Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới
Chương 37: CAO TAY
Người giúp việc lúc trước giả mạo ý của Hách Liên Tử Mục mà đưa thuốc tránh thai cho Mạc Uyển Kinh uống vẫn rất để mắt đến từng hành động của vị phu nhân này.
Bà ta có vẻ bị ai đó mua chuộc mà làm việc cho thôi nhưng không ngờ lại lớn gan lớn mật tới cỡ làm nội gián cho kẻ khác ngay trong nhà của Hách Liên Tử Mục như vậy. Nghe danh anh bạo tính từ lâu mà có vẻ bà ta cũng không quá sợ là bao.
Khác với mọi ngày Hách Liên Tử Mục rõ ràng là sẽ đến công ty nhưng hôm nay anh lại ở nhà dạo chơi cùng Mạc
Uyển Kinh. Cùng cô làm mấy thứ vô nghĩa như đi dạo quanh vườn, làm mấy món đồ thủ công hay thậm chí là cùng cô ngồi xem phim khiến người phụ nữ mưu mô kia không cách nào tiếp cận được vị phu nhân này cả.
May mà quản gia Hàn Phong đã được Mạc Uyển Kinh nói trước cho kế hoạch bắt kẻ tiếp tay cho giặc trước không thì ông cũng khá là bất ngờ đấy.
Reng, reng...!
"Điện thoại của ai?" Hách Liên Tử Mục biết được rằng hôm nay sẽ là ngày mà bà ta báo tin cho người đứng đằng sau nên anh mới nói lớn như vậy.
Nhưng bà ta không hoảng, tâm lý cũng ổn định lắm. Chạy đến tắt ngay chuông của chiếc điện thoại rồi có hơi ấp úng nói "Là...là của tôi, mong cậu chủ bỏ qua. Lần sau tôi sẽ không mở lớn tiếng như vậy nữa."
Mạc Uyển Kinh níu lấy áo của Hách Liên Tử Mục mà ra hiệu bảo anh im lặng đề cô xử lý. Chỉ thấy cô rất nhẹ nhàng mà lên tiếng "Cô à, cô cứ đi nghe điện thoại đi."
"Vâng, cảm ơn cô chủ." Bà ta không nghi ngờ mà cầm chiếc điện thoại của mình đi tìm một chỗ nào đó khá kín kẽ mà gọi lại cho số điện thoại vừa nãy.
Thấy cá đã cắn câu Hàn Phong liền đi theo rồi giật lấy điện thoại của bà giúp việc, chưa kịp phản bác đã bị ông đánh ngất. Giọng nói từ đầu dây bên kia vẫn phát ra, nhưng có vẻ người đó đã đổi giọng "Bà mau chóng nghĩ cách phá vỡ tình cảm của Hách Liên Tử Mục và Mạc Uyển Kinh cho tôi, đừng để bọn chúng dương oai làm chướng mắt tôi nữa."
"Được thôi..." Hàn Phong cười rồi trả lời thay, khiến người ở đầu dây bên kia hoảng quá mà tắt máy. Có một khoảng đó thôi, Mạc Uyển Kinh đã hách được địa chỉ ID của máy chủ của kẻ bên kia thông qua máy của bà giúp việc nhưng điều kì lạ là số sim không tồn tại nữa.
Có lẽ tên kia đã hủy chứng cứ, lại mất dấu khiến Hách Liên Tử Mục không có sự kiên nhẫn nữa. Chủ yếu là do anh nghe theo ý của Mạc Uyển Kinh thôi chứ không cách làm của anh thì cứ mạnh là khai.
Chờ cho bà ta tỉnh lại thì đã thấy bản thân đã bị trói lại nhốt trong căn phòng kín ám ảnh. Đây là nơi mà tất thảy ai làm giúp việc cũng biết.
Hách Liên Tử Mục không đích thân hỏi mà anh vẫn thong dong dẫn Mạc Uyển Kinh đến công ty làm việc còn bà giúp việc có một lòng phản bội kia thì giao cho quản gia Hàn Phong xử lý.
Trương Quốc mấy ngày này khá bận đến độ mệt quá mà xin nghỉ phép mấy ngày. Lần này đến Giác Dương lái xe nên Mạc Uyển Kinh mới thấy lạ rồi hỏi "Cậu là...?"
"À, tôi là Giác Dương. Tuần nay tôi sẽ thay ca cho Trương Quốc, nếu cô chủ có gì căn dặn thì có việc nói với tôi."
Giác Dương nói.
Hách Liên Tử Mục không lên tiếng, chỉ cần là không quá phận thì anh sẽ không quan tâm. Mạc Uyển Kinh cũng hiểu được phần nào nên gật gù cho xong.
Quay qua nhìn Hách Liên Tử Mục với vẻ mặt đầy ý đồ, cô hết lời từ chối việc đến công tu cùng anh nhưng không ngờ lại bị anh dứt khoát không đồng ý. Lại càng bảo Giác Dương lái xe nhanh hơn vì khoảng tầm mười phút nữa anh sẽ có một cuộc họp cùng đối tác nước ngoài khá quan trọng.
Mạc Uyển Kinh theo chân Hách Liên Tử Mục đi vào công ty, lần này thì chẳng ai lạ gì vị phu nhân chủ tịch này nữa. Dù vậy thì cái nhan sắc của cô cũng khiến bao phái nữ trong công ty khi nhìn thấy đều hết lời ngợi khen, ao ước.
"Đi họp cùng tôi." Hách Liên Tử Mục buông lời.
Mạc Uyển Kinh ngạc nhiên "Sao? Anh đi đi tôi về phòng anh chờ cũng là được."
"Tôi không nói hai lần cùng một chuyện bao giờ." Đúng là cái tính khó ở, khó chiều đến cả lời nói cũng bá đạo như này Mạc Uyển Kinh không theo cũng phải theo.
Đi đến phòng họp Hách Liên Tử Mục liền ngồi xuống ghế rồi mới chào hỏi vị khách kia. Anh vẫn không thay đổi gì từ cái cách tiếp khách của anh cũng đủ thấy con người anh như thế nào rồi.
Giác Dương đặt tài liệu cần thảo luận lên bàn, Hách Liên Tử Mục cũng theo đó mà rút chiếc kính đã chuẩn bị trước đó đặt trong túi áo mà đeo lên.
Chuyên mục giao tiếp bằng tiếng Anh được phiên dịch sẵn.
"Xin chào, cậu Hách. Lần trước tôi đã xem qua bản hợp đồng mà anh gửi qua cho thư kí tôi rồi, tôi nghĩ nó khá là đầy đủ và hợp lý nên lần này tôi liền bay từ Úc qua đây một chuyến luôn để không chậm trễ việc kí kết." Bô Dam Ma, một nhà đầu tư khá có tiếng ở nước Úc rộng lớn lên tiếng.
Anh ta nói tiếng anh rất trôi chảy nhưng đôi lúc cũng pha lẫn tiếng mẹ đẻ nên có hơi khiến người khác khó hiểu.
Nhưng may là Mạc Uyển Kinh có thông thạo một ít thứ tiếng như Anh, Pháp, Ả Rập và một số từ ngữ tượng hình của người Ấn nên vẫn hiểu được Bô Dam Ma đang nói gì.
Hách Liên Tử Mục cũng nói "Đây là vợ tôi, Mạc Uyển Kinh. Anh có ngại nếu cô ấy cũng ở đây."
"À, không không. Thật vinh hạnh, xin chào tôi là BoDamMa." Bô Dam Ma vừa nói với Hách Liên Tử Mục vừa quay qua chào hỏi Mạc Uyển Kinh một cách lịch sự.
Mạc Uyển Kinh cũng không ngại mà chào hỏi lại, màn này cũng khiến Bô Dam Ma ngạc nhiên mà thán phục "Ôi, hai người đúng là trai tài gái sắc mà. Tôi thật sự rất hân hạnh khi được gặp một gia đình ai cũng giỏi như này. Vậy thì chúng ta nên kí hợp đồng ngay thôi, mong rằng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."
"Ồ, hợp tác vui vẻ." Hách Liên Tử Mục kí xong thì liền bắt tay Bô Dam Ma mà buông lời.
Cuộc kí kết đầy thành công, sau khi tiễn Bô Dam Ma ra về Hách Liên Tử Mục mới thở phào nhẹ nhõm mọi chuyện.
Anh cùng Mạc Uyển Kinh về văn phòng của mình mà nghỉ ngơi.
Bà ta có vẻ bị ai đó mua chuộc mà làm việc cho thôi nhưng không ngờ lại lớn gan lớn mật tới cỡ làm nội gián cho kẻ khác ngay trong nhà của Hách Liên Tử Mục như vậy. Nghe danh anh bạo tính từ lâu mà có vẻ bà ta cũng không quá sợ là bao.
Khác với mọi ngày Hách Liên Tử Mục rõ ràng là sẽ đến công ty nhưng hôm nay anh lại ở nhà dạo chơi cùng Mạc
Uyển Kinh. Cùng cô làm mấy thứ vô nghĩa như đi dạo quanh vườn, làm mấy món đồ thủ công hay thậm chí là cùng cô ngồi xem phim khiến người phụ nữ mưu mô kia không cách nào tiếp cận được vị phu nhân này cả.
May mà quản gia Hàn Phong đã được Mạc Uyển Kinh nói trước cho kế hoạch bắt kẻ tiếp tay cho giặc trước không thì ông cũng khá là bất ngờ đấy.
Reng, reng...!
"Điện thoại của ai?" Hách Liên Tử Mục biết được rằng hôm nay sẽ là ngày mà bà ta báo tin cho người đứng đằng sau nên anh mới nói lớn như vậy.
Nhưng bà ta không hoảng, tâm lý cũng ổn định lắm. Chạy đến tắt ngay chuông của chiếc điện thoại rồi có hơi ấp úng nói "Là...là của tôi, mong cậu chủ bỏ qua. Lần sau tôi sẽ không mở lớn tiếng như vậy nữa."
Mạc Uyển Kinh níu lấy áo của Hách Liên Tử Mục mà ra hiệu bảo anh im lặng đề cô xử lý. Chỉ thấy cô rất nhẹ nhàng mà lên tiếng "Cô à, cô cứ đi nghe điện thoại đi."
"Vâng, cảm ơn cô chủ." Bà ta không nghi ngờ mà cầm chiếc điện thoại của mình đi tìm một chỗ nào đó khá kín kẽ mà gọi lại cho số điện thoại vừa nãy.
Thấy cá đã cắn câu Hàn Phong liền đi theo rồi giật lấy điện thoại của bà giúp việc, chưa kịp phản bác đã bị ông đánh ngất. Giọng nói từ đầu dây bên kia vẫn phát ra, nhưng có vẻ người đó đã đổi giọng "Bà mau chóng nghĩ cách phá vỡ tình cảm của Hách Liên Tử Mục và Mạc Uyển Kinh cho tôi, đừng để bọn chúng dương oai làm chướng mắt tôi nữa."
"Được thôi..." Hàn Phong cười rồi trả lời thay, khiến người ở đầu dây bên kia hoảng quá mà tắt máy. Có một khoảng đó thôi, Mạc Uyển Kinh đã hách được địa chỉ ID của máy chủ của kẻ bên kia thông qua máy của bà giúp việc nhưng điều kì lạ là số sim không tồn tại nữa.
Có lẽ tên kia đã hủy chứng cứ, lại mất dấu khiến Hách Liên Tử Mục không có sự kiên nhẫn nữa. Chủ yếu là do anh nghe theo ý của Mạc Uyển Kinh thôi chứ không cách làm của anh thì cứ mạnh là khai.
Chờ cho bà ta tỉnh lại thì đã thấy bản thân đã bị trói lại nhốt trong căn phòng kín ám ảnh. Đây là nơi mà tất thảy ai làm giúp việc cũng biết.
Hách Liên Tử Mục không đích thân hỏi mà anh vẫn thong dong dẫn Mạc Uyển Kinh đến công ty làm việc còn bà giúp việc có một lòng phản bội kia thì giao cho quản gia Hàn Phong xử lý.
Trương Quốc mấy ngày này khá bận đến độ mệt quá mà xin nghỉ phép mấy ngày. Lần này đến Giác Dương lái xe nên Mạc Uyển Kinh mới thấy lạ rồi hỏi "Cậu là...?"
"À, tôi là Giác Dương. Tuần nay tôi sẽ thay ca cho Trương Quốc, nếu cô chủ có gì căn dặn thì có việc nói với tôi."
Giác Dương nói.
Hách Liên Tử Mục không lên tiếng, chỉ cần là không quá phận thì anh sẽ không quan tâm. Mạc Uyển Kinh cũng hiểu được phần nào nên gật gù cho xong.
Quay qua nhìn Hách Liên Tử Mục với vẻ mặt đầy ý đồ, cô hết lời từ chối việc đến công tu cùng anh nhưng không ngờ lại bị anh dứt khoát không đồng ý. Lại càng bảo Giác Dương lái xe nhanh hơn vì khoảng tầm mười phút nữa anh sẽ có một cuộc họp cùng đối tác nước ngoài khá quan trọng.
Mạc Uyển Kinh theo chân Hách Liên Tử Mục đi vào công ty, lần này thì chẳng ai lạ gì vị phu nhân chủ tịch này nữa. Dù vậy thì cái nhan sắc của cô cũng khiến bao phái nữ trong công ty khi nhìn thấy đều hết lời ngợi khen, ao ước.
"Đi họp cùng tôi." Hách Liên Tử Mục buông lời.
Mạc Uyển Kinh ngạc nhiên "Sao? Anh đi đi tôi về phòng anh chờ cũng là được."
"Tôi không nói hai lần cùng một chuyện bao giờ." Đúng là cái tính khó ở, khó chiều đến cả lời nói cũng bá đạo như này Mạc Uyển Kinh không theo cũng phải theo.
Đi đến phòng họp Hách Liên Tử Mục liền ngồi xuống ghế rồi mới chào hỏi vị khách kia. Anh vẫn không thay đổi gì từ cái cách tiếp khách của anh cũng đủ thấy con người anh như thế nào rồi.
Giác Dương đặt tài liệu cần thảo luận lên bàn, Hách Liên Tử Mục cũng theo đó mà rút chiếc kính đã chuẩn bị trước đó đặt trong túi áo mà đeo lên.
Chuyên mục giao tiếp bằng tiếng Anh được phiên dịch sẵn.
"Xin chào, cậu Hách. Lần trước tôi đã xem qua bản hợp đồng mà anh gửi qua cho thư kí tôi rồi, tôi nghĩ nó khá là đầy đủ và hợp lý nên lần này tôi liền bay từ Úc qua đây một chuyến luôn để không chậm trễ việc kí kết." Bô Dam Ma, một nhà đầu tư khá có tiếng ở nước Úc rộng lớn lên tiếng.
Anh ta nói tiếng anh rất trôi chảy nhưng đôi lúc cũng pha lẫn tiếng mẹ đẻ nên có hơi khiến người khác khó hiểu.
Nhưng may là Mạc Uyển Kinh có thông thạo một ít thứ tiếng như Anh, Pháp, Ả Rập và một số từ ngữ tượng hình của người Ấn nên vẫn hiểu được Bô Dam Ma đang nói gì.
Hách Liên Tử Mục cũng nói "Đây là vợ tôi, Mạc Uyển Kinh. Anh có ngại nếu cô ấy cũng ở đây."
"À, không không. Thật vinh hạnh, xin chào tôi là BoDamMa." Bô Dam Ma vừa nói với Hách Liên Tử Mục vừa quay qua chào hỏi Mạc Uyển Kinh một cách lịch sự.
Mạc Uyển Kinh cũng không ngại mà chào hỏi lại, màn này cũng khiến Bô Dam Ma ngạc nhiên mà thán phục "Ôi, hai người đúng là trai tài gái sắc mà. Tôi thật sự rất hân hạnh khi được gặp một gia đình ai cũng giỏi như này. Vậy thì chúng ta nên kí hợp đồng ngay thôi, mong rằng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."
"Ồ, hợp tác vui vẻ." Hách Liên Tử Mục kí xong thì liền bắt tay Bô Dam Ma mà buông lời.
Cuộc kí kết đầy thành công, sau khi tiễn Bô Dam Ma ra về Hách Liên Tử Mục mới thở phào nhẹ nhõm mọi chuyện.
Anh cùng Mạc Uyển Kinh về văn phòng của mình mà nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương