Giam Cầm Trong Đêm Dài
Chương 59
Mùi máu tanh lập tức tràn ngập khắp khoang miệng, Lý Thuật rên khẽ một tiếng, còn chưa kịp trốn tránh đã bị Cố Quân Trì dùng đầu lưỡi tách hàm răng ra, quấn lấy và lấp kín môi.
Cơ thể cậu căng cứng, Lý Thuật nắm chặt ống tay áo của Cố Quân Trì, cánh tay đang quấn quanh cổ hắn siết chặt lại từng chút một. Ngay cả hít thở đối với cậu cũng rất khó khăn, trái cổ không ngừng lăn xuống trong lòng bàn tay của Cố Quân Trì nhưng lại không thể nuốt xuống được hoàn toàn, nước bọt chảy xuống theo khoé môi, cậu muốn há miệng để hớp lấy một ít oxy nhưng những gì nhận được chỉ là một nụ hôn sâu hơn và hung dữ hơn.
Đại não rơi vào trạng thái mê man vì thiếu oxy, Lý Thuật nhắm hờ mắt lại, nhìn chằm chằm Cố Quân Trì trong tầm mắt lờ mờ. Trong một giây nào đó, cậu tưởng rằng mình sắp sửa chết trong nụ hôn của Cố Quân Trì mất.
Trong lúc mơ màng, môi dưới truyền đến một cảm giác đau đớn, sau đó bàn tay đặt trên cổ đã buông lỏng ra. Lý Thuật lập tức há miệng hít thở, đầu lưỡi lộ ra một nửa, ửng lên ánh nước đỏ thẫm, hoàn toàn mất đi nhận thức rằng phải thu nó lại.
Lý Thuật thở gấp đến mức không nhịn được ho khan vài tiếng, lau mắt, hỏi ngắt quãng: "Cậu, cậu định giết tôi thật sao?"
Cố Quân Trì lại hạ người xuống lại gần cậu lần nữa, dùng tay trái kéo vạt áo sơ mi của Lý Thuật ra khỏi quần, lòng bàn tay áp sát vào hông sờ lên eo cậu, trong cơn run rẩy khe khẽ của omega, hắn "Ừm" một tiếng không rõ ràng: "Cậu còn lời trăng trối gì không, tôi đang nghe đây."
Sau khi dọn dẹp xong, Ôn Nhiên được đặt trở lại giường, máy điều hòa kêu lên "bíp" một tiếng, xung quanh dần trở nên mát lạnh. Mắt và mũi Ôn Nhiên vẫn còn đỏ hoe, cậu vẫn chưa làm rõ được cảm xúc và mục đích của Cố Quân Trì, một sợi dây đã đứt bảy năm, đột nhiên gặp lại nhau vào một đêm bình thường, hơn nữa còn bị thắt luôn một nút chết, mọi chuyện còn cần phải khảo chứng và nghiền ngẫm.
Dù thế nào đi nữa thì tối nay đã không còn kịp nữa, bản năng đã chiến thắng sự tỉnh táo, trong lúc mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, cảm nhận được pheromone alpha đang lại gần, Ôn Nhiên vô thức dựa lại gần Cố Quân Trì, rất gần, như thể như vậy mới yên tâm được.
Tiếng người dưới tầng rất ồn ào, chiếc điều hòa cũ thổi ra gió lạnh ù ù, Ôn Nhiên khó khăn tỉnh giấc, nheo mắt nhìn rèm cửa, mất mấy phút mới nhớ lại mọi chuyện tối qua.
Pheromone alpha nhàn nhạt tràn ngập khắp căn phòng, sau lưng đang dán sát vào thân nhiệt ấm áp, một tay Cố Quân Trì vẫn đặt trên eo mình, Ôn Nhiên dụi mắt, nhìn đồng hồ báo thức nhỏ ở đầu giường, đúng bảy giờ.
Phản ứng đầu tiên là xót tiền điện, bình thường để tiết kiệm điện, điều hòa sẽ tắt vào lúc bốn giờ, sau đó Ôn Nhiên sẽ thức dậy vì nóng, bò dậy bật quạt điện nhưng hôm nay điều hòa đã bật trọn vẹn đến bảy giờ.
Cậu cẩn thận dịch tay Cố Quân Trì ra, Ôn Nhiên bò xuống giường trong cảm giác yếu ớt và đau nhức lan ra khắp toàn thân, quần áo vương vãi khắp nơi đã được sắp xếp vào giỏ đựng đồ giặt và đặt bên cạnh tủ TV. Ôn Nhiên nhìn một lát, sau đó đi đến tủ lấy một bộ quần áo ra, sau đó tập tễnh đi vào nhà vệ sinh —— Toàn bộ quá trình đều không dám quay đầu lại nhìn, cậu biết Cố Quân Trì hẳn là cũng đã dậy rồi.
Sau khi thay quần áo xong và bắt đầu đánh răng rửa mặt, ngoài cơ thể ra thì đầu cũng đau nhức nhối, quả nhiên, vừa mới treo khăn lên thì khoang mũi nóng bừng, có chất lỏng chảy xuống với tốc độ nhanh chóng, Ôn Nhiên lập tức rút vài tờ khăn giấy ra bịt mũi lại để cầm máu.
Lúc soi gương để lau mũi mới nhìn thấy những vết hôn lốm đốm trên cổ và xương quai xanh, sau đó nhớ lại tối qua mình bị đè ra đây làm chuyện gì, Ôn Nhiên vội vàng cúi đầu xuống, vứt khăn giấy đi rồi rửa sạch tay, bước ra khỏi phòng tắm. Cậu cố gắng không nhìn về phía giường hết sức có thể, sau đó quay lại tủ lấy một chiếc áo sơ mi sọc ca rô ra mặc vào, cài đến cúc áo trên cùng.
"Tôi ra ngoài một lát." Ôn Nhiên nói chuyện quay lưng về phía giường, giọng nói khàn đến đáng sợ.
Cố Quân Trì không trả lời mà Ôn Nhiên còn gật đầu, cầm điện thoại lên, đi ra cạnh cửa lấy chìa khóa rồi ra khỏi nhà.
Mười phút sau, Ôn Nhiên mở khóa cửa, mang theo bữa sáng mua từ dưới tầng trở về nhà.
Cố Quân Trì đang cởi trần đứng trong phòng khách, cầm ly của Ôn Nhiên uống nước, nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại nhìn, hắn không nói gì cả, như thể đây chỉ là một buổi sáng bình thường hơn bao giờ hết.
Thân hình của alpha cao lớn và thon dài, cơ bắp mượt mà được làn da bao bọc, săn chắc và mạnh mẽ —— Đây là một cơ thể cực kỳ hoàn hảo, nếu như bỏ qua những vết sẹo lớn nhỏ trên đó.
"Tôi có mua mấy món, cậu xem xem muốn ăn gì." Đặt bữa sáng lên bàn xong, Ôn Nhiên cầm một cái quẩy lên cắn một miếng: "Lát nữa tôi phải đi làm rồi, buổi tối có thể còn phải làm bán thời gian, lúc cậu đi nhớ đóng cửa, tắt cả điều hoà nữa."
Hôm nay là thứ sáu, hôm qua cậu đã hẹn với Châu Chước rồi, nếu không tăng ca thì sẽ đến quán bar.
"Biết rồi." Cố Quân Trì nói.
"Ừm." Ôn Nhiên uống một ngụm sữa đậu nành, dừng lại một lát, cậu nói: "Vậy tôi tranh thủ đi bắt tàu điện ngầm đây."
Cũng không đến mức phải tranh thủ, chỉ là hiện tại cậu dường như không thể ở chung một phòng với Cố Quân Trì với nhịp tim bình thường một cách ôn hoà tự nhiên được, vừa xa lạ, căng thẳng vừa có chút sợ hãi, còn có quá nhiều thứ cần phải sắp xếp cho đàng hoàng chứ không phải ngủ một giấc là có thể giải quyết được tất cả.
Cố Quân Trì đặt ly nước xuống, giọng điệu không nghe ra được chút cảm xúc nào: "Còn sớm như vậy mà bắt tàu điện ngầm."
Mơ hồ cảm giác như mình bị nhìn thấu, Ôn Nhiên nhìn hắn một cái rồi lại vội vàng rời mắt đi: "Hôm nay có khá nhiều việc nên phải đi sớm một chút, ở cương vị nào thì làm tốt việc đó, tận chức tận trách."
"Cậu đang nói bóng nói gió tôi à?" Cố Quân Trì hỏi.
"Hả?" Ôn Nhiên sửng sốt một lát, đột nhiên nhớ tới hội nghị sau chiến tranh trong tin tức, hẳn là rất quan trọng, nếu như bây giờ mau chóng đi đến thủ đô thì nói không chừng vẫn còn kịp. Cậu do dự một lát rồi nói: "Cậu thật sự nên đi họp đi, chứ không phải..."
Cố Quân Trì đâm ống hút vào ly nhựa chứa đầy sữa đậu nành, rất kiên nhẫn chờ cậu tìm từ.
"... Chứ không phải đột nhập vào nhà riêng." Ôn Nhiên suy nghĩ hồi lâu cũng không thể hệ thống được từ ngữ thích hợp, chỉ có thể khái quát chung chung như vậy.
"Vậy cậu đi kiện tôi đi." Cố Quân Trì uống một ngụm sữa đậu nành, nói.
Giao tiếp với hắn mãi mãi không bao giờ có được một nửa cửa thắng, Ôn Nhiên nhét hết quẩy vào miệng, không cẩn thận chạm vào vết thương ở môi dưới, đau đến mức run lên một cái, cậu nói không rõ ràng: "Tôi đi làm đây."
"Trong sọt rác trong nhà vệ sinh có khăn giấy đã lau máu." Cố Quân Trì nhìn lông mi cụp xuống và sống mũi của cậu: "Cậu bị thương ở đâu?"
Ôn Nhiên nhét điện thoại vào túi quần, lắc đầu: "Không có bị thương, khoảng thời gian này làm việc và nghỉ ngơi không đều đặn, có lẽ là nóng trong người nên chảy một ít máu mũi."
Cố Quân Trì khẽ cau mày, Ôn Nhiên cầm chìa khóa lên, quay lưng về phía hắn, nói: "Vậy tôi đi trước đây."
Sau khi ra khỏi toà nhà đơn, đi qua vài quầy bán đồ ăn, Ôn Nhiên không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ phòng khách nhà mình, không ngờ lại đụng phải Cố Quân Trì đang đứng trước cửa sổ cụp mắt nhìn xuống, hai ánh mắt giao nhau cách nhau bốn tầng lầu nơi phố phường ồn ào, Ôn Nhiên lập tức cúi đầu đi về phía trước.
Lúc đến ga tàu điện ngầm có đi ngang qua một hiệu thuốc nhỏ, Ôn Nhiên đi chậm lại, do dự vài giây rồi bước vào trong, mua một hộp thuốc tránh thai.
Khó thụ thai là thật nhưng vẫn muốn yên tâm hơn một chút, đừng để giẫm lên vết xe đổ nữa.
Cơ thể cậu căng cứng, Lý Thuật nắm chặt ống tay áo của Cố Quân Trì, cánh tay đang quấn quanh cổ hắn siết chặt lại từng chút một. Ngay cả hít thở đối với cậu cũng rất khó khăn, trái cổ không ngừng lăn xuống trong lòng bàn tay của Cố Quân Trì nhưng lại không thể nuốt xuống được hoàn toàn, nước bọt chảy xuống theo khoé môi, cậu muốn há miệng để hớp lấy một ít oxy nhưng những gì nhận được chỉ là một nụ hôn sâu hơn và hung dữ hơn.
Đại não rơi vào trạng thái mê man vì thiếu oxy, Lý Thuật nhắm hờ mắt lại, nhìn chằm chằm Cố Quân Trì trong tầm mắt lờ mờ. Trong một giây nào đó, cậu tưởng rằng mình sắp sửa chết trong nụ hôn của Cố Quân Trì mất.
Trong lúc mơ màng, môi dưới truyền đến một cảm giác đau đớn, sau đó bàn tay đặt trên cổ đã buông lỏng ra. Lý Thuật lập tức há miệng hít thở, đầu lưỡi lộ ra một nửa, ửng lên ánh nước đỏ thẫm, hoàn toàn mất đi nhận thức rằng phải thu nó lại.
Lý Thuật thở gấp đến mức không nhịn được ho khan vài tiếng, lau mắt, hỏi ngắt quãng: "Cậu, cậu định giết tôi thật sao?"
Cố Quân Trì lại hạ người xuống lại gần cậu lần nữa, dùng tay trái kéo vạt áo sơ mi của Lý Thuật ra khỏi quần, lòng bàn tay áp sát vào hông sờ lên eo cậu, trong cơn run rẩy khe khẽ của omega, hắn "Ừm" một tiếng không rõ ràng: "Cậu còn lời trăng trối gì không, tôi đang nghe đây."
Sau khi dọn dẹp xong, Ôn Nhiên được đặt trở lại giường, máy điều hòa kêu lên "bíp" một tiếng, xung quanh dần trở nên mát lạnh. Mắt và mũi Ôn Nhiên vẫn còn đỏ hoe, cậu vẫn chưa làm rõ được cảm xúc và mục đích của Cố Quân Trì, một sợi dây đã đứt bảy năm, đột nhiên gặp lại nhau vào một đêm bình thường, hơn nữa còn bị thắt luôn một nút chết, mọi chuyện còn cần phải khảo chứng và nghiền ngẫm.
Dù thế nào đi nữa thì tối nay đã không còn kịp nữa, bản năng đã chiến thắng sự tỉnh táo, trong lúc mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, cảm nhận được pheromone alpha đang lại gần, Ôn Nhiên vô thức dựa lại gần Cố Quân Trì, rất gần, như thể như vậy mới yên tâm được.
Tiếng người dưới tầng rất ồn ào, chiếc điều hòa cũ thổi ra gió lạnh ù ù, Ôn Nhiên khó khăn tỉnh giấc, nheo mắt nhìn rèm cửa, mất mấy phút mới nhớ lại mọi chuyện tối qua.
Pheromone alpha nhàn nhạt tràn ngập khắp căn phòng, sau lưng đang dán sát vào thân nhiệt ấm áp, một tay Cố Quân Trì vẫn đặt trên eo mình, Ôn Nhiên dụi mắt, nhìn đồng hồ báo thức nhỏ ở đầu giường, đúng bảy giờ.
Phản ứng đầu tiên là xót tiền điện, bình thường để tiết kiệm điện, điều hòa sẽ tắt vào lúc bốn giờ, sau đó Ôn Nhiên sẽ thức dậy vì nóng, bò dậy bật quạt điện nhưng hôm nay điều hòa đã bật trọn vẹn đến bảy giờ.
Cậu cẩn thận dịch tay Cố Quân Trì ra, Ôn Nhiên bò xuống giường trong cảm giác yếu ớt và đau nhức lan ra khắp toàn thân, quần áo vương vãi khắp nơi đã được sắp xếp vào giỏ đựng đồ giặt và đặt bên cạnh tủ TV. Ôn Nhiên nhìn một lát, sau đó đi đến tủ lấy một bộ quần áo ra, sau đó tập tễnh đi vào nhà vệ sinh —— Toàn bộ quá trình đều không dám quay đầu lại nhìn, cậu biết Cố Quân Trì hẳn là cũng đã dậy rồi.
Sau khi thay quần áo xong và bắt đầu đánh răng rửa mặt, ngoài cơ thể ra thì đầu cũng đau nhức nhối, quả nhiên, vừa mới treo khăn lên thì khoang mũi nóng bừng, có chất lỏng chảy xuống với tốc độ nhanh chóng, Ôn Nhiên lập tức rút vài tờ khăn giấy ra bịt mũi lại để cầm máu.
Lúc soi gương để lau mũi mới nhìn thấy những vết hôn lốm đốm trên cổ và xương quai xanh, sau đó nhớ lại tối qua mình bị đè ra đây làm chuyện gì, Ôn Nhiên vội vàng cúi đầu xuống, vứt khăn giấy đi rồi rửa sạch tay, bước ra khỏi phòng tắm. Cậu cố gắng không nhìn về phía giường hết sức có thể, sau đó quay lại tủ lấy một chiếc áo sơ mi sọc ca rô ra mặc vào, cài đến cúc áo trên cùng.
"Tôi ra ngoài một lát." Ôn Nhiên nói chuyện quay lưng về phía giường, giọng nói khàn đến đáng sợ.
Cố Quân Trì không trả lời mà Ôn Nhiên còn gật đầu, cầm điện thoại lên, đi ra cạnh cửa lấy chìa khóa rồi ra khỏi nhà.
Mười phút sau, Ôn Nhiên mở khóa cửa, mang theo bữa sáng mua từ dưới tầng trở về nhà.
Cố Quân Trì đang cởi trần đứng trong phòng khách, cầm ly của Ôn Nhiên uống nước, nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại nhìn, hắn không nói gì cả, như thể đây chỉ là một buổi sáng bình thường hơn bao giờ hết.
Thân hình của alpha cao lớn và thon dài, cơ bắp mượt mà được làn da bao bọc, săn chắc và mạnh mẽ —— Đây là một cơ thể cực kỳ hoàn hảo, nếu như bỏ qua những vết sẹo lớn nhỏ trên đó.
"Tôi có mua mấy món, cậu xem xem muốn ăn gì." Đặt bữa sáng lên bàn xong, Ôn Nhiên cầm một cái quẩy lên cắn một miếng: "Lát nữa tôi phải đi làm rồi, buổi tối có thể còn phải làm bán thời gian, lúc cậu đi nhớ đóng cửa, tắt cả điều hoà nữa."
Hôm nay là thứ sáu, hôm qua cậu đã hẹn với Châu Chước rồi, nếu không tăng ca thì sẽ đến quán bar.
"Biết rồi." Cố Quân Trì nói.
"Ừm." Ôn Nhiên uống một ngụm sữa đậu nành, dừng lại một lát, cậu nói: "Vậy tôi tranh thủ đi bắt tàu điện ngầm đây."
Cũng không đến mức phải tranh thủ, chỉ là hiện tại cậu dường như không thể ở chung một phòng với Cố Quân Trì với nhịp tim bình thường một cách ôn hoà tự nhiên được, vừa xa lạ, căng thẳng vừa có chút sợ hãi, còn có quá nhiều thứ cần phải sắp xếp cho đàng hoàng chứ không phải ngủ một giấc là có thể giải quyết được tất cả.
Cố Quân Trì đặt ly nước xuống, giọng điệu không nghe ra được chút cảm xúc nào: "Còn sớm như vậy mà bắt tàu điện ngầm."
Mơ hồ cảm giác như mình bị nhìn thấu, Ôn Nhiên nhìn hắn một cái rồi lại vội vàng rời mắt đi: "Hôm nay có khá nhiều việc nên phải đi sớm một chút, ở cương vị nào thì làm tốt việc đó, tận chức tận trách."
"Cậu đang nói bóng nói gió tôi à?" Cố Quân Trì hỏi.
"Hả?" Ôn Nhiên sửng sốt một lát, đột nhiên nhớ tới hội nghị sau chiến tranh trong tin tức, hẳn là rất quan trọng, nếu như bây giờ mau chóng đi đến thủ đô thì nói không chừng vẫn còn kịp. Cậu do dự một lát rồi nói: "Cậu thật sự nên đi họp đi, chứ không phải..."
Cố Quân Trì đâm ống hút vào ly nhựa chứa đầy sữa đậu nành, rất kiên nhẫn chờ cậu tìm từ.
"... Chứ không phải đột nhập vào nhà riêng." Ôn Nhiên suy nghĩ hồi lâu cũng không thể hệ thống được từ ngữ thích hợp, chỉ có thể khái quát chung chung như vậy.
"Vậy cậu đi kiện tôi đi." Cố Quân Trì uống một ngụm sữa đậu nành, nói.
Giao tiếp với hắn mãi mãi không bao giờ có được một nửa cửa thắng, Ôn Nhiên nhét hết quẩy vào miệng, không cẩn thận chạm vào vết thương ở môi dưới, đau đến mức run lên một cái, cậu nói không rõ ràng: "Tôi đi làm đây."
"Trong sọt rác trong nhà vệ sinh có khăn giấy đã lau máu." Cố Quân Trì nhìn lông mi cụp xuống và sống mũi của cậu: "Cậu bị thương ở đâu?"
Ôn Nhiên nhét điện thoại vào túi quần, lắc đầu: "Không có bị thương, khoảng thời gian này làm việc và nghỉ ngơi không đều đặn, có lẽ là nóng trong người nên chảy một ít máu mũi."
Cố Quân Trì khẽ cau mày, Ôn Nhiên cầm chìa khóa lên, quay lưng về phía hắn, nói: "Vậy tôi đi trước đây."
Sau khi ra khỏi toà nhà đơn, đi qua vài quầy bán đồ ăn, Ôn Nhiên không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ phòng khách nhà mình, không ngờ lại đụng phải Cố Quân Trì đang đứng trước cửa sổ cụp mắt nhìn xuống, hai ánh mắt giao nhau cách nhau bốn tầng lầu nơi phố phường ồn ào, Ôn Nhiên lập tức cúi đầu đi về phía trước.
Lúc đến ga tàu điện ngầm có đi ngang qua một hiệu thuốc nhỏ, Ôn Nhiên đi chậm lại, do dự vài giây rồi bước vào trong, mua một hộp thuốc tránh thai.
Khó thụ thai là thật nhưng vẫn muốn yên tâm hơn một chút, đừng để giẫm lên vết xe đổ nữa.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương