Gói Biểu Cảm Cung Đấu
Chương 161
Thái tử bị phế đương nhiên không thể tùy tiện nói ra được.
Hoàng Thượng dù chuyên quyền độc đoán cũng cần phải thông qua các đại thần quan trọng trong triều mới nói được cái tên trong lòng ra. Từng có hoàng đế còn "quang minh chính đại" giấu hoàng tử được chọn sau hoành phi, không ai biết người nào mới là người được Hoàng Thượng nhìn trúng, đợi sau khi băng hà thì ngự tiền đại thần mới cùng nhau gỡ hộp bí mật xuống, đốc thúc lẫn nhau tránh giả truyền thánh chỉ, kín đáo tới nước này, còn có một chiếu thư giấu trên người Hoàng Thượng đối lập với chiếu tổ, có thể thấy được sự cẩn trọng của việc ấy.
Lập thái tử tuyệt đối không phải một lời mà có thể nói ra làm người yêu vui vẻ là được.
Người khác vẫn có thể thuận theo lẽ trời mà làm, với sự hiểu biết của Nhan Hoan Hoan về Triệu Trạm, hắn sẽ không phải người như vậy, từ trước tới nay hắn công tư phân minh, coi trọng xã tắc đến mức không thua kém gì cơ thể của hắn. Vì vậy nàng không vì vui mừng quá đỗi mà choáng váng đầu óc, nóng vội suy nghĩ sau khi làm thái hậu phải nuôi bao nhiêu nam sủng, làm sao tác oai tác quái trong hậu cung, mà là suy nghĩ Hoàng Thượng tại sao lại phải nói những lời này.
Nàng thích Hoàng Thượng không? Đương nhiên là thích.
Nhưng khi vận mệnh của đối phương là lưng gánh cả một quốc gia, cho dù là thích cũng phải để lý trí đi trước, cũng không phải là vô tình mà ngược lại đây là một phương pháp thần kỳ để duy trì tình cảm lâu dài.
"Hoàng Thượng, bây giờ nói lời này có phải nóng vội quá rồi không? Thần thiếp là một phu nhân, Hoàng Thượng không cần báo cáo suy nghĩ với thần thiếp, nhưng thần thiếp thẳng thắn thành khẩn nói, Hoàng Thượng chớ đưa ra quyết định quá sớm, đương nhiên..."
Nhan Hoan Hoan dùng lời nói nghiêm túc đi thẳng vào chuyện này: "Thần thiếp sẽ cố gắng hết sức giáo dục Tố nhi thành người xuất sắc nhất trên đời này, hắn sẽ là người được chọn lo việc nghĩa không được chểnh mảng."
Lời này là sự thật, trước đây Nhan Hoan Hoan vốn dĩ sẽ không nói với hắn.
Tuy rằng chỉ là kiểm soát sự việc nhưng cũng thẳng thắn thành khẩn hơn trước kia rất nhiều, lời thành thật này vừa nói ra, đầu của nàng có thể cũng không lùi bước được nữa.
Nàng đánh cược Triệu Trạm vẫn ấp ủ tâm tư lập Tố nhi nhưng bây giờ buột miệng nói có lẽ là cảm xúc cho phép.
Từ trước tới nay Hoàng Thượng ít nói, mới vừa rồi ôm nàng lải nhải lâu như vậy đã là khác thường rồi, khác thường chính là kỳ lạ rồi, cho dù không cố ý nhưng ít nhất trạng thái cảm xúc không ổn định. Con người không phải thần phật luôn có cảm xúc, tùy thuộc vào xem cách xử lý thế nào mà thôi! Hoàng Thượng có tâm bệnh, có thói quen đè nén cảm xúc của bản thân mình, sau nhiều năm tích tụ và thêm cả thân phận quốc vương này, dù chỉ hắt hơi một cái thì thái y cục cũng loạn cả lên huống chi là buồn bực, cho dù hắn đã tận lực tỏ ra bình thường cũng không thể thoát khỏi mắt người thân cận được.
Khi một người đang ưu tư rất dễ bị lợi dụng chỗ sơ hở mà châm ngòi khiêu khích, Triệu Trạm tự hiểu điểm này, đổi lại là người khác cũng không thể tiến vào gặp hắn một lần, thậm chí Tùy Tỉnh cũng chỉ có thể canh gác bên ngoài cửa không được vượt qua một bước. Chỉ có Nhan Hoan Hoan tới cầu kiến, hắn mới không nỡ từ chối nàng ngoài cửa, mềm lòng để nàng thấy được một mặt nóng nảy không yên này của bản thân.
Như tất cả nỗi lo lắng của hắn, cho dù đã cố gắng bình tĩnh trở lại nhưng trong một khoảnh khắc trong suy nghĩ vẫn sẽ có lỗ hổng được bộc bạch ra.
Các người đều muốn trẫm sủng ái thế này được may mắn thế kia, họ Lưu muốn hoàng tử, Từ quốc công cáo ốm nói rằng lớn tuổi rồi ngày tháng không còn nhiều, muốn sớm ngày thấy được tôn tử. Nói láo, công chúa không phải người sao? Đứa trẻ được sinh ra ngoài ba nữ một nam có phải lần lượt ban chết không, lại để hoàng hậu của trẫm liều lĩnh hiểm nguy cơ thể gặp chuyện không may mang thai ngay một đứa sao? Những lời tàn nhẫn hung ác này luẩn quẩn trong đầu hắn cả buổi sáng, mấy lần bị lý trí đè xuống.
Đều là lời tức giận. Lúc tức giận lời nói đều là sự thật, những lời nói thật từ suy nghĩ trong lòng đó không thể tùy tiện nói với người khác, trong đó người kế vị lập ai thì Hoàng đế vẫn luôn suy nghĩ nhưng lại không thể thương lượng với ai, đây chỉ là một ý nghĩ mơ hồ, cũng không phải chuyện lớn có thể tìm người để thương lượng.
Từ trước tới nay Triệu Trạm bình tĩnh ít nói, lúc nói tới chuyện quan trọng càng phải suy nghĩ hai lần trước khi làm. Kìm nén rồi lại kìm nén, bức bối nảy ra một chiêu khủng khiếp.
Hắn từng muốn Tố nhi kế thừa ngôi vị.
Lần đầu làm cha đương nhiên muốn cho đứa trẻ những gì tốt nhất, hơn nữa Tố nhi thật sự rất giống hắn cũng cư xử khá ưu tú, độc nhất vô nhị nhưng chưa đủ hoàn hảo chính là quá dính lấy mẫu phi. Điểm này từ từ có thể sửa được, hắn lên ngôi năm năm, dưới gối chỉ có một đôi nam nữ, cho dù là nam hay nữ, hắn đều cố gắng cho chúng những thứ tốt nhất, Tố nhi thì không nói, mỗi tuần hắn đều tới Dực Khôn cung ba lần, thường ở bên đó dùng bữa chính là vì muốn ăn với tiểu Phúc An.
Nhưng việc lập thái tử, việc trọng đại không nói ra được cũng là vì bảo vệ Tố nhi.
Ngộ nhỡ, hắn chẳng qua là lúc còn nhỏ, sau khi lớn lên có đệ đệ thích hợp lên ngôi hơn thì chẳng phải là khiến hắn đứng trước nguy hiểm hay sao? Hắn sẽ khó chịu biết bao nhiêu? Hắn hạ quyết tâm chưa tới thời điểm thích hợp cũng sẽ không công bố người được chọn.
Là vua của một nước không thể quyết định dựa vào sự yêu thích được, lỗi lầm mà phụ hoàng đã từng phạm phải, hắn sẽ không dẫm theo vết xe đổ, cho dù thương yêu Tố nhi thế nào, yêu Nhan Hoan bao nhiêu, trẻ con đều phải bình đẳng, Đại Tấn cần một vị vua anh minh chứ không phải cần một đứa trẻ mà hắn thích nhất.
Vì vậy lời này vừa nói ra, Triệu Trạm đã hối hận rồi.
Kích động nói sự thật, nhưng lời nói thật này chưa chắc sẽ thành sự thật!
Nhưng hoàng đế miệng vàng lời ngọc, mặc dù chỉ có Nhan Hoan nghe được chỉ cần hắn chưa làm thì nàng cũng sẽ không nói với người ngoài, nhưng mà... ai không muốn nhi tử của mình được làm thái tử chứ? Hắn sợ nàng thất vọng, nhưng mà sự thất vọng của nàng so sánh với giang sơn trước sau giao cho ai càng quan trọng hơn, hắn có thể xin lỗi bản thân nhưng không thể xin lỗi với thiên hạ bách tích.
Vì thế lúc nghe thấy nàng mở lời khuyên hắn suy nghĩ kỹ, tâm tư treo trên cao của Triệu Trạm mới hạ thấp xuống, hắn trấn tĩnh lại cố chấp cười đồng ý: "Là trẫm gấp gáp rồi, nàng nói đúng, bây giờ nói lời này hơi sớm."
Nếu như Nhan Hoan tranh thủ thời gian muốn hắn nhận thức được câu nói này, hắn tỉnh táo lại thì sẽ không hề để lộ lời nói thật này nữa: "Thực sự là trẫm từng muốn Tố nhi kế vị, ngôi vị thái tử có thể cố định, trẫm không quá coi trọng đích trưởng, lúc này lập sợ là khó mà phục dân, tốt nhất đợi qua sinh thần của Tố nhi, sau khi vào học rồi nói tiếp."
"Hoàng Thượng có lý, cũng tránh cho bọn họ hiểu lầm Hoàng Thượng vì ta mới nuông chiều Tố nhi."
"Đây không phải hiểu lầm."
"..." Nhan Hoan Hoan ngẩn ra.
"Không có nàng làm sao có hắn chứ? Nhưng mà dù thích hắn cũng chỉ có thể đợi thêm chút nữa thôi," Hắn hôn lên trán của nàng: "Trẫm sợ nàng thất vọng."
Nhan Hoan Hoan giật mình mỉm cười: "Sao lại nói thất vọng chứ? Hoàng Thượng cũng không làm thiếp thất vọng."
Ở thời đại ngày nay, tổng tài tư bản của xí nghiệp lớn độc tài cũng đều phải chịu trách nhiệm với bát cơm của cổ đông cũng như của hàng nghìn người, huống chi là quốc quân? Nói dễ hiểu thì hoàng đế là người được in trên tiền, quyết định mà được đưa ra là sự cân nhắc phúc họa cho trăm nghìn người, hoàng đế phải suy nghĩ rất nhiều, nàng có thể hiểu được.
"Trước kia khi trẫm còn là hoàng tử, chỉ cảm thấy làm hoàng thượng không thể có thất tình lục dục*, mọi thứ tốt nhất lấy công vi trước, đáng tiếc tới khi thật sự lên ngôi rồi lại nhận ra khác xa không như ý tự nhiên như những gì ta tưởng tượng.
*(七情六欲) Thất tình chỉ cho 7 thứ tình cảm mà mọi người đều có, đó là mừng, giận, thương, sợ, yêu, ghét và muốn. Còn Lục dục, theo luận Đại trí độ quyển 2 là chỉ cho 6 thứ d.ục vọng của phàm phu đối với người khác phái, đó là: Sắc dục(muốn vì nhan sắc), hình mạo dục(muốn vì vóc dáng), uy nghi dục (muốn vì cử chỉ), ngôn ngữ âm thanh dục (muốn vì giọng nói),tế hoạt dục(muốn vì làn da láng mịn) và nhân tướng dục(muốn vì tướng người khêu gợi); hoặc chỉ cho nhãn dục (muốn vì cặp mắt), nhĩ dục(muốn vì đôi tai), tị dục(muốn vì cái mũi), thân dục(muốn vì thân hình) và ý dục(muốn vì ý hợp). Thất tình lục dục hiện nay được sử dụng rộng rãi chính là dùng theo từ Lục dục trong kinh điển Phật để chỉ chung cho tình cảm, dụ.c vọng... của con người.
Sau khi nguôi giận, Triệu Trạm thầm lo sợ, vậy mà lại có một ngày bản thân nói lung tung như thế.
Hắn ở trước mặt Nhan Hoan quả thực không có chút đề phòng nào. Nhan Hoan Hoan không thuận thế tranh thủ thời cơ, trái lại luôn suy nghĩ vì hắn, như vậy càng khiến hắn sa vào trong sự dịu dàng của nàng, tất cả phòng tuyến trong lòng đều bị phá hỏng không còn tác dụng.
"Đừng nói khiến nàng thất vọng, trẫm rất thất vọng với bản thân mình, con người không phải thánh nhân, ai có thể không mắc lỗi chứ? Nhưng hết lần này tới lần khác hoàng đế chính là người không được phép phạm sai lầm, quyền lực trong tay cũng không được tự do làm theo ý của mình, không phải cựu thần nào uy hiếp sự tự tôn mà là bách tính đang chịu khổ, trẫm sao có thể buông thả được?"
Hắn nâng mặt nàng lên, hôn vào đôi môi đỏ mọng của nàng, giọng nói vẫn bình thản như trước nhưng lại lộ ra sự tủi thân không kể xiết: "Chuyện mà trẫm bốc đồng nhất đời này chính là yêu nàng."
Nhan Hoan Hoan để mặc hắn hôn.
Sự yếu đuối của chàng, thiếp đều bằng lòng sẻ chia.
Sau cùng nàng ở bên má hắn nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng có muốn nghe một thỉnh cầu của thiếp không?"
"Nàng cứ nói."
"Tố nhi tuổi còn nhỏ vẫn chưa biết có thể phó thác trọng trách này không, nhưng trước khi Hoàng Thượng chính thức đưa ra quyết định người được chọn, có thể bồi dưỡng Tố nhi thành người kế vị như vậy được không?"
Nhan Hoan Hoan rất tin tưởng nhi tử, chỉ cần cho hắn đủ tài nguyên, hắn có thể làm tốt hơn bất cứ người nào.
Triệu Trạm ôm nàng không muốn buông tay vuốt cằm: "Chỉ cần hắn bằng lòng học là được."
Theo tình thế, ép Hoàng Thượng lập thái tử vẫn còn sớm nhưng tài nguyên nên tranh thủ nàng cũng sẽ không hàm hồ một chút nào.
Nói chuyện với Nhan Hoan Hoan một hồi lại ăn uống no nê, tâm trạng của Hoàng Thượng cũng dịu hơn nhiều.
Trước đó tức giận ăn uống không ngon, đói khát theo sinh lý càng khiến tâm tình thêm buồn phiền, dưới tuần hoàn ác tính càng thay đổi càng mãnh liệt, chỉ cần một bàn tay giúp đỡ giống như kéo hắn ra khỏi vòng xoáy của những cảm xúc tồi tệ.
Ăn uống no đủ, Nhan Hoan Hoan ở bên cạnh hắn lục lọi thư phòng tìm kiếm thú vui, hắn tiếp tục phê duyệt tấu chương còn thừa, giống như làm việc, bầu không khí thoải mái hơn nhiều khi hắn ở một mình.
Ngoại trừ Tùy Tỉnh nhìn sắc mặt của Hoàng Thượng để làm việc cảm nhận được rõ nhất, Triệu Trạm cũng nhận ra được điểm này.
Sau khi tiêu hóa, Nhan Hoan Hoan nằm bên người hắn, dựa vào đùi hắn giả vờ ngủ, nhưng lại rất khó ngủ, nàng chẳng qua chỉ nhắm mắt thôi, một lúc lâu sau Hoàng Thượng cúi đầu hôn nàng có lẽ còn cảm thấy bản thân che giấu rất giỏi, Quý Phi đang ngủ cũng không phát hiện ra... Kỳ thật nàng chỉ chợp mắt mà thôi. Nàng nhắm mắt tưởng tượng tiếp đó một nụ hôn sẽ rơi xuống nơi nào đó, quần áo của nàng sẽ bị xốc lên rồi ra khỏi thư phòng. AVI* sao?
*AVI: là định dạng video
Đáng tiếc, Hoàng Thượng không phải nàng, mỗi một cái hôn đều hết sức quy củ.
Cái trán, chóp mũi, hai sườn má, tóc, mu bàn tay, đầu ngón tay... Mỗi một nơi đều hôn rất dịu dàng như đang xác nhận nàng vẫn đang bên cạnh mình.
Nhan Hoan Hoan đợi rồi lại chờ cũng không đợi được nụ hôn tiến xa hơn, ngược lại bị hắn hôn tới mức không còn cách nào khác giống như hồi cấp ba bị bạn nam hôn trộm vậy. Nàng không khỏi bật cười, mặt này của Hoàng Thượng đúng là không giống một nam nhân gì cả, nhưng không giống cũng tốt, không giống cũng có chỗ đáng yêu.
Khi nụ hôn cuối cùng của Hoàng Thượng rơi xuống cánh môi, Nhan Hoan Hoan giơ tay giữ lấy gáy của hắn, đầu lưỡi quấn quýt khiến cái hôn vốn nhạt nhẽo như chuồn chuồn đạp nước của hắn trở nên sâu hơn, hôn tới mức hắn ngạt thở mới buông ra.
Nàng mở mắt ra, rơi vào mắt là khuôn mặt tuấn tú đang hoảng hốt của hắn.
"Hoàng Thượng không tiếp tục sao?"
"Nàng tỉnh rồi?"
Nàng cười nhẹ: "Nếu thiếp không tỉnh thì Hoàng Thượng sẽ muốn hôn chỗ nào của thiếp?"
Triệu Trạm phản ứng lại: "Trẫm nghĩ rằng nàng đã ngủ rồi."
"Sáu nụ hôn, thiếp phải đòi lại."
Một tay Nhan Hoan Hoan khoác lên vai hắn, mượn lực ngồi trên người hắn, nụ cười biếng nhác giống như đúng là vừa mới tỉnh dậy. Hắn bị nói tới mức tự cho là đuối lý nên để mặc nàng, chẳng qua chỉ là sáu nụ hôn thôi mà. Hoàng Thượng lại không ngờ được, "sáu nụ hôn" của nữ nhân hắn yêu tha thiết với cái hôn như chuồn chuồn đạp nước mà cực kỳ quân tử của hắn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Sáu nụ đã hết, quần áo cởi bỏ, hơi thở mê loạn.
Nàng dừng lại.
"Hoàng Thượng, thiếp đã đòi lại rồi, Hoàng Thượng nên tiếp tục phê tấu chương rồi, thiếp cũng phải tới giúp Tố nhi... Ơ?" Nàng nhắm mắt nhưng không giấu được ý cười: "Hoàng Thượng thế này là có ý gì?"
"Đừng đi..."
"Hoàng Thượng?"
"Ở lại cùng trẫm."
"Được rồi nếu Hoàng Thượng đã nói như vậy," Nhan Hoan Hoan đầu sỏ gây nên không kiêng dè gì mở mắt nói dối: "Thiếp đành gắng gượng thỏa mãn Hoàng Thượng một chút vậy."
Thư phòng tuy lớn nhưng chỉ có hai người, Tùy Tỉnh canh gác ngoài cửa cái gì cũng đều nghe thấy hết.
Hắn ta thầm nghĩ, nữ nhân đúng là tốt thật dỗ người chỉ cần mở chân, như hắn ta thì dỗ Hoàng Thượng thế nào cũng không có tác dụng, ôi chao, nếu như hắn ta cũng có thể dỗ Hoàng Thượng như vậy thì còn phải hao tổn tâm phí cái gì nữa chứ!
Sau một hồi vui vẻ, Nhan Hoan Hoan nghỉ ngơi hồi phục một lát rồi cùng hắn đi tìm nhi tử đã bị bỏ quên nơi góc nào đó.
Chuyện lập thái tử, Hoàng Thượng không nói thì nàng cũng không nhắc tới nữa.
Nhưng Triệu Trạm có tâm hơn nhiều. Ban đầu chỉ giấu trong lòng thỉnh thoảng suy nghĩ nếu trong trường hợp nói ra khỏi miệng thì sẽ bắt đầu nghiêm chỉnh với nó, nhìn kỹ ánh mắt của Tố nhi cũng không tự giác được mà dùng ánh mắt nhìn kỹ thái tử.
Nếu Nhan Hoan Hoan sau khi biết hắn cả sáng không dùng bữa, bởi vì không muốn trong lúc tâm trạng hắn không vui mà đâm đầu vào nòng súng, không quan tâm đi tìm Ôn mỹ nhân chơi thì Triệu Trạm sẽ một mình ở trong thư phòng đợi sau khi cảm xúc bình lặng lại mới đi gặp người, có lẽ sẽ không có chuyện này rồi.
Mà Triệu Tố cả sáng không đợi được mẫu thân tới dùng bữa cùng thì một mình buồn bực đi câu trong vườn hoa của Nhạc Xuân Lâu, sau khi cá cắn câu thì lại thả đi, làm đi làm lại mấy lần.
Không ngờ tới lại chờ tới lúc có một tiểu khả ái khác cũng chỉ muốn tìm Hoan Hoan.
Hoàng Thượng dù chuyên quyền độc đoán cũng cần phải thông qua các đại thần quan trọng trong triều mới nói được cái tên trong lòng ra. Từng có hoàng đế còn "quang minh chính đại" giấu hoàng tử được chọn sau hoành phi, không ai biết người nào mới là người được Hoàng Thượng nhìn trúng, đợi sau khi băng hà thì ngự tiền đại thần mới cùng nhau gỡ hộp bí mật xuống, đốc thúc lẫn nhau tránh giả truyền thánh chỉ, kín đáo tới nước này, còn có một chiếu thư giấu trên người Hoàng Thượng đối lập với chiếu tổ, có thể thấy được sự cẩn trọng của việc ấy.
Lập thái tử tuyệt đối không phải một lời mà có thể nói ra làm người yêu vui vẻ là được.
Người khác vẫn có thể thuận theo lẽ trời mà làm, với sự hiểu biết của Nhan Hoan Hoan về Triệu Trạm, hắn sẽ không phải người như vậy, từ trước tới nay hắn công tư phân minh, coi trọng xã tắc đến mức không thua kém gì cơ thể của hắn. Vì vậy nàng không vì vui mừng quá đỗi mà choáng váng đầu óc, nóng vội suy nghĩ sau khi làm thái hậu phải nuôi bao nhiêu nam sủng, làm sao tác oai tác quái trong hậu cung, mà là suy nghĩ Hoàng Thượng tại sao lại phải nói những lời này.
Nàng thích Hoàng Thượng không? Đương nhiên là thích.
Nhưng khi vận mệnh của đối phương là lưng gánh cả một quốc gia, cho dù là thích cũng phải để lý trí đi trước, cũng không phải là vô tình mà ngược lại đây là một phương pháp thần kỳ để duy trì tình cảm lâu dài.
"Hoàng Thượng, bây giờ nói lời này có phải nóng vội quá rồi không? Thần thiếp là một phu nhân, Hoàng Thượng không cần báo cáo suy nghĩ với thần thiếp, nhưng thần thiếp thẳng thắn thành khẩn nói, Hoàng Thượng chớ đưa ra quyết định quá sớm, đương nhiên..."
Nhan Hoan Hoan dùng lời nói nghiêm túc đi thẳng vào chuyện này: "Thần thiếp sẽ cố gắng hết sức giáo dục Tố nhi thành người xuất sắc nhất trên đời này, hắn sẽ là người được chọn lo việc nghĩa không được chểnh mảng."
Lời này là sự thật, trước đây Nhan Hoan Hoan vốn dĩ sẽ không nói với hắn.
Tuy rằng chỉ là kiểm soát sự việc nhưng cũng thẳng thắn thành khẩn hơn trước kia rất nhiều, lời thành thật này vừa nói ra, đầu của nàng có thể cũng không lùi bước được nữa.
Nàng đánh cược Triệu Trạm vẫn ấp ủ tâm tư lập Tố nhi nhưng bây giờ buột miệng nói có lẽ là cảm xúc cho phép.
Từ trước tới nay Hoàng Thượng ít nói, mới vừa rồi ôm nàng lải nhải lâu như vậy đã là khác thường rồi, khác thường chính là kỳ lạ rồi, cho dù không cố ý nhưng ít nhất trạng thái cảm xúc không ổn định. Con người không phải thần phật luôn có cảm xúc, tùy thuộc vào xem cách xử lý thế nào mà thôi! Hoàng Thượng có tâm bệnh, có thói quen đè nén cảm xúc của bản thân mình, sau nhiều năm tích tụ và thêm cả thân phận quốc vương này, dù chỉ hắt hơi một cái thì thái y cục cũng loạn cả lên huống chi là buồn bực, cho dù hắn đã tận lực tỏ ra bình thường cũng không thể thoát khỏi mắt người thân cận được.
Khi một người đang ưu tư rất dễ bị lợi dụng chỗ sơ hở mà châm ngòi khiêu khích, Triệu Trạm tự hiểu điểm này, đổi lại là người khác cũng không thể tiến vào gặp hắn một lần, thậm chí Tùy Tỉnh cũng chỉ có thể canh gác bên ngoài cửa không được vượt qua một bước. Chỉ có Nhan Hoan Hoan tới cầu kiến, hắn mới không nỡ từ chối nàng ngoài cửa, mềm lòng để nàng thấy được một mặt nóng nảy không yên này của bản thân.
Như tất cả nỗi lo lắng của hắn, cho dù đã cố gắng bình tĩnh trở lại nhưng trong một khoảnh khắc trong suy nghĩ vẫn sẽ có lỗ hổng được bộc bạch ra.
Các người đều muốn trẫm sủng ái thế này được may mắn thế kia, họ Lưu muốn hoàng tử, Từ quốc công cáo ốm nói rằng lớn tuổi rồi ngày tháng không còn nhiều, muốn sớm ngày thấy được tôn tử. Nói láo, công chúa không phải người sao? Đứa trẻ được sinh ra ngoài ba nữ một nam có phải lần lượt ban chết không, lại để hoàng hậu của trẫm liều lĩnh hiểm nguy cơ thể gặp chuyện không may mang thai ngay một đứa sao? Những lời tàn nhẫn hung ác này luẩn quẩn trong đầu hắn cả buổi sáng, mấy lần bị lý trí đè xuống.
Đều là lời tức giận. Lúc tức giận lời nói đều là sự thật, những lời nói thật từ suy nghĩ trong lòng đó không thể tùy tiện nói với người khác, trong đó người kế vị lập ai thì Hoàng đế vẫn luôn suy nghĩ nhưng lại không thể thương lượng với ai, đây chỉ là một ý nghĩ mơ hồ, cũng không phải chuyện lớn có thể tìm người để thương lượng.
Từ trước tới nay Triệu Trạm bình tĩnh ít nói, lúc nói tới chuyện quan trọng càng phải suy nghĩ hai lần trước khi làm. Kìm nén rồi lại kìm nén, bức bối nảy ra một chiêu khủng khiếp.
Hắn từng muốn Tố nhi kế thừa ngôi vị.
Lần đầu làm cha đương nhiên muốn cho đứa trẻ những gì tốt nhất, hơn nữa Tố nhi thật sự rất giống hắn cũng cư xử khá ưu tú, độc nhất vô nhị nhưng chưa đủ hoàn hảo chính là quá dính lấy mẫu phi. Điểm này từ từ có thể sửa được, hắn lên ngôi năm năm, dưới gối chỉ có một đôi nam nữ, cho dù là nam hay nữ, hắn đều cố gắng cho chúng những thứ tốt nhất, Tố nhi thì không nói, mỗi tuần hắn đều tới Dực Khôn cung ba lần, thường ở bên đó dùng bữa chính là vì muốn ăn với tiểu Phúc An.
Nhưng việc lập thái tử, việc trọng đại không nói ra được cũng là vì bảo vệ Tố nhi.
Ngộ nhỡ, hắn chẳng qua là lúc còn nhỏ, sau khi lớn lên có đệ đệ thích hợp lên ngôi hơn thì chẳng phải là khiến hắn đứng trước nguy hiểm hay sao? Hắn sẽ khó chịu biết bao nhiêu? Hắn hạ quyết tâm chưa tới thời điểm thích hợp cũng sẽ không công bố người được chọn.
Là vua của một nước không thể quyết định dựa vào sự yêu thích được, lỗi lầm mà phụ hoàng đã từng phạm phải, hắn sẽ không dẫm theo vết xe đổ, cho dù thương yêu Tố nhi thế nào, yêu Nhan Hoan bao nhiêu, trẻ con đều phải bình đẳng, Đại Tấn cần một vị vua anh minh chứ không phải cần một đứa trẻ mà hắn thích nhất.
Vì vậy lời này vừa nói ra, Triệu Trạm đã hối hận rồi.
Kích động nói sự thật, nhưng lời nói thật này chưa chắc sẽ thành sự thật!
Nhưng hoàng đế miệng vàng lời ngọc, mặc dù chỉ có Nhan Hoan nghe được chỉ cần hắn chưa làm thì nàng cũng sẽ không nói với người ngoài, nhưng mà... ai không muốn nhi tử của mình được làm thái tử chứ? Hắn sợ nàng thất vọng, nhưng mà sự thất vọng của nàng so sánh với giang sơn trước sau giao cho ai càng quan trọng hơn, hắn có thể xin lỗi bản thân nhưng không thể xin lỗi với thiên hạ bách tích.
Vì thế lúc nghe thấy nàng mở lời khuyên hắn suy nghĩ kỹ, tâm tư treo trên cao của Triệu Trạm mới hạ thấp xuống, hắn trấn tĩnh lại cố chấp cười đồng ý: "Là trẫm gấp gáp rồi, nàng nói đúng, bây giờ nói lời này hơi sớm."
Nếu như Nhan Hoan tranh thủ thời gian muốn hắn nhận thức được câu nói này, hắn tỉnh táo lại thì sẽ không hề để lộ lời nói thật này nữa: "Thực sự là trẫm từng muốn Tố nhi kế vị, ngôi vị thái tử có thể cố định, trẫm không quá coi trọng đích trưởng, lúc này lập sợ là khó mà phục dân, tốt nhất đợi qua sinh thần của Tố nhi, sau khi vào học rồi nói tiếp."
"Hoàng Thượng có lý, cũng tránh cho bọn họ hiểu lầm Hoàng Thượng vì ta mới nuông chiều Tố nhi."
"Đây không phải hiểu lầm."
"..." Nhan Hoan Hoan ngẩn ra.
"Không có nàng làm sao có hắn chứ? Nhưng mà dù thích hắn cũng chỉ có thể đợi thêm chút nữa thôi," Hắn hôn lên trán của nàng: "Trẫm sợ nàng thất vọng."
Nhan Hoan Hoan giật mình mỉm cười: "Sao lại nói thất vọng chứ? Hoàng Thượng cũng không làm thiếp thất vọng."
Ở thời đại ngày nay, tổng tài tư bản của xí nghiệp lớn độc tài cũng đều phải chịu trách nhiệm với bát cơm của cổ đông cũng như của hàng nghìn người, huống chi là quốc quân? Nói dễ hiểu thì hoàng đế là người được in trên tiền, quyết định mà được đưa ra là sự cân nhắc phúc họa cho trăm nghìn người, hoàng đế phải suy nghĩ rất nhiều, nàng có thể hiểu được.
"Trước kia khi trẫm còn là hoàng tử, chỉ cảm thấy làm hoàng thượng không thể có thất tình lục dục*, mọi thứ tốt nhất lấy công vi trước, đáng tiếc tới khi thật sự lên ngôi rồi lại nhận ra khác xa không như ý tự nhiên như những gì ta tưởng tượng.
*(七情六欲) Thất tình chỉ cho 7 thứ tình cảm mà mọi người đều có, đó là mừng, giận, thương, sợ, yêu, ghét và muốn. Còn Lục dục, theo luận Đại trí độ quyển 2 là chỉ cho 6 thứ d.ục vọng của phàm phu đối với người khác phái, đó là: Sắc dục(muốn vì nhan sắc), hình mạo dục(muốn vì vóc dáng), uy nghi dục (muốn vì cử chỉ), ngôn ngữ âm thanh dục (muốn vì giọng nói),tế hoạt dục(muốn vì làn da láng mịn) và nhân tướng dục(muốn vì tướng người khêu gợi); hoặc chỉ cho nhãn dục (muốn vì cặp mắt), nhĩ dục(muốn vì đôi tai), tị dục(muốn vì cái mũi), thân dục(muốn vì thân hình) và ý dục(muốn vì ý hợp). Thất tình lục dục hiện nay được sử dụng rộng rãi chính là dùng theo từ Lục dục trong kinh điển Phật để chỉ chung cho tình cảm, dụ.c vọng... của con người.
Sau khi nguôi giận, Triệu Trạm thầm lo sợ, vậy mà lại có một ngày bản thân nói lung tung như thế.
Hắn ở trước mặt Nhan Hoan quả thực không có chút đề phòng nào. Nhan Hoan Hoan không thuận thế tranh thủ thời cơ, trái lại luôn suy nghĩ vì hắn, như vậy càng khiến hắn sa vào trong sự dịu dàng của nàng, tất cả phòng tuyến trong lòng đều bị phá hỏng không còn tác dụng.
"Đừng nói khiến nàng thất vọng, trẫm rất thất vọng với bản thân mình, con người không phải thánh nhân, ai có thể không mắc lỗi chứ? Nhưng hết lần này tới lần khác hoàng đế chính là người không được phép phạm sai lầm, quyền lực trong tay cũng không được tự do làm theo ý của mình, không phải cựu thần nào uy hiếp sự tự tôn mà là bách tính đang chịu khổ, trẫm sao có thể buông thả được?"
Hắn nâng mặt nàng lên, hôn vào đôi môi đỏ mọng của nàng, giọng nói vẫn bình thản như trước nhưng lại lộ ra sự tủi thân không kể xiết: "Chuyện mà trẫm bốc đồng nhất đời này chính là yêu nàng."
Nhan Hoan Hoan để mặc hắn hôn.
Sự yếu đuối của chàng, thiếp đều bằng lòng sẻ chia.
Sau cùng nàng ở bên má hắn nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng có muốn nghe một thỉnh cầu của thiếp không?"
"Nàng cứ nói."
"Tố nhi tuổi còn nhỏ vẫn chưa biết có thể phó thác trọng trách này không, nhưng trước khi Hoàng Thượng chính thức đưa ra quyết định người được chọn, có thể bồi dưỡng Tố nhi thành người kế vị như vậy được không?"
Nhan Hoan Hoan rất tin tưởng nhi tử, chỉ cần cho hắn đủ tài nguyên, hắn có thể làm tốt hơn bất cứ người nào.
Triệu Trạm ôm nàng không muốn buông tay vuốt cằm: "Chỉ cần hắn bằng lòng học là được."
Theo tình thế, ép Hoàng Thượng lập thái tử vẫn còn sớm nhưng tài nguyên nên tranh thủ nàng cũng sẽ không hàm hồ một chút nào.
Nói chuyện với Nhan Hoan Hoan một hồi lại ăn uống no nê, tâm trạng của Hoàng Thượng cũng dịu hơn nhiều.
Trước đó tức giận ăn uống không ngon, đói khát theo sinh lý càng khiến tâm tình thêm buồn phiền, dưới tuần hoàn ác tính càng thay đổi càng mãnh liệt, chỉ cần một bàn tay giúp đỡ giống như kéo hắn ra khỏi vòng xoáy của những cảm xúc tồi tệ.
Ăn uống no đủ, Nhan Hoan Hoan ở bên cạnh hắn lục lọi thư phòng tìm kiếm thú vui, hắn tiếp tục phê duyệt tấu chương còn thừa, giống như làm việc, bầu không khí thoải mái hơn nhiều khi hắn ở một mình.
Ngoại trừ Tùy Tỉnh nhìn sắc mặt của Hoàng Thượng để làm việc cảm nhận được rõ nhất, Triệu Trạm cũng nhận ra được điểm này.
Sau khi tiêu hóa, Nhan Hoan Hoan nằm bên người hắn, dựa vào đùi hắn giả vờ ngủ, nhưng lại rất khó ngủ, nàng chẳng qua chỉ nhắm mắt thôi, một lúc lâu sau Hoàng Thượng cúi đầu hôn nàng có lẽ còn cảm thấy bản thân che giấu rất giỏi, Quý Phi đang ngủ cũng không phát hiện ra... Kỳ thật nàng chỉ chợp mắt mà thôi. Nàng nhắm mắt tưởng tượng tiếp đó một nụ hôn sẽ rơi xuống nơi nào đó, quần áo của nàng sẽ bị xốc lên rồi ra khỏi thư phòng. AVI* sao?
*AVI: là định dạng video
Đáng tiếc, Hoàng Thượng không phải nàng, mỗi một cái hôn đều hết sức quy củ.
Cái trán, chóp mũi, hai sườn má, tóc, mu bàn tay, đầu ngón tay... Mỗi một nơi đều hôn rất dịu dàng như đang xác nhận nàng vẫn đang bên cạnh mình.
Nhan Hoan Hoan đợi rồi lại chờ cũng không đợi được nụ hôn tiến xa hơn, ngược lại bị hắn hôn tới mức không còn cách nào khác giống như hồi cấp ba bị bạn nam hôn trộm vậy. Nàng không khỏi bật cười, mặt này của Hoàng Thượng đúng là không giống một nam nhân gì cả, nhưng không giống cũng tốt, không giống cũng có chỗ đáng yêu.
Khi nụ hôn cuối cùng của Hoàng Thượng rơi xuống cánh môi, Nhan Hoan Hoan giơ tay giữ lấy gáy của hắn, đầu lưỡi quấn quýt khiến cái hôn vốn nhạt nhẽo như chuồn chuồn đạp nước của hắn trở nên sâu hơn, hôn tới mức hắn ngạt thở mới buông ra.
Nàng mở mắt ra, rơi vào mắt là khuôn mặt tuấn tú đang hoảng hốt của hắn.
"Hoàng Thượng không tiếp tục sao?"
"Nàng tỉnh rồi?"
Nàng cười nhẹ: "Nếu thiếp không tỉnh thì Hoàng Thượng sẽ muốn hôn chỗ nào của thiếp?"
Triệu Trạm phản ứng lại: "Trẫm nghĩ rằng nàng đã ngủ rồi."
"Sáu nụ hôn, thiếp phải đòi lại."
Một tay Nhan Hoan Hoan khoác lên vai hắn, mượn lực ngồi trên người hắn, nụ cười biếng nhác giống như đúng là vừa mới tỉnh dậy. Hắn bị nói tới mức tự cho là đuối lý nên để mặc nàng, chẳng qua chỉ là sáu nụ hôn thôi mà. Hoàng Thượng lại không ngờ được, "sáu nụ hôn" của nữ nhân hắn yêu tha thiết với cái hôn như chuồn chuồn đạp nước mà cực kỳ quân tử của hắn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Sáu nụ đã hết, quần áo cởi bỏ, hơi thở mê loạn.
Nàng dừng lại.
"Hoàng Thượng, thiếp đã đòi lại rồi, Hoàng Thượng nên tiếp tục phê tấu chương rồi, thiếp cũng phải tới giúp Tố nhi... Ơ?" Nàng nhắm mắt nhưng không giấu được ý cười: "Hoàng Thượng thế này là có ý gì?"
"Đừng đi..."
"Hoàng Thượng?"
"Ở lại cùng trẫm."
"Được rồi nếu Hoàng Thượng đã nói như vậy," Nhan Hoan Hoan đầu sỏ gây nên không kiêng dè gì mở mắt nói dối: "Thiếp đành gắng gượng thỏa mãn Hoàng Thượng một chút vậy."
Thư phòng tuy lớn nhưng chỉ có hai người, Tùy Tỉnh canh gác ngoài cửa cái gì cũng đều nghe thấy hết.
Hắn ta thầm nghĩ, nữ nhân đúng là tốt thật dỗ người chỉ cần mở chân, như hắn ta thì dỗ Hoàng Thượng thế nào cũng không có tác dụng, ôi chao, nếu như hắn ta cũng có thể dỗ Hoàng Thượng như vậy thì còn phải hao tổn tâm phí cái gì nữa chứ!
Sau một hồi vui vẻ, Nhan Hoan Hoan nghỉ ngơi hồi phục một lát rồi cùng hắn đi tìm nhi tử đã bị bỏ quên nơi góc nào đó.
Chuyện lập thái tử, Hoàng Thượng không nói thì nàng cũng không nhắc tới nữa.
Nhưng Triệu Trạm có tâm hơn nhiều. Ban đầu chỉ giấu trong lòng thỉnh thoảng suy nghĩ nếu trong trường hợp nói ra khỏi miệng thì sẽ bắt đầu nghiêm chỉnh với nó, nhìn kỹ ánh mắt của Tố nhi cũng không tự giác được mà dùng ánh mắt nhìn kỹ thái tử.
Nếu Nhan Hoan Hoan sau khi biết hắn cả sáng không dùng bữa, bởi vì không muốn trong lúc tâm trạng hắn không vui mà đâm đầu vào nòng súng, không quan tâm đi tìm Ôn mỹ nhân chơi thì Triệu Trạm sẽ một mình ở trong thư phòng đợi sau khi cảm xúc bình lặng lại mới đi gặp người, có lẽ sẽ không có chuyện này rồi.
Mà Triệu Tố cả sáng không đợi được mẫu thân tới dùng bữa cùng thì một mình buồn bực đi câu trong vườn hoa của Nhạc Xuân Lâu, sau khi cá cắn câu thì lại thả đi, làm đi làm lại mấy lần.
Không ngờ tới lại chờ tới lúc có một tiểu khả ái khác cũng chỉ muốn tìm Hoan Hoan.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương