồng hộc bước vào cửa sau, còn chưa kịp lấy lại hơi thì một tiếng hét cao vút đã xuyên qua đầu cậu từ tai trái qua tai phải.
“Lý Thuật——!”
Đinh Mộng Cách bước trên đôi giày cao gót lao tới, túm lấy cổ áo của omega, kéo xuống để giảm bớt chênh lệch chiều cao: “Có phải chị đã nói với cậu là chị phải đi hẹn hò, bảo cậu đến đúng giờ giao ca không?”
“Phải, phải...” Lý Thuật cúi đầu, đôi mắt xinh đẹp hơi căng thẳng mở to: “Hôm nay trong nhóm hơi bận nên bị chậm trễ một chút, xin lỗi ạ.”
“...Bỏ đi.” Đinh Mộng Cách nhìn cậu mấy giây, buông tay ra, giúp cậu vuốt phẳng nếp nhăn ở cổ áo: “Cục vàng của chị, ai có thể nổi giận với gương mặt này của cậu được chứ... À chị, chậc, cái áo sơ mi này của cậu có thể vứt đi được không, giặt nát cả rồi, mua ít đồ mới đi.”
“Không sao, vẫn mặc được, đồ mới thì năm mới mua sau.”
“Cậu là trẻ nhỏ hả? Còn phải đợi đến Tết mới mua quần áo mới.” Điện thoại reo, Đinh Mộng Cách kêu lên đau khổ một tiếng: “Không nói nữa, chị đi đây!”
Nhìn cô bị vấp bậc cửa loạng choạng bước ra ngoài, Lý Thuật xoay người đi vào phòng thay đồ, cởi áo khoác và sơ mi ra, thay đồng phục và đeo vòng cổ ngay ngắn.
Sau khi đi qua lối đi quanh co, tối tăm và chật hẹp chỉ cần bước vài bước là đã có thể đụng phải khách hàng đang mập mờ với nhau hoặc đang tìm nhà vệ sinh, Lý Thuật đã đi đến quầy bar. Hôm nay đơn đặt hàng nhiều đến nỗi bartender không rảnh để thể hiện kỹ năng, chỉ mong sao khuấy hai cái là đã có thể đưa rượu cho khách.
“Lucien, khi nào thì Depth Bomb của khách bàn D9 xong vậy?” Giọng của nhân viên phục vụ rượu vang lên từ bộ đàm trong quầy bar.
“Sắp nổ rồi, nổ ngay và luôn đây.” Lucien dùng vai lau mồ hôi trên thái dương, cây chày dầm pha chế đang giã liên tục: “Tôi hận thứ sáu, tôi hận cuối tuần.”
Lý Thuật đặt một ly Martini khô lên khay, bưng lên, gật đầu trái với lòng, sau đó nói: “Tôi thích.”
“Sinh viên đại học không có sự đồng cảm, đi ra chỗ khác!”
Lý Thuật lập tức lủi đi, bưng rượu đến lô ghế, khách hàng liếc mắt nhìn mặt cậu một cái dưới ánh đèn mờ ảo, ngón tay đang đặt trên ví di chuyển lên trên, lấy thêm một xấp tiền giấy ra đặt lên khay.
“Cảm ơn, chúc ngài một buổi tối vui vẻ.” Không có vẻ hào hứng nên có khi nhận được số tiền boa kếch xù, Lý Thuật chỉ lễ phép gật đầu: “Nếu như cần gì thì xin hãy nhấn chuông bất cứ lúc nào.”
Cậu đứng thẳng người dậy quay về, dùng một tay gấp đôi số tiền trên khay nhét vào túi áo sơ mi, sau đó có một bàn tay vòng qua vai cậu từ phía sau.
Mặc dù quán bar có tên 'Mười hai giờ' này có những khuyết điểm như vị trí xa, diện tích nhỏ và ông chủ keo kiệt, nhưng đã bỏ đi tiền hoa hồng đồ uống, nhân viên phục vụ không cần cạnh tranh nhau về thành tích nghiệp vụ hay làm hài lòng khách hàng. Bên cạnh đó, câu nói 'Quấy rối nhân viên quán bar và khách hàng omega sẽ bị giết' vẫn luôn là một trong những cảnh báo được dán trên cửa, nếu như xảy ra sự việc tương tự, nhân viên bảo vệ cao hai mét thường sẽ xuất hiện trong vòng năm giây.
Vì vậy cái tay đang đặt lên vai chỉ có thể đến từ chính ông chủ.
“Sư phụ Tiểu Lý hôm nay đến sớm quá ha.” Vết son rải rác trên má và cổ, trên người dính đầy các loại pheromone omega, Châu Chước say khướt hỏi: “Nhận được bao nhiêu tiền boa vậy? Chia cho anh một ít, an ủi nỗi buồn vì bị chấm mút của anh một chút đi.”
Lời cảnh báo thứ hai trên cửa là 'Nhưng có thể quấy rối ông chủ'.
Lý Thuật lại nở một nụ cười lịch sự: “Đây là tài sản riêng của em, xin đừng thèm muốn.”
“Đây là thèm muốn hả? Đây là trả ơn!” Châu Chước tì trán vào đầu bên phải của Lý Thuật: “Câu chuyện cảm động lòng người mà anh đã trải qua bao khó khăn để làm hộ khẩu cho cậu, cậu đã quên rồi sao? Dáng vẻ cầm chứng minh thư mới sờ tới sờ lui như sắp khóc đều là giả vờ ư, vong ân bội nghĩa!”
“Em sẽ làm việc chăm chỉ hơn để trả ơn anh.” Lý Thuật nói: “Nhưng anh không được có bất kỳ ý đồ nào với tài sản của em.”
“Tiền cả người từ trên xuống dưới cộng lại còn chưa đến năm nghìn mà dám nói là tài sản, cậu mau dẹp đi.”
(5000 tệ ≈ 17 triệu 700 VND)
Lý Thuật hơi quẫn bách mím môi, một lúc lâu sau mới nói: “Vậy cũng đã là rất nhiều tiền rồi.”
So với trước đây, năm nghìn thật sự là một con số lớn, hơn nữa đều là do cậu vất vả kiếm được, sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều.
“Vốn đã bận rồi mà anh còn giữ nhân viên lại tám chuyện nữa.” Lucien điên cuồng lắc rượu, hét lớn trong tiếng nhạc: “Ông chủ như anh không làm được thì đừng có làm nữa!”
“Đốp chát với ông chủ, tháng này lại có lý do để trừ lương rồi.” Châu Chước buông tay ra, vỗ nhẹ lên lưng Lý Thuật: “Đi lao động đi, xong việc anh lại tìm cậu.”
Hơn hai giờ sáng, khách khứa đã tản đi hết, đồng nghiệp cũng đã về gần hết, Lý Thuật thay quần áo ra, ngồi xổm trên mặt đất tựa lưng vào tủ chứa đồ, nghiêm túc đếm tiền boa tối nay, đếm tỉ mỉ ba lần rồi mới cuộn lại cho vào cặp sách, sau đó lại lấy chiếc điện thoại di động cũ ra bắt đầu đọc tin nhắn.
“Sao lại có người vừa nghèo vừa ham tiền như cậu nhỉ?” Châu Chước ngậm một điếu thuốc dựa vào cửa: “Bây giờ cậu chỉ cần học hành cho thật tốt là được, đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc kiếm tiền, cũng không phải là không nuôi nổi cậu.”
Nói xong thì thở dài một hơi: “Tôi còn trẻ như vậy, sao mà đã làm cha rồi này.”
“Việc học không có vấn đề gì, không phải anh biết điều đó sao? Em đã lấy học bổng mấy lần rồi.” Lý Thuật ngẩng đầu lên: “Em chỉ cảm thấy không thể cứ trông cậy vào mọi người chăm sóc được, cũng phải tự mình kiếm ít tiền, hơn nữa em cũng chỉ đến khi có thời gian thôi mà.”
“Được thôi, cậu thích thế nào thì cứ thế nấy vậy.” Dừng lại một lát, Châu Chước lại hỏi: “Chuyện lần trước cậu nói, có chắc là muốn đăng ký không? Dù sao thì đây cũng là dự án của quân bộ, mặc dù các cậu chỉ đến tham quan học tập nhưng có thể còn phải thẩm tra chính trị, anh không dám đảm bảo danh tính của cậu có thể hoàn toàn không điều tra ra sai sót.”
“Em vẫn đang hỏi, không biết sẽ điều tra bối cảnh đến mức nào, nếu có thể thì em muốn thử, thầy giáo vẫn luôn đề xuất em đi. Trường của bọn em không phải trường quân đội, cơ hội kiểu này một năm chỉ có một hai lần thôi, hiếm lắm.” Vừa nói đến đây, hai mắt Lý Thuật đã phát sáng: “Em chưa từng tiếp xúc với máy bay quân sự, nếu như có thể quan sát tại chỗ thì nhất định sẽ học được rất nhiều điều mới.”
“Sao cậu lại có thể thích những thứ này đến mức đó nhỉ.” Châu Chước vừa bất lực vừa có chút tiếc nuối: “Nếu không phải vấn đề thân phận của cậu thì lúc đó nói không chừng đã có thể thi vào trường quân đội, buổi tối lúc ngủ còn có thể ngủ trên máy bay chiến đấu, vui chết cậu luôn.”
Lý Thuật mỉm cười nói: “Như bây giờ cũng tốt lắm rồi, em đã đủ may mắn rồi.”
“Đối với cậu mà nói, đúng là còn sống có thể xem là may mắn rồi.” Châu Chước dập thuốc đi: “Đừng lề mề nữa, về đi, anh đưa cậu về.”
“Báo cáo anh say rượu lái xe bây giờ.” Lý Thuật đứng dậy đeo cặp sách lên: “Em đạp xe về, anh nhớ gọi lái xe hộ.”
Không đợi Châu Chước nói gì, cậu đã chạy ra khỏi cửa sau nhanh như chớp rồi lại chạy ra khỏi con hẻm, đi đến ven đường, quét mã một chiếc xe đạp công cộng rồi lên xe đạp đi.
... (còn tiếp)
—
(giải pass và đọc tiếp trên WordPress capngagiangson.wordpress.com)
Xin lỗi vì sự bất tiện này ạ
—
Ding Dong——
“Đã đến trạm Tinh Đảo, mở cửa bên phải, chú ý khoảng cách giữa tàu và sân ga.”
Cửa tàu điện ngầm mở ra, dòng người ùa ra như ong vỡ tổ, hầu hết là những gương mặt dạt dào tuổi trẻ. Quận Tinh Đảo là nơi tập trung đủ loại quán bar và hộp đêm lớn nhỏ, vẫn luôn là lựa chọn hàng đầu cho cuộc sống về đêm của giới trẻ ở thành phố S.
“Xin lỗi! Xin nhường đường một chút, cảm ơn!”
Omega đang đeo cặp sách gian nan vượt qua dòng người, khó khăn lắm mới ra khỏi nhà ga, chưa đi được mấy bước, vừa nhìn vào điện thoại đã lập tức bắt đầu cất bước chạy vào màn đêm.
Sau khi chạy qua vài quán bar và rẽ vào một hẻm nhỏ, cậu thở hồng hộc bước vào cửa sau, còn chưa kịp lấy lại hơi thì một tiếng hét cao vút đã xuyên qua đầu cậu từ tai trái qua tai phải.
“Lý Thuật——!”
Đinh Mộng Cách bước trên đôi giày cao gót lao tới, túm lấy cổ áo của omega, kéo xuống để giảm bớt chênh lệch chiều cao: “Có phải chị đã nói với cậu là chị phải đi hẹn hò, bảo cậu đến đúng giờ giao ca không?”
“Phải, phải...” Lý Thuật cúi đầu, đôi mắt xinh đẹp hơi căng thẳng mở to: “Hôm nay trong nhóm hơi bận nên bị chậm trễ một chút, xin lỗi ạ.”
“...Bỏ đi.” Đinh Mộng Cách nhìn cậu mấy giây, buông tay ra, giúp cậu vuốt phẳng nếp nhăn ở cổ áo: “Cục vàng của chị, ai có thể nổi giận với gương mặt này của cậu được chứ... À chị, chậc, cái áo sơ mi này của cậu có thể vứt đi được không, giặt nát cả rồi, mua ít đồ mới đi.”
“Không sao, vẫn mặc được, đồ mới thì năm mới mua sau.”
“Cậu là trẻ nhỏ hả? Còn phải đợi đến Tết mới mua quần áo mới.” Điện thoại reo, Đinh Mộng Cách kêu lên đau khổ một tiếng: “Không nói nữa, chị đi đây!”
Nhìn cô bị vấp bậc cửa loạng choạng bước ra ngoài, Lý Thuật xoay người đi vào phòng thay đồ, cởi áo khoác và sơ mi ra, thay đồng phục và đeo vòng cổ ngay ngắn.
Sau khi đi qua lối đi quanh co, tối tăm và chật hẹp chỉ cần bước vài bước là đã có thể đụng phải khách hàng đang mập mờ với nhau hoặc đang tìm nhà vệ sinh, Lý Thuật đã đi đến quầy bar. Hôm nay đơn đặt hàng nhiều đến nỗi bartender không rảnh để thể hiện kỹ năng, chỉ mong sao khuấy hai cái là đã có thể đưa rượu cho khách.
“Lucien, khi nào thì Depth Bomb của khách bàn D9 xong vậy?” Giọng của nhân viên phục vụ rượu vang lên từ bộ đàm trong quầy bar.
“Sắp nổ rồi, nổ ngay và luôn đây.” Lucien dùng vai lau mồ hôi trên thái dương, cây chày dầm pha chế đang giã liên tục: “Tôi hận thứ sáu, tôi hận cuối tuần.”
Lý Thuật đặt một ly Martini khô lên khay, bưng lên, gật đầu trái với lòng, sau đó nói: “Tôi thích.”
“Sinh viên đại học không có sự đồng cảm, đi ra chỗ khác!”
Lý Thuật lập tức lủi đi, bưng rượu đến lô ghế, khách hàng liếc mắt nhìn mặt cậu một cái dưới ánh đèn mờ ảo, ngón tay đang đặt trên ví di chuyển lên trên, lấy thêm một xấp tiền giấy ra đặt lên khay.
“Cảm ơn, chúc ngài một buổi tối vui vẻ.” Không có vẻ hào hứng nên có khi nhận được số tiền boa kếch xù, Lý Thuật chỉ lễ phép gật đầu: “Nếu như cần gì thì xin hãy nhấn chuông bất cứ lúc nào.”
Cậu đứng thẳng người dậy quay về, dùng một tay gấp đôi số tiền trên khay nhét vào túi áo sơ mi, sau đó có một bàn tay vòng qua vai cậu từ phía sau.
Mặc dù quán bar có tên 'Mười hai giờ' này có những khuyết điểm như vị trí xa, diện tích nhỏ và ông chủ keo kiệt, nhưng đã bỏ đi tiền hoa hồng đồ uống, nhân viên phục vụ không cần cạnh tranh nhau về thành tích nghiệp vụ hay làm hài lòng khách hàng. Bên cạnh đó, câu nói 'Quấy rối nhân viên quán bar và khách hàng omega sẽ bị giết' vẫn luôn là một trong những cảnh báo được dán trên cửa, nếu như xảy ra sự việc tương tự, nhân viên bảo vệ cao hai mét thường sẽ xuất hiện trong vòng năm giây.
Vì vậy cái tay đang đặt lên vai chỉ có thể đến từ chính ông chủ.
“Sư phụ Tiểu Lý hôm nay đến sớm quá ha.” Vết son rải rác trên má và cổ, trên người dính đầy các loại pheromone omega, Châu Chước say khướt hỏi: “Nhận được bao nhiêu tiền boa vậy? Chia cho anh một ít, an ủi nỗi buồn vì bị chấm mút của anh một chút đi.”
Lời cảnh báo thứ hai trên cửa là 'Nhưng có thể quấy rối ông chủ'.
Lý Thuật lại nở một nụ cười lịch sự: “Đây là tài sản riêng của em, xin đừng thèm muốn.”
“Đây là thèm muốn hả? Đây là trả ơn!” Châu Chước tì trán vào đầu bên phải của Lý Thuật: “Câu chuyện cảm động lòng người mà anh đã trải qua bao khó khăn để làm hộ khẩu cho cậu, cậu đã quên rồi sao? Dáng vẻ cầm chứng minh thư mới sờ tới sờ lui như sắp khóc đều là giả vờ ư, vong ân bội nghĩa!”
“Em sẽ làm việc chăm chỉ hơn để trả ơn anh.” Lý Thuật nói: “Nhưng anh không được có bất kỳ ý đồ nào với tài sản của em.”
“Tiền cả người từ trên xuống dưới cộng lại còn chưa đến năm nghìn mà dám nói là tài sản, cậu mau dẹp đi.”
(5000 tệ ≈ 17 triệu 700 VND)
Lý Thuật hơi quẫn bách mím môi, một lúc lâu sau mới nói: “Vậy cũng đã là rất nhiều tiền rồi.”
So với trước đây, năm nghìn thật sự là một con số lớn, hơn nữa đều là do cậu vất vả kiếm được, sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều.
“Vốn đã bận rồi mà anh còn giữ nhân viên lại tám chuyện nữa.” Lucien điên cuồng lắc rượu, hét lớn trong tiếng nhạc: “Ông chủ như anh không làm được thì đừng có làm nữa!”
“Đốp chát với ông chủ, tháng này lại có lý do để trừ lương rồi.” Châu Chước buông tay ra, vỗ nhẹ lên lưng Lý Thuật: “Đi lao động đi, xong việc anh lại tìm cậu.”
Hơn hai giờ sáng, khách khứa đã tản đi hết, đồng nghiệp cũng đã về gần hết, Lý Thuật thay quần áo ra, ngồi xổm trên mặt đất tựa lưng vào tủ chứa đồ, nghiêm túc đếm tiền boa tối nay, đếm tỉ mỉ ba lần rồi mới cuộn lại cho vào cặp sách, sau đó lại lấy chiếc điện thoại di động cũ ra bắt đầu đọc tin nhắn.
“Sao lại có người vừa nghèo vừa ham tiền như cậu nhỉ?” Châu Chước ngậm một điếu thuốc dựa vào cửa: “Bây giờ cậu chỉ cần học hành cho thật tốt là được, đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc kiếm tiền, cũng không phải là không nuôi nổi cậu.”
Nói xong thì thở dài một hơi: “Tôi còn trẻ như vậy, sao mà đã làm cha rồi này.”
“Việc học không có vấn đề gì, không phải anh biết điều đó sao? Em đã lấy học bổng mấy lần rồi.” Lý Thuật ngẩng đầu lên: “Em chỉ cảm thấy không thể cứ trông cậy vào mọi người chăm sóc được, cũng phải tự mình kiếm ít tiền, hơn nữa em cũng chỉ đến khi có thời gian thôi mà.”
“Được thôi, cậu thích thế nào thì cứ thế nấy vậy.” Dừng lại một lát, Châu Chước lại hỏi: “Chuyện lần trước cậu nói, có chắc là muốn đăng ký không? Dù sao thì đây cũng là dự án của quân bộ, mặc dù các cậu chỉ đến tham quan học tập nhưng có thể còn phải thẩm tra chính trị, anh không dám đảm bảo danh tính của cậu có thể hoàn toàn không điều tra ra sai sót.”
“Em vẫn đang hỏi, không biết sẽ điều tra bối cảnh đến mức nào, nếu có thể thì em muốn thử, thầy giáo vẫn luôn đề xuất em đi. Trường của bọn em không phải trường quân đội, cơ hội kiểu này một năm chỉ có một hai lần thôi, hiếm lắm.” Vừa nói đến đây, hai mắt Lý Thuật đã phát sáng: “Em chưa từng tiếp xúc với máy bay quân sự, nếu như có thể quan sát tại chỗ thì nhất định sẽ học được rất nhiều điều mới.”
“Sao cậu lại có thể thích những thứ này đến mức đó nhỉ.” Châu Chước vừa bất lực vừa có chút tiếc nuối: “Nếu không phải vấn đề thân phận của cậu thì lúc đó nói không chừng đã có thể thi vào trường quân đội, buổi tối lúc ngủ còn có thể ngủ trên máy bay chiến đấu, vui chết cậu luôn.”
Lý Thuật mỉm cười nói: “Như bây giờ cũng tốt lắm rồi, em đã đủ may mắn rồi.”
“Đối với cậu mà nói, đúng là còn sống có thể xem là may mắn rồi.” Châu Chước dập thuốc đi: “Đừng lề mề nữa, về đi, anh đưa cậu về.”
“Báo cáo anh say rượu lái xe bây giờ.” Lý Thuật đứng dậy đeo cặp sách lên: “Em đạp xe về, anh nhớ gọi lái xe hộ.”
Không đợi Châu Chước nói gì, cậu đã chạy ra khỏi cửa sau nhanh như chớp rồi lại chạy ra khỏi con hẻm, đi đến ven đường, quét mã một chiếc xe đạp công cộng rồi lên xe đạp đi.
... (còn tiếp)
—
(giải pass và đọc tiếp trên WordPress capngagiangson.wordpress.com)
Xin lỗi vì sự bất tiện này ạ
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương