Hắn Ta Có Bạch Nguyệt Quang
Chương 4: Em ấy thích tôi
Nhã Âm chớp chớp mắt nhìn Bạc Quân, dường như hắn đang rất tức giận, ánh mắt như muốn cắn nuốt cô vậy. Nhã Âm khẽ gọi:
"Bạc Quân?"
Kì lạ quá, hắn nghe cô gọi tên thế mà bình tĩnh được.
Bạc Quân buông tay cô ra, hắn mím môi nhìn cổ tay cô đã đỏ ửng lên. Nhã Âm cũng phát hiện tầm mắt của hắn, cô mỉm cười xoa tay.
"Không sao, tớ về nhà bôi thuốc là được"
"...ừ"
Mộ Khương Phong vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng đáy mắt sâu thẳm đã xuất hiện vài tia khó chịu. Anh trầm giọng gọi:
"Bảo bối, đến đây"
Bạc Quân vừa mới bình tĩnh được một chút, lại vì hai từ "bảo bối" của Mộ Khương Phong mà lửa giận bùng lên một lần nữa. Bạc Quân nhìn Nhã Âm, cứ như cô nhích qua đó một xíu thì hắn sẽ lập tức từ mặt cô luôn.
Nhã Âm: "..."
Cuối cùng Nhã Âm lựa chọn ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ.
"Mộ ca ca, hắn là bạn học của em"
Mộ Khương Phong lắc lư ly rượu trong tay, lạnh lẽo nói:
"A...hóa ra là vậy. Nhưng mà có phải Bạc thiếu gia đừng nên bỏ khách giữa chừng không?"
Bạc Quân nhếch môi, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Nhã Âm.
"Mộ đại thiếu gia, anh cũng là khách của tôi"
Mộ Khương Phong bóp chặt ly rượu, cong môi:
"A, đúng thật"
Nhã Âm: "..." Cứu mạng.
Bạch Ngôn nhìn tình hình càng lúc càng không ổn, lặng lẽ lùi về sau, móc điện thoại ra gửi đi một tin nhắn. Mộ Trùng vốn dĩ vừa học thêm trở về, liền thấy tin nhắn của Bạch Ngôn.
"Nhóc con, anh hai và bạn thân của em sắp đánh nhau rồi!"
Mộ Trùng: "!?"
"Chờ chút, là sao?"
Đến khi Mộ Trùng tới nơi, chỉ nhìn thấy Nhã Âm ngủ say bên cạnh Bạc Quân, Mộ Khương Phong thì đang uống rượu cùng Bạch Ngôn. Nhìn qua có chút hài hòa.
"..."
Rốt cuộc đánh nhau ở đâu?
Bạch Ngôn say ngà ngà, ngẩn đầu lên liền thấy Mộ Trùng, hắn cong môi, chậm rãi gọi:
"Nhóc con, đến đây với anh"
Mộ Trùng ghét bỏ ra mặt, cậu không thích cái tên đào hoa này tí nào, nhưng mà hắn lại giỏi vật lí, giảng bài cũng rất dễ hiểu.
"Đánh nhau?"
Bạch Ngôn ngẩn người, lúc sau mới hiểu ra, hắn kéo mạnh tay Mộ Trùng, ôm cậu vào lòng, xoa xoa đầu vài cái.
"Khi Nhã Âm nói buồn ngủ thì đều ổn cả rồi, bọn họ không muốn làm em ấy thức giấc"
"Ồ..."
"Ủa mà, Bạc Quân, mày quen bảo bối của anh tao à?"
Bạc Quân bóp nát trái táo trong tay, ánh mắt trầm xuống đáng sợ "Hả?"
Bạch Ngôn tức khắc che miệng Mộ Trùng.
"Ưm!?"
Bạch Ngôn cười cười, "Nhóc con, tối rồi về nhà ngủ nào"
Mộ Trùng vừa mới đến đã bị Bạch Ngôn kéo về nhà. Chờ hai người Bạch Ngôn đi rồi, Mộ Khương Phong mới chậm rãi đứng lên. Bế Nhã Âm trong tay, Mộ Khương Phong quay đầu đi, cũng không nhìn lại.
Bạc Quân nói, đủ để Mộ Khương Phong nghe thấy:
"Cậu ấy thích tôi"
Mộ Khương Phong bật cười trầm thấp:
"Thì sao? Em ấy là của tôi"
Mọi chuyện xảy ra trong góc tối, tuy nhiên cũng không tránh được vài người dòm ngó, chuyện này phải xem trình độ xử lí thông tin của Bạc gia tốt đến cỡ nào.
___
Trời trong, nắng ấm.
Bây giờ đang là mùa thu, tầm khoảng sáu giờ sáng, nắng vừa lên, trời ấm dần. Nhã Âm vừa ra khỏi nhà, trường gần, cô vẫn thích đi bộ, dù sao thì hình như Bạc Quân cũng đi bộ đến trường. Nhưng có một kẻ đã chấm dứt suy nghĩ đó.
"Bảo bối"
Mộ Khương Phong gõ gõ lên thành cửa sổ xe, vẫn là chiếc cadillac đen cực ngầu ấy. Nhã Âm ôm bình giữ nhiệt, mím môi:
"Mộ ca ca?"
Mộ Khương Phong rũ mắt, mang theo ý cười, anh mở cửa bước xuống.
"Hôm qua mệt không?"
Nhã Âm lắc đầu, cẩn thận hỏi:
"Anh đến đón em sao?"
Mộ Khương Phong nghiêng đầu, "Không được?"
Nhã Âm giật mình, ngày hôm nay hắn ta rất kì lạ.
"A...không, không có"
Nhã Âm theo Mộ Khương Phong lên xe, nhìn lại vẫn là Mộ ca ca của ngày thường, cô thở phào trong lòng.
"..." Gì vậy chứ, chắc là ảo giác rồi.
Bạn học Bạc Quân hôm nay hiếm khi thức sớm, đôi mắt đỏ sắc bén không giống như người vừa tỉnh giấc. Bạc Quân ra khỏi nhà sớm hơn mọi khi, ngay cả hắn cũng không biết hắn đang trông chờ điều gì.
Bạc Quân đến cổng trường rất sớm, chỉ lác đác vài học sinh bước vào trường. Bạc Quân dựa vào cổng trường, không vội bước vào. Chắc hẳn nữ nhân kia còn chưa xuống giường.
Nhã Âm bước xuống xe từ khoảng cách gần trường, nếu như học sinh khác thấy cô đi cùng Mộ Khương Phong xuống đây, sẽ không hay.
"Mộ ca ca, em đi học đây"
"Ừm, bảo bối đi học vui vẻ"
Nhã Âm chạy về phía cổng trường, cô không biết Bạc Quân đã đi học chưa. Nhưng mà trước giờ Bạc Quân đi học không sớm, chỉ vừa đúng giờ. Mở bình giữ nhiệt uống một ngụm trà đào, gương mặt nhỏ đỏ bừng vì chạy hơi dịu lại.
Cô thấy hắn rồi.
"Bạc Quân"
Nhã Âm gọi thật to.
Nghe được giọng nói ngọt ngào, Bạc Quân cong môi, lúc ngẩn đầu lên thì gương mặt lại lạnh nhạt. Hắn thấy Nhã Âm đang tiến lại gần, không hiểu sao có chút khẩn trương.
"Chào buổi sáng! Bạc Quân"
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, trái tim Bạc Quân hẫng đi một nhịp, hắn đều đều nói:
"Ừ, chào buổi sáng"
Nhã Âm phát hiện ra Bạc Quân ít khi nào gọi tên của cô.
"Hôm nay cậu đi sớm thật"
"Ừ"
"Hôm qua cậu ngủ có ngon không?"
"Ừ"
"Tớ hôm qua về là ngủ luôn tới sáng"
"Hửm?"
"..."
Hai người vừa đi vừa nói như vậy, bất tri bất giác tới trước lớp của Bạc Quân. Mà hình như chỉ Nhã Âm nói thì phải. Bạc Quân rũ mắt nhìn Nhã Âm, khẽ hỏi:
"Không đi?"
Nhã Âm lắc đầu, ánh mắt sáng rực.
"Tớ hôm nay chuyển đến lớp cậu"
"A...?"
Bạc Quân chớp chớp mắt, "Thật?"
Nhã Âm: "Ừm!"
Ở một góc tối, Mộ Khương Phong chứng kiến hết tất cả, ánh mắt tối tăm.
___
"Dù mới bắt đầu năm học mới hai ngày, nhưng mà hôm nay chúng ta có một bạn học chuyển từ lớp 10/9 đứng đầu ban xã hội qua. Các em hãy giúp đỡ bạn nhé!"
Cô Nguyễn nhìn về phía Nhã Âm, ra hiệu cô bước vào.
Nhã Âm bước chậm rãi, nhìn Bạc Quân một cái rồi mỉm cười.
Bạc Quân: "..." Lại câu dẫn mình.
"Xin chào, tớ là Nhã Âm, về sau mong các cậu giúp đỡ"
Mộ Trùng phấn khích, "Nhã Âm là tôi nè!"
Nhã Âm mỉm cười với Mộ Trùng rồi cúi đầu, tiếng vỗ tay vang lên.
Cô Nguyễn nhìn xung quanh, trong lớp còn hai chỗ trống. Một chỗ kế bên Bạc Quân, một chỗ là kế bên Mộ Trùng. Bọn họ hai người ngồi trên dưới.
Bạc Quân từ trước tới nay tính tình khó chiều nổi tiếng, Cô Nguyễn có nghe từ cấp hai tới giờ, bên cạnh chỗ của hắn chưa ai có thể ngồi vào được.
Mộ Trùng giơ tay, "Cô Nguyễn, em quen Nhã Âm, để cậu ấy ngồi kế em được chứ?"
Cô Nguyễn đã định sẵn trong lòng, vừa nghe liền gật đầu.
"Vậy em...-"
"Cô Nguyễn, Nhã Âm sẽ ngồi kế em, phải không?"
Bạc Quân đột ngột lên tiếng, lời nói phát ra là lời khẳng định hoàn toàn không phải hỏi ý. Con ngươi màu đỏ vẫn luôn nhìn Nhã Âm, ánh mắt hắn nóng rực, tay gõ gõ lên bàn.
Cô Nguyễn: "..."
"Được được, Nhã Âm, em vào chỗ đi"
Nhã Âm lập tức gật đầu.
"Dạ"
Bạc Quân nhìn thấy cô đồng ý nhanh như vậy liền nghĩ nghĩ. Nữ nhân này quả nhiên là thích hắn hơn cái tên kia.
Nhã Âm đặt bình giữ nhiệt lên bàn, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ. Bạc Quân đã thu hồi tầm mắt, hắn chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ.
__
Mộ Trùng nhịn tới giờ ra chơi, từ phía trên hứng thú quay xuống:
"Tôi không biết Nhã Âm thân với thằng này như vậy nha"
Bạc Quân híp mắt, cảnh cáo nói:
"Liên quan tới mày?"
Mộ Trùng cười cười, "Tao thì không, nhưng mà anh tao thì có. Nhã Âm có hơi đặc biệt với anh tao đó"
"Dù sao thì anh tao đã nhận thức rằng Nhã Âm là của mình..."
Bạc Quân thở ra một hơi, mang theo từ tính, hắn đặt tay lên tóc Nhã Âm, con ngươi đỏ rực lần nữa nhìn cô chăm chú. Bạc Quân đầy chiếm hữu nói:
"Nhưng mà, hình như cậu không nghĩ vậy, phải không?"
Như lần đó hay tất cả mọi lần.
Bạc Quân, hắn hoàn toàn không phỏng đoán, hắn là đang ra lệnh.
Bọn họ?
Nghĩ gì không quan trọng!
Nếu hắn muốn, bọn họ phải suy nghĩ theo ý của hắn, làm theo ý của hắn.
Ngay cả Nhã Âm cũng không ngoại lệ.
"Bạc Quân?"
Kì lạ quá, hắn nghe cô gọi tên thế mà bình tĩnh được.
Bạc Quân buông tay cô ra, hắn mím môi nhìn cổ tay cô đã đỏ ửng lên. Nhã Âm cũng phát hiện tầm mắt của hắn, cô mỉm cười xoa tay.
"Không sao, tớ về nhà bôi thuốc là được"
"...ừ"
Mộ Khương Phong vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng đáy mắt sâu thẳm đã xuất hiện vài tia khó chịu. Anh trầm giọng gọi:
"Bảo bối, đến đây"
Bạc Quân vừa mới bình tĩnh được một chút, lại vì hai từ "bảo bối" của Mộ Khương Phong mà lửa giận bùng lên một lần nữa. Bạc Quân nhìn Nhã Âm, cứ như cô nhích qua đó một xíu thì hắn sẽ lập tức từ mặt cô luôn.
Nhã Âm: "..."
Cuối cùng Nhã Âm lựa chọn ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ.
"Mộ ca ca, hắn là bạn học của em"
Mộ Khương Phong lắc lư ly rượu trong tay, lạnh lẽo nói:
"A...hóa ra là vậy. Nhưng mà có phải Bạc thiếu gia đừng nên bỏ khách giữa chừng không?"
Bạc Quân nhếch môi, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Nhã Âm.
"Mộ đại thiếu gia, anh cũng là khách của tôi"
Mộ Khương Phong bóp chặt ly rượu, cong môi:
"A, đúng thật"
Nhã Âm: "..." Cứu mạng.
Bạch Ngôn nhìn tình hình càng lúc càng không ổn, lặng lẽ lùi về sau, móc điện thoại ra gửi đi một tin nhắn. Mộ Trùng vốn dĩ vừa học thêm trở về, liền thấy tin nhắn của Bạch Ngôn.
"Nhóc con, anh hai và bạn thân của em sắp đánh nhau rồi!"
Mộ Trùng: "!?"
"Chờ chút, là sao?"
Đến khi Mộ Trùng tới nơi, chỉ nhìn thấy Nhã Âm ngủ say bên cạnh Bạc Quân, Mộ Khương Phong thì đang uống rượu cùng Bạch Ngôn. Nhìn qua có chút hài hòa.
"..."
Rốt cuộc đánh nhau ở đâu?
Bạch Ngôn say ngà ngà, ngẩn đầu lên liền thấy Mộ Trùng, hắn cong môi, chậm rãi gọi:
"Nhóc con, đến đây với anh"
Mộ Trùng ghét bỏ ra mặt, cậu không thích cái tên đào hoa này tí nào, nhưng mà hắn lại giỏi vật lí, giảng bài cũng rất dễ hiểu.
"Đánh nhau?"
Bạch Ngôn ngẩn người, lúc sau mới hiểu ra, hắn kéo mạnh tay Mộ Trùng, ôm cậu vào lòng, xoa xoa đầu vài cái.
"Khi Nhã Âm nói buồn ngủ thì đều ổn cả rồi, bọn họ không muốn làm em ấy thức giấc"
"Ồ..."
"Ủa mà, Bạc Quân, mày quen bảo bối của anh tao à?"
Bạc Quân bóp nát trái táo trong tay, ánh mắt trầm xuống đáng sợ "Hả?"
Bạch Ngôn tức khắc che miệng Mộ Trùng.
"Ưm!?"
Bạch Ngôn cười cười, "Nhóc con, tối rồi về nhà ngủ nào"
Mộ Trùng vừa mới đến đã bị Bạch Ngôn kéo về nhà. Chờ hai người Bạch Ngôn đi rồi, Mộ Khương Phong mới chậm rãi đứng lên. Bế Nhã Âm trong tay, Mộ Khương Phong quay đầu đi, cũng không nhìn lại.
Bạc Quân nói, đủ để Mộ Khương Phong nghe thấy:
"Cậu ấy thích tôi"
Mộ Khương Phong bật cười trầm thấp:
"Thì sao? Em ấy là của tôi"
Mọi chuyện xảy ra trong góc tối, tuy nhiên cũng không tránh được vài người dòm ngó, chuyện này phải xem trình độ xử lí thông tin của Bạc gia tốt đến cỡ nào.
___
Trời trong, nắng ấm.
Bây giờ đang là mùa thu, tầm khoảng sáu giờ sáng, nắng vừa lên, trời ấm dần. Nhã Âm vừa ra khỏi nhà, trường gần, cô vẫn thích đi bộ, dù sao thì hình như Bạc Quân cũng đi bộ đến trường. Nhưng có một kẻ đã chấm dứt suy nghĩ đó.
"Bảo bối"
Mộ Khương Phong gõ gõ lên thành cửa sổ xe, vẫn là chiếc cadillac đen cực ngầu ấy. Nhã Âm ôm bình giữ nhiệt, mím môi:
"Mộ ca ca?"
Mộ Khương Phong rũ mắt, mang theo ý cười, anh mở cửa bước xuống.
"Hôm qua mệt không?"
Nhã Âm lắc đầu, cẩn thận hỏi:
"Anh đến đón em sao?"
Mộ Khương Phong nghiêng đầu, "Không được?"
Nhã Âm giật mình, ngày hôm nay hắn ta rất kì lạ.
"A...không, không có"
Nhã Âm theo Mộ Khương Phong lên xe, nhìn lại vẫn là Mộ ca ca của ngày thường, cô thở phào trong lòng.
"..." Gì vậy chứ, chắc là ảo giác rồi.
Bạn học Bạc Quân hôm nay hiếm khi thức sớm, đôi mắt đỏ sắc bén không giống như người vừa tỉnh giấc. Bạc Quân ra khỏi nhà sớm hơn mọi khi, ngay cả hắn cũng không biết hắn đang trông chờ điều gì.
Bạc Quân đến cổng trường rất sớm, chỉ lác đác vài học sinh bước vào trường. Bạc Quân dựa vào cổng trường, không vội bước vào. Chắc hẳn nữ nhân kia còn chưa xuống giường.
Nhã Âm bước xuống xe từ khoảng cách gần trường, nếu như học sinh khác thấy cô đi cùng Mộ Khương Phong xuống đây, sẽ không hay.
"Mộ ca ca, em đi học đây"
"Ừm, bảo bối đi học vui vẻ"
Nhã Âm chạy về phía cổng trường, cô không biết Bạc Quân đã đi học chưa. Nhưng mà trước giờ Bạc Quân đi học không sớm, chỉ vừa đúng giờ. Mở bình giữ nhiệt uống một ngụm trà đào, gương mặt nhỏ đỏ bừng vì chạy hơi dịu lại.
Cô thấy hắn rồi.
"Bạc Quân"
Nhã Âm gọi thật to.
Nghe được giọng nói ngọt ngào, Bạc Quân cong môi, lúc ngẩn đầu lên thì gương mặt lại lạnh nhạt. Hắn thấy Nhã Âm đang tiến lại gần, không hiểu sao có chút khẩn trương.
"Chào buổi sáng! Bạc Quân"
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, trái tim Bạc Quân hẫng đi một nhịp, hắn đều đều nói:
"Ừ, chào buổi sáng"
Nhã Âm phát hiện ra Bạc Quân ít khi nào gọi tên của cô.
"Hôm nay cậu đi sớm thật"
"Ừ"
"Hôm qua cậu ngủ có ngon không?"
"Ừ"
"Tớ hôm qua về là ngủ luôn tới sáng"
"Hửm?"
"..."
Hai người vừa đi vừa nói như vậy, bất tri bất giác tới trước lớp của Bạc Quân. Mà hình như chỉ Nhã Âm nói thì phải. Bạc Quân rũ mắt nhìn Nhã Âm, khẽ hỏi:
"Không đi?"
Nhã Âm lắc đầu, ánh mắt sáng rực.
"Tớ hôm nay chuyển đến lớp cậu"
"A...?"
Bạc Quân chớp chớp mắt, "Thật?"
Nhã Âm: "Ừm!"
Ở một góc tối, Mộ Khương Phong chứng kiến hết tất cả, ánh mắt tối tăm.
___
"Dù mới bắt đầu năm học mới hai ngày, nhưng mà hôm nay chúng ta có một bạn học chuyển từ lớp 10/9 đứng đầu ban xã hội qua. Các em hãy giúp đỡ bạn nhé!"
Cô Nguyễn nhìn về phía Nhã Âm, ra hiệu cô bước vào.
Nhã Âm bước chậm rãi, nhìn Bạc Quân một cái rồi mỉm cười.
Bạc Quân: "..." Lại câu dẫn mình.
"Xin chào, tớ là Nhã Âm, về sau mong các cậu giúp đỡ"
Mộ Trùng phấn khích, "Nhã Âm là tôi nè!"
Nhã Âm mỉm cười với Mộ Trùng rồi cúi đầu, tiếng vỗ tay vang lên.
Cô Nguyễn nhìn xung quanh, trong lớp còn hai chỗ trống. Một chỗ kế bên Bạc Quân, một chỗ là kế bên Mộ Trùng. Bọn họ hai người ngồi trên dưới.
Bạc Quân từ trước tới nay tính tình khó chiều nổi tiếng, Cô Nguyễn có nghe từ cấp hai tới giờ, bên cạnh chỗ của hắn chưa ai có thể ngồi vào được.
Mộ Trùng giơ tay, "Cô Nguyễn, em quen Nhã Âm, để cậu ấy ngồi kế em được chứ?"
Cô Nguyễn đã định sẵn trong lòng, vừa nghe liền gật đầu.
"Vậy em...-"
"Cô Nguyễn, Nhã Âm sẽ ngồi kế em, phải không?"
Bạc Quân đột ngột lên tiếng, lời nói phát ra là lời khẳng định hoàn toàn không phải hỏi ý. Con ngươi màu đỏ vẫn luôn nhìn Nhã Âm, ánh mắt hắn nóng rực, tay gõ gõ lên bàn.
Cô Nguyễn: "..."
"Được được, Nhã Âm, em vào chỗ đi"
Nhã Âm lập tức gật đầu.
"Dạ"
Bạc Quân nhìn thấy cô đồng ý nhanh như vậy liền nghĩ nghĩ. Nữ nhân này quả nhiên là thích hắn hơn cái tên kia.
Nhã Âm đặt bình giữ nhiệt lên bàn, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ. Bạc Quân đã thu hồi tầm mắt, hắn chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ.
__
Mộ Trùng nhịn tới giờ ra chơi, từ phía trên hứng thú quay xuống:
"Tôi không biết Nhã Âm thân với thằng này như vậy nha"
Bạc Quân híp mắt, cảnh cáo nói:
"Liên quan tới mày?"
Mộ Trùng cười cười, "Tao thì không, nhưng mà anh tao thì có. Nhã Âm có hơi đặc biệt với anh tao đó"
"Dù sao thì anh tao đã nhận thức rằng Nhã Âm là của mình..."
Bạc Quân thở ra một hơi, mang theo từ tính, hắn đặt tay lên tóc Nhã Âm, con ngươi đỏ rực lần nữa nhìn cô chăm chú. Bạc Quân đầy chiếm hữu nói:
"Nhưng mà, hình như cậu không nghĩ vậy, phải không?"
Như lần đó hay tất cả mọi lần.
Bạc Quân, hắn hoàn toàn không phỏng đoán, hắn là đang ra lệnh.
Bọn họ?
Nghĩ gì không quan trọng!
Nếu hắn muốn, bọn họ phải suy nghĩ theo ý của hắn, làm theo ý của hắn.
Ngay cả Nhã Âm cũng không ngoại lệ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương