Giọt Máu Đầu Tim
Chương 20: Nhân từ độ lượng
Thiên Thanh biết chuyện mình tránh né Hạ Ngôn Hy chỉ tránh được một lúc trông tránh được cả đời, cô cũng không có ý định giận anh cả đời nhưng cũng không nghĩ sẽ dễ dàng cho qua chuyện anh giấu giếm mình dễ dàng đến thế.
Ngày giỗ ở Hạ gia là một dịp quan trọng, thu hút sự hiện diện của tất cả thành viên trong gia đình, từ lớn đến nhỏ, có nhiều họ hàng người xa kẻ gần đến mức Thiên Thanh cũng không nhớ nổi. Căn biệt thự lớn phái Tây nằm giữa khu vườn xanh mướt, tràn ngập không khí trang trọng và kính cẩn. Khói hương bay lên, hòa quyện cùng mùi trầm ngát, làm không gian thêm phần trang nghiêm.
Những bức chân dung của tổ tiên được trưng bày trang trọng trong phòng thờ. Các thành viên trong gia đình tụ họp, cùng nhau thắp hương và cầu nguyện.
Ngôn Hy đã sớm có mặt, anh đứng ở góc phòng, trong bộ vest đen lịch lãm, ánh mắt anh dõi theo từng bước chân của Thiên Thanh bước vào. Nửa tháng, đã nửa tháng rồi anh mới gặp lại cô, mười mấy năm sống cùng nhau lần đầu cả hai không liên lạc không nói chuyện trong khoảng thời gian dài như vậy, trước đây dù cho nhiều lần đi công tác thì Thiên Thanh mỗi ngày đều đặn gọi cho anh mè nheo, đây cũng là lần mà anh ý thức được chuyện nhỏ như thế lại quan trong đến vậy.
Từ lúc Thiên Thanh bước vào liền cảm nhận được ánh mắt của Ngôn Hy dõi theo mình. Cô cúi đầu chào mọi người theo lễ nghi, cố gắng giữ bình tĩnh. Ngày giỗ là dịp để tưởng nhớ tổ tiên, cô không muốn để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến không khí trang nghiêm này.
Sau khi các nghi thức đã hoàn thành, mọi người bắt đầu tản ra, trò chuyện và dùng bữa. Thiên Thanh cảm giác có một ánh mắt kiên định đang nhìn mình. Cô biết đó là Ngôn Hy
Thiên Thanh xoay người cất bước rời khỏi, trong nhà có nhiều người như vậy thiếu cô cũng không ai nhận ra. Chỉ là sau đó Hạ Ngôn Hy cũng dời bước, Dương Mẫn Quân ngay tức khắc liền nhận ra thái độ của hai đứa cháu nhà bà hôm nay có phần khác lạ. Chỉ là lúc này không tiện giải quyết, bà còn là người chủ trì buổi lễ không dám phân tâm.
Thiên Thanh dạo bước quanh khu vườn lớn, rời khỏi đám đông ồn ào, tâm trạng cũng thanh tĩnh hơn phần nào. Đến đi gần tới mái đình cô bất chợt dừng lại, thở hắt ra một hơi biểu thị sự không hài lòng
" Anh muốn đi theo tới khi nào ? " Thiên Thanh không quay lại nhưng giọng nói đã đầy vẻ trách móc.
Ngôn Hy lặng lẽ đi đến sau lưng cô, anh mím môi im lặng một lúc cuối cùng cũng mở miệng
" Em đang giận "
Là cậu khẳng định, Thiên Thanh nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, không giận còn có thể thành ra thế này sao ?
" Anh nói vấn đề chính đi, em không muốn nghe lòng vòng. Em cho anh giải thích, vì sao giấu giếm em ? "
Rất thẳng thắng, cô lúc nào cũng vậy, chỉ có anh lúc này thật sự hèn hạ
Anh thở dài, đôi mắt chứa đựng nỗi niềm sâu lắng khi nhìn cô.
" Anh xin lỗi, Thiên Thiên. Anh không phải muốn giấu em, anh chỉ không muốn chuyện của anh và Âu Mạn làm ảnh hưởng đến em. "
Thiên Thanh quay lại, ánh mắt cô sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Ngôn Hy.
"Ảnh hưởng đến em? Vậy em là gì của anh ? Bởi vì em là một đứa trẻ không hiểu chuyện này anh mới chọn cách đó sao ? "
Ngôn Hy cúi đầu, vẻ mặt đầy hối hận.
"Anh biết là anh sai rồi. Nhưng lúc đó anh thực sự không biết phải làm sao..."
Giọng anh khàn đi ngay sau đó
" Anh cũng không muốn ai nhất là em biết chuyện... Hạ Ngôn Hy vì thế lực gia tộc mà chọn người mình không yêu, thật sự rất bất lực. "
Thiên Thanh khi nghe những lời này, trái tim cô như bị bóp nghẹt. Trong lòng như có một trận gió lạnh thổi qua. Nhưng cũng giây phút đó cô chợt nhận ra tình cảm của Ngôn Hy...có phải cũng giống như loại tình cảm mà cô dành cho anh hay không ?
Thiên Thanh nhìn anh, đôi mắt lấp lánh nước mắt.
" Anh đối với Lê Âu Mạn thật sự không có chút yêu thích nào sao ? "
Ngôn Hy nhìn sâu vào đôi mắt cô, ánh mắt tràn đầy sự chân thành.
" Thứ duy nhất kéo gần mối quan hệ giữa anh và cô ấy là chữ ' Hạ ' trong tên của anh, không phải tình cảm. "
Nếu anh không mang họ " Hạ " thì mọi thứ đã khác, anh có thể sống một cuộc đời bình lặng hơn, tùy ý chọn người mình yêu rồi chung sống hết đời.
Đặng Thiên Thanh sau đó rất muốn hỏi thêm một câu
Vậy anh đối với em thì sao?
Nhưng một thế lực vô hình nào đó dường như đã bóp nghẹn cô lại, cổ họng không phát thành tiếng.Thiên Thanh đứng đó, cảm giác như mọi lời muốn nói đều bị kẹt lại trong lòng ngực. Ngôn Hy nhìn cô, ánh mắt anh tràn đầy sự lo lắng và yêu thương
" Anh về sau chuyện gì cũng nói với em. Thiên Thiên có thể nhân từ độ lượng tha thứ cho anh một lần...có được không ? " giọng anh chứa đầy sự khẩn cầu, hối hận.
" Nếu em thật sự giận đến mức không chịu được thì mắng anh. Đừng tránh anh nữa anh thật sự chịu không nỗi "
Hạ Ngôn Hy cảm thấy mỗi ngày bản thân dường như đều bị dày vò đến phát điên, nếu tình trạng còn kéo dài anh không biết sẽ phải đối mặt với vấn đề đó như thế nào
Khi Thiên Thanh đứng đó, trái tim anh gần như vỡ vụn vì sự bất lực. Cô đứng lặng im, ánh mắt dõi theo bầu trời, bóng cây lờ mờ làm tăng thêm vẻ u sầu trên gương mặt cô.
"Anh cũng biết em chẳng thể nào giận anh lâu dài mà. Nhìn anh như vậy, em thấy lòng mình mềm nhũn ra." Giọng nói của Thiên Thanh có chút mệt mỏi nhưng lại đầy sự thấu hiểu.
Ngôn Hy nghe thấy lời cô nói, trái tim anh như có một cú sốc nhẹ. Anh cảm thấy như có một ánh sáng nhỏ bé trong đêm tối đang xuất hiện.
Thật sự lúc này không biết ai mới là bé con, Hạ Ngôn Hy vừa nghe cô nói ánh mắt liền trở nên sáng rỡ, khóe môi cong cong vểnh lên
"Thiên Thiên" anh bước lại gần, giọng anh mềm mỏng
Hạ Ngôn Hy đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Thiên Thanh. Đôi tay anh ôm cô như sợ rằng chỉ cần một chút lơ là là cô sẽ biến mất. Cảm giác mềm mại của cơ thể cô và hơi ấm từ vòng tay của cô đã giúp anh cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết. Mặc dù không thể nói hết những cảm xúc đang dâng trào trong lòng, nhưng anh biết rằng chính sự hiện diện của Thiên Thanh đã là tất cả những gì anh cần để tiếp tục.
Thiên Thanh cảm nhận được sự chuyển mình của Ngôn Hy. Trong vòng tay ấm áp của anh, cô có thể cảm thấy sự căng thẳng và mệt mỏi dần dần tan biến. Cô vùi đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim đều đặn, cảm nhận sự yên bình mà chỉ có người này mới có thể mang lại.
Ngày giỗ ở Hạ gia là một dịp quan trọng, thu hút sự hiện diện của tất cả thành viên trong gia đình, từ lớn đến nhỏ, có nhiều họ hàng người xa kẻ gần đến mức Thiên Thanh cũng không nhớ nổi. Căn biệt thự lớn phái Tây nằm giữa khu vườn xanh mướt, tràn ngập không khí trang trọng và kính cẩn. Khói hương bay lên, hòa quyện cùng mùi trầm ngát, làm không gian thêm phần trang nghiêm.
Những bức chân dung của tổ tiên được trưng bày trang trọng trong phòng thờ. Các thành viên trong gia đình tụ họp, cùng nhau thắp hương và cầu nguyện.
Ngôn Hy đã sớm có mặt, anh đứng ở góc phòng, trong bộ vest đen lịch lãm, ánh mắt anh dõi theo từng bước chân của Thiên Thanh bước vào. Nửa tháng, đã nửa tháng rồi anh mới gặp lại cô, mười mấy năm sống cùng nhau lần đầu cả hai không liên lạc không nói chuyện trong khoảng thời gian dài như vậy, trước đây dù cho nhiều lần đi công tác thì Thiên Thanh mỗi ngày đều đặn gọi cho anh mè nheo, đây cũng là lần mà anh ý thức được chuyện nhỏ như thế lại quan trong đến vậy.
Từ lúc Thiên Thanh bước vào liền cảm nhận được ánh mắt của Ngôn Hy dõi theo mình. Cô cúi đầu chào mọi người theo lễ nghi, cố gắng giữ bình tĩnh. Ngày giỗ là dịp để tưởng nhớ tổ tiên, cô không muốn để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến không khí trang nghiêm này.
Sau khi các nghi thức đã hoàn thành, mọi người bắt đầu tản ra, trò chuyện và dùng bữa. Thiên Thanh cảm giác có một ánh mắt kiên định đang nhìn mình. Cô biết đó là Ngôn Hy
Thiên Thanh xoay người cất bước rời khỏi, trong nhà có nhiều người như vậy thiếu cô cũng không ai nhận ra. Chỉ là sau đó Hạ Ngôn Hy cũng dời bước, Dương Mẫn Quân ngay tức khắc liền nhận ra thái độ của hai đứa cháu nhà bà hôm nay có phần khác lạ. Chỉ là lúc này không tiện giải quyết, bà còn là người chủ trì buổi lễ không dám phân tâm.
Thiên Thanh dạo bước quanh khu vườn lớn, rời khỏi đám đông ồn ào, tâm trạng cũng thanh tĩnh hơn phần nào. Đến đi gần tới mái đình cô bất chợt dừng lại, thở hắt ra một hơi biểu thị sự không hài lòng
" Anh muốn đi theo tới khi nào ? " Thiên Thanh không quay lại nhưng giọng nói đã đầy vẻ trách móc.
Ngôn Hy lặng lẽ đi đến sau lưng cô, anh mím môi im lặng một lúc cuối cùng cũng mở miệng
" Em đang giận "
Là cậu khẳng định, Thiên Thanh nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, không giận còn có thể thành ra thế này sao ?
" Anh nói vấn đề chính đi, em không muốn nghe lòng vòng. Em cho anh giải thích, vì sao giấu giếm em ? "
Rất thẳng thắng, cô lúc nào cũng vậy, chỉ có anh lúc này thật sự hèn hạ
Anh thở dài, đôi mắt chứa đựng nỗi niềm sâu lắng khi nhìn cô.
" Anh xin lỗi, Thiên Thiên. Anh không phải muốn giấu em, anh chỉ không muốn chuyện của anh và Âu Mạn làm ảnh hưởng đến em. "
Thiên Thanh quay lại, ánh mắt cô sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Ngôn Hy.
"Ảnh hưởng đến em? Vậy em là gì của anh ? Bởi vì em là một đứa trẻ không hiểu chuyện này anh mới chọn cách đó sao ? "
Ngôn Hy cúi đầu, vẻ mặt đầy hối hận.
"Anh biết là anh sai rồi. Nhưng lúc đó anh thực sự không biết phải làm sao..."
Giọng anh khàn đi ngay sau đó
" Anh cũng không muốn ai nhất là em biết chuyện... Hạ Ngôn Hy vì thế lực gia tộc mà chọn người mình không yêu, thật sự rất bất lực. "
Thiên Thanh khi nghe những lời này, trái tim cô như bị bóp nghẹt. Trong lòng như có một trận gió lạnh thổi qua. Nhưng cũng giây phút đó cô chợt nhận ra tình cảm của Ngôn Hy...có phải cũng giống như loại tình cảm mà cô dành cho anh hay không ?
Thiên Thanh nhìn anh, đôi mắt lấp lánh nước mắt.
" Anh đối với Lê Âu Mạn thật sự không có chút yêu thích nào sao ? "
Ngôn Hy nhìn sâu vào đôi mắt cô, ánh mắt tràn đầy sự chân thành.
" Thứ duy nhất kéo gần mối quan hệ giữa anh và cô ấy là chữ ' Hạ ' trong tên của anh, không phải tình cảm. "
Nếu anh không mang họ " Hạ " thì mọi thứ đã khác, anh có thể sống một cuộc đời bình lặng hơn, tùy ý chọn người mình yêu rồi chung sống hết đời.
Đặng Thiên Thanh sau đó rất muốn hỏi thêm một câu
Vậy anh đối với em thì sao?
Nhưng một thế lực vô hình nào đó dường như đã bóp nghẹn cô lại, cổ họng không phát thành tiếng.Thiên Thanh đứng đó, cảm giác như mọi lời muốn nói đều bị kẹt lại trong lòng ngực. Ngôn Hy nhìn cô, ánh mắt anh tràn đầy sự lo lắng và yêu thương
" Anh về sau chuyện gì cũng nói với em. Thiên Thiên có thể nhân từ độ lượng tha thứ cho anh một lần...có được không ? " giọng anh chứa đầy sự khẩn cầu, hối hận.
" Nếu em thật sự giận đến mức không chịu được thì mắng anh. Đừng tránh anh nữa anh thật sự chịu không nỗi "
Hạ Ngôn Hy cảm thấy mỗi ngày bản thân dường như đều bị dày vò đến phát điên, nếu tình trạng còn kéo dài anh không biết sẽ phải đối mặt với vấn đề đó như thế nào
Khi Thiên Thanh đứng đó, trái tim anh gần như vỡ vụn vì sự bất lực. Cô đứng lặng im, ánh mắt dõi theo bầu trời, bóng cây lờ mờ làm tăng thêm vẻ u sầu trên gương mặt cô.
"Anh cũng biết em chẳng thể nào giận anh lâu dài mà. Nhìn anh như vậy, em thấy lòng mình mềm nhũn ra." Giọng nói của Thiên Thanh có chút mệt mỏi nhưng lại đầy sự thấu hiểu.
Ngôn Hy nghe thấy lời cô nói, trái tim anh như có một cú sốc nhẹ. Anh cảm thấy như có một ánh sáng nhỏ bé trong đêm tối đang xuất hiện.
Thật sự lúc này không biết ai mới là bé con, Hạ Ngôn Hy vừa nghe cô nói ánh mắt liền trở nên sáng rỡ, khóe môi cong cong vểnh lên
"Thiên Thiên" anh bước lại gần, giọng anh mềm mỏng
Hạ Ngôn Hy đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Thiên Thanh. Đôi tay anh ôm cô như sợ rằng chỉ cần một chút lơ là là cô sẽ biến mất. Cảm giác mềm mại của cơ thể cô và hơi ấm từ vòng tay của cô đã giúp anh cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết. Mặc dù không thể nói hết những cảm xúc đang dâng trào trong lòng, nhưng anh biết rằng chính sự hiện diện của Thiên Thanh đã là tất cả những gì anh cần để tiếp tục.
Thiên Thanh cảm nhận được sự chuyển mình của Ngôn Hy. Trong vòng tay ấm áp của anh, cô có thể cảm thấy sự căng thẳng và mệt mỏi dần dần tan biến. Cô vùi đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim đều đặn, cảm nhận sự yên bình mà chỉ có người này mới có thể mang lại.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương