Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy
Chương 16
24.
Ta quay đầu sang phía ngọn nến bên cạnh, đưa lá thư kia đến gần, chờ lá thư cháy gần hết, ta lạnh lùng ra lệnh: "Đi lấy giấy bút đến đây."
Trước kia ở trong phủ, mỗi lần trưởng tỷ bị phạt, đều bắt ta chép thay.
Để không bị thầy giáo phát hiện, chữ viết của ta phải giống trưởng tỷ như đúc.
Lâu dần, ta bắt chước chữ của trưởng tỷ đã đến mức giả mà như thật.
Tối hôm đó, ta đưa bức thư giả cho Thái tử: "Trưởng tỷ viết thư cho Điện hạ."
Thái tử vừa nhìn đã nhận ra đó là nét chữ của Lục Dương Vân, khóe miệng hắn nhếch lên, có một loại kh0ái cảm trả thù thành công: "Chắc chắn nàng ấy đã chịu đủ cực khổ, nên mới đến nhận lỗi với ta."
Hắn mở thư ra, lại thấy trong đó viết.
[Ta và An lang tâm đầu ý hợp, ngày đêm ân ái, tình cảm đong đầy.]
[Thai nhi đã hơn sáu tháng, đặc biệt viết thư này báo cho Điện hạ biết, nếu Điện hạ không chê, khi đứa bé chào đời, có thể để nó nhận Điện hạ làm nghĩa phụ.]
[Dù sao Điện hạ từng yêu ta như vậy, tuy ngài không phải là cha ruột của đứa bé.]
[Nhưng An lang học rộng, nguyện để Thái tử làm nghĩa phụ của đứa bé, cũng coi như thỏa mãn tâm ý yêu mến ta ngày trước của Điện hạ.]
Thái tử xem bức thư này mà giận tím mặt: "Đôi gian phu dâm phụ kia! Thật không biết xấu hổ!"
Hắn đứng dậy mắng chửi, xé nát bức thư!
Ta thuận thế khuyên hắn bình tĩnh, lại bị hắn thô bạo đ è xuống giường.
Hắn bị bức thư kia k1ch thích.
Trưởng tỷ phản bội hắn, hắn liền muốn phát ti3t lên nữ nhân khác để thỏa mãn kh0ái cảm muốn phản bội trưởng tỷ.
Nữ nhân đó chính là ta - kẻ hắn cưới về làm thế thân.
Đối với ta, đó lại là một đêm vô cùng ghê tởm.
Sáng hôm sau thức dậy, nha hoàn như thường lệ bưng lên chén canh tránh thai đặc sệt.
Từ khi ta vào Đông cung, mỗi lần phục vụ hắn đều phải uống canh tránh thai.
Thái tử vẫn nhớ thương trưởng tỷ, hắn không muốn để nữ nhân khác có con của hắn.
Nhưng bức thư tối qua, khiến hắn hoàn toàn sụp đổ.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi không cần uống canh tránh thai nữa."
Hắn giật lấy chén thuốc từ tay ta, dùng giọng điệu ra lệnh nói: "Mau sinh cho ta một Hoàng tử! Ta phải khiến Lục Dương Vân hối hận!!!"
Ta ngoan ngoãn gật đầu, dù sao về sau hắn cũng có thể đăng cơ làm hoàng đế.
Nếu ta muốn bỏ chồng theo con, thì trước khi bỏ chồng, ta phải mang thai hoàng tử đã.
Ta quay đầu sang phía ngọn nến bên cạnh, đưa lá thư kia đến gần, chờ lá thư cháy gần hết, ta lạnh lùng ra lệnh: "Đi lấy giấy bút đến đây."
Trước kia ở trong phủ, mỗi lần trưởng tỷ bị phạt, đều bắt ta chép thay.
Để không bị thầy giáo phát hiện, chữ viết của ta phải giống trưởng tỷ như đúc.
Lâu dần, ta bắt chước chữ của trưởng tỷ đã đến mức giả mà như thật.
Tối hôm đó, ta đưa bức thư giả cho Thái tử: "Trưởng tỷ viết thư cho Điện hạ."
Thái tử vừa nhìn đã nhận ra đó là nét chữ của Lục Dương Vân, khóe miệng hắn nhếch lên, có một loại kh0ái cảm trả thù thành công: "Chắc chắn nàng ấy đã chịu đủ cực khổ, nên mới đến nhận lỗi với ta."
Hắn mở thư ra, lại thấy trong đó viết.
[Ta và An lang tâm đầu ý hợp, ngày đêm ân ái, tình cảm đong đầy.]
[Thai nhi đã hơn sáu tháng, đặc biệt viết thư này báo cho Điện hạ biết, nếu Điện hạ không chê, khi đứa bé chào đời, có thể để nó nhận Điện hạ làm nghĩa phụ.]
[Dù sao Điện hạ từng yêu ta như vậy, tuy ngài không phải là cha ruột của đứa bé.]
[Nhưng An lang học rộng, nguyện để Thái tử làm nghĩa phụ của đứa bé, cũng coi như thỏa mãn tâm ý yêu mến ta ngày trước của Điện hạ.]
Thái tử xem bức thư này mà giận tím mặt: "Đôi gian phu dâm phụ kia! Thật không biết xấu hổ!"
Hắn đứng dậy mắng chửi, xé nát bức thư!
Ta thuận thế khuyên hắn bình tĩnh, lại bị hắn thô bạo đ è xuống giường.
Hắn bị bức thư kia k1ch thích.
Trưởng tỷ phản bội hắn, hắn liền muốn phát ti3t lên nữ nhân khác để thỏa mãn kh0ái cảm muốn phản bội trưởng tỷ.
Nữ nhân đó chính là ta - kẻ hắn cưới về làm thế thân.
Đối với ta, đó lại là một đêm vô cùng ghê tởm.
Sáng hôm sau thức dậy, nha hoàn như thường lệ bưng lên chén canh tránh thai đặc sệt.
Từ khi ta vào Đông cung, mỗi lần phục vụ hắn đều phải uống canh tránh thai.
Thái tử vẫn nhớ thương trưởng tỷ, hắn không muốn để nữ nhân khác có con của hắn.
Nhưng bức thư tối qua, khiến hắn hoàn toàn sụp đổ.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi không cần uống canh tránh thai nữa."
Hắn giật lấy chén thuốc từ tay ta, dùng giọng điệu ra lệnh nói: "Mau sinh cho ta một Hoàng tử! Ta phải khiến Lục Dương Vân hối hận!!!"
Ta ngoan ngoãn gật đầu, dù sao về sau hắn cũng có thể đăng cơ làm hoàng đế.
Nếu ta muốn bỏ chồng theo con, thì trước khi bỏ chồng, ta phải mang thai hoàng tử đã.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương