Hạ Nhớ Mười Năm

Chương 26: Đặng Hoàng Anh Đạt's POV



Sau khi chở công chúa của tôi về nhà, tâm trạng không tốt tôi lái xe đến quán Bar của Lâm Nguyên ở Trần Hưng Đạo - một quán bả nổi tiếng nhất nhì Nam Định, được gọi với cái tên “Flechazo” (vừa gặp đã yêu). Tôi vừa bước xuống xe, đưa chìa khoá cho nhân viên, đang định bước vào trong thì Lâm Nguyên đập vai tôi:

“Đại ca, sao hôm nay anh lại có nhã hứng đến quán Bar của em vậy?”

“Tâm trạng không tốt.”

“Ai, ai, ai đã khiến tâm trạng của đại ca em như này? Anh nói em nghe, em xử cho.”

“Cậu mà dám động vào cô ấy tôi sẽ cho cậu biết thế nào là không khoan nhượng.”

“Ơ...”

Tôi bước vào bên trong để mặc Lâm Nguyên đang đơ người ở đó.

Bên trong quán Bar tiếng nhạc xập xình, phía bên trên khán đài có một chàng trai đang đánh DJ, nhạc mở to hết mức điếc cả tai, phía bên dưới nam nữ nhảy điên cuồng trên nền nhạc, không khí náo nhiệt xen lẫn những tiếng cười đùa nói chuyện, tán tỉnh nhau. Quán kinh doanh lành mạnh nên mấy người “biến thái” không có cơ hội làm mấy chuyện đồ bại ở đây. Tôi tiến lại quầy Bar phía trước, tìm một chỗ ngồi:

“Cho em một ly Bourbon Whiskey.”

“Ok em.”

Người pha chế là một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi, tóc nhuộm màu trắng, dáng người cao lớn, anh bắt đầu lấy rượu ở trên kệ uyển chuyển pha chế, dáng vẻ ung dung, điềm tĩnh. Mấy phút sau một ly Bourbon Whiskey đặt xuống trước mặt tôi.

“Của em.”

“Em cảm ơn.”

“Em chào anh.” Lâm Nguyên từ xa bước đến, phía sau lưng là Trúc Linh.

“Đến rồi à?”

“Dạ.”

“Cho em một ly Pomace Brandy, một ly Fruit Brandy.”

Trúc Linh ngồi xuống bên cạnh tôi, cả hai không nói với nhau lời nào. Thấy bầu không khí căng thẳng, Lâm Nguyên lên tiếng hỏi:

“Hai người hôm nay sao thế? Tự nhiên không nói chuyện gì vậy?”

Tôi, Trúc Linh, Lâm Nguyên quen nhau từ cấp ba, chúng tôi rất thân thiết với nhau, cùng chung đội tuyển, cùng tham gia vào rất nhiều dự án của trường, ở ngoài xã hội và giờ chúng tôi học chung trường đại học. Tình bạn của chúng tôi rất tốt, giúp đỡ nhau trong cuộc sống và trong học tập. Tôi biết Trúc Linh thích tôi, Lâm Nguyên thích Trúc Linh nhưng không dám nói còn tôi đã vạch rõ ranh giới với Trúc Linh ngay từ lần đầu cô ấy nói thích tôi rồi. Từ khi quen biết đến giờ tôi chưa từng đi cạnh người con gái nào khác nên cô ấy nghĩ tôi không tin tôi có người trong lòng rồi.

Tôi cầm ly rượu trên tay uống hết một hơi, Lâm Nguyên nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc, cậu ấy chưa bao giờ nhìn thấy tôi trong hoàn cảnh này. Ly rượu đặt xuống, Trúc Linh chạm nhẹ vào tay tôi, tôi nhanh chóng giật tay lại:

“Cậu không có gì giải thích với mình sao?”

Tôi biết Trúc Linh đang nói về chuyện ở quán ăn, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, cũng không cần thiết phải nhắc lại nữa.

“Lúc nãy đại ca kêu tâm trạng không tốt, hai người có chuyện gì sao?”

“Không liên quan tới Trúc Linh.” Tránh trường hợp bị hiểu lầm tôi lên tiếng giải thích ngay.

“Rượu của hai đứa.”

Giọng nói của anh pha chế vang lên, hai người nhận lấy ly rượu. Chúng tôi lại rơi vào trạng thái khó hiểu không ai nói với ai câu nào.



“Tớ đi nhà vệ sinh chút.”

Trúc Linh vừa đứng lên đã va phải một người đàn ông đang cầm ly rượu, đá xen lẫn rượu đổ hết lên người cô ấy, chiếc váy trắng đã bị ướt hết, tôi đưa mặt về phía Lâm Nguyên ý bảo cậu ấy cởi áo đưa cho Trúc Linh. Lâm Nguyên hiểu ý nhanh chóng cởi chiếc áo da màu đen chục triệu của mình ra đưa cho cô ấy.

“Không sao chứ?”

“Xin lỗi, tôi không để ý.” Người đàn ông cuống cuồng xin lỗi.

Trúc Linh không hề tức giận, phủi những viên đá trên người xuống dưới, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông đó.

“Tôi không sao, lần sau chú ý một chút.”

“Cảm ơn cô.”

“Cậu vào nhà vệ sinh trước đi, tớ nhờ người mang đồ mới đến cho cậu.” Lâm Nguyên chỉnh lại chiếc áo trên người cô ấy, đẩy người về phía nhà vệ sinh gần đó.

“Đại ca, sao lúc đó anh không cởi áo của mình cho Trúc Linh?” Chờ Trúc Linh đi khuất, Lâm Nguyên mới dám hỏi tôi.

“Áo của tôi chỉ cởi và mặc cho một người duy nhất thôi.”

“Không phải đại ca với Trúc Linh là người yêu sao?”

“Cô ấy không phải người yêu tôi, tôi cũng đã phủ nhận chuyện này rất nhiều lần rồi là các cậu không tin đó thôi. Lần cuối tôi đính chính về chuyện này, sau này tôi không muốn nghe thấy hai chữ “người yêu” để nói về mối quan hệ này. Nếu như để tôi nghe thấy cậu biết hậu quả rồi đấy.”

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện giữa tôi và Lâm Nguyên, tôi thò tay vào túi quần móc điện thoại ra, là mẹ tôi gọi.

“Tôi đi ra ngoài nghe điện thoại chút, có thể sẽ về luôn, hai người ở lại uống rượu vui vẻ.”

Vừa nghe điện thoại mẹ tôi đã hỏi:

“Con đi ra ngoài rồi à? Mẹ mang đồ qua cho con không thấy con ở phòng.”

“Con ra ngoài xử lý chút chuyện, giờ con về ngay đây.”

“Ừ.”

Tôi đang định đi về, Trúc Linh từ nhà vệ sinh bước ra.

“Chúng ta nói chuyện một chút được không?”

Chúng tôi đi đến con hẻm ngay bên cạnh, tôi dựa lưng vào tường, hai tay đút túi quần, đầu cúi xuống chờ đợi Trúc Linh nói chuyện. Màn đêm yên bình buông xuống, tôi và Trúc Linh đứng đối diện nhau.

“Anh Đạt.”

Cô ấy chậm dãi gọi tên tôi, giọng nói có chút khàn khàn, tôi ngẩng đầu lên nhìn:

“Hử?”

“Cậu thích cô bé đó thật sao?”

“Ừ.”

“Bao lâu rồi?”

“Hơn mười năm rồi.”



Tôi chưa từng kể chuyện này cho ai biết, tôi đã giấu tình cảm này rất lâu, rất lâu rồi, ngay cả bố mẹ tôi cũng không biết chuyện này. Ánh mắt của Trúc Linh ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn tôi, khoé mắt của cô ấy hơi ướt ướt.

“Nhưng cô ấy có người mình thích rồi mà.”

“Ừ tớ biết nhưng tớ tình nguyện đợi cô ấy, tớ sẽ cố gắng làm mọi thứ tốt nhất cho cô ấy, tớ tin một ngày nào đó cô ấy sẽ quay đầu nhìn tớ.”

“Cả đời cô ấy không quay đầu thì sao?”

“Nếu một ngày nào đó cô ấy kết hôn với người cô ấy thích tớ sẽ chúc phúc cho họ. Còn tớ cả đời này chỉ lấy một mình cô ấy không thể lấy người khác.”

“Vậy còn tớ thì sao? Tớ thích cậu bốn năm rồi.” Nước mắt Trúc Linh bắt đầu rơi.

“Tớ xin lỗi. Với tớ cậu chỉ là một người bạn cùng chung chí hướng, còn cô ấy là cả một đời.” Tôi biết lời nói của mình có tính sát thương cực mạnh nhưng trong chuyện tình cảm tôi không muốn lừa dối bản thân mình hay bất cứ ai, thà đau một lần còn hơn cứ kéo dài mãi.

“Vì cậu, tớ chọn học trường cảnh sát, muốn cùng cậu bắt tội phạm, muốn ở bên cậu cả đời. Cô ấy có gì giỏi hơn tớ? Tại sao lại không chọn tớ?” Trúc Linh tiến gần tôi hơn, vừa nói, vừa khóc nức nở.

“Cô ấy là số một trong lòng tớ.”

“Hôm sinh nhật cậu lái xe về Nam Định để đón sinh nhật cùng người quan trọng và bị tai nạn là cô ấy đúng không?”

“Ừ.”

Lúc này Trúc Linh mới gạt nhưng giọt nước mắt trên mặt, trong con mắt sâu thẳm trong suốt, sáng rực kia, tôi không nhận ra được cô ấy vừa mới khóc.

“Được rồi, tớ hiểu rồi.”

“Tớ gọi cho Lâm Nguyên ra đưa cậu về.”

Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Nguyên:

“Qua hẻm đi.”

Dứt lời tôi tắt điện thoại, quay người về phía trước, nhấc chân rời khỏi đó.

“Anh Đạt, tớ chưa từng hối hận vì đã thích cậu nhưng từ giờ tớ sẽ không thích cậu nữa.”

Bước chân tôi dừng lại, quay đầu, sững sờ vài giây, giọng điệu của Trúc Linh chậm dãi như đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Tôi cười khẽ, nhìn Trúc Linh, chậm dãi hít một hơi thật sâu:

“Cảm ơn cậu.”

Vừa đúng lúc Lâm Nguyên chạy lại, mùi rượu nồng nặc phả ra, tôi có chút khó chịu rời đi trước.

“Tý kêu người đưa Trúc Linh về cẩn thận.”

“Vâng đại ca.”

Tôi quay người bước ra xe. Vừa uống chút rượu nên tôi lái xe rất chậm mất mười phút mới về đến nhà, điều chỉnh tâm trạng đi vào bên trong, mẹ tôi đang ngồi xem tivi, bố tôi chắc vẫn đang bận việc công ty nên chưa có về.

“Con đi đâu mà về muộn thế?” Mẹ vừa ăn hoa quả vừa quay sang hỏi tôi.

“Dạ, có chút chuyện ấy mà. Con lên trên tầng trước đây, mẹ ngủ sớm cho đẹp da nha.”

Tôi bước lên trên phòng, mệt mỏi nằm dài ra giường, lúc này tôi mới chợt nhận ra mình quên mất một chuyện. Tôi lấy điện thoại ra gọi cho bác Kiệt:
Chương trước Chương tiếp