Giam Cầm Trong Đêm Dài
Chương 57
—
Chiến khu phía Bắc liên minh, một giờ sáng.
Sau khi kết thúc một buổi huấn luyện dữ dội, Cố Quân Trì dẫn đội rời khỏi chiến trường và quay trở lại trung tâm chỉ huy. Trong văn phòng còn một chồng tài liệu đang chờ hắn xem qua, Cố Quân Trì một mình xuống xe đi đến tòa nhà chỉ huy, trước khi đi chỉ đơn giản nói với những người khác một câu 'Nghỉ ngơi thật tốt' như thường lệ.
Thế nhưng mấy chiếc xe lại chậm chạp chưa nổ máy, Cố Quân Trì đứng trên bậc thêm xoay người lại, nhìn tất cả mọi người đang thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, vẻ mặt mệt mỏi nhưng lại mỉm cười, đồng thanh nói: “Chỉ huy Cố, sinh nhật vui vẻ!”
Trong số bọn họ phần lớn đều là những đội viên đội đột kích Sư Tử Trắng đã được điều chuyển đến đây cùng Cố Quân Trì hai năm rưỡi trước, sống chết cùng nhau nhiều năm, sẽ luôn chúc Cố Quân Trì sinh nhật vui vẻ không sót lần nào ngay cả khi chính hắn còn không nhớ.
Chiến khu phía Bắc đất rộng người thưa, cao hơn nhiều so với mực nước biển, điều kiện sống có thể xem là khắc nghiệt nhưng những vì sao lại cực kỳ sáng. Cố Quân Trì đứng dưới bầu trời đầy sao tĩnh lặng, gật đầu với bọn họ với vẻ mặt bình tĩnh: “Cảm ơn.”
Sau đó hắn vẫy tay, xoay người lại rồi bước vào tòa nhà.
Cố Quân Trì ngồi xuống bàn làm việc, kiểm tra tin nhắn trên máy liên lạc, có một tin nhắn đến từ bên ngoài cấu trúc lục quân.
Thượng tá Không quân Lục Hách Dương, Bộ Chỉ huy tác chiến không quân chiến khu phía Nam liên minh: Trung tá Cố, sinh nhật vui vẻ, giữ gìn tâm trạng thật tốt, sớm ngày thắng lợi trở về.
Trong sự lịch sự lại thể hiện một chút ẩn ý nào đó, Cố Quân Trì trả lời: Nhận lời chúc của Thượng tá Lục.
Đặt máy liên lạc xuống và bắt đầu đọc báo cáo, kim giờ của chiếc đồng hồ treo tường yên lặng đi qua hai vòng chậm rãi, đột nhiên mơ hồ có một tiếng rung vang lên. Cố Quân Trì đóng tài liệu cuối cùng lại, mở ngăn kéo bên cạnh chân, lấy điện thoại di động trong góc ra, là Hạ Uý gọi đến.
Bình thường số lần sử dụng điện thoại của hắn rất ít, có nhận cuộc gọi hay không hầu như luôn tuỳ vào duyên phận, Cố Quân Trì nhấn nút bắt máy: “Có chuyện gì?”
“Thần kỳ thật, năm nay gọi cho cậu mười mấy cuộc đều không được, vào ngày đặc biệt này thế mà lại được cậu bắt máy, có phải là đang đặc biệt đợi điện thoại của tôi không?” Không biết Hạ Uý đang vui vẻ điều gì: “Lâu lắm rồi không nghe thấy giọng nói của cậu Cố của chúng ta, nhớ thật đấy, cái gì ấy nhỉ, sinh nhật vui vẻ.”
“Ò.” Cố Quân Trì nói: “Còn việc gì khác không?”
“Hehe......”
Rất khó có thể tưởng tượng được alpha vừa bật ra nụ cười này ở đầu bên kia lại là thanh tra cảnh sát cấp cao của Cục Cảnh sát tối cao liên minh. Hạ Uý thần kinh hạ thấp giọng: “Nghe nói tìm thấy Ôn Nhiên rồi, chưa có chết, là thật sao?”
Cố Quân Trì đang thoát khỏi giao diện cuộc gọi và mở khung trò chuyện đã tích luỹ gần trăm tin nhắn chưa đọc nào đó ra, tin nhắn gần nhất là bóng lưng omega đi xe đạp công cộng mà đối phương gửi tới hai tiếng trước, mặc áo sơ mi sọc carô, đeo một chiếc cặp sách cũ màu vàng, kèm theo dòng chữ: Tan làm đi đường vòng rất xa để mua một ổ bánh mì.
Tính toán chênh lệch múi giờ thì lúc đó ở bên kia hẳn là bảy giờ tối cùng ngày.
Cố Quân Trì nhìn bức ảnh vài giây, nói: “Đúng là vẫn còn sống.”
“Tốt thật, mừng thay cho Ôn Nhiên! Cũng không uổng công lúc đó cậu chán nản mất mấy ngày vì cậu ấy, dù sao thì cậu ấy thật sự rất xui xẻo và đáng thương.” Hạ Uý 'Ôi' một tiếng rõ dài: “Bây giờ thì tốt rồi, chắc là cậu ấy đã có cuộc sống mới rồi, hai người các cậu cũng không cần bị ép buộc đến với nhau nữa, ai sống của người nấy, không làm phiền lẫn nhau, haha!”
Giọng điệu Cố Quân Trì lạnh lùng: “Nằm mơ.”
“Hả?” Hạ Uý khó hiểu khựng lại vài giây: “Ai nằm mơ? Nghĩa là sao, chẳng lẽ cậu định tìm cậu ấy hỏi tội? Bớt đi trời, lúc đó cậu ấy cũng có nỗi khổ tâm mà, cũng đâu có cố ý lừa cậu. Trung tá Cố, tôi dùng thân phận cảnh sát liên minh để khuyên cậu này, làm một công dân tốt khoan dung và thân thiện đi.”
Cố Quân Trì cầm một điếu thuốc đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, cách đó mười mấy cây số là sa mạc bao la, nhấp nhô như gợn sóng dưới ánh trăng. Nơi đây quả thật là một nơi có thể mài giũa lòng người, chiến tranh liên miên, chém giết và đổ máu hết ngày này qua ngày khác, từ đầu đến chân dính đầy mùi khói thuốc súng dày đặc, tôi luyện trái tim thành sắt thép, dù tuyết có lở ngay trước mặt thì vẫn bình tĩnh mặt không biến sắc.
Trong gần ba năm qua, gần một trăm bài kiểm tra tâm lý, hắn vẫn luôn đạt được điểm cao nhất, là một viên chỉ huy không có điểm yếu.
Đúng thật là không còn điểm yếu nữa, nhờ vào một lần đánh dấu vĩnh viễn.
Omega đã chịu mọi đau khổ bị thay đổi giới tính và được đưa đến bên cạnh hắn, không có bất kỳ yêu cầu gì cả mà chỉ muốn hắn khỏe mạnh —— Thế là sau khi hắn khỏi bệnh đã thật sự rời đi mà không buồn ngoảnh lại, cho dù có may mắn sống sót thì cũng chưa từng nghĩ đến việc muốn tìm hắn, muốn gặp lại.
Trái lại đã tình cờ trùng hợp với suy nghĩ của Hạ Uý: Ai sống của người nấy, không làm phiền lẫn nhau.
Nằm mơ gì vậy?
“Đúng là muốn hỏi tội.” Cố Quân Trì cắn điếu thuốc, châm lửa nói: “Cũng có cả việc khác nữa.”
Cảm giác như một cực hình nào đó, Hạ Uý hơi ớn lạnh: “Việc gì vậy?”
Cố Quân Trì rít một hơi thuốc, nói nhẹ tênh: “Kết hôn.”
“Kỹ sư Lý, bọn tôi ra ngoài ăn đây, cậu ở lại khách sạn thật à?” Giám đốc dự án vừa nghe điện thoại vừa sốt ruột gọi cậu.
“Phải, bạn tôi ghé qua.” Lý Thuật xách máy tính quay đầu lại vẫy tay với hắn, sau đó nhanh như chớp biến mất trong đám người.
Mấy ngày nay toàn bộ phòng ban ra nước ngoài họp tại trụ sở chính, tình cờ lại là thành phố nơi Joyce và Juno ở, đáng tiếc là vợ chồng hai người lại sắp sửa đi du lịch nên đã vội vàng đến gặp Lý Thuật một lát trước khi ra sân bay.
“Tiểu Thụ!” Joyce đứng dậy khỏi ghế ăn, vẫy tay cực mạnh: “Bên này!”
Lý Thuật chạy tới: “Chào hai anh chị!”
Juno ôm cậu một cái: “Lâu lắm rồi không gặp, cứ cảm thấy em lại cao lên.”
“Phải đấy, lần cuối cùng gặp là khi em tốt nghiệp đại học, chớp mắt mà em đã đi làm được hơn một năm rồi.” Joyce vỗ vai Lý Thuật: “Thế nào rồi, kỹ sư Tiểu Thụ, công việc có thuận lợi không?”
“Rất thuận lợi, học được rất nhiều điều.”
Hồi cậu học năm tư đã xin thực tập tại một công ty vận tải hàng không quy mô lớn, sau khi tốt nghiệp thì được giữ lại luôn cho đến bây giờ, hiện tại đang đảm nhiệm vị trí kỹ sư thiết kế tàu bay tại bộ phận nghiên cứu và phát triển máy móc.
“Chúa phù hộ cho em, em sẽ luôn may mắn và hạnh phúc.” Juno mỉm cười nói.
Cô và Joyce theo chủ nghĩa DINK (*) nên vẫn luôn tự do và không bị ràng buộc, nhưng những năm này vẫn luôn quan tâm và bận lòng với Lý Thuật, giống như nhặt được một con cá bị thương, sau khi thả nó trở về biển sẽ cảm thấy thanh thản khi nghe thấy một vài hồi âm rằng nó đang sống không tệ.
(*) chủ nghĩa DINK: viết tắt của Double Income, No Kids, là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con.
Hơn nữa, chú cá nhỏ này còn gửi đến một mô hình hòn đảo nhỏ nhân dịp kỷ niệm 12 năm ngày cưới của bọn họ, bên trong có ghi lại tiếng sóng biển dài và tự do.
Một số người không đảm đương nổi lời chúc phúc quá tốt đẹp, Lý Thuật mỉm cười nói: “Xin hãy gọi đồ ăn đi, hôm nay em trả tiền.”
Sau khi vội vàng ăn xong bữa cơm, Joyce lấy máy ảnh Polaroid ra, nhờ nhân viên phục vụ chụp cho ba người họ hai bức ảnh, một bức để lại cho anh và Juno, một bức cho Lý Thuật.
Lý Thuật lấy bút ra, rất có cảm giác nghi thức mà viết ngày tháng và địa điểm lên tấm Polaroid. Joyce nhận lấy bức ảnh nhìn thử, nhận xét: “Chữ của em hình như đã tiến bộ hơn một chút rồi này.”
“Đúng là đang cố gắng luyện tập hết sức có thể ạ.” Lý Thuật gãi mặt: “Nhưng hiệu quả vẫn chưa rõ ràng lắm.”
Ngòi nổ thôi thúc cậu luyện chữ đàng hoàng hơn là vì ba năm trước, khi cậu tham gia dự án học tập mà mình khao khát đã lâu tại căn cứ không quân, ngay ngày đầu tiên đến báo danh đã bị một thiếu tá tên là Trình Đạc chỉ đích danh.
“Lý Thuật là ai? Ra đây xem nào.”
Lúc hỏi câu này, Trình Đạc vẫn luôn nhìn chằm chằm vào một alpha với thân hình mạnh mẽ và mặt mũi trừu tượng nào đó trong đội ngũ sinh viên, cho đến khi Lý Thuật gầy gò trắng trẻo ngơ ngác giơ tay lên, đứng ra khỏi hàng: “Có ạ.”
Trình Đạc nhìn về phía cậu, một lúc sau mới bật ra tiếng cười gượng hoang đường đầy sâu sắc.
“Cậu thế này... khá là khiến người khác ngạc nhiên đấy.” Trình Đạc nói: “Tôi thấy chữ cậu viết xấu quá, còn tưởng là... Cậu có biết không, tôi có một đồng nghiệp là tay bắn tỉa hàng đầu, chỉ vì nhìn chữ cậu viết một cái mà nhịp tim vượt quá mức bình thường, suýt thì hết cứu luôn.”
“Hả?” Trước tiên là Lý Thuật cực kỳ chấn động, sau đó là xấu hổ đến mức mặt đỏ tía tai. Cậu vẫn luôn chỉ nghe người ta nói chữ mình xấu, cậu cũng thừa nhận là xấu thật nhưng đây là lần đầu tiên nghe nói có người cảm thấy xấu đến mức gây ra nhịp tim bất thường, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng, thế này thì có thể so với một chuyện kinh dị được rồi.”
“Xin lỗi ạ, tôi sẽ chăm chỉ luyện chữ hơn.” Lý Thuật cúi đầu cực kỳ thấp, hạ quyết tâm.
Trước khi dự án đó kết thúc, cậu và hai người bạn cùng lớp khác đã cùng được hẹn đi nói chuyện, hỏi thăm xem có ý định trở thành kỹ thuật viên quân sự hay không, bạn cùng lớp đương nhiên là gật đầu bày tỏ thái độ, nhưng biết rõ rằng thân phận của mình không qua nổi xét duyệt của quân đội, cuối cùng chắc chắn sẽ không thể thông qua nên Lý Thuật chỉ im lặng.
Để lại tiếc nuối rất lớn nhưng may mắn là công việc đang làm hiện tại xem như vẫn cùng loại hình, ít nhiều gì cũng bù đắp được phần nào.
Sau khi tiễn vợ chồng Joyce ra khỏi khách sạn, Lý Thuật đi về phía thang máy, chưa đi được mấy bước thì đột nhiên bị người ta nắm lấy vai, cậu kinh ngạc ngước mắt lên, sửng sốt vài giây: “Đào Tô Tô?”
Cậu nhanh chóng bịt miệng Đào Tô Tô lại trước khi cô hét lên, đưa cô vào trong góc.
“Tớ thật sự, tớ thật sự...” Cả người Đào Tô Tô run rẩy nắm lấy cổ áo Lý Thuật, cuối cùng dùng sức ôm chặt lấy cậu: “Cậu quá đáng lắm rồi, thật sự quá đáng lắm rồi!”
Cô nói năng lộn xộn, vừa nói 'Còn sống là quá tốt rồi' vừa tức giận 'Còn không chịu nói cho tớ biết nữa chứ', cứ nói như vậy rồi lại bật khóc, nước mũi chảy đến đâu là lau đến đó, Lý Thuật cuống quýt tìm khăn giấy lau nước mắt cho cô.
“Cậu có biết lúc đó tớ buồn đến mức nào không? Tớ còn đổ bệnh luôn cơ, ngày nào cũng khóc ngày nào cũng khóc.” Đào Tô Tô dùng khăn giấy xì mũi: “Vừa nãy nhìn thấy cậu tớ còn tưởng mình hoa mắt, sao lại trông giống như vậy, kết quả thật sự là cậu...”
Sau khi trút hết cảm xúc, Đào Tô Tô nhìn chằm chằm Lý Thuật với đôi mắt đỏ hoe, sau đó hai người đồng thời bật cười.
Lúc này Lý Thuật mới có thời gian để quan sát cô, omega xinh đẹp mảnh khảnh bảy năm trước bây giờ đang buộc tóc đuôi ngựa cao đơn giản, để mặt mộc tự nhiên, làn da màu lúa mạch, thân hình đầy đặn khỏe mạnh, nếu như không phải cô chặn mình lại thì có lẽ Lý Thuật cũng không thể vừa nhìn đã nhận ra.
“Cậu đã thay đổi rất nhiều.” Lý Thuật nói.
“Hừ, hiện tại tớ đang làm việc tại Hiệp hội bảo tồn Động vật hoang dã của Liên minh.” Đào Tô Tô lắc tấm bảng tên trước ngực: “Là vệ binh trái đất dũng cảm và chính nghĩa.”
Đây là một công việc rất bất ngờ nhưng lại rất phù hợp với cô: “Còn chuột túi nhỏ của cậu thì sao?”
“Thả đi rồi, ngày nào cũng đánh bạn trong khu bảo tồn hết, dù sao thì tớ cũng không muốn hứng chịu cơn giận của nó nữa.” Dường như nghĩ đến điều gì đó, Đào Tô Tô lấy điện thoại ra, nói: “Đúng rồi, cho cậu xem cái này.”
Cô giở một tấm ảnh ra, Lý Thuật cúi đầu xem, là một con sư tử trắng cái trưởng thành, đang oai phong ngồi trên một tảng đá, vây quanh nó là ba con sư tử con xinh đẹp.
Lý Thuật nhìn rất lâu mới bần thần ngẩng đầu lên hỏi: “Dolu?”
“Phải, mấy năm trước sau khi được huấn luyện sinh tồn trong hoang dã thì nó được thả vào khu bảo tồn này.” Đào Tô Tô dừng lại một lát rồi nói: “Cố Quân Trì đã đích thân từ chiến trường trở về để đưa nó đến.”
Đột nhiên nghe thấy cái tên này, Lý Thuật cụp mắt xuống.
“Cậu ấy có biết cậu còn sống không?” Đào Tô Tô hỏi.
Cái ôm ba năm trước đó dường như lại đè lên lưng một lần nữa, diễn ra quá đột ngột lại còn ngắn ngủi, mỗi lần nhớ lại luôn có cảm giác như một giấc mơ, như một ảo giác. Lý Thuật im lặng một lát, trả lời: “Tôi không rõ.”
“Chắc là vẫn chưa biết đâu, nghe nói cậu ấy vẫn luôn ở chiến trường, bốn năm ở trường quân đội vẫn luôn chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, sau đó được điều chuyển đến chiến khu phía Bắc, điều kiện ở nơi đó là khổ nhất, lại còn là chiến khu chính, nếu như tớ mà ở chỗ như vậy ngày nào cũng đánh nhau, có lẽ đã phát điên từ lâu rồi.”
Đúng thật là kể từ ba năm trước, tên tuổi của Cố Quân Trì bắt đầu xuất hiện thường xuyên trên các bản tin quân sự, vị sĩ quan trẻ tuổi đã dẫn đội giải cứu hàng chục thành phố và hàng triệu người dân bị khói lửa chiến tranh hành hạ trong nhiều năm. Chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi, trình độ và chiến tích của đội ngũ lục quân ở chiến khu phía Bắc đã đứng đầu trong bốn chiến trường.
Mặc dù vậy, vị trung tá lục quân với chiến công hiển hách này lại chưa bao giờ nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, thậm chí còn chưa bao giờ lộ mặt.
Nhưng Lý Thuật đã từng nhìn thấy hắn, vào hơn một năm trước trong một đoạn video.
Đoạn video chiến trường chỉ kéo dài hơn 30 giây đó đã từng bùng nổ với mức độ phổ biến đáng kinh ngạc trên mạng, có vẻ như phóng viên đã quên tắt máy quay nên vô tình quay trúng, góc quay có hơi lệch.
Đội ngũ đang nghỉ ngơi trong một nhà hàng bỏ hoang ở một thành phố trống không, ánh chiều tà chiếu vào qua cửa sổ, trong không khí đầy bụi bặm, một vài chú chim bị hoảng sợ đập cánh phành phạch bay qua. Alpha mặc đồng phục tác chiến lục quân đứng trước một cây đàn piano gần như bị bụi bặm vùi lấp, ống kính lướt qua góc nghiêng của hắn một cái, chỉ có thể mơ hồ nhận ra lông mi và sống mũi cao của hắn dưới chiếc mặt nạ bảo vệ chiến thuật.
(mặt nạ bảo vệ chiến thuật)
Alpha mở nắp đàn piano ra, bụi đất trút xuống, hắn phủi bụi trên phím đàn đi, tiện tay chơi một bản nhạc chưa đầy mười giây.
Âm sắc của đàn piano đã trở nên cực kỳ không chuẩn nhưng Lý Thuật vẫn có thể nghe ra được hắn đang chơi bản nhạc nào.
Cậu nhìn đầu ngón tay lộ ra bên ngoài chiếc găng tay nửa ngón của alpha, dính đầy cát bụi nhưng cậu lại nhận ra được.
Sau đó có rất nhiều người muốn tìm ra nguồn gốc của bản nhạc đó, cũng có người thử viết lại một bản piano hoàn chỉnh dựa trên giai điệu của nó nhưng đều chưa từng thành công.
Chỉ có Lý Thuật biết rằng khúc nhạc đó tên là 'Đêm vùng cực ngày 19', và alpha chơi piano là Cố Quân Trì.
“Cho nên Cố Quân Trì thật sự rất giỏi, trước đây quân đội đã dự tính rằng chiến trường ở khu vực phía Bắc ít nhất phải đánh những năm năm, nhưng hiện tại mới qua có ba năm thôi mà đã bắt đầu khởi động chiến dịch liên hợp ba quân để chuẩn bị tổng tiến công rồi, nếu như đánh thắng thì liên minh sẽ có thể giữ được hòa bình trong thời gian rất dài.” Đào Tô Tô nói: “Nhiều năm như vậy mà hình như chỉ có khi thả Dolu là cậu ấy mới quay lại thủ đô một lần, những lúc khác thì ngay cả chủ tịch Cố cũng không thể liên lạc được với cậu ấy, làm quân nhân mà làm đến mức này, cậu ấy nhất định sẽ thắng.”
“Đương nhiên.” Trái tim gần đây luôn thấp tha thấp thỏm vì đủ loại tin tức quân sự của Lý Thuật đang đập rất nhanh, thất thần lặp lại: “Cậu ấy sẽ thắng.”
Hơn nửa tháng sau khi trở lại thành phố S, Lý Thuật và các đồng nghiệp đã bận rộn tăng ca để nâng cấp hiệu suất khí động học của một chiếc máy bay chở hàng của công ty, hôm nay là giai đoạn kiểm tra cuối cùng, kỹ sư trong toàn bộ phòng ban thức cả đêm không ngủ, trên bàn làm việc đặt đầy cà phê.
Hơn tám giờ sáng, Lý Thuật lưu lại và tải báo cáo tính toán lên, cảm thấy đầu cực kỳ căng, cậu đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Lúc rửa mặt có mơ hồ nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy khoang mũi nóng lên, khi mở mắt ra, bồn rửa mặt trắng tinh đang bị nước màu máu giội sạch, có những chấm đỏ tươi bắn tung tóe ra ngoài, Lý Thuật lập tức đóng vòi tước lại, rút một tờ khăn giấy ấn vào mũi, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Cậu nhìn vào gương và nhớ lại một chút, tần suất chảy máu mũi trong hai năm nay dường như hơi cao, hơn nữa luôn kèm theo đau đầu, lần kiểm tra sức khoẻ sau nhất định phải kiểm tra não bộ cho đàng hoàng mới được... mặc dù cậu đã quyết định như vậy nhiều lần lắm rồi.
“Wow!”
“Đậu má, tốt quá rồi!”
Trong phòng làm việc đột nhiên vang lên một tràng tiếng hoan hô, nhân viên kiểm tra vẫn chưa đến nên không thể nào là dự án đã được thông qua, sau khi Lý Thuật xử lý vết máu xong, lau sạch mũi rồi đi ra ngoài, tò mò hỏi: “Sao vậy?”
“Đánh thắng rồi, chiến khu phía Bắc ngừng chiến rồi!” Đồng nghiệp tụ tập trước máy tính, vẫy tay với cậu: “Lại đây xem phát trực tiếp!”
Lý Thuật sửng sốt một lát, lập tức chạy tới, được đồng nghiệp đẩy tới trước màn hình.
Cảnh tượng trong đó là chiến khu phía Bắc vào lúc sáng sớm, trăng tròn treo cao và bầu trời đầy sao, không ngừng có máy bay không người lái và máy bay chiến đấu bay vút qua, giọng nói của phóng viên đã kích động sắp khóc, lớn tiếng đưa tin tình hình chiến sự.
“Bây giờ chúng tôi đang có mặt ở lối vào Bộ Chỉ huy tác chiến lục quân chiến khu phía Bắc, có thể thấy máy bay chiến đấu đã rút lui và quay trở lại từ chiến trường, các binh lính lục quân đợt đầu tiên cũng sắp sửa đến nơi...”
Ống kính di chuyển xuống, hàng trăm chiếc xe quân dụng đang lái từ xa trở về, chiếu ra một mảng ánh sáng rực rỡ.
Một số xe chạy vào bộ chỉ huy, một số đỗ ở hai bên đường lớn, các binh lính và sĩ quan bước xuống xe.
“Chỉ huy Cố!” Phóng viên hỏi thăm alpha cao lớn và thẳng tắp trong trung tâm nhóm người: “Ngài có bằng lòng nói vài câu không?”
Có lẽ đã nhận được sự đồng ý, ống kính di chuyển từ vai lên, nhắm vào khuôn mặt đang đeo mặt nạ và kính bảo hộ đó.
Vị trung tá trẻ tuổi cả người đầy cát bụi thắng lợi trở về tháo kính bảo hộ xuống, ánh sáng trắng như tuyết chiếu vào nửa trên khuôn mặt hắn, đôi mắt đó đen láy và sâu thẳm, gần như có sức mạnh nhìn xuyên qua màn hình và nhìn thẳng vào mắt người khác.
Hắn cứ nhìn vào ống kính như vậy, cằm hơi nhếch lên, giọng nói vẫn bình tĩnh trong tiếng ồn ào.
“Sắp bắt được cậu rồi.”
(Cre: Artist @锅锅努力画画)
—
Sĩ quan cảnh sát Hạ: Hình như anh em tôi đi đánh trận đến nỗi có vấn đề về tâm lý luôn rồi, phải làm sao đây...
Gin: má haha tuyên bố bắt vợ ngay trên sóng truyền hình quốc gia =)))) công nhận Hạ Uý nói anh ta điên thật r =))))
Hic cơ mà chương này đọc có vài đoạn bị nhói nhẹ nha, kiểu cứ hay chen chen mấy cái quá khứ vô làm chi có biết toi nhói lòng lắm k, bà Mạch biết dằn vặt trái tim của toi gheee từ LMNTCĐ đến giờ vẫn k bỏ được
Thêm fanart đoạn cuối hennn
(Cre: Artist @Arkred_)
(Cre: Artist @甘乐198110)
(Cre: Artist @炭烤汁人)
(Cre: Artist @Bigshuo朔)
Chiến khu phía Bắc liên minh, một giờ sáng.
Sau khi kết thúc một buổi huấn luyện dữ dội, Cố Quân Trì dẫn đội rời khỏi chiến trường và quay trở lại trung tâm chỉ huy. Trong văn phòng còn một chồng tài liệu đang chờ hắn xem qua, Cố Quân Trì một mình xuống xe đi đến tòa nhà chỉ huy, trước khi đi chỉ đơn giản nói với những người khác một câu 'Nghỉ ngơi thật tốt' như thường lệ.
Thế nhưng mấy chiếc xe lại chậm chạp chưa nổ máy, Cố Quân Trì đứng trên bậc thêm xoay người lại, nhìn tất cả mọi người đang thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, vẻ mặt mệt mỏi nhưng lại mỉm cười, đồng thanh nói: “Chỉ huy Cố, sinh nhật vui vẻ!”
Trong số bọn họ phần lớn đều là những đội viên đội đột kích Sư Tử Trắng đã được điều chuyển đến đây cùng Cố Quân Trì hai năm rưỡi trước, sống chết cùng nhau nhiều năm, sẽ luôn chúc Cố Quân Trì sinh nhật vui vẻ không sót lần nào ngay cả khi chính hắn còn không nhớ.
Chiến khu phía Bắc đất rộng người thưa, cao hơn nhiều so với mực nước biển, điều kiện sống có thể xem là khắc nghiệt nhưng những vì sao lại cực kỳ sáng. Cố Quân Trì đứng dưới bầu trời đầy sao tĩnh lặng, gật đầu với bọn họ với vẻ mặt bình tĩnh: “Cảm ơn.”
Sau đó hắn vẫy tay, xoay người lại rồi bước vào tòa nhà.
Cố Quân Trì ngồi xuống bàn làm việc, kiểm tra tin nhắn trên máy liên lạc, có một tin nhắn đến từ bên ngoài cấu trúc lục quân.
Thượng tá Không quân Lục Hách Dương, Bộ Chỉ huy tác chiến không quân chiến khu phía Nam liên minh: Trung tá Cố, sinh nhật vui vẻ, giữ gìn tâm trạng thật tốt, sớm ngày thắng lợi trở về.
Trong sự lịch sự lại thể hiện một chút ẩn ý nào đó, Cố Quân Trì trả lời: Nhận lời chúc của Thượng tá Lục.
Đặt máy liên lạc xuống và bắt đầu đọc báo cáo, kim giờ của chiếc đồng hồ treo tường yên lặng đi qua hai vòng chậm rãi, đột nhiên mơ hồ có một tiếng rung vang lên. Cố Quân Trì đóng tài liệu cuối cùng lại, mở ngăn kéo bên cạnh chân, lấy điện thoại di động trong góc ra, là Hạ Uý gọi đến.
Bình thường số lần sử dụng điện thoại của hắn rất ít, có nhận cuộc gọi hay không hầu như luôn tuỳ vào duyên phận, Cố Quân Trì nhấn nút bắt máy: “Có chuyện gì?”
“Thần kỳ thật, năm nay gọi cho cậu mười mấy cuộc đều không được, vào ngày đặc biệt này thế mà lại được cậu bắt máy, có phải là đang đặc biệt đợi điện thoại của tôi không?” Không biết Hạ Uý đang vui vẻ điều gì: “Lâu lắm rồi không nghe thấy giọng nói của cậu Cố của chúng ta, nhớ thật đấy, cái gì ấy nhỉ, sinh nhật vui vẻ.”
“Ò.” Cố Quân Trì nói: “Còn việc gì khác không?”
“Hehe......”
Rất khó có thể tưởng tượng được alpha vừa bật ra nụ cười này ở đầu bên kia lại là thanh tra cảnh sát cấp cao của Cục Cảnh sát tối cao liên minh. Hạ Uý thần kinh hạ thấp giọng: “Nghe nói tìm thấy Ôn Nhiên rồi, chưa có chết, là thật sao?”
Cố Quân Trì đang thoát khỏi giao diện cuộc gọi và mở khung trò chuyện đã tích luỹ gần trăm tin nhắn chưa đọc nào đó ra, tin nhắn gần nhất là bóng lưng omega đi xe đạp công cộng mà đối phương gửi tới hai tiếng trước, mặc áo sơ mi sọc carô, đeo một chiếc cặp sách cũ màu vàng, kèm theo dòng chữ: Tan làm đi đường vòng rất xa để mua một ổ bánh mì.
Tính toán chênh lệch múi giờ thì lúc đó ở bên kia hẳn là bảy giờ tối cùng ngày.
Cố Quân Trì nhìn bức ảnh vài giây, nói: “Đúng là vẫn còn sống.”
“Tốt thật, mừng thay cho Ôn Nhiên! Cũng không uổng công lúc đó cậu chán nản mất mấy ngày vì cậu ấy, dù sao thì cậu ấy thật sự rất xui xẻo và đáng thương.” Hạ Uý 'Ôi' một tiếng rõ dài: “Bây giờ thì tốt rồi, chắc là cậu ấy đã có cuộc sống mới rồi, hai người các cậu cũng không cần bị ép buộc đến với nhau nữa, ai sống của người nấy, không làm phiền lẫn nhau, haha!”
Giọng điệu Cố Quân Trì lạnh lùng: “Nằm mơ.”
“Hả?” Hạ Uý khó hiểu khựng lại vài giây: “Ai nằm mơ? Nghĩa là sao, chẳng lẽ cậu định tìm cậu ấy hỏi tội? Bớt đi trời, lúc đó cậu ấy cũng có nỗi khổ tâm mà, cũng đâu có cố ý lừa cậu. Trung tá Cố, tôi dùng thân phận cảnh sát liên minh để khuyên cậu này, làm một công dân tốt khoan dung và thân thiện đi.”
Cố Quân Trì cầm một điếu thuốc đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, cách đó mười mấy cây số là sa mạc bao la, nhấp nhô như gợn sóng dưới ánh trăng. Nơi đây quả thật là một nơi có thể mài giũa lòng người, chiến tranh liên miên, chém giết và đổ máu hết ngày này qua ngày khác, từ đầu đến chân dính đầy mùi khói thuốc súng dày đặc, tôi luyện trái tim thành sắt thép, dù tuyết có lở ngay trước mặt thì vẫn bình tĩnh mặt không biến sắc.
Trong gần ba năm qua, gần một trăm bài kiểm tra tâm lý, hắn vẫn luôn đạt được điểm cao nhất, là một viên chỉ huy không có điểm yếu.
Đúng thật là không còn điểm yếu nữa, nhờ vào một lần đánh dấu vĩnh viễn.
Omega đã chịu mọi đau khổ bị thay đổi giới tính và được đưa đến bên cạnh hắn, không có bất kỳ yêu cầu gì cả mà chỉ muốn hắn khỏe mạnh —— Thế là sau khi hắn khỏi bệnh đã thật sự rời đi mà không buồn ngoảnh lại, cho dù có may mắn sống sót thì cũng chưa từng nghĩ đến việc muốn tìm hắn, muốn gặp lại.
Trái lại đã tình cờ trùng hợp với suy nghĩ của Hạ Uý: Ai sống của người nấy, không làm phiền lẫn nhau.
Nằm mơ gì vậy?
“Đúng là muốn hỏi tội.” Cố Quân Trì cắn điếu thuốc, châm lửa nói: “Cũng có cả việc khác nữa.”
Cảm giác như một cực hình nào đó, Hạ Uý hơi ớn lạnh: “Việc gì vậy?”
Cố Quân Trì rít một hơi thuốc, nói nhẹ tênh: “Kết hôn.”
“Kỹ sư Lý, bọn tôi ra ngoài ăn đây, cậu ở lại khách sạn thật à?” Giám đốc dự án vừa nghe điện thoại vừa sốt ruột gọi cậu.
“Phải, bạn tôi ghé qua.” Lý Thuật xách máy tính quay đầu lại vẫy tay với hắn, sau đó nhanh như chớp biến mất trong đám người.
Mấy ngày nay toàn bộ phòng ban ra nước ngoài họp tại trụ sở chính, tình cờ lại là thành phố nơi Joyce và Juno ở, đáng tiếc là vợ chồng hai người lại sắp sửa đi du lịch nên đã vội vàng đến gặp Lý Thuật một lát trước khi ra sân bay.
“Tiểu Thụ!” Joyce đứng dậy khỏi ghế ăn, vẫy tay cực mạnh: “Bên này!”
Lý Thuật chạy tới: “Chào hai anh chị!”
Juno ôm cậu một cái: “Lâu lắm rồi không gặp, cứ cảm thấy em lại cao lên.”
“Phải đấy, lần cuối cùng gặp là khi em tốt nghiệp đại học, chớp mắt mà em đã đi làm được hơn một năm rồi.” Joyce vỗ vai Lý Thuật: “Thế nào rồi, kỹ sư Tiểu Thụ, công việc có thuận lợi không?”
“Rất thuận lợi, học được rất nhiều điều.”
Hồi cậu học năm tư đã xin thực tập tại một công ty vận tải hàng không quy mô lớn, sau khi tốt nghiệp thì được giữ lại luôn cho đến bây giờ, hiện tại đang đảm nhiệm vị trí kỹ sư thiết kế tàu bay tại bộ phận nghiên cứu và phát triển máy móc.
“Chúa phù hộ cho em, em sẽ luôn may mắn và hạnh phúc.” Juno mỉm cười nói.
Cô và Joyce theo chủ nghĩa DINK (*) nên vẫn luôn tự do và không bị ràng buộc, nhưng những năm này vẫn luôn quan tâm và bận lòng với Lý Thuật, giống như nhặt được một con cá bị thương, sau khi thả nó trở về biển sẽ cảm thấy thanh thản khi nghe thấy một vài hồi âm rằng nó đang sống không tệ.
(*) chủ nghĩa DINK: viết tắt của Double Income, No Kids, là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con.
Hơn nữa, chú cá nhỏ này còn gửi đến một mô hình hòn đảo nhỏ nhân dịp kỷ niệm 12 năm ngày cưới của bọn họ, bên trong có ghi lại tiếng sóng biển dài và tự do.
Một số người không đảm đương nổi lời chúc phúc quá tốt đẹp, Lý Thuật mỉm cười nói: “Xin hãy gọi đồ ăn đi, hôm nay em trả tiền.”
Sau khi vội vàng ăn xong bữa cơm, Joyce lấy máy ảnh Polaroid ra, nhờ nhân viên phục vụ chụp cho ba người họ hai bức ảnh, một bức để lại cho anh và Juno, một bức cho Lý Thuật.
Lý Thuật lấy bút ra, rất có cảm giác nghi thức mà viết ngày tháng và địa điểm lên tấm Polaroid. Joyce nhận lấy bức ảnh nhìn thử, nhận xét: “Chữ của em hình như đã tiến bộ hơn một chút rồi này.”
“Đúng là đang cố gắng luyện tập hết sức có thể ạ.” Lý Thuật gãi mặt: “Nhưng hiệu quả vẫn chưa rõ ràng lắm.”
Ngòi nổ thôi thúc cậu luyện chữ đàng hoàng hơn là vì ba năm trước, khi cậu tham gia dự án học tập mà mình khao khát đã lâu tại căn cứ không quân, ngay ngày đầu tiên đến báo danh đã bị một thiếu tá tên là Trình Đạc chỉ đích danh.
“Lý Thuật là ai? Ra đây xem nào.”
Lúc hỏi câu này, Trình Đạc vẫn luôn nhìn chằm chằm vào một alpha với thân hình mạnh mẽ và mặt mũi trừu tượng nào đó trong đội ngũ sinh viên, cho đến khi Lý Thuật gầy gò trắng trẻo ngơ ngác giơ tay lên, đứng ra khỏi hàng: “Có ạ.”
Trình Đạc nhìn về phía cậu, một lúc sau mới bật ra tiếng cười gượng hoang đường đầy sâu sắc.
“Cậu thế này... khá là khiến người khác ngạc nhiên đấy.” Trình Đạc nói: “Tôi thấy chữ cậu viết xấu quá, còn tưởng là... Cậu có biết không, tôi có một đồng nghiệp là tay bắn tỉa hàng đầu, chỉ vì nhìn chữ cậu viết một cái mà nhịp tim vượt quá mức bình thường, suýt thì hết cứu luôn.”
“Hả?” Trước tiên là Lý Thuật cực kỳ chấn động, sau đó là xấu hổ đến mức mặt đỏ tía tai. Cậu vẫn luôn chỉ nghe người ta nói chữ mình xấu, cậu cũng thừa nhận là xấu thật nhưng đây là lần đầu tiên nghe nói có người cảm thấy xấu đến mức gây ra nhịp tim bất thường, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng, thế này thì có thể so với một chuyện kinh dị được rồi.”
“Xin lỗi ạ, tôi sẽ chăm chỉ luyện chữ hơn.” Lý Thuật cúi đầu cực kỳ thấp, hạ quyết tâm.
Trước khi dự án đó kết thúc, cậu và hai người bạn cùng lớp khác đã cùng được hẹn đi nói chuyện, hỏi thăm xem có ý định trở thành kỹ thuật viên quân sự hay không, bạn cùng lớp đương nhiên là gật đầu bày tỏ thái độ, nhưng biết rõ rằng thân phận của mình không qua nổi xét duyệt của quân đội, cuối cùng chắc chắn sẽ không thể thông qua nên Lý Thuật chỉ im lặng.
Để lại tiếc nuối rất lớn nhưng may mắn là công việc đang làm hiện tại xem như vẫn cùng loại hình, ít nhiều gì cũng bù đắp được phần nào.
Sau khi tiễn vợ chồng Joyce ra khỏi khách sạn, Lý Thuật đi về phía thang máy, chưa đi được mấy bước thì đột nhiên bị người ta nắm lấy vai, cậu kinh ngạc ngước mắt lên, sửng sốt vài giây: “Đào Tô Tô?”
Cậu nhanh chóng bịt miệng Đào Tô Tô lại trước khi cô hét lên, đưa cô vào trong góc.
“Tớ thật sự, tớ thật sự...” Cả người Đào Tô Tô run rẩy nắm lấy cổ áo Lý Thuật, cuối cùng dùng sức ôm chặt lấy cậu: “Cậu quá đáng lắm rồi, thật sự quá đáng lắm rồi!”
Cô nói năng lộn xộn, vừa nói 'Còn sống là quá tốt rồi' vừa tức giận 'Còn không chịu nói cho tớ biết nữa chứ', cứ nói như vậy rồi lại bật khóc, nước mũi chảy đến đâu là lau đến đó, Lý Thuật cuống quýt tìm khăn giấy lau nước mắt cho cô.
“Cậu có biết lúc đó tớ buồn đến mức nào không? Tớ còn đổ bệnh luôn cơ, ngày nào cũng khóc ngày nào cũng khóc.” Đào Tô Tô dùng khăn giấy xì mũi: “Vừa nãy nhìn thấy cậu tớ còn tưởng mình hoa mắt, sao lại trông giống như vậy, kết quả thật sự là cậu...”
Sau khi trút hết cảm xúc, Đào Tô Tô nhìn chằm chằm Lý Thuật với đôi mắt đỏ hoe, sau đó hai người đồng thời bật cười.
Lúc này Lý Thuật mới có thời gian để quan sát cô, omega xinh đẹp mảnh khảnh bảy năm trước bây giờ đang buộc tóc đuôi ngựa cao đơn giản, để mặt mộc tự nhiên, làn da màu lúa mạch, thân hình đầy đặn khỏe mạnh, nếu như không phải cô chặn mình lại thì có lẽ Lý Thuật cũng không thể vừa nhìn đã nhận ra.
“Cậu đã thay đổi rất nhiều.” Lý Thuật nói.
“Hừ, hiện tại tớ đang làm việc tại Hiệp hội bảo tồn Động vật hoang dã của Liên minh.” Đào Tô Tô lắc tấm bảng tên trước ngực: “Là vệ binh trái đất dũng cảm và chính nghĩa.”
Đây là một công việc rất bất ngờ nhưng lại rất phù hợp với cô: “Còn chuột túi nhỏ của cậu thì sao?”
“Thả đi rồi, ngày nào cũng đánh bạn trong khu bảo tồn hết, dù sao thì tớ cũng không muốn hứng chịu cơn giận của nó nữa.” Dường như nghĩ đến điều gì đó, Đào Tô Tô lấy điện thoại ra, nói: “Đúng rồi, cho cậu xem cái này.”
Cô giở một tấm ảnh ra, Lý Thuật cúi đầu xem, là một con sư tử trắng cái trưởng thành, đang oai phong ngồi trên một tảng đá, vây quanh nó là ba con sư tử con xinh đẹp.
Lý Thuật nhìn rất lâu mới bần thần ngẩng đầu lên hỏi: “Dolu?”
“Phải, mấy năm trước sau khi được huấn luyện sinh tồn trong hoang dã thì nó được thả vào khu bảo tồn này.” Đào Tô Tô dừng lại một lát rồi nói: “Cố Quân Trì đã đích thân từ chiến trường trở về để đưa nó đến.”
Đột nhiên nghe thấy cái tên này, Lý Thuật cụp mắt xuống.
“Cậu ấy có biết cậu còn sống không?” Đào Tô Tô hỏi.
Cái ôm ba năm trước đó dường như lại đè lên lưng một lần nữa, diễn ra quá đột ngột lại còn ngắn ngủi, mỗi lần nhớ lại luôn có cảm giác như một giấc mơ, như một ảo giác. Lý Thuật im lặng một lát, trả lời: “Tôi không rõ.”
“Chắc là vẫn chưa biết đâu, nghe nói cậu ấy vẫn luôn ở chiến trường, bốn năm ở trường quân đội vẫn luôn chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, sau đó được điều chuyển đến chiến khu phía Bắc, điều kiện ở nơi đó là khổ nhất, lại còn là chiến khu chính, nếu như tớ mà ở chỗ như vậy ngày nào cũng đánh nhau, có lẽ đã phát điên từ lâu rồi.”
Đúng thật là kể từ ba năm trước, tên tuổi của Cố Quân Trì bắt đầu xuất hiện thường xuyên trên các bản tin quân sự, vị sĩ quan trẻ tuổi đã dẫn đội giải cứu hàng chục thành phố và hàng triệu người dân bị khói lửa chiến tranh hành hạ trong nhiều năm. Chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi, trình độ và chiến tích của đội ngũ lục quân ở chiến khu phía Bắc đã đứng đầu trong bốn chiến trường.
Mặc dù vậy, vị trung tá lục quân với chiến công hiển hách này lại chưa bao giờ nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, thậm chí còn chưa bao giờ lộ mặt.
Nhưng Lý Thuật đã từng nhìn thấy hắn, vào hơn một năm trước trong một đoạn video.
Đoạn video chiến trường chỉ kéo dài hơn 30 giây đó đã từng bùng nổ với mức độ phổ biến đáng kinh ngạc trên mạng, có vẻ như phóng viên đã quên tắt máy quay nên vô tình quay trúng, góc quay có hơi lệch.
Đội ngũ đang nghỉ ngơi trong một nhà hàng bỏ hoang ở một thành phố trống không, ánh chiều tà chiếu vào qua cửa sổ, trong không khí đầy bụi bặm, một vài chú chim bị hoảng sợ đập cánh phành phạch bay qua. Alpha mặc đồng phục tác chiến lục quân đứng trước một cây đàn piano gần như bị bụi bặm vùi lấp, ống kính lướt qua góc nghiêng của hắn một cái, chỉ có thể mơ hồ nhận ra lông mi và sống mũi cao của hắn dưới chiếc mặt nạ bảo vệ chiến thuật.
(mặt nạ bảo vệ chiến thuật)
Alpha mở nắp đàn piano ra, bụi đất trút xuống, hắn phủi bụi trên phím đàn đi, tiện tay chơi một bản nhạc chưa đầy mười giây.
Âm sắc của đàn piano đã trở nên cực kỳ không chuẩn nhưng Lý Thuật vẫn có thể nghe ra được hắn đang chơi bản nhạc nào.
Cậu nhìn đầu ngón tay lộ ra bên ngoài chiếc găng tay nửa ngón của alpha, dính đầy cát bụi nhưng cậu lại nhận ra được.
Sau đó có rất nhiều người muốn tìm ra nguồn gốc của bản nhạc đó, cũng có người thử viết lại một bản piano hoàn chỉnh dựa trên giai điệu của nó nhưng đều chưa từng thành công.
Chỉ có Lý Thuật biết rằng khúc nhạc đó tên là 'Đêm vùng cực ngày 19', và alpha chơi piano là Cố Quân Trì.
“Cho nên Cố Quân Trì thật sự rất giỏi, trước đây quân đội đã dự tính rằng chiến trường ở khu vực phía Bắc ít nhất phải đánh những năm năm, nhưng hiện tại mới qua có ba năm thôi mà đã bắt đầu khởi động chiến dịch liên hợp ba quân để chuẩn bị tổng tiến công rồi, nếu như đánh thắng thì liên minh sẽ có thể giữ được hòa bình trong thời gian rất dài.” Đào Tô Tô nói: “Nhiều năm như vậy mà hình như chỉ có khi thả Dolu là cậu ấy mới quay lại thủ đô một lần, những lúc khác thì ngay cả chủ tịch Cố cũng không thể liên lạc được với cậu ấy, làm quân nhân mà làm đến mức này, cậu ấy nhất định sẽ thắng.”
“Đương nhiên.” Trái tim gần đây luôn thấp tha thấp thỏm vì đủ loại tin tức quân sự của Lý Thuật đang đập rất nhanh, thất thần lặp lại: “Cậu ấy sẽ thắng.”
Hơn nửa tháng sau khi trở lại thành phố S, Lý Thuật và các đồng nghiệp đã bận rộn tăng ca để nâng cấp hiệu suất khí động học của một chiếc máy bay chở hàng của công ty, hôm nay là giai đoạn kiểm tra cuối cùng, kỹ sư trong toàn bộ phòng ban thức cả đêm không ngủ, trên bàn làm việc đặt đầy cà phê.
Hơn tám giờ sáng, Lý Thuật lưu lại và tải báo cáo tính toán lên, cảm thấy đầu cực kỳ căng, cậu đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Lúc rửa mặt có mơ hồ nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy khoang mũi nóng lên, khi mở mắt ra, bồn rửa mặt trắng tinh đang bị nước màu máu giội sạch, có những chấm đỏ tươi bắn tung tóe ra ngoài, Lý Thuật lập tức đóng vòi tước lại, rút một tờ khăn giấy ấn vào mũi, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Cậu nhìn vào gương và nhớ lại một chút, tần suất chảy máu mũi trong hai năm nay dường như hơi cao, hơn nữa luôn kèm theo đau đầu, lần kiểm tra sức khoẻ sau nhất định phải kiểm tra não bộ cho đàng hoàng mới được... mặc dù cậu đã quyết định như vậy nhiều lần lắm rồi.
“Wow!”
“Đậu má, tốt quá rồi!”
Trong phòng làm việc đột nhiên vang lên một tràng tiếng hoan hô, nhân viên kiểm tra vẫn chưa đến nên không thể nào là dự án đã được thông qua, sau khi Lý Thuật xử lý vết máu xong, lau sạch mũi rồi đi ra ngoài, tò mò hỏi: “Sao vậy?”
“Đánh thắng rồi, chiến khu phía Bắc ngừng chiến rồi!” Đồng nghiệp tụ tập trước máy tính, vẫy tay với cậu: “Lại đây xem phát trực tiếp!”
Lý Thuật sửng sốt một lát, lập tức chạy tới, được đồng nghiệp đẩy tới trước màn hình.
Cảnh tượng trong đó là chiến khu phía Bắc vào lúc sáng sớm, trăng tròn treo cao và bầu trời đầy sao, không ngừng có máy bay không người lái và máy bay chiến đấu bay vút qua, giọng nói của phóng viên đã kích động sắp khóc, lớn tiếng đưa tin tình hình chiến sự.
“Bây giờ chúng tôi đang có mặt ở lối vào Bộ Chỉ huy tác chiến lục quân chiến khu phía Bắc, có thể thấy máy bay chiến đấu đã rút lui và quay trở lại từ chiến trường, các binh lính lục quân đợt đầu tiên cũng sắp sửa đến nơi...”
Ống kính di chuyển xuống, hàng trăm chiếc xe quân dụng đang lái từ xa trở về, chiếu ra một mảng ánh sáng rực rỡ.
Một số xe chạy vào bộ chỉ huy, một số đỗ ở hai bên đường lớn, các binh lính và sĩ quan bước xuống xe.
“Chỉ huy Cố!” Phóng viên hỏi thăm alpha cao lớn và thẳng tắp trong trung tâm nhóm người: “Ngài có bằng lòng nói vài câu không?”
Có lẽ đã nhận được sự đồng ý, ống kính di chuyển từ vai lên, nhắm vào khuôn mặt đang đeo mặt nạ và kính bảo hộ đó.
Vị trung tá trẻ tuổi cả người đầy cát bụi thắng lợi trở về tháo kính bảo hộ xuống, ánh sáng trắng như tuyết chiếu vào nửa trên khuôn mặt hắn, đôi mắt đó đen láy và sâu thẳm, gần như có sức mạnh nhìn xuyên qua màn hình và nhìn thẳng vào mắt người khác.
Hắn cứ nhìn vào ống kính như vậy, cằm hơi nhếch lên, giọng nói vẫn bình tĩnh trong tiếng ồn ào.
“Sắp bắt được cậu rồi.”
(Cre: Artist @锅锅努力画画)
—
Sĩ quan cảnh sát Hạ: Hình như anh em tôi đi đánh trận đến nỗi có vấn đề về tâm lý luôn rồi, phải làm sao đây...
Gin: má haha tuyên bố bắt vợ ngay trên sóng truyền hình quốc gia =)))) công nhận Hạ Uý nói anh ta điên thật r =))))
Hic cơ mà chương này đọc có vài đoạn bị nhói nhẹ nha, kiểu cứ hay chen chen mấy cái quá khứ vô làm chi có biết toi nhói lòng lắm k, bà Mạch biết dằn vặt trái tim của toi gheee từ LMNTCĐ đến giờ vẫn k bỏ được
Thêm fanart đoạn cuối hennn
(Cre: Artist @Arkred_)
(Cre: Artist @甘乐198110)
(Cre: Artist @炭烤汁人)
(Cre: Artist @Bigshuo朔)
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương