Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới
Chương 106: Cái gọi là vĩnh cửu cũng cần có thời gian để chứng minh
Sau khi giải quyết xong Thưởng Hạ, Đế Diêu Hàn và Hách Liên Tử Mục cũng làm rõ được đầu đuôi mọi chuyện nên bắt đầu bãi bỏ hiềm khích bấy lâu.
Đế Diêu Hàn còn mở lời mời bọn họ ở lại ăn bữa cơm nhưng không ngờ còn có một vị khách không mời mà đến khiến Hách Liên Tử Mục đen sì mặt, bất ổn.
“Thiên Nữ, em ăn cái này đi tốt cho cơ thể em bây giờ” Trì Hoắc gắp lên bát của Mạc Uyển Kinh mấy miếng thịt cùng một ít rau, nhưng Hách Liên Tử lại nhanh tay gắp rồi bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.
Khiêm Lăng Hoành và Tần Sang Bình bốn mắt nhìn nhau khoái chí, hai người cũng muốn xem mấy kẻ này làm trò trong nhà người ta lắm. Còn Đế Diêu Mộc Long thì hết sức khó chịu anh không muốn tên nào tranh giành em gái với mình cả mà nhất thời lớn tiếng “Có thôi đi không, tránh xa em gái tôi ra. Hai kẻ mặt lạnh như các người nghĩ gì mà đòi đến gân Thiên Nữ.”
“…” Hách Liên Tử Mục và Trì Hoắc không dám hở miệng đáp lại câu nào vì người ta thường nói
Hồng Tuyết Như phì cười, bà hướng ánh mắt về phía chồng hạnh phúc vì bữa cơm nhà này thật sự ấm cúng tuy mấy người đàn ông kia đang đấu khẩu qua lại nhưng để có được bầu không khí như này bà đã phải khóc biết bao nhiêu, nước mắt giờ có lẽ cũng không thể tràn một cách tự nhiên nữa.
………
Một thời gian sau.
“Anh biết lỗi rồi mà, tha thứ cho anh đi, lần đó anh thật sự không làm gì đi quá giới hạn cả. Em biết anh bị mắc chứng sạch sẽ mà đúng không?” Trong vườn hoa của Mạc Uyển Kinh, bóng dáng của người phụ nữ trong tà váy dài thướt tha cùng chiếc mũ lưới do chính tay của Hồng Tuyết Như đan đang đi dạo ngửi thử hương thơm của từng loài mỹ sắc với vẻ đầy thích thú.
Phía sau là Hách Liên Tử Mục, anh đã theo cô lải nhải cả tháng nay rồi chỉ để nhận được sự tha thứ nhưng chẳng những không có tác dụng mà còn bị cô mắng cho tới tấp, tránh mặt, chê phiền. Nhưng thân là đàn ông, là người bố có trách nhiệm Hách Liên Tử Mục đã chuyển từ trạng thái cao ngạo qua chai mặt là trên hết từ lâu.
“Thiên Nữ, lại đây xem anh mang đến thứ gì cho em này” Trì Hoắc ôm theo một chậu hoa khá đẹp trên tay dần đi dọc theo con đường cỏ được tạo từ thành lối mòn vì bước chân qua lại mà gọi lớn.
Mạc Uyển Kinh thấy có giống cây mới thì hớn hở chạy đến “Aaaa…”
“Thiên Nữ…cẩn thận…” Trì Hoắc hét lên đầy hoảng sợ.
Hách Liên Tử Mục cũng được phen hú hồn hú vía, may mà chân tay anh nhanh nhẹn chạy đến kịp lúc kéo lấy tay cô ôm vào lòng “Em phải cẩn thận chứ, Mạc Uyển Kinh em thích cái thứ đó đến độ không cần mạng nữa hả?” Anh quan tâm chỉnh lại quần áo cho cô, cúi người nhìn xem cô có bị thương không rồi lớn tiếng mắng thương.
Mạc Uyển Kinh biết anh lo cho cô lắm nhưng ai lại mắng một bà bầu mạnh miệng như anh cớ chứ, hầm hực véo tai anh mà thốt lên “Hách Liên Tử Mục anh được lắm, không phải là không bị gì sao? Còn lớn tiếng như thế làm gì, hừ.”
“…” Trì Hoắc vừa đến gần đã ăn ngay cái cảnh tình cảm muốn ngập cả vườn hoa rộng lớn này, anh như muốn độn thổ ngay tại chỗ quá đi. Nói thật chứ trước đây quả thực anh rất thích cô và bây giờ cũng vậy nhưng cái cảm xúc này không hẳn là tình yêu mà nó giống với tình thân hơn vì Trì Hoắc từ nhỏ đã thiếu vắng tình thương của mẹ, anh lại muốn có một tiểu công chúa làm em gái nhưng hầu hết mấy đứa em của anh đều là đàn ông chân chất.
“Có vẻ như hai người xem tôi là không khí ấy nhỉ…?”
“Anh tự biết thân biết phận như thế là được rồi…”
“Hách Liên Tử Mục, anh im miệng đi…à, cảm ơn hoa mà anh tặng nhé Trì Hoắc. Với lại anh cũng đã làm vua một nước rồi mà cứ suốt ngày chạy qua chạy lại giữa hai nước không thấy mệt sao? Dạo này chắc em sẽ đi du lịch nên anh đừng đến tìm em, không chừng ít hôm nữa em lại ghé qua nước M đấy! Lúc đó anh nhớ đón tiếp em cẩn thận vào.”
“Haha, lại nói đùa với anh rồi. Có khi nào anh không tiếp đãi em chu đáo không?”
“…”
Hách Liên Tử Mục như bị cho ra rìa một lúc đến khi Trì Hoắc rời đi mới thôi. Anh giận dỗi nhìn Mạc Uyển Kinh nũng nịu “Vợ à, em đi chơi nhớ dẫn theo anh đó.”.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Mạc Uyển Kinh huých mắt bảo Hách Liên Tử Mục bế chậu hoa tầm xuân kia đặt cạnh cây xoài đang tỏa bóng một góc như thể bảo anh cho cô chút thời gian để suy nghĩ đã. Nhìn thế thôi chứ cô đã bỏ qua mọi việc mà anh làm trước đó từ hôm anh giải thích với cô rồi.
Cái lần gọi gái về nhà mua vui kia thật ra anh chỉ nói suông cho oai chứ chẳng hề đụng chạm bọn họ, mà lỡ có chạm vào Chước Ánh Nguyệt xong anh cũng chờ Mạc Uyển Kinh rời đi thì nhanh chóng vào nhà tắm gội sạch, nôn tháo thứ ghế tởm đó ra.
Lần nào cũng vậy, có lẽ cả đời này anh chỉ yêu mỗi người phụ nữ này. Tình yêu là vậy chỉ khi gặp đúng người thì ta mới hạnh phúc được nhưng trong cái gọi là vĩnh cửu thì cũng phải trải qua thời gian mới chứng minh được.
Đế Diêu Hàn còn mở lời mời bọn họ ở lại ăn bữa cơm nhưng không ngờ còn có một vị khách không mời mà đến khiến Hách Liên Tử Mục đen sì mặt, bất ổn.
“Thiên Nữ, em ăn cái này đi tốt cho cơ thể em bây giờ” Trì Hoắc gắp lên bát của Mạc Uyển Kinh mấy miếng thịt cùng một ít rau, nhưng Hách Liên Tử lại nhanh tay gắp rồi bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.
Khiêm Lăng Hoành và Tần Sang Bình bốn mắt nhìn nhau khoái chí, hai người cũng muốn xem mấy kẻ này làm trò trong nhà người ta lắm. Còn Đế Diêu Mộc Long thì hết sức khó chịu anh không muốn tên nào tranh giành em gái với mình cả mà nhất thời lớn tiếng “Có thôi đi không, tránh xa em gái tôi ra. Hai kẻ mặt lạnh như các người nghĩ gì mà đòi đến gân Thiên Nữ.”
“…” Hách Liên Tử Mục và Trì Hoắc không dám hở miệng đáp lại câu nào vì người ta thường nói
Hồng Tuyết Như phì cười, bà hướng ánh mắt về phía chồng hạnh phúc vì bữa cơm nhà này thật sự ấm cúng tuy mấy người đàn ông kia đang đấu khẩu qua lại nhưng để có được bầu không khí như này bà đã phải khóc biết bao nhiêu, nước mắt giờ có lẽ cũng không thể tràn một cách tự nhiên nữa.
………
Một thời gian sau.
“Anh biết lỗi rồi mà, tha thứ cho anh đi, lần đó anh thật sự không làm gì đi quá giới hạn cả. Em biết anh bị mắc chứng sạch sẽ mà đúng không?” Trong vườn hoa của Mạc Uyển Kinh, bóng dáng của người phụ nữ trong tà váy dài thướt tha cùng chiếc mũ lưới do chính tay của Hồng Tuyết Như đan đang đi dạo ngửi thử hương thơm của từng loài mỹ sắc với vẻ đầy thích thú.
Phía sau là Hách Liên Tử Mục, anh đã theo cô lải nhải cả tháng nay rồi chỉ để nhận được sự tha thứ nhưng chẳng những không có tác dụng mà còn bị cô mắng cho tới tấp, tránh mặt, chê phiền. Nhưng thân là đàn ông, là người bố có trách nhiệm Hách Liên Tử Mục đã chuyển từ trạng thái cao ngạo qua chai mặt là trên hết từ lâu.
“Thiên Nữ, lại đây xem anh mang đến thứ gì cho em này” Trì Hoắc ôm theo một chậu hoa khá đẹp trên tay dần đi dọc theo con đường cỏ được tạo từ thành lối mòn vì bước chân qua lại mà gọi lớn.
Mạc Uyển Kinh thấy có giống cây mới thì hớn hở chạy đến “Aaaa…”
“Thiên Nữ…cẩn thận…” Trì Hoắc hét lên đầy hoảng sợ.
Hách Liên Tử Mục cũng được phen hú hồn hú vía, may mà chân tay anh nhanh nhẹn chạy đến kịp lúc kéo lấy tay cô ôm vào lòng “Em phải cẩn thận chứ, Mạc Uyển Kinh em thích cái thứ đó đến độ không cần mạng nữa hả?” Anh quan tâm chỉnh lại quần áo cho cô, cúi người nhìn xem cô có bị thương không rồi lớn tiếng mắng thương.
Mạc Uyển Kinh biết anh lo cho cô lắm nhưng ai lại mắng một bà bầu mạnh miệng như anh cớ chứ, hầm hực véo tai anh mà thốt lên “Hách Liên Tử Mục anh được lắm, không phải là không bị gì sao? Còn lớn tiếng như thế làm gì, hừ.”
“…” Trì Hoắc vừa đến gần đã ăn ngay cái cảnh tình cảm muốn ngập cả vườn hoa rộng lớn này, anh như muốn độn thổ ngay tại chỗ quá đi. Nói thật chứ trước đây quả thực anh rất thích cô và bây giờ cũng vậy nhưng cái cảm xúc này không hẳn là tình yêu mà nó giống với tình thân hơn vì Trì Hoắc từ nhỏ đã thiếu vắng tình thương của mẹ, anh lại muốn có một tiểu công chúa làm em gái nhưng hầu hết mấy đứa em của anh đều là đàn ông chân chất.
“Có vẻ như hai người xem tôi là không khí ấy nhỉ…?”
“Anh tự biết thân biết phận như thế là được rồi…”
“Hách Liên Tử Mục, anh im miệng đi…à, cảm ơn hoa mà anh tặng nhé Trì Hoắc. Với lại anh cũng đã làm vua một nước rồi mà cứ suốt ngày chạy qua chạy lại giữa hai nước không thấy mệt sao? Dạo này chắc em sẽ đi du lịch nên anh đừng đến tìm em, không chừng ít hôm nữa em lại ghé qua nước M đấy! Lúc đó anh nhớ đón tiếp em cẩn thận vào.”
“Haha, lại nói đùa với anh rồi. Có khi nào anh không tiếp đãi em chu đáo không?”
“…”
Hách Liên Tử Mục như bị cho ra rìa một lúc đến khi Trì Hoắc rời đi mới thôi. Anh giận dỗi nhìn Mạc Uyển Kinh nũng nịu “Vợ à, em đi chơi nhớ dẫn theo anh đó.”.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Mạc Uyển Kinh huých mắt bảo Hách Liên Tử Mục bế chậu hoa tầm xuân kia đặt cạnh cây xoài đang tỏa bóng một góc như thể bảo anh cho cô chút thời gian để suy nghĩ đã. Nhìn thế thôi chứ cô đã bỏ qua mọi việc mà anh làm trước đó từ hôm anh giải thích với cô rồi.
Cái lần gọi gái về nhà mua vui kia thật ra anh chỉ nói suông cho oai chứ chẳng hề đụng chạm bọn họ, mà lỡ có chạm vào Chước Ánh Nguyệt xong anh cũng chờ Mạc Uyển Kinh rời đi thì nhanh chóng vào nhà tắm gội sạch, nôn tháo thứ ghế tởm đó ra.
Lần nào cũng vậy, có lẽ cả đời này anh chỉ yêu mỗi người phụ nữ này. Tình yêu là vậy chỉ khi gặp đúng người thì ta mới hạnh phúc được nhưng trong cái gọi là vĩnh cửu thì cũng phải trải qua thời gian mới chứng minh được.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương