Gói Biểu Cảm Cung Đấu
Chương 178
Cuộc chiến nảy nửa này kết thúc bằng cơn buồn ngủ tới bất ngờ của Nhị hoàng tử.
Triệu Tố tức giận giảng đạo với Nhan Hoan Hoan, mà nàng lại thản nhiên nghe một lúc đột nhiên ngắt lời hắn: "Tố nhi à."
"Mẫu hậu?"
"Con có từng nghe tới một câu nói là "con trai không được chỉ trích lỗi sai của phụ mẫu" chưa? Con quở trách ta như vậy, ta rất đau lòng đấy."
Triệu Tố đau lòng: "Mẫu hậu dạy cho nhị đệ những gì vậy chứ? Nhị đệ ở tầm tuổi này là thời điểm dễ học nhất, hắn mà học được sẽ không thành dáng vẻ nghiêm chỉnh được, lỡ như khi tới Đông Hoa cung thỉnh an lại làm với Thái Hậu, hậu phi cả sảnh đường không phải sẽ cười nhạo mẫu phi không biết dạy con sao?"
Nghe thấy vậy, Nhan Hoan Hoan im lặng hẳn.
Sự im lặng này kéo dài rất lâu, dài tới mức Phúc An lặng lẽ kéo góc áo của hắn, muốn khuyên hắn đừng tức giận nữa. Khi hắn đang bắt đầu xét lại bản thân có phải nói hơi quá đáng không thì mẫu phi à một tiếng, trên đầu giống như sáng lên một bóng đèn nhỏ: "Có lý lắm, sau này lấy động tác này đi chọc Thái Hậu nhất định có thể khiến bà trở tay không kịp! Ha ha ha, thú vị lắm!"
...
Sự im lặng bao trùm Trường Nhạc cung cả buổi chiều.
"Con nói cũng có lý lắm, nếu như để Ương nhi học được chiêu này rồi sử dụng ra với Thái Hậu cùng với ta thì uy lực bội phần, nam nữ phối hợp lêu lêu, đúng là khó lường!"
"Mẫu phi!!"
Triệu Tố tức nổ phổi.
Ngược lại Phúc An lại đi nghiêm túc suy nghĩ tới tính khả năng của chuyện này, hơn nữa còn đưa ra một kiến nghị có tính đóng góp: "Nếu như Quý Phi khăng khăng như vậy không thì để hoàng đệ học chiêu này đi."
"...Phúc An, người đừng có đùa cợt cùng nàng nữa!"
"Ha ha, Phúc An đúng ý ta, chúng ta cùng nhau luyện tập đi, con muốn học không?"
Phúc An nghiêng cái đầu nhỏ, đôi mắt to tròn trong sáng thấu người, nàng ta thử đọc từ này ra: "Lêu lêu lêu?"
"Đúng vậy, trẻ nhỏ thật dễ dạy!"
Nhan Hoan Hoan hớn hở xoa rối tóc của công chúa.
Khi ở cùng với người nhà khiến đại hoàng tử điện hạ ở bên ngoài cho dù núi Thái Sơn có đổ ngay đằng trước thì mặt cũng không đổi sắc thấy ồn ào tới mức lấy hai tay che mặt, im lặng muốn sụp đổ.
Chính là ở trong Quốc Tử Giám, Từ Hạo Hiên ngoài mặt thiện lương, trong lòng ác độc có gây chuyện cũng không thể khiến hắn động lông mày, Quý Phi và công chúa kẻ xướng người họa cũng đủ để hắn quay về nguyên hình, hình tượng khó mà giữ được.
Đúng lúc này cung nữ tiến tới thông truyền rằng hoàng đế bãi giá Trường Nhạc cung.
Tin tức này đối với bất cứ cung phi nào cũng đều khiến cung nữ khác vừa bất ngờ vừa vui mừng, nhưng cung nữ thái giám trong Trường Nhạc cung lại thành quen rồi. Ồ, thánh giá tới rồi à? Dù sao thì cũng là tới vì nương nương, hơn nữa Hoàng Thượng ở Trường Nhạc cung từ trước tới nay chưa từng nổi giận, mà vì chuyện trên triều đình đưa tới ưu tư nhưng chưa tới nửa canh giờ sau đã lập tức được chủ tử dỗ dành bị thuyết phục rồi, nên cũng không cần lo lắng Hoàng Thượng sẽ trút giận lên hạ nhân.
"Phụ hoàng tới rồi, mẫu phi ngừng lại chút đi."
Nhan Hoan Hoan đột nhiên nghiêm chỉnh: "Đúng vậy, người một nhà chúng ta quan trọng nhất là gọn gàng chỉnh tề, không thể chỉ chúng ta mới học chiêu thức có ích này được, nhất định phải chia sẻ cho Hoàng Thượng nữa."
Trăm ngàn lời nói hóa thành lời nghẹn bên miệng, Triệu Tố đỡ trán, hắn thật sự đánh giá quá cao giới hạn của mẫu phi.
Mặc một bộ xiêm y đỏ nhạt, mắt sáng môi đỏ, Nhan Hoan Hoan không hề giống mẹ của hai đứa trẻ chút nào mà như một con bướm nhanh nhẹn tiếp giá, lúc hành lễ nụ cười trên mặt không hề tắt, một chút tôn kính cũng không có nhưng cả thể còn chưa kịp cúi xuống thì Hoàng thượng đã vội đỡ nàng tới chỗ bên cạnh một cách hết sức quen thuộc: "Sao lại cười vui thế này? Tố nhi, con lại tới sớm hơn cả trẫm."
Tố nhi đỡ trán, bước nhanh tới muốn ngăn mẫu phi ngốc nghếch hành động nhưng lại cảm nhận được sự đối xử khác biệt: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
"Đứng lên đi."
Phúc An chân ngắn đi chậm hơn hai người, lúc này mới khoan thai rề rà đi tới, còn chưa kịp hành lễ, Hoàng Thượng đã nói: "Miễn lễ."
Nàng ấy vui vẻ tạ ơn phụ hoàng rồi lại kéo góc áo Triệu Tố nén giận: "Hoàng đệ chạy nhanh quá, nhanh như chớp ấy, ta không đuổi kịp được."
"Ta..."
Trong lúc Triệu Tố định giải thích thì đôi mắt của Nhan Hoan Hoan sáng lên "chia sẻ" với Hoàng Thượng: "Hoàng Thượng vừa rồi không phải hỏi thiếp tại sao lại cười vui thế sao? Thiếp đang muốn nói chuyện này với chàng đây!"
Nàng cười ngây ngô, khuôn mắt kiều diễm, dáng vẻ lại giống như một tiểu cô nương khi nhìn thấy người trong lòng, có thể cản được sắc đẹp này e rằng ở Đại Tấn đếm trên đầu ngón tay. Nhan Quý Phi được sủng ái nhất hậu cung, dân gian không biết hình dáng khác, dự đoán từ câu chuyện của nàng, đoán được thần ơi, nổi bật như tiên giáng trần. Trong thời đại chưa có tập tranh chân dung chất lượng cao thì như vậy mà xây dựng một mỹ nữ, đủ để nàng trở thành người tình trong mộng của bách tích Đại Tấn rồi.
Dù gì cũng là người bên gối của nàng, mặc dù nụ cười này cực kỳ có tính mê hoặc nhưng Hoàng Thượng chỉ lưỡng lự một chốc đã đưa ra quyết định chuẩn xác: "Đi vào rồi nói, ở đây nhiều người."
Lỡ như là chuyện gì mất mặt thì cũng phải đóng cửa rồi làm.
Quả nhiên sau khi vào phòng ngủ, Nhan Hoan Hoan ghé vào bên tai hắn, sau khi thuật lại mọi việc, hắn không khỏi khâm phục bản thân có tầm nhìn xa trông rộng.
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng?"
"Hửm?"
"Không tới thử sao?"
Trong tầm mắt, ánh mắt của Nhan Hoan Hoan khổ sở phủ một tầng sương, cũng không biết từ lúc nào mà nước mắt của nàng đã ứa ra, Hoàng Thượng nhìn ánh mắt của nàng mà không hề nghi ngờ chút nào, chỉ cần hắn nói một chữ "không" thì ngay lập tức nàng sẽ khóc òa lên, lấy bàn tay nhỏ bé đấm vào ngực hắn... Nhưng mà yêu cầu này cũng làm Hoàng Thượng khó xử quá. Triệu Tố cũng nghĩ như vậy, phụ hoàng là người đứng đắn như thế, mặc dù sủng mẫu hậu tới mức coi trời bằng vung nhưng về nguyên tắc thì không di chuyển nửa bước, được xem là một đấng minh quân, sẽ không vì một cái cầu xin mà đồng ý yêu cầu hoang đường như thế.
"...Lêu lêu lêu."
Chỉ thấy môi mỏng của hoàng đế hé ra nhanh chóng đọc ba chữ xong xuôi, so với cái lêu lêu với ý tứ vừa khiêu khích vừa bất chấp của Quý Phi thì đứng đắn hơn nhiều. Hắn đọc rất nhanh, ba âm tiết giống như lướt qua thôi, nhưng dừng lại bên tai Triệu Tố trong chốc lát khiến hắn im lặng rất lâu, hắn ngạc nhiên: "Phụ hoàng?!"
"Hửm?" Hoàng Thượng di chuyển tầm mắt nhìn hắn, vẻ mặt trầm tĩnh lạnh lùng giống như là một màn gây cười vừa rồi chỉ là ảo tưởng của hắn, thấy nhi tử không nói gì thì quay sang Nhan Hoan Hoan: "Hài lòng chưa?"
Nàng gật đầu, nước mắt trong nháy mắt đã tan biến rồi làm gì còn tủi thân nữa.
Bộ dáng vừa rồi của Hoàng Thượng đúng là đáng yêu tới mức đặt bút xuống cũng khó mà hình dung được.
Dù gì cũng là cha con, Triệu Tố vẫn không thể nắm được hoàn toàn thánh tâm. Hoàng Thượng quả thực là một người có nguyên tắc, nhưng đối với Nhan Hoan Hoan hoặc là với người thân cận thì nguyên tắc không lay động được hắn chỉ liên quan tới việc nước việc dân thôi, muốn hắn thả lỏng phong thái hoặc là làm vài chuyện mất hình tượng thì phần lớn hắn đều đồng ý nhượng bộ vì nàng, thậm chí còn không cho rằng đó là cố tình gây rối.
Sau cùng hắn dặn dò: "Ở trước mặt trẫm chơi đùa thì không sao nhưng đừng làm cho Thái Hậu xem."
Nhan Hoan Hoan lè lưỡi: "Thiếp nói đùa thôi."
Có lẽ là ở cùng ba đứa nhỏ lâu nên tính trẻ con của nàng cũng dần lộ ra, càng ngày càng nghịch ngợm. May mà Hoàng Thượng bằng lòng chiều nàng. Quý Phi dù đẹp thì các hậu phi có lẽ do ngày nào cũng gặp được nàng, nhìn lâu nên vẻ đẹp cũng chỉ là chuyện thường tình mà thôi! Nhưng mà cũng kỳ lạ, Hoàng Thượng không những nhìn tới chán ngấy rồi sủng một người khác, ngược lại vẫn luôn đối xử với nàng rất tốt, mưa gió không đổi, mặc dù ngoài miệng không dám nói nhưng trong lòng không ít người, có lẽ nàng là hồ ly tinh chuyển thế tới mang họa cho Hoàng Thượng.
Trừ việc không được sủng ái ra thì ngày tháng của các cung phi không hề tệ.
Khi Hoàng Thượng rảnh cuống cuồng thì thích giúp hậu cung triều trước một tay, cái gì mà nô gây khó dễ với chủ tử, chuyện bị khấu trừ phần ăn càng ngày càng ít rồi. Đổi lại là hoàng đế khác thì làm sao vì phi tần nhỏ bé không có hứng thú mà ra mặt được, nhưng Triệu Trạm không giống vậy, cho dù một người tầm thường mà hắn không nhớ rõ tên, miễn là sai người nói với Tùy Tỉnh thì hắn chắc chắn sẽ điều tra, xử lý nghiêm ngặt.
Không phải là thương hoa tiếc ngọc, chỉ là Triệu Trạm không chấp nhận được loại chuyện trái với quy củ, hơn nữa hậu cung triều trước, chỉ cần thuộc về hắn quản lý thì hắn sẽ đối xử như nhau.
Thời gian như thoi đưa, trong nháy mắt năm năm đã trôi qua.
Đứa trẻ càng ngày càng lớn, ngày ngày Nhan Hoan Hoan ngắm nhìn con trai nhỏ, so với thường dân hoàng thất đều hạnh phúc, nàng căn bản không có cơ hội giúp nhi tử trưởng thành nhanh chóng, y phục không vừa mà còn phiền muộn, y phục mới chất đầy phòng, mỗi ngày đổi một kiểu dáng không giống nhau.
Không hiểu tại sao, Triệu Ương rất được người ta yêu thích.
Toàn bộ hậu cung đều biết, mối quan hệ của Thái Hậu và Quý Phi rất tệ, hơn nữa người trước còn không thắng được kẻ sau, chỉ có thể trốn trong Đông Hoa cung làm người có khuôn phép. Nhưng dù gì tuổi tác bà cũng lớn rồi, thâm cung cô đơn, hậu phi nịnh nọt, tất cả đều chán ngấy rồi, Triệu Tố chẳng thèm lấy lòng bà, đối xử với bà rất khuôn phép, nhưng trừ việc đó ra, thì sự khách sáo lạnh nhạt cũng rất rõ ràng.
Ngay lúc tất cả mọi người cho rằng cả đời hai cung cũng không qua lại với nhau thì sau khi Triệu Ương biết nói, vào một buổi chiều nọ đùa giỡn khiến Thái Hậu như mở cờ trong bụng.
Nếu không phải có vết xe đổ thì Thái Hậu cũng sẽ không để nhị hoàng tử đi.
Sau khi hồi cung, Nhan Hoan Hoan tấm tắc lấy làm lạ: "Không ngờ Ương nhi lại hợp với Thái Hậu như vậy, được lắm."
Tuy rằng nàng và Thái Hậu không hợp nhau nhưng trừ việc Thái Hậu là mẹ chồng của nàng ra thì cũng là tổ mẫu của Ương nhi.
Thân thích mâu thuẫn không vừa mặt nhau, kém cỏi nhất chính là lấy trẻ con ra dụ dỗ, xem như lôi kéo một người đồng đội, thực ra lại là tước đoạt một phần tình cảm ruột thịt của đứa trẻ. Ví dụ điển hình như vợ chồng cãi nhau muốn đứa trẻ đưa ra sự lựa chọn. Thực tế, hắn có thể không phải là người chồng tốt nhưng cũng có thể là người cha tốt, hẳn là nên để đứa trẻ đưa quyết định.
Triệu Ương năm tuổi đã nói chuyện rất lưu loát, hắn lấy một miếng bánh táo đút cho mẫu thân ăn rồi mới nói: "Đối đãi tốt với nữ tử không phải là điều nên làm sao?"
Hương vị ngọt ngào tinh tế của bánh táo giống như tiếng nói dịu dàng của tiểu nhi tử, mặc dù hắn thua kém hơn người đại ca điềm tĩnh nhưng có thể vui đùa cũng có thể yên tĩnh. Lúc yên tĩnh thì nói chuyện thong thả ung dung, logic cũng rất rõ ràng, đó là sự trưởng thành sớm hoàn toàn khác hẳn với Triệu Tố. Sau khi ăn miếng bánh táo, Nhan Hoan Hoan có hơi đăm chiêu, Hoàng Thượng vậy mà có thể sinh ra được đứa con trai EQ cao như vậy, cho dù nhìn từ bất kỳ góc độ nào cũng đều là di truyền sự ưu tú từ nàng.
"Vậy sao con lại từ chối lời mời muốn con ở lại Đông Hoa cung của Thái Hậu?"
Lông mày của Triệu Ương khẽ nhăn lại, hắn đúng là càng giống mẫu thân hơn, ngũ quan chưa phát triển hoàn toàn đúng là giống một tiểu cô nương rất xinh đẹp: "Đối xử tốt thì đối xử tốt nhưng mà con thích ở cùng mẫu phi hơn."
"Sự yêu ghét của con với hoàng tổ mẫu quan trọng sao? Con từ chối thẳng thắn như vậy không chừng còn làm tổn thương trái tim của Thái Hậu đấy." Nhan Hoan hoan véo khuôn mặt nhỏ của hắn, muốn biết cách nghĩ của nhi tử.
Ăn điểm tâm no nê, hắn được cung nữ hầu hạ vừa rửa tay vừa nghiêng mặt cười với nàng: "Nếu như bỏ qua sự yêu ghét của bản thân ở lại bên cạnh bà thì thứ mà bà nhận được chính là một đứa cháu không hoàn chỉnh cũng không vui vẻ gì, con sẽ ngày đêm nhớ mẫu phi, thấy được con như vậy, bà còn có thể vui vẻ sao? Đó mới đúng là làm tổn thương trái tim của hoàng tổ mẫu. Còn không bằng con cứ gạt ý muốn của bà trước, mỗi ngày theo mẫu phi đi thỉnh an thì có nhiều cơ hội gặp mặt hơn, hà tất gì phải gấp gáp."
Rửa sạch tay, Triệu Ương xuống đất hất hàm: "Con muốn chơi xích đu, mẫu phi có thể chơi cùng con không?"
Nàng phục hồi lại tinh thần: "Được."
Lời vừa rồi nếu như không phải đang nói về Thái Hậu thì giống như logic của một công tử phong lưu vậy!
Tới khi thắp đèn, lúc Hoàng Thượng bãi giá Trường Nhạc cung, Nhan Hoan Hoan thuận miệng nói với hắn, khen: "Trên việc tình cảm Ương nhi thật sự rất thông minh quyết đoán."
"..."
"Hoàng Thượng?"
"Lời này..." Hoàng Thượng chỉ cảm thấy thái dương hơi nhói: "Trẫm nghe người khác nói rồi, hơn nữa không chỉ một lần đâu."
Mà ở một phía khác, Dung Diệu Chân ở trong hương phòng cùng với hoa khôi đệ nhất thiên hạ, hắn ta đang lấy quạt giấy nâng cằm mỹ nhân lên. Mặt mày hết sức đưa tình nhưng rồi không nhịn được mà hắt hơi một cái phá vỡ cả bầu không khí.
Triệu Tố tức giận giảng đạo với Nhan Hoan Hoan, mà nàng lại thản nhiên nghe một lúc đột nhiên ngắt lời hắn: "Tố nhi à."
"Mẫu hậu?"
"Con có từng nghe tới một câu nói là "con trai không được chỉ trích lỗi sai của phụ mẫu" chưa? Con quở trách ta như vậy, ta rất đau lòng đấy."
Triệu Tố đau lòng: "Mẫu hậu dạy cho nhị đệ những gì vậy chứ? Nhị đệ ở tầm tuổi này là thời điểm dễ học nhất, hắn mà học được sẽ không thành dáng vẻ nghiêm chỉnh được, lỡ như khi tới Đông Hoa cung thỉnh an lại làm với Thái Hậu, hậu phi cả sảnh đường không phải sẽ cười nhạo mẫu phi không biết dạy con sao?"
Nghe thấy vậy, Nhan Hoan Hoan im lặng hẳn.
Sự im lặng này kéo dài rất lâu, dài tới mức Phúc An lặng lẽ kéo góc áo của hắn, muốn khuyên hắn đừng tức giận nữa. Khi hắn đang bắt đầu xét lại bản thân có phải nói hơi quá đáng không thì mẫu phi à một tiếng, trên đầu giống như sáng lên một bóng đèn nhỏ: "Có lý lắm, sau này lấy động tác này đi chọc Thái Hậu nhất định có thể khiến bà trở tay không kịp! Ha ha ha, thú vị lắm!"
...
Sự im lặng bao trùm Trường Nhạc cung cả buổi chiều.
"Con nói cũng có lý lắm, nếu như để Ương nhi học được chiêu này rồi sử dụng ra với Thái Hậu cùng với ta thì uy lực bội phần, nam nữ phối hợp lêu lêu, đúng là khó lường!"
"Mẫu phi!!"
Triệu Tố tức nổ phổi.
Ngược lại Phúc An lại đi nghiêm túc suy nghĩ tới tính khả năng của chuyện này, hơn nữa còn đưa ra một kiến nghị có tính đóng góp: "Nếu như Quý Phi khăng khăng như vậy không thì để hoàng đệ học chiêu này đi."
"...Phúc An, người đừng có đùa cợt cùng nàng nữa!"
"Ha ha, Phúc An đúng ý ta, chúng ta cùng nhau luyện tập đi, con muốn học không?"
Phúc An nghiêng cái đầu nhỏ, đôi mắt to tròn trong sáng thấu người, nàng ta thử đọc từ này ra: "Lêu lêu lêu?"
"Đúng vậy, trẻ nhỏ thật dễ dạy!"
Nhan Hoan Hoan hớn hở xoa rối tóc của công chúa.
Khi ở cùng với người nhà khiến đại hoàng tử điện hạ ở bên ngoài cho dù núi Thái Sơn có đổ ngay đằng trước thì mặt cũng không đổi sắc thấy ồn ào tới mức lấy hai tay che mặt, im lặng muốn sụp đổ.
Chính là ở trong Quốc Tử Giám, Từ Hạo Hiên ngoài mặt thiện lương, trong lòng ác độc có gây chuyện cũng không thể khiến hắn động lông mày, Quý Phi và công chúa kẻ xướng người họa cũng đủ để hắn quay về nguyên hình, hình tượng khó mà giữ được.
Đúng lúc này cung nữ tiến tới thông truyền rằng hoàng đế bãi giá Trường Nhạc cung.
Tin tức này đối với bất cứ cung phi nào cũng đều khiến cung nữ khác vừa bất ngờ vừa vui mừng, nhưng cung nữ thái giám trong Trường Nhạc cung lại thành quen rồi. Ồ, thánh giá tới rồi à? Dù sao thì cũng là tới vì nương nương, hơn nữa Hoàng Thượng ở Trường Nhạc cung từ trước tới nay chưa từng nổi giận, mà vì chuyện trên triều đình đưa tới ưu tư nhưng chưa tới nửa canh giờ sau đã lập tức được chủ tử dỗ dành bị thuyết phục rồi, nên cũng không cần lo lắng Hoàng Thượng sẽ trút giận lên hạ nhân.
"Phụ hoàng tới rồi, mẫu phi ngừng lại chút đi."
Nhan Hoan Hoan đột nhiên nghiêm chỉnh: "Đúng vậy, người một nhà chúng ta quan trọng nhất là gọn gàng chỉnh tề, không thể chỉ chúng ta mới học chiêu thức có ích này được, nhất định phải chia sẻ cho Hoàng Thượng nữa."
Trăm ngàn lời nói hóa thành lời nghẹn bên miệng, Triệu Tố đỡ trán, hắn thật sự đánh giá quá cao giới hạn của mẫu phi.
Mặc một bộ xiêm y đỏ nhạt, mắt sáng môi đỏ, Nhan Hoan Hoan không hề giống mẹ của hai đứa trẻ chút nào mà như một con bướm nhanh nhẹn tiếp giá, lúc hành lễ nụ cười trên mặt không hề tắt, một chút tôn kính cũng không có nhưng cả thể còn chưa kịp cúi xuống thì Hoàng thượng đã vội đỡ nàng tới chỗ bên cạnh một cách hết sức quen thuộc: "Sao lại cười vui thế này? Tố nhi, con lại tới sớm hơn cả trẫm."
Tố nhi đỡ trán, bước nhanh tới muốn ngăn mẫu phi ngốc nghếch hành động nhưng lại cảm nhận được sự đối xử khác biệt: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
"Đứng lên đi."
Phúc An chân ngắn đi chậm hơn hai người, lúc này mới khoan thai rề rà đi tới, còn chưa kịp hành lễ, Hoàng Thượng đã nói: "Miễn lễ."
Nàng ấy vui vẻ tạ ơn phụ hoàng rồi lại kéo góc áo Triệu Tố nén giận: "Hoàng đệ chạy nhanh quá, nhanh như chớp ấy, ta không đuổi kịp được."
"Ta..."
Trong lúc Triệu Tố định giải thích thì đôi mắt của Nhan Hoan Hoan sáng lên "chia sẻ" với Hoàng Thượng: "Hoàng Thượng vừa rồi không phải hỏi thiếp tại sao lại cười vui thế sao? Thiếp đang muốn nói chuyện này với chàng đây!"
Nàng cười ngây ngô, khuôn mắt kiều diễm, dáng vẻ lại giống như một tiểu cô nương khi nhìn thấy người trong lòng, có thể cản được sắc đẹp này e rằng ở Đại Tấn đếm trên đầu ngón tay. Nhan Quý Phi được sủng ái nhất hậu cung, dân gian không biết hình dáng khác, dự đoán từ câu chuyện của nàng, đoán được thần ơi, nổi bật như tiên giáng trần. Trong thời đại chưa có tập tranh chân dung chất lượng cao thì như vậy mà xây dựng một mỹ nữ, đủ để nàng trở thành người tình trong mộng của bách tích Đại Tấn rồi.
Dù gì cũng là người bên gối của nàng, mặc dù nụ cười này cực kỳ có tính mê hoặc nhưng Hoàng Thượng chỉ lưỡng lự một chốc đã đưa ra quyết định chuẩn xác: "Đi vào rồi nói, ở đây nhiều người."
Lỡ như là chuyện gì mất mặt thì cũng phải đóng cửa rồi làm.
Quả nhiên sau khi vào phòng ngủ, Nhan Hoan Hoan ghé vào bên tai hắn, sau khi thuật lại mọi việc, hắn không khỏi khâm phục bản thân có tầm nhìn xa trông rộng.
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng?"
"Hửm?"
"Không tới thử sao?"
Trong tầm mắt, ánh mắt của Nhan Hoan Hoan khổ sở phủ một tầng sương, cũng không biết từ lúc nào mà nước mắt của nàng đã ứa ra, Hoàng Thượng nhìn ánh mắt của nàng mà không hề nghi ngờ chút nào, chỉ cần hắn nói một chữ "không" thì ngay lập tức nàng sẽ khóc òa lên, lấy bàn tay nhỏ bé đấm vào ngực hắn... Nhưng mà yêu cầu này cũng làm Hoàng Thượng khó xử quá. Triệu Tố cũng nghĩ như vậy, phụ hoàng là người đứng đắn như thế, mặc dù sủng mẫu hậu tới mức coi trời bằng vung nhưng về nguyên tắc thì không di chuyển nửa bước, được xem là một đấng minh quân, sẽ không vì một cái cầu xin mà đồng ý yêu cầu hoang đường như thế.
"...Lêu lêu lêu."
Chỉ thấy môi mỏng của hoàng đế hé ra nhanh chóng đọc ba chữ xong xuôi, so với cái lêu lêu với ý tứ vừa khiêu khích vừa bất chấp của Quý Phi thì đứng đắn hơn nhiều. Hắn đọc rất nhanh, ba âm tiết giống như lướt qua thôi, nhưng dừng lại bên tai Triệu Tố trong chốc lát khiến hắn im lặng rất lâu, hắn ngạc nhiên: "Phụ hoàng?!"
"Hửm?" Hoàng Thượng di chuyển tầm mắt nhìn hắn, vẻ mặt trầm tĩnh lạnh lùng giống như là một màn gây cười vừa rồi chỉ là ảo tưởng của hắn, thấy nhi tử không nói gì thì quay sang Nhan Hoan Hoan: "Hài lòng chưa?"
Nàng gật đầu, nước mắt trong nháy mắt đã tan biến rồi làm gì còn tủi thân nữa.
Bộ dáng vừa rồi của Hoàng Thượng đúng là đáng yêu tới mức đặt bút xuống cũng khó mà hình dung được.
Dù gì cũng là cha con, Triệu Tố vẫn không thể nắm được hoàn toàn thánh tâm. Hoàng Thượng quả thực là một người có nguyên tắc, nhưng đối với Nhan Hoan Hoan hoặc là với người thân cận thì nguyên tắc không lay động được hắn chỉ liên quan tới việc nước việc dân thôi, muốn hắn thả lỏng phong thái hoặc là làm vài chuyện mất hình tượng thì phần lớn hắn đều đồng ý nhượng bộ vì nàng, thậm chí còn không cho rằng đó là cố tình gây rối.
Sau cùng hắn dặn dò: "Ở trước mặt trẫm chơi đùa thì không sao nhưng đừng làm cho Thái Hậu xem."
Nhan Hoan Hoan lè lưỡi: "Thiếp nói đùa thôi."
Có lẽ là ở cùng ba đứa nhỏ lâu nên tính trẻ con của nàng cũng dần lộ ra, càng ngày càng nghịch ngợm. May mà Hoàng Thượng bằng lòng chiều nàng. Quý Phi dù đẹp thì các hậu phi có lẽ do ngày nào cũng gặp được nàng, nhìn lâu nên vẻ đẹp cũng chỉ là chuyện thường tình mà thôi! Nhưng mà cũng kỳ lạ, Hoàng Thượng không những nhìn tới chán ngấy rồi sủng một người khác, ngược lại vẫn luôn đối xử với nàng rất tốt, mưa gió không đổi, mặc dù ngoài miệng không dám nói nhưng trong lòng không ít người, có lẽ nàng là hồ ly tinh chuyển thế tới mang họa cho Hoàng Thượng.
Trừ việc không được sủng ái ra thì ngày tháng của các cung phi không hề tệ.
Khi Hoàng Thượng rảnh cuống cuồng thì thích giúp hậu cung triều trước một tay, cái gì mà nô gây khó dễ với chủ tử, chuyện bị khấu trừ phần ăn càng ngày càng ít rồi. Đổi lại là hoàng đế khác thì làm sao vì phi tần nhỏ bé không có hứng thú mà ra mặt được, nhưng Triệu Trạm không giống vậy, cho dù một người tầm thường mà hắn không nhớ rõ tên, miễn là sai người nói với Tùy Tỉnh thì hắn chắc chắn sẽ điều tra, xử lý nghiêm ngặt.
Không phải là thương hoa tiếc ngọc, chỉ là Triệu Trạm không chấp nhận được loại chuyện trái với quy củ, hơn nữa hậu cung triều trước, chỉ cần thuộc về hắn quản lý thì hắn sẽ đối xử như nhau.
Thời gian như thoi đưa, trong nháy mắt năm năm đã trôi qua.
Đứa trẻ càng ngày càng lớn, ngày ngày Nhan Hoan Hoan ngắm nhìn con trai nhỏ, so với thường dân hoàng thất đều hạnh phúc, nàng căn bản không có cơ hội giúp nhi tử trưởng thành nhanh chóng, y phục không vừa mà còn phiền muộn, y phục mới chất đầy phòng, mỗi ngày đổi một kiểu dáng không giống nhau.
Không hiểu tại sao, Triệu Ương rất được người ta yêu thích.
Toàn bộ hậu cung đều biết, mối quan hệ của Thái Hậu và Quý Phi rất tệ, hơn nữa người trước còn không thắng được kẻ sau, chỉ có thể trốn trong Đông Hoa cung làm người có khuôn phép. Nhưng dù gì tuổi tác bà cũng lớn rồi, thâm cung cô đơn, hậu phi nịnh nọt, tất cả đều chán ngấy rồi, Triệu Tố chẳng thèm lấy lòng bà, đối xử với bà rất khuôn phép, nhưng trừ việc đó ra, thì sự khách sáo lạnh nhạt cũng rất rõ ràng.
Ngay lúc tất cả mọi người cho rằng cả đời hai cung cũng không qua lại với nhau thì sau khi Triệu Ương biết nói, vào một buổi chiều nọ đùa giỡn khiến Thái Hậu như mở cờ trong bụng.
Nếu không phải có vết xe đổ thì Thái Hậu cũng sẽ không để nhị hoàng tử đi.
Sau khi hồi cung, Nhan Hoan Hoan tấm tắc lấy làm lạ: "Không ngờ Ương nhi lại hợp với Thái Hậu như vậy, được lắm."
Tuy rằng nàng và Thái Hậu không hợp nhau nhưng trừ việc Thái Hậu là mẹ chồng của nàng ra thì cũng là tổ mẫu của Ương nhi.
Thân thích mâu thuẫn không vừa mặt nhau, kém cỏi nhất chính là lấy trẻ con ra dụ dỗ, xem như lôi kéo một người đồng đội, thực ra lại là tước đoạt một phần tình cảm ruột thịt của đứa trẻ. Ví dụ điển hình như vợ chồng cãi nhau muốn đứa trẻ đưa ra sự lựa chọn. Thực tế, hắn có thể không phải là người chồng tốt nhưng cũng có thể là người cha tốt, hẳn là nên để đứa trẻ đưa quyết định.
Triệu Ương năm tuổi đã nói chuyện rất lưu loát, hắn lấy một miếng bánh táo đút cho mẫu thân ăn rồi mới nói: "Đối đãi tốt với nữ tử không phải là điều nên làm sao?"
Hương vị ngọt ngào tinh tế của bánh táo giống như tiếng nói dịu dàng của tiểu nhi tử, mặc dù hắn thua kém hơn người đại ca điềm tĩnh nhưng có thể vui đùa cũng có thể yên tĩnh. Lúc yên tĩnh thì nói chuyện thong thả ung dung, logic cũng rất rõ ràng, đó là sự trưởng thành sớm hoàn toàn khác hẳn với Triệu Tố. Sau khi ăn miếng bánh táo, Nhan Hoan Hoan có hơi đăm chiêu, Hoàng Thượng vậy mà có thể sinh ra được đứa con trai EQ cao như vậy, cho dù nhìn từ bất kỳ góc độ nào cũng đều là di truyền sự ưu tú từ nàng.
"Vậy sao con lại từ chối lời mời muốn con ở lại Đông Hoa cung của Thái Hậu?"
Lông mày của Triệu Ương khẽ nhăn lại, hắn đúng là càng giống mẫu thân hơn, ngũ quan chưa phát triển hoàn toàn đúng là giống một tiểu cô nương rất xinh đẹp: "Đối xử tốt thì đối xử tốt nhưng mà con thích ở cùng mẫu phi hơn."
"Sự yêu ghét của con với hoàng tổ mẫu quan trọng sao? Con từ chối thẳng thắn như vậy không chừng còn làm tổn thương trái tim của Thái Hậu đấy." Nhan Hoan hoan véo khuôn mặt nhỏ của hắn, muốn biết cách nghĩ của nhi tử.
Ăn điểm tâm no nê, hắn được cung nữ hầu hạ vừa rửa tay vừa nghiêng mặt cười với nàng: "Nếu như bỏ qua sự yêu ghét của bản thân ở lại bên cạnh bà thì thứ mà bà nhận được chính là một đứa cháu không hoàn chỉnh cũng không vui vẻ gì, con sẽ ngày đêm nhớ mẫu phi, thấy được con như vậy, bà còn có thể vui vẻ sao? Đó mới đúng là làm tổn thương trái tim của hoàng tổ mẫu. Còn không bằng con cứ gạt ý muốn của bà trước, mỗi ngày theo mẫu phi đi thỉnh an thì có nhiều cơ hội gặp mặt hơn, hà tất gì phải gấp gáp."
Rửa sạch tay, Triệu Ương xuống đất hất hàm: "Con muốn chơi xích đu, mẫu phi có thể chơi cùng con không?"
Nàng phục hồi lại tinh thần: "Được."
Lời vừa rồi nếu như không phải đang nói về Thái Hậu thì giống như logic của một công tử phong lưu vậy!
Tới khi thắp đèn, lúc Hoàng Thượng bãi giá Trường Nhạc cung, Nhan Hoan Hoan thuận miệng nói với hắn, khen: "Trên việc tình cảm Ương nhi thật sự rất thông minh quyết đoán."
"..."
"Hoàng Thượng?"
"Lời này..." Hoàng Thượng chỉ cảm thấy thái dương hơi nhói: "Trẫm nghe người khác nói rồi, hơn nữa không chỉ một lần đâu."
Mà ở một phía khác, Dung Diệu Chân ở trong hương phòng cùng với hoa khôi đệ nhất thiên hạ, hắn ta đang lấy quạt giấy nâng cằm mỹ nhân lên. Mặt mày hết sức đưa tình nhưng rồi không nhịn được mà hắt hơi một cái phá vỡ cả bầu không khí.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương