Hạ Nhớ Mười Năm
Chương 16: Ghen
Tới tận lúc tôi gần đi ngủ anh mới nhắn lại:
“Em nhìn thấy anh ở đâu? Cả ngày nay anh phải tập luyện ở trên trường mà?”
“Ở trường em. Anh đứng cùng một chị gái rất xinh.”
“Em có nhầm không? Anh đâu có về trường, em nhận nhầm anh với ai đúng không?”
“Là anh thật mà.”
“Huhu, em quên anh rồi, em nhận người khác là anh, sao em có thể làm thế?”
Tôi không ngờ rằng bình thường anh hay tỏ ra gia trưởng nhưng hôm nay lại nhõng nhẽo như này. Chuông điện thoại của tôi vang lên, tôi giật mình nhìn tên hiển thị trên màn hình. Vừa bắt máy anh, giọng anh cất lên:
“Em nhận nhầm người khác rồi, anh không có đứng cạnh ai hết, em vu oan cho anh.” Trời cứu tôi cái giọng anh làm nũng cưng xỉu luôn.
Tôi gửi bức hình chụp ở phòng truyền thống cho anh, vừa nhìn thấy anh đã vội vàng giải thích:
“Không phải như em nghĩ đâu, lúc đó giáo viên xếp chỗ mà.”
“Em có nghĩ gì đâu. Em còn nhiều ảnh của anh lắm, anh có muốn xem không?”
“Em đừng có hiểu lầm, anh chỉ đứng cạnh thôi không có gì với người ta hết.”
“Em có gì đâu mà hiểu lầm, em thấy anh nổi tiếng ở trường lắm, nhiều người thích anh cực.”
“Nhưng anh chỉ thích em.”
Tôi vốn chỉ muốn trêu anh một chút nhưng không ngờ anh lại giải thích nhiều như vậy, thậm chí còn nói thích tôi. Đây không phải là lần đầu anh nói câu này nhưng lần này khác tôi cảm thấy sự chân thành của anh ở đây nhưng tôi thấy mình không xứng với anh. Thấy tôi im lặng anh lên tiếng:
“Anh xin lỗi, anh sai rồi, từ nay anh sẽ không đứng cạnh người con gái nào khác ngoài em.”
“Ui, ui không cần phải thế, em cũng có thích anh đâu? Anh giải thích nhiều với em vậy làm gì cơ chứ, nãy giờ em chọc anh thôi.”
“Em không thích anh cũng được, anh tình nguyện đơn phương thích em.”
“Hazz, lười nói với người cố chấp như anh.”
“Hôm nay tới trường thế nào có vui không?” Anh chuyển sang chủ đề khác để tôi không dỗi nữa.
Tôi vui vẻ ngồi kể cho anh nghe chuyện hôm nay, gặp được bạn mới, ngồi cùng với Huy Anh, đi dạo quanh trường,... Vừa nghe thấy tin tôi với Huy Anh học chung lớp lại còn ngồi cùng nhau, giọng nói của anh có chút tức giận:
“Sao em với Huy Anh lại học chung lớp, sao lại ngồi cùng nhau?”
“Điểm số của bọn em ngang nhau, cậu ấy là thủ khoa thì em cũng là Á khoa, lớp còn hai chỗ nên bọn em ngồi cùng nhau thôi. Hơn nữa mấy năm cấp 2 bọn em ngồi cùng nhau quen rồi.”
“Không được.”
“Hay ý anh là em không xứng ngồi chung lớp, chung chỗ với Huy Anh?”
“Ý anh không phải vậy? Anh chỉ không muốn hai người ngồi cạnh nhau thôi.”
“Anh có quyền gì mà quản em.”
“Anh xin lỗi.”
Có lẽ anh sợ nói mấy lời không phải như trước đây khiến tôi tức giận block anh nên đã dùng giọng nhẹ nhàng, dịu dàng hết mức có thể dỗ dành tôi.
“Thôi không nói với anh nữa.”
“Anh phải làm gì để em hết giận.”
“Hay bây giờ anh hát em nghe đi. Anh biết tiếng Trung đúng không? Em thích nghe nhạc Trung lắm.”
“Em muốn nghe bài gì?”
“Bài gì cũng được.”
“Vậy anh hát em nghe bài:
Píng shénme yào shīwàng cáng yǎnlèi dào xīnzàng.
Hà cớ chi phải thất vọng mà giấu nước mắt vào tận sâu trong đáy tim.
wǎngshì bù huì shuōhuǎng bié gēn tā wéinán.
Chuyện cũ đã qua chẳng thể nói dối nên em cũng đừng cố giữ trong lòng rồi lại mang theo đau buồn.
wǒmen liǎng rén zhī jiān bù xūyào zhèyàng.
Giữa anh và em đâu cần phải làm như vậy.
wǒ xiǎng.
Anh nghĩ rằng.
xiūliàn àiqíng de xīnsuān.
Bài học tình yêu chính là sự đau khổ.
xuéhuì fàng hǎo yǐqián de kěwàng.
Phải học cách buông tay với khát vọng của ngày xưa.
wǒmen nàxiē xìnyǎng yào wàngjì duō nàn.
Những điều chúng ta hằng tin vào, giờ thật khó để quên đi.
yuǎn jùlí de xīnshǎng jìn jùlí de míwǎng.
Khoảng cách xa xôi khiến mọi thứ thật tươi đẹp, gần bên nhau lại trở nên lạc lối.
shuí shuō tàiyáng huì zhǎodào yuèliàng.
Ai nói rằng mặt trời sẽ tìm thấy được ánh trăng sáng.
biérén yǒu de ài wǒmen bù kěnéng mófǎng.
Mọi người đều có tình yêu nhưng chúng ta lại chẳng thể bắt chước theo được.
xiūliàn àiqíng de bēi huān.
Bài học tình yêu luôn chứa đựng cả niềm vui lẫn nỗi buồn.
wǒmen zhèxiē nǔlì bù jiǎndān.
Nhưng chúng ta học được điều đó thật chẳng dễ dàng gì.
kuàilè liàn chéng lèishuǐ shì yī zhǒng yǒnggǎn.
Bởi niềm vui hóa thành nước mắt cũng chính là một sự dũng cảm.
jǐ nián qián de huànxiǎng jǐ nián hòu de yuánliàng.
Khi những ảo tưởng trước kia lại hóa thành những thứ tha sau này.
wéi yī zhāng liǎn qù yǎng yīshēn shāng.
Anh có thể vì nhớ gương mặt thân quen của em mà nuôi dưỡng nỗi đau cả thể xác.
bié jiǎng xiǎngniàn wǒ wǒ huì shòu bùliǎo zhèyàng.
Nhưng xin em đừng nói rằng: “Em nhớ anh”, bởi anh sẽ chẳng thể nào chịu đựng được sự dày vò từ câu nói đó đâu.
jìyì tā zhēn hěn xiāozhāng lùdēng bǎ tòng diǎn liàng.
Quá nhiều kỷ niệm giữa hai ta hiện về, ánh đèn đường soi rõ từng nỗi đau trong anh.
qíngrén yīqǐ kànguò dōu shǎo cì yuèliàng.
Bao nhiêu lần đôi tình nhân cùng ngắm ánh trăng sáng?
tā zài tiānkōng kànguò duōshǎo cì yíwàng.
Bao nhiều lần bầu trời nhìn thấy sự lãng quên?
duōshǎo xīnhuāng.
Bao nhiêu lần con tim hoảng sợ?
xiàozhe shuō ài ràng rén fēngkuáng.
Cười rồi nói lời yêu khiến con người ta trở nên điên dại.
kūzhe shuō ài ràng rén jiānqiáng.
Khóc rồi nói lời yêu lại khiến con người ta trở nên mạnh mẽ.
wàng bùliǎo nàgè rén jiù tóuxiáng.
Anh nhận ra nếu đã chẳng thể quên được em thì phải chấp nhận sống cùng với nỗi nhớ.
xiūliàn àiqíng de bēi huān.
Bài học tình yêu luôn chứa đựng cả niềm vui và nỗi buồn.
wǒmen zhèxiē nǔlì bù jiǎndān.
Nhưng chúng ta học được điều đó thật chẳng dễ dàng gì.
kuàilè liàn chéng lèishuǐ shì yī zhǒng yǒnggǎn.
Bởi niềm vui hóa thành nước mắt cũng chính là một sự dũng cảm.
jǐ nián qián de huànxiǎng jǐ nián hòu de yuánliàng.
Khi những ảo tưởng trước kia lại hóa thành những thứ tha sau này.
wéi yī zhāng liǎn qù yǎng yīshēn shāng.
Anh có thể vì nhớ gương mặt thân quen của em mà nuôi dưỡng nỗi đau cả thể xác.
bié jiǎng xiǎngniàn wǒ wǒ huì shòu bùliǎo zhèyàng.
Nhưng xin em đừng nói rằng: “Em nhớ anh”, bởi anh sẽ chẳng thể nào chịu đựng được sự dày vò từ câu nói đó đâu.”
Giọng hát của anh vừa cất lên tôi đứng tim. Tôi không nghĩ anh lại hát hay đến như vậy. Chất giọng trầm, bay bổng, càng đến đoạn cao trào, giọng anh trở nên mạnh mẽ, cuồng nhiệt, quyến rũ, truyền cảm. Nốt cao sắc sảo và âm giọng linh hoạt cùng những nốt trầm nghe như đang hờn dỗi nhưng lại rất đỗi du dương như đang trêu chọc người nghe vậy. Nghe anh hát xong tôi vẫn chưa thoát ra được, tôi không biết mình đang đắm chìm trong lời bài hát hay giọng hát của anh nữa.
“Đã hết giận anh chưa?” Câu hỏi của anh Đạt làm tôi giật mình.
“Em có giận anh đâu.”
“Đợt này anh phải trực nên không về thăm em được, đừng nhớ anh quá nha.” Tôi nhìn đồng hồ cũng đã muộn nên chắc anh phải tắt máy.
“Ai thèm nhớ anh chứ.” Tôi bĩu môi cãi lại lời anh.
“Không nhớ anh mà chụp ảnh anh ở trường nhiều thế làm gì?”
“Tiện tay.”
“Có phải anh rất đẹp trai không?” Thấy độ tự luyến của anh bắt đầu rồi, tôi trêu chọc anh.
“Đúng là rất đẹp trai, không những đẹp trai mà còn đẹp đôi nữa.”
“Em ghen hả?” Khác với lúc nãy anh giải thích quá trời thì bây giờ anh quay sang “dồn” tôi.
“Ai thèm ghen cơ chứ.”
“Em ghen cũng có sao đâu, em có quyền mà.”
“Để quyền đó cho người khác đi, em không cần. Em đi ngủ đây.”
“Được rồi. Ngủ sớm đi mai còn đi học.”
“Dạ.”
Vậy là tôi tắt máy, đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau, tôi tự đi xe đạp điện đến trường, nhà Huy Anh và nhà tôi khá ngược nhau nên cậu ấy không qua chở tôi được.
Đường buổi sáng rất tắc nếu không đi sớm sẽ bị muộn học. Tới cổng trường, học sinh bước xuống dắt xe vào bên trong.
Tôi đi vào lớp đã thấy Huy Anh đang đeo tai nghe học bài. Vẫn thói quen cũ, tôi định đưa đồ ăn cho Huy Anh nhưng lại nhìn thấy trên bàn có đồ ăn của người khác nên tôi vội vàng cất đi.
“Chào buổi sáng.” Thấy tôi đặt cặp xuống, Huy Anh tháo tai nghe ra chào tôi.
“Chào cậu. Hôm nay cậu đến sớm thế?”
“À tại bố mẹ tớ đi làm sớm nên tớ đi theo luôn tiện xem mấy bài Toán.”
Tôi nhìn vào đống sách vở trên bàn, cộng thêm mấy cuốn sách nâng cao, tôi nghĩ mình lại phải cố gắng hơn nữa rồi.
“Cậu muốn làm chung bài này không?” Huy Anh đẩy lui sách về phía tôi.
“Ừ tớ làm chung với.”
“Trong mặt phẳng tọa độ Oxy cho ABC biết B(2; -1) đường thẳng chứa đường cao và đường phân giác trong qua hai đỉnh A,C có phương trình lần lượt là 3x-4y+27=0 và x+2y-5=0.
1) Viết phương trình tổng quát của đường thẳng BC và tìm tọa độ điểm C.
2) Viết phương trình tổng quát của đường thẳng AB.”
Tôi nhìn đề bài cũng hình dung ra được cách giải, bắt đầu đặt bút làm. Khoảng 10 phút, tôi với Huy Anh đọ đáp án, thật may hai đứa tôi giống nhau không thì lại phải ngồi tìm xem sai ở đâu không.
“Hai cậu đang làm gì thế?” Nhã Thanh đập vai tôi khiến tôi giật mình. “Mới sáng sớm mà hai cậu đã làm đề rồi à? Đúng là học sinh chăm chỉ. Bình thường hai cậu học Toán theo phương pháp nào?”
“Tớ hay học theo Simon, còn Huy Anh thì Feynmen.”
“Để tớ áp dụng thử xem chứ dạo này tớ học theo interleaved practice nó không hiệu quả lắm.”
“Cậu thử học hai phương pháp của tớ với Huy Anh xem.”
“Ok cảm ơn cậu nè.”
“Mà sao hôm nay cậu tới muộn thế?” Nhìn đồng hồ còn 5 phút nữa vào học rồi, tôi quay sang hỏi Nhã Thanh.
“Đâu có tớ đến sớm còn mua xíu páo cho Huy Anh mà.”
Tôi nhìn chiếc xíu páo bên cạnh đống sách của Huy Anh, hoá ra là của Nhã Thanh, cô nàng này có vẻ rất thích Huy Anh.
“Thế của tớ đâu? Cậu thiên vị quá nha.” Tôi quay sang trêu chọc Nhã Thanh.
“Không phải đâu, tại tớ hết tiền rồi, đủ tiền mua cho Huy Anh thôi.”
“Vậy từ nay cậu không cần mua đồ ăn sáng cho tớ đâu, tốn kém lắm.” Huy Anh ngồi nãy giờ mới lên tiếng.
Sắc mặt Nhã Thanh tối sầm đi về chỗ.
“Sao cậu lại nói với cậu ấy như thế? Bình thường cậu tốt với mọi người lắm mà.” Tôi nhớ lại hồi cấp 2, Huy Anh nhiệt tình với mọi người lắm, bài nào không hiểu ai hỏi cậu ấy cũng giải thích cặn kẽ, hay trong đại hội thể dục thể thao cậu ấy đưa nước cho mọi người khi họ hoàn thành phần thi nhưng hôm nay thái độ của Huy Anh khác vô cùng.
“Không có gì đâu. Tớ không muốn phiền cậu ấy thôi.”
“Cậu ấy cũng có ý tốt mà. Cậu nói vậy cậu ấy buồn đó.”
“Tớ không thích ăn đồ bên ngoài, tớ thích đồ cậu nấu hơn.”
“Em nhìn thấy anh ở đâu? Cả ngày nay anh phải tập luyện ở trên trường mà?”
“Ở trường em. Anh đứng cùng một chị gái rất xinh.”
“Em có nhầm không? Anh đâu có về trường, em nhận nhầm anh với ai đúng không?”
“Là anh thật mà.”
“Huhu, em quên anh rồi, em nhận người khác là anh, sao em có thể làm thế?”
Tôi không ngờ rằng bình thường anh hay tỏ ra gia trưởng nhưng hôm nay lại nhõng nhẽo như này. Chuông điện thoại của tôi vang lên, tôi giật mình nhìn tên hiển thị trên màn hình. Vừa bắt máy anh, giọng anh cất lên:
“Em nhận nhầm người khác rồi, anh không có đứng cạnh ai hết, em vu oan cho anh.” Trời cứu tôi cái giọng anh làm nũng cưng xỉu luôn.
Tôi gửi bức hình chụp ở phòng truyền thống cho anh, vừa nhìn thấy anh đã vội vàng giải thích:
“Không phải như em nghĩ đâu, lúc đó giáo viên xếp chỗ mà.”
“Em có nghĩ gì đâu. Em còn nhiều ảnh của anh lắm, anh có muốn xem không?”
“Em đừng có hiểu lầm, anh chỉ đứng cạnh thôi không có gì với người ta hết.”
“Em có gì đâu mà hiểu lầm, em thấy anh nổi tiếng ở trường lắm, nhiều người thích anh cực.”
“Nhưng anh chỉ thích em.”
Tôi vốn chỉ muốn trêu anh một chút nhưng không ngờ anh lại giải thích nhiều như vậy, thậm chí còn nói thích tôi. Đây không phải là lần đầu anh nói câu này nhưng lần này khác tôi cảm thấy sự chân thành của anh ở đây nhưng tôi thấy mình không xứng với anh. Thấy tôi im lặng anh lên tiếng:
“Anh xin lỗi, anh sai rồi, từ nay anh sẽ không đứng cạnh người con gái nào khác ngoài em.”
“Ui, ui không cần phải thế, em cũng có thích anh đâu? Anh giải thích nhiều với em vậy làm gì cơ chứ, nãy giờ em chọc anh thôi.”
“Em không thích anh cũng được, anh tình nguyện đơn phương thích em.”
“Hazz, lười nói với người cố chấp như anh.”
“Hôm nay tới trường thế nào có vui không?” Anh chuyển sang chủ đề khác để tôi không dỗi nữa.
Tôi vui vẻ ngồi kể cho anh nghe chuyện hôm nay, gặp được bạn mới, ngồi cùng với Huy Anh, đi dạo quanh trường,... Vừa nghe thấy tin tôi với Huy Anh học chung lớp lại còn ngồi cùng nhau, giọng nói của anh có chút tức giận:
“Sao em với Huy Anh lại học chung lớp, sao lại ngồi cùng nhau?”
“Điểm số của bọn em ngang nhau, cậu ấy là thủ khoa thì em cũng là Á khoa, lớp còn hai chỗ nên bọn em ngồi cùng nhau thôi. Hơn nữa mấy năm cấp 2 bọn em ngồi cùng nhau quen rồi.”
“Không được.”
“Hay ý anh là em không xứng ngồi chung lớp, chung chỗ với Huy Anh?”
“Ý anh không phải vậy? Anh chỉ không muốn hai người ngồi cạnh nhau thôi.”
“Anh có quyền gì mà quản em.”
“Anh xin lỗi.”
Có lẽ anh sợ nói mấy lời không phải như trước đây khiến tôi tức giận block anh nên đã dùng giọng nhẹ nhàng, dịu dàng hết mức có thể dỗ dành tôi.
“Thôi không nói với anh nữa.”
“Anh phải làm gì để em hết giận.”
“Hay bây giờ anh hát em nghe đi. Anh biết tiếng Trung đúng không? Em thích nghe nhạc Trung lắm.”
“Em muốn nghe bài gì?”
“Bài gì cũng được.”
“Vậy anh hát em nghe bài:
Píng shénme yào shīwàng cáng yǎnlèi dào xīnzàng.
Hà cớ chi phải thất vọng mà giấu nước mắt vào tận sâu trong đáy tim.
wǎngshì bù huì shuōhuǎng bié gēn tā wéinán.
Chuyện cũ đã qua chẳng thể nói dối nên em cũng đừng cố giữ trong lòng rồi lại mang theo đau buồn.
wǒmen liǎng rén zhī jiān bù xūyào zhèyàng.
Giữa anh và em đâu cần phải làm như vậy.
wǒ xiǎng.
Anh nghĩ rằng.
xiūliàn àiqíng de xīnsuān.
Bài học tình yêu chính là sự đau khổ.
xuéhuì fàng hǎo yǐqián de kěwàng.
Phải học cách buông tay với khát vọng của ngày xưa.
wǒmen nàxiē xìnyǎng yào wàngjì duō nàn.
Những điều chúng ta hằng tin vào, giờ thật khó để quên đi.
yuǎn jùlí de xīnshǎng jìn jùlí de míwǎng.
Khoảng cách xa xôi khiến mọi thứ thật tươi đẹp, gần bên nhau lại trở nên lạc lối.
shuí shuō tàiyáng huì zhǎodào yuèliàng.
Ai nói rằng mặt trời sẽ tìm thấy được ánh trăng sáng.
biérén yǒu de ài wǒmen bù kěnéng mófǎng.
Mọi người đều có tình yêu nhưng chúng ta lại chẳng thể bắt chước theo được.
xiūliàn àiqíng de bēi huān.
Bài học tình yêu luôn chứa đựng cả niềm vui lẫn nỗi buồn.
wǒmen zhèxiē nǔlì bù jiǎndān.
Nhưng chúng ta học được điều đó thật chẳng dễ dàng gì.
kuàilè liàn chéng lèishuǐ shì yī zhǒng yǒnggǎn.
Bởi niềm vui hóa thành nước mắt cũng chính là một sự dũng cảm.
jǐ nián qián de huànxiǎng jǐ nián hòu de yuánliàng.
Khi những ảo tưởng trước kia lại hóa thành những thứ tha sau này.
wéi yī zhāng liǎn qù yǎng yīshēn shāng.
Anh có thể vì nhớ gương mặt thân quen của em mà nuôi dưỡng nỗi đau cả thể xác.
bié jiǎng xiǎngniàn wǒ wǒ huì shòu bùliǎo zhèyàng.
Nhưng xin em đừng nói rằng: “Em nhớ anh”, bởi anh sẽ chẳng thể nào chịu đựng được sự dày vò từ câu nói đó đâu.
jìyì tā zhēn hěn xiāozhāng lùdēng bǎ tòng diǎn liàng.
Quá nhiều kỷ niệm giữa hai ta hiện về, ánh đèn đường soi rõ từng nỗi đau trong anh.
qíngrén yīqǐ kànguò dōu shǎo cì yuèliàng.
Bao nhiêu lần đôi tình nhân cùng ngắm ánh trăng sáng?
tā zài tiānkōng kànguò duōshǎo cì yíwàng.
Bao nhiều lần bầu trời nhìn thấy sự lãng quên?
duōshǎo xīnhuāng.
Bao nhiêu lần con tim hoảng sợ?
xiàozhe shuō ài ràng rén fēngkuáng.
Cười rồi nói lời yêu khiến con người ta trở nên điên dại.
kūzhe shuō ài ràng rén jiānqiáng.
Khóc rồi nói lời yêu lại khiến con người ta trở nên mạnh mẽ.
wàng bùliǎo nàgè rén jiù tóuxiáng.
Anh nhận ra nếu đã chẳng thể quên được em thì phải chấp nhận sống cùng với nỗi nhớ.
xiūliàn àiqíng de bēi huān.
Bài học tình yêu luôn chứa đựng cả niềm vui và nỗi buồn.
wǒmen zhèxiē nǔlì bù jiǎndān.
Nhưng chúng ta học được điều đó thật chẳng dễ dàng gì.
kuàilè liàn chéng lèishuǐ shì yī zhǒng yǒnggǎn.
Bởi niềm vui hóa thành nước mắt cũng chính là một sự dũng cảm.
jǐ nián qián de huànxiǎng jǐ nián hòu de yuánliàng.
Khi những ảo tưởng trước kia lại hóa thành những thứ tha sau này.
wéi yī zhāng liǎn qù yǎng yīshēn shāng.
Anh có thể vì nhớ gương mặt thân quen của em mà nuôi dưỡng nỗi đau cả thể xác.
bié jiǎng xiǎngniàn wǒ wǒ huì shòu bùliǎo zhèyàng.
Nhưng xin em đừng nói rằng: “Em nhớ anh”, bởi anh sẽ chẳng thể nào chịu đựng được sự dày vò từ câu nói đó đâu.”
Giọng hát của anh vừa cất lên tôi đứng tim. Tôi không nghĩ anh lại hát hay đến như vậy. Chất giọng trầm, bay bổng, càng đến đoạn cao trào, giọng anh trở nên mạnh mẽ, cuồng nhiệt, quyến rũ, truyền cảm. Nốt cao sắc sảo và âm giọng linh hoạt cùng những nốt trầm nghe như đang hờn dỗi nhưng lại rất đỗi du dương như đang trêu chọc người nghe vậy. Nghe anh hát xong tôi vẫn chưa thoát ra được, tôi không biết mình đang đắm chìm trong lời bài hát hay giọng hát của anh nữa.
“Đã hết giận anh chưa?” Câu hỏi của anh Đạt làm tôi giật mình.
“Em có giận anh đâu.”
“Đợt này anh phải trực nên không về thăm em được, đừng nhớ anh quá nha.” Tôi nhìn đồng hồ cũng đã muộn nên chắc anh phải tắt máy.
“Ai thèm nhớ anh chứ.” Tôi bĩu môi cãi lại lời anh.
“Không nhớ anh mà chụp ảnh anh ở trường nhiều thế làm gì?”
“Tiện tay.”
“Có phải anh rất đẹp trai không?” Thấy độ tự luyến của anh bắt đầu rồi, tôi trêu chọc anh.
“Đúng là rất đẹp trai, không những đẹp trai mà còn đẹp đôi nữa.”
“Em ghen hả?” Khác với lúc nãy anh giải thích quá trời thì bây giờ anh quay sang “dồn” tôi.
“Ai thèm ghen cơ chứ.”
“Em ghen cũng có sao đâu, em có quyền mà.”
“Để quyền đó cho người khác đi, em không cần. Em đi ngủ đây.”
“Được rồi. Ngủ sớm đi mai còn đi học.”
“Dạ.”
Vậy là tôi tắt máy, đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau, tôi tự đi xe đạp điện đến trường, nhà Huy Anh và nhà tôi khá ngược nhau nên cậu ấy không qua chở tôi được.
Đường buổi sáng rất tắc nếu không đi sớm sẽ bị muộn học. Tới cổng trường, học sinh bước xuống dắt xe vào bên trong.
Tôi đi vào lớp đã thấy Huy Anh đang đeo tai nghe học bài. Vẫn thói quen cũ, tôi định đưa đồ ăn cho Huy Anh nhưng lại nhìn thấy trên bàn có đồ ăn của người khác nên tôi vội vàng cất đi.
“Chào buổi sáng.” Thấy tôi đặt cặp xuống, Huy Anh tháo tai nghe ra chào tôi.
“Chào cậu. Hôm nay cậu đến sớm thế?”
“À tại bố mẹ tớ đi làm sớm nên tớ đi theo luôn tiện xem mấy bài Toán.”
Tôi nhìn vào đống sách vở trên bàn, cộng thêm mấy cuốn sách nâng cao, tôi nghĩ mình lại phải cố gắng hơn nữa rồi.
“Cậu muốn làm chung bài này không?” Huy Anh đẩy lui sách về phía tôi.
“Ừ tớ làm chung với.”
“Trong mặt phẳng tọa độ Oxy cho ABC biết B(2; -1) đường thẳng chứa đường cao và đường phân giác trong qua hai đỉnh A,C có phương trình lần lượt là 3x-4y+27=0 và x+2y-5=0.
1) Viết phương trình tổng quát của đường thẳng BC và tìm tọa độ điểm C.
2) Viết phương trình tổng quát của đường thẳng AB.”
Tôi nhìn đề bài cũng hình dung ra được cách giải, bắt đầu đặt bút làm. Khoảng 10 phút, tôi với Huy Anh đọ đáp án, thật may hai đứa tôi giống nhau không thì lại phải ngồi tìm xem sai ở đâu không.
“Hai cậu đang làm gì thế?” Nhã Thanh đập vai tôi khiến tôi giật mình. “Mới sáng sớm mà hai cậu đã làm đề rồi à? Đúng là học sinh chăm chỉ. Bình thường hai cậu học Toán theo phương pháp nào?”
“Tớ hay học theo Simon, còn Huy Anh thì Feynmen.”
“Để tớ áp dụng thử xem chứ dạo này tớ học theo interleaved practice nó không hiệu quả lắm.”
“Cậu thử học hai phương pháp của tớ với Huy Anh xem.”
“Ok cảm ơn cậu nè.”
“Mà sao hôm nay cậu tới muộn thế?” Nhìn đồng hồ còn 5 phút nữa vào học rồi, tôi quay sang hỏi Nhã Thanh.
“Đâu có tớ đến sớm còn mua xíu páo cho Huy Anh mà.”
Tôi nhìn chiếc xíu páo bên cạnh đống sách của Huy Anh, hoá ra là của Nhã Thanh, cô nàng này có vẻ rất thích Huy Anh.
“Thế của tớ đâu? Cậu thiên vị quá nha.” Tôi quay sang trêu chọc Nhã Thanh.
“Không phải đâu, tại tớ hết tiền rồi, đủ tiền mua cho Huy Anh thôi.”
“Vậy từ nay cậu không cần mua đồ ăn sáng cho tớ đâu, tốn kém lắm.” Huy Anh ngồi nãy giờ mới lên tiếng.
Sắc mặt Nhã Thanh tối sầm đi về chỗ.
“Sao cậu lại nói với cậu ấy như thế? Bình thường cậu tốt với mọi người lắm mà.” Tôi nhớ lại hồi cấp 2, Huy Anh nhiệt tình với mọi người lắm, bài nào không hiểu ai hỏi cậu ấy cũng giải thích cặn kẽ, hay trong đại hội thể dục thể thao cậu ấy đưa nước cho mọi người khi họ hoàn thành phần thi nhưng hôm nay thái độ của Huy Anh khác vô cùng.
“Không có gì đâu. Tớ không muốn phiền cậu ấy thôi.”
“Cậu ấy cũng có ý tốt mà. Cậu nói vậy cậu ấy buồn đó.”
“Tớ không thích ăn đồ bên ngoài, tớ thích đồ cậu nấu hơn.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương