Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới
Chương 47: Đỡ đạn thay khiêm lăng hoành
Pằng! Pằng!
Tiếng súng gầm vang giữa một vùng trời đêm rõ lớn, hai bên không bên nào nhường bên nào mà cứ thế kéo dãi cuộc hỗn chiến đặt sinh mệnh ra trên nọng súng. Trên khuôn mặt của người đàn ông tóc trắng trong đêm gió lạnh đập mạnh từng hơi thở giá buốt vào tầng lớp áo đã thấm máu bởi một vết xước dài.
“Lô hàng này mày đừng hòng lấy được, cho dù hôm nay có trời đỡ cho mày thì ông đây cũng sẽ không tha cho mày đâu con chó nhà họ Khiêm.” Lão Sẹo cái tên trùm của chợ đen, nổi tiếng hung bạo một vùng trời trên biển hét lớn về phía Khiêm Lăng Hoành với vẻ khinh thường.
Nhưng không biết rằng là do hắn quá đề cao bản thân hay chính hắn đang muốn làm nhục mình khi mở miệng mà chẳng để ý trên dưới gì. Khiêm Lăng Hoành nhếch môi, đôi mắt nhìn thắng đối phương mà không chút do dự bắn một phát súng nhưng không phải là nhát chí mạng lên đùi của Lão Sẹo.
“Đến chó còn biết thức thời, còn mày thì hẳn là không biết nhỉ? Nếu vậy hôm nay mày cũng nên hiểu thế nào là cách mà con người nên sống rồi!” Khiêm Lăng Hoành cầm lấy cây súng trên tay vừa nhìn vào nó mà sửa sang vừa lạnh giọng buông lời độc địa.
Bên này Lão Sẹo cũng có chút hơi sợ trước khí thế của người đàn ông này nhưng hắn chưa từng cúi đầu thì cả đời này dù có bỏ mạng hắn cũng không quỳ gối trước mặt kẻ khác. Hắn ta nhìn đám người mình rồi nhìn qua quân số của Khiêm Lăng Hoành mà hét lớn “Lên hết cho tao, bằng mọi giá phải lấy được mạng sống của thằng chó đó.”
“Hừ, còn chưa biết ai lấy mạng ai đâu.” Cười khẩy, Khiêm Lăng Hoành liền phẩy tay ra hiệu cho Tạ Hiện cùng đám người phía sau xả súng.
Pằng! Pằng!
Một mình Khiêm Lăng Hoành thôi cũng đủ để lấy cái mạng nhỏ của Lão Sẹo rồi nhưng anh lại thích chơi trò kích thích hơn. Cầm cây súng mà xoay tròn trên tay như đồ chơi, anh bắt đầu xả súng rồi luồn lách một hồi cuối cùng cũng đến trước mặt kẻ đầu sỏ của đám người bên kia.
Anh đá mạnh lên tay cầm súng của Lão Sẹo rồi giáng mấy quyền mà dẫm lên người đối phương, miệng lưỡi sắc bén buông lời “Mày cảm thấy sống ngần ấy năm rồi có tiếc không chứ, đến cả một tao còn không đánh nổi thì làm gì cho nên hồn. Thôi thì sang bên đó nhớ tu tâm dưỡng tính đi, làm người cho tốt vào.”
“Mày…pằng!” Lão Sẹo vừa định nói gì đó thì đã bị một phát đạn làm cho giật mình im lặng. Hắn nhắm mắt nhưng lại không cảm thấy đau, Khiêm Lăng Hoành cũng chẳng hề hấn gì. Anh quay người nhìn xem thì thấy có một bóng dáng vừa đỡ đạn cho anh.
Đôi đồng tử kéo căng, trợn tròn mắt mà đỡ lấy thân thể đang dần ngã xuống. Khiêm Lăng Hoành bắn thêm hai phát đạn lên người của Lão Sẹo, một phát lên đôi tay phải của hắn phát còn lại anh liền bắn lên chân phải cho đồng đều đôi bên.
“Mộ Diệp Nhi, ai mượn cô đỡ đạn cho tôi. Cô không muốn sống nữa sao?” Khiêm Lăng Hoành ôm lấy người phụ nữ trên vai trái đang có vết thương rỉ máu tươi. Anh bịt chặt lấy miệng vết mà hét lên giận giữ với cô nhưng thực chất là trong lòng anh lại như lửa đốt mà lo lắng cho cô.
“Bắt sống bọn chúng…” Mặc cả chuyện ở đây giao lại cho Tạ Hiện, còn bản thân thì nhanh chân ôm lấy thân thể của Mộ Diệp Nhi lên xe rời đi.
Trên xe không khí bắt đầu có lẫn mùi máu tanh pha trộn càng làm cho Khiêm Lăng Hoành sốt ruột, anh nắm lấy tay cô mà gấp gáp cầu xin “Mộ Diệp Nhi, cô nghĩ mình bất tử sao? Cô là cái thá gì mà chắn đạn cho tôi, đã vậy thì mở mắt nhìn tôi đi.”
Mộ Diệp Nhi chưa bất tỉnh, cô vẫn nghe. Cô nghe hết tất thảy lời của Khiêm Lăng Hoành nhưng vì mất máu cũng kha khá lại thêm viên đạn đã gần như trúng thẳng vào sát tim cô nên cô đã dần mất đi ý thức. Gắng gượng nhìn lên khuôn mặt của Khiêm Lăng Hoành cô bất giác lên tiếng “Tôi…tôi thật sự…mệt quá rồi…”
Nói rồi Mộ Diệp Nhi ngất lịm đi, ý thức dần chìm vào giấc mộng cô bỗng thấy những kí ức tươi đẹp trước kia mà khóe mắt chảy dài dòng lệ. Đây là lần thứ hai cô chắn đạn cho người đàn ông này rồi nhưng có lẽ trong thâm tâm cô chưa bao giờ hối hận.
…………
Bảy năm trước, tại Mỹ.
Cũng là năm mà Mộ Diệp Nhi chuẩn bị cho kì tốt nghiệp, tại những buổi học cuối cùng ở trường cô đã bắt gặp một anh họa sĩ đẹp đến độ khiến cho trái tim cô lỡ mất một nhịp ngay lần đầu gặp mặt.
Nhớ rằng lúc đó nhà trường có tổ chức một hội triển lãm cuối năm dành riêng cho những học viên năm cuối đam mê hội họa có thể trổ tài và những bức tranh dự thi đó sẽ được nhà trường trao giải và giữ lại lưu niệm. Trong đó có Khiêm Lăng Hoành là một trong bốn giám khảo cũng từng là một du học sinh của trường năm nào về tham dự.
Bộp, bộp…
“Chúc mừng em Mộ Diệp Nhi đã dành được giải nhất của cuộc thì vẽ tranh tự do hôm nay.” Trước sự vỗ tay của khán giả ngồi bên dưới thì có một số người lại không hiểu được hàm ý mà bức tranh của cô bạn du học sinh này muốn nhắn nhủ nên liền giơ tay phát biểu ý kiến.
Người đó đã hỏi trực tiếp Mộ Diệp Nhi một câu khiến cô bất giác phải nghĩ ngợi một lúc mới trả lời được “Tôi rất ngưỡng mộ bạn, một học sinh có thành tích xuất sắc nhất khóa chúng ta. Nhưng thật sự tôi không hiểu tại sao bức tranh của bạn chỉ vẽ về phong cảnh của một chiếc ghế đá và cây phong già lá vàng đỏ như thế kia mà lại giành được giải nhất. Không biết bên trong còn có ẩn ý gì?”
“Cảm ơn câu hỏi của bạn. Có lẽ nhiều bạn sẽ không còn nhớ cách đây bốn năm trước, cũng chính là lúc chúng ta nhập học thời tiết đang là mùa thu mùa. Lúc đó tôi nhớ thầy hiệu trưởng có từng nói rằng cạnh thư viện bách khoa của trường có một chiếc ghế đá bà cây phong già ở đó đã gần cả mấy trăm năm. Chính cái cây đó và chiếc ghế đá đó được chính thầy hiệu trưởng đầu tiên tự tay trồng và xây nên. Và đó cũng là cả một cột mốc đánh giấu tuổi đời của ngôi trường chúng ta. Tôi đã ghi một hàng chữ ở trên bức tranh này và tôi nghĩ ban giám khảo đã nhìn thấy nó.” Mộ Diệp Nhi nhìn đám đông ở dưới khán đài một lượt rồi lại nhìn cậu học sinh đã đặt câu hỏi cho mình mà nói một cách tự nhiên.
Người cầm MC cũng ngạc nhiên mà đi đến gần bức tranh xem thử, cô rất bất ngờ mà đọc lên mấy hàng chữ “Có những thứ ta chỉ cần cố gắng một khắc là đã nắm chắc trong tay, nhưng dường như ta đã quên mất rằng thứ duy nhất mà ta dành cả đời để hiểu cũng không hết đó chính là tri thức của nhân loại - Oshawaki MacXim.”
Ai nấy đều im lặng chỉ riêng Khiêm Lăng Hoành là rất hài lòng, anh là người vỗ tay đầu tiên khởi xướng cho những người khác cùng dâng tràng pháo tay. Ai ai không biết đó là câu nói nổi tiếng của vị hiệu trưởng thành lập ra ngôi trường này chứ. Và Mộ Diệp Nhi đã thành công chinh phục được lòng của ban giám khảo và dành lấy được ánh nhìn khác về mình từ Khiêm Lăng Hoành.
Sau đó thì cô cũng tốt nghiệp và Khiêm Lăng Hoành là một người khá đặc biệt xuất hiện trong abum ảnh của cô. Những năm tháng sau đó Mộ Diệp Nhi bắt đầu theo đuổi người anh này, mặc dù có bị Khiêm Lăng Hoành từ chối bao lần, lạnh nhạt đến mấy cô cũng không chịu từ bỏ.
Sau hơn hai năm thì Mộ Diệp Nhi và người đàn ông tóc trắng của chúng ta cũng đến với nhau. Anh rất đỗi chiều chuộng cô, đưa cô đi đây đi đó và bọn họ còn từng công khai mối quan hệ trước mọi người, lại được ủng hộ nhiệt liệt lắm.
Tiếng súng gầm vang giữa một vùng trời đêm rõ lớn, hai bên không bên nào nhường bên nào mà cứ thế kéo dãi cuộc hỗn chiến đặt sinh mệnh ra trên nọng súng. Trên khuôn mặt của người đàn ông tóc trắng trong đêm gió lạnh đập mạnh từng hơi thở giá buốt vào tầng lớp áo đã thấm máu bởi một vết xước dài.
“Lô hàng này mày đừng hòng lấy được, cho dù hôm nay có trời đỡ cho mày thì ông đây cũng sẽ không tha cho mày đâu con chó nhà họ Khiêm.” Lão Sẹo cái tên trùm của chợ đen, nổi tiếng hung bạo một vùng trời trên biển hét lớn về phía Khiêm Lăng Hoành với vẻ khinh thường.
Nhưng không biết rằng là do hắn quá đề cao bản thân hay chính hắn đang muốn làm nhục mình khi mở miệng mà chẳng để ý trên dưới gì. Khiêm Lăng Hoành nhếch môi, đôi mắt nhìn thắng đối phương mà không chút do dự bắn một phát súng nhưng không phải là nhát chí mạng lên đùi của Lão Sẹo.
“Đến chó còn biết thức thời, còn mày thì hẳn là không biết nhỉ? Nếu vậy hôm nay mày cũng nên hiểu thế nào là cách mà con người nên sống rồi!” Khiêm Lăng Hoành cầm lấy cây súng trên tay vừa nhìn vào nó mà sửa sang vừa lạnh giọng buông lời độc địa.
Bên này Lão Sẹo cũng có chút hơi sợ trước khí thế của người đàn ông này nhưng hắn chưa từng cúi đầu thì cả đời này dù có bỏ mạng hắn cũng không quỳ gối trước mặt kẻ khác. Hắn ta nhìn đám người mình rồi nhìn qua quân số của Khiêm Lăng Hoành mà hét lớn “Lên hết cho tao, bằng mọi giá phải lấy được mạng sống của thằng chó đó.”
“Hừ, còn chưa biết ai lấy mạng ai đâu.” Cười khẩy, Khiêm Lăng Hoành liền phẩy tay ra hiệu cho Tạ Hiện cùng đám người phía sau xả súng.
Pằng! Pằng!
Một mình Khiêm Lăng Hoành thôi cũng đủ để lấy cái mạng nhỏ của Lão Sẹo rồi nhưng anh lại thích chơi trò kích thích hơn. Cầm cây súng mà xoay tròn trên tay như đồ chơi, anh bắt đầu xả súng rồi luồn lách một hồi cuối cùng cũng đến trước mặt kẻ đầu sỏ của đám người bên kia.
Anh đá mạnh lên tay cầm súng của Lão Sẹo rồi giáng mấy quyền mà dẫm lên người đối phương, miệng lưỡi sắc bén buông lời “Mày cảm thấy sống ngần ấy năm rồi có tiếc không chứ, đến cả một tao còn không đánh nổi thì làm gì cho nên hồn. Thôi thì sang bên đó nhớ tu tâm dưỡng tính đi, làm người cho tốt vào.”
“Mày…pằng!” Lão Sẹo vừa định nói gì đó thì đã bị một phát đạn làm cho giật mình im lặng. Hắn nhắm mắt nhưng lại không cảm thấy đau, Khiêm Lăng Hoành cũng chẳng hề hấn gì. Anh quay người nhìn xem thì thấy có một bóng dáng vừa đỡ đạn cho anh.
Đôi đồng tử kéo căng, trợn tròn mắt mà đỡ lấy thân thể đang dần ngã xuống. Khiêm Lăng Hoành bắn thêm hai phát đạn lên người của Lão Sẹo, một phát lên đôi tay phải của hắn phát còn lại anh liền bắn lên chân phải cho đồng đều đôi bên.
“Mộ Diệp Nhi, ai mượn cô đỡ đạn cho tôi. Cô không muốn sống nữa sao?” Khiêm Lăng Hoành ôm lấy người phụ nữ trên vai trái đang có vết thương rỉ máu tươi. Anh bịt chặt lấy miệng vết mà hét lên giận giữ với cô nhưng thực chất là trong lòng anh lại như lửa đốt mà lo lắng cho cô.
“Bắt sống bọn chúng…” Mặc cả chuyện ở đây giao lại cho Tạ Hiện, còn bản thân thì nhanh chân ôm lấy thân thể của Mộ Diệp Nhi lên xe rời đi.
Trên xe không khí bắt đầu có lẫn mùi máu tanh pha trộn càng làm cho Khiêm Lăng Hoành sốt ruột, anh nắm lấy tay cô mà gấp gáp cầu xin “Mộ Diệp Nhi, cô nghĩ mình bất tử sao? Cô là cái thá gì mà chắn đạn cho tôi, đã vậy thì mở mắt nhìn tôi đi.”
Mộ Diệp Nhi chưa bất tỉnh, cô vẫn nghe. Cô nghe hết tất thảy lời của Khiêm Lăng Hoành nhưng vì mất máu cũng kha khá lại thêm viên đạn đã gần như trúng thẳng vào sát tim cô nên cô đã dần mất đi ý thức. Gắng gượng nhìn lên khuôn mặt của Khiêm Lăng Hoành cô bất giác lên tiếng “Tôi…tôi thật sự…mệt quá rồi…”
Nói rồi Mộ Diệp Nhi ngất lịm đi, ý thức dần chìm vào giấc mộng cô bỗng thấy những kí ức tươi đẹp trước kia mà khóe mắt chảy dài dòng lệ. Đây là lần thứ hai cô chắn đạn cho người đàn ông này rồi nhưng có lẽ trong thâm tâm cô chưa bao giờ hối hận.
…………
Bảy năm trước, tại Mỹ.
Cũng là năm mà Mộ Diệp Nhi chuẩn bị cho kì tốt nghiệp, tại những buổi học cuối cùng ở trường cô đã bắt gặp một anh họa sĩ đẹp đến độ khiến cho trái tim cô lỡ mất một nhịp ngay lần đầu gặp mặt.
Nhớ rằng lúc đó nhà trường có tổ chức một hội triển lãm cuối năm dành riêng cho những học viên năm cuối đam mê hội họa có thể trổ tài và những bức tranh dự thi đó sẽ được nhà trường trao giải và giữ lại lưu niệm. Trong đó có Khiêm Lăng Hoành là một trong bốn giám khảo cũng từng là một du học sinh của trường năm nào về tham dự.
Bộp, bộp…
“Chúc mừng em Mộ Diệp Nhi đã dành được giải nhất của cuộc thì vẽ tranh tự do hôm nay.” Trước sự vỗ tay của khán giả ngồi bên dưới thì có một số người lại không hiểu được hàm ý mà bức tranh của cô bạn du học sinh này muốn nhắn nhủ nên liền giơ tay phát biểu ý kiến.
Người đó đã hỏi trực tiếp Mộ Diệp Nhi một câu khiến cô bất giác phải nghĩ ngợi một lúc mới trả lời được “Tôi rất ngưỡng mộ bạn, một học sinh có thành tích xuất sắc nhất khóa chúng ta. Nhưng thật sự tôi không hiểu tại sao bức tranh của bạn chỉ vẽ về phong cảnh của một chiếc ghế đá và cây phong già lá vàng đỏ như thế kia mà lại giành được giải nhất. Không biết bên trong còn có ẩn ý gì?”
“Cảm ơn câu hỏi của bạn. Có lẽ nhiều bạn sẽ không còn nhớ cách đây bốn năm trước, cũng chính là lúc chúng ta nhập học thời tiết đang là mùa thu mùa. Lúc đó tôi nhớ thầy hiệu trưởng có từng nói rằng cạnh thư viện bách khoa của trường có một chiếc ghế đá bà cây phong già ở đó đã gần cả mấy trăm năm. Chính cái cây đó và chiếc ghế đá đó được chính thầy hiệu trưởng đầu tiên tự tay trồng và xây nên. Và đó cũng là cả một cột mốc đánh giấu tuổi đời của ngôi trường chúng ta. Tôi đã ghi một hàng chữ ở trên bức tranh này và tôi nghĩ ban giám khảo đã nhìn thấy nó.” Mộ Diệp Nhi nhìn đám đông ở dưới khán đài một lượt rồi lại nhìn cậu học sinh đã đặt câu hỏi cho mình mà nói một cách tự nhiên.
Người cầm MC cũng ngạc nhiên mà đi đến gần bức tranh xem thử, cô rất bất ngờ mà đọc lên mấy hàng chữ “Có những thứ ta chỉ cần cố gắng một khắc là đã nắm chắc trong tay, nhưng dường như ta đã quên mất rằng thứ duy nhất mà ta dành cả đời để hiểu cũng không hết đó chính là tri thức của nhân loại - Oshawaki MacXim.”
Ai nấy đều im lặng chỉ riêng Khiêm Lăng Hoành là rất hài lòng, anh là người vỗ tay đầu tiên khởi xướng cho những người khác cùng dâng tràng pháo tay. Ai ai không biết đó là câu nói nổi tiếng của vị hiệu trưởng thành lập ra ngôi trường này chứ. Và Mộ Diệp Nhi đã thành công chinh phục được lòng của ban giám khảo và dành lấy được ánh nhìn khác về mình từ Khiêm Lăng Hoành.
Sau đó thì cô cũng tốt nghiệp và Khiêm Lăng Hoành là một người khá đặc biệt xuất hiện trong abum ảnh của cô. Những năm tháng sau đó Mộ Diệp Nhi bắt đầu theo đuổi người anh này, mặc dù có bị Khiêm Lăng Hoành từ chối bao lần, lạnh nhạt đến mấy cô cũng không chịu từ bỏ.
Sau hơn hai năm thì Mộ Diệp Nhi và người đàn ông tóc trắng của chúng ta cũng đến với nhau. Anh rất đỗi chiều chuộng cô, đưa cô đi đây đi đó và bọn họ còn từng công khai mối quan hệ trước mọi người, lại được ủng hộ nhiệt liệt lắm.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương