Gọi Bạn Là Chồng
Chương 11
Cả đám nhốn nháo nhìn tờ giấy trên tay Thiên An, phải để cậu lườm một cái mới ngoan ngoãn ngồi im, nhưng vẻ mặt vẫn còn hóng hớt lắm, Thiên An bó tay thở dài một tiếng.
“Vào tiết rồi, cái này mai đầu giờ tao phổ biến, đứa nào ý kiến thì liệu hồn.”
Cả lớp gật đầu tán thành rồi nhanh chóng ổn định để chuẩn bị vào tiết, thân thì thân nhưng sợ thì vẫn phải sợ nha.
....
Thiên An đang nằm ngủ trưa, phòng máy lạnh nó phả giữa cái thời tiết nóng rực của ngày hè gần đến, ta nói nó thoải mái, nó chill cực kỳ, ấy vậy mà bên tai cậu cứ nghe loáng thoáng giọng của đứa nào đấy. Vốn ngủ cũng không sâu mấy, thế là Thiên An ngồi bật dậy, đi thẳng đến cửa sổ để xem mặt đứa nào đang phá đám.
Vừa mở của ra liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc của thằng bạn thân. Kể ra nhà kế nhau cũng có lợi lắm ấy chứ, cửa sổ phòng cậu với cửa sổ phòng Hoài Nam ở đối diện nhau, cách nhau áng chừng hai mét, đêm đêm hai đứa muốn nói chuyện là cứ thò đầu ra là xong, lâu lâu có đồ ăn thức uống ngon thì ném qua cho nhau là chuyện thường ngày của hai người rồi.
Bị phá giấc ngủ nên Thiên An có hơi cáu, cậu gãi gãi cái đầu xù của mình, đe dọa Hoài Nam bằng cái giọng vẫn còn mơ ngủ của mình.
“Tốt nhất mày có lý do chính đáng để gọi tao, nếu không tao quăng cây chổi qua đó liền.”
Hoài Nam chống tay lên bệ cửa, cười cười nhìn bộ dạng mơ ngủ của cậu, bạn mình ngày nào nó cũng đáng yêu hết trơn.
“Muốn rủ mày đi chơi nha.”
“Chơi cái gì?”
“Đá banh á anh!”
Thiên An nhìn cái đầu nhỏ vừa lú lên khỏi khung cửa nhà bên kia, là một đứa nhóc 5 tuổi, gương mặt có nét giống Hoài Nam đến bảy, tám phần. Võ Hoài Phong, em trai của Võ Hoài Nam, sau nhiều lần tiếp xúc Thiên An có thể đưa ra đánh giá hai anh em nhà này như sau, nhan sắc chắc cũng gần gần ngang nhau, mà tính nết nó lạ lắm, đứa anh an tĩnh bao nhiêu thì thằng em nó tăng động bấy nhiêu.
Trần Thiên An, đứa con trai duy nhất trong nhà, nhưng cũng đã được trải qua việc trông em nhờ thằng nhóc Võ Hoài Phong kia, cậu còn nhớ rõ lúc đó cậu đã phải khóc lóc ỉ ôi xin mẹ mình đừng bao giờ đẻ em cho mình, đúng là quá khứ ám ảnh mà.
“Đừng nói với tao là đá với mấy đứa nhóc như thằng Phong nha? Tao thà ở nhà ngủ cho rồi.”
Hoài Nam cười cười, dùng tay nhấc thằng em bỏ qua một bên, không gian trò chuyện của anh, mày chen vào làm gì hả em?
“Không phải, nó chỉ đi coi ké thôi, chứ đá với tụi xóm trên, đám thằng Hải ấy.”
Thiên An đảo mắt lục lại ký ức trong đầu mình, khi nhớ ra thằng Hải từ trong miệng Hoài Nam đó là đứa nào thì a lên một tiếng.
“Ừ, vậy thì được, khi nào đá?”
“4 giờ chiều.”
Thiên An hơi quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, sau đó chậc lưỡi một cái.
“Còn hơn 2 tiếng nữa lận, tao đi ngủ, 3 giờ rưỡi gọi tao dậy nha Nam.”
“Được.”
Hoài Nam híp mắt cười nhìn Thiên An đang đi vào trong, đến khi bóng dáng của người ta đã khuất mà cậu bạn vẫn ngồi đó ngắm, ước gì ở đây có cây cầu bắc ngang, hắn sẽ lập tức chạy qua đó mặt dày xin ngủ ké. Hoài Phong thấy ông anh mình lại bắt đầu bị dở hơi, trề môi một cái rồi chạy xuống nhà xem ti vi.
Đúng 4 giờ chiều, cả ba đã có mặt tại sân bóng đã hẹn, vừa nhìn qua đã thấy mấy đứa bạn trong xóm tụ tập đông đủ, ba người nhanh chóng cất xe đạp đi rồi tiến tới nhập bọn.
“Nè nhóc Phong, lại đu theo anh trai đó hả, sao không ở nhà xem siêu nhân đi.”
Thằng nhóc phồng má đẩy cái tay ra khỏi đầu mình, giọng nói non nớt phát ra thể hiện sự tức giận của mình.
“Siêu nhân đâu có đá banh đâu.”
Bên kia, tụi xóm trên cũng đã đến đủ, thấy bên đó có thêm mấy gương mặt mới, cậu có chút hiếu kỳ nhưng cũng nhanh chóng phớt lờ, miễn sao chơi vui là được. Hai bên bắt đầu phân vị trí và bên giao bóng trước. Rất nhanh đã ổn định để bắt đầu trận, đội cậu là bên giao bóng trước.
Thiên An đạp chân lên quả banh, dáng vẻ có chút ngạo mạn nhìn đội đối thủ.
“Hải, bên tụi mày chuẩn bị tiền bao nước đi, trận này có ông, bên đây thắng chắc rồi.”
Thằng Hải là thằng cắt đầu đinh ở bên kia, da hơi ngăm vì suốt ngày chạy ra ngoài chơi, nó giả bộ bĩu môi một cái rồi nói lớn về phía bên này.
“Nay bên tao có thêm mấy đứa mới, đá giỏi lắm đó con, thua thì cũng là bên mày thua.”
Thiên An cũng trề môi đáp lại, vừa khi có tín hiệu bắt đầu, cậu liền dẫn bóng đi. Trận đấu chính thức bắt đầu!
Thời gian nhanh chóng trôi đi, sắc trời cũng bắt đầu ngã vàng, trên sân là những cậu thiếu niên tuổi mới lớn đầy nhiệt huyết, mồ hôi đổ ướt sũng cả lưng áo nhưng trên gương mặt vẫn là nụ cười.
“Vào!!!”
“Oaaaa anh An giỏi quá!”
Hoài Phong nhảy lên hét lớn đầy phấn khích, mắt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn Thiên An trong đám người.
“Đỉnh thật đó Thiên An, mày với thằng Nam, sút cú nào ăn cú đấy.”
Thằng Dương trong nhóm vui vẻ chạy đến khoát vai Thiên An, miệng liến thoắng không ngừng ca ngợi hai người. Thiên An được khen mặt đã ngẩng cao hơn 90 độ. Thiên An sảng khoái vuốt tóc, trên gương mặt dính đầy mồ hôi nhưng trông vẫn sáng ngời.
“Tao mà, làm thêm quả rồi thắng thôi.”
Lúc này Hoài Nam đột nhiên chen vào giữa hai người, không thương tiếc gỡ cánh tay đang bá cổ bạn mình ra, rồi ân cần đưa cho Thiên An chai nước vừa nhờ Hoài Phong mua giùm.
“Nè, uống đi.”
Thiên An sảng khoái nhận lấy, mở nắp rồi uống một lần hơn nửa chai, xem chừng cậu đang rất khát, cũng phải, cậu chạy nhiều như vậy mà, cổ họng đã khát khô từ lâu rồi.
Uống xong liền ném chai nước lại cho Hoài Nam rồi hớn hở chạy đi bàn chiến thuật với đám bạn. Hoài Nam nhìn chai nước trên tay, trong đầu lại nghĩ ngợi gì đó rồi đưa chai nước lên miệng uống, đúng vị trí mà môi cậu đã chạm qua.
Uống xong thì hắn vội vàng mang chai nước về đặt lên chiếc ghế bên ngoài, Hoài Phong cũng đang ngồi ở đó, thấy anh mình có hơi lạ thì đột nhiên hỏi.
“Anh làm gì mà mặt đỏ thế? Bộ chạy dữ lắm hả?”
“Vào tiết rồi, cái này mai đầu giờ tao phổ biến, đứa nào ý kiến thì liệu hồn.”
Cả lớp gật đầu tán thành rồi nhanh chóng ổn định để chuẩn bị vào tiết, thân thì thân nhưng sợ thì vẫn phải sợ nha.
....
Thiên An đang nằm ngủ trưa, phòng máy lạnh nó phả giữa cái thời tiết nóng rực của ngày hè gần đến, ta nói nó thoải mái, nó chill cực kỳ, ấy vậy mà bên tai cậu cứ nghe loáng thoáng giọng của đứa nào đấy. Vốn ngủ cũng không sâu mấy, thế là Thiên An ngồi bật dậy, đi thẳng đến cửa sổ để xem mặt đứa nào đang phá đám.
Vừa mở của ra liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc của thằng bạn thân. Kể ra nhà kế nhau cũng có lợi lắm ấy chứ, cửa sổ phòng cậu với cửa sổ phòng Hoài Nam ở đối diện nhau, cách nhau áng chừng hai mét, đêm đêm hai đứa muốn nói chuyện là cứ thò đầu ra là xong, lâu lâu có đồ ăn thức uống ngon thì ném qua cho nhau là chuyện thường ngày của hai người rồi.
Bị phá giấc ngủ nên Thiên An có hơi cáu, cậu gãi gãi cái đầu xù của mình, đe dọa Hoài Nam bằng cái giọng vẫn còn mơ ngủ của mình.
“Tốt nhất mày có lý do chính đáng để gọi tao, nếu không tao quăng cây chổi qua đó liền.”
Hoài Nam chống tay lên bệ cửa, cười cười nhìn bộ dạng mơ ngủ của cậu, bạn mình ngày nào nó cũng đáng yêu hết trơn.
“Muốn rủ mày đi chơi nha.”
“Chơi cái gì?”
“Đá banh á anh!”
Thiên An nhìn cái đầu nhỏ vừa lú lên khỏi khung cửa nhà bên kia, là một đứa nhóc 5 tuổi, gương mặt có nét giống Hoài Nam đến bảy, tám phần. Võ Hoài Phong, em trai của Võ Hoài Nam, sau nhiều lần tiếp xúc Thiên An có thể đưa ra đánh giá hai anh em nhà này như sau, nhan sắc chắc cũng gần gần ngang nhau, mà tính nết nó lạ lắm, đứa anh an tĩnh bao nhiêu thì thằng em nó tăng động bấy nhiêu.
Trần Thiên An, đứa con trai duy nhất trong nhà, nhưng cũng đã được trải qua việc trông em nhờ thằng nhóc Võ Hoài Phong kia, cậu còn nhớ rõ lúc đó cậu đã phải khóc lóc ỉ ôi xin mẹ mình đừng bao giờ đẻ em cho mình, đúng là quá khứ ám ảnh mà.
“Đừng nói với tao là đá với mấy đứa nhóc như thằng Phong nha? Tao thà ở nhà ngủ cho rồi.”
Hoài Nam cười cười, dùng tay nhấc thằng em bỏ qua một bên, không gian trò chuyện của anh, mày chen vào làm gì hả em?
“Không phải, nó chỉ đi coi ké thôi, chứ đá với tụi xóm trên, đám thằng Hải ấy.”
Thiên An đảo mắt lục lại ký ức trong đầu mình, khi nhớ ra thằng Hải từ trong miệng Hoài Nam đó là đứa nào thì a lên một tiếng.
“Ừ, vậy thì được, khi nào đá?”
“4 giờ chiều.”
Thiên An hơi quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, sau đó chậc lưỡi một cái.
“Còn hơn 2 tiếng nữa lận, tao đi ngủ, 3 giờ rưỡi gọi tao dậy nha Nam.”
“Được.”
Hoài Nam híp mắt cười nhìn Thiên An đang đi vào trong, đến khi bóng dáng của người ta đã khuất mà cậu bạn vẫn ngồi đó ngắm, ước gì ở đây có cây cầu bắc ngang, hắn sẽ lập tức chạy qua đó mặt dày xin ngủ ké. Hoài Phong thấy ông anh mình lại bắt đầu bị dở hơi, trề môi một cái rồi chạy xuống nhà xem ti vi.
Đúng 4 giờ chiều, cả ba đã có mặt tại sân bóng đã hẹn, vừa nhìn qua đã thấy mấy đứa bạn trong xóm tụ tập đông đủ, ba người nhanh chóng cất xe đạp đi rồi tiến tới nhập bọn.
“Nè nhóc Phong, lại đu theo anh trai đó hả, sao không ở nhà xem siêu nhân đi.”
Thằng nhóc phồng má đẩy cái tay ra khỏi đầu mình, giọng nói non nớt phát ra thể hiện sự tức giận của mình.
“Siêu nhân đâu có đá banh đâu.”
Bên kia, tụi xóm trên cũng đã đến đủ, thấy bên đó có thêm mấy gương mặt mới, cậu có chút hiếu kỳ nhưng cũng nhanh chóng phớt lờ, miễn sao chơi vui là được. Hai bên bắt đầu phân vị trí và bên giao bóng trước. Rất nhanh đã ổn định để bắt đầu trận, đội cậu là bên giao bóng trước.
Thiên An đạp chân lên quả banh, dáng vẻ có chút ngạo mạn nhìn đội đối thủ.
“Hải, bên tụi mày chuẩn bị tiền bao nước đi, trận này có ông, bên đây thắng chắc rồi.”
Thằng Hải là thằng cắt đầu đinh ở bên kia, da hơi ngăm vì suốt ngày chạy ra ngoài chơi, nó giả bộ bĩu môi một cái rồi nói lớn về phía bên này.
“Nay bên tao có thêm mấy đứa mới, đá giỏi lắm đó con, thua thì cũng là bên mày thua.”
Thiên An cũng trề môi đáp lại, vừa khi có tín hiệu bắt đầu, cậu liền dẫn bóng đi. Trận đấu chính thức bắt đầu!
Thời gian nhanh chóng trôi đi, sắc trời cũng bắt đầu ngã vàng, trên sân là những cậu thiếu niên tuổi mới lớn đầy nhiệt huyết, mồ hôi đổ ướt sũng cả lưng áo nhưng trên gương mặt vẫn là nụ cười.
“Vào!!!”
“Oaaaa anh An giỏi quá!”
Hoài Phong nhảy lên hét lớn đầy phấn khích, mắt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn Thiên An trong đám người.
“Đỉnh thật đó Thiên An, mày với thằng Nam, sút cú nào ăn cú đấy.”
Thằng Dương trong nhóm vui vẻ chạy đến khoát vai Thiên An, miệng liến thoắng không ngừng ca ngợi hai người. Thiên An được khen mặt đã ngẩng cao hơn 90 độ. Thiên An sảng khoái vuốt tóc, trên gương mặt dính đầy mồ hôi nhưng trông vẫn sáng ngời.
“Tao mà, làm thêm quả rồi thắng thôi.”
Lúc này Hoài Nam đột nhiên chen vào giữa hai người, không thương tiếc gỡ cánh tay đang bá cổ bạn mình ra, rồi ân cần đưa cho Thiên An chai nước vừa nhờ Hoài Phong mua giùm.
“Nè, uống đi.”
Thiên An sảng khoái nhận lấy, mở nắp rồi uống một lần hơn nửa chai, xem chừng cậu đang rất khát, cũng phải, cậu chạy nhiều như vậy mà, cổ họng đã khát khô từ lâu rồi.
Uống xong liền ném chai nước lại cho Hoài Nam rồi hớn hở chạy đi bàn chiến thuật với đám bạn. Hoài Nam nhìn chai nước trên tay, trong đầu lại nghĩ ngợi gì đó rồi đưa chai nước lên miệng uống, đúng vị trí mà môi cậu đã chạm qua.
Uống xong thì hắn vội vàng mang chai nước về đặt lên chiếc ghế bên ngoài, Hoài Phong cũng đang ngồi ở đó, thấy anh mình có hơi lạ thì đột nhiên hỏi.
“Anh làm gì mà mặt đỏ thế? Bộ chạy dữ lắm hả?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương