Gói Biểu Cảm Cung Đấu
Chương 17: Chương 17:
Sau khi lập Thái Tử, Triệu Uyên rất hiếm khi tới Đông Hoa cung dùng bữa tối.
Thường thường qua thỉnh an hết hiếu lễ thì vội vàng rời đi, hơn nữa Thái Tử ở Đông Cung tuy gọi là cung nhưng lại không đơn giản chỉ là một cung điện, tóm lại thì nơi ở của trữ quân còn lớn hơn Đông Hoa cung của Hoàng Hậu, giống như một tòa hoàng cung nhỏ trong hoàng cung, cho đến khi Thái Tử lên ngôi mới đổi. Cho nên mặc dù không phân phủ ra ngoài mà vẫn trong cùng một hoàng cung nhưng cơ hội gặp nhau của hai người cũng không tính là nhiều.
Thẩm hoàng hậu đương nhiên là rất nhớ nhi tử.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cuối cùng phụ hoàng chọn cô nương Hà thị cho Nhị đệ Tam đệ sao?”
Nhưng lời mà Triệu Uyên vừa thốt ra dù bà ta có yêu con mức nào, cũng không thể không khỏi sầm mặt: “Ở bên ngoài ngươi thế nào, mẫu hậu không quản, nhưng ở trong cung ngươi tuyệt đối không được làm càn.”
Triệu Uyên bị mẫu hậu răn dạy cũng không để bụng, khuôn mặt tuấn tú vẫn mỉm cười như cũ.
Tam đệ Triệu Triệt thích cười, gặp ai cũng có thể cười xởi lởi, còn trước giờ hắn ít khi nói cười trước mặt người khác chỉ những khi thoải mái mới trưng ra bộ mặt thật nhất. Thật ra hắn cũng thích cười, chỉ là cười hơi bỉ ổi mà thôi.
Lúc này, hắn cứ cười bỉ ổi như thế cũng chẳng tranh luận gì, cười đến nỗi Thẩm hoàng hậu cảm thấy không biết phải làm sao: “Cẩn thận chút, không nói chuyện khác, lỡ xảy ra chuyện ngươi muốn Tả tướng nghĩ thế nào?”
Tân nương kia, dù biết trượng phu của mình sẽ có ba nghìn giai lệ vẫn ôm cho riêng mình một khát khao.
Tả tướng Phùng gia không nhiều nhi nữ, nếu nói tới địa vị quyền thế thì cả đời con cháu sẽ không ít nữ nhân nhưng chỉ là khó hoài thai, nói chung là vận mệnh đã định rồi. Phùng Uyển Cầm là đích tôn nữ mà Phùng gia toàn lực nuôi nấng, số mệnh rất tốt, chẳng những đầu thai vào nhà tốt mà còn chọn được thời khắc tốt, tuổi tác thích hợp làm Thái Tử chính phi, sau này nếu như không có chuyện gì xảy ra thì sẽ là Hoàng Hậu nương nương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xây dựng được mối liên kết thế này, Tả tướng mới có thể yên tâm phò tá Triệu Uyên.
Hoàng Thượng có thể cho phép mối hôn sự này là ngầm thừa nhận Thái Tử xây dựng thế lực, tân đế muốn củng cố vị trí, trên triều đình phải có mấy trụ cột cùng xướng.
“Nhi thần tự biết đối xử tốt với nàng ấy,” ngón tay khớp xương rõ ràng cầm lấy muỗng bạc, nụ cười của Triệu Uyên mang theo vài phần nhạt nhẽo: “Cái mà Phùng thị muốn không phải là vị trí của mẫu hậu sao? Trước nay nhi thần đều rất coi trọng Tả tướng, nếu là tôn nữ của hắn thì đương nhiên là người kim tôn ngọc quý, nhi thần sẽ cẩn thận, không thể đối đãi nàng như kẻ tầm thường.”
Lời này nghe như khen ngợi Phùng Uyển Cầm, vậy mà nhắc tới người ta lại dùng một câu Phùng thị đầy lạnh lùng.
Hai người không phải chưa từng gặp, tuy nói quân thần có sự khác biệt nhưng có thể nói tả tướng là dưới một người trên vạn người, lại thương yêu tôn nữ, nữ quyến không chú ý nhiều, Phùng Uyển Cầm sinh ra ngọc tuyết đáng yêu, khi còn nhỏ đã tiến cung làm thư đồng của công chúa nên thường xuyên đi với nhau, vì vậy mà luôn có cơ hội gặp mặt hoàng tử. Lại nói, chỉ có duy nhất một tiểu công chúa nên hoàng đế cũng rất thích tiểu Uyển Cầm nên đã sớm có ý muốn để nàng ta thành dâu con hoàng gia.
Vừa hay là tuổi tác thích hợp lại còn là thanh mai trúc mã với Triệu Uyên nên mối hôn nhân này như nước chảy thành sông.
Triệu Uyên thì lại không thích thế,
Nghe vậy, Thẩm hoàng hậu liếc xéo hắn một cái: “Người quấn lấy ngươi có nữ tử nào tầm thường không? Mẫu hậu đưa cung nữ đến cung của ngươi, có ai không phải mỹ nhân trăm dặm khó tìm không, còn ngươi thì giỏi rồi, vậy mà thật sự coi như người bưng chén rót trà.”
“Mấy nữ tử đó sao xứng với nhi thần được.”
Triệu Uyên nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ khinh miệt.
Lúc hắn thả lỏng thì không còn quan tâm tới quy củ phép tắc nữa. Về lý thì trong mặt lễ nghi mà Thái Tử hoàng gia có lẽ phải như ăn sâu xương tủy, hiểu rõ hơn bất cứ ai mới phải. Sự thất lễ của hắn càng giống như cố ý-- Hắn ghét quy củ phép tắc, trong quá trình gạt bỏ quy củ phép tắc ấy có lẽ nhận được sự thích thú càng lớn.
Thẩm hoàng hậu giận dữ: “Cơ thiếp Bộ học sĩ thì xứng với ngươi sao?”
Tuy nói Hoàng Hậu là bậc mẫu nghi tôn quý nhất thiên hạ nhưng ở trong thâm cung vẫn có thể xấu tới mức tằn tiện như vậy, có thể thấy Triệu Uyên làm việc gì cũng không kiêng dè chút nào. Lúc này hắn cũng chỉ hơi giương mắt: “Mẫu hậu, người nói những lời này ở đây thích hợp sao?”
Cung nữ chờ hầu hạ đứng bên cạnh đầu cúi rất thấp, thậm chí suýt nữa xem mình thành đồ vật trong nhà.
“Những thứ mà không có lợi lộc gì thì Lương phi sẽ không nhúng tay vào,” Thẩm hoàng hậu phục hồi tinh thần, tự thấy mình bị tức giận rồi, nhất thời nắm chặt bàn tay trắng như tuyết, móng tay nạm ngọc thạch, khắc hoa văn tinh xảo bấu vào lòng bàn tay, chút đau đớn khiến bà ta tỉnh táo hơn: “Mẫu hậu chỉ nhắc nhở ngươi, đừng để người ta nắm thóp, đánh ngươi 1 đòn, chuyện trên triều mẫu hậu cũng không bảo vệ được ngươi!”
Tuy nói nữ tắc không hiểu chính sự nhưng thấy Triệu Uyên phóng đãng hết thuốc chữa bị đánh mấy trận cũng không lạ.
“Mẫu hậu quở trách nhi thần như này đúng là khiến nhi thần đau lòng,”
Vẻ tươi cười của Triệu Uyên dần tắt nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể nhịn được-- Từ nhỏ tới giờ, xuất thân của hắn có bao giờ nếm mùi cực khổ bao giờ? Được nuôi đến mức vô tâm, muốn để hắn đau lòng thật sự quá khó, hắn nghiêm mặt: “Nhi thần có sở thích này phụ hoàng sao không biết được chứ? Chẳng qua không nói thôi, nhi thần cũng hành động theo quy củ cũng không miễn cưỡng người khác, bọn họ cũng không dám thử qua…… Đều là lấy cơ thiếp mới nạp mà đổi công danh thôi.”
Vật của người khác vốn đã không là vật trong trắng, dù thế nào thì cũng có thể là đồng nữ chưa nảy nở, hắn ngược lại thì thích tỷ tỷ có tuổi tác lớn cơ.
Có lẽ là liên quan tới sa vào mỹ sắc, hắn còn trẻ nên đáy mắt hắn luôn phủ một sự mơn mởn nhàn nhạt.
Triệu Uyên là đích trưởng đã sớm định danh vị, giờ còn được Tả tướng Phùng gia hỗ trợ, nửa giang sơn đã nằm trong tay, chờ phụ hoàng đến ngày cuối đời thì ngày lành tháng tốt của hắn cũng tới.
Thẩm hoàng hậu trách mắng: “Sau này có chính phi rồi phải giữ hình tượng đàng hoàng vào.”
“Nhi thần hiểu rồi ạ.”
Triệu Uyên uể oải đáp, không có sự hối lỗi nào, cuối cùng còn nói thêm một câu: “Mẫu hậu luôn nói những lời nhi thần không thích nghe, chắc là không muốn nhìn thấy nhi thần nữa rồi.” Suýt chút nữa làm Thẩm Hoàng Hậu tức giận gãy hết bộ móng tay.
Băn khoăn của bà ta không phải không có lý, gần đây tấu chương về Thái Tử nhiều gần gấp đôi, có vẻ như có sự âm thầm phối hợp.
Mặc dù thân phận ngôn quan được trân trọng trước mặt hoàng đế là kim bài miễn chết thế nhưng là một kẻ làm qua luôn phải có sự khôn ngoan, với chuyện của thái tử luôn kiêng dè Hoàng Thượng nể mặt Tả tướng nên cứ âm thầm, không nổi loạn lúc lâm triều nhưng mục đích mà nên cho hoàng đế thấy thì không ít.
Hoàng đế vẫn luôn biết Thái Tử nhà mình có sở thích người không nhìn nổi nhưng cũng không làm lớn chuyện, mấy quyển tấu chương kia coi như không thấy.
Nhưng xem ra hình dung này sợ rằng sự bỏ mặc của ông ta lại nuông chiều hắn thành thói!
Xem xong đống tấu chương cao như núi, hoàng đế còn chưa kịp triệu Thái Tử thì đã tức giận đến mức tức ngực phải gọi thái y, sau khi được một đám nhốn nháo bắt mạch bốc thuốc thì không còn tâm tình sức lực mắng Triệu Uyên nữa rồi. Triệu hắn tới qua quýt vài câu nhưng cổ họng khàn khàn, Triệu Uyên nghe từ tai nọ sang tai kia ngoan ngoãn thuận theo quỳ nhận sai nhưng lúc về lại rượu ngon, mỹ thực với mỹ nhân.
Một hoàng đế lớn tuổi có hoàng tử đã thành niên như thừa nữ bị ma hóa, có rất nhiều người ước gì ông ta sớm chết để nhường vị, bức vua thoái vị như bức hôn.
Mắt thấy Thái Tử không có ý định ở lại chăm sóc cho bản thân, ngoài miệng thì hoàng đế không nói nhưng trong lòng khó chịu muốn chết.
“Cao Đồng, ngươi nói xem có phải trẫm không biết dạy dỗ được Uyên nhi hay không?”
Cao Đồng cúi đầu hầu hạ bên cạnh, làm thái giám tổng quản ở Đông Thần cung, hắn đương nhiên biết cách chú ý tới tinh thần cũng như nhu cầu tâm lý của hoàng đế đúng lúc, lúc này động tác không chậm lại chút nào nhưng vẫn mơ hồ trả lời khéo léo-- Câu hỏi này trả lời thế nào? Nói Thái Tử bận việc, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng hơn sức khỏe của hoàng đế sao? Vả lại, Thái Tử bận chuyện gì thì có lẽ trong lòng Hoàng Thượng đã quá hiểu rõ rồi!
Trong khoảnh khắc hoàng đế lại lẩm bẩm nói: “Có lẽ do trẫm quá nuông chiều hắn.”
Nhìn mà xem bản thân Hoàng Thượng đã có đáp án rồi làm gì thật sự hỏi ý kiến của mấy nô tài như bọn họ chứ.
Lúc này, một tiểu thái giám từ phía sau rèm khom mình, miệng mấp máy như nói mà cũng như chưa nói, nhưng Cao Đồng lại nghe rất rõ, cười mà đến bên giường: “Hoàng Thượng, Nhị điện hạ cùng Tam điện hạ cùng tới cầu kiến.”
Hai huynh đệ khoanh tay đứng ngoài Đông Thần cung.
Triệu Triệt không nhịn được việc cứ đứng thẫn thờ thế, nghi ngờ chọc vào người bên cạnh: “Nhị ca, chúng ta đến thăm phụ hoàng, Đại hoàng huynh có phải là sẽ không vui không?”
“Thái Tử điện hạ đã hồi Đông Cung rồi,”
Triệu Trạm không nhiều nét mặt như đệ của hắn, chỉ nhướng khóe môi, khuôn mặt hòa nhã điềm đạm vô cùng giống như tình cảm huynh đệ rất thắm thiết: “Nếu như Tam đệ sợ thì giờ quay về cũng không muộn đâu.”
“Đã sai người truyền rồi, bây giờ mà rời đi thì dù sao cũng rất không hợp lễ!” Hiển nhiên là cũng không quá ngốc.
“Không phải quá đề phòng rồi sao? Long thể phụ hoàng bệnh nhẹ, làm vi thần, đến hầu bệnh cũng là chuyện nên làm, Tam đệ đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Triệu Triệt nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy hình như đúng là như vậy thật.
Nhưng hắn ta vẫn không tin Triệu Trạm: “Mà sao Nhị ca dẫn đệ tới?”
Triệu Trạm hơi suy tư: “Có lẽ là vì bản tính ta thiện lương.”
……Tất cả lời này từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới đều toát lên ý vị không đáng tin nhưng Triệu Triệt chưa kịp hỏi tiếp thì một tiểu thái giám Đông Thần cung đã ra nghênh tiếp, nói Hoàng Thượng truyền hai người tiến vào.
Dù hắn ta có nghi ngờ bao nhiêu cũng chỉ có thể tạm thời nuốt lại.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương