Giản Thuệ Người Vợ Bị Lãng Quên
Chương 9: Xuyên đến Đông Triều
//Bẩm Thái hậu, Lệ quý phi bị ốm nặng...cung nữ bên cạnh Lệ quý phi xin cầu y.
Đông Thái hậu lạnh lùng nhìn cô cung nữ vừa bẩm báo “đã tống cổ vào lãnh cung rồi còn quan tâm đến sống chết của ả làm gì nữa!”
Cô cung nữ không nói gì, chỉ cúi đầu xin lùi.
Đông Thái hậu nâng tách trà lên uống vào một ngụm rồi đặt lại bàn “người đâu?”
Thái giám bên cạnh bà lúi húi đi vào “nô tài Tiểu Lý Tử tham kiến Thái hậu!”
*Ngươi đến rồi à?
//Dạ bẩm Thái hậu!
Nhìn sắc mặt của Đông Thái hậu, Tiểu Lý Tử đoán là bà đang gặp chuyện không vui nên khẽ lên tiếng hỏi “Bẩm Thái hậu, người gặp chuyện gì không vui sao?”
Đông Thái hậu thở dài “ngươi có hay biết việc Lệ quý phi bị ốm nặng không?”
//Bẩm Thái hậu, nô tài có nghe.
Đông Thái hậu liếc nhìn Tiểu Lý Tử “sao ta không nghe ngươi nhắc đến?”
//Bẩm Thái hậu, chỉ là một phi tần bị đưa vào lãnh cung...làm gì đáng để Thái hậu bận tâm.
Đông Thái hậu không nói gì thêm, bà nằm dựa lưng vào gối “ngươi cho ngự y đến cấm cung thăm khám cho Lệ quý phi!”
//Thái hậu...
*Đủ rồi, ngươi lui ra ngoài đi.
//Nô tài xin phép cáo lui.
……………
Nơi thâm cung lạnh lẽo, một phi tần đang ốm nặng...nằm thoi thóp trên giường bệnh.
Khụ...khụ...
//Là máu tươi!
Cung nữ hốt hoảng hét lớn “Lệ quý phi, người sao rồi?”
Lệ quý phi lim dim đôi mắt phượng “ta...ta, ta sắp không xong rồi!”
//Lệ quý phi, người đừng nói như thế...người vẫn còn rất trẻ, người sẽ qua khỏi mà.
Lệ quý phi lắc đầu “không, ta rõ sức khoẻ của ta mà. Ngươi giúp ta gửi lá thư này đến biên cương cho hoàng thượng!”
Cô cung nữ cầm lấy lá thư và khóc nức nở “nô tì sẽ giúp quý phi gửi bức thư này đến biên cương“.
Nước mắt chợt lăn dài trên khóe mi của Lệ quý phi, bàn tay đang nắm lấy tay cô cung nữ bất chợt buông lơi...
Cô cung nữ đưa tay đặt nhẹ lên kiểm tra thì thấy Lệ quý phi không còn thở nữa.
//Lệ quý phi!
Ngoài kia trời đang mưa như trút nước, sấm chớp vang trời. Nơi thâm cung vốn đã lanh lẽo nay càng thêm thê lương.
Lệ quý phi ra đi trong uất ức...người đưa tiễn Lệ quý phi chỉ duy nhất cô cung nữ theo hầu bấy lâu nay.
Ầm...ầm...
Ngoài trời sấm vẫn cứ ghềnh vang.
//Lệ quý phi, người ra đi trong uất ức như vậy sao?
//Thái y đến...
Cô cung nữ lau khô nước mắt trên mặt, lạnh lùng nhìn Thái y “ngài còn đến đây làm gì nữa?”
Thái y nhìn cô cung nữ rồi đưa mắt nhìn sang Lệ quý phi đang nằm yên bất động trên giường, mặt mày tái nhợt. Ông vội bước đến xem mạch rồi không khỏi chạnh lòng, đưa tay kéo tấm chăn che kín mặt “Lệ quý phi đã ra đi rồi!”
//Các người thấy chết không cứu, một tháng qua...ngày nào tôi cũng quỳ trước điện mấy canh giờ để xin các người đến cứu Lệ quý phi, mà các người luôn vô tâm. Giờ thì đến làm gì nữa, không phải đã quá muộn rồi sao.
Thái y cúi mặt “cách đây hai canh giờ, ta mới hay tin Lệ quý phi bị ốm nặng!”
Cô cung nữ không nói gì.
Thái y khẽ lắc đầu “được rồi...ngươi đi bẩm báo với Thái hậu“.
//Bẩm Thái hậu thì thế nào, Lệ quý phi cũng có được tổ chức tang lễ đâu. Thâm cung vốn là nơi chỉ tồn tại những con người máu lạnh.
Thái y hốt hoảng che miệng cô cung nữ lại “cô đừng dĩ hạ phạm thượng, sẽ mang tội chém đầu“.
//Lệ quý phi chết trong tức tưởi.
Giản Thuệ nghe toàn thân đau nhức, vùng ngực thấy khó thở, cô đang cố gắng vùng vẫy nhưng không tài nào bật dậy nổi. Bên tai cô là tiếng khóc rất thảm thương của một cô gái trẻ.
Giản Thuệ nhíu mày “đã xảy ra chuyện vậy chứ?”
//Lệ quý phi...
Giản Thuệ ngỡ ngàng “Lệ quý phi sao?”
Thái y cúi đầu trước Lệ quý phi “Lệ quý phi, người hãy yên nghỉ!”
Giản Thuệ cố gắng mở mắt ra nhìn, đập vào đôi mắt cô là khung cảnh quen quen “đây là...”
Nhìn cô cung nữ đang quỳ khóc, Giản Thuệ nhíu mày “sao cảnh tượng này...quen thuộc quá vậy?”
Khụ...khụ...
Cô cung nữ ngước mặt lên nhìn rồi cong môi cười vì vui mừng “Lệ quý phi“.
Giản Thuệ nhìn đăm đăm lên người cô cung nữ “cô là...”
//Lệ quý phi, nô tì là Cổ Lang.
- Cổ Lang?
Giản Thuệ há hốc mồm “cái...cái gì chứ? Lẽ nào...”
//Ngự y!
Cô cung nữ hối hả đuổi theo ngự y...
//Thái y!
Nghe có người gọi mình, Thái y quay đầu lại nhìn thì thấy cô cung nữ bên cạnh Lệ quý phi, ông khẽ hỏi “có chuyện gì?”
Cổ Lang thở hổn hển “Thái y, Lệ quý phi đã tỉnh lại!”
Thái y giật giật mi mắt “ta biết là ngươi rất thương nhớ Lệ quý phi nên vì thế mà không thể vượt qua được cú sốc, trở về đi...ta đến cung Thái hậu và xin được tổ chức tang lễ cho Lệ quý phi“.
//Không phải vậy đâu Thái y, Lệ quý phi quả thật đã tỉnh lại.
Thái y thở dài “ta hiểu được tâm trạng hiện tại của ngươi“.
//Thái y, xin hãy tin Cổ Lang...Lệ quý phi quý phi quả thật đã tỉnh lại.
Thái y quay đầu tiếp tục đi...
Cổ Lang chạy đến kéo tay áo Thái y, ông hãy tin tôi.
Thấy Cổ Lang khẩn trương như vậy, Thái y không đành lòng từ chối Cổ Lang. Ông im lặng để Cổ Lang kéo ông trở về chỗ của Lệ quý phi.
Vừa bước vào phòng, ông thấy Lệ quý phi đang nhìn ông chằm chằm thì lòng ông trăm mối ngỡ ngàng.
'Lệ quý phi! Người thật sự tỉnh lại rồi'.
Giản Thuệ trố mắt nhìn Thái y “chuyện này...”
Đông Thái hậu lạnh lùng nhìn cô cung nữ vừa bẩm báo “đã tống cổ vào lãnh cung rồi còn quan tâm đến sống chết của ả làm gì nữa!”
Cô cung nữ không nói gì, chỉ cúi đầu xin lùi.
Đông Thái hậu nâng tách trà lên uống vào một ngụm rồi đặt lại bàn “người đâu?”
Thái giám bên cạnh bà lúi húi đi vào “nô tài Tiểu Lý Tử tham kiến Thái hậu!”
*Ngươi đến rồi à?
//Dạ bẩm Thái hậu!
Nhìn sắc mặt của Đông Thái hậu, Tiểu Lý Tử đoán là bà đang gặp chuyện không vui nên khẽ lên tiếng hỏi “Bẩm Thái hậu, người gặp chuyện gì không vui sao?”
Đông Thái hậu thở dài “ngươi có hay biết việc Lệ quý phi bị ốm nặng không?”
//Bẩm Thái hậu, nô tài có nghe.
Đông Thái hậu liếc nhìn Tiểu Lý Tử “sao ta không nghe ngươi nhắc đến?”
//Bẩm Thái hậu, chỉ là một phi tần bị đưa vào lãnh cung...làm gì đáng để Thái hậu bận tâm.
Đông Thái hậu không nói gì thêm, bà nằm dựa lưng vào gối “ngươi cho ngự y đến cấm cung thăm khám cho Lệ quý phi!”
//Thái hậu...
*Đủ rồi, ngươi lui ra ngoài đi.
//Nô tài xin phép cáo lui.
……………
Nơi thâm cung lạnh lẽo, một phi tần đang ốm nặng...nằm thoi thóp trên giường bệnh.
Khụ...khụ...
//Là máu tươi!
Cung nữ hốt hoảng hét lớn “Lệ quý phi, người sao rồi?”
Lệ quý phi lim dim đôi mắt phượng “ta...ta, ta sắp không xong rồi!”
//Lệ quý phi, người đừng nói như thế...người vẫn còn rất trẻ, người sẽ qua khỏi mà.
Lệ quý phi lắc đầu “không, ta rõ sức khoẻ của ta mà. Ngươi giúp ta gửi lá thư này đến biên cương cho hoàng thượng!”
Cô cung nữ cầm lấy lá thư và khóc nức nở “nô tì sẽ giúp quý phi gửi bức thư này đến biên cương“.
Nước mắt chợt lăn dài trên khóe mi của Lệ quý phi, bàn tay đang nắm lấy tay cô cung nữ bất chợt buông lơi...
Cô cung nữ đưa tay đặt nhẹ lên kiểm tra thì thấy Lệ quý phi không còn thở nữa.
//Lệ quý phi!
Ngoài kia trời đang mưa như trút nước, sấm chớp vang trời. Nơi thâm cung vốn đã lanh lẽo nay càng thêm thê lương.
Lệ quý phi ra đi trong uất ức...người đưa tiễn Lệ quý phi chỉ duy nhất cô cung nữ theo hầu bấy lâu nay.
Ầm...ầm...
Ngoài trời sấm vẫn cứ ghềnh vang.
//Lệ quý phi, người ra đi trong uất ức như vậy sao?
//Thái y đến...
Cô cung nữ lau khô nước mắt trên mặt, lạnh lùng nhìn Thái y “ngài còn đến đây làm gì nữa?”
Thái y nhìn cô cung nữ rồi đưa mắt nhìn sang Lệ quý phi đang nằm yên bất động trên giường, mặt mày tái nhợt. Ông vội bước đến xem mạch rồi không khỏi chạnh lòng, đưa tay kéo tấm chăn che kín mặt “Lệ quý phi đã ra đi rồi!”
//Các người thấy chết không cứu, một tháng qua...ngày nào tôi cũng quỳ trước điện mấy canh giờ để xin các người đến cứu Lệ quý phi, mà các người luôn vô tâm. Giờ thì đến làm gì nữa, không phải đã quá muộn rồi sao.
Thái y cúi mặt “cách đây hai canh giờ, ta mới hay tin Lệ quý phi bị ốm nặng!”
Cô cung nữ không nói gì.
Thái y khẽ lắc đầu “được rồi...ngươi đi bẩm báo với Thái hậu“.
//Bẩm Thái hậu thì thế nào, Lệ quý phi cũng có được tổ chức tang lễ đâu. Thâm cung vốn là nơi chỉ tồn tại những con người máu lạnh.
Thái y hốt hoảng che miệng cô cung nữ lại “cô đừng dĩ hạ phạm thượng, sẽ mang tội chém đầu“.
//Lệ quý phi chết trong tức tưởi.
Giản Thuệ nghe toàn thân đau nhức, vùng ngực thấy khó thở, cô đang cố gắng vùng vẫy nhưng không tài nào bật dậy nổi. Bên tai cô là tiếng khóc rất thảm thương của một cô gái trẻ.
Giản Thuệ nhíu mày “đã xảy ra chuyện vậy chứ?”
//Lệ quý phi...
Giản Thuệ ngỡ ngàng “Lệ quý phi sao?”
Thái y cúi đầu trước Lệ quý phi “Lệ quý phi, người hãy yên nghỉ!”
Giản Thuệ cố gắng mở mắt ra nhìn, đập vào đôi mắt cô là khung cảnh quen quen “đây là...”
Nhìn cô cung nữ đang quỳ khóc, Giản Thuệ nhíu mày “sao cảnh tượng này...quen thuộc quá vậy?”
Khụ...khụ...
Cô cung nữ ngước mặt lên nhìn rồi cong môi cười vì vui mừng “Lệ quý phi“.
Giản Thuệ nhìn đăm đăm lên người cô cung nữ “cô là...”
//Lệ quý phi, nô tì là Cổ Lang.
- Cổ Lang?
Giản Thuệ há hốc mồm “cái...cái gì chứ? Lẽ nào...”
//Ngự y!
Cô cung nữ hối hả đuổi theo ngự y...
//Thái y!
Nghe có người gọi mình, Thái y quay đầu lại nhìn thì thấy cô cung nữ bên cạnh Lệ quý phi, ông khẽ hỏi “có chuyện gì?”
Cổ Lang thở hổn hển “Thái y, Lệ quý phi đã tỉnh lại!”
Thái y giật giật mi mắt “ta biết là ngươi rất thương nhớ Lệ quý phi nên vì thế mà không thể vượt qua được cú sốc, trở về đi...ta đến cung Thái hậu và xin được tổ chức tang lễ cho Lệ quý phi“.
//Không phải vậy đâu Thái y, Lệ quý phi quả thật đã tỉnh lại.
Thái y thở dài “ta hiểu được tâm trạng hiện tại của ngươi“.
//Thái y, xin hãy tin Cổ Lang...Lệ quý phi quý phi quả thật đã tỉnh lại.
Thái y quay đầu tiếp tục đi...
Cổ Lang chạy đến kéo tay áo Thái y, ông hãy tin tôi.
Thấy Cổ Lang khẩn trương như vậy, Thái y không đành lòng từ chối Cổ Lang. Ông im lặng để Cổ Lang kéo ông trở về chỗ của Lệ quý phi.
Vừa bước vào phòng, ông thấy Lệ quý phi đang nhìn ông chằm chằm thì lòng ông trăm mối ngỡ ngàng.
'Lệ quý phi! Người thật sự tỉnh lại rồi'.
Giản Thuệ trố mắt nhìn Thái y “chuyện này...”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương