Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 1: Chương 1:





Ngoại trừ kỹ thuật đầu thai không đúng, vận số của Nhan Hoan Hoan trước giờ rất tốt.
 
Cha mẹ chết sớm, một thân một mình, ngoại hình tính tình đều ngọt ngào dễ mến, đầu óc linh hoạt, đáng tiếc không có ai quản nên ở độ tuổi chăm chỉ học cấp ba đã bị đội săn sao tia trúng, chạy đi diễn kịch. Không có bằng cấp chính quy, trong ngoài đều ở mức phổ thông, lập tức trở thành diễn vai quần chúng.
 
Lúc đầu ‘khai quật’ cô, chị Dung bên đội săn sao cũng chỉ giới thiệu công việc, lăn lộn mấy lần thì cảm thấy thật sự cô không có tiền đồ thì bỏ mặc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhan Hoan Hoan cảm thấy chị Dung thật sự không có mắt.
 
Bởi vì dựa vào nỗ lực cá nhân, ý chí kinh người cùng với ánh mắt độc đáo của cô, cô sẽ nhanh chóng đạt cấp diễn viên quần chúng đỉnh nhất.
 
Đừng nói, diễn viên quần chúng thì cũng chia thành ba, sáu, bảy, chín cấp ấy.
 
Cấp kém nhất, dĩ nhiên là vai binh lính cung nữ trong mấy cảnh hoành tráng, ống kính xa xa lia qua một cái, chỉ kịp thấy đầu người lớp lớp, không có lời thoại, không có cảnh đơn trên màn ảnh, dù có lưu manh mấy cũng như khói chìm trong biển người, lúc ở cấp bậc này, Nhan Hoan Hoan vẫn muốn nỗ lực học tập kỹ thuật diễn.
 
Cho dù đám diễn viên quần chúng lão làng có nói với cô, quần chúng ấy mà, bí quyết để diễn tình cảm chính là không có tình cảm, tinh hoa để diễn cảnh hành động chính là bất động, cô cũng không dao động.
 
Giống như chơi rút thăm trúng thưởng với đa số user trên Weibo vậy, lỡ như, lỡ như bị cơ hội đập trúng đầu thì sao nhỉ?
 
Không còn cách nào khác thì cắm đầu vào game nhiều hơn, chơi nhiều luyện kỹ năng luyện đỉnh rồi thì thẳng tiến công đến kết cục đẹp.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng thế giới hiện thực có một thứ, tỷ như trong trò chơi miễn phí có đoạn phải nạp tiền chơi tiếp, không tính nỗ lực, không có tiền thì không qua được quy tắc ngầm của phim trường.
 
Nhan Hoan Hoan là diễn viên quần chúng rất có nguyên tắc.
 
Lúc ấy cô rất mê “Ông vua hài kịch” Châu Tinh Trì, đối mặt với mấy lời mời vào vào diễn mập giàu hay hề xấu xí, cô kiên định mà thê lương khéo léo từ chối, tự thấy mình là một nghệ thuật gia mà người đời khó lý giải theo lẽ thường, cũng bởi vì có một khoảng không có cơm ăn, gầy đến gương mặt không cần trang điểm kiểu bóng ma cũng lõm xuống, mặc áo thô vào là có thể diễn dân chạy nạn, càng thêm có phong phạm nghệ thuật.
 
Mình là một diễn viên. Khi đó mình sẽ dùng lời ngọt ngào để đọc lời thoại, khi mà mình trở thành diễn viên quần chúng có tiếng tăm, Nhan Hoan Hoan tự nói như thế với chính mình.
 
Hôm nay, cũng bình thường như bao ngày.

 
Mặt trời rực rỡ chiếu lên nền tuyết mới rơi trắng phau phau suýt chút gây quáng tuyết*. Đạo diễn mang kính râm thét to, hôm nay có quay một cảnh cháy nổ, mọi người đều phải thật cẩn thận, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
 
*quáng tuyết --> khi cường độ ánh sáng mãnh liệt phản chiếu lên mặt tuyết kíc.h thích mắt làm cho mắt bị đau, sợ ánh sáng, chảy nước mắt, nghiêm trọng có thể làm mù mắt
 
Nhan Hoan Hoan lấy cái ghế nhỏ ngồi chờ bên cạnh, chờ là việc rất bình đẳng trong phim trường nha, từ ảnh hậu cho tới diễn viên quần chúng đều phải đợi đến phiên mình ra sân. Mỗi lần thế này, cô đều cảm ơn người đã phát minh ra điện thoại di động, chán đến chết mà được vuốt di động, lướt Weibo, tha hồ đăng bài.
 
Cô không nổi tiếng nên mở một tài khoản Weibo mỹ nữ nho nhỏ, photoshop một chút, mỗi ngày đều có người khen cô còn đẹp hơn Phạm Băng Băng.
 
Nhấn mở một cái bài đăng đổi vận Cẩm Lý rút thăm trúng thưởng, phần thưởng là nguyên bộ son môi YSL.
 
Thỏ Hoan Hoan: Lỡ may thì sao? [ tim tim ][ tim tim ]
 
Lỡ may mà cơ hội tới thì sao.
 
Diễn viên diễn vai phụ nhỏ xíu xiu như hạt mè là em gái của Thất Di Thái bất ngờ bị cảm, đạo diễn tính toán một hồi nhìn quanh toàn trường quay, vẫy tay gọi Nhan Hoan Hoan tới: “Đợi lát nữa cô diễn nhân vật Phương Tình, có mấy câu thoại, cho cô năm phút để nhớ, một lúc nữa nhất định đừng có mắc lỗi! Nhớ, sai thoại cũng kệ, cảnh này sẽ không quay lại đâu, nhớ cho kỹ, lời thoại có thể không nhớ, nhưng di chuyển tuyệt đối không được nhớ sai đường đấy!”
 
Diễn cảnh cháy nổ quan trọng nhất là diễn viên phải nhớ kỹ đường chạy trốn, mỗi điểm nổ đều có quy định rõ, không nhớ đường đi, dù là thuốc nổ chất lượng kém đi chăng nữa cũng là thuốc nổ không có mắt, không mất mạng thì cũng rớt mảng da.
 
Nhan Hoan Hoan vui mừng ra mặt, cuống quýt đồng ý.
 
Người phụ trách nhét lời thoại của em gái vào tay cô --thật ra không có mấy câu, ‘Chị à, em cảm thấy làm vậy không đúng lắm đâu!’ ‘Chị à, hay là chị khuyên thầy thu nhận em!’‘Đào Hương chỉ nói thôi, chị tuyệt đối đừng giận em.’
 
Buồn nôn ghê, cô rùng mình một cái.
 
Thời tiết lạnh quá.
 
Nhan Hoan Hoan đưa bàn tay ôm khuôn mặt nhỏ, tròng mắt linh động liếc qua lại, thở ra một luồng khói trắng, cô nghĩ, chờ quay xong cảnh diễn này sẽ đi uống một chén canh đầu cá đậu hũ nóng, đậu trắng, cá thơm tươi ngon…… Nghĩ đến ăn ngon, thuận tay tạo tư thế flag.
 
Đã trang điểm xong chỉ còn Nhan Hoan Hoan phải thay quần áo, sau khi thay đồ diễn xong thì dặm thêm chút phấn, vốn dĩ để cô nhớ lời kịch đừng nói năm phút đồng hồ, ba phút cũng không biết có đủ không. Dù sao tí nữa đạo diễn gào to một tiếng, trong hậu trường ai vào chỗ nấy, huống chi cô chỉ là tên diễn viên quần chúng tiểu tôm nhờ may mắn mà có.

 
“Được rồi được rồi!”
 
Nhan Hoan Hoan mặc một bộ sườn xám màu hồng đào, bên ngoài khoác áo bông nhỏ viền trắng, đẹp mà khó giữ ấm, vòng eo một ôm là hết, thật như bị bỏ đói. Cô hưng phấn cất bước đi tới gần, chị phụ trách có nói, diễn cảnh cháy nổ nghe thì nguy hiểm, nhưng thật ra mỗi bước đều có thiết kế xong xuôi rồi, chỉ cần đi theo tuyến đường đã định thì sẽ rất an toàn không xảy ra chuyện.
 
Đoàn làm phim sợ tai nạn chết người hơn ai hết.
 
Tuổi trẻ gan lớn cô còn chưa kịp sợ, quyết tâm hừng hực tràn trề trong lòng.
 
Mọi thứ đều rất thuận lợi, Nhan Hoan Hoan thậm chí còn có tâm tình chú ý đến màn ảnh đang quay ai bên kia. 
 
Đến lượt mình nói lời thoại, cô giương đôi môi anh đào bôi đến đỏ chót, gương mặt non nớt ngây thơ khiến người ta yêu mến lập tức tăng thêm vài phần lẳng lơ và vụng về , phù hợp nhân vật vốn không biết chữ mà lại còn nghĩ mình đẹp: “Chị à, hay là khuyên thầy thu nhận em đi!.”
 
Giọng điệu lắt léo, ngọt ngào, giòn giã, giống mứt hoa quả đông lạnh, vừa lạnh vừa ngọt, làm người nghe cũng như đang nếm mật ngọt, khiến tim của người ta mềm nhũn mà đập thình thịch, đạo diễn bất ngờ nhướng mày, thầm nghĩ, không ngờ rằng người này hóa ra cũng ăn ảnh phết, về sau thật ra có thể dùng rất nhiều chỗ đây.
 
Nhan Hoan Hoan cũng ý thức được bản thân phát huy vượt trội hơn bình thường, không ngừng vui sướng-- Hóa ra mình còn có thiên phú diễn vai lẳng lơ ngu ngốc! Đáng tiếc nhân vật này chỉ xuất hiện một tí rồi bị chết cháy, nếu không thật sự rất thích hợp với mình.
 
Nghĩ thì nghĩ, động tác lại không chậm chút nào.
 
Trong kịch bản, quân địch đột kích, thả bom phóng hỏa thiêu căn phòng, vừa vặn Thất Di Thái đang nói chuyện với em gái trong khuê phòng, hai người bị chết cháy.
 
Cảnh diễn bom đều là sấm to mưa nhỏ, bên ngoài là bọt biển, bên trong là bao đất, nổ một cái bụi bay đầy trời, nhìn thì ghê gớm, thực ra lực sát thương yếu hơn rất nhiều so với bom chính thống. Dù vậy, bụi bay dễ làm mắt bị tổn thương, cho nên cho nổ mười mấy điểm, người chạy qua cũng không khỏi có tiếng ho khan, nhưng ít nhất người vẫn an toàn.
 
Còn chuyện ô nhiễm đường hô hấp sao? Xời! Diễn viên quần chúng nhỏ nhoi sao dám ý kiến!
 
Nhan Hoan Hoan đương nhiên là không có ý kiến, ‘chạy trốn’ cùng đường với cô là Thất Di Thái Lâm Uyển tuy ghét cảnh này nhưng trước mặt đạo diễn lúc nào cũng luôn tươi cười.
 
“Cô nhớ kỹ đường chạy không?”

 
Tiếng nổ vang lên bốn phía, Lâm Uyển không kìm được nỗi sợ, vừa đi theo con đường trong trí nhớ, vừa run rẩy hỏi diễn viên phụ mà trước giờ mình vẫn xem thường.
 
“Nhớ kỹ mà,” Nhan Hoan Hoan thấy cô ấy khẩn trương thì vui vẻ hớn hở khuyên: “Đừng sợ, cùng lắm thì chết thôi!”
 
“……”
 
Lâm Uyển nhanh chóng ngậm miệng lại, hối hận khi đã hỏi.
 
“Thật ra tôi là người rất rộng lượng.”
 
Điểm này tôi thấy. 
 
Lâm Uyển bị cô nói đùa, cũng không còn căng thẳng nữa, chỉ thầm nghĩ chạy ra ngoài sẽ trang điểm lại để cho đỡ sợ. 
 
Ngay lúc cả hai không chú ý, cách 5 mét phía trước, một cú nổ đáng lẽ ra năm giây sau mới nổ…… đã nổ rồi. Vì hiệu quả cho cảnh diễn nên xà ngang làm rất yếu dễ bị phá hỏng, đang muốn rớt xuống, sau lưng cô chịu một lực, theo bản năng hét lên, nhưng người không việc gì ngã về trước. 
 
Cô vừa đứng vững, quay đầu thì nghe thấy một tiếng thét.
 
Đạo cụ yếu thì yếu, nhưng nổ một cái có khói lửa lại là thật.
 
Xà ngang bị nứt ra ngăn hai người trong ngọn lửa đang trên đường ra tới cửa rớt lại phía sau Nhan Hoan Hoan hai bước, không có cách chạy ra lối cửa thoát.
 
“Mau đi gọi người đi!”
 
Nghe tiếng Nhan Hoan Hoan hét lớn, Lâm Uyển mới hồi phục tinh thần, nhìn cô ấy thật sâu qua ánh lửa, dùng sức gật đầu một cái, giày cao gót đi vào để có dáng đi xinh đẹp nhưng lại hạn chế tốc độ chạy nên không cần nữa,, trái phải một đá, chạy như bay đi.
 
Thấy cô ấy đi xa, Nhan Hoan Hoan hít sâu một chút: “Trời không tuyệt đường người!”
 
Cô quay đầu lại muốn tìm kiếm đường thoát khác, nhưng mà chỉ có ngọn lửa to và bụi đất vờn quanh trong tầm mắt.
 
.……
 
Muốn chặt đứt đường lui của người khác tới vậy sao? Đạo diễn ơi có thù oán gì với ông đâu?
 

Mắt thấy chạy trốn cũng vô vọng, tuy Nhan Hoan Hoan không đến nỗi nghẹn ngào khóc rống, bắp chân lại bắt đầu không hăng hái run rẩy, nghĩ lại, nếu đã chết chắc rồi, vậy dù có tè ra quần vẫn là lê hoa đái vũ*, cuối cùng cũng chỉ trở thành một cái xác chết cháy mặt mũi không rõ, không ai nhớ rõ mình là ai, giống một chữ chúng  trong sách sử, bao quát rất nhiều mảnh đời.
 
*lê hoa đái vũ: trước đây dùng để chỉ vẻ đẹp khi khóc của Dương Quý Phi, sau này dùng để hình dung nét yêu diều của con gái.
 
Nhưng xã hội hiện đại, có thứ mà, dân đen cũng có thể lưu lại dấu vết, chỉ là có ai phân biệt ra hay không mà thôi.
 
Nhan Hoan Hoan lấy di động, trong kho hình ảnh nhìn lướt qua xong một hai quyết định là cái này, Hoàng x Thao!
 
Thỏ Hoan Hoan: Mình sẽ không dễ dàng GO DIE!!!
 
Vừa mới ấn gửi tin, Nhan Hoan Hoan quơ quơ, bỗng ngất xỉu trong đám cháy mà không có một chút dự báo nào.
 
Lần thứ hai khi mở mắt, cô phát hiện mình nằm trên một cái giường gỗ khảm hoa lê, người mặc trường y tay áo rộng, đẫm mồ hôi, như vớt ra từ trong nước. Cô còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, nghĩ thầm rằng bệnh viện nào cổ kính thế, còn bài trí kiểu này?
 
Rồi lại nghĩ, bệnh viện nào có bài trí thế này chứ.
 
Vậy chỉ còn lại có hai khả năng.
 
Một là, lúc sau gã đạo diễn bất lương cứu cô từ đám cháy ra, thấy cô không tỉnh lại thì thay đồ diễn cho đi làm khách mời phim trường khác kiểu như 《 hoa hải đường ngủ xuân 》.
 
Hai là, mẹ nó, xuyên qua rồi.
 
Nhan Hoan Hoan không đọc sách nhiều lắm, nhưng vì muốn vào Đảng nên vẫn tương đối tôn trọng chủ nghĩa duy vật, xuyên qua là thứ quái đản trong tiểu thuyết viết nhiều, bình thường cô đọc cũng thấy thú vị, nhưng mẹ nó ai muốn tới một chỗ không điện không wifi mà chơi thủ vai nhân vật chứ?
 
【Mong ký chủ nhanh chóng tiếp thu sự thật đã xuyên qua.】
 
“Mẹ nó”
 
Nhan Hoan Hoan ngây người: “Hoàng x thao hiển linh hả!?”
 
【…… Tôi là hệ thống gắn liền với linh hồn cô.】


 


Chương trước Chương tiếp