Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới
Chương 100: Biết được mọi chuyện
Hách Liên Tử Mục cứ khăng khăng muốn ngủ cùng Mạc Uyển Kinh nếu không sáng sớm mai sẽ đích thân đến gặp Đế Diêu Hàn và Đế Diêu Mộc Long hàn huyên chuyện cũ. Nhưng đến một khoảng thời gian gần sáng thì anh lại thức dậy mà rời đi, chỉ để lại trên trán Mạc Uyển Kinh là một nụ hôn nhẹ nhàng.
Sáng sớm.
Âm hưởng của gió nhè nhẹ thoáng qua cửa sổ, tà vải bên khung cửa phất phơ để ánh nắng tràn vào bên trong phòng. Giọng hát hài hòa của những chú họa mi đã làm thức giấc Mạc Uyển Kinh, cô lờ mờ giang tay làm động tác thể dục đầu tiên cho tỉnh ngủ.
Cốc, cốc!
“Thiên Nữ, em dậy chưa. Phụ hoàng gọi em đến dùng bữa sáng.” Là tiếng của Đế Diêu Mộc Long, Mạc Uyển Kinh hớp hồn xuống khỏi giường tiến đến mở cửa.
Khuôn mặt nhợt nhạt này cùng tóc tai còn có phần hơi rối này khiến Đế Diêu Mộc Long không kiềm được thích thú mà cười phá lên, anh còn chọc cô mấy câu “Haha…đầu em cứ như ổ quạ ấy…”
“Đế Diêu Mộc Long…anh quá đáng lắm rồi đó.” Mạc Uyển Kinh đọc rõ họ tên của anh trai mình rồi lại bực tức đi vào phòng, cô mặc kệ anh ngồi đợi đó mà rời đi vệ sinh cá nhân trước.
Xong xuôi với chiếc váy dài khá thoải mái, màu sắc xanh trời mát mẻ khiến cô như được tiếp thêm sức sống. Mạc Uyển Kinh không chờ Đế Diêu Mộc Long mà một mạch bước đi trước để anh chạy theo sau.
Biết ngay là cô giận nên anh cố làm trò một lúc xong lại tặng cô mấy viên kẹo vị xoài mà cô thích, Mạc Uyển Kinh liếc nhìn thái độ thành khẩn của Đế Diêu Mộc Long thì thôi cũng tạm chấp nhận tha thứ.
Tử Thích đi đến, anh nhìn Mạc Uyển Kinh rồi ra hiệu có chuyện cần nói riêng với cô nên Đế Diêu Mộc Long liền đi trước “Lát nữa nhớ đến là được.”
“Vâng.” Mạc Uyển Kinh lịch sự, anh mắt có chút hơi nhíu lại hỏi “Có chuyện gì sao?”
“Hầu tước cho người tới báo đã tra được một số tin tức về chuyện mà người nhờ rồi, có đến phủ của ông ấy không?”
“Một lát nữa xong việc thì chuẩn bị xe đến phủ của ông ngoại, bây giờ tôi phải đến phòng của phụ hoàng trước đã.” Mạc Uyển Kinh dặn dò Tử Thích xong cô mới rời đi một cách nhanh chóng, chuyện nào ra chuyện đấy phải xử lý cặn kẽ mới được.
…………
Hai tiếng sau.
Tại Hầu tước phủ.
“Ngươi nói đi.” Hồng Tẫn nhìn tên thủ vệ mà mình sai đi điều tra chuyện Mạc Uyển Kinh nhờ mà lên tiếng.
Lăng Bân cũng không chậm trễ mà báo cáo lại ngay “Vâng! Thuộc hạ đã lục tìm lại toàn bộ sổ ghi chép năm đó ở trong hoàng cung mới phát hiện ra có rất nhiều ẩn tình khá khó để giải đáp. Mười hai năm trước, mấy gia tộc lớn ở Vân Nam có đến đề nghị hợp tác với bệ hạ nhưng không biết vì lý do gì mà hai bên xảy ra xung đột, rồi không qua lại nữa. Rồi thần lại đọc được thêm một bản ghi chép khác nói rằng Hách Liên Hữu gia chủ hiện tại của dòng họ Hách Liên từng cho người giết chết đại thống lĩnh của Kim Vệ hoàng gia ta nên bệ hạ từ đó đã liệt gia tộc này vào danh sách cấm đến nước D dù chỉ là nửa bước. Sau đó khoảng tầm năm, sau năm mới đây Hách Liên Tử Mục con trai của ông ta và một số gia tộc như Vương thị, Khiêm thị, Tôn thị, Tần Thị, Khải thị, Phó thị có đến đây ngỏ ý muốn hợp tác mua lại thảo dược và khoáng sản của nước D chúng ta nhưng bệ hạ không đồng ý hẳn là vì ân oán trước đó.”
Mạc Uyển Kinh vẫn không hiểu, nếu thật sự là chuyện giữ Hách Liên Hữu và phụ hoàng của cô thì tại sao nhiều năm sau đó Hách Liên Tử Mục vẫn muốn đến đây dây dưa thêm một lần nữa. Lẽ nào anh không biết chuyện này?
Nhìn biểu cảm trầm tư của cháu giá, Hồng Tẫn lại hỏi tiếp “Còn chuyện gì nữa không?”
Lăng Bân cố nghĩ rồi lại nhanh miệng “Vẫn còn một chuyện này nữa, lúc Hách Liên Tử Mục cùng một số gia tộc lớn có tiếng đến đây mặc dù không nhận được sự chấp thuận hợp tác của bệ hạ thì bọn họ vẫn được đối đãi rất nhiệt tình và được sắp xếp ở lại trong hoàng cung một đêm. Đến sáng hôm sau thì một trong bảy gia tộc đó thì gia tộc có truyền thống võ thuật lớn mạnh nhất là Phó thị, Phó Thiết Thấu bị sát hại ngay trong phòng. Quá phẫn nộ mà trong lúc đó Hách Liên Tử Mục đã thề độc rằng đời này nếu nước D không tìm ra nguyên nhân cái chết của Phó Thiết Thấu thì nước D chính là kẻ thù truyền kiếp của hắn. Còn lại thì thuộc hạ chưa điều tra được vì tối hôm qua trong cung có thích khách.”
“…”
Hồng Tẫn hoảng hốt “Có thích khách? Thiên Nữ, đêm qua cháu không bị dọa sợ chứ? Sao trong hoàng cung mà vẫn thất trách như vậy nhỉ?”
Trái lại Mạc Uyển Kinh dường như lại hiểu được một số chuyện rồi, thật không ngờ chuyện mà đến cả ba người thân nhất của cô giấu cô lại là một cái gì đó khủng khiếp đến vậy. Bị Hồng Tẫn gọi mấy lần Mạc Uyển Kinh mới hoàn hồn lại, cô gượng cười mà đáp lời ngay “Không sao ạ. Thường thì cháu ngủ sâu lắm, có mà trời sập đấy thì đôi khi cháu cũng không biết ấy chứ.”
Hồng Tẫn phì cười rồi cho Lăng Bân lui xuống để hai pong cháu bọn họ nói chuyện qua lại, bỗng dưng từ ngoài cửa một người đàn ông cũng chạc tuổi Hách Liên Tử Mục hớn hở chạy vào mà lao đến gần cô nhìn cô một lượt kĩ càng.
“Ừm, con gái của chị đúng là xinh đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng thành như này bảo sao cái tên Trì Hoắc đó một mực xin phụ hoàng của hắn sắm sửa của hồi môn nhiều đến tận mấy cái máy bay vận chuyển cũng không hết để sang cầu thân Thiên Nữ cho bằng được.” Hồng Phong Sắc buột miệng tuôn lời vừa khen vừa lo cho Mạc Uyển Kinh.
“Cái gì?” Hồng Tẫn và Mạc Uyển Kinh đồng thời hú hồn mà thốt lên.
Hồng Phong Sắc cũng không đùa giỡn gì mà thuật lại những tin tức mà anh biết cho hai người, qua đó Mạc Uyển Kinh cũng biết được đây là chú út người luôn được mẹ cô kể rất nhiều về việc bám người là nhất, hiền lành, nhây nhưng lúc cần nghiêm túc thì nghiêm túc hẳn.
Sáng sớm.
Âm hưởng của gió nhè nhẹ thoáng qua cửa sổ, tà vải bên khung cửa phất phơ để ánh nắng tràn vào bên trong phòng. Giọng hát hài hòa của những chú họa mi đã làm thức giấc Mạc Uyển Kinh, cô lờ mờ giang tay làm động tác thể dục đầu tiên cho tỉnh ngủ.
Cốc, cốc!
“Thiên Nữ, em dậy chưa. Phụ hoàng gọi em đến dùng bữa sáng.” Là tiếng của Đế Diêu Mộc Long, Mạc Uyển Kinh hớp hồn xuống khỏi giường tiến đến mở cửa.
Khuôn mặt nhợt nhạt này cùng tóc tai còn có phần hơi rối này khiến Đế Diêu Mộc Long không kiềm được thích thú mà cười phá lên, anh còn chọc cô mấy câu “Haha…đầu em cứ như ổ quạ ấy…”
“Đế Diêu Mộc Long…anh quá đáng lắm rồi đó.” Mạc Uyển Kinh đọc rõ họ tên của anh trai mình rồi lại bực tức đi vào phòng, cô mặc kệ anh ngồi đợi đó mà rời đi vệ sinh cá nhân trước.
Xong xuôi với chiếc váy dài khá thoải mái, màu sắc xanh trời mát mẻ khiến cô như được tiếp thêm sức sống. Mạc Uyển Kinh không chờ Đế Diêu Mộc Long mà một mạch bước đi trước để anh chạy theo sau.
Biết ngay là cô giận nên anh cố làm trò một lúc xong lại tặng cô mấy viên kẹo vị xoài mà cô thích, Mạc Uyển Kinh liếc nhìn thái độ thành khẩn của Đế Diêu Mộc Long thì thôi cũng tạm chấp nhận tha thứ.
Tử Thích đi đến, anh nhìn Mạc Uyển Kinh rồi ra hiệu có chuyện cần nói riêng với cô nên Đế Diêu Mộc Long liền đi trước “Lát nữa nhớ đến là được.”
“Vâng.” Mạc Uyển Kinh lịch sự, anh mắt có chút hơi nhíu lại hỏi “Có chuyện gì sao?”
“Hầu tước cho người tới báo đã tra được một số tin tức về chuyện mà người nhờ rồi, có đến phủ của ông ấy không?”
“Một lát nữa xong việc thì chuẩn bị xe đến phủ của ông ngoại, bây giờ tôi phải đến phòng của phụ hoàng trước đã.” Mạc Uyển Kinh dặn dò Tử Thích xong cô mới rời đi một cách nhanh chóng, chuyện nào ra chuyện đấy phải xử lý cặn kẽ mới được.
…………
Hai tiếng sau.
Tại Hầu tước phủ.
“Ngươi nói đi.” Hồng Tẫn nhìn tên thủ vệ mà mình sai đi điều tra chuyện Mạc Uyển Kinh nhờ mà lên tiếng.
Lăng Bân cũng không chậm trễ mà báo cáo lại ngay “Vâng! Thuộc hạ đã lục tìm lại toàn bộ sổ ghi chép năm đó ở trong hoàng cung mới phát hiện ra có rất nhiều ẩn tình khá khó để giải đáp. Mười hai năm trước, mấy gia tộc lớn ở Vân Nam có đến đề nghị hợp tác với bệ hạ nhưng không biết vì lý do gì mà hai bên xảy ra xung đột, rồi không qua lại nữa. Rồi thần lại đọc được thêm một bản ghi chép khác nói rằng Hách Liên Hữu gia chủ hiện tại của dòng họ Hách Liên từng cho người giết chết đại thống lĩnh của Kim Vệ hoàng gia ta nên bệ hạ từ đó đã liệt gia tộc này vào danh sách cấm đến nước D dù chỉ là nửa bước. Sau đó khoảng tầm năm, sau năm mới đây Hách Liên Tử Mục con trai của ông ta và một số gia tộc như Vương thị, Khiêm thị, Tôn thị, Tần Thị, Khải thị, Phó thị có đến đây ngỏ ý muốn hợp tác mua lại thảo dược và khoáng sản của nước D chúng ta nhưng bệ hạ không đồng ý hẳn là vì ân oán trước đó.”
Mạc Uyển Kinh vẫn không hiểu, nếu thật sự là chuyện giữ Hách Liên Hữu và phụ hoàng của cô thì tại sao nhiều năm sau đó Hách Liên Tử Mục vẫn muốn đến đây dây dưa thêm một lần nữa. Lẽ nào anh không biết chuyện này?
Nhìn biểu cảm trầm tư của cháu giá, Hồng Tẫn lại hỏi tiếp “Còn chuyện gì nữa không?”
Lăng Bân cố nghĩ rồi lại nhanh miệng “Vẫn còn một chuyện này nữa, lúc Hách Liên Tử Mục cùng một số gia tộc lớn có tiếng đến đây mặc dù không nhận được sự chấp thuận hợp tác của bệ hạ thì bọn họ vẫn được đối đãi rất nhiệt tình và được sắp xếp ở lại trong hoàng cung một đêm. Đến sáng hôm sau thì một trong bảy gia tộc đó thì gia tộc có truyền thống võ thuật lớn mạnh nhất là Phó thị, Phó Thiết Thấu bị sát hại ngay trong phòng. Quá phẫn nộ mà trong lúc đó Hách Liên Tử Mục đã thề độc rằng đời này nếu nước D không tìm ra nguyên nhân cái chết của Phó Thiết Thấu thì nước D chính là kẻ thù truyền kiếp của hắn. Còn lại thì thuộc hạ chưa điều tra được vì tối hôm qua trong cung có thích khách.”
“…”
Hồng Tẫn hoảng hốt “Có thích khách? Thiên Nữ, đêm qua cháu không bị dọa sợ chứ? Sao trong hoàng cung mà vẫn thất trách như vậy nhỉ?”
Trái lại Mạc Uyển Kinh dường như lại hiểu được một số chuyện rồi, thật không ngờ chuyện mà đến cả ba người thân nhất của cô giấu cô lại là một cái gì đó khủng khiếp đến vậy. Bị Hồng Tẫn gọi mấy lần Mạc Uyển Kinh mới hoàn hồn lại, cô gượng cười mà đáp lời ngay “Không sao ạ. Thường thì cháu ngủ sâu lắm, có mà trời sập đấy thì đôi khi cháu cũng không biết ấy chứ.”
Hồng Tẫn phì cười rồi cho Lăng Bân lui xuống để hai pong cháu bọn họ nói chuyện qua lại, bỗng dưng từ ngoài cửa một người đàn ông cũng chạc tuổi Hách Liên Tử Mục hớn hở chạy vào mà lao đến gần cô nhìn cô một lượt kĩ càng.
“Ừm, con gái của chị đúng là xinh đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng thành như này bảo sao cái tên Trì Hoắc đó một mực xin phụ hoàng của hắn sắm sửa của hồi môn nhiều đến tận mấy cái máy bay vận chuyển cũng không hết để sang cầu thân Thiên Nữ cho bằng được.” Hồng Phong Sắc buột miệng tuôn lời vừa khen vừa lo cho Mạc Uyển Kinh.
“Cái gì?” Hồng Tẫn và Mạc Uyển Kinh đồng thời hú hồn mà thốt lên.
Hồng Phong Sắc cũng không đùa giỡn gì mà thuật lại những tin tức mà anh biết cho hai người, qua đó Mạc Uyển Kinh cũng biết được đây là chú út người luôn được mẹ cô kể rất nhiều về việc bám người là nhất, hiền lành, nhây nhưng lúc cần nghiêm túc thì nghiêm túc hẳn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương