Hành Lang Hai Lớp
Chương 19: Cái Thơm
Trí tìm thấy Việt Chinh bên con đường đầy hoa dại hai đứa hay cùng cho mèo ăn, cô bạn để xe ngã lăn lóc bên đường, cặp cũng vứt bừa sang một bên. Chiếc mèo thường ngày nằm lăn ra đất để được vuốt ve hôm nay lại nằm trong lòng Việt Chinh, cả khuôn mặt cô bạn vùi vào bộ lông màu vàng chẳng thấy nhúc nhích. Trí dắt xe lại gần, chú mèo vểnh tai nhìn Trí, nó hơi vùng vẫy nhưng không tránh được vòng tay đang siết chặt quanh người. Trí dựng xe Việt Chinh ngay ngắn bên xe mình, nhặt chiếc cặp và phủi sạch sẽ bụi đất. Lúc này cậu mới ngồi sát bên Việt Chinh đưa hai tay nâng đầu nhỏ khỏi bộ lông mèo.
Khuôn mặt Việt Chinh đầy nước mắt, Trí thấy cổ họng mình nghẹn cứng.
Việt Chinh tránh khỏi hai bàn tay Trí đang giữ lấy đầu mình đưa tay lau mặt loạn xạ, chú mèo nhân cơ hội nhảy ra khỏi lòng nhỏ, nó đi quanh người Trí cọ cọ như muốn được yêu chiều. Giờ phút này Trí làm gì còn tâm trạng để ý những thứ khác, cậu mạnh mẽ giữ chặt hai tay Việt Chinh không để nhỏ cứ dụi vào đôi mắt bỏ bừng.
"Mình làm bạn khóc sao?"
Việt Chinh mím môi trừng mắt với Trí, bưởng bỉnh, ấm ức, tức giận đều viết hết trên mặt.
Việt Chinh từ chối ở lại lâu hơn cùng đám bạn chỉ để hối hả chạy về phía Trí, từ xa đã thấy được cái dáng cao cao quen thuộc, nhỏ cong môi cười đạp nhanh hơn nhưng lại phải thắng gấp khi nhìn rõ được bên cạnh Trí có người, lại là con gái. Không biết hai người nói gì mà cần phải giữ xe đạp cùng nhau, quan hệ thế nào mà trông cũng gần gũi, Việt Chinh nghe thấy tiếng lòng mình rơi lộp độp. Nhỏ nuốt xuống một ngụm nước bọt tự nói với bản thân: là người quen, là người quen bình thường mà thôi, phải đến để biết đấy là ai, không phải là một tình huống khó xử như trong phim truyền hình. Nhưng cuối cùng cả người Việt Chinh chẳng còn sức lực nào để tiến tới phía trước, nhỏ như một chiếc mầm vừa vươn lên khỏi mặt đất đã bị cơn bão đi qua vùi dập tả tơi. Hoá ra cảm giác phải chịu ấm ức nhưng không dám đối mặt để hỏi trực tiếp hoàn toàn không vô lý như cách nhỏ từng chê nhân vật nào đó thật ngu ngốc khi rời đi.
Sau bao nhiêu năm bị mẹ ép cùng xem phim thần tượng cuối cùng Trí cũng nhận ra được lợi ích của nó, cậu chắc như đinh đóng cột Việt Chinh bắt gặp ngay cảnh cậu dựng xe đạp giùm người ta và giờ cô bạn đang hiểu lầm mình rồi. Trí nghiêng người đưa tay lau thật nhẹ lên khuôn mặt lắm lem của Việt Chinh giải thích:
"Người vừa rồi là bạn học cũ năm cấp II thôi, bây giờ còn không tính là bạn bè."
Việt Chinh né khỏi tay Trí sụt sịt vờ như không quan tâm: "Bạn nói với mình làm gì, liên quan gì tới..."
"Mình thích bạn!" Trí cắt ngang lời Việt Chinh, bình tĩnh và rõ ràng từng câu chữ, "Mình thích bạn nên muốn nói cho bạn biết, rất muốn có liên quan đến bạn."
Việt Chinh cảm giác như mình vừa ngừng thở, lại ảo giác có tiếng pháo hoa rộn ràng bên tai.
Trí lau sạch vệt nước còn vương trên má Việt Chinh, nhiệt độ âm ấm đầu ngón tay chạm vào da thịt thức tỉnh hơi thở nhỏ trở lại. Nhịp tim Việt Chinh tăng đến chóng mặt, nhỏ cảm giác lồng ngực mình có thể sẽ nổ tung.
Trí mở cặp lấy ra một lọ thuỷ tinh chứa đầy hạc giấy, cổ lọ được thắt nơ bằng ruy băng màu vàng, cậu đặt nó vào lòng Việt Chinh, thầm thì một lần nữa: "Việt Chinh, mình rất thích, rất thích bạn."
Hằng đêm Trí cặm cụi tập gấp hạc giấy theo video hướng dẫn, mỗi con hạc kèm mỗi lời nhắn chân thành nhất cậu muốn gửi đến Việt Chinh. Cậu thật sự muốn đem tất cả ngọt ngào trao cho người trong lòng, muốn nhỏ hiểu được cậu có chân tình, thành ý, trân trọng, và nghiêm túc với đoạn tình cảm của cả hai, muốn Việt Chinh biết cậu thích nhỏ đến nhường nào.
Việt Chinh nhìn chằm chằm lọ thuỷ tinh đầy hạc giấy trong tay tự hỏi phải mất bao lâu để gấp đầy một lọ như thế này. Việt Chinh tưởng tượng ra cảnh mỗi tối Trí hì hục khéo léo gấp từng mảnh giấy đơn giản thành một thứ xinh xắn rồi bỏ vào lọ, trong lòng không khỏi mềm nhũn, hốc mắt lại đỏ bừng. Nhỏ sụt sịt mân mê món quà hỏi:
"Sao bạn lại thích mình nhiều đến thế?"
Quả thật là, tại sao lại nhiều đến thế, nếu là một cơn cảm nắng xao xuyến lòng nhau trong vòng mấy tháng đầu thì sao Việt Chinh lại thấy được tình ý đậm sâu trong đôi mắt sáng ấy? Nếu là rung động đầu đời tại sao cách mà Việt Chinh thích Trí không được như cách Trí thích mình?
"Việt Chinh, bạn nghĩ tại sao loài mèo hoang này lại thân thiết với mình nhanh như thế, trong khi bạn cần một thời gian dài để có thể gần gũi nó?"
Việt Chinh ngơ ngác nhìn vào mắt Trí.
"Mình để ý bạn rất lâu rồi, từ khi bạn còn chẳng biết mình là ai."
Trí nhớ lại một quãng thời gian rất lâu về trước, sau khi chị gái bị ép đi du học và không muốn liên lạc với mình, cậu quyết định chẳng muốn làm học sinh giỏi nữa. Cậu gây ra một trận náo loạn trong nhà khi điểm số dần tụt dốc, không còn chăm chỉ trong mắt gia đình. Sau những trận đòn từ người ba nghiêm khắc từng tự hào về đứa con tài giỏi, những răn đe hăm doạ, chê bai chỉ trích, cuối cùng mọi người cũng chấp nhận Đỗ Thành Trí là một đứa trẻ chẳng tài giỏi.
Trí đã trở thành một cậu nhóc con cảm thấy thế giới này chẳng có gì vui vẻ. Cậu không thấy chán chường, cũng không bất mãn về cuộc sống, cậu hoàn toàn biết ơn những gì mình đang có, chỉ là... dường như chẳng có gì khiến cậu trông ngóng vào một buổi bình minh vào ngày tiếp theo.
Một chiều tan học vẫn như mọi ngày, trước khi rẽ vào con ngõ về nhà mình Trí chợt dừng lại vì hình ảnh một mèo, một người, một chó ngồi thằng hàng bên lề đường, khung cảnh ấy hay ho và buồn cười làm sao. Trong trí nhớ hay mạch suy nghĩ của Trí, người và động vật hoà hợp với nhau như kia chỉ xuất hiện trong phim hoạt hình, trong một thế giới lúc nào cũng màu sắc xinh đẹp và kết thúc có hậu. Bạn nhỏ Trí nhìn thấy cột tóc đuôi gà, để mái ngố, mặc đồng phục cùng trường với cậu giản dị. Trí nghe thoáng bên tai bài thơ Qua Đèo Ngang, sau khi đọc hết bài thơ bạn nhỏ còn phân tích nội dung và ý nghĩa cho một chó một mèo ngồi cạnh mình. Cậu tự hỏi liệu hai loài bốn chân kia có hiểu được những gì bạn nhỏ ấy nói không?
Có lẽ có? Thế nên mới ngoan ngoãn ngồi bên cạnh như thế.
Và rồi chẳng biết bằng thế lực nào, Trí cứ mãi đứng một chỗ như thế nhìn người cùng chó và mèo bàn chuyện thơ văn, mãi đến khi bạn nhỏ ấy đứng dậy tạm biệt hai chiếc lắm lông rồi rời đi cậu mới nhấc chân về nhà mình.
Trí gặp lại người bạn nhỏ ấy ngay trường học vào ngày hôm sau, cậu thấy vô cùng kì lạ khi người mà trước giờ cậu chưa từng biết mặt lại có tần suất lọt vào tầm nhìn của mình vô số lần sau buổi chiều nọ. Trí biết được bạn nhỏ tên Việt Chinh, một cái tên khá khác biệt, không phải là một cô gái hoạt bát nhưng lại được bạn bè yêu mến vì dễ nhờ vả, ít khi từ chối bạn bè. Thế giới của Việt Chinh cũng chẳng có gì sôi nổi nhưng lấp đầy sự lương thiện của một đứa trẻ chuẩn mực trong sách Đạo đức bước ra, thi thoảng cậu thấy Việt Chinh xách đồ giúp một cô mang bầu, cho kẹo một đứa nhỏ đang khóc, đỡ một bà cụ đang đi trên đường,... Việt Chinh đến trường, tan học, ra về lại ngồi cùng chiếc chó và mèo ở con ngõ gần nhà, giúp đỡ những thứ nhỏ nhặt không đáng kể đến xung quanh. Chỉ đơn giản như thế thôi nhưng Trí có thể thấy được Việt Chinh vui vẻ đến nhường nào, niềm vui ấy lan đến cả thế giới lúc nào cũng chỉ một màu của cậu.
Trong một vài khoảnh khắc dõi theo thế giới của Việt Chinh dù yên lặng nhưng vẫn xinh đẹp, Trí muốn kết bạn, muốn biết bên trong đó có những gì, làm thế nào để được như thế. Nhưng cuối cùng cậu vẫn chọn muốn ngắm nhìn, cậu sợ mình phá đi màu sắc tự nhiên mà cậu có thể nhìn thấy được từ phía Việt Chinh.
Nói một cách hoa mỹ về cái nhìn ở con ngõ lần đầu tiên ấy thì là, hình ảnh Việt Chinh vô tri nói chuyện với chó và mèo ấy đã mở ra một thế giới Ghibli trong cuộc sống Trí. Cậu theo đuổi sự bình yên đầy màu sắc ấy, dựa vào những điều giản đơn dễ thương tự chữa lành những cảm xúc tuổi đang lớn nhiều lần vô ý bị tổn thương.
Đến bây giờ nghĩ lại Trí cũng không biết thứ tình cảm khi ấy cậu dành cho Việt Chinh là kiểu tình cảm gì, bạn bè cũng chẳng phải, lại chưa đến mức gọi là yêu thầm vì một thằng nhóc con như cậu khi ấy làm gì biết được tình yêu là gì, tình yêu là như thế nào. Nhưng Trí biết mình cảm thấy rung động vào ngày Việt Chinh mặc chiếc áo dài trắng tinh, cười ngọt ngào xoay vòng hỏi ba mẹ có thấy mình xinh không. Hay nói đúng hơn những điều tốt đẹp trước đó của Việt Chinh cùng lúc bùng nổ trong tim khi cậu vừa biết đến thế nào là xao xuyến một bóng hình.
Việt Chinh ôm lọ thuỷ tinh đựng hạc giấy trong lòng nghe nhịp tim thình thịch ầm ĩ bên tai, cả người lơ lửng như du hành cùng câu chuyện của Trí trở về ngày còn cột tóc đuôi gà, thì ra mình đã đặc biệt như thế trong lòng một người.
"Sau mấy hôm thấy bạn cứ chơi với con mèo mình cũng tò mò rốt cuộc có gì vui vẻ mà bạn lại cười được như thế, nên cũng lân la làm theo cách bạn để gọi nó ra, mấy năm rồi không chỉ có bạn cho ăn và vuốt ve nó đâu." Trí đưa tay gãi gãi cằm chú mèo vàng đang nằm lăn cạnh cậu giải thích thêm.
Việt Chinh hít một hơi thật sâu kiềm lại cảm giác rộn ràng trong lòng, nhỏ nghiêng đầu áp lọ thủy vào mặt để giảm bớt cơn nóng hầm hập, nhìn sang Trí nhẹ nhàng sờ loài lắm lông hỏi:
"Thế... lúc mình đi thử áo dài cùng ba mẹ... làm sao bạn thấy?"
Trí cười, "Chắc chắn là duyên nợ đấy, mẹ đặt may áo sơ mi cho mình cũng ở cửa hàng đấy, hôm bạn đi thử áo dài mình cũng đi thử áo sơ mi." Và cậu đã thấy được khoảnh khắc khiến mình bồi hồi nhớ thương.
Trí đưa Việt Chinh về đến chiếc cổng trắng dưới giàn hoa giấy quen thuộc, suốt đoạn đường hai đứa yên lặng đến lạ. Trí đã thổ lộ rồi, câu trả lời Việt Chinh cũng đã có trong lòng từ lâu, chỉ chờ một lời chính thức mà thôi. Việt Chinh ôm khư khư lọ thuỷ hinh đựng hạc giấy trong lòng, trước khi mở cổng bước vào trong Trí gọi nhỏ quay lại:
"Sau này thắc mắc hay nghi ngờ cái gì phải hỏi mình nhé, đừng bỏ chạy như hôm nay."
Việt Chinh xấu hổ cúi đầu "ừm" một tiếng, nhỏ nhìn món quà trong tay lí nhí nói thêm:
"Cảm ơn bạn."
"Cảm ơn cái gì cơ?"
"Món quà này."
Trí đột ngột bước lại gần Việt Chinh khiến nhỏ bị ép sát vào chiếc cổng, cậu đút hai tay vào túi quần cúi người ghé sát mặt mình vào mặt Việt Chinh thầm thì: "Đấy không phải quà."
Việt Chinh nuốt xuống một ngụm nước bọt, hai má nóng bừng hỏi lại: "Không phải quà thì tính là gì?"
Ở góc độ này Trí thấy rõ đôi mắt trong veo và rặng mây ửng hồng trên má Việt Chinh, nghe được tiếng hít thở không ổn định và mùi hương ngọt ngào quanh quẩn bên cánh mũi. Cậu không nhịn được như chuồn chuồn đạp nước hôn lên gò má người trước mặt, trả lời: "Đây là vật định tình."
Khuôn mặt Việt Chinh đầy nước mắt, Trí thấy cổ họng mình nghẹn cứng.
Việt Chinh tránh khỏi hai bàn tay Trí đang giữ lấy đầu mình đưa tay lau mặt loạn xạ, chú mèo nhân cơ hội nhảy ra khỏi lòng nhỏ, nó đi quanh người Trí cọ cọ như muốn được yêu chiều. Giờ phút này Trí làm gì còn tâm trạng để ý những thứ khác, cậu mạnh mẽ giữ chặt hai tay Việt Chinh không để nhỏ cứ dụi vào đôi mắt bỏ bừng.
"Mình làm bạn khóc sao?"
Việt Chinh mím môi trừng mắt với Trí, bưởng bỉnh, ấm ức, tức giận đều viết hết trên mặt.
Việt Chinh từ chối ở lại lâu hơn cùng đám bạn chỉ để hối hả chạy về phía Trí, từ xa đã thấy được cái dáng cao cao quen thuộc, nhỏ cong môi cười đạp nhanh hơn nhưng lại phải thắng gấp khi nhìn rõ được bên cạnh Trí có người, lại là con gái. Không biết hai người nói gì mà cần phải giữ xe đạp cùng nhau, quan hệ thế nào mà trông cũng gần gũi, Việt Chinh nghe thấy tiếng lòng mình rơi lộp độp. Nhỏ nuốt xuống một ngụm nước bọt tự nói với bản thân: là người quen, là người quen bình thường mà thôi, phải đến để biết đấy là ai, không phải là một tình huống khó xử như trong phim truyền hình. Nhưng cuối cùng cả người Việt Chinh chẳng còn sức lực nào để tiến tới phía trước, nhỏ như một chiếc mầm vừa vươn lên khỏi mặt đất đã bị cơn bão đi qua vùi dập tả tơi. Hoá ra cảm giác phải chịu ấm ức nhưng không dám đối mặt để hỏi trực tiếp hoàn toàn không vô lý như cách nhỏ từng chê nhân vật nào đó thật ngu ngốc khi rời đi.
Sau bao nhiêu năm bị mẹ ép cùng xem phim thần tượng cuối cùng Trí cũng nhận ra được lợi ích của nó, cậu chắc như đinh đóng cột Việt Chinh bắt gặp ngay cảnh cậu dựng xe đạp giùm người ta và giờ cô bạn đang hiểu lầm mình rồi. Trí nghiêng người đưa tay lau thật nhẹ lên khuôn mặt lắm lem của Việt Chinh giải thích:
"Người vừa rồi là bạn học cũ năm cấp II thôi, bây giờ còn không tính là bạn bè."
Việt Chinh né khỏi tay Trí sụt sịt vờ như không quan tâm: "Bạn nói với mình làm gì, liên quan gì tới..."
"Mình thích bạn!" Trí cắt ngang lời Việt Chinh, bình tĩnh và rõ ràng từng câu chữ, "Mình thích bạn nên muốn nói cho bạn biết, rất muốn có liên quan đến bạn."
Việt Chinh cảm giác như mình vừa ngừng thở, lại ảo giác có tiếng pháo hoa rộn ràng bên tai.
Trí lau sạch vệt nước còn vương trên má Việt Chinh, nhiệt độ âm ấm đầu ngón tay chạm vào da thịt thức tỉnh hơi thở nhỏ trở lại. Nhịp tim Việt Chinh tăng đến chóng mặt, nhỏ cảm giác lồng ngực mình có thể sẽ nổ tung.
Trí mở cặp lấy ra một lọ thuỷ tinh chứa đầy hạc giấy, cổ lọ được thắt nơ bằng ruy băng màu vàng, cậu đặt nó vào lòng Việt Chinh, thầm thì một lần nữa: "Việt Chinh, mình rất thích, rất thích bạn."
Hằng đêm Trí cặm cụi tập gấp hạc giấy theo video hướng dẫn, mỗi con hạc kèm mỗi lời nhắn chân thành nhất cậu muốn gửi đến Việt Chinh. Cậu thật sự muốn đem tất cả ngọt ngào trao cho người trong lòng, muốn nhỏ hiểu được cậu có chân tình, thành ý, trân trọng, và nghiêm túc với đoạn tình cảm của cả hai, muốn Việt Chinh biết cậu thích nhỏ đến nhường nào.
Việt Chinh nhìn chằm chằm lọ thuỷ tinh đầy hạc giấy trong tay tự hỏi phải mất bao lâu để gấp đầy một lọ như thế này. Việt Chinh tưởng tượng ra cảnh mỗi tối Trí hì hục khéo léo gấp từng mảnh giấy đơn giản thành một thứ xinh xắn rồi bỏ vào lọ, trong lòng không khỏi mềm nhũn, hốc mắt lại đỏ bừng. Nhỏ sụt sịt mân mê món quà hỏi:
"Sao bạn lại thích mình nhiều đến thế?"
Quả thật là, tại sao lại nhiều đến thế, nếu là một cơn cảm nắng xao xuyến lòng nhau trong vòng mấy tháng đầu thì sao Việt Chinh lại thấy được tình ý đậm sâu trong đôi mắt sáng ấy? Nếu là rung động đầu đời tại sao cách mà Việt Chinh thích Trí không được như cách Trí thích mình?
"Việt Chinh, bạn nghĩ tại sao loài mèo hoang này lại thân thiết với mình nhanh như thế, trong khi bạn cần một thời gian dài để có thể gần gũi nó?"
Việt Chinh ngơ ngác nhìn vào mắt Trí.
"Mình để ý bạn rất lâu rồi, từ khi bạn còn chẳng biết mình là ai."
Trí nhớ lại một quãng thời gian rất lâu về trước, sau khi chị gái bị ép đi du học và không muốn liên lạc với mình, cậu quyết định chẳng muốn làm học sinh giỏi nữa. Cậu gây ra một trận náo loạn trong nhà khi điểm số dần tụt dốc, không còn chăm chỉ trong mắt gia đình. Sau những trận đòn từ người ba nghiêm khắc từng tự hào về đứa con tài giỏi, những răn đe hăm doạ, chê bai chỉ trích, cuối cùng mọi người cũng chấp nhận Đỗ Thành Trí là một đứa trẻ chẳng tài giỏi.
Trí đã trở thành một cậu nhóc con cảm thấy thế giới này chẳng có gì vui vẻ. Cậu không thấy chán chường, cũng không bất mãn về cuộc sống, cậu hoàn toàn biết ơn những gì mình đang có, chỉ là... dường như chẳng có gì khiến cậu trông ngóng vào một buổi bình minh vào ngày tiếp theo.
Một chiều tan học vẫn như mọi ngày, trước khi rẽ vào con ngõ về nhà mình Trí chợt dừng lại vì hình ảnh một mèo, một người, một chó ngồi thằng hàng bên lề đường, khung cảnh ấy hay ho và buồn cười làm sao. Trong trí nhớ hay mạch suy nghĩ của Trí, người và động vật hoà hợp với nhau như kia chỉ xuất hiện trong phim hoạt hình, trong một thế giới lúc nào cũng màu sắc xinh đẹp và kết thúc có hậu. Bạn nhỏ Trí nhìn thấy cột tóc đuôi gà, để mái ngố, mặc đồng phục cùng trường với cậu giản dị. Trí nghe thoáng bên tai bài thơ Qua Đèo Ngang, sau khi đọc hết bài thơ bạn nhỏ còn phân tích nội dung và ý nghĩa cho một chó một mèo ngồi cạnh mình. Cậu tự hỏi liệu hai loài bốn chân kia có hiểu được những gì bạn nhỏ ấy nói không?
Có lẽ có? Thế nên mới ngoan ngoãn ngồi bên cạnh như thế.
Và rồi chẳng biết bằng thế lực nào, Trí cứ mãi đứng một chỗ như thế nhìn người cùng chó và mèo bàn chuyện thơ văn, mãi đến khi bạn nhỏ ấy đứng dậy tạm biệt hai chiếc lắm lông rồi rời đi cậu mới nhấc chân về nhà mình.
Trí gặp lại người bạn nhỏ ấy ngay trường học vào ngày hôm sau, cậu thấy vô cùng kì lạ khi người mà trước giờ cậu chưa từng biết mặt lại có tần suất lọt vào tầm nhìn của mình vô số lần sau buổi chiều nọ. Trí biết được bạn nhỏ tên Việt Chinh, một cái tên khá khác biệt, không phải là một cô gái hoạt bát nhưng lại được bạn bè yêu mến vì dễ nhờ vả, ít khi từ chối bạn bè. Thế giới của Việt Chinh cũng chẳng có gì sôi nổi nhưng lấp đầy sự lương thiện của một đứa trẻ chuẩn mực trong sách Đạo đức bước ra, thi thoảng cậu thấy Việt Chinh xách đồ giúp một cô mang bầu, cho kẹo một đứa nhỏ đang khóc, đỡ một bà cụ đang đi trên đường,... Việt Chinh đến trường, tan học, ra về lại ngồi cùng chiếc chó và mèo ở con ngõ gần nhà, giúp đỡ những thứ nhỏ nhặt không đáng kể đến xung quanh. Chỉ đơn giản như thế thôi nhưng Trí có thể thấy được Việt Chinh vui vẻ đến nhường nào, niềm vui ấy lan đến cả thế giới lúc nào cũng chỉ một màu của cậu.
Trong một vài khoảnh khắc dõi theo thế giới của Việt Chinh dù yên lặng nhưng vẫn xinh đẹp, Trí muốn kết bạn, muốn biết bên trong đó có những gì, làm thế nào để được như thế. Nhưng cuối cùng cậu vẫn chọn muốn ngắm nhìn, cậu sợ mình phá đi màu sắc tự nhiên mà cậu có thể nhìn thấy được từ phía Việt Chinh.
Nói một cách hoa mỹ về cái nhìn ở con ngõ lần đầu tiên ấy thì là, hình ảnh Việt Chinh vô tri nói chuyện với chó và mèo ấy đã mở ra một thế giới Ghibli trong cuộc sống Trí. Cậu theo đuổi sự bình yên đầy màu sắc ấy, dựa vào những điều giản đơn dễ thương tự chữa lành những cảm xúc tuổi đang lớn nhiều lần vô ý bị tổn thương.
Đến bây giờ nghĩ lại Trí cũng không biết thứ tình cảm khi ấy cậu dành cho Việt Chinh là kiểu tình cảm gì, bạn bè cũng chẳng phải, lại chưa đến mức gọi là yêu thầm vì một thằng nhóc con như cậu khi ấy làm gì biết được tình yêu là gì, tình yêu là như thế nào. Nhưng Trí biết mình cảm thấy rung động vào ngày Việt Chinh mặc chiếc áo dài trắng tinh, cười ngọt ngào xoay vòng hỏi ba mẹ có thấy mình xinh không. Hay nói đúng hơn những điều tốt đẹp trước đó của Việt Chinh cùng lúc bùng nổ trong tim khi cậu vừa biết đến thế nào là xao xuyến một bóng hình.
Việt Chinh ôm lọ thuỷ tinh đựng hạc giấy trong lòng nghe nhịp tim thình thịch ầm ĩ bên tai, cả người lơ lửng như du hành cùng câu chuyện của Trí trở về ngày còn cột tóc đuôi gà, thì ra mình đã đặc biệt như thế trong lòng một người.
"Sau mấy hôm thấy bạn cứ chơi với con mèo mình cũng tò mò rốt cuộc có gì vui vẻ mà bạn lại cười được như thế, nên cũng lân la làm theo cách bạn để gọi nó ra, mấy năm rồi không chỉ có bạn cho ăn và vuốt ve nó đâu." Trí đưa tay gãi gãi cằm chú mèo vàng đang nằm lăn cạnh cậu giải thích thêm.
Việt Chinh hít một hơi thật sâu kiềm lại cảm giác rộn ràng trong lòng, nhỏ nghiêng đầu áp lọ thủy vào mặt để giảm bớt cơn nóng hầm hập, nhìn sang Trí nhẹ nhàng sờ loài lắm lông hỏi:
"Thế... lúc mình đi thử áo dài cùng ba mẹ... làm sao bạn thấy?"
Trí cười, "Chắc chắn là duyên nợ đấy, mẹ đặt may áo sơ mi cho mình cũng ở cửa hàng đấy, hôm bạn đi thử áo dài mình cũng đi thử áo sơ mi." Và cậu đã thấy được khoảnh khắc khiến mình bồi hồi nhớ thương.
Trí đưa Việt Chinh về đến chiếc cổng trắng dưới giàn hoa giấy quen thuộc, suốt đoạn đường hai đứa yên lặng đến lạ. Trí đã thổ lộ rồi, câu trả lời Việt Chinh cũng đã có trong lòng từ lâu, chỉ chờ một lời chính thức mà thôi. Việt Chinh ôm khư khư lọ thuỷ hinh đựng hạc giấy trong lòng, trước khi mở cổng bước vào trong Trí gọi nhỏ quay lại:
"Sau này thắc mắc hay nghi ngờ cái gì phải hỏi mình nhé, đừng bỏ chạy như hôm nay."
Việt Chinh xấu hổ cúi đầu "ừm" một tiếng, nhỏ nhìn món quà trong tay lí nhí nói thêm:
"Cảm ơn bạn."
"Cảm ơn cái gì cơ?"
"Món quà này."
Trí đột ngột bước lại gần Việt Chinh khiến nhỏ bị ép sát vào chiếc cổng, cậu đút hai tay vào túi quần cúi người ghé sát mặt mình vào mặt Việt Chinh thầm thì: "Đấy không phải quà."
Việt Chinh nuốt xuống một ngụm nước bọt, hai má nóng bừng hỏi lại: "Không phải quà thì tính là gì?"
Ở góc độ này Trí thấy rõ đôi mắt trong veo và rặng mây ửng hồng trên má Việt Chinh, nghe được tiếng hít thở không ổn định và mùi hương ngọt ngào quanh quẩn bên cánh mũi. Cậu không nhịn được như chuồn chuồn đạp nước hôn lên gò má người trước mặt, trả lời: "Đây là vật định tình."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương