Hạ Nắng
Chương 22: Đấu tranh tư tưởng rất nhiều
Khía cạnh khác bên nhà Hoàng Phong
Nó cũng chỉ lặp đi lặp lại hằng ngày những công việc vô ích và nhàm chán
Xem phim, ngủ và ăn đôi khi tập thể dục trong nhà thì nó không làm gì cả và thế lại kết thúc một ngày trong tuần
Nó cũng chán lắm chứ nó cũng rất mong được đi chơi với các bạn hơn nữa là đi chơi với Hải Chi nhưng vì thái độ trầm lắng của mình nên nó luôn không muốn thể hiện ra bên ngoài
Không phải là quá nhớ Chi không chịu được nhưng nó cứ bất giác mỗi ngày lại nghĩ về cái Chi lúc lâu
Sáng nào cũng nghe được một tiếng chuông điện thoại vang lên thì nó lại tưởng sẽ được Chi làm phiền, sẽ được Chi nhắn tin cho nó. Nhưng đó chỉ là một thông báo thời tiết
Đến bữa ăn mở tủ lạnh ra tìm đồ đông lạnh để nấu lên ăn, nhìn sang khe cửa bên tay phải nó lại va vào mắt bởi những chai sữa bò bằng thuỷ tinh cái Chi rất thích uống
Phong còn nghĩ lại lúc Chi bị bệnh trên lớp và được nó bế về nhà. Nó đang tự tạo hoá lên sự lãng mạn giữa nó và Hải Chi trong suy nghĩ của mình
Đến khi ra bàn ăn, trước mặt nó là dĩa thức ăn làm sẵn nhưng dường như trong mắt hiện lên hình bóng của Chi đang ngồi ăn pizza mấy hôm trước. Chi lúc đó vừa ăn vừa ngây ngô cười thích thú, nó lại một lần nữa ngây người nhìn mãi cảnh tượng ấy nhưng lần này là với dĩa đồ ăn chưa được động đũa vào
Chưa hết, khi bước vào phòng ngủ để chuẩn bị chơi game thì nó lại ngồi ở sát tường giường ngủ nơi mà nó và cái Chi từng ngồi tại đây lúc ở nhà nó. Lần đầu tiên nó đã thấy mình che chở và bảo vệ được cũng như là làm dịu lại tâm trạng sợ hãi của Chi
Đến chiếc ghế sofa phòng khách mà không biết Chi là ngủ được bao lần. Nhưng đôi khi lướt qua lại nghe mùi hương thật dịu nhẹ như trên cơ thể của Hải Chi vậy
Giờ đây trong các ngóc ngách nào ở nhà. Nó luôn không ngừng nhớ về Chi, xa mới vài ngày mà nỗi nhớ của Phong đã đầy tới lấp được hố. Không biết làm sao để nó có thể ngừng nhớ Chi nữa
…****************…
Thôi! Nó quyết định rồi nó sẽ chủ động nhắn Hải Chi trước. Nếu cứ để như vậy lòng nó sẽ bức bối chết mất, thiệt tình là nó không thể chịu được nữa rồi. Đã đến giới hạn
Mở điện thoại lên nó không nhắn liền mà vào facebook Chi coi. Lần đầu tiên nó soi facebook người khác lại còn là Hải Chi nữa chứ
Không thấy gì cả nó chỉ thấy được một mục được ghim ở phần đáng chú ý của trang cá nhân facebook chỉ có một tấm ảnh cái Chi đăng lên là hình chụp với con Bông. Chi lúc đấy còn nhỏ lại cột tóc hai chùm đứng kế Bông thì còn nhỏ hơn
Phong thấy tấm ảnh quá độ dễ thương nên cứ cười ngốc một mình, cười không thể tự dừng lại
Mở ra đoạn chat trò chuyện với Chi thì nó mới nhìn thấy lại hoá ra mình từng nói chuyện với Hải Chi rất nhiều nhưng luôn là những lời lẻ lạnh nhạt như mấy tiếng “ừ ờ ừm vậy đi” thì nó không nói được thêm gì nữa. Lúc này nó thấy bản thân mình ngốc nghếnh như vậy mà chủ động trước thì sẽ ra sao
Đúng là đấu tranh tư tưởng trong người nó thật nhiều, thật khó để đưa ra quyết định. Nhưng nó đã dám chắc rồi mà nó phải nhắn tin cho Chi
- “Chi ơi mày khoẻ không” là mấy câu chữ đơn giản mà Phong cố lắm mới nhắn ra được
Đầu dây bên kia chưa trả lời liền mà đợi lúc lâu mới hồi âm
- “Tao khoẻ, còn mày thì sao” Chi đáp
- “Tao cũng thế, lần sau đi chơi với tao Chi nhé”
- “Cứ ở nhà tao bức bối chết mất” Phong nói lên lời thật lòng
- “Ừm Phong” Lúc này không chỉ có cái Chi bên kia vui sướng vô cùng mà Hoàng Phong bên đây cũng cảm thấy giải thoát được nỗi nhớ mấy hôm nay nó chôn giấu trong lòng
Bỗng nhiên nó cảm thấy bản thân mình đã tràn trề sức sống, có thể đứng dậy tập thể dục lúc lâu mà không có một hơi. Có thể là do nó đã đỗi vui sướng chăng~~~
Nhưng nói không vui là nói dối. Giờ đây nó vui chết mất, năng lượng bị tiêu thụ đã mất đi hằng ngày bỗng lại nhồi nhét vào con người nó khiến nó luôn muốn vận động dù là việc nặng hay việc nhẹ
Có lẽ Lưu Hải Chi chính là người đã tạo nên năng lượng tích cực và ban tặng cho một người may mắn là nó sao???
Nó cũng chỉ lặp đi lặp lại hằng ngày những công việc vô ích và nhàm chán
Xem phim, ngủ và ăn đôi khi tập thể dục trong nhà thì nó không làm gì cả và thế lại kết thúc một ngày trong tuần
Nó cũng chán lắm chứ nó cũng rất mong được đi chơi với các bạn hơn nữa là đi chơi với Hải Chi nhưng vì thái độ trầm lắng của mình nên nó luôn không muốn thể hiện ra bên ngoài
Không phải là quá nhớ Chi không chịu được nhưng nó cứ bất giác mỗi ngày lại nghĩ về cái Chi lúc lâu
Sáng nào cũng nghe được một tiếng chuông điện thoại vang lên thì nó lại tưởng sẽ được Chi làm phiền, sẽ được Chi nhắn tin cho nó. Nhưng đó chỉ là một thông báo thời tiết
Đến bữa ăn mở tủ lạnh ra tìm đồ đông lạnh để nấu lên ăn, nhìn sang khe cửa bên tay phải nó lại va vào mắt bởi những chai sữa bò bằng thuỷ tinh cái Chi rất thích uống
Phong còn nghĩ lại lúc Chi bị bệnh trên lớp và được nó bế về nhà. Nó đang tự tạo hoá lên sự lãng mạn giữa nó và Hải Chi trong suy nghĩ của mình
Đến khi ra bàn ăn, trước mặt nó là dĩa thức ăn làm sẵn nhưng dường như trong mắt hiện lên hình bóng của Chi đang ngồi ăn pizza mấy hôm trước. Chi lúc đó vừa ăn vừa ngây ngô cười thích thú, nó lại một lần nữa ngây người nhìn mãi cảnh tượng ấy nhưng lần này là với dĩa đồ ăn chưa được động đũa vào
Chưa hết, khi bước vào phòng ngủ để chuẩn bị chơi game thì nó lại ngồi ở sát tường giường ngủ nơi mà nó và cái Chi từng ngồi tại đây lúc ở nhà nó. Lần đầu tiên nó đã thấy mình che chở và bảo vệ được cũng như là làm dịu lại tâm trạng sợ hãi của Chi
Đến chiếc ghế sofa phòng khách mà không biết Chi là ngủ được bao lần. Nhưng đôi khi lướt qua lại nghe mùi hương thật dịu nhẹ như trên cơ thể của Hải Chi vậy
Giờ đây trong các ngóc ngách nào ở nhà. Nó luôn không ngừng nhớ về Chi, xa mới vài ngày mà nỗi nhớ của Phong đã đầy tới lấp được hố. Không biết làm sao để nó có thể ngừng nhớ Chi nữa
…****************…
Thôi! Nó quyết định rồi nó sẽ chủ động nhắn Hải Chi trước. Nếu cứ để như vậy lòng nó sẽ bức bối chết mất, thiệt tình là nó không thể chịu được nữa rồi. Đã đến giới hạn
Mở điện thoại lên nó không nhắn liền mà vào facebook Chi coi. Lần đầu tiên nó soi facebook người khác lại còn là Hải Chi nữa chứ
Không thấy gì cả nó chỉ thấy được một mục được ghim ở phần đáng chú ý của trang cá nhân facebook chỉ có một tấm ảnh cái Chi đăng lên là hình chụp với con Bông. Chi lúc đấy còn nhỏ lại cột tóc hai chùm đứng kế Bông thì còn nhỏ hơn
Phong thấy tấm ảnh quá độ dễ thương nên cứ cười ngốc một mình, cười không thể tự dừng lại
Mở ra đoạn chat trò chuyện với Chi thì nó mới nhìn thấy lại hoá ra mình từng nói chuyện với Hải Chi rất nhiều nhưng luôn là những lời lẻ lạnh nhạt như mấy tiếng “ừ ờ ừm vậy đi” thì nó không nói được thêm gì nữa. Lúc này nó thấy bản thân mình ngốc nghếnh như vậy mà chủ động trước thì sẽ ra sao
Đúng là đấu tranh tư tưởng trong người nó thật nhiều, thật khó để đưa ra quyết định. Nhưng nó đã dám chắc rồi mà nó phải nhắn tin cho Chi
- “Chi ơi mày khoẻ không” là mấy câu chữ đơn giản mà Phong cố lắm mới nhắn ra được
Đầu dây bên kia chưa trả lời liền mà đợi lúc lâu mới hồi âm
- “Tao khoẻ, còn mày thì sao” Chi đáp
- “Tao cũng thế, lần sau đi chơi với tao Chi nhé”
- “Cứ ở nhà tao bức bối chết mất” Phong nói lên lời thật lòng
- “Ừm Phong” Lúc này không chỉ có cái Chi bên kia vui sướng vô cùng mà Hoàng Phong bên đây cũng cảm thấy giải thoát được nỗi nhớ mấy hôm nay nó chôn giấu trong lòng
Bỗng nhiên nó cảm thấy bản thân mình đã tràn trề sức sống, có thể đứng dậy tập thể dục lúc lâu mà không có một hơi. Có thể là do nó đã đỗi vui sướng chăng~~~
Nhưng nói không vui là nói dối. Giờ đây nó vui chết mất, năng lượng bị tiêu thụ đã mất đi hằng ngày bỗng lại nhồi nhét vào con người nó khiến nó luôn muốn vận động dù là việc nặng hay việc nhẹ
Có lẽ Lưu Hải Chi chính là người đã tạo nên năng lượng tích cực và ban tặng cho một người may mắn là nó sao???
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương