Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới
Chương 102: Vòng xoay đầy điểm đáng nghi
“Công chúa…tiểu thư người thật sự rất xinh đẹp, mong rằng lần sau còn có thể gặp lại người” Cảm thấy vinh dự lắm khi được gặp người trong hoàng gia, với lại điều quan trọng nhất là cô công chúa trong tưởng tượng của mình bấy lâu nay thật sự quá đỗi hiền hòa, ôn nhu nên người nhân viên đó mới tỏ lòng kính trọng Mạc Uyển Kinh đến vậy.
Tử Thích thấy trời cũng đã chiều nên hồi cung rồi nên nhỏ giọng thúc dục Mạc Uyển Kinh “Công chúa chúng ta phải về rồi.”
“Được, hôm nay cũng muộn rồi nên tôi phải rời đi đã nếu có duyên thì lần sau chúng ta sẽ gặp lại thôi.” Không để đối phương nói tiếp, Mạc Uyển Kinh đã nhanh bước tiến ra chiếc xe của mình mở cửa mà ngồi vào trong.
Bộp!
Cánh cửa còn chưa kịp đóng lại bị mở ra bởi một bàn tay, Mạc Uyển Kinh ngước nhìn người đàn ông ở bên ngoài mà không khỏi có cảm xúc lạ “Tại sao anh lại ở đây?”
“Tôi tìm vợ mình còn cần có lý do sao?” Nói rồi anh không ngần ngại mà ngồi vào trong xe, Tử Thích thấy Hách Liên Tử Mục như vậy thì lên tiếng “Tôi biết anh ở Vân Nam rất có tiếng nói, thích làm gì thì làm, một tay che trời nhưng đây là nước D chứ không phải địa bàn của anh.”
Nhếch môi chẳng thèm đoái hoài với Tử Thích, Hách Liên Tử Mục đẩy ánh mắt chiều chuộng về phía người Mạc Uyển Kinh mà đòi hỏi một cái ôm nhưng lại bị cô từ chối. Đã thế thì anh cũng vào việc chính “Cùng tôi về Vân Nam đi, tôi hứa sẽ không làm những chuyện như trước đây để chọc tức em nữa, được không?”
Những lời của Hách Liên Tử Mục rõ ràng đến từng câu từng chữ khiến Mạc Uyển Kinh trong phút chốc ngây người ra suy nghĩ. Tử Thích thấy hai người có vẻ cần không gian riêng nên anh liền chủ động đi ra đứng bên ngoài xe.
Bên trong xe lúc này, Mạc Uyển Kinh cuối cùng cũng nói rõ ràng cho Hách Liên Tử Mục mất hết niềm tin về mình “Tôi không thể cùng anh về Vân Nam được, chắc hẳn anh cũng nghe chuyện đại hoàng tử nước M muốn hỏi cưới tôi rồi nhỉ? Tôi đã đồng ý nhận lời rồi, ngày năm tháng sau chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ, nếu anh muốn đến thì cứ đến còn không thì thôi. Anh nên biết rằng từ lâu chúng ta không nên có bất kì mối quan hệ gì thì bây giờ đỡ phải mất công ngồi đây tán gẫu rồi.”
“Hừ, em muốn mời chồng em đến dự hôn lễ của em và kẻ khác, thật nực cười. Mạc Uyển Kinh em có còn là con người không, đến cả mấy câu nói vô lý như thế mà em cũng nói được? Tôi nhắc lại cho em nhớ không chỉ riêng tên Trì Hoắc đó mà bất kì tên đàn ông nào dám cưới em thì kết cục của hắn chỉ có một thôi, còn kết cục ra sao thì em hiểu rồi nhỉ?” Hách Liên Tử Mục không nói một chút lý lẽ nào, anh là đang cảnh cáo Mạc Uyển Kinh sao? Đây không còn là cảnh cáo đơn thuần nữa rồi, nhìn anh nghiêm túc như vậy thì có cho Mạc Uyển Kinh mười cái mạng cô cũng không dám chọc tức anh.
Đấu khẩu một lúc lâu về chuyện không đáng mất thời gian thì chủ yếu Mạc Uyển Kinh thấy được Hách Liên Tử Mục là một bình giấm thật sự lâu năm đến không thử cũng biết là rất chua.
…………
Ở khách sạn.
Tối đến Hách Liên Tử Mục đã không ngừng suy nghĩ về vấn đề mà Mạc Uyển Kinh đã vô tình nói trong xe lúc chiều rằng cái chết của Thiết Thấu thật sự có uẩn khúc. Không những thế anh còn biết được thêm một chuyện mà trước giờ anh không biết rằng trước khi đám người bọn anh đến nước D thì Hách Liên Hữu cũng từng đến.
Khó hiểu đến độ anh vắt óc suy nghĩ cả buổi trời vẫn không nghĩ ra ẩn ý ở trong câu nói ‘Không phải chỉ mình nước D có lỗi với anh mà gia tộc Hách Liên anh cũng có lỗi với hoàng gia chúng tôi, anh không nên chỉ đứng ở một phía rồi dùng ánh mắt phiến diện nhìn vào vấn đề được’ của Mạc Uyển Kinh.
Reng reng!
“Alo!” Hách Liên Tử Mục bắt máy ngay.
Khiêm Lăng Hoành cũng không ngập ngừng, chậm lời “Cậu đã từng nghe bác trai nói về chuyện ông ấy từng đến nước D mua lại số kim cương có trên mảnh đất Pokii của Đế Diêu Hàn bao giờ chưa?”
“Nói rõ hơn đi, đúng thật tôi chưa bao giờ nghe ông ấy nhắc đến chuyện này.” Mua lại kim cương sao? Hách Liên Tử Mục không hiểu vấn đề mà Khiêm Lăng Hoành đang nói là gì, anh cau mày hỏi lại.
Vương Mặc Bắc cũng thuật lại một lượt những chuyện liên quan giữa Hách Liên Hữu và Đế Diêu Hàn cho Hách Liên Tử Mục nghe. Đúng như lời của Lăng Bân từng nói trước đó thì quả thực trong thời gian bố của người đàn ông này ở nước D thì Đại thống lĩnh văn võ song toàn Tể Chu đã bị sát hại y như Thiết Thấu. Điều mấu chốt ở đây là tại sao hai người chết đều là những người có thể lực mà người thường không mấy ai có chứ!
Hách Liên Tử Mục phần nào hiểu ra lời mà Mạc Uyển Kinh đã nói trước đó, nếu đúng như lời của Khiêm Lăng Hoành kể lại thì chuyện này người phụ nữ của anh đã biết hết rồi.
Ngay trong đêm đó Trương Quốc cũng tra ra được điểm đáng nghi. Thì ra Thưởng thống lĩnh mà Hách Liên Tử Mục gặp đếm đó là một trong những người của nước M, hắn ta từ nhỏ đã là người trong quân danh tinh duệ của hoàng gia nước bạn nhưng sau đó không biết vì lý do gì mà lại trở thành con nuôi của Tể Chu.
Cái danh Thống lĩnh quân vệ của hoàng gia nước D thật ra cũng là của hắn sau khi Tể Chu mất.
Tử Thích thấy trời cũng đã chiều nên hồi cung rồi nên nhỏ giọng thúc dục Mạc Uyển Kinh “Công chúa chúng ta phải về rồi.”
“Được, hôm nay cũng muộn rồi nên tôi phải rời đi đã nếu có duyên thì lần sau chúng ta sẽ gặp lại thôi.” Không để đối phương nói tiếp, Mạc Uyển Kinh đã nhanh bước tiến ra chiếc xe của mình mở cửa mà ngồi vào trong.
Bộp!
Cánh cửa còn chưa kịp đóng lại bị mở ra bởi một bàn tay, Mạc Uyển Kinh ngước nhìn người đàn ông ở bên ngoài mà không khỏi có cảm xúc lạ “Tại sao anh lại ở đây?”
“Tôi tìm vợ mình còn cần có lý do sao?” Nói rồi anh không ngần ngại mà ngồi vào trong xe, Tử Thích thấy Hách Liên Tử Mục như vậy thì lên tiếng “Tôi biết anh ở Vân Nam rất có tiếng nói, thích làm gì thì làm, một tay che trời nhưng đây là nước D chứ không phải địa bàn của anh.”
Nhếch môi chẳng thèm đoái hoài với Tử Thích, Hách Liên Tử Mục đẩy ánh mắt chiều chuộng về phía người Mạc Uyển Kinh mà đòi hỏi một cái ôm nhưng lại bị cô từ chối. Đã thế thì anh cũng vào việc chính “Cùng tôi về Vân Nam đi, tôi hứa sẽ không làm những chuyện như trước đây để chọc tức em nữa, được không?”
Những lời của Hách Liên Tử Mục rõ ràng đến từng câu từng chữ khiến Mạc Uyển Kinh trong phút chốc ngây người ra suy nghĩ. Tử Thích thấy hai người có vẻ cần không gian riêng nên anh liền chủ động đi ra đứng bên ngoài xe.
Bên trong xe lúc này, Mạc Uyển Kinh cuối cùng cũng nói rõ ràng cho Hách Liên Tử Mục mất hết niềm tin về mình “Tôi không thể cùng anh về Vân Nam được, chắc hẳn anh cũng nghe chuyện đại hoàng tử nước M muốn hỏi cưới tôi rồi nhỉ? Tôi đã đồng ý nhận lời rồi, ngày năm tháng sau chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ, nếu anh muốn đến thì cứ đến còn không thì thôi. Anh nên biết rằng từ lâu chúng ta không nên có bất kì mối quan hệ gì thì bây giờ đỡ phải mất công ngồi đây tán gẫu rồi.”
“Hừ, em muốn mời chồng em đến dự hôn lễ của em và kẻ khác, thật nực cười. Mạc Uyển Kinh em có còn là con người không, đến cả mấy câu nói vô lý như thế mà em cũng nói được? Tôi nhắc lại cho em nhớ không chỉ riêng tên Trì Hoắc đó mà bất kì tên đàn ông nào dám cưới em thì kết cục của hắn chỉ có một thôi, còn kết cục ra sao thì em hiểu rồi nhỉ?” Hách Liên Tử Mục không nói một chút lý lẽ nào, anh là đang cảnh cáo Mạc Uyển Kinh sao? Đây không còn là cảnh cáo đơn thuần nữa rồi, nhìn anh nghiêm túc như vậy thì có cho Mạc Uyển Kinh mười cái mạng cô cũng không dám chọc tức anh.
Đấu khẩu một lúc lâu về chuyện không đáng mất thời gian thì chủ yếu Mạc Uyển Kinh thấy được Hách Liên Tử Mục là một bình giấm thật sự lâu năm đến không thử cũng biết là rất chua.
…………
Ở khách sạn.
Tối đến Hách Liên Tử Mục đã không ngừng suy nghĩ về vấn đề mà Mạc Uyển Kinh đã vô tình nói trong xe lúc chiều rằng cái chết của Thiết Thấu thật sự có uẩn khúc. Không những thế anh còn biết được thêm một chuyện mà trước giờ anh không biết rằng trước khi đám người bọn anh đến nước D thì Hách Liên Hữu cũng từng đến.
Khó hiểu đến độ anh vắt óc suy nghĩ cả buổi trời vẫn không nghĩ ra ẩn ý ở trong câu nói ‘Không phải chỉ mình nước D có lỗi với anh mà gia tộc Hách Liên anh cũng có lỗi với hoàng gia chúng tôi, anh không nên chỉ đứng ở một phía rồi dùng ánh mắt phiến diện nhìn vào vấn đề được’ của Mạc Uyển Kinh.
Reng reng!
“Alo!” Hách Liên Tử Mục bắt máy ngay.
Khiêm Lăng Hoành cũng không ngập ngừng, chậm lời “Cậu đã từng nghe bác trai nói về chuyện ông ấy từng đến nước D mua lại số kim cương có trên mảnh đất Pokii của Đế Diêu Hàn bao giờ chưa?”
“Nói rõ hơn đi, đúng thật tôi chưa bao giờ nghe ông ấy nhắc đến chuyện này.” Mua lại kim cương sao? Hách Liên Tử Mục không hiểu vấn đề mà Khiêm Lăng Hoành đang nói là gì, anh cau mày hỏi lại.
Vương Mặc Bắc cũng thuật lại một lượt những chuyện liên quan giữa Hách Liên Hữu và Đế Diêu Hàn cho Hách Liên Tử Mục nghe. Đúng như lời của Lăng Bân từng nói trước đó thì quả thực trong thời gian bố của người đàn ông này ở nước D thì Đại thống lĩnh văn võ song toàn Tể Chu đã bị sát hại y như Thiết Thấu. Điều mấu chốt ở đây là tại sao hai người chết đều là những người có thể lực mà người thường không mấy ai có chứ!
Hách Liên Tử Mục phần nào hiểu ra lời mà Mạc Uyển Kinh đã nói trước đó, nếu đúng như lời của Khiêm Lăng Hoành kể lại thì chuyện này người phụ nữ của anh đã biết hết rồi.
Ngay trong đêm đó Trương Quốc cũng tra ra được điểm đáng nghi. Thì ra Thưởng thống lĩnh mà Hách Liên Tử Mục gặp đếm đó là một trong những người của nước M, hắn ta từ nhỏ đã là người trong quân danh tinh duệ của hoàng gia nước bạn nhưng sau đó không biết vì lý do gì mà lại trở thành con nuôi của Tể Chu.
Cái danh Thống lĩnh quân vệ của hoàng gia nước D thật ra cũng là của hắn sau khi Tể Chu mất.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương