Gói Biểu Cảm Cung Đấu
Chương 157
Sau một hồi tận hưởng niềm vui, đầu óc của Triệu Trạm cũng bình tĩnh hơn.
Hóa ra không có hắn ở đây thì Nhan Hoan cũng sẽ không lẻ loi hiu quạnh.
Đối với những người mới yêu thì nhận thức này rất tàn nhẫn tựa như đứa trẻ lần đầu tiên phát hiện ra thế giới không phải xoay quanh mình, phát hiện ra người mình yêu cũng có cuộc sống của bản thân, vui chơi hay thậm chí là bạn bè. Ôn mỹ nhân là người hắn tự tay chọn lựa, có thể là người làm đồng minh với nàng ở hậu cung, nhưng dù vậy hắn vẫn cảm thấy có một phần mất mác.
Trên việc đại sự thì sát phạt quyết đoán được tôi luyện tới mức rắn chắc nhất, duy chỉ trên phương diện khi yêu một người, từ trước tới giờ Triệu Trạm vẫn chưa được tôi luyện, hắn sẽ vì một vài chuyện trẻ con hay nhỏ bé không đáng kể mà xúc động.
"Ưm..."
Người ở trong lòng có động tĩnh, Triệu Trạm cúi đầu nhẹ nhàng vỗ vào lưng của nàng thì nàng yên tĩnh lại.
Ánh mắt của hắn lưu luyến trên khuôn mặt yên tĩnh của nàng.
Đôi mắt của Nhan Hoan Hoan rất xinh đẹp, đẹp tới mức một người không có hứng thú với thơ từ ca phú như hắn cũng không vì thế mà cảm thấy tự ti, cũng không kìm được mà thương xót cho bản thân vì không thông thạo thơ văn, ghi nhớ hình ảnh đôi mắt này mà cũng vẽ không được. Luôn tươi mới xinh đẹp, là một bức tranh sơn dầu màu sắc rực rỡ trong bức tranh phong cảnh tao nhã, e rằng thế gian không có người như vậy.
Mà khi say giấc nồng, tất cả tính xâm lược đều giấu đi dưới mí mắt, một khắc hiếm hoi dịu dàng nhu thuận như muốn nói với hắn rằng cho dù thế nào cũng không được mất bình tĩnh.
Triệu Trạm thầm thở dài, hiếm khi muốn làm một sự bất ngờ, kết quả lại phát hiện người ta vốn không hề buồn bã lẻ loi, hắn nghẹn khuất tủi thân trong lòng, thế mà động tác trên tay vẫn dịu dàng giúp nàng chỉnh lại làn tóc rối tung, sợ sợi tóc theo động tác trong tiềm thức của nàng sẽ rơi trên gương mặt rồi làm ngứa ngáy quấy nhiễu tới mộng đẹp của nàng.
Mọi thứ tốt đẹp của nàng đều mang theo độ ấm làm trái tim lạnh lẽo kiên cường của hắn bị hun tới mềm nhũn xuống, lấy một miếng nếm thử thì đều là vị ngọt.
Sao có thể tức giận nàng được cơ chứ?
Hắn không ngủ được nhưng Nhan Hoan Hoan lại ngủ rất ngon, tắm nước nóng thỏa thích rồi uống hai chén rượu lại còn lăn giường một lần, có người đẹp thân nhiệt mát lạnh ôm nàng ngủ vô cùng vui vẻ, ngay cả trong mơ cũng đều đang trăng hoa vui vẻ.
Cảm giác này có lẽ là ngủ thẳng tới lúc ráng đỏ ló lên phía chân trời, nàng bị cơn đói đánh thức, lúc mở mắt ra thì hắn vẫn đang ngủ.
Nhan Hoan Hoan không biết hắn đã dậy hay chưa nên thò tay vào xoa nhẹ một cái để hắn tỉnh giấc: "Hoàng Thượng phải dậy thôi!"
"..."
Đồ lưu manh.
Triệu Trạm lườm nàng không làm gì được.
"Thiếp đói bụng rồi, đi dùng bữa cùng thiếp đi."
"Nàng chỉ cần truyền lệnh với Tùy Tỉnh một tiếng, đồ ăn sẽ đưa tới đây mà."
Nhan Hoan Hoan mếu miệng: "Hiếm khi Hoàng Thượng ra khỏi cung một chuyến mà lại dùng bữa trong phòng, như vậy chẳng phải là lãng phí non sông tươi đẹp sao? Chúng ta ra ngoài ăn đi! Tiện gọi mấy tỷ tỷ đó tới làm bạn nhảy, ôi, nếu như có nhiều kiểu thú vị gì đó thì tốt rồi, mấy ngày đầu xem còn thấy thú vị, bây giờ xem tới chán luôn rồi, nhưng mà...Ơ?"
"Tố nhi đâu!"
"...À."
Lúc này, hai người mới nhớ tới nhi tử ruột bị lãng quên không biết đang khó chịu ở nơi nào rồi.
Thoáng chốc Triệu Trạm khó kìm nổi áy náy, mặc dù biết nhi tử sẽ không bị lạnh hay bị đói, không biết chừng Triệu Trạm vừa đi thì đã có hạ nhân tới nịnh nọt để hắn nghỉ ngơi ăn ngon uống ngon rồi. Mà không thì khi Ôn mỹ nhân thay đồ rời đi có lẽ cũng gặp hắn rồi, hai người thường xuyên gặp nhau ở Trường Nhạc cung nên có lẽ cũng rất quen thuộc. Nhưng mà cho dù có muôn vàn lý do cũng không thể thay đổi được sự thật hắn đã bỏ quên nhi tử ở đó, trong mắt hắn mang theo sự áy náy tràn trề.
Bản thân hắn một mình tới hồ sen tìm nàng lại quên nói chuyện đưa cả nhi tử cùng về.
Ngược lại Nhan Hoan Hoan an ủi hắn: "Hắn cũng không phải là đứa trẻ của những nhà bình thường, có lẽ chưa đứng được một lúc đã có cung nữ đưa ghế tới rồi, nếu không thì cũng có thái giám muốn lấy lòng hắn quỳ gối xuống làm ghế cũng không lạ đâu. Không cần phải tưởng tượng ra tình cảnh hắn thê thảm thế nào, một lát nữa để Tùy Tỉnh gọi hắn tới cùng dùng bữa là được, à, kêu cả Phúc An và Ôn mỹ nhân nữa nhỉ?"
Dù nhi tử quan trọng nhưng cũng không có dự định nuôi dưỡng chiều chuồng hắn như một nụ hoa, nếu như bỏ quên nhi tử giữa đường lớn sầm uất chắc chắn sẽ có bão, nhưng sơn trang nghỉ mát có binh lính bao vây, vả lại bên người hắn cũng có cung nữ thái giám đi theo hầu hạ, đừng nói tới có chuyện xảy ra, đói cũng không thể đói được.
Một khi đã vậy thì không cần đi đâu cũng đi phía sau giống như lúc nhỏ mà sợ hắn ngã nữa.
"Phúc An?" Triệu Trạm dời sự tập trung: "Tình cảm của nàng và con bé rất tốt à? Đúng rồi, trẫm vừa mới nghe được Phúc An cũng ở hồ sen cùng nàng, con bé sợ người lạ, mệnh phụ không quen biết, lớn lên lại hiền lành đều chỉ bằng lòng chào hỏi từ đằng xa, lần trước Hoàng Hậu nói muốn dạy dỗ con bé thật tốt, chẳng lẽ thật sự dạy được rồi? Trẫm thì lại cảm thấy không cần thiết, trẻ con tự có tính nết của mình, vả lại một cô nương dù thế nào cũng là công chúa của trẫm, mà dựa theo tính nết của con bé không cần ép con bé thay đổi."
Nói tới nữ nhi, hiếm khi hắn lại nói nhiều như thế, hiển nhiên cũng rất để ý.
Tuy rằng Phúc An cũng không phải mình sinh ra nhưng thấy Hoàng Thượng đau lòng cho nữ nhi, Nhan Hoan Hoan chẳng những không ghen tị mà ngược lại rất vui vẻ, khác với Triệu Trạm sẽ vì những chuyện nhỏ mà tủi thân, thầm ghen là cách cư xử rất không có kinh nghiệm, giống như cô gái nhỏ vì bạn trai lạnh lùng bạc bẽo đối xử với cô gái khác, hay là bản thân vì bạn bè, gia đình hay đồng nghiệp của mình cho leo cây mà tự cười ngốc nghếch, đều rất là trẻ con.
Nhan Hoan Hoan biết bản thân sẽ bị trói buộc nửa đời sau với Hoàng Thượng, đương nhiên hy vọng nhân phẩm của hắn phải ổn thỏa. Hắn khinh miệt nữ nhi của Hoàng Hậu, bề ngoài là quý phi chiếm được mọi sự sủng ái, trên bản chất thì hắn thiếu ý thức trách nhiệm, không làm tròn trách nhiệm của người cha.
Hoa nở thì phải tàn, hôm nay hắn có thể đối xử với bạn bè như vậy, sau khi tình cảm phai nhạt, hắn cũng có thể đối xử với bạn như thế.
Đối với phương châm giáo dục của Hoàng Hậu, Nhan Hoan Hoan không đánh giá quá nhiều cũng không muốn lợi dụng Tiểu Phúc An để nói xấu, nàng chỉ nói: "Nhìn con bé thì thấy sợ người lạ nhưng thực ra chỉ là chậm nhiệt thôi, cần nhẫn nại một chút để con bé biết, chàng chỉ muốn cùng con bé chơi đùa vui vẻ, đừng nhất thời hình thức như vậy, có thể thiếp đã chăm sóc Tố nhi một khoảng thời gian nên cũng có chút biện pháp gì đó đối với việc dỗ trẻ con."
Hắn nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi nắm tay nàng rời giường, bản thân để nàng tự tay cởi mặc áo bào, động tác hắn nhanh nhẹn, sau khi nón mũ chỉnh tề thì quay đầu nhìn nàng, nhận ra nàng vẫn đang chậm chạp, hắn cũng không muốn gọi cung nữ vào nên giúp nàng mặc lên. Nàng không có tính tự giác của một phi tần chút nào, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ của hoàng đế trong khuê phòng hơi có ý vị tình thú.
Triệu Trạm rất quy củ chứ không giống nàng, có hắn hầu hạ thì lại sờ này hôn kia, không chịu an phận. Sau khi vất vả mãi mới mặc thay nàng xong xuôi, hắn không nhịn được vỗ nhẹ vào mông nàng một cái, ra vẻ trút giận: "Được rồi đi thôi."
"Hoàng Thượng, chàng đánh thiếp."
Nhan Hoan Hoan lườm hắn một cái: "Chàng bắt nạt thiếp, chàng gia bạo*!"
*ý là bạo lực gia đình đó.
...Gia bạo là cái gì?
Triệu Trạm cố gắng hết sức giải nghĩa trên mặt chữ, dù sao cũng là lên án hắn đánh nàng, nhưng lúc đó hắn nhẹ nhàng tới mức sợ là ngay cả muỗi bay qua vỗ cũng không chết. Hắn dở khóc dở cười: "Vậy nàng muốn trẫm thế nào?"
"Chàng đánh thiếp hư rồi, muốn Hoàng Thượng bế thiếp ra ngoài."
"Nàng... cố tình gây sự!"
Hắn nhẹ quát, sau đó vẫn ngồi xuống bế nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: "Vui chưa?" Đáp lại hắn là một nụ hôn vang vọng.
Theo như lời Nhan Hoan Hoan, Triệu Tố đợi ngoài cửa một hồi dù là nhận ra có điều không hợp lý nhưng hắn vẫn không muốn tin sự thật tàn nhẫn là cha mẹ ruột đã vứt bỏ hắn lại mà vui vẻ đi với nhau, rất nhanh sau đó thì có thái giám muốn lấy lòng hoàng tử nhỏ và Quý Phi nói với hắn rằng Hoàng Thượng và Quý Phi đã rời đi từ đường khác trở về Nhạc Xuân Lâu rồi.
Triệu Tố rất chững chạc trưởng thành, là một đứa trẻ tính tình không ầm ĩ lại bị làm cho tức giận tới mức các giác quan đều bốc khói, quyết tâm muốn khiến mẫu thân phải hổ thẹn nên để người dọn hết ghế đi, ngồi ngoài cửa hồ sen cả buổi chiều. Hắn nghĩ rất nhiều, ghen với phụ hoàng rồi lại cảm thấy phụ hoàng thật không thú vị, vậy mà chiếm lấy mẫu thân của mình.
...Giống như cái loại người kia, cái gì ấy nhỉ? Đúng rồi, gian phi!
Trên mặt hắn không có động tĩnh nào, hắn từ chối tất cả điểm tâm mà cung nữ thái giám dâng lên, kiên quyết muốn để mẫu thân đau lòng một phen.
Sắc trời bắt đầu tối, lúc đứa trẻ tức giận nhìn thấy cha mẹ, nhưng là cha ruột đang bế mẹ ruột chầm chậm đi tới, hai người chẳng những không cảm giác tội lỗi nào mà còn thể hiện ân ái.
"Tố nhi lại đây dùng bữa."
Nhan Hoan Hoan kiêu ngạo hất cằm với hắn, trên khuôn mặt là vẻ mệt mỏi nhưng xinh đẹp.
Triệu Tố nghẹn cơn tức trong bụng nhưng cũng rất đói nên đành đi qua kéo góc áo của mẫu thân: "Mẫu phi một tháng không gặp con rồi, chẳng lẽ không nhớ con chút nào sao?"
"Vừa đi vừa nói chuyện, sao bụng con lại réo lên thế kia, không một thái giám hay cung nữ nào đưa đồ ăn tới sao?"
"...Tố nhi nhớ mẫu thân, không gặp được mẫu thân không muốn ăn."
Hắn không ngoảnh mặt lộ ra dáng vẻ tủi thân hiếm thấy giống như một đứa trẻ.
Triệu Trạm mềm lòng trước: "Là trẫm bỗng chốc không nhớ ra."
"Không thể trách chàng, muốn trách thì trách thiếp quá xinh đẹp đã mê hoặc chàng." Nhan Hoan Hoan buột miệng nói rồi lại trách móc hắn: "Há lại lấy cơ thể của mình ra để đùa chứ? Ta nói bao nhiêu lần rồi, trời có rớt xuống cũng không tới lượt con khênh, xảy ra chuyện gì cũng không thể làm ảnh hưởng tới ăn uống chơi bời của mình được, huống chi chỉ là người muốn đợi không tới, thế gian nhiều chuyện đáng tiếc, không ăn không uống chỉ có có thể đe dọa tới người yêu thương con mà thôi."
Bị trực tiếp răn dạy, Triệu Tố biết mẫu thân không thích hắn để bản thân bị đói, chỉ rầu rĩ nói: "Mẫu phi yêu thương con sao?"
"Nói thừa, sao ta lại không yêu thương con được?" Nhan Hoan Hoan liếc nhìn hắn một cái: "Nhưng con không ăn bỏ đói bản thân thì ta chỉ có thể ở trên người Hoàng Thượng cười ha ha ha ha ha ha con thôi."
Nói xong, giống như để tăng thêm sức thuyết phục nên nàng cười một tràng lớn, cười như sự khoái trá phát ra từ trong lòng vậy.
Triệu Trạm dù gì cũng không phải người bình thường, trầm mặc một lát nhìn cái tai cụp xuống của nhi tử, an ủi: "Trẫm không cười con."
"Phụ hoàng QUQ."
Tình phụ tử thăng hoa cùng tiếng cười của Nhan Hoan Hoan.
"Lần tới để thái giám chuẩn bị một phòng tốt cho con, có thịt có cá, còn gọi cả vũ cơ tới nhảy một khúc, vui vẻ tới mức ngay cả mẹ con họ gì cũng quên luôn, như vậy mới là nam tử hán."
"Vâng, Tố nhi hiểu rồi ạ!"
Với sự tín nhiệm vô điều kiện của mẫu thân đã khiến nỗi buồn của Triệu Tố tới cũng nhanh mà đi cũng mau, chưa được bao lâu đã hòa hoãn được rồi. Nói liên miên lại nói tới chuyện trong cung nàng lại không có hứng thú lắm, nhi tử không muốn rời khỏi Trường Nhạc cung, người ngoài nói chuyện cũng sẽ tránh hắn nên sẽ không nghe được bát quái thú vị gì, chẳng qua không muốn đả kích hắn nên nghe hắn từ từ nói mà thôi.
Một lát sau, Triệu Trạm luôn không nói gì bỗng nhiên mở miệng: "Nhan Hoan, trí nhớ của trẫm tốt lắm."
"Ừm, thiếp biết mà, sao vậy?"
"Họ của thái hậu, trẫm sẽ không quên đâu."
Hắn cắ.n má của nàng một cái mới nhận ra bế đi đường thật ra cũng khá tiện: "Nhưng trẫm cũng là nam tử hán của nàng."
Hóa ra không có hắn ở đây thì Nhan Hoan cũng sẽ không lẻ loi hiu quạnh.
Đối với những người mới yêu thì nhận thức này rất tàn nhẫn tựa như đứa trẻ lần đầu tiên phát hiện ra thế giới không phải xoay quanh mình, phát hiện ra người mình yêu cũng có cuộc sống của bản thân, vui chơi hay thậm chí là bạn bè. Ôn mỹ nhân là người hắn tự tay chọn lựa, có thể là người làm đồng minh với nàng ở hậu cung, nhưng dù vậy hắn vẫn cảm thấy có một phần mất mác.
Trên việc đại sự thì sát phạt quyết đoán được tôi luyện tới mức rắn chắc nhất, duy chỉ trên phương diện khi yêu một người, từ trước tới giờ Triệu Trạm vẫn chưa được tôi luyện, hắn sẽ vì một vài chuyện trẻ con hay nhỏ bé không đáng kể mà xúc động.
"Ưm..."
Người ở trong lòng có động tĩnh, Triệu Trạm cúi đầu nhẹ nhàng vỗ vào lưng của nàng thì nàng yên tĩnh lại.
Ánh mắt của hắn lưu luyến trên khuôn mặt yên tĩnh của nàng.
Đôi mắt của Nhan Hoan Hoan rất xinh đẹp, đẹp tới mức một người không có hứng thú với thơ từ ca phú như hắn cũng không vì thế mà cảm thấy tự ti, cũng không kìm được mà thương xót cho bản thân vì không thông thạo thơ văn, ghi nhớ hình ảnh đôi mắt này mà cũng vẽ không được. Luôn tươi mới xinh đẹp, là một bức tranh sơn dầu màu sắc rực rỡ trong bức tranh phong cảnh tao nhã, e rằng thế gian không có người như vậy.
Mà khi say giấc nồng, tất cả tính xâm lược đều giấu đi dưới mí mắt, một khắc hiếm hoi dịu dàng nhu thuận như muốn nói với hắn rằng cho dù thế nào cũng không được mất bình tĩnh.
Triệu Trạm thầm thở dài, hiếm khi muốn làm một sự bất ngờ, kết quả lại phát hiện người ta vốn không hề buồn bã lẻ loi, hắn nghẹn khuất tủi thân trong lòng, thế mà động tác trên tay vẫn dịu dàng giúp nàng chỉnh lại làn tóc rối tung, sợ sợi tóc theo động tác trong tiềm thức của nàng sẽ rơi trên gương mặt rồi làm ngứa ngáy quấy nhiễu tới mộng đẹp của nàng.
Mọi thứ tốt đẹp của nàng đều mang theo độ ấm làm trái tim lạnh lẽo kiên cường của hắn bị hun tới mềm nhũn xuống, lấy một miếng nếm thử thì đều là vị ngọt.
Sao có thể tức giận nàng được cơ chứ?
Hắn không ngủ được nhưng Nhan Hoan Hoan lại ngủ rất ngon, tắm nước nóng thỏa thích rồi uống hai chén rượu lại còn lăn giường một lần, có người đẹp thân nhiệt mát lạnh ôm nàng ngủ vô cùng vui vẻ, ngay cả trong mơ cũng đều đang trăng hoa vui vẻ.
Cảm giác này có lẽ là ngủ thẳng tới lúc ráng đỏ ló lên phía chân trời, nàng bị cơn đói đánh thức, lúc mở mắt ra thì hắn vẫn đang ngủ.
Nhan Hoan Hoan không biết hắn đã dậy hay chưa nên thò tay vào xoa nhẹ một cái để hắn tỉnh giấc: "Hoàng Thượng phải dậy thôi!"
"..."
Đồ lưu manh.
Triệu Trạm lườm nàng không làm gì được.
"Thiếp đói bụng rồi, đi dùng bữa cùng thiếp đi."
"Nàng chỉ cần truyền lệnh với Tùy Tỉnh một tiếng, đồ ăn sẽ đưa tới đây mà."
Nhan Hoan Hoan mếu miệng: "Hiếm khi Hoàng Thượng ra khỏi cung một chuyến mà lại dùng bữa trong phòng, như vậy chẳng phải là lãng phí non sông tươi đẹp sao? Chúng ta ra ngoài ăn đi! Tiện gọi mấy tỷ tỷ đó tới làm bạn nhảy, ôi, nếu như có nhiều kiểu thú vị gì đó thì tốt rồi, mấy ngày đầu xem còn thấy thú vị, bây giờ xem tới chán luôn rồi, nhưng mà...Ơ?"
"Tố nhi đâu!"
"...À."
Lúc này, hai người mới nhớ tới nhi tử ruột bị lãng quên không biết đang khó chịu ở nơi nào rồi.
Thoáng chốc Triệu Trạm khó kìm nổi áy náy, mặc dù biết nhi tử sẽ không bị lạnh hay bị đói, không biết chừng Triệu Trạm vừa đi thì đã có hạ nhân tới nịnh nọt để hắn nghỉ ngơi ăn ngon uống ngon rồi. Mà không thì khi Ôn mỹ nhân thay đồ rời đi có lẽ cũng gặp hắn rồi, hai người thường xuyên gặp nhau ở Trường Nhạc cung nên có lẽ cũng rất quen thuộc. Nhưng mà cho dù có muôn vàn lý do cũng không thể thay đổi được sự thật hắn đã bỏ quên nhi tử ở đó, trong mắt hắn mang theo sự áy náy tràn trề.
Bản thân hắn một mình tới hồ sen tìm nàng lại quên nói chuyện đưa cả nhi tử cùng về.
Ngược lại Nhan Hoan Hoan an ủi hắn: "Hắn cũng không phải là đứa trẻ của những nhà bình thường, có lẽ chưa đứng được một lúc đã có cung nữ đưa ghế tới rồi, nếu không thì cũng có thái giám muốn lấy lòng hắn quỳ gối xuống làm ghế cũng không lạ đâu. Không cần phải tưởng tượng ra tình cảnh hắn thê thảm thế nào, một lát nữa để Tùy Tỉnh gọi hắn tới cùng dùng bữa là được, à, kêu cả Phúc An và Ôn mỹ nhân nữa nhỉ?"
Dù nhi tử quan trọng nhưng cũng không có dự định nuôi dưỡng chiều chuồng hắn như một nụ hoa, nếu như bỏ quên nhi tử giữa đường lớn sầm uất chắc chắn sẽ có bão, nhưng sơn trang nghỉ mát có binh lính bao vây, vả lại bên người hắn cũng có cung nữ thái giám đi theo hầu hạ, đừng nói tới có chuyện xảy ra, đói cũng không thể đói được.
Một khi đã vậy thì không cần đi đâu cũng đi phía sau giống như lúc nhỏ mà sợ hắn ngã nữa.
"Phúc An?" Triệu Trạm dời sự tập trung: "Tình cảm của nàng và con bé rất tốt à? Đúng rồi, trẫm vừa mới nghe được Phúc An cũng ở hồ sen cùng nàng, con bé sợ người lạ, mệnh phụ không quen biết, lớn lên lại hiền lành đều chỉ bằng lòng chào hỏi từ đằng xa, lần trước Hoàng Hậu nói muốn dạy dỗ con bé thật tốt, chẳng lẽ thật sự dạy được rồi? Trẫm thì lại cảm thấy không cần thiết, trẻ con tự có tính nết của mình, vả lại một cô nương dù thế nào cũng là công chúa của trẫm, mà dựa theo tính nết của con bé không cần ép con bé thay đổi."
Nói tới nữ nhi, hiếm khi hắn lại nói nhiều như thế, hiển nhiên cũng rất để ý.
Tuy rằng Phúc An cũng không phải mình sinh ra nhưng thấy Hoàng Thượng đau lòng cho nữ nhi, Nhan Hoan Hoan chẳng những không ghen tị mà ngược lại rất vui vẻ, khác với Triệu Trạm sẽ vì những chuyện nhỏ mà tủi thân, thầm ghen là cách cư xử rất không có kinh nghiệm, giống như cô gái nhỏ vì bạn trai lạnh lùng bạc bẽo đối xử với cô gái khác, hay là bản thân vì bạn bè, gia đình hay đồng nghiệp của mình cho leo cây mà tự cười ngốc nghếch, đều rất là trẻ con.
Nhan Hoan Hoan biết bản thân sẽ bị trói buộc nửa đời sau với Hoàng Thượng, đương nhiên hy vọng nhân phẩm của hắn phải ổn thỏa. Hắn khinh miệt nữ nhi của Hoàng Hậu, bề ngoài là quý phi chiếm được mọi sự sủng ái, trên bản chất thì hắn thiếu ý thức trách nhiệm, không làm tròn trách nhiệm của người cha.
Hoa nở thì phải tàn, hôm nay hắn có thể đối xử với bạn bè như vậy, sau khi tình cảm phai nhạt, hắn cũng có thể đối xử với bạn như thế.
Đối với phương châm giáo dục của Hoàng Hậu, Nhan Hoan Hoan không đánh giá quá nhiều cũng không muốn lợi dụng Tiểu Phúc An để nói xấu, nàng chỉ nói: "Nhìn con bé thì thấy sợ người lạ nhưng thực ra chỉ là chậm nhiệt thôi, cần nhẫn nại một chút để con bé biết, chàng chỉ muốn cùng con bé chơi đùa vui vẻ, đừng nhất thời hình thức như vậy, có thể thiếp đã chăm sóc Tố nhi một khoảng thời gian nên cũng có chút biện pháp gì đó đối với việc dỗ trẻ con."
Hắn nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi nắm tay nàng rời giường, bản thân để nàng tự tay cởi mặc áo bào, động tác hắn nhanh nhẹn, sau khi nón mũ chỉnh tề thì quay đầu nhìn nàng, nhận ra nàng vẫn đang chậm chạp, hắn cũng không muốn gọi cung nữ vào nên giúp nàng mặc lên. Nàng không có tính tự giác của một phi tần chút nào, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ của hoàng đế trong khuê phòng hơi có ý vị tình thú.
Triệu Trạm rất quy củ chứ không giống nàng, có hắn hầu hạ thì lại sờ này hôn kia, không chịu an phận. Sau khi vất vả mãi mới mặc thay nàng xong xuôi, hắn không nhịn được vỗ nhẹ vào mông nàng một cái, ra vẻ trút giận: "Được rồi đi thôi."
"Hoàng Thượng, chàng đánh thiếp."
Nhan Hoan Hoan lườm hắn một cái: "Chàng bắt nạt thiếp, chàng gia bạo*!"
*ý là bạo lực gia đình đó.
...Gia bạo là cái gì?
Triệu Trạm cố gắng hết sức giải nghĩa trên mặt chữ, dù sao cũng là lên án hắn đánh nàng, nhưng lúc đó hắn nhẹ nhàng tới mức sợ là ngay cả muỗi bay qua vỗ cũng không chết. Hắn dở khóc dở cười: "Vậy nàng muốn trẫm thế nào?"
"Chàng đánh thiếp hư rồi, muốn Hoàng Thượng bế thiếp ra ngoài."
"Nàng... cố tình gây sự!"
Hắn nhẹ quát, sau đó vẫn ngồi xuống bế nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: "Vui chưa?" Đáp lại hắn là một nụ hôn vang vọng.
Theo như lời Nhan Hoan Hoan, Triệu Tố đợi ngoài cửa một hồi dù là nhận ra có điều không hợp lý nhưng hắn vẫn không muốn tin sự thật tàn nhẫn là cha mẹ ruột đã vứt bỏ hắn lại mà vui vẻ đi với nhau, rất nhanh sau đó thì có thái giám muốn lấy lòng hoàng tử nhỏ và Quý Phi nói với hắn rằng Hoàng Thượng và Quý Phi đã rời đi từ đường khác trở về Nhạc Xuân Lâu rồi.
Triệu Tố rất chững chạc trưởng thành, là một đứa trẻ tính tình không ầm ĩ lại bị làm cho tức giận tới mức các giác quan đều bốc khói, quyết tâm muốn khiến mẫu thân phải hổ thẹn nên để người dọn hết ghế đi, ngồi ngoài cửa hồ sen cả buổi chiều. Hắn nghĩ rất nhiều, ghen với phụ hoàng rồi lại cảm thấy phụ hoàng thật không thú vị, vậy mà chiếm lấy mẫu thân của mình.
...Giống như cái loại người kia, cái gì ấy nhỉ? Đúng rồi, gian phi!
Trên mặt hắn không có động tĩnh nào, hắn từ chối tất cả điểm tâm mà cung nữ thái giám dâng lên, kiên quyết muốn để mẫu thân đau lòng một phen.
Sắc trời bắt đầu tối, lúc đứa trẻ tức giận nhìn thấy cha mẹ, nhưng là cha ruột đang bế mẹ ruột chầm chậm đi tới, hai người chẳng những không cảm giác tội lỗi nào mà còn thể hiện ân ái.
"Tố nhi lại đây dùng bữa."
Nhan Hoan Hoan kiêu ngạo hất cằm với hắn, trên khuôn mặt là vẻ mệt mỏi nhưng xinh đẹp.
Triệu Tố nghẹn cơn tức trong bụng nhưng cũng rất đói nên đành đi qua kéo góc áo của mẫu thân: "Mẫu phi một tháng không gặp con rồi, chẳng lẽ không nhớ con chút nào sao?"
"Vừa đi vừa nói chuyện, sao bụng con lại réo lên thế kia, không một thái giám hay cung nữ nào đưa đồ ăn tới sao?"
"...Tố nhi nhớ mẫu thân, không gặp được mẫu thân không muốn ăn."
Hắn không ngoảnh mặt lộ ra dáng vẻ tủi thân hiếm thấy giống như một đứa trẻ.
Triệu Trạm mềm lòng trước: "Là trẫm bỗng chốc không nhớ ra."
"Không thể trách chàng, muốn trách thì trách thiếp quá xinh đẹp đã mê hoặc chàng." Nhan Hoan Hoan buột miệng nói rồi lại trách móc hắn: "Há lại lấy cơ thể của mình ra để đùa chứ? Ta nói bao nhiêu lần rồi, trời có rớt xuống cũng không tới lượt con khênh, xảy ra chuyện gì cũng không thể làm ảnh hưởng tới ăn uống chơi bời của mình được, huống chi chỉ là người muốn đợi không tới, thế gian nhiều chuyện đáng tiếc, không ăn không uống chỉ có có thể đe dọa tới người yêu thương con mà thôi."
Bị trực tiếp răn dạy, Triệu Tố biết mẫu thân không thích hắn để bản thân bị đói, chỉ rầu rĩ nói: "Mẫu phi yêu thương con sao?"
"Nói thừa, sao ta lại không yêu thương con được?" Nhan Hoan Hoan liếc nhìn hắn một cái: "Nhưng con không ăn bỏ đói bản thân thì ta chỉ có thể ở trên người Hoàng Thượng cười ha ha ha ha ha ha con thôi."
Nói xong, giống như để tăng thêm sức thuyết phục nên nàng cười một tràng lớn, cười như sự khoái trá phát ra từ trong lòng vậy.
Triệu Trạm dù gì cũng không phải người bình thường, trầm mặc một lát nhìn cái tai cụp xuống của nhi tử, an ủi: "Trẫm không cười con."
"Phụ hoàng QUQ."
Tình phụ tử thăng hoa cùng tiếng cười của Nhan Hoan Hoan.
"Lần tới để thái giám chuẩn bị một phòng tốt cho con, có thịt có cá, còn gọi cả vũ cơ tới nhảy một khúc, vui vẻ tới mức ngay cả mẹ con họ gì cũng quên luôn, như vậy mới là nam tử hán."
"Vâng, Tố nhi hiểu rồi ạ!"
Với sự tín nhiệm vô điều kiện của mẫu thân đã khiến nỗi buồn của Triệu Tố tới cũng nhanh mà đi cũng mau, chưa được bao lâu đã hòa hoãn được rồi. Nói liên miên lại nói tới chuyện trong cung nàng lại không có hứng thú lắm, nhi tử không muốn rời khỏi Trường Nhạc cung, người ngoài nói chuyện cũng sẽ tránh hắn nên sẽ không nghe được bát quái thú vị gì, chẳng qua không muốn đả kích hắn nên nghe hắn từ từ nói mà thôi.
Một lát sau, Triệu Trạm luôn không nói gì bỗng nhiên mở miệng: "Nhan Hoan, trí nhớ của trẫm tốt lắm."
"Ừm, thiếp biết mà, sao vậy?"
"Họ của thái hậu, trẫm sẽ không quên đâu."
Hắn cắ.n má của nàng một cái mới nhận ra bế đi đường thật ra cũng khá tiện: "Nhưng trẫm cũng là nam tử hán của nàng."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương