Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới
Chương 30: BỮA CƠM BẤT ỔN.
Nhà lớn Hách Liên.
"A, anh cả nhìn xem đây có phải là bộ vòng cổ của nhà thiết kế Zongzun đại diện cho bộ sưu tập mùa xuân mới cho ra mắt không? Thật muốn mua nó quá đi." Trong căn biệt thự rộng rãi một giọng nói thiếu nữ đầy sức xuân mới lớn đang khoe mẽ và thể hiện sự yêu thích của mình với những món đồ tùy thân ngày một rõ.
Đáp lại đó là một giọng nói đầy yêu thương "Để lần sau anh mua nó cho em nhưng điều kiện là bài thi các môn học sắp tới đây Diên Y đều phải đạt được điểm tối đa đấy có biết không?"
"Hứa rồi nhé, nếu Hách Liên Bạch anh mà dám nuốt lời thì coi chừng đấy! Em sẽ chẳng thèm chơi với anh nữa."
Hách Liên Diên Y vừa cười ngây ngốc vừa cầm tập abum của Zongzun chạy thẳng về phòng mình với dáng vẻ của một cô bạn học sinh đem lòng ái mộ một thần tượng trẻ mới nổi.
Cộc cạch!
Tiếng của chiếc gậy chống lên sàn nhà đầy quen thuộc này không phải của ai khác mà chính là người có quyền có tiếng nhất trong nhà Hách Liên, Hách Liên Hữu. Ông nghiêm nghị đi đến trước chiếc ghế gia chủ mà ngồi xuống rồi hướng ánh mắt ngóng chờ ra phía cửa lớn.
Bíp, bíp!
"Tiếng xe, mau. Lão Hùng, ra xem có phải là thẳng nhóc Tử Mục về không?" Hách Liên Hữu rõ mừng trong người mà sai lão quản gia lâu năm ra ngoài mở cửa tiện thể xem xem có phải thằng con út của mình không? C
Từ chiếc xe Bugatti, Hách Liên Tử Mục bước xuống trước. Anh đứng chờ Mạc Uyển Kinh sửa soạn lại một lúc mới cẩm lấy tay cô đi vào nhà.
"Cậu Tử Mục, phu nhân. Lão gia đang chờ hai người ở bên trong." Quan Hùng cúi người chào Hách Liên Tử Mục và Mạc Uyển Kinh rồi mới quay qua nói mấy lời khác.
"..."
Thấy Hách Liên Tử Mục không nói gì thì thôi, Mạc Uyển Kinh cũng không tiện mở lời nên cô cũng lặng thinh theo anh. Vừa thấy bóng dáng đứa nhóc út của mình, Hách Liên Hữu liền vui mừng.
Ông lên vẫy tay rồi lên tiếng "Nào, tiểu Uyển Kinh mau lại đây ngồi gần cho ông xem nào."
"..."
Hách Liên Tử Mục ngơ ngác ra, song Mạc Uyển Kinh cũng không khác gì mấy so với anh. Cô bất giác mà thầm hỏi
'Ông ấy đang gọi mình à? Sao có vẻ lão gia Hách Liên không giống với lời đồn khó tính như lời đồn nhỉ?'
'Tiểu Uyển Kinh...ông già này có gọi nhầm không? Nhưng hình như mình mới là con ruột nhỉ?' Hách Liên Tử Mục không chút mảy may, anh chỉ biết giấu cảm xúc vào bên trong rồi thể hiện khuôn mặt lạnh ra bên ngoài thôi.
Mạc Uyển Kinh nhìn ngó xung quanh một lượt, bỗng anh mắt lại rơi vào hình ảnh một người đàn ông khác đang ngồi ở phía đối diện với Hách Liên Tử Mục.
Theo như cô biết thì hẳn đây là Hách Liên Bạch, con trai độc nhất của Hách Liên Quân anh cả của chồng cô rồi.
Dưới sự hỏi han đầy nhiệt tình của người cha già ngang ngửa tuổi ông mình như này, Mạc Uyển Kinh vẫn có chút hơi bỡ ngỡ mà ấp úng nhiều điều. Nhưng dần dà cô cũng mạnh dạn hơn.
Chờ cho cả nhà Hách Liên đều tụ tập đông đủ cả, bữa tối mới được dọn lên bàn ăn. Một chiếc bàn trải dài, nếu xếp theo vai vế thì mỗi chiếc ghế đều dành riêng cho từng thành viên cố định từ con cháu cả rồi mới đến con thứ.
Nhưng có vẻ Hách Liên Tử Mục là ngoại lệ, chỗ ngồi của anh là cố định sẵn là đối diện với cha mình. Tuy là con út nhưng có lẽ anh là đứa được nuông chiều, tùy hứng nhất trong nhà.
"Uyển Kinh, con lại đây ngồi cùng ta đi. Ta còn muốn biết nhiều chuyện hơn về ông nội con thời còn trẻ." Hách Liên Hữu cố ý chọc Hách Liên Tử Mục đây mà, ông còn rất vui mừng nhìn thằng con của mình đầy vẻ khiêu khích.
Một màn này lại khiến cho mấy người vốn không ưa gì về việc lão gia nuông chiều Hách Liên Tử Mục lại càng ghét lây Mạc Uyễn Kinh.
"Bố, chúng ta cứ để em nó ăn tự nhiên đi đã. Dù gì ngày nào nó cũng rảnh, có hiếm gì thời gian ôn lại chuyện cũ đầu bố." Lâm San San giọng chua chát mà nói.
Bà ta là vợ của Hách Liên Hiếu, con trai thứ hai của Hách Liên Hữu. Nên cũng có tiếng nói kha khá trong nhà, nhìn thôi đã biết bà ta không ưa cái cô em dầu út này nên mới nói như vậy rồi.
"Qua đây đi." Hách Liên Tử Mục nhìn Mạc Uyển Kinh rồi lại liếc qua chiếc ghế bên cạnh mà buông lời. Không để cho cô vợ mình chịu sự ấm ức nào nên anh cũng khịa lại Lâm San San mấy câu "Chắc lại phải cảm ơn cô Lâm đã nhắc nhở rồi, nếu không tôi còn không biết rằng vợ mình có rất nhiều thời gian để về nhà chính cơ đấy."
"Haha, Tử Mục cậu lại nói đùa rồi." Lâm San San nói với vẻ kiêng dè.
"Được rồi, mọi chuyện cứ như thế thôi." Hách Liên Quân nói.
Nhưng Hách Liên Hữu lại thấy thiếu thiếu một người nào đó, ông dò xét rồi nói "Tiểu Tuấn đâu, nó còn đang túc trực ở bệnh viện à?"
Không nói thì không ai để ý luôn cơ đấy, may mà ông nhắc nên Hách Liên Tử Mục cũng nói luôn "Nó không về đâu, đêm nay nó có ca mổ hộp sọ cho bệnh nhân."
"..." Mạc Uyển Kinh ngây người.
Hộp sọ. Đúng là từ ngữ không nên nhắc đến trong bữa ăn mà, vừa nghĩ thôi mà Hách Liên Diên Y đã cảm thấy khó nuốt trôi từng miếng cơm rồi.
Thấy cả nhà có vẻ đều mặt u mày sậm Hách Liên Hữu liền nghiêm nghị mà chuyển qua hỏi về mấy vấn đề công việc ở công ty của từng đứa con một. Ông mặc dù đã có tuổi nhưng tất thảy các công ty mà nhà Hách Liên đang gầy dựng đều do một tay ông sáng lập và là cổ đông lớn thứ hai.
Nói chứ chỉ riêng công ty của Hách Liên Tử Mục là tự tay anh sáng lập nên Hách Liên Hữu mới coi trọng anh đến vậy.
"A, anh cả nhìn xem đây có phải là bộ vòng cổ của nhà thiết kế Zongzun đại diện cho bộ sưu tập mùa xuân mới cho ra mắt không? Thật muốn mua nó quá đi." Trong căn biệt thự rộng rãi một giọng nói thiếu nữ đầy sức xuân mới lớn đang khoe mẽ và thể hiện sự yêu thích của mình với những món đồ tùy thân ngày một rõ.
Đáp lại đó là một giọng nói đầy yêu thương "Để lần sau anh mua nó cho em nhưng điều kiện là bài thi các môn học sắp tới đây Diên Y đều phải đạt được điểm tối đa đấy có biết không?"
"Hứa rồi nhé, nếu Hách Liên Bạch anh mà dám nuốt lời thì coi chừng đấy! Em sẽ chẳng thèm chơi với anh nữa."
Hách Liên Diên Y vừa cười ngây ngốc vừa cầm tập abum của Zongzun chạy thẳng về phòng mình với dáng vẻ của một cô bạn học sinh đem lòng ái mộ một thần tượng trẻ mới nổi.
Cộc cạch!
Tiếng của chiếc gậy chống lên sàn nhà đầy quen thuộc này không phải của ai khác mà chính là người có quyền có tiếng nhất trong nhà Hách Liên, Hách Liên Hữu. Ông nghiêm nghị đi đến trước chiếc ghế gia chủ mà ngồi xuống rồi hướng ánh mắt ngóng chờ ra phía cửa lớn.
Bíp, bíp!
"Tiếng xe, mau. Lão Hùng, ra xem có phải là thẳng nhóc Tử Mục về không?" Hách Liên Hữu rõ mừng trong người mà sai lão quản gia lâu năm ra ngoài mở cửa tiện thể xem xem có phải thằng con út của mình không? C
Từ chiếc xe Bugatti, Hách Liên Tử Mục bước xuống trước. Anh đứng chờ Mạc Uyển Kinh sửa soạn lại một lúc mới cẩm lấy tay cô đi vào nhà.
"Cậu Tử Mục, phu nhân. Lão gia đang chờ hai người ở bên trong." Quan Hùng cúi người chào Hách Liên Tử Mục và Mạc Uyển Kinh rồi mới quay qua nói mấy lời khác.
"..."
Thấy Hách Liên Tử Mục không nói gì thì thôi, Mạc Uyển Kinh cũng không tiện mở lời nên cô cũng lặng thinh theo anh. Vừa thấy bóng dáng đứa nhóc út của mình, Hách Liên Hữu liền vui mừng.
Ông lên vẫy tay rồi lên tiếng "Nào, tiểu Uyển Kinh mau lại đây ngồi gần cho ông xem nào."
"..."
Hách Liên Tử Mục ngơ ngác ra, song Mạc Uyển Kinh cũng không khác gì mấy so với anh. Cô bất giác mà thầm hỏi
'Ông ấy đang gọi mình à? Sao có vẻ lão gia Hách Liên không giống với lời đồn khó tính như lời đồn nhỉ?'
'Tiểu Uyển Kinh...ông già này có gọi nhầm không? Nhưng hình như mình mới là con ruột nhỉ?' Hách Liên Tử Mục không chút mảy may, anh chỉ biết giấu cảm xúc vào bên trong rồi thể hiện khuôn mặt lạnh ra bên ngoài thôi.
Mạc Uyển Kinh nhìn ngó xung quanh một lượt, bỗng anh mắt lại rơi vào hình ảnh một người đàn ông khác đang ngồi ở phía đối diện với Hách Liên Tử Mục.
Theo như cô biết thì hẳn đây là Hách Liên Bạch, con trai độc nhất của Hách Liên Quân anh cả của chồng cô rồi.
Dưới sự hỏi han đầy nhiệt tình của người cha già ngang ngửa tuổi ông mình như này, Mạc Uyển Kinh vẫn có chút hơi bỡ ngỡ mà ấp úng nhiều điều. Nhưng dần dà cô cũng mạnh dạn hơn.
Chờ cho cả nhà Hách Liên đều tụ tập đông đủ cả, bữa tối mới được dọn lên bàn ăn. Một chiếc bàn trải dài, nếu xếp theo vai vế thì mỗi chiếc ghế đều dành riêng cho từng thành viên cố định từ con cháu cả rồi mới đến con thứ.
Nhưng có vẻ Hách Liên Tử Mục là ngoại lệ, chỗ ngồi của anh là cố định sẵn là đối diện với cha mình. Tuy là con út nhưng có lẽ anh là đứa được nuông chiều, tùy hứng nhất trong nhà.
"Uyển Kinh, con lại đây ngồi cùng ta đi. Ta còn muốn biết nhiều chuyện hơn về ông nội con thời còn trẻ." Hách Liên Hữu cố ý chọc Hách Liên Tử Mục đây mà, ông còn rất vui mừng nhìn thằng con của mình đầy vẻ khiêu khích.
Một màn này lại khiến cho mấy người vốn không ưa gì về việc lão gia nuông chiều Hách Liên Tử Mục lại càng ghét lây Mạc Uyễn Kinh.
"Bố, chúng ta cứ để em nó ăn tự nhiên đi đã. Dù gì ngày nào nó cũng rảnh, có hiếm gì thời gian ôn lại chuyện cũ đầu bố." Lâm San San giọng chua chát mà nói.
Bà ta là vợ của Hách Liên Hiếu, con trai thứ hai của Hách Liên Hữu. Nên cũng có tiếng nói kha khá trong nhà, nhìn thôi đã biết bà ta không ưa cái cô em dầu út này nên mới nói như vậy rồi.
"Qua đây đi." Hách Liên Tử Mục nhìn Mạc Uyển Kinh rồi lại liếc qua chiếc ghế bên cạnh mà buông lời. Không để cho cô vợ mình chịu sự ấm ức nào nên anh cũng khịa lại Lâm San San mấy câu "Chắc lại phải cảm ơn cô Lâm đã nhắc nhở rồi, nếu không tôi còn không biết rằng vợ mình có rất nhiều thời gian để về nhà chính cơ đấy."
"Haha, Tử Mục cậu lại nói đùa rồi." Lâm San San nói với vẻ kiêng dè.
"Được rồi, mọi chuyện cứ như thế thôi." Hách Liên Quân nói.
Nhưng Hách Liên Hữu lại thấy thiếu thiếu một người nào đó, ông dò xét rồi nói "Tiểu Tuấn đâu, nó còn đang túc trực ở bệnh viện à?"
Không nói thì không ai để ý luôn cơ đấy, may mà ông nhắc nên Hách Liên Tử Mục cũng nói luôn "Nó không về đâu, đêm nay nó có ca mổ hộp sọ cho bệnh nhân."
"..." Mạc Uyển Kinh ngây người.
Hộp sọ. Đúng là từ ngữ không nên nhắc đến trong bữa ăn mà, vừa nghĩ thôi mà Hách Liên Diên Y đã cảm thấy khó nuốt trôi từng miếng cơm rồi.
Thấy cả nhà có vẻ đều mặt u mày sậm Hách Liên Hữu liền nghiêm nghị mà chuyển qua hỏi về mấy vấn đề công việc ở công ty của từng đứa con một. Ông mặc dù đã có tuổi nhưng tất thảy các công ty mà nhà Hách Liên đang gầy dựng đều do một tay ông sáng lập và là cổ đông lớn thứ hai.
Nói chứ chỉ riêng công ty của Hách Liên Tử Mục là tự tay anh sáng lập nên Hách Liên Hữu mới coi trọng anh đến vậy.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương