Giữ Chặt Tay Anh
Chương 54: Đằng sau vinh Quang là sự mệt mỏi và cống hiến hết mình
An Kỳ nói vào Mic tiếng cảm ơn với ông. Nhưng cô muốn xem xét, đồng thời hiện tại cô chỉ đang ở mức đợi được xét duyệt lên thạc sĩ nên không có bất cứ lời hứa hẹn nào cả. Ông đưa danh thiếp của mình cho cô. Một danh thiếp mạ mộc tượng trưng cho bên mảng đông y của ông, danh thiếp mộc này chỉ dành cho những người tin tưởng, dù ai gặp được danh thiếp này thì luôn luôn được ưu tiên dù bất cứ công việc gì. Nhìn vào danh thiếp, cô mới biết ông là Loen. Giáo sư đông Y nổi tiếng thế giới, người mà cô đã từng nghe danh nhưng chưa hề được gặp.
Thực ra, ngày trước An Kỳ cũng không có khả năng châm cứu chuyên dụng như vậy. Nhưng từ ngày mạo hiểm vận khí để châm cho Tô Diễn, tay của cô bị mất cảm giác. An Kỳ đã tự nghiên cứu để châm chữa cho mình. Bất ngờ, càng vận lực, thì tay cô càng tê dại, tuy nhiên lực cổ tay của cô lại mạnh hơn rất nhiều. Nó giống như một túi lỏng lúc đầu nhìn nhỏ bé nhưng khi nước vào thì có thể chứa cả đại dương vậy.
Những người còn lại nhìn hành động của Loen mà không nói lời nào. Nhưng họ cũng không thể bị yếu thế. Vị giáo sư da đen lúc đầu hỏi cô, lúc này lại đứng lên.
- Cô chỉ có châm cứu, nhưng khả năng mổ và chẩn đoán của cô chắc cũng cao như vậy phải không?
Lần này Jojep thực sự giận. Cả cuộc đời ông ngông cuồng, ông đã cố gắng nhịn từ sáng đến giờ để cho học trò của ông có thể an tâm trình bày bài báo cáo của mình. Tuy nhiên hổ không gầm cứ ngỡ Hello Kitty. Ông ngồi yên một chỗ, khoanh tay trừng mắt.
- James. Hôm nay là buổi trình bày của học trò An Kỳ. Ông nghĩ cô ấy có phải là bác sĩ lâu năm chưa, mà yêu cầu của ông cứ như dành cho một người 20 năm kinh nghiệm vậy.
James cũng không yếu thế, cười lạnh.
- Một người đã có thể đơn độc đứng ở đây thì khả năng cũng phải khác người. Nếu không cô ấy có thể lựa chọn hoàn thành kỳ học bình thường để tốt nghiệp và nhận bằng. Ông là thầy ông phải biết điều đó. Còn không thì đừng có loe nhoe trước mặt tôi. Đừng làm mất thời gian quý báu của tôi và những người ở đây.
An Kỳ nghĩ giáo sư Jojep là người miệng lưỡi sắc bén nhất như vậy rồi mà còn có người miệng lưỡi không thua kém. Đúng là nhiều khi không biết nói như thế nào với những ông già cố chấp này. Jojep tức giận, đập bàn.
- Ông nghĩ ông đã đủ giỏi toàn diện ư. Tôi nhớ có người từng đã phải cầu xin tôi giúp đỡ …
James đỏ mặt cắt ngang.
- Ông đừng mang chuyện qua khứ ra đây. Ông có giỏi thì chứng minh học trò của ông cũng như vậy đi.
- Tôi hôm nay mang học trò đến đây để chứng minh cho một luận cứ là đông y và Tây y có thể kết hợp cùng nhau. Học trò của tôi đã chúng mình được đông y qua bài châm cứu. Đến phần Tây y này, tôi sẽ cùng học trò của tôi chứng minh cho mọi người thấy rằng, khả năng của con người là vô tận như thế nào.
Sau đó ông nhìn thẳng vào giáo sư James.
- Chúng ta chỉ có thể nổi trội về một mặt. Đừng thấy người trẻ hơn mình nhưng khả năng cao hơn mình mà tỏ ra khó chịu và bài xích như vậy.
Sau đó, ông cùng An Kỳ đưa ra rất nhiều hình ảnh và luận cứ chứng minh khả năng mảng Tây y của cô. Những bác sĩ lâu năm trong nghề mà An Kỳ có cơ hội được hợp tác cùng cũng được mời đến. Ai cũng nói An Kỳ kĩ thuật như một bác sĩ lành nghề. Andrew cũng được mời đến, anh đưa ra những bức ảnh chụp mổ và khâu tử thi. Ai có chuyên môn sẽ thấy, những vết cắt sắc bén, đúng vị trí mà những bác sĩ lâu năm chưa chắc đã làm được chứ đừng nói đến người mới như An Kỳ.
Đến xế chiều, buổi họp kín đã kết thúc. Tổ trưởng hội đồng y khoa thông báo, chiều ngày kia sẽ có một bệnh nhân mổ u vú cấp độ 1. An Kỳ sẽ là bác sĩ chính mổ dưới sự quản sát của tất cả mọi người. An Kỳ sẽ có một ngày để nghiên cứu về bệnh tình của bệnh nhân. Đến lúc đó, qua hay không qua sẽ được chính thức ý kiến. Bây giờ mọi người có thể giải tán.
An Kỳ run rẩy vịn tay vào bục. Chắc do mang thai, cô lại nhịn ăn trưa nên thấy sức khỏe không được ổn cho lắm. Cô vẫn cúi chào tất cả mọi người. Giáo sư Jojep và Jon đến chúc mừng cô đã thành công trong buổi ngày hôm nay, nói cô đừng lo lắng cho ca mổ hôm sau. Thấy sắc mặt cô không tốt, giáo sư Jojep muốn đưa cô về phòng nghỉ ngơi vì ông biết cô đang mang thai. Nhưng cánh cửa phòng mở ra lần nữa, Tô Diễn đẩy xe lăn tiến tới. Anh chắn đi tầm mắt của Andrew đang muốn tiến lại gần cô. Anh nói với giáo sư.
- Cảm ơn ông. Để tôi đưa cô ấy về. Tôi có thể lo được cho cô ấy,
Ánh mắt mang sự tức giận sắp bộc phát. Anh đã dặn quản gia chuẩn bị bữa trưa bổ dưỡng cho cô. Bao nhiêu mong đợi cô về ăn cơm rồi được nghe tin là cô đã bỏ ăn trưa để hoàn thành xong buổi luận. Anh đã đẩy xe lăn đến trước cửa định xông vào, thì Andrew đã ngăn lại.
- Đó là lựa chọn của cô ấy, cũng là bước cuối cùng. Nếu anh vào phá vỡ nó, thì mọi chuyện của cô ấy thành công cốc. Anh không muốn thành hòn đá cản đường của cô ấy chứ. Hãy chỉ bên cạnh, là nguồn động viên và là hậu phương cho cô ấy. Đừng khiến cô ấy thêm mệt mỏi.
Tô Diễn ở bên ngoài, nhìn đôi chân của mình mà bất lực. Sau cánh cửa ấy, người con gái của mình đang ở đó thể hiện trí thức và sự tự tin. Nhưng cô ấy cũng rất mệt mỏi. Phải chăng, để đánh đổi được vinh quang thì phải trả giá bằng sự nỗ lực và cống hiến hết mình. Anh nắm chặt tay đứng đó. Khi cánh cửa được mở ra, anh nhìn thấy cô gái của anh đang phải chống đỡ một mình. Anh đã không do dự tiến về phía cô ấy. Anh biết rằng, lúc này cô ấy cần anh, cần một bờ vai để tựa vào sau bao nhiêu mệt mỏi.
Thực ra, ngày trước An Kỳ cũng không có khả năng châm cứu chuyên dụng như vậy. Nhưng từ ngày mạo hiểm vận khí để châm cho Tô Diễn, tay của cô bị mất cảm giác. An Kỳ đã tự nghiên cứu để châm chữa cho mình. Bất ngờ, càng vận lực, thì tay cô càng tê dại, tuy nhiên lực cổ tay của cô lại mạnh hơn rất nhiều. Nó giống như một túi lỏng lúc đầu nhìn nhỏ bé nhưng khi nước vào thì có thể chứa cả đại dương vậy.
Những người còn lại nhìn hành động của Loen mà không nói lời nào. Nhưng họ cũng không thể bị yếu thế. Vị giáo sư da đen lúc đầu hỏi cô, lúc này lại đứng lên.
- Cô chỉ có châm cứu, nhưng khả năng mổ và chẩn đoán của cô chắc cũng cao như vậy phải không?
Lần này Jojep thực sự giận. Cả cuộc đời ông ngông cuồng, ông đã cố gắng nhịn từ sáng đến giờ để cho học trò của ông có thể an tâm trình bày bài báo cáo của mình. Tuy nhiên hổ không gầm cứ ngỡ Hello Kitty. Ông ngồi yên một chỗ, khoanh tay trừng mắt.
- James. Hôm nay là buổi trình bày của học trò An Kỳ. Ông nghĩ cô ấy có phải là bác sĩ lâu năm chưa, mà yêu cầu của ông cứ như dành cho một người 20 năm kinh nghiệm vậy.
James cũng không yếu thế, cười lạnh.
- Một người đã có thể đơn độc đứng ở đây thì khả năng cũng phải khác người. Nếu không cô ấy có thể lựa chọn hoàn thành kỳ học bình thường để tốt nghiệp và nhận bằng. Ông là thầy ông phải biết điều đó. Còn không thì đừng có loe nhoe trước mặt tôi. Đừng làm mất thời gian quý báu của tôi và những người ở đây.
An Kỳ nghĩ giáo sư Jojep là người miệng lưỡi sắc bén nhất như vậy rồi mà còn có người miệng lưỡi không thua kém. Đúng là nhiều khi không biết nói như thế nào với những ông già cố chấp này. Jojep tức giận, đập bàn.
- Ông nghĩ ông đã đủ giỏi toàn diện ư. Tôi nhớ có người từng đã phải cầu xin tôi giúp đỡ …
James đỏ mặt cắt ngang.
- Ông đừng mang chuyện qua khứ ra đây. Ông có giỏi thì chứng minh học trò của ông cũng như vậy đi.
- Tôi hôm nay mang học trò đến đây để chứng minh cho một luận cứ là đông y và Tây y có thể kết hợp cùng nhau. Học trò của tôi đã chúng mình được đông y qua bài châm cứu. Đến phần Tây y này, tôi sẽ cùng học trò của tôi chứng minh cho mọi người thấy rằng, khả năng của con người là vô tận như thế nào.
Sau đó ông nhìn thẳng vào giáo sư James.
- Chúng ta chỉ có thể nổi trội về một mặt. Đừng thấy người trẻ hơn mình nhưng khả năng cao hơn mình mà tỏ ra khó chịu và bài xích như vậy.
Sau đó, ông cùng An Kỳ đưa ra rất nhiều hình ảnh và luận cứ chứng minh khả năng mảng Tây y của cô. Những bác sĩ lâu năm trong nghề mà An Kỳ có cơ hội được hợp tác cùng cũng được mời đến. Ai cũng nói An Kỳ kĩ thuật như một bác sĩ lành nghề. Andrew cũng được mời đến, anh đưa ra những bức ảnh chụp mổ và khâu tử thi. Ai có chuyên môn sẽ thấy, những vết cắt sắc bén, đúng vị trí mà những bác sĩ lâu năm chưa chắc đã làm được chứ đừng nói đến người mới như An Kỳ.
Đến xế chiều, buổi họp kín đã kết thúc. Tổ trưởng hội đồng y khoa thông báo, chiều ngày kia sẽ có một bệnh nhân mổ u vú cấp độ 1. An Kỳ sẽ là bác sĩ chính mổ dưới sự quản sát của tất cả mọi người. An Kỳ sẽ có một ngày để nghiên cứu về bệnh tình của bệnh nhân. Đến lúc đó, qua hay không qua sẽ được chính thức ý kiến. Bây giờ mọi người có thể giải tán.
An Kỳ run rẩy vịn tay vào bục. Chắc do mang thai, cô lại nhịn ăn trưa nên thấy sức khỏe không được ổn cho lắm. Cô vẫn cúi chào tất cả mọi người. Giáo sư Jojep và Jon đến chúc mừng cô đã thành công trong buổi ngày hôm nay, nói cô đừng lo lắng cho ca mổ hôm sau. Thấy sắc mặt cô không tốt, giáo sư Jojep muốn đưa cô về phòng nghỉ ngơi vì ông biết cô đang mang thai. Nhưng cánh cửa phòng mở ra lần nữa, Tô Diễn đẩy xe lăn tiến tới. Anh chắn đi tầm mắt của Andrew đang muốn tiến lại gần cô. Anh nói với giáo sư.
- Cảm ơn ông. Để tôi đưa cô ấy về. Tôi có thể lo được cho cô ấy,
Ánh mắt mang sự tức giận sắp bộc phát. Anh đã dặn quản gia chuẩn bị bữa trưa bổ dưỡng cho cô. Bao nhiêu mong đợi cô về ăn cơm rồi được nghe tin là cô đã bỏ ăn trưa để hoàn thành xong buổi luận. Anh đã đẩy xe lăn đến trước cửa định xông vào, thì Andrew đã ngăn lại.
- Đó là lựa chọn của cô ấy, cũng là bước cuối cùng. Nếu anh vào phá vỡ nó, thì mọi chuyện của cô ấy thành công cốc. Anh không muốn thành hòn đá cản đường của cô ấy chứ. Hãy chỉ bên cạnh, là nguồn động viên và là hậu phương cho cô ấy. Đừng khiến cô ấy thêm mệt mỏi.
Tô Diễn ở bên ngoài, nhìn đôi chân của mình mà bất lực. Sau cánh cửa ấy, người con gái của mình đang ở đó thể hiện trí thức và sự tự tin. Nhưng cô ấy cũng rất mệt mỏi. Phải chăng, để đánh đổi được vinh quang thì phải trả giá bằng sự nỗ lực và cống hiến hết mình. Anh nắm chặt tay đứng đó. Khi cánh cửa được mở ra, anh nhìn thấy cô gái của anh đang phải chống đỡ một mình. Anh đã không do dự tiến về phía cô ấy. Anh biết rằng, lúc này cô ấy cần anh, cần một bờ vai để tựa vào sau bao nhiêu mệt mỏi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương