Giản Thuệ Người Vợ Bị Lãng Quên
Chương 13: Nảy sinh ý định xấu
Tiêu Thần tức giận bỏ đi “sao cô ta cứ luôn miệng xưng mình là Lệ quý phi chứ?”
'Vương gia'
“Ta muốn vào cung gặp Thái hậu!”
'Vương gia, sao tự dưng lại có nhã hứng muốn mẫu hậu của người vậy?'
“Mẫu hậu?”
Điền Lang há hốc mồm “mẫu thân của mình mà cũng quên, Vương gia...người bệnh nặng thật rồi!”
Tiêu Thần gãi mũi “Đông Thái hậu là mẫu hậu của chủ nhân cơ thể này sao?”
Trên đường từ Phủ Thân vương đến Đông cung, Tiêu Thần ngồi nhắm mắt dưỡng thần, xe ngựa vẫn cứ lọc cọc trên đường.
“Rốt cuộc thì cô ta có phải Giản Thuệ không? Nếu không phải Giản Thuệ, thì Giản Thuệ hiện đang ở đâu?”
…………
//Khởi bẩm Thái hậu nương nương, Thân vương điện hạ đến thỉnh an người.
Tim Đông Thái hậu như nhảy ra khỏi lồng ngực “Hoang nhi đến thăm ai gia thật sao?”
* Tiểu Lý Tử, ngươi xem sắc mặt ta có tươi tắn không?
//Bẩm Thái hậu, sắc mặt người không những rất tươi tắn mà còn trẻ đẹp nữa.
* Ngươi dẻo miệng quá, nhưng ai gia thích điều đó.
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu”
* Hoang nhi của ta, ngồi đi con.
Nước mắt Đông Thái hậu chợt tuôn rơi lã chã!
“Kìa mẫu hậu, người sao vậy?”
* Hoang nhi, ai gia tưởng rằng con đã quên đi ai gia rồi chứ.
Tiểu Lý Tử lau nước mắt “Thân vương điện hạ, cả đêm qua vì lo lắng cho người mà Thái hậu nương nương không hề chợp mắt!”
“Mẫu hậu, là lỗi của nhi thần!”
Đông Thái hậu xua xua tay “không liên quan đến Hoang nhi“.
Tiêu Thần ngồi xuống bên cạnh Đông Thái hậu, lòng anh chợt nhiều cảm xúc mênh mang “đúng là tấm lòng của người mẹ, chỉ đơn giản như vậy thôi cũng khiến họ vui vẻ. Anh chợt nhớ đến mẹ ruột của mình, bà rất yêu thương anh...cũng như người phụ nữ này, hết mực yêu thương con trai của mình“.
* Bệnh tình của Hoang nhi thế nào rồi?
“Mẫu hậu đừng vì bệnh tình của nhi thần mà lo âu, như vậy sẽ sinh bệnh...nhi thần sẽ mang tội bất hiếu!”
Đông Thái hậu hốt hoảng “Hoang nhi, con đừng nói nữa. Bệnh tình của con đã như vậy rồi, đừng bận tâm tâm lo lắng nhiều quá“.
“Tạ mẫu hậu!”
Đông Thái hậu quan sát sắc mặt Hoang nhi của mình rồi dịu dàng lên tiếng hỏi “Hoang nhi, con có gì muốn hỏi ta sao?”
Tiêu Thần gật đầu “Dạ thưa mẫu hậu, nhi thần muốn hỏi mẫu hậu một chuyện!”
* Là chuyện gì?
“Lệ quý phi!”
Cạch...
Đông Thái hậu giật mình, đánh rơi tách trà.
“Mẫu hậu!”
* Hoang nhi, có đúng là con bị mất trí nhớ không?
“Ý mẫu hậu là sao?”
* Nếu con thật sự mất trí nhớ, vậy thì tại sao con lại còn nhớ đến ả Lệ Phượng kia?
“Mẫu hậu, nhi thần thật sự không còn nhớ gì với những chuyện xảy ra trước đây“.
Đông Thái hậu nhìn thấy Hoang nhi của mình nghiêm túc như vậy thì không nghi ngờ, bà khẽ an ủi “Hoang nhi, thế gian có đến ngàn vạn mỹ nhân, sao con cứ phải yêu thích người phụ nữ của Hoàng huynh mình!”
Nước mắt Đông Thái hậu tuôn rơi như mưa.
Ai nào thấu hiểu cho cảm giác của Tiêu Thần lúc bấy giờ, đúng là một sự thật khủng khiếp “hóa ra chủ nhân của cơ thể này yêu thích Lệ quý phi!”
“Mẫu hậu, đó là nguyên nhân khiến cho Lệ quý phi phải bị đưa vào lãnh cung, đúng không?”
Đông Thái hậu nhíu mày “mẫu hậu hy vọng con sáng suốt hơn, nếu không thì không chỉ lãnh cung, ngay cả địa phủ mẫu hậu cũng sẽ đưa ả đến“.
“Mẫu hậu!”
* Đủ rồi Hoang nhi.
“Mẫu hậu hãy nghỉ ngơi, nhi thần xin phép trở về phủ!”
* Con không phải là đến thỉnh an mẫu hậu, mà là vì ả Lệ Phượng kia, đúng không Hoang nhi?
“Sao mẫu hậu lại nghĩ như vậy?”
* Hành động của thần nhi đã cho ai gia thấy thế.
Tiêu Thần chỉ biết thở dài, khó có thể thay đổi được suy nghĩ của một con người.
………
'Vương gia, người về rồi!'
Tiêu Thần không lên tiếng, lòng anh có quá nhiều thứ để suy nghĩ “nghĩ cách nào tìm ra tung tích của Giản Thuệ, nghĩ cách nào để trở về thế giới của mình, nơi đó vẫn còn có mẹ đang đợi anh trở về“.
'Vương gia!'
Tiêu Thần không nói gì, chỉ đi thẳng đến nhà giam...vừa đến nơi đã nghe thấy tiếng khóc, anh chợt nhíu mày “người phụ nữ kia, sao lại khóc lóc thảm thương vậy chứ!”
“Sợ rồi à?”
Giản Thuệ đưa tay lên lau nước mắt và phóng anh nhìn sắc lạnh về phía Tiêu Thần “nhìn gì mà nhìn! Chưa từng thấy người ta khóc à?”
Tiêu Thần vuốt cằm “đương nhiên là tôi đã thấy qua không ít người khóc...nhưng chưa từng thấy ai khóc xấu như cô!”
Giản Thuệ giương mắt nhìn chằm chằm lên người Tiêu Thần “tên khốn kiếp“.
“Đi đi...”
Giản Thuệ ngơ ngác hỏi lại Tiêu Thần “đi đâu?”
“Về nơi của cô!”
- Thật không? Ngươi thật sự muốn thả ta?
Tiêu Thần quay mặt đi và buông một câu không mặn không nhạt “cho cô một khắc để rời khỏi nơi này, qua một khắc thì tôi sẽ đổi ý!”
Giản Thuệ ngẩn người một lúc rồi đứng lên ngoe nguẩy bỏ đi...
“Cái dáng đi này...”
Tiêu Thần đỡ trán “cô ta có phải là Giản Thuệ không?”
…………
//Nô tài Tiểu Lý Tử bái kiến Thái hậu nương nương.
* Ngươi đến rồi!
//Thái hậu nương nương tìm Tiểu Lý Tử là có việc gì cần căn dặn?
Đông Thái hậu lạnh mặt “ta không muốn nhìn thấy ả Lệ Phượng kia“.
Tiểu Lý Tử ngạc nhiên “bẩm Thái hậu, người có thể nói rõ hơn được không?”
Đông Thái hậu lạnh giọng lên tiếng “ai gia muốn Lệ Phượng mãi mãi biến mất”
//Nô tài đã rõ.
'Vương gia'
“Ta muốn vào cung gặp Thái hậu!”
'Vương gia, sao tự dưng lại có nhã hứng muốn mẫu hậu của người vậy?'
“Mẫu hậu?”
Điền Lang há hốc mồm “mẫu thân của mình mà cũng quên, Vương gia...người bệnh nặng thật rồi!”
Tiêu Thần gãi mũi “Đông Thái hậu là mẫu hậu của chủ nhân cơ thể này sao?”
Trên đường từ Phủ Thân vương đến Đông cung, Tiêu Thần ngồi nhắm mắt dưỡng thần, xe ngựa vẫn cứ lọc cọc trên đường.
“Rốt cuộc thì cô ta có phải Giản Thuệ không? Nếu không phải Giản Thuệ, thì Giản Thuệ hiện đang ở đâu?”
…………
//Khởi bẩm Thái hậu nương nương, Thân vương điện hạ đến thỉnh an người.
Tim Đông Thái hậu như nhảy ra khỏi lồng ngực “Hoang nhi đến thăm ai gia thật sao?”
* Tiểu Lý Tử, ngươi xem sắc mặt ta có tươi tắn không?
//Bẩm Thái hậu, sắc mặt người không những rất tươi tắn mà còn trẻ đẹp nữa.
* Ngươi dẻo miệng quá, nhưng ai gia thích điều đó.
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu”
* Hoang nhi của ta, ngồi đi con.
Nước mắt Đông Thái hậu chợt tuôn rơi lã chã!
“Kìa mẫu hậu, người sao vậy?”
* Hoang nhi, ai gia tưởng rằng con đã quên đi ai gia rồi chứ.
Tiểu Lý Tử lau nước mắt “Thân vương điện hạ, cả đêm qua vì lo lắng cho người mà Thái hậu nương nương không hề chợp mắt!”
“Mẫu hậu, là lỗi của nhi thần!”
Đông Thái hậu xua xua tay “không liên quan đến Hoang nhi“.
Tiêu Thần ngồi xuống bên cạnh Đông Thái hậu, lòng anh chợt nhiều cảm xúc mênh mang “đúng là tấm lòng của người mẹ, chỉ đơn giản như vậy thôi cũng khiến họ vui vẻ. Anh chợt nhớ đến mẹ ruột của mình, bà rất yêu thương anh...cũng như người phụ nữ này, hết mực yêu thương con trai của mình“.
* Bệnh tình của Hoang nhi thế nào rồi?
“Mẫu hậu đừng vì bệnh tình của nhi thần mà lo âu, như vậy sẽ sinh bệnh...nhi thần sẽ mang tội bất hiếu!”
Đông Thái hậu hốt hoảng “Hoang nhi, con đừng nói nữa. Bệnh tình của con đã như vậy rồi, đừng bận tâm tâm lo lắng nhiều quá“.
“Tạ mẫu hậu!”
Đông Thái hậu quan sát sắc mặt Hoang nhi của mình rồi dịu dàng lên tiếng hỏi “Hoang nhi, con có gì muốn hỏi ta sao?”
Tiêu Thần gật đầu “Dạ thưa mẫu hậu, nhi thần muốn hỏi mẫu hậu một chuyện!”
* Là chuyện gì?
“Lệ quý phi!”
Cạch...
Đông Thái hậu giật mình, đánh rơi tách trà.
“Mẫu hậu!”
* Hoang nhi, có đúng là con bị mất trí nhớ không?
“Ý mẫu hậu là sao?”
* Nếu con thật sự mất trí nhớ, vậy thì tại sao con lại còn nhớ đến ả Lệ Phượng kia?
“Mẫu hậu, nhi thần thật sự không còn nhớ gì với những chuyện xảy ra trước đây“.
Đông Thái hậu nhìn thấy Hoang nhi của mình nghiêm túc như vậy thì không nghi ngờ, bà khẽ an ủi “Hoang nhi, thế gian có đến ngàn vạn mỹ nhân, sao con cứ phải yêu thích người phụ nữ của Hoàng huynh mình!”
Nước mắt Đông Thái hậu tuôn rơi như mưa.
Ai nào thấu hiểu cho cảm giác của Tiêu Thần lúc bấy giờ, đúng là một sự thật khủng khiếp “hóa ra chủ nhân của cơ thể này yêu thích Lệ quý phi!”
“Mẫu hậu, đó là nguyên nhân khiến cho Lệ quý phi phải bị đưa vào lãnh cung, đúng không?”
Đông Thái hậu nhíu mày “mẫu hậu hy vọng con sáng suốt hơn, nếu không thì không chỉ lãnh cung, ngay cả địa phủ mẫu hậu cũng sẽ đưa ả đến“.
“Mẫu hậu!”
* Đủ rồi Hoang nhi.
“Mẫu hậu hãy nghỉ ngơi, nhi thần xin phép trở về phủ!”
* Con không phải là đến thỉnh an mẫu hậu, mà là vì ả Lệ Phượng kia, đúng không Hoang nhi?
“Sao mẫu hậu lại nghĩ như vậy?”
* Hành động của thần nhi đã cho ai gia thấy thế.
Tiêu Thần chỉ biết thở dài, khó có thể thay đổi được suy nghĩ của một con người.
………
'Vương gia, người về rồi!'
Tiêu Thần không lên tiếng, lòng anh có quá nhiều thứ để suy nghĩ “nghĩ cách nào tìm ra tung tích của Giản Thuệ, nghĩ cách nào để trở về thế giới của mình, nơi đó vẫn còn có mẹ đang đợi anh trở về“.
'Vương gia!'
Tiêu Thần không nói gì, chỉ đi thẳng đến nhà giam...vừa đến nơi đã nghe thấy tiếng khóc, anh chợt nhíu mày “người phụ nữ kia, sao lại khóc lóc thảm thương vậy chứ!”
“Sợ rồi à?”
Giản Thuệ đưa tay lên lau nước mắt và phóng anh nhìn sắc lạnh về phía Tiêu Thần “nhìn gì mà nhìn! Chưa từng thấy người ta khóc à?”
Tiêu Thần vuốt cằm “đương nhiên là tôi đã thấy qua không ít người khóc...nhưng chưa từng thấy ai khóc xấu như cô!”
Giản Thuệ giương mắt nhìn chằm chằm lên người Tiêu Thần “tên khốn kiếp“.
“Đi đi...”
Giản Thuệ ngơ ngác hỏi lại Tiêu Thần “đi đâu?”
“Về nơi của cô!”
- Thật không? Ngươi thật sự muốn thả ta?
Tiêu Thần quay mặt đi và buông một câu không mặn không nhạt “cho cô một khắc để rời khỏi nơi này, qua một khắc thì tôi sẽ đổi ý!”
Giản Thuệ ngẩn người một lúc rồi đứng lên ngoe nguẩy bỏ đi...
“Cái dáng đi này...”
Tiêu Thần đỡ trán “cô ta có phải là Giản Thuệ không?”
…………
//Nô tài Tiểu Lý Tử bái kiến Thái hậu nương nương.
* Ngươi đến rồi!
//Thái hậu nương nương tìm Tiểu Lý Tử là có việc gì cần căn dặn?
Đông Thái hậu lạnh mặt “ta không muốn nhìn thấy ả Lệ Phượng kia“.
Tiểu Lý Tử ngạc nhiên “bẩm Thái hậu, người có thể nói rõ hơn được không?”
Đông Thái hậu lạnh giọng lên tiếng “ai gia muốn Lệ Phượng mãi mãi biến mất”
//Nô tài đã rõ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương