Hắn Ta Có Bạch Nguyệt Quang

Chương 11: Hửm? Đáng yêu~



Không nghĩ tới là vụ lần này có ba thế lực nhúng tay vào. Tuy nhiên việc này là có lợi cho Nhã Âm, hai người Nhã La Thành và Tô Thanh Hoa cũng bớt lo lắng một phần.

Lúc này, Nhã Hàn từ xa đi tới, trong tay cầm theo một tờ giấy. Nhìn sắc mặt của Nhã Hàn, Nhã La Thành cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

Tô Thanh Hoa mở miệng trước, giọng nói mang theo lo lắng:

"Kết quả xét nghiệm hả con?"

Nhã Hàn gật đầu, khó tin nói:

"Tất cả chỉ số máu của Âm Âm đều bình thường cả rồi"

Tô Thanh Hoa lâu rồi mới cảm thấy tim đập nhanh như vậy, bà bám lấy tay chồng, hồi hộp hỏi:

"Thật hả con?"

Cùng lúc đó, bác sĩ vừa vào kiểm tra cho Nhã Âm bước ra từ trong phòng.

"Là thật, tôi nghe nói tiểu thư có bệnh máu khó đông nhưng bệnh viện chúng tôi không phát hiện bất cứ điều gì bất thường hết"

___

Nhã Hàn và hai vợ chồng Nhã gia trầm mặc bước vào phòng. Nhã Âm đang ngồi nhắn tin với Bạc Quân, cô bị tiếng động làm cho ngẩn đầu.

"Ba, mẹ, anh hai?"

"..."

"Nhã Âm"

Ba người đồng thanh gọi, Nhã Âm có chút giật mình. Cô căng thẳng đáp:

"Dạ?"

"Chuẩn bị tiệc ăn mừng!"

"???"

___

Nhã Âm được làm giấy xuất viện, ba mẹ của cô phải đi kiểm tra các công ty ở châu Á để người khác tránh nghi ngờ. Biến vụ lần này thành một chuyến công tác của Nhã tổng và phu nhân. Ngay sau đó hai người lập tức lên máy bay trở về. Cũng không dám ghé qua nhà của Nhã Âm quá lâu.

Nhã Hàn có lịch quay ở nước ngoài nên cũng không ở lại lâu được, anh cũng về chung với hai người.

Rất may là trước khi đi gia đình họ tổ chức tiệc ăn mừng dù chỉ bên nhau được có vài phút.

Đến bây giờ Nhã Âm cũng không ngờ là mình đã khỏi bệnh, cô ngẫu nhiên mở miệng hỏi:

"Nè...nếu như nhiệm vụ thất bại thì?"

[Tất cả phước lành sẽ bị xóa bỏ]

"..." Đây gọi là giúp đỡ sao?

Nghiên Trác ngồi cạnh cô.

[Nếu như có biến cố xảy ra khiến ngươi không thể tiếp tục theo đuổi hắn nữa...lúc đó hãy tự sát]

"???"

[Bởi vì hình phạt ngươi nhận phải, còn đau đớn hơn cái chết]

Nhã Âm từ đầu là vì tình yêu mà theo đuổi Bạc Quân, đến bây giờ vẫn không thay đổi. Mấy cái chuyện đó, Nhã Âm cũng không đặt vào đầu.

Bởi vì có người có thể ngăn cản cô theo đuổi tình yêu sao?



____

____

Thời gian thấm thoát thôi đưa, chẳng mấy chốc mà Nhã Âm đã trải qua hết nửa năm học. Hiện tại còn một tuần nữa thì tới kì thi cuối kì một.

Trải qua nhiều đợt ban phước lành Nhã Âm lập tức từ mỹ nhân chuyển thành nữ thần học đường. Nhưng mà hệ thống ban cho cô nhiều điểm như vậy lại không có điểm trí tuệ.

Điển hình là trí thông minh của Nhã Âm hoàn toàn dậm chân tại chỗ.

Nhã Âm nằm sấp trên bàn học của Bạc Quân, đôi mắt thẫn thờ đầy tuyệt vọng.

"Chắc có lẽ...tớ sẽ ở lại lớp"

Bạc Quân vừa mở cửa phòng đi vào đã nghe thấy lời này, hắn híp mắt đặt ly nước cam xuống bàn.

"Không có chuyện đó đâu, đồ ngốc"

Nhã Âm gục mặt, "Có đó"

"..."

Bạc Quân đi đến búng vào trán cô một cái, Nhã Âm bị đau ngẩn mặt lên. Chỉ thấy nam nhân kia ngậm cười nhìn cô, đôi mắt tràn đầy dịu dàng.

"Cậu nói xem, nếu như nữ thần thi lại sẽ như thế nào?"

Nhã Âm xoa xoa trán, mím môi nhỏ giọng nói:

"...Tớ thấy tớ là nữ thần kinh thì đúng hơn"

Bạc Quân véo má của cô, buồn cười nói:

"Được rồi, nghỉ giải lao vậy là đủ. Chúng ta học tiếp thôi"

"..."

Mấy ngày nay ngày nào Nhã Âm cũng đến nhà Bạc Quân nhờ hắn kèm cho cô học. Quan hệ của bọn họ cũng phi thường thân thiết, có thể nâng cấp lên thành bạn siêu thân. Cả trường cũng ngửi được mùi gian tình thế nhưng người hay suy diễn nhất là Bạc Quân lại chưa có động thái gì hết.

Được rồi, ranh giới giữa bạn thân khác giới với người yêu rất mỏng manh. Nhã Âm cảm thấy nên tỏ tình hắn sớm thôi!

Nhã Âm gõ gõ cái bút lên đầu, hết lớp mười cô sẽ tỏ tình luôn.

Liều thì ăn nhiều, không liều thì ăn nhiều.

Bạc Quân chống tay bên má, mỉm cười nhìn hành động của cô.

"Nghĩ gì đó? Bé cưng?"

"..." Cứu mạng!

Nhã Âm ôm mặt, gần đây không hiểu sao Bạc Quân lại thích gọi cô như vậy.

Ngại chết rồi!

[Thiếu nghị lực]

"..."

Bạc Quân sâu thẳm nhìn Nhã Âm mặt đỏ ửng, hắn nhếch môi.

Trêu chọc đến nghiện rồi.

Lát sau, Nhã Âm bình tĩnh nhìn Bạc Quân, nói:



"Tớ đang nghĩ xem lát nữa ăn gì"

Gần đây Nhã Âm hay ăn cơm nhờ nhà Bạc Quân, hầu như cô ở Bạc gia còn nhiều hơn cả nhà của mình. Đi học xong thì về chung xe với Bạc Quân, ăn cơm rồi học bài rồi lại ăn cơm ở nhà Bạc Quân. Sau đó còn được Bạc Quân tận tình đưa về.

Mà hơn thế nữa là! Cơm do Bạc Quân nấu!

Luyến gì đời này nữa hả Nhã Âm?

Bạc Quân cũng giống y như cô, cả ngày ở nhà một mình. Ba và mẹ của hắn đi làm tới tối mịt mới về, mà Nhã Âm thì về sớm hơn một chút. Cho nên tạm thời Nhã Âm vẫn đưa đụng mặt phụ huynh.

Bạc Quân gõ gõ lên bàn, lạnh lẽo nói:

"Cậu không giải hết đống bài này thì không có đồ ăn"

"...Ồ"

Nhã Âm đã hối hận bởi vì chạy theo tình yêu mà đổi qua lớp tự nhiên rồi.

Cô ghét hóa học!

Được rồi, có thể tệ một môn hóa thôi thì không có vấn đề gì nhưng Nhã Âm phát hiện cô chỉ học tốt mấy môn học bài thôi! Tính toán gì đó, ha, thà bắt cô làm hai mươi trang văn còn hơn.

Vậy mà Nhã Âm lại có gan chuyển sang lớp này.

"Tớ cảm thấy...tớ nên chuyển lại lớp cũ"

Bạc Quân a một tiếng, xoay bút trong tay, hắn hơi trầm xuống:

"Cậu đành lòng để tôi ngồi một mình sao?"

Nhã Âm dứt khoác trả lời:

"Không"

Bạc Quân nhướng mày, "Hửm? Tốt"

"Nhưng mà mau làm cho xong đi, hôm nay có món..."

Bạc Quân chống tay lên bàn, ghé sát vào tai của Nhã Âm, mập mờ ám chỉ.

Nhã Âm: "!!!"

Cộng năm mươi phần trăm công lực!

[Thiếu nghị lực]

Nghiên Trác ngồi trên đầu của Nhã Âm, cười khúc khích nói:

[Ngươi có nhiệm vụ mới]

Nhã Âm: "???" Ta chưa đủ mệt hả, nhưng mà hôm nay đã xong hết rồi mà?

[Chưa! Hạn là hết kì thi, đạt điểm trên tám chấm các môn]

"...." Liên quan gì tới theo đuổi?

[Nam nhân thường thích những cô gái tri thức mà]

Cũng đúng.

Được! Tăng chín mươi chín phần trăm công lực.

Bạc Quân liếm môi nhìn Nhã Âm đang vùi đầu làm bài đến hăng say.

Hửm? Đáng yêu~
Chương trước Chương tiếp