Gọi Bạn Là Chồng
Chương 1
Ngày 15 tháng 3 năm 2XXX, trên mảnh đất chữ S xinh đẹp đón chào thêm hai thiên thần nhỏ được sinh ra.
Trong phòng để lồng kính dành cho trẻ sơ sinh, nơi cuối dãy hàng hai tính từ cửa ra vào, ở đó có hai lồng kính có em bé được đặt cạnh nhau. Bé bên trái lúc này đang tinh nghịch quơ tay quơ chân, mắt to tròn nhìn sang bé bên phải đang ngủ say, miệng nhỏ cười khúc khích.
Sợi dây duyên phận từ đó cũng bắt đầu được kết nối...
“Từ từ thôi Thảo, em mới sinh còn yếu với lại đang ẵm con trên tay đó.”
Người đàn ông tên Trần Minh Vũ vừa đặt mấy cái giỏ đồ xuống đất, quay qua thấy vợ mình bồng con vừa sinh chân tay vội vàng xuống taxi thì hoảng hồn chạy lại dìu, miệng lo lắng nói thêm vài câu.
Lý Thu Thảo nghe chồng nói mình thì chỉ bĩu môi một cái rồi nói.
“Em nào có yếu như thế đâu, nằm bệnh viện cả một tuần, giờ được về nhà nên em nôn thôi mà.”
“Với lại anh nhìn con này, thằng bé cũng cười khúc khích nãy giờ, rõ ràng là cũng nôn lắm rồi đấy, em phải thỏa mãn mong muốn của con chứ.”
Bé nhỏ trên tay cô như biết hưởng ứng lời của mẹ mà cười lên một tiếng rộn ràng khiến Minh Vũ cũng chỉ biết bó tay. Hai mẹ con nhà này giống tính nhau quá rồi đấy, mai này chắc chỉ có mỗi anh khổ mà thôi.
Than thân trách phận là thế nhưng khi nhìn đến đứa con trai bé bỏng siêu đáng yêu của mình, trái tim anh như muốn tan chảy, thôi thì anh nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ và yêu thương hai người này vậy.
“Thôi, anh mau mở cổng đi, nắng sắp cháy con trai cưng của em rồi đây này.”
Thu Thảo đá nhẹ vào chân chồng sau đó vừa nói vừa kéo tấm vải màn che nắng cho con.
Minh Vũ gật đầu, nhanh chóng lục túi lấy chìa khóa mở cổng. Lúc này nhà bên cạnh cũng có xe dừng lại. Thu Thảo nhìn qua thấy gia đình hàng xóm cũng đang tương tự như mình, chồng xách đồ bước xuống trước rồi đỡ người vợ đang bồng đứa nhỏ xuống.
“Ôi chị Ngọc Anh cũng sanh rồi đấy à? Sao lúc trước bảo dự sinh sau em ba ngày cơ mà?”
Người phụ nữ bên kia cười tươi nhìn qua, hơi nhấc tay chính lại tư thế ôm con.
“Tôi cũng bất ngờ lắm, lúc sáng ra tiễn chị đi, nào ngờ tối lại vỡ nước ối luôn như thể bị kích thích ấy, ông chồng tôi lúc ấy cuống quýt gọi cấp cứu trở lên bệnh viện ngay, rồi sáng hôm sau lòi thằng nhóc này ra đấy.”
Thu Thảo cười lên mấy tiếng rồi bồng con đi sang chỗ mái hiên Ngọc Anh đang đứng tránh nắng tiếp tục tám chuyện.
“Vậy chị sanh vào 15 tháng 3 luôn à?”
“Đúng rồi.”
Thu Thảo khóe miệng càng cao hứng, đưa đứa nhỏ nhà mình qua cho Ngọc Anh xem.
“Trùng hợp thật đấy, hai ta vậy mà sanh cùng ngày. Đứa bé dễ thương quá anh chị đã đặt tên chưa?”
“Đã đặt rồi, tên là Võ Hoài Nam, là ông nội thằng bé nghĩ ra đấy. Còn bé con này, tên gì đây nhỉ?”
Ngọc Anh cười cười, ánh mắt cong lên thích thú nhìn đứa nhỏ trắng hồng đang đưa tay ra chọc vào má con trai mình.
“Thằng bé tên Trần Thiên An, chị nhìn đấy, chả biết giống ai mà hiếu động ghê cơ, chả lúc nào chịu ngủ, gặp ai cũng cười khúc khích.”
“Thằng bé đáng yêu quá luôn ấy, nhìn lại con trai tôi này, lúc nào cũng an tĩnh thế đấy, muốn nó hiếu động cũng không được, nhạt nhẽo y chang ba của nó à.”
Trọng Nhân, chồng của Ngọc Anh, nghe vợ mình nói thế cũng không dám phản bác. Cái này chắc do di truyền rồi đi, tại ông nội thằng bé cũng chả khác gì, vì thế không thể trách mình anh được nha.
Vũ Minh sau khi mang đồ vào nhà liền lấy dù đi ra chỗ vợ đứng.
“Thảo à, mau vào nhà thôi, trời nắng gắt hơn rồi đấy.”
Thu Thảo gật đầu đồng ý rồi quay sang nhìn Ngọc Anh.
“Thôi chị cũng nhanh vào nhà kẻo nắng, bữa nào hai nhà chúng ta ăn cơm chung một bữa cho vui.”
Ngọc Anh vui vẻ gật đầu. Trọng Nhân sau khi mang hết đồ vào cũng mang dù ra rước vợ vào nhà. Hai người phụ nữ kết thúc cuộc trò chuyện theo chồng trở về nhà.
Thời gian kể từ ấy cũng đã trôi qua bốn năm, hai ngôi nhà cạnh nhau bề ngoài chả có gì thay đổi, vẫn là hai cổng nhà một đen một xanh dương nhưng có chung một giàn hoa giấy màu trắng thuần khiết.
Khói trắng dẫn theo mùi thơm bốc lên từ tô phở nóng đi vào mũi khiến thần kinh các giác quan bị kích thích không hề nhẹ. Gắp một đũa lên cho vào miệng, từng sợi phở mềm mại đua nhau lan tỏa hương vị ngọt bùi, húp thêm một muỗng nước cả tâm trí như được khai mở.
Người đàn ông liếm môi, gương mặt thỏa mãn vô cùng sau đó lại thêm mấy đũa vào miệng.
Đối diện là một cậu bé đáng yêu với gương mặt trắng nõn, đôi mắt to tròn, cùng hàng lông mi dài linh động chớp chớp cũng đang say mê thưởng thức món phở ngon trong cái tô nhỏ của mình.
“Con trai, đây chính là hương vị của thiên đường.”
“Con cảm nhận được rồi thưa ba.”
Giọng nói non nớt, mềm mại phát ra từ cánh môi nhỏ, cộng thêm gương mặt diễn tả sự thỏa mãn trông lố vô cùng của cậu nhóc, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu chết người.
“Tốt, đúng là hài tử của ta, tư chất hơn người, sau này ắt hẳn làm nên đại sự.”
“Phụ thân đã nói quá, hài tử không dám nhận.”
“Hai người còn không mau nhanh chân lên, muộn tới nơi rồi kìa.”
Tiếng của Thu Thảo vọng lớn từ trên phòng khách, ngay lập tức một lớn một nhỏ cuống cuồng nhanh tay nhanh miệng xử lí xong tô phở của mình.
Húp hết miếng nước cuối cùng trong tô, Vũ Minh lấy khăn lau miệng cho mình kết hợp lau cho con trai, sạch sẽ rồi thì bồng con trai lên bằng một tay, tay còn lại xách cặp táp của mình và cái cặp nhỏ hình con gấu sau đó chạy thẳng ra ngoài.
“Thưa vợ anh đi làm.”
“Thưa mẹ con đi học.”
Thu Thảo nhìn theo chỉ biết lắc đầu thở dài, sáng nào cũng như sáng nào, hai cha con nhà này cứ thích diễn tiểu phẩm miết thôi. Chắc phải cấm hai người này coi phim kiếm hiệp tu tiên gì đó. Chứ cứ nói chuyện kiểu đấy, người ta tưởng đại hiệp phương nào rồi hốt thẳng vào bệnh viện tâm thần cho tu luyện trong đó quá.
Vũ Minh lái xe ra trước cổng, bé Thiên An chân ngắn chạy theo sau, kéo cổng lại, nhón chân lên gài cửa ở bên trong rồi mới leo lên xe.
Sau khi lên xe, bé con để cặp gọn gàng qua một bên rồi tự mình thắt dây an toàn.
“Ba à, con có ý kiến.”
Vũ Minh đang khởi động xe nghe con trai hỏi cũng hơi nghiêng đầu ra sau.
“Chuyện gì thế?”
“Sao nhà mình không sơn cổng thành màu khác đi ạ, nhà của cô Ngọc Anh sơn cổng đen nhìn ngầu quá chừng, nhà mình cổng xanh không ngầu miếng nào luôn.”
Vũ Minh cho xe chạy, nhìn con trai nhỏ đang chu môi qua tấm gương ở trên mà cười.
“Con ý kiến được với mẹ con thì ba liền sơn lại.”
Bé Thiên An lập tức ỉu xìu, con mà dám ý kiến với mẹ thì nói với ba làm gì.
Chưa đầy mười lăm phút hai cha con đã đến trước cổng trường mẫu giáo Hoa Phượng, trước cổng là hai cô giáo trẻ đang cười hiền từ đón các bạn nhỏ vào bên trong.
Bé Thiên An sau khi tạm biệt ba mình thì được cô giáo dắt tay dẫn đến cửa lớp cùng các bạn để xếp hàng vào lớp. Vì chiều cao có hơi thấp hơn các bạn khác nên bé Thiên An được đứng đầu hàng, nhưng mặt bé lại không vui chút nào, hai má bánh bao phụng phịu, rõ ràng trong lớp còn có người thấp hơn bé cả 3 cm lận, không ai khác chính là cậu nhóc kế nhà bé, Võ Hoài Nam.
Hừ cái tên nhóc này lần nào cũng canh sau khi mọi người vào lớp hết mới vào, nên bé cứ luôn đứng đầu thế đấy. Bé Thiên An vì thế cũng không ưa bé Hoài Nam chút nào.
“Nào các bé ngoan của cô ơi, các con có biết sắp đến ngày gì không nào?”
“Không biết ạ.”
Các bé đồng thành đáp lời bằng chất giọng trong sáng đáng yêu. Bé Thiên An là người năng nổ nhất, hô to đáp lớn dẫn dắt các bạn đáp theo, điều đó không khỏi khiến bé thấy tự hào mà phởn mặt ra. Nhưng khi nhìn đến cậu bé ngồi bên cạnh vẫn im thin thít ngồi chơi xếp hình không để tâm thì tâm trạng cao hứng đột nhiên tuột dốc.
Là một bé ngoan của cô giáo, bé nhất quyết không chịu để yên. Thế là bàn tay trắng nõn mập mạp vươn tới chọc vào má phúng phính của cậu bé kia.
“Nè Nam, bạn phải đáp lời cô giáo chứ, ai cũng đáp lời hết kìa.”
Bé Hoài Nam buông miếng xếp hình xuống, mắt to tròn nhìn qua bé Thiên an sau đó nghiêng đầu nói.
“Nhiều bạn nói như vậy, cô cũng không nghe thấy giọng mình, đáp chi cho phí công vậy.”
Bé Thiên An ngốc ngốc suy nghĩ, hình như cũng đúng nha.
Cô giáo ở phía trước lại tiếp tục chủ đề của mình.
“Là ngày của mẹ đó, vì thế trong ngày này các con hãy thể hiện sự yêu thương của mình đối với mẹ, và cám ơn vì những công lao của mẹ đã hi sinh cho mình nhé.”
“Vâng ạ.”
“Nhân dịp này, hôm nay cô sẽ dạy các con hát một bài về mẹ, các con cố gắng học và về hát cho mẹ nghe nhé.”
Cả lớp hứng khởi gật đầu, có vài bé phấn khích đứng lên vỗ tay. Sau khi giữ trật tự cô giáo bắt đầu hát từng câu để các bé hát theo, buổi học hát cứ thế kéo dài đến giờ ăn trưa.
Trong phòng để lồng kính dành cho trẻ sơ sinh, nơi cuối dãy hàng hai tính từ cửa ra vào, ở đó có hai lồng kính có em bé được đặt cạnh nhau. Bé bên trái lúc này đang tinh nghịch quơ tay quơ chân, mắt to tròn nhìn sang bé bên phải đang ngủ say, miệng nhỏ cười khúc khích.
Sợi dây duyên phận từ đó cũng bắt đầu được kết nối...
“Từ từ thôi Thảo, em mới sinh còn yếu với lại đang ẵm con trên tay đó.”
Người đàn ông tên Trần Minh Vũ vừa đặt mấy cái giỏ đồ xuống đất, quay qua thấy vợ mình bồng con vừa sinh chân tay vội vàng xuống taxi thì hoảng hồn chạy lại dìu, miệng lo lắng nói thêm vài câu.
Lý Thu Thảo nghe chồng nói mình thì chỉ bĩu môi một cái rồi nói.
“Em nào có yếu như thế đâu, nằm bệnh viện cả một tuần, giờ được về nhà nên em nôn thôi mà.”
“Với lại anh nhìn con này, thằng bé cũng cười khúc khích nãy giờ, rõ ràng là cũng nôn lắm rồi đấy, em phải thỏa mãn mong muốn của con chứ.”
Bé nhỏ trên tay cô như biết hưởng ứng lời của mẹ mà cười lên một tiếng rộn ràng khiến Minh Vũ cũng chỉ biết bó tay. Hai mẹ con nhà này giống tính nhau quá rồi đấy, mai này chắc chỉ có mỗi anh khổ mà thôi.
Than thân trách phận là thế nhưng khi nhìn đến đứa con trai bé bỏng siêu đáng yêu của mình, trái tim anh như muốn tan chảy, thôi thì anh nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ và yêu thương hai người này vậy.
“Thôi, anh mau mở cổng đi, nắng sắp cháy con trai cưng của em rồi đây này.”
Thu Thảo đá nhẹ vào chân chồng sau đó vừa nói vừa kéo tấm vải màn che nắng cho con.
Minh Vũ gật đầu, nhanh chóng lục túi lấy chìa khóa mở cổng. Lúc này nhà bên cạnh cũng có xe dừng lại. Thu Thảo nhìn qua thấy gia đình hàng xóm cũng đang tương tự như mình, chồng xách đồ bước xuống trước rồi đỡ người vợ đang bồng đứa nhỏ xuống.
“Ôi chị Ngọc Anh cũng sanh rồi đấy à? Sao lúc trước bảo dự sinh sau em ba ngày cơ mà?”
Người phụ nữ bên kia cười tươi nhìn qua, hơi nhấc tay chính lại tư thế ôm con.
“Tôi cũng bất ngờ lắm, lúc sáng ra tiễn chị đi, nào ngờ tối lại vỡ nước ối luôn như thể bị kích thích ấy, ông chồng tôi lúc ấy cuống quýt gọi cấp cứu trở lên bệnh viện ngay, rồi sáng hôm sau lòi thằng nhóc này ra đấy.”
Thu Thảo cười lên mấy tiếng rồi bồng con đi sang chỗ mái hiên Ngọc Anh đang đứng tránh nắng tiếp tục tám chuyện.
“Vậy chị sanh vào 15 tháng 3 luôn à?”
“Đúng rồi.”
Thu Thảo khóe miệng càng cao hứng, đưa đứa nhỏ nhà mình qua cho Ngọc Anh xem.
“Trùng hợp thật đấy, hai ta vậy mà sanh cùng ngày. Đứa bé dễ thương quá anh chị đã đặt tên chưa?”
“Đã đặt rồi, tên là Võ Hoài Nam, là ông nội thằng bé nghĩ ra đấy. Còn bé con này, tên gì đây nhỉ?”
Ngọc Anh cười cười, ánh mắt cong lên thích thú nhìn đứa nhỏ trắng hồng đang đưa tay ra chọc vào má con trai mình.
“Thằng bé tên Trần Thiên An, chị nhìn đấy, chả biết giống ai mà hiếu động ghê cơ, chả lúc nào chịu ngủ, gặp ai cũng cười khúc khích.”
“Thằng bé đáng yêu quá luôn ấy, nhìn lại con trai tôi này, lúc nào cũng an tĩnh thế đấy, muốn nó hiếu động cũng không được, nhạt nhẽo y chang ba của nó à.”
Trọng Nhân, chồng của Ngọc Anh, nghe vợ mình nói thế cũng không dám phản bác. Cái này chắc do di truyền rồi đi, tại ông nội thằng bé cũng chả khác gì, vì thế không thể trách mình anh được nha.
Vũ Minh sau khi mang đồ vào nhà liền lấy dù đi ra chỗ vợ đứng.
“Thảo à, mau vào nhà thôi, trời nắng gắt hơn rồi đấy.”
Thu Thảo gật đầu đồng ý rồi quay sang nhìn Ngọc Anh.
“Thôi chị cũng nhanh vào nhà kẻo nắng, bữa nào hai nhà chúng ta ăn cơm chung một bữa cho vui.”
Ngọc Anh vui vẻ gật đầu. Trọng Nhân sau khi mang hết đồ vào cũng mang dù ra rước vợ vào nhà. Hai người phụ nữ kết thúc cuộc trò chuyện theo chồng trở về nhà.
Thời gian kể từ ấy cũng đã trôi qua bốn năm, hai ngôi nhà cạnh nhau bề ngoài chả có gì thay đổi, vẫn là hai cổng nhà một đen một xanh dương nhưng có chung một giàn hoa giấy màu trắng thuần khiết.
Khói trắng dẫn theo mùi thơm bốc lên từ tô phở nóng đi vào mũi khiến thần kinh các giác quan bị kích thích không hề nhẹ. Gắp một đũa lên cho vào miệng, từng sợi phở mềm mại đua nhau lan tỏa hương vị ngọt bùi, húp thêm một muỗng nước cả tâm trí như được khai mở.
Người đàn ông liếm môi, gương mặt thỏa mãn vô cùng sau đó lại thêm mấy đũa vào miệng.
Đối diện là một cậu bé đáng yêu với gương mặt trắng nõn, đôi mắt to tròn, cùng hàng lông mi dài linh động chớp chớp cũng đang say mê thưởng thức món phở ngon trong cái tô nhỏ của mình.
“Con trai, đây chính là hương vị của thiên đường.”
“Con cảm nhận được rồi thưa ba.”
Giọng nói non nớt, mềm mại phát ra từ cánh môi nhỏ, cộng thêm gương mặt diễn tả sự thỏa mãn trông lố vô cùng của cậu nhóc, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu chết người.
“Tốt, đúng là hài tử của ta, tư chất hơn người, sau này ắt hẳn làm nên đại sự.”
“Phụ thân đã nói quá, hài tử không dám nhận.”
“Hai người còn không mau nhanh chân lên, muộn tới nơi rồi kìa.”
Tiếng của Thu Thảo vọng lớn từ trên phòng khách, ngay lập tức một lớn một nhỏ cuống cuồng nhanh tay nhanh miệng xử lí xong tô phở của mình.
Húp hết miếng nước cuối cùng trong tô, Vũ Minh lấy khăn lau miệng cho mình kết hợp lau cho con trai, sạch sẽ rồi thì bồng con trai lên bằng một tay, tay còn lại xách cặp táp của mình và cái cặp nhỏ hình con gấu sau đó chạy thẳng ra ngoài.
“Thưa vợ anh đi làm.”
“Thưa mẹ con đi học.”
Thu Thảo nhìn theo chỉ biết lắc đầu thở dài, sáng nào cũng như sáng nào, hai cha con nhà này cứ thích diễn tiểu phẩm miết thôi. Chắc phải cấm hai người này coi phim kiếm hiệp tu tiên gì đó. Chứ cứ nói chuyện kiểu đấy, người ta tưởng đại hiệp phương nào rồi hốt thẳng vào bệnh viện tâm thần cho tu luyện trong đó quá.
Vũ Minh lái xe ra trước cổng, bé Thiên An chân ngắn chạy theo sau, kéo cổng lại, nhón chân lên gài cửa ở bên trong rồi mới leo lên xe.
Sau khi lên xe, bé con để cặp gọn gàng qua một bên rồi tự mình thắt dây an toàn.
“Ba à, con có ý kiến.”
Vũ Minh đang khởi động xe nghe con trai hỏi cũng hơi nghiêng đầu ra sau.
“Chuyện gì thế?”
“Sao nhà mình không sơn cổng thành màu khác đi ạ, nhà của cô Ngọc Anh sơn cổng đen nhìn ngầu quá chừng, nhà mình cổng xanh không ngầu miếng nào luôn.”
Vũ Minh cho xe chạy, nhìn con trai nhỏ đang chu môi qua tấm gương ở trên mà cười.
“Con ý kiến được với mẹ con thì ba liền sơn lại.”
Bé Thiên An lập tức ỉu xìu, con mà dám ý kiến với mẹ thì nói với ba làm gì.
Chưa đầy mười lăm phút hai cha con đã đến trước cổng trường mẫu giáo Hoa Phượng, trước cổng là hai cô giáo trẻ đang cười hiền từ đón các bạn nhỏ vào bên trong.
Bé Thiên An sau khi tạm biệt ba mình thì được cô giáo dắt tay dẫn đến cửa lớp cùng các bạn để xếp hàng vào lớp. Vì chiều cao có hơi thấp hơn các bạn khác nên bé Thiên An được đứng đầu hàng, nhưng mặt bé lại không vui chút nào, hai má bánh bao phụng phịu, rõ ràng trong lớp còn có người thấp hơn bé cả 3 cm lận, không ai khác chính là cậu nhóc kế nhà bé, Võ Hoài Nam.
Hừ cái tên nhóc này lần nào cũng canh sau khi mọi người vào lớp hết mới vào, nên bé cứ luôn đứng đầu thế đấy. Bé Thiên An vì thế cũng không ưa bé Hoài Nam chút nào.
“Nào các bé ngoan của cô ơi, các con có biết sắp đến ngày gì không nào?”
“Không biết ạ.”
Các bé đồng thành đáp lời bằng chất giọng trong sáng đáng yêu. Bé Thiên An là người năng nổ nhất, hô to đáp lớn dẫn dắt các bạn đáp theo, điều đó không khỏi khiến bé thấy tự hào mà phởn mặt ra. Nhưng khi nhìn đến cậu bé ngồi bên cạnh vẫn im thin thít ngồi chơi xếp hình không để tâm thì tâm trạng cao hứng đột nhiên tuột dốc.
Là một bé ngoan của cô giáo, bé nhất quyết không chịu để yên. Thế là bàn tay trắng nõn mập mạp vươn tới chọc vào má phúng phính của cậu bé kia.
“Nè Nam, bạn phải đáp lời cô giáo chứ, ai cũng đáp lời hết kìa.”
Bé Hoài Nam buông miếng xếp hình xuống, mắt to tròn nhìn qua bé Thiên an sau đó nghiêng đầu nói.
“Nhiều bạn nói như vậy, cô cũng không nghe thấy giọng mình, đáp chi cho phí công vậy.”
Bé Thiên An ngốc ngốc suy nghĩ, hình như cũng đúng nha.
Cô giáo ở phía trước lại tiếp tục chủ đề của mình.
“Là ngày của mẹ đó, vì thế trong ngày này các con hãy thể hiện sự yêu thương của mình đối với mẹ, và cám ơn vì những công lao của mẹ đã hi sinh cho mình nhé.”
“Vâng ạ.”
“Nhân dịp này, hôm nay cô sẽ dạy các con hát một bài về mẹ, các con cố gắng học và về hát cho mẹ nghe nhé.”
Cả lớp hứng khởi gật đầu, có vài bé phấn khích đứng lên vỗ tay. Sau khi giữ trật tự cô giáo bắt đầu hát từng câu để các bé hát theo, buổi học hát cứ thế kéo dài đến giờ ăn trưa.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương