Gọi Bạn Là Chồng
Chương 47
Thấy ánh mặt Hoài Nam vẫn cứ dán chặt vào mình, Thiên An vội nói đại một lý do cho qua chuyện.
“Tao có chuyện riêng tý ấy mà, không phải giận mày hay gì đâu.”
Nói xong cậu cũng không nói thêm lời nào nữa mà chăm chú giải bài, Hoài Nam thấy cậu trốn tránh thì cũng không hỏi nữa. Thế là buổi học sau đó diễn ra trong không khí im lặng vô cùng ngượng ngạo.
Gia Bảo và Nhật Long sau khi bước ra khỏi cổng nhà Thiên An đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Ôi mẹ ơi, học nhóm mà cứ như đi tham chiến ấy, muốn nói gì vui đùa đều phải quan sát mặt mũi hai đứa kia xem chúng nó có hưởng ứng hay không, học mà bức bách thấy ghê.
Thiên An ngồi nghịch con gấu bông trên giường, không dám nhìn lên Hoài Nam hé miệng hỏi.
“Mày… chưa về à?”
Cậu thầm than trời đất trong lòng, hai đứa kia về rồi, sao thằng này còn chưa chịu về nữa chứ, có biết ngượng lắm không.
Hoài Nam hơi híp mắt lại, hắn quăng ba lô lên ghế rồi tiến đến mép giường. Thiên An đột nhiên lùi lại khiến hắn kinh ngạc.
“Mày… sao thế? Nãy giờ mày cư xử lạ lắm, bộ tao làm gì không nên rồi hả?”
Giọng hắn trầm trầm mang theo chút não nề buồn bã, Thiên An nghe sao cũng thấy lòng mình khó chịu, cậu khẽ gục mặt xuống nói nhỏ.
“Tao cũng không biết tao bị sao nữa, tự nhiên…”
Thiên An bỏ lửng câu nói. Hoài Nam thở dài, ngồi xuống mép giường. Lần này Thiên An không làm ra hành động nào mà chỉ im lặng ngồi đó chọt chọt con gấu, cứ như muốn chọt ra chút câu trả lời cho sự rối rắm trong lòng bản thân.
“Có gì thì cứ tâm sự với tao, nói ra sẽ đỡ bức bối hơn, không phải tao là bạn của mày à?”
Thiên An nhìn lên Hoài Nam, mím môi lại.
Nhưng mày xem tao là bạn ư?
“Nam nè, mày… mày có đang thích ai không?”
Thấy ánh mắt khó hiểu của cậu bạn cậu vội bịa thêm.
“Tao nghe mấy đứa trong lớp nó đồn vậy á, tò mò nên hỏi thử thôi.”
Hoài Nam phì cười nhìn cậu.
“Tao suốt ngày kè kè bên mày, có thời gian đâu mà thích người khác.”
Thiên An ngẫn người, không phải người khác nên… là tao á hả?
“Bộ mày tưởng tao thích người nào đó rồi không chơi với mày nữa, nên mày mới cư xử kỳ lạ như vậy á hả?”
Thiên An vội lắc đầu phản bác, cậu bất lực, thà là như vậy cũng đỡ hơn bây giờ.
Bây giờ cậu không thể nói chuyện bình thường với hắn, cậu cần thời gian suy nghĩ về chuyện này, đồng thời làm ổn định tâm trí của mình, giờ cứ nhìn mặt hắn là trí óc cậu rối tung cả lên, aaaa bực quá đi mất.
“Thôi tao đi tắm đây!”
Thiên An đứng phắt dậy rồi nhảy xuống giường, vừa đi đến trước tủ quần áo thì Hoài Nam đột nhiên gọi.
“An…”
Giọng nói của hắn lúc này rất nhẹ, bàn tay mở tủ khựng lại, cậu ấp úng đáp.
“G… gọi gì?”
“Vậy là mày không giận tao gì hết đúng không?”
Thiên An quay đầu lại nhìn. Hoài Nam ngồi trên giường của cậu, dưới ánh nắng chiều nhạt chiếu xuyên qua cửa sổ, hắn hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt ánh lên vô vàn trìu mến. Tim cậu như đứng lại một nhịp, vội quay đầu giấu đi đôi gò má hơi ửng hồng.
“Ừ… ừm.”
“Vậy tao yên tâm rồi. Thôi tao về đây.”
Hoài Nam lấy ba lô của mình, đứng dậy đi về phía cậu, hắn hơi cúi người, nói nhẹ.
“Mai tao đến nhà mày học tiếp nha, khỏi rủ hai đứa kia.”
“…”
“Vậy nhé, tao về đây.”
Trước khi đi, Hoài Nam còn đưa tay vò nhẹ mái tóc hơi rối của cậu. Đến khi hắn bước ra khỏi cổng nhà, Thiên An vẫn đứng ngơ ở đó, cậu hít một hơi thật sâu rồi bất lực gục đầu tựa lên cửa tủ quần áo.
Bạn thân của mình thật sự thích mình…
Một đêm trằn trọc không ngủ cùng với muôn vàn suy nghĩ quẩn quanh trong đầu, Thiên An quyết định vẫn sẽ cư xử với hắn như bình thường, cậu sẽ cố gắng không để tâm tình mình trở nên bấn loạn khi nghĩ đến việc đó nữa.
Còn về tình cảm của Hoài Nam, cậu không tưởng tượng được nếu cậu và Hoài Nam yêu nhau thì sẽ là câu chuyện như thế nào, sẽ giống như mấy cặp đôi cậu thấy ư? Nhưng cậu không phải là con gái, cậu không biết làm nũng, tỏ ra dễ thương với người yêu của mình, còn Hoài Nam thì lại càng không giống rồi, cái mặt lạnh đó của cậu bạn, làm nũng… ôi chắc đáng sợ lắm.
Thiên An thở dài, cậu nghĩ qua một thời gian rồi nó sẽ biến mất thôi, rồi họ sẽ vẫn là đôi bạn thân thiết nhất của nhau, như vậy có lẽ là tốt… nhỉ?
Nhưng Thiên An vẫn muốn biết… hắn thích cậu từ khi nào thế?
Sau một đêm suy nghĩ, Thiên An đã cư xử lại bình thường với hắn. Hoài Nam mừng vì chuyện của cậu đã được giải quyết, cũng lại có hơi lo lắng, vì cậu cư xử đúng mực một người bạn thân luôn. Mỗi lần hắn kiếm cớ để gần hơn với cậu, cậu rất ý tứ mà tránh né, còn nói gì mà lo dùm hắn, hắn mà cứ vậy thì sẽ không có cô nào theo hắn mất.
Bộ hắn cần cô nào theo hả?
“Tao có chuyện riêng tý ấy mà, không phải giận mày hay gì đâu.”
Nói xong cậu cũng không nói thêm lời nào nữa mà chăm chú giải bài, Hoài Nam thấy cậu trốn tránh thì cũng không hỏi nữa. Thế là buổi học sau đó diễn ra trong không khí im lặng vô cùng ngượng ngạo.
Gia Bảo và Nhật Long sau khi bước ra khỏi cổng nhà Thiên An đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Ôi mẹ ơi, học nhóm mà cứ như đi tham chiến ấy, muốn nói gì vui đùa đều phải quan sát mặt mũi hai đứa kia xem chúng nó có hưởng ứng hay không, học mà bức bách thấy ghê.
Thiên An ngồi nghịch con gấu bông trên giường, không dám nhìn lên Hoài Nam hé miệng hỏi.
“Mày… chưa về à?”
Cậu thầm than trời đất trong lòng, hai đứa kia về rồi, sao thằng này còn chưa chịu về nữa chứ, có biết ngượng lắm không.
Hoài Nam hơi híp mắt lại, hắn quăng ba lô lên ghế rồi tiến đến mép giường. Thiên An đột nhiên lùi lại khiến hắn kinh ngạc.
“Mày… sao thế? Nãy giờ mày cư xử lạ lắm, bộ tao làm gì không nên rồi hả?”
Giọng hắn trầm trầm mang theo chút não nề buồn bã, Thiên An nghe sao cũng thấy lòng mình khó chịu, cậu khẽ gục mặt xuống nói nhỏ.
“Tao cũng không biết tao bị sao nữa, tự nhiên…”
Thiên An bỏ lửng câu nói. Hoài Nam thở dài, ngồi xuống mép giường. Lần này Thiên An không làm ra hành động nào mà chỉ im lặng ngồi đó chọt chọt con gấu, cứ như muốn chọt ra chút câu trả lời cho sự rối rắm trong lòng bản thân.
“Có gì thì cứ tâm sự với tao, nói ra sẽ đỡ bức bối hơn, không phải tao là bạn của mày à?”
Thiên An nhìn lên Hoài Nam, mím môi lại.
Nhưng mày xem tao là bạn ư?
“Nam nè, mày… mày có đang thích ai không?”
Thấy ánh mắt khó hiểu của cậu bạn cậu vội bịa thêm.
“Tao nghe mấy đứa trong lớp nó đồn vậy á, tò mò nên hỏi thử thôi.”
Hoài Nam phì cười nhìn cậu.
“Tao suốt ngày kè kè bên mày, có thời gian đâu mà thích người khác.”
Thiên An ngẫn người, không phải người khác nên… là tao á hả?
“Bộ mày tưởng tao thích người nào đó rồi không chơi với mày nữa, nên mày mới cư xử kỳ lạ như vậy á hả?”
Thiên An vội lắc đầu phản bác, cậu bất lực, thà là như vậy cũng đỡ hơn bây giờ.
Bây giờ cậu không thể nói chuyện bình thường với hắn, cậu cần thời gian suy nghĩ về chuyện này, đồng thời làm ổn định tâm trí của mình, giờ cứ nhìn mặt hắn là trí óc cậu rối tung cả lên, aaaa bực quá đi mất.
“Thôi tao đi tắm đây!”
Thiên An đứng phắt dậy rồi nhảy xuống giường, vừa đi đến trước tủ quần áo thì Hoài Nam đột nhiên gọi.
“An…”
Giọng nói của hắn lúc này rất nhẹ, bàn tay mở tủ khựng lại, cậu ấp úng đáp.
“G… gọi gì?”
“Vậy là mày không giận tao gì hết đúng không?”
Thiên An quay đầu lại nhìn. Hoài Nam ngồi trên giường của cậu, dưới ánh nắng chiều nhạt chiếu xuyên qua cửa sổ, hắn hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt ánh lên vô vàn trìu mến. Tim cậu như đứng lại một nhịp, vội quay đầu giấu đi đôi gò má hơi ửng hồng.
“Ừ… ừm.”
“Vậy tao yên tâm rồi. Thôi tao về đây.”
Hoài Nam lấy ba lô của mình, đứng dậy đi về phía cậu, hắn hơi cúi người, nói nhẹ.
“Mai tao đến nhà mày học tiếp nha, khỏi rủ hai đứa kia.”
“…”
“Vậy nhé, tao về đây.”
Trước khi đi, Hoài Nam còn đưa tay vò nhẹ mái tóc hơi rối của cậu. Đến khi hắn bước ra khỏi cổng nhà, Thiên An vẫn đứng ngơ ở đó, cậu hít một hơi thật sâu rồi bất lực gục đầu tựa lên cửa tủ quần áo.
Bạn thân của mình thật sự thích mình…
Một đêm trằn trọc không ngủ cùng với muôn vàn suy nghĩ quẩn quanh trong đầu, Thiên An quyết định vẫn sẽ cư xử với hắn như bình thường, cậu sẽ cố gắng không để tâm tình mình trở nên bấn loạn khi nghĩ đến việc đó nữa.
Còn về tình cảm của Hoài Nam, cậu không tưởng tượng được nếu cậu và Hoài Nam yêu nhau thì sẽ là câu chuyện như thế nào, sẽ giống như mấy cặp đôi cậu thấy ư? Nhưng cậu không phải là con gái, cậu không biết làm nũng, tỏ ra dễ thương với người yêu của mình, còn Hoài Nam thì lại càng không giống rồi, cái mặt lạnh đó của cậu bạn, làm nũng… ôi chắc đáng sợ lắm.
Thiên An thở dài, cậu nghĩ qua một thời gian rồi nó sẽ biến mất thôi, rồi họ sẽ vẫn là đôi bạn thân thiết nhất của nhau, như vậy có lẽ là tốt… nhỉ?
Nhưng Thiên An vẫn muốn biết… hắn thích cậu từ khi nào thế?
Sau một đêm suy nghĩ, Thiên An đã cư xử lại bình thường với hắn. Hoài Nam mừng vì chuyện của cậu đã được giải quyết, cũng lại có hơi lo lắng, vì cậu cư xử đúng mực một người bạn thân luôn. Mỗi lần hắn kiếm cớ để gần hơn với cậu, cậu rất ý tứ mà tránh né, còn nói gì mà lo dùm hắn, hắn mà cứ vậy thì sẽ không có cô nào theo hắn mất.
Bộ hắn cần cô nào theo hả?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương