Hạ Nhớ Mười Năm

Chương 14: Cậu có từng nghĩ Nhật Phúc thích cậu không?



Trời mùa hè thật sự rất nóng, oi bức đến khó chịu, ánh sáng bên ngoài chiếu qua lớp rèm cửa rọi thẳng vào mắt tôi. Tôi bắt đầu mở mắt, cả người uể oải, đầu óc quay cuồng, mơ mơ màng màng, cơ thể nặng nhọc vô cùng. Tôi loạng choạng ngồi dậy, phát hiện người đàn ông bên cạnh đang gục đầu bên cạnh mình, tay anh nắm tay tôi không rời. Thấy tôi động đậy, anh giật mình tỉnh giấc, anh ngồi dậy, day day thái dương, ánh mắt nhìn tôi đây trìu mến:

“Em dậy rồi à? Sao không ngủ thêm chút nữa.”

“Dạ.”

“Còn sớm mà hay em ngủ chút đi, anh xuống nấu gì đó cho em ăn.”

“Không cần đâu ạ.”

“Còn mệt không?”

“Không ạ.” Tôi cười nhẹ với anh nhưng sắc mặt tôi không biết nói dối, anh nhìn thấu tất cả.

“Bé ngốc, đừng tỏ ra mình ổn như này, không phải chuyện gì cũng nên giữ trong lòng, muốn khóc thì cứ khóc đi.” Anh Đạt ngồi lên giường, ôm tôi vào lòng, vươn tay xoa đầu, giọng anh trầm xuống êm ái, dịu dàng tràn đầy sự yêu chiều.

“Anh ơi, có phải em không tốt nên ông mới bỏ em đi không ạ? Em thậm chí còn không được nghe giọng của ông trước khi mất, cả tuổi thơ của em được lớn lên trong vòng tay yêu thương của ông, mỗi bài kiểm tra được 10 điểm, mỗi lần được giải thưởng học sinh giỏi ông lại nấu món ngon cho em, ông đi rồi, em biết tựa vào ai đây? Em còn chưa nói yêu ông lần cuối mà.” Tôi tựa đầu vào lồng ngực nóng hổi của anh, vừa khóc vừa nói hết những đau thương trong lòng.

“Ông sẽ luôn ở bên cạnh em, luôn dõi theo em chỉ là ở một nơi xa thôi.”

Tôi khóc không thành tiếng, đôi mắt đỏ hoe ngước lên nhìn anh hỏi lại một lần nữa.

“Thật không ạ?”

“Ừ.”

Tôi gạt những giọt nước mắt đang lăn trên gò má, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của anh:

“Em muốn đi đánh răng rửa mặt. Ông không thích bộ dạng xấu xí này của em.”

Tôi uể oải bước xuống giường nhưng đôi chân vừa chạm đất, anh đã bế tôi lên:

“Đừng đi chân đất, anh xuống lấy dép cho em.”

Tôi ngoan ngoãn nghe theo lời anh, ngồi yên trên giường chờ anh quay lại.

“Đi dép vào đi. Anh xuống nấu cho em chút gì ăn nhé, để bụng đói dễ bị ốm lắm đó.”

“Dạ.”



Tôi đi dép vào, bước vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, vén những sợi tóc ướt nhèm, chỉnh trang lại quần áo bước ra ngoài, cũng là lúc anh mang một tô cháo nóng hổi lên cho tôi. Anh đưa bát cháo lại gần giường, chỗ tôi đang ngồi.

“Em cảm ơn.” Tôi đưa tay ra định cầm bát cháo thì anh lại rút về.

“Để anh làm cho.”

“Thôi, em tự làm được mà.”

“Ngoan, nghe lời đi nào. Há miệng ra nào.”

Anh vừa nói, vừa thổi thìa cháo đưa gần vào miệng tôi, biết mình không cãi được lời anh nên tôi ngoan ngoãn mở miệng. Tôi ăn hết thìa cháo này tới thìa cháo khác, cuối cùng cũng hết bát, sợ tôi vẫn còn đói nên anh nhìn tôi hỏi:

“Muốn ăn thêm chút nữa không? Anh xuống lấy cho nhé.”

“Không cần đâu, em no rồi.”

“Thấy khó chịu chỗ nào không?”

“Em ổn rồi ạ.”

Tôi đi xuống dưới nhà, mọi người đang chuẩn bị làm lễ đưa tiễn ông đoạn đường cuối. Cơn mưa rào đến bất chợt, mây đen ùn ùn kéo đến, tia chớp nhằng nhịt trên trời, mưa mỗi lúc một nặng hạt rơi xuống trước hiên nhà ông.

Quỳnh Nhiên, Huy Anh học xong chạy qua nhà ông. Nhỏ Nhiên khóc đến mức hai mắt xưng húp, Huy Anh nhìn vào di ảnh của ông ánh mắt đượm buồn. Tôi từng nghe được một câu nói thế này: “Người sống tốt khi chết trời mưa rất to.” Đúng vậy ông tôi là người tốt nhất trên đời này. Mưa rất lâu không ngớt nhưng đến giờ phải đưa ông đi trôn, mẹ tôi mệt mỏi, không còn sức để đứng lên, bác Thảo phải đỡ bà ấy. Còn tôi, giờ đây tôi không thể khóc nữa rồi, tôi muốn ông yên lòng rời khỏi thế giới này đến thế giới đầy tình yêu của bà.

Từ nhà ông tôi ra nghĩa trang không xa chỉ khoảng hơn 1 km thôi, ai nấy đều ướt nhem, chân dính toàn bùn đất, tiếng khóc thất thanh của mọi người khi chiếc quan tài trong đó có hình hài ông được đặt xuống một chiếc hố sâu đã được các anh trong làng đào sẵn. Đất lấp xuống, mẹ tôi cố gắng chút sức lực cuối cào đất ra nhưng không được. Nhìn mẹ như vậy lòng tôi đau lắm, tôi gục mặt vào người bên cạnh không thốt lên lời nào. Đâu phải không khóc là không đau lòng đâu.

Lễ tang của ông đã xong, bố tôi lo chu toàn mọi thứ, bố không khóc nhưng tôi chỉ cần nhìn ánh mắt sâu điềm tĩnh, dịu dàng của bố tôi biết đang cố gắng kìm nén cảm xúc, để bản thân không gục ngã, là chỗ dựa vững chãi cho hai mẹ con tôi.

Buổi chiều nhà tôi có làm một bữa cơm nhỏ thay cho lời cảm ơn cũng như trong lúc tang gia bối rối có gì không được hài lòng mong mọi người bỏ qua. Hai ngày mẹ tôi khóc không ngừng, sức khoẻ của bà yếu đi trông thấy, bố đưa mẹ lên trên phòng nghỉ ngơi lấy lại sức.

Khoảng 4 giờ tối mọi người về hết chỉ còn tôi và anh Đạt dọn dẹp đống bát đũa.

“Một mình em làm được, anh về trường đi không bị muộn.”

“Anh muốn ở lại với em.”

“Em không sao đâu. Em ổn rồi mà.”



“Không được.”

“Nghe lời đi nào. Việc học quan trọng, em không thích mấy người bỏ học đâu.”

Sau một hồi nói qua nói lại, cuối cùng anh cũng chịu đi về trường.

Hôm sau bố tôi phải lên công ty làm việc, bố dặn tôi ở nhà chăm sóc mẹ. Huy Anh làm lớp trưởng nên vẫn đến lớp để giúp cô chủ nhiệm kèm cặp các bạn, Quỳnh Nhiên phải ôn thi cấp 3 nên ngày nào sáng sớm cũng lết thân xác mệt mỏi đến trường.

Mấy ngày sau, tâm trạng của tôi ổn hơn rất nhiều, ngày nào anh Đạt cũng gọi điện, kể cho tôi nghe rất nhiều câu chuyện cười để tôi quên đi nỗi buồn mất ông. Mẹ tôi cũng đã khoẻ hơn, bà xin nghỉ làm mấy hôm ở nhà dưỡng bệnh.

Sáng ngày 24 tháng 6 năm 2014, buổi học cuối cùng của những năm tháng cấp 2 kết thúc. Tôi đến lớp ai nấy đều động viên, an ủi, chia buồn cùng tôi. Cuối giờ cô chủ nhiệm dặn rất nhiều điều, mấy đứa con gái bắt đầu ôm nhau khóc thút thít không biết sau này có được học cùng nhau không nữa.

Buổi học hôm nay kết thúc nặng nề hơn, tôi, Huy Anh, Quỳnh Nhiên tạm biệt mọi người. Khoác cặp trên vai rời khỏi lớp, Thảo Ngân và Ngọc Hà xuất hiện trước mặt chúng tôi. Ngọc Hà cúi đầu xuống:

“Khả Tiên, tớ xin lỗi vì đã đẩy cậu hôm 26 tháng 3. Tớ thật sự muốn giành chiếc huy chương vàng để có thành tích cấp 2.”

“Cậu muốn huy chương vàng tới mức đẩy Khả Tiên ngã, xước hết chân tay, nhỡ để lại sẹo thì sao?” Quỳnh Nhiên bất bình lên tiếng.

“Tớ xin lỗi, Huy chương vàng này là của cậu, tớ trả lại nó cho cậu.” Ngọc Hà lấy từ trong cặp ra chiếc huy chương vàng đưa cho tôi nhưng tôi không nhận.

“Tớ có huy chương vàng rồi, hai cái lận. Nên cái này cậu cứ giữ lấy đi, coi như kỉ niệm, lên cấp 3 rồi thi đấu cho tốt tự mình dành huy chương vàng về nhé.”

Nói xong tôi quay người đi, Huy Anh, Quỳnh Nhiên bước theo tôi.

“Quỳnh Nhiên.” Tiếng gọi phát ra từ miệng Thảo Ngân, Quỳnh Nhiên khó hiểu quay lại. “Cậu có tha thứ cho tớ không?”

“Không.” Quỳnh Nhiên trả lời rất dứt khoát, thẳng thắn.

“Dù cậu không tha thứ nhưng tớ vẫn muốn nói lời xin lỗi với cậu. Là tớ đã gây hiểu lầm cho cậu và Nhật Phúc.”

“Chuyện qua rồi, hãy để nó vào quá khứ đi.”

“Cậu có từng nghĩ Nhật Phúc thích cậu không?”

Tôi không biết trong lòng Quỳnh Nhiên nghĩ như nào nhưng với tôi Nhật Phúc là một đứa con trai tồi nhất mà tôi từng gặp.

Quỳnh Nhiên không nói gì dứt khoát rời đi.

Tôi trở về nhà giúp mẹ thu dọn hành lý, cất đồ dùng, quần áo vào vali của mình. Ngắm nhìn căn nhà gắn liền với tuổi thơ của mình, đã đến lúc tôi phải rời đi rồi.
Chương trước Chương tiếp