Gọi Bạn Là Chồng

Chương 27



Tầm mười phút sau, hai cậu thiếu niên với hai chiếc ba lô trên vai cùng nhau đi xuống, vì không cần phải mặc áo đồng phục, với hôm nay phải tham gia nhiều hoạt động, bọn họ chọn cho mình những bộ quần áo thoải mái nhất.

“Ái chà, dậy sớm ghê ta.”

Thu Thảo đang uống nước, mỉm cười khi nhìn thấy hai người. Thiên An vui vẻ chạy lại ôm mẹ mình một cái.

“Con đi đây, có hai ngày à, không cần nhớ đâu nha.”

Thu Thảo bật cười, đưa ngón tay dí vào trán cậu con trai láu cá của mình.

“Thôi đi ông tướng, ai mà thèm nhớ thằng nhóc quậy phá như con. Đây của hai đứa, có đói thì lấy ra ăn nhé.”

Thiên An nhận cái giỏ từ tay mẹ mình, mở ra mới biết là có bánh trong đó. Cậu mỉm cười hạnh phúc, hèn gì hôm qua thấy mẹ mua bột với trứng gà nhiều, thì ra là làm bánh cho bọn họ.

“Vâng ạ, chúng con đi nhé.”

“Thưa cô Thảo con đi ạ.”

“Ừ, cẩn thận nhé.”

Trên đường, Thiên An ngồi ở yên sau, đưa tay níu lại hai vạt áo khoác đang bay phấp phới, sáng sớm tuy không có nhiều gió nhưng vẫn rất lạnh, cậu không nhịn được mà siết chặt hai tay hơn.

‘Kíttt’



Xe dừng ngay trước cổng trường, hai người bất đắc dĩ nhìn cổng trường chật cứng, không chỉ có học sinh trường họ, mà còn có cả mấy vị phụ huynh, họ chở con em mình đến xong còn nán lại dặn dò đủ thứ. Nhìn lướt qua, đa phần là mấy đứa khối 6, khối 7, con còn nhỏ nên họ lo lắng cũng phải, nhà trường cũng biết ý, vì thế chỉ để cho hai khối nhỏ nhất tham gia vào một buổi hôm nay mà thôi, tới 17 giờ sẽ trở về chứ không ở lại qua đêm tới tận chiều hôm sau như khối 8 và 9.

Khó khăn luồn lách qua đám đông, hai người cũng thở vào khi dắt được xe vào bên trong nhà xe, sau đó họ đem đồ đi về phía lều trại lớp mình.

Để qua một đêm, cổng trại của bọn họ may mắn không gặp phải mấy vấn đề như rớt đồ như mấy lớp bên cạnh, nhưng bên trong lều mấy tấm ảnh lớp họ treo lên lại bị rớt xuống. Vì thế lúc hai người đến chính là bị hình ảnh cả đám đang xúm nhau gắn ảnh lên đập vào mắt.

Đúng sáu giờ, loa trường thông báo các lớp tập trung trước cột cờ để làm lễ khai mạc, Thiên An lần này trốn xuống dưới đứng sau Hoài Nam chứ không để bị đẩy lên đầu như mấy lần trước nữa, mấy đứa con trai có ý đồ xấu nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Hoài Nam cũng chẹp miệng bỏ qua việc kéo cậu lên trên.

Sau mười lăm phút khai mạc, các lớp trở về lều của mình để ăn sáng và sinh hoạt tự do cho đến 8 giờ, trong thời gian này, các thầy cô cũng sẽ đi đến trại của từng lớp để nhìn, đánh giá và chấm điểm việc trang trí lều trại.

Đồ ăn sáng đều do mỗi lớp chủ động chuẩn bị, nên có nhiều lớp sẽ có nhiều món khác nhau, lớp người nào là ăn bún thịt nướng, bánh ướt, bánh hỏi,… Lớp 8A1 nhanh gọn lẹ mỗi đứa một ổ bánh mì trên tay, rất đơn giản, hơn nữa đây không phải là họ đặt mua làm sẵn, mà họ tự làm.

Ở góc cuối của chiếc lều, nơi tập trung để đồ của của cả lớp, có một chiếc bàn nhỏ được bày ra, trên đó có những chiếc hộp được xếp gọn gàng, bên trong chứa chả, trứng chiên, dưa leo, xúc xích đã được cắt sắn.

Một đôi tay thăn thoắt điêu luyện dùng dao rọc một đường trên ổ bánh mì giòn rụn, sau đó đẩy qua cho người bên cạnh cũng rất điêu luyện gắp tất cả nguyên liệu vào bên trong một cách nhanh chóng, xong xuôi thì đưa lên cho người đứng phía trước.

“Đây một đứa nữa, xì dầu với tương ớt ở bên kia, ăn bao nhiêu tự lấy chứ không có lấy giùm nha chưa.”

Lớp 8A1 xếp thành hàng dọc, từng người một lên nhận, tới lượt Thiên An, cậu trầm trồ nhìn hai cô bạn.

“Vy, Nhi, tao thấy tụi bay mở sạp bán được rồi đó, quả đỉnh luôn.”

“Xời, chị mà cưng, cái gì chả giỏi.”

Thằng Long từ đâu nghiêng đầu qua nói chen vô.



“Con Vy kia, nhìn cho rõ đâu là xúc xích đâu là ớt chứ đừng cho lộn nha mày.”

Cô bạn cười khẩy, đẩy đẩy cặp kính cận mình lên.

“Ê, tao bị cận chứ không có bị ngáo như mày nha chưa Long, mày còn nói thêm câu nào nữa là tý tao bỏ ớt chứ không bỏ cho miếng xúc xích nào nha con.”

Dần dần, ai cũng có ổ bánh mì trên tay, nhưng ngồi nhìn nhau ăn không cũng chán, thế là cả đám bày trò ra chơi. Gia Bảo từ trong cặp móc ra mấy bộ bài tây phe phẩy như phe tiền, nhướn nhướn mày nhìn đám bạn trong lớp. Bọn họ nhìn nhau một cách lo lắng, Thiên An thở dài nói.

“Có thầy cô đó, đừng có chơi bài, mày muốn cả đám bị chửi hay gì, hay mình chơi trò gì lành mạnh chút đi.”

Gia Bảo cười khẩy…

‘Bẹp’

“Bốn đôi thông há há, cho mày chết, quỳ lên, quỳ lên nào bạn Gia Bảo thân mến, quỳ lên rồi gáy tiếp cho tao coi nào há há.”

Thiên An vỗ đùi cười ngoác miệng khi vừa đập bẹp đôi heo đỏ của Gia Bảo, cậu bạn nhìn con ba bích còn lại trên tay mà tức ói máu, uất hận nhìn Thiên An rồi quỳ thẳng người lên.

Đúng vậy, bọn họ đang chơi một trò rất lành mạnh, đó là… đánh bài quỳ.

Mấy đứa khác nhìn bộ dạng con bạc này của lớp trưởng nhà mình chỉ biết bất lực nhìn.

Mày không phải là đứa cản à? Sao giờ là đứa chơi sung nhất vậy?
Chương trước Chương tiếp