Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới
CHƯƠNG 6: GIẢI PHÓNG DỤC VỌNG.(H+)
Róc rách!
Tiếng nước chảy trong phòng tắm càng làm cho thân thể của Mạc Uyển Kinh thêm uốn éo, cô khó chịu mà rên rỉ. Đôi bàn tay nhỏ nhắn cũng không chịu yên mà cứ đặt lên người của Hách Liên Tử Mục mà sờ soạng.
"Được nước lấn tới?" Thật không ngờ người đàn ông đạo mạo như anh cũng có ngày này. Quả thực từ trước tới nay anh chưa từng có kiên nhẫn với một người phụ nữ như này, cô có lẽ là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng có cái đặc ân này.
"A...Ưm...nóng." Cứ hễ anh tắt vòi nước là cô lại la nóng, đúng là chết tiệt. Cái ấy dường như có chút dao động mà nhô lên rồi, cứ đà này thì anh sẽ phải giải phóng năng lượng mất.
Ép Mạc Uyển Kinh vào tường, người đàn ông bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo sơ mi trắng xuống. Một tay luồn qua eo cô nàng với thân hình nóng bỏng, một tay chống mạnh lên tường.
Anh cúi đầu mà đặt đôi bờ môi của mình lên môi người con gái đang dậy tình, đẩy chiếc lưỡi của mình vào bên trong khoang miệng hòa lẫn mùi rượu thoang thoảng. Thật tà mị, dư vị ấy thật ngọt ngào khiến người ta khó có thể từ chối được mà đảo lưỡi.
"Ưm...không thở được." Mạc Uyển Kinh rên lên nhưng Hách Liên Tử Mục không chịu buông nên cô đành cắn nhẹ lấy bờ môi dày dặn của anh.
"Hừ, cắn tôi? Cô chán sống rồi." Vừa dứt lời anh đã chuyển nụ hôn xuống cổ, cắn lên từng chỗ mà đôi môi mình di chuyển qua. Bàn tay mạnh bạo kéo toạc cả khóa váy phía sau.
Vì không còn khóa giữ nữa nên tà váy bắt đầu rơi xuống sàn, vòi nước vẫn xối xả thứ dung môi lành lạnh lên thân thể của hai con người đang chơi trò người lớn.
"Cô thấp quá rồi đấy! Không được ăn cơm à?" Hách Liên Tử Mục cúi mãi cũng thấy mỏi hết cả cổ, bởi anh cao tận mét tám lăm mà cô nhìn chung cũng chỉ ngang tầm mét bảy. Nhường đó thì làm sao anh có thể thỏa mãn cơn thèm khát của mình một cách thoải mái được đây.
Từng chữ như đâm vào tận đáy lòng của người con gái, cô không ngờ người đàn ông trước mặt mình lại có thể vô sỉ đến vậy. Bực mình, cô vô thức nói "Nếu được tôi cũng muốn ngồi lên đầu anh."
"Ngồi lên đầu tôi? Cô cũng có cái lá gan lớn hơn nghĩ nhiều đó cô gái." Thì thầm.
Cũng không phải là không thể, Hách Liên Tử Mục liền bế cô lên rồi đẩy cửa đi thẳng vào bên trong phòng. Vì người cô nóng nên anh liền cho nhiệt độ phòng giảm xuống mười độ.
Cởi chiếc cúc quần âu còn sót lại mà không thương tiếc anh vứt hết những thứ cản trở xuống sàn. Đặt cô lên đỉnh chiếc ghế sofa kề cạnh, anh buông lời "Nhìn xem thứ ấy của tôi, cô có sợ không?"
Vô tri vô giác mà nhìn thử không chút ngại, cô đúng là điên rồi mới bắt đầu sờ soạng. Vuốt qua chiếc yết hầu cô nhón người kéo lấy cổ người đàn ông sát lại rồi nói "Anh đừng làm tôi đau là được."
Thật không ngờ cô lại như vậy, dám nói những lời lẽ thô tục như vậy với một người đàn ông xa lạ. Đoán chừng anh cũng có một cái suy nghĩ khác về cô rồi, buông thả như này liệu đây có phải là lần đầu của cô.
Nghi ngờ nhân sinh không bằng thử ngay để biết, sự sung sức của anh có thừa. Đối với chuyện đó thì anh không nghĩ là anh sẽ kiềm chế được con sói cùng thú tính của nó khi chiêm ngưỡng miếng thịt béo bở.
Nâng người cô lên, cái ấy bắt đầu thập thò dò xét nơi khoang nhỏ bên ngoài. Bàn tay giữ lấy phần lưng cô từ phía sau, đôi môi uyển chuyển lướt qua một vòng những chỗ có da thịt trắng nõn nà bên trên xong xuôi lại bắt đầu tìm đến hai bầu núi căng mọng.
Cái thứ nhô thẳng mà hồng hào kia quả thực hấp dẫn mắt nhìn của tất cả đấng nam nhi. Anh bắt đầu ngậm lấy mà mút mát, sự sung mãn vẫn chưa đến đỉnh điểm.
"A...đừng cắn. Cái đó đau." Mạc Uyển Kinh ôm lấy người đàn ông mà nói, hai hàng mi nhấp nháy rồi. Dường như cô thật sự cảm thấy nhói ở búp hoa của chính mình, cô không cho anh cắn mút nó nữa.
"Đau? Không lẽ cô chưa làm chuyện này bao giờ?" Hách Liên Tử Mục khó hiểu.
"Đã nói là lần đầu rồi, tôi không muốn nữa." Mạc Uyển Kinh dỗi hờn mà đẩy thân thể của người đàn ông ra. Cô quay ngoắt thái độ hẳn nhưng có vẻ ai đó thì không chấp nhận được sự trêu đùa này.
Anh thúc mạnh thứ đó mà chẳng cần hỏi ý kiến khiến Mạc Uyển Kinh la lên "A...Ư...huhu, đau."
Cô khóc thật rồi nhưng anh không chịu buông mà bắt đầu phóng hết thứ dịch trắng của mình ra bên trong nơi tử cung sâu thẳm. Ôm lấy cô rồi thúc ra thúc vào nhịp nhàng, giọng nói khản lại "Đau thì cứ cắn tôi đi."
"Đau." Vừa dứt lời anh đã bị cô in dấu lên bờ vai sải rộng.
Qua đêm nay thì mọi chuyện lại đi vào quỹ đạo, Hách Liên Tử Mục cũng không cắn lấy thân trên của cô nữa mà chỉ thúc đẩy cái thứ chết tiệt ở bên dưới cho đến lúc thỏa mãn mới chịu để người con gái kia ngủ.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm càng làm cho thân thể của Mạc Uyển Kinh thêm uốn éo, cô khó chịu mà rên rỉ. Đôi bàn tay nhỏ nhắn cũng không chịu yên mà cứ đặt lên người của Hách Liên Tử Mục mà sờ soạng.
"Được nước lấn tới?" Thật không ngờ người đàn ông đạo mạo như anh cũng có ngày này. Quả thực từ trước tới nay anh chưa từng có kiên nhẫn với một người phụ nữ như này, cô có lẽ là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng có cái đặc ân này.
"A...Ưm...nóng." Cứ hễ anh tắt vòi nước là cô lại la nóng, đúng là chết tiệt. Cái ấy dường như có chút dao động mà nhô lên rồi, cứ đà này thì anh sẽ phải giải phóng năng lượng mất.
Ép Mạc Uyển Kinh vào tường, người đàn ông bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo sơ mi trắng xuống. Một tay luồn qua eo cô nàng với thân hình nóng bỏng, một tay chống mạnh lên tường.
Anh cúi đầu mà đặt đôi bờ môi của mình lên môi người con gái đang dậy tình, đẩy chiếc lưỡi của mình vào bên trong khoang miệng hòa lẫn mùi rượu thoang thoảng. Thật tà mị, dư vị ấy thật ngọt ngào khiến người ta khó có thể từ chối được mà đảo lưỡi.
"Ưm...không thở được." Mạc Uyển Kinh rên lên nhưng Hách Liên Tử Mục không chịu buông nên cô đành cắn nhẹ lấy bờ môi dày dặn của anh.
"Hừ, cắn tôi? Cô chán sống rồi." Vừa dứt lời anh đã chuyển nụ hôn xuống cổ, cắn lên từng chỗ mà đôi môi mình di chuyển qua. Bàn tay mạnh bạo kéo toạc cả khóa váy phía sau.
Vì không còn khóa giữ nữa nên tà váy bắt đầu rơi xuống sàn, vòi nước vẫn xối xả thứ dung môi lành lạnh lên thân thể của hai con người đang chơi trò người lớn.
"Cô thấp quá rồi đấy! Không được ăn cơm à?" Hách Liên Tử Mục cúi mãi cũng thấy mỏi hết cả cổ, bởi anh cao tận mét tám lăm mà cô nhìn chung cũng chỉ ngang tầm mét bảy. Nhường đó thì làm sao anh có thể thỏa mãn cơn thèm khát của mình một cách thoải mái được đây.
Từng chữ như đâm vào tận đáy lòng của người con gái, cô không ngờ người đàn ông trước mặt mình lại có thể vô sỉ đến vậy. Bực mình, cô vô thức nói "Nếu được tôi cũng muốn ngồi lên đầu anh."
"Ngồi lên đầu tôi? Cô cũng có cái lá gan lớn hơn nghĩ nhiều đó cô gái." Thì thầm.
Cũng không phải là không thể, Hách Liên Tử Mục liền bế cô lên rồi đẩy cửa đi thẳng vào bên trong phòng. Vì người cô nóng nên anh liền cho nhiệt độ phòng giảm xuống mười độ.
Cởi chiếc cúc quần âu còn sót lại mà không thương tiếc anh vứt hết những thứ cản trở xuống sàn. Đặt cô lên đỉnh chiếc ghế sofa kề cạnh, anh buông lời "Nhìn xem thứ ấy của tôi, cô có sợ không?"
Vô tri vô giác mà nhìn thử không chút ngại, cô đúng là điên rồi mới bắt đầu sờ soạng. Vuốt qua chiếc yết hầu cô nhón người kéo lấy cổ người đàn ông sát lại rồi nói "Anh đừng làm tôi đau là được."
Thật không ngờ cô lại như vậy, dám nói những lời lẽ thô tục như vậy với một người đàn ông xa lạ. Đoán chừng anh cũng có một cái suy nghĩ khác về cô rồi, buông thả như này liệu đây có phải là lần đầu của cô.
Nghi ngờ nhân sinh không bằng thử ngay để biết, sự sung sức của anh có thừa. Đối với chuyện đó thì anh không nghĩ là anh sẽ kiềm chế được con sói cùng thú tính của nó khi chiêm ngưỡng miếng thịt béo bở.
Nâng người cô lên, cái ấy bắt đầu thập thò dò xét nơi khoang nhỏ bên ngoài. Bàn tay giữ lấy phần lưng cô từ phía sau, đôi môi uyển chuyển lướt qua một vòng những chỗ có da thịt trắng nõn nà bên trên xong xuôi lại bắt đầu tìm đến hai bầu núi căng mọng.
Cái thứ nhô thẳng mà hồng hào kia quả thực hấp dẫn mắt nhìn của tất cả đấng nam nhi. Anh bắt đầu ngậm lấy mà mút mát, sự sung mãn vẫn chưa đến đỉnh điểm.
"A...đừng cắn. Cái đó đau." Mạc Uyển Kinh ôm lấy người đàn ông mà nói, hai hàng mi nhấp nháy rồi. Dường như cô thật sự cảm thấy nhói ở búp hoa của chính mình, cô không cho anh cắn mút nó nữa.
"Đau? Không lẽ cô chưa làm chuyện này bao giờ?" Hách Liên Tử Mục khó hiểu.
"Đã nói là lần đầu rồi, tôi không muốn nữa." Mạc Uyển Kinh dỗi hờn mà đẩy thân thể của người đàn ông ra. Cô quay ngoắt thái độ hẳn nhưng có vẻ ai đó thì không chấp nhận được sự trêu đùa này.
Anh thúc mạnh thứ đó mà chẳng cần hỏi ý kiến khiến Mạc Uyển Kinh la lên "A...Ư...huhu, đau."
Cô khóc thật rồi nhưng anh không chịu buông mà bắt đầu phóng hết thứ dịch trắng của mình ra bên trong nơi tử cung sâu thẳm. Ôm lấy cô rồi thúc ra thúc vào nhịp nhàng, giọng nói khản lại "Đau thì cứ cắn tôi đi."
"Đau." Vừa dứt lời anh đã bị cô in dấu lên bờ vai sải rộng.
Qua đêm nay thì mọi chuyện lại đi vào quỹ đạo, Hách Liên Tử Mục cũng không cắn lấy thân trên của cô nữa mà chỉ thúc đẩy cái thứ chết tiệt ở bên dưới cho đến lúc thỏa mãn mới chịu để người con gái kia ngủ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương