Giọt Máu Đầu Tim
Chương 6: Tuổi 18
5 năm trôi qua, Đặng Thiên Thanh nay đã bước sang tuổi thứ 10, từ một bé gái nhỏ nhắn nay vóc người đã dong dỏng cao. Đường nét khuôn mặt trở nên thanh thoát hơn, da dẻ hồng hào khác với bộ dạng đen nhẻm khi xưa phải sống ở thị trấn. Không chỉ khác về ngoại hình mà tính cách của cô bé năm đó còn có cả một sự biến đổi to lớn.
Người ngoài nhìn vào Thiên Thanh liền có thể nhận ra đó là nhị tiểu thư nhà họ Hạ, tuy nhỏ tuổi nhưng trên người dát toàn đồ hiệu, có những thứ còn là hàng thiết kế riêng, ba Hạ và anh trai muốn đem hết thảy những thứ tốt nhất đắp lên công chúa nhỏ của nhà họ để cô ở giữa đám người phải là đặc biệt nhất.
Về phần Thiên Thanh, cô chính là hoàn toàn tận hưởng sự chiều chuộng của người thân, ba Hạ thương yêu cô, Hạ Ngôn Hy xem cô như bảo vật, đây thực sự là cuộc sống làm phượng hoàng trên cành cao mà người khác vẫn thường nói.
...
Buổi chiều giáo viên có việc bận, Đặng Thiên Thanh tan học sớm hơn dự kiến, đám bạn học cùng lớp ngồi bàn bạc với nhau xem sẽ đi đâu chơi, ở ngôi trường này toàn là cậu ấm cô chiêu nên những chỗ vui chơi được nhắc đến từ miệng bọn trẻ con cũng toàn là những nơi cao cấp.
Một cậu béo, gương mặt núc ních toàn thịt rất đáng yêu cho ý kiến
" Tớ biết một nhà hàng Nhật bán cơm lươn rất ngon luôn, các cậu có muốn thử không ? "
Cô nhóc bên cạnh là Trần An Kỳ nghe vậy thì rùng mình, liên tục lắc đầu chối bỏ
" Mình sợ con đó lắm, đổi chỗ khác đi "
Đới Tâm Di là bạn thân nhất của Thiên Thanh, cô bạn có mái tóc xoăn tít, gương mặt xinh xắn như búp bê hào hứng đề nghị:
" Pizza Ý đi, mình đang thèm. Thiên Thanh cậu thấy thế nào ? "
Mấy buổi đi chơi thế này thường do Đặng Thiên Thanh chủ trì, mọi người phần lớn đều sẽ nghe theo ý kiến của cô.
Thiên Thanh lắc đầu, mỉm cười nhẹ nhàng, trong đầu cô sớm đã có dự định khác
"Mình muốn về nhà với Ngôn Hy, chuyện đi chơi để hôm khác hả nói đi."
Cậu béo kia là Đại Hải vốn có cảm tình rất tốt với Thiên Thanh nghe thế liền xụ mặt xuống, Thiên Thanh không đi thì chẳng còn gì vui nữa, buổi đi chơi này cũng sớm giải tán cho xong.
" Cậu cả ngày chỉ biết có anh trai thôi " Đại Hải nói giọng hờn dỗi
An Kỳ tròn xoe mắt tò mò hỏi
" Cậu gọi anh trai mình gọi thẳng tên như thế à ? Đằng nào cũng cách nhau 8 tuổi, anh ấy không giận sao ? "
Đới Tâm Di hiểu rõ Thiên Thanh nhất, nghe vậy liền giải đáp thắc mắc cho cô bạn nhỏ
" Thiên Thanh được chiều chuộng nhất Hạ gia đó ai dám giận cậu ấy chứ ? Hơn nữa còn là Hạ Ngôn Hy coi cậu ấy như mạng vậy, An Kỳ cậu hỏi câu này thừa thãi quá rồi. "
Thiên Thanh nghe qua thì mỉm cười rất chi hài lòng, chuyện Hạ Ngôn Hy yêu chiều cô dường như không ai không biết, dung túng Thiên Thanh làm biết bao nhiêu chuyện cũng chỉ có anh mà thôi.
Thiên Thanh cất gọn sách vở vào cặp đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, hôm nay không cần Ngôn Hy đến đón cô, cô tự đến nơi anh ở cho anh một bất ngờ. Đám bạn học nhìn theo cô bé với ánh mắt ngưỡng mộ, từ hành động cử chỉ của Thiên Thanh ai cũng có thể thấy rõ sự khác biệt không hề giống một cô bé mười tuổi bình thường.
Vừa bước ra khỏi cổng trường, cô đã nhìn thấy chiếc xe đen sang trọng của nhà mình đang đợi sẵn. Tài xế mở cửa xe, Thiên Thanh nhanh chóng bước vào.
"Chú Hiên, cháu muốn đến nhà riêng của Ngôn Hy." Cô nói, giọng đầy phấn khởi.
Tài xế Văn Hiên mỉm cười, gật đầu
"Được rồi, nhị tiểu thư. Chúng ta đi ngay."
Chiếc xe lăn bánh, đưa Thiên Thanh rời khỏi khuôn viên trường học và hướng về khu nhà riêng của Hạ Ngôn Hy. Trên đường đi, Thiên Thanh không ngừng nghĩ về thái độ của anh, Ngôn Hy sẽ có phản ứng như nào nhỉ ?
Hạ Ngôn Hy 18 tuổi rồi, anh sớm đã dọn ra ở riêng để thuận tiện hơn cho việc học Đại học, dù vậy mỗi chiều anh đều đến đón Thiên Thanh tan học, chở cô đi đâu đó vui chơi khi trời tối chú Hiên tài xế sẽ hộ tống cô trở về nhà họ Hạ.
Hôm nay Thiên Thanh tan học sớm, anh không biết chuyện này vậy nên cô sẽ đến nhà riêng tạo cho Ngôn Hy một bất ngờ, chắc anh sẽ rất vui vẻ.
...
Tại nhà riêng của Hạ Ngôn Hy, anh và một cô gái đang quấn quýt không rời bên trong phòng ngủ. Căn phòng được trang trí sang trọng với tông màu trầm ấm, ánh đèn vàng nhạt tạo nên không gian ấm cúng và lãng mạn. Trên giường, Hạ Ngôn Hy cùng với cô gái với vẻ đẹp dịu dàng nhưng không kém phần quyến rũ, đang say mê tận hưởng những khoảnh khắc bên nhau.
Hạ Ngôn Hy 18 tuổi, độ tuổi trưởng thành bắt đầu tìm kiếm các biện pháp giải tỏa của người lớn, anh tò mò về thân thể của bản thân, của người khác giới, dần dà có xu hướng tìm kiếm bạn tình, nhưng hầu hết đều là qua đường, bởi anh biết Hạ gia muốn tìm con dâu chắc chắn phải là một người môn đăng hộ đối, việc anh kết hôn với ai Ngôn Hy không có quyền lựa chọn, vậy thì cũng chẳng cần mất nhiều thời gian vào việc yêu đương làm gì cho lãng phí.
Cô gái cười khúc khích khi Ngôn Hy thì thầm những lời ngọt ngào bên tai cô. Cô đáp lại bằng những cái hôn nhẹ nhàng lên cổ anh, tay cô khẽ vuốt ve mái tóc mềm mượt của anh.
"Anh thật biết cách làm em vui" cô thì thầm, ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc.
Khi xe dừng trước căn nhà riêng của Ngôn Hy, Thiên Thanh bước ra khỏi xe, ngắm nhìn ngôi nhà hiện đại, sang trọng. Ngôi nhà này nằm trong một khu vực yên tĩnh, có hàng rào bảo vệ chắc chắn. Cô bước lên bậc thềm, cảm giác hồi hộp và vui mừng lẫn lộn.
"Cháu tự vào nhé, chú Hiên. Cảm ơn chú đã đưa cháu đến đây." Thiên Thanh nói, quay lại mỉm cười với tài xế.
"Không có gì, nhị tiểu thư. Chú sẽ đợi ngoài này." Văn Hiên đáp lại, rồi quay lại ngồi vào xe.
Thiên Thanh có mật khẩu để mở cửa nhà, cũng được Ngôn Hy thiết lập vân tay ở các lớp cửa khác, cô không thông báo cứ thế trực tiếp đi thẳng vào trong, cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc.
Cô bước vào phòng khách rộng rãi, nơi ánh đèn vàng nhạt tạo nên không gian ấm cúng và sang trọng. Những bức tranh nghệ thuật treo trên tường, những chiếc ghế sofa mềm mại và bàn kính phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Cả căn phòng khách trống vắng không bóng người.
Thiên Thanh cất giày vào tủ lấy ra đôi dép bông nhỏ nhắn mang vào lại bất chợt phát hiện trong tủ giày xuất hiện một đôi giày cao gót màu đen bóng, hàng lông mày bất chợt cau lại.
" Phụ nữ " Thiên Thanh nhỏ giọng, hàng lông mày cau lại
Nói rồi Đặng Thiên Thanh cất bước đến tầng hai, cô đứng trước cửa phòng ngủ của Hạ Ngôn Hy, lắng nghe âm thanh vọng ra từ bên trong. Tiếng cười khúc khích và những lời thì thầm ngọt ngào vang lên làm cô bất giác cảm thấy có gì đó không đúng. Thiên Thanh do dự một chút trước khi gõ cửa, nhưng rồi cô quyết định đẩy cửa nhẹ nhàng và bước vào.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô choáng váng. Ngôn Hy đang quấn quýt bên một cô gái lạ, cả hai đang say đắm trong những khoảnh khắc riêng tư. Họ quay lại nhìn khi nghe tiếng cửa mở, gương mặt Ngôn Hy tái nhợt khi nhận ra Thiên Thanh đang đứng đó, đôi mắt mở to đầy bất ngờ và đau đớn.
“Thiên Thiên!” Ngôn Hy vội vàng đứng dậy, chỉnh lại áo sơ mi. “Em… sao em lại ở đây?”
Thiên Thanh đứng lặng, đôi môi mấp máy không chút cảm xúc
"Em đến thăm anh"
Cô gái lạ vội vã chỉnh lại quần áo, có vẻ bối rối trước tình huống này.
" Ngôn Hy...chuyện...chuyện này...đây là em gái anh sao ? ” Cô gái kia nói giọng đầy căng thẳng, vô cùng lúng túng.
Thiên Thanh nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói trở nên lạnh lùng.
" Mặc quần áo đàng hoàng rồi xuống nhà nói chuyện với em " Cô bỏ lại câu nói rồi quay ngoắt đi.
Người ngoài nhìn vào Thiên Thanh liền có thể nhận ra đó là nhị tiểu thư nhà họ Hạ, tuy nhỏ tuổi nhưng trên người dát toàn đồ hiệu, có những thứ còn là hàng thiết kế riêng, ba Hạ và anh trai muốn đem hết thảy những thứ tốt nhất đắp lên công chúa nhỏ của nhà họ để cô ở giữa đám người phải là đặc biệt nhất.
Về phần Thiên Thanh, cô chính là hoàn toàn tận hưởng sự chiều chuộng của người thân, ba Hạ thương yêu cô, Hạ Ngôn Hy xem cô như bảo vật, đây thực sự là cuộc sống làm phượng hoàng trên cành cao mà người khác vẫn thường nói.
...
Buổi chiều giáo viên có việc bận, Đặng Thiên Thanh tan học sớm hơn dự kiến, đám bạn học cùng lớp ngồi bàn bạc với nhau xem sẽ đi đâu chơi, ở ngôi trường này toàn là cậu ấm cô chiêu nên những chỗ vui chơi được nhắc đến từ miệng bọn trẻ con cũng toàn là những nơi cao cấp.
Một cậu béo, gương mặt núc ních toàn thịt rất đáng yêu cho ý kiến
" Tớ biết một nhà hàng Nhật bán cơm lươn rất ngon luôn, các cậu có muốn thử không ? "
Cô nhóc bên cạnh là Trần An Kỳ nghe vậy thì rùng mình, liên tục lắc đầu chối bỏ
" Mình sợ con đó lắm, đổi chỗ khác đi "
Đới Tâm Di là bạn thân nhất của Thiên Thanh, cô bạn có mái tóc xoăn tít, gương mặt xinh xắn như búp bê hào hứng đề nghị:
" Pizza Ý đi, mình đang thèm. Thiên Thanh cậu thấy thế nào ? "
Mấy buổi đi chơi thế này thường do Đặng Thiên Thanh chủ trì, mọi người phần lớn đều sẽ nghe theo ý kiến của cô.
Thiên Thanh lắc đầu, mỉm cười nhẹ nhàng, trong đầu cô sớm đã có dự định khác
"Mình muốn về nhà với Ngôn Hy, chuyện đi chơi để hôm khác hả nói đi."
Cậu béo kia là Đại Hải vốn có cảm tình rất tốt với Thiên Thanh nghe thế liền xụ mặt xuống, Thiên Thanh không đi thì chẳng còn gì vui nữa, buổi đi chơi này cũng sớm giải tán cho xong.
" Cậu cả ngày chỉ biết có anh trai thôi " Đại Hải nói giọng hờn dỗi
An Kỳ tròn xoe mắt tò mò hỏi
" Cậu gọi anh trai mình gọi thẳng tên như thế à ? Đằng nào cũng cách nhau 8 tuổi, anh ấy không giận sao ? "
Đới Tâm Di hiểu rõ Thiên Thanh nhất, nghe vậy liền giải đáp thắc mắc cho cô bạn nhỏ
" Thiên Thanh được chiều chuộng nhất Hạ gia đó ai dám giận cậu ấy chứ ? Hơn nữa còn là Hạ Ngôn Hy coi cậu ấy như mạng vậy, An Kỳ cậu hỏi câu này thừa thãi quá rồi. "
Thiên Thanh nghe qua thì mỉm cười rất chi hài lòng, chuyện Hạ Ngôn Hy yêu chiều cô dường như không ai không biết, dung túng Thiên Thanh làm biết bao nhiêu chuyện cũng chỉ có anh mà thôi.
Thiên Thanh cất gọn sách vở vào cặp đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, hôm nay không cần Ngôn Hy đến đón cô, cô tự đến nơi anh ở cho anh một bất ngờ. Đám bạn học nhìn theo cô bé với ánh mắt ngưỡng mộ, từ hành động cử chỉ của Thiên Thanh ai cũng có thể thấy rõ sự khác biệt không hề giống một cô bé mười tuổi bình thường.
Vừa bước ra khỏi cổng trường, cô đã nhìn thấy chiếc xe đen sang trọng của nhà mình đang đợi sẵn. Tài xế mở cửa xe, Thiên Thanh nhanh chóng bước vào.
"Chú Hiên, cháu muốn đến nhà riêng của Ngôn Hy." Cô nói, giọng đầy phấn khởi.
Tài xế Văn Hiên mỉm cười, gật đầu
"Được rồi, nhị tiểu thư. Chúng ta đi ngay."
Chiếc xe lăn bánh, đưa Thiên Thanh rời khỏi khuôn viên trường học và hướng về khu nhà riêng của Hạ Ngôn Hy. Trên đường đi, Thiên Thanh không ngừng nghĩ về thái độ của anh, Ngôn Hy sẽ có phản ứng như nào nhỉ ?
Hạ Ngôn Hy 18 tuổi rồi, anh sớm đã dọn ra ở riêng để thuận tiện hơn cho việc học Đại học, dù vậy mỗi chiều anh đều đến đón Thiên Thanh tan học, chở cô đi đâu đó vui chơi khi trời tối chú Hiên tài xế sẽ hộ tống cô trở về nhà họ Hạ.
Hôm nay Thiên Thanh tan học sớm, anh không biết chuyện này vậy nên cô sẽ đến nhà riêng tạo cho Ngôn Hy một bất ngờ, chắc anh sẽ rất vui vẻ.
...
Tại nhà riêng của Hạ Ngôn Hy, anh và một cô gái đang quấn quýt không rời bên trong phòng ngủ. Căn phòng được trang trí sang trọng với tông màu trầm ấm, ánh đèn vàng nhạt tạo nên không gian ấm cúng và lãng mạn. Trên giường, Hạ Ngôn Hy cùng với cô gái với vẻ đẹp dịu dàng nhưng không kém phần quyến rũ, đang say mê tận hưởng những khoảnh khắc bên nhau.
Hạ Ngôn Hy 18 tuổi, độ tuổi trưởng thành bắt đầu tìm kiếm các biện pháp giải tỏa của người lớn, anh tò mò về thân thể của bản thân, của người khác giới, dần dà có xu hướng tìm kiếm bạn tình, nhưng hầu hết đều là qua đường, bởi anh biết Hạ gia muốn tìm con dâu chắc chắn phải là một người môn đăng hộ đối, việc anh kết hôn với ai Ngôn Hy không có quyền lựa chọn, vậy thì cũng chẳng cần mất nhiều thời gian vào việc yêu đương làm gì cho lãng phí.
Cô gái cười khúc khích khi Ngôn Hy thì thầm những lời ngọt ngào bên tai cô. Cô đáp lại bằng những cái hôn nhẹ nhàng lên cổ anh, tay cô khẽ vuốt ve mái tóc mềm mượt của anh.
"Anh thật biết cách làm em vui" cô thì thầm, ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc.
Khi xe dừng trước căn nhà riêng của Ngôn Hy, Thiên Thanh bước ra khỏi xe, ngắm nhìn ngôi nhà hiện đại, sang trọng. Ngôi nhà này nằm trong một khu vực yên tĩnh, có hàng rào bảo vệ chắc chắn. Cô bước lên bậc thềm, cảm giác hồi hộp và vui mừng lẫn lộn.
"Cháu tự vào nhé, chú Hiên. Cảm ơn chú đã đưa cháu đến đây." Thiên Thanh nói, quay lại mỉm cười với tài xế.
"Không có gì, nhị tiểu thư. Chú sẽ đợi ngoài này." Văn Hiên đáp lại, rồi quay lại ngồi vào xe.
Thiên Thanh có mật khẩu để mở cửa nhà, cũng được Ngôn Hy thiết lập vân tay ở các lớp cửa khác, cô không thông báo cứ thế trực tiếp đi thẳng vào trong, cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc.
Cô bước vào phòng khách rộng rãi, nơi ánh đèn vàng nhạt tạo nên không gian ấm cúng và sang trọng. Những bức tranh nghệ thuật treo trên tường, những chiếc ghế sofa mềm mại và bàn kính phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Cả căn phòng khách trống vắng không bóng người.
Thiên Thanh cất giày vào tủ lấy ra đôi dép bông nhỏ nhắn mang vào lại bất chợt phát hiện trong tủ giày xuất hiện một đôi giày cao gót màu đen bóng, hàng lông mày bất chợt cau lại.
" Phụ nữ " Thiên Thanh nhỏ giọng, hàng lông mày cau lại
Nói rồi Đặng Thiên Thanh cất bước đến tầng hai, cô đứng trước cửa phòng ngủ của Hạ Ngôn Hy, lắng nghe âm thanh vọng ra từ bên trong. Tiếng cười khúc khích và những lời thì thầm ngọt ngào vang lên làm cô bất giác cảm thấy có gì đó không đúng. Thiên Thanh do dự một chút trước khi gõ cửa, nhưng rồi cô quyết định đẩy cửa nhẹ nhàng và bước vào.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô choáng váng. Ngôn Hy đang quấn quýt bên một cô gái lạ, cả hai đang say đắm trong những khoảnh khắc riêng tư. Họ quay lại nhìn khi nghe tiếng cửa mở, gương mặt Ngôn Hy tái nhợt khi nhận ra Thiên Thanh đang đứng đó, đôi mắt mở to đầy bất ngờ và đau đớn.
“Thiên Thiên!” Ngôn Hy vội vàng đứng dậy, chỉnh lại áo sơ mi. “Em… sao em lại ở đây?”
Thiên Thanh đứng lặng, đôi môi mấp máy không chút cảm xúc
"Em đến thăm anh"
Cô gái lạ vội vã chỉnh lại quần áo, có vẻ bối rối trước tình huống này.
" Ngôn Hy...chuyện...chuyện này...đây là em gái anh sao ? ” Cô gái kia nói giọng đầy căng thẳng, vô cùng lúng túng.
Thiên Thanh nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói trở nên lạnh lùng.
" Mặc quần áo đàng hoàng rồi xuống nhà nói chuyện với em " Cô bỏ lại câu nói rồi quay ngoắt đi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương