Hàn Môn Trạng Nguyên
Chương 55: Tiểu Quân Sư
Theo dõi -> Doctruyenchuz.com Để Cập Nhật Truyện Hàn Môn Trạng Nguyên
Trong hiệu thuốc, Chu thị có chút khó hiểu nhìn Huệ Nương, hỏi: "Muội muội, muội nói cái gì châm cứu? Liên quan gì đến tiểu lang?" Huệ Nương buồn bã như mất mát, nói: "Tiên phu từng đề cập, đại phu trong thành phố lớn chữa bệnh cho người ta, rất nhiều phương pháp châm cứu, chính là dùng ngân châm châm vào huyệt vị trên thân người, có thể chữa bệnh cứu người, trước kia ta cũng chưa bao giờ thấy qua. Hôm nay thấy Tiểu Lang dùng châm đâm vào trên người bệnh nhân, ngược lại cùng phương pháp châm cứu mà tiên phu từng nói có chút tương tự." Chu thị nghi hoặc nhíu mày, lập tức quả quyết lắc đầu: "Muội muội ngươi đa tâm... Ngay cả những đại phu y thuật cao minh trong huyện thành cũng không hiểu, hắn chỉ là một đứa bé, làm sao hiểu được? Ngược lại lúc trước thấy trên người người nọ xác thực có mấy cây ngân châm... Thằng bé ngốc, ngươi nói, ngươi tại sao phải dùng châm đâm hắn?" Thẩm Khê biết chuyện này làm sao cũng không giải thích rõ ràng được, đành phải chọn dùng biện pháp nguyên thủy nhất, đơn giản nhất thô bạo nhất —— chối cãi! "Nương, dì, chuyện này... con thật sự không làm." Thẩm Khê đầy ủy khuất. Huệ Nương khẽ gật đầu, trên mặt tuy mang theo một tia nghi hoặc, nhưng không tiếp tục truy cứu. Có lẽ trong lòng nàng, cũng không tin Thẩm Khê không đến bảy tuổi đã hiểu được phương pháp châm cứu thâm ảo, đó cũng không phải tùy tiện lấy mấy cây châm đâm vào trên người là có thể giải quyết vấn đề, nhất định phải hiểu rõ huyệt đạo thân thể người, cần luyện tập lâu dài. Cho dù có người chịu dạy cho Thẩm Khê, Thẩm Khê cũng không có khả năng tuổi còn nhỏ đã có được tay nghề cao thâm bực này. Thấy Huệ Nương và Chu thị không hỏi nữa, Thẩm Khê cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ người bên ngoài gây rối và vây xem rốt cuộc cũng đi hết, trên mặt đường khôi phục lại vẻ yên tĩnh như trước. Huệ Nương bình tĩnh lại một chút, đứng lên nói: "Tỷ tỷ, thời gian không còn sớm, đã đến lúc mở cửa làm ăn. Lúc này tiểu lang cũng nên đi học thục, đừng để hắn chậm trễ việc học."
Lúc này Chu thị mới phản ứng lại.
Cũng là hôm qua nhận được bạc, Chu thị hưng phấn chỉ nghĩ tới việc may quần áo mới cho Thẩm Khê và Lâm Đại, lần này từ bên ngoài trở về liền đụng phải bệnh nhân gây sự, đều sắp quên chính sự.
Mở hết cửa ra, đã thấy bên ngoài có không ít người chờ mua thuốc.
Sau khi trải qua chuyện bệnh nhân khởi tử hồi sinh, người trong thành càng cảm thấy thuốc trong tiệm thuốc của Huệ Nương có thể cứu sống n·gười c·hết, hiện tại cũng mặc kệ những tiệm thuốc khác vẫn hạ giá bán gấp, đều cạnh tranh mua thuốc với tiệm thuốc Huệ Nương.
Lòng dân chúng rất mạnh, Thẩm Khê biết có chuyện này, đối thủ cạnh tranh trong thành muốn đem tiệm thuốc Huệ Nương chỉnh đốn sẽ càng thêm khó khăn, ít nhất trong thời gian ngắn, sẽ không có người tới cửa gây chuyện.
Đến chiều khi Thẩm Khê tan học trở về, cửa hàng lại đóng cửa sớm.
Sau khi nghe ngóng, thì ra chưởng quỹ của các tiệm thuốc khác trong thành biết không thể cứng đối cứng với Huệ Nương, liền muốn tìm nàng thương lượng thống nhất giá bán dược liệu, kỳ thật xem như là thỏa hiệp.
Huệ Nương dù sao cũng là hạng nữ lưu, một mình ra ngoài thương lượng với những nam tử kia chung quy có chút không ổn, liền muốn gọi Chu thị cùng đi. Chu thị vô cùng khó xử: "Muội muội, muội cũng không phải không biết, ngày thường ta nói chuyện ngữ khí mạnh mẽ, rất dễ đắc tội người khác. Nếu đi ta thật sự tức giận mắng bọn họ hai câu, cũng làm cho muội muội khó xử."
Thẩm Khê ở bên cạnh khuyên nhủ: "Nương, người đi không thể thích hợp hơn... Những người kia nên bị mắng một trận, dám tính kế dì sau lưng, bọn họ nên chuẩn bị tâm lý bị người ta mắng."
Huệ Nương hiểu ý cười, nói: "Tiểu lang nói đúng, nếu không có tỷ tỷ ở bên cạnh giúp đỡ, muội muội thật sự sợ không ứng phó được."
Cuối cùng Chu thị cũng gật đầu đáp ứng.
Thẩm Khê hét lên: "Ta cũng đi."
"Chuyện của đại nhân ngươi bớt xen vào, ở nhà thành thật đợi làm bài tập, qua mấy ngày nữa ta muốn đi trường tư hỏi tiên sinh, có phải ngươi lười biếng hay không." Chu thị giáo huấn Thẩm Khê xong, quay đầu lại nhìn Huệ Nương: "Muội muội, chúng ta đi thôi."
Qua hơn một canh giờ, hai người trở về, Thẩm Khê nhìn thoáng qua, thần sắc hai người bình thường, chuyến này hẳn là không bị khinh bỉ.
Sau khi vào cửa, Chu thị và Huệ Nương nói vài câu, liền từ ngõ sau đi về hướng nhà. Huệ Nương thì bận rộn lấy thuốc từ trong kho hàng hậu viện, bổ sung đầy đủ thuốc trong ngăn kéo bán sạch trước cửa hàng.
Thẩm Khê hỏi: "Dì, chuyện thương lượng thế nào rồi?"
Chu thị vốn đã đi ra cửa, nghe vậy quay đầu lại mắng: "Liên quan gì tới tiểu tử ngươi? Mau thu dọn đồ đạc về nhà, hôm nay sớm thu dọn cửa hàng, sau khi trở về làm đồ ăn cho ngươi."
Thẩm Khê cười cười không để ý đến, tiếp tục lưu lại làm bài tập. Chờ Chu thị đi rồi, Thẩm Khê mới đứng lên, đi vài bước đến bên cạnh Huệ Nương, kéo kéo vạt áo của nàng: "Dì, ta giúp ngươi đi."
Huệ Nương đặt cái mẹt xuống, cúi người cười nói: "Tiểu lang, dù ngươi thông minh đến đâu, cũng không phải chuyện gì cũng có thể giúp được... Chờ ngươi cao hơn chút nữa rồi nói sau!"
Thẩm Khê đương nhiên hiểu rõ, lấy thân thể nhỏ bé của hắn căn bản không thể bỏ dược liệu vào ngăn kéo trên ngăn tủ. Hắn tiến lên nói chuyện, một là muốn dựa gần Huệ Nương hơn một chút, cho dù chỉ ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người nàng cũng cảm thấy sảng khoái tinh thần, tâm tình vô hình trung thoải mái hơn không ít. Thứ hai là muốn hỏi một chút kết quả thương lượng với chưởng quỹ những tiệm thuốc trong thành lần này.
"Dì, một mình dì làm việc thật không dễ dàng. Nếu như cháu lớn hơn mấy tuổi, là có thể giúp dì... Thật ra cháu muốn biết, những tiệm thuốc kia tìm người đến chửi bới danh dự của dì, dì không tức giận sao?"
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương